Hồng Uyên có vài chỗ hơi khác với người thường, nàng có trí nhớ kinh người, hắn bị phu tử bắt học thuộc bài văn, nhưng Hồng Uyên chỉ nhìn vài lần là nhớ rõ, cho dù có khó tới đâu.

Nửa đêm nửa hôm, hắn trong chăn học bài, còn Hồng Uyên thì ngủ như heo chết. Sáng hôm sau, còn thuộc bài hơn hắn.

Tốc độ nhận biết chữ của nàng vô cùng kinh ngạc, hắn dạy lại những gì đã học cho Hồng Uyên, Hồng Uyên sẽ nhớ rõ.

Học tới đâu nhớ tới đó, đây là thiên phú mà nhiều người đọc sách muốn có được.

Nếu như, Hồng Uyên là nam tử, với cái thiên phú này, kim bảng đề danh chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Thế nhưng Hồng Uyên lại cảm thấy chuyện này quá đỗi bình thường, khiến Dịch Yếm không dám chăm chỉ trước mặt Hồng Uyên, mà chỉ dám âm thầm cố gắng.

Nếu hắn trước mặt Hồng Uyên ra sức học tập một thứ gì đó trong khoảng thời gian dài, nàng sẽ bắt đầu âm dương quái khí, không thể nào, không phải chứ, cái này dễ vậy mà.

Sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin trí thông minh của hắn.

Cho nên lúc nào Dịch Yếm cũng cố gắng trong lặng lẽ, ngoài mặt thờ ơ lạnh nhạt, trước mặt nàng tỏ ra cử trọng nhược khinh*, dáng vẻ tài giỏi.

*Cử trọng nhược khinh: giải quyết việc khó một cách dễ dàng.

Dễ òm, cực kỳ dễ luôn, làm một hai lần là được.

Bực bội ghê!!!!

Nếu Dịch Yếm là người hiện đại, chắc sẽ mô tả Phù Gia bằng cụm “học thần kỳ nữ”.

Lúc Phù Gia rời khỏi thư phòng, sắc mặt vô cùng xấu, Nhạn Trúc với Phí Xuân đang bận rộn cũng đặt chén đũa trong tay xuống hỏi Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, tỷ sao thế, điện hạ quát mắng tỷ hả?”

Phù Gia lắc đầu: “Không có gì, các ngươi lo ăn đi, ta đi nghỉ ngơi đây.”

Lúc này Phí Xuân với Nhạn Trúc mới yên tâm ăn cơm, điện hạ rất thích Hồng Uyên tỷ, cho dù có phạt cũng không phạt nặng.

Phí Xuân là người đã trải sự đời, khá nhạy cảm với những chuyện nam nữ, nàng nói nhỏ với Nhạn Trúc: “Ngươi nói thử xem, có phải điện hạ thích Hồng Uyên tỷ không?”

Nhạn Trúc sợ tới không cầm nổi cái chén: “Không, không có chuyện đó đâu, Hồng Uyên tỷ lớn hơn điện hạ rất nhiều đó.”

Bây giờ điện hạ mới mười ba tuổi, vả lại đó còn là tuổi mụ, Hồng Uyên tỷ đã 25, 26, 27, 28 gì rồi.

Sự chênh lệch tuổi tác này mà đặt ở dân gian, chắc chắn là tuổi của mẹ của con. Hồng Uyên tỷ đã là bà cô già rồi, ý, nàng cũng là bà cô già mà.

Phí Xuân nói tiếp: “Này đã là gì chứ, chỉ cần thích là được.”

Nhạn Trúc lắc đầu: “Không có đâu, bệ hạ sẽ không đồng ý, hoàng tử phi, hoàng tử trắc phi toàn là kim chi ngọc diệp.”

Không thể là cung nữ lớn tuổi được, nói ra sẽ làm mất thể diện hoàng gia.

Người Thái tử cưới là con gái Thái sư đương triều, Tam hoàng tử cưới con gái của thượng thư, dù là trắc phi đi chăng nữa, cũng phải là con gái của quan ngũ phẩm trở lên.

Những cung nữ thấp hèn như bọn họ, hoàn toàn không có cửa với những thiên chi kiêu tử, con cháu hoàng tộc.

Cho dù là đứa con yêu quái, nhất là điện hạ với dung mạo kinh diễm như vậy, khuôn mặt này chỉ khiến người nhìn không chịu nổi.

Đặc biệt là khi bị hắn nhìn chằm chằm, cảm giác còn kích thích hơn, đỏ mặt tim đập nhanh, tim đập đến mức không kiểm soát được.

Ngay cả khi các nàng thường hay thấy điện hạ, cũng bị gương mặt hắn làm cho kinh ngạc.

Gương mặt này, thật sự rất giống đứa con của hồ ly.

Phí Xuân không biết nói gì, ngoại trừ hoàng tử phi, trắc phi thiên chi ngọc diệp ra còn có thông phòng nữa nhé.

Nhạn Trúc lắc đầu: “Điện hạ với Hồng Uyên tỷ là tình cảm chủ tớ, không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Rõ ràng là mối quan hệ tương trợ nhau, lại dính lên mối quan hệ này khiến cho nó không còn đơn thuần nữa. Dù thế nào đi chăng nữa Nhạn Trúc cũng cảm thấy giữa bọn họ không phải là mối quan hệ đó.

Hai người họ đứng chung một chỗ cũng không phải rất xứng đôi, dù là ai đứng bên cạnh điện hạ, cũng bị lu mờ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện