Khánh Vương phủ đột nhiên có thêm một tiểu thư thần bí trẻ tuổi, khiến mọi người hiếu kỳ. Đáng tiếc Giang Tiểu Lâu rất kín tiếng, thường ngày chỉ ở tại nơi Ly Tuyết Ngưng từng ở là Phương Thảo Các, mỗi ngày đóng chặt cửa phòng, giống như khuê nữ ở các gia đình bình thường.
Ban đêm, một tia gió nhẹ lướt qua, bức rèm trước giường gỗ đàn hương nhẹ nhàng lay động, Giang Tiểu Lâu nghe tiếng gõ cửa liền ngẩn đầu, đặt cây bút trong tay xuống, lên tiếng nói: “Mời vào.”
Khánh Vương phi đẩy cửa vào, mỉm cười: “Còn đọc sách sao, muộn lắm rồi.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười đứng dậy nghênh tiếp: “Không phải Vương phi cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Khánh Vương phi đi tới, chợt thấy một góc giấy lộ ra, người hơi run, trên trang giấy đang ghi chi chít một số chữ: “Đây là…”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: “Đây là những người mà Tuyết Ngưng tiếp xúc từ khi vào vương phủ, những chuyện đã xảy ra, và những sinh hoạt hàng ngày.”
“Nhưng từ khi vào vương phủ con vẫn không ra khỏi cửa.” Vương phi không khỏi kinh ngạc.
“Có nhiều chuyện con không tiện ra mặt, tin tức này đều do Tiểu Điệp tìm hiểu được. Tính nàng hoạt bát, giỏi giao tiếp, người khác thấy con cũng ngại nói chuyện, nhưng nàng có thể tìm hiểu được tin tức, cho dù mỗi người chỉ nói một câu, khi thu thập lại cũng rất có ích.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như nước, giọng điệu bằng phẳng, không nhanh không chậm khiến cho người ta có cảm giác an tâm, Vương phi nhẹ nhàng gật đầu: “Con nói đúng.”
Ngoài cửasổ, một cây thược dược đang khoe dáng vẻ yêu kiều, lặng lẽ tỏa hương trong hoa viên. Trong bóng tối, Sở Hán dựa vào tường, yên lặng đứng dưới song cửa sổ, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, vẻ mặt cảnh giác.
Giữa phòng, Vương phi cầm tờ giấy lên nhìn kỹ, trầm giọng nói: “Mạt Lị, Lan Chi, Tiểu Đường, Tiểu Trúc là bốn nha đầu thân cận hầu hạ Tuyết Nhi, sau khi Tuyết Nhi xảy ra chuyện ta không chịu được nên sinh bệnh, đến khi ta tỉnh táo lại thì Mạt Lị đã được huynh trưởng chuộc thân quay về Giang Châu, Lan Chi trượt chân rơi xuống nước chết đuối, Tiểu Đường được phụ mẫu đưa về gả, chỉ còn lại Tiểu Trúc còn ở trong vương phủ.”
“Giang Châu xa xôi cách trở, không thể tìm được. Vậy chỉ có thể tìm được Tiểu Đường hoặc Tiểu Trúc.”
“Không, ta đã phái người đi tìm Tiểu Đường, theo quy củ nàng ta đến sơn trang chuẩn bị trước, ai ngờ chờ mãi cũng không chờ được xe ngựa của vương phủ, sau đó mới biết Tuyết Nhi gặp bệnh qua đời giữa đường, sau khi xảy ra chuyện những người ở bên cạnh Tuyết Nhi chỉ có ba người là Mạt Lị đã đi xa, Lan Chi đã chết, và Tiểu Trúc mà thôi.
“Tiểu Trúc đang ở đâu?” Giang Tiểu Lâu mơ hồ cảm thấy chuyện này kỳ lạ, mặt không chút biến sắc.
Đôi mắt Vương phi cúi xuống, như đang suy tư: “Khi Tuyết Nhi vào phủ, lão Vương phi phát cho nó một nha hoàn nhị đẳng, đồng thời nâng lên nhất đẳng ngay tại chỗ, sau đó Tuyết Nhi qua đời, lão Vương phi hỏi ý nàng ta, nha đầu đó nói là nguyện ý quay về, hiện giờ đang hầu hạ bên người lão Vương phi.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Đã như vậy, cô ta là nhân chứng duy nhất.”
Khánh Vương phi hởi ngẩn người, mặt đầy nghi ngờ: “Dù sao cô ta cũng là nha đầu của lão Vương phi, chỉ sợ không dễ dàng tra hỏi.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sáng sủa, âm thanh mềm mại: “Vương phi, công khai không được thì âm thầm, cứng rắn không được thì mềm mỏng, chỉ cần tìm được cái cớ hợp lý.”
Vương phi đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy Tiểu Điệp gõ cửa, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Chuyện gì?”
Trả lời không phải là Tiểu Điệp, mà là một giọng nữ tử ôn nhu sợ hãi: “Giang tiểu thư, ta là Hách Liên Tuệ.”
Vương phi ngẩn ra, theo bản năng mà nói: “Là Tuệ Nhi sao? Vào đi.”
Tiểu Điệp dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào, nàng chỉ cỡ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen nhạt dịu dàng, khí trời không lạnh mà vẫn khoác áo lông thật dày, thái độ có vẻ yếu đuối. Cởi áo khoác, bên trong là một bộ y phục màu hoa sen, càng hiện ra vòng eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bước tới, như một cành cây nhỏ nhắn run rẩy giữa băng tuyết. Vốn dĩ vẻ đẹp yếu đuối liền hóa thành phong lưu trong trẻo, quyến rũ động lòng người, đây chính là quận chúa Hách Liên Tuệ của vương phủ.
Hách Liên Tuệ do ca cơ sinh ra, vì mẫu thân có địa vị thấp kém, nên do Vương phi nuôi nấng. Vì thời gian nàng nằm trong bụng mẹ quá dài, nên sinh ra yếu ớt, thân thể mỏng manh. Giờ khắc này, nàng nhìn Khánh Vương phi, nhẹ nhàng hành lễ: “Xin chào mẫu thân.”
Khánh Vương phi khẽ mỉm cười, bảo nàng bước qua: “Đêm khuya sương nặng còn ra ngoài, cẩn thận bệnh càng nặng thêm.”
“Con là…” Hách Liên Tuệ đưa mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, đôi mắt như có khói sóng mênh mông đa tình, muốn nói rồi lại thôi.
Hách Liên Tuệ có chứng khó thở, cho nên ít khi nào ra khỏi viện của mình, hôm nay chọn giờ này đến gặp Giang Tiểu Lâu, đúng là khiến người ta nghi ngờ. Giang Tiểu Lâu không lộ ra vẻ gì, khẽ cười nói: “Thì ra là Vân Châu quận chúa, không biết gì chuyện gì mà phiền quận chúa phải đích thân đến đây như vậy?”
Hai mắt Hách Liên Tuệ khẽ động, giọng điệu đặc biệt yếu đuối: “Giang tiểu thư, mấy hôm nay ta trằn trọc khó ngủ, trong lòng nhớ tới một chuyện quan trọng, lại sợ mình quá đường đột suy đoán bừa bãi. Lúc nãy định bẩm báo với mẫu thân, nghe nha đầu nói người đã đến đây nên mới đi bái phỏng, quấy rầy vào lúc này thật là thất lễ, xin thông cảm.”
Khi nàng nói chuyện vô cùng ôn nhu, âm thanh nhẹ nhàng, gió vừa thổi liền tản đi.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt ôn hòa: “Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Hách Liên Tuệ biết ý, nói: “Nhị tỷ đột nhiên tạ thế, trong lòng ta cũng còn nghi vấn, chỉ là không có chứng cứ không dám nói lung tung. Nghe nói Giang tiểu thư cũng hoài nghi việc này, ta nghĩ mãi, nếu muốn điều tra thì phải tìm nhân chứng. Tỳ nữ hầu hạ nhị tỷ người thì chết người thì bỏ đi, đều không thể tìm kiếm, chỉ có một người còn ở trong phủ.” Nàng nói đến đây, tựa hồ yếu hầu hơi khô, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Khánh Vương phi bất giác mỉm cười: “Xem con đi, không khỏe còn suy nghĩ nhiều như vậy, điểm này bọn ta đã nghĩ đến rồi.”
Trên mặt Hách Liên Tuệ lộ vẻ kinh ngạc, nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu: “Hả, nếu vậy thì đúng là ta nhiều chuyện rồi.”
Khánh Vương phi trìu mến nhìn nàng: “Không, con có lòng nghĩ đến nhị tỷ, ta cảm kích còn không kịp, sao lại trách con nhiều chuyện? Đúng là đứa nhỏ ngốc.”
Hách Liên Tuệ ngại ngùng cười, biểu hiện rất bi thương: “Nhị tỷ mệnh khổ, khó khăn lắm mới đoàn tụ được với chúng ta, nhưng đột nhiên ra đi như vậy, mẫu thân nhất định rất đau lòng. Hy vọng chân tướng có ngày sáng tỏ, nhị tỷ được giải oan, không uổng công chúng ta từng chung sống với nhau.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có biểu hiện gì, nàng là người vẻ ngoài ôn hòa nhưng nội tâm sắt đá, lời nói ấm áp đến mấy cũng không cảm động được nàng. Nhưng Khánh Vương phi là người luôn bị dị nghị lại chỉ vài câu nói này mà cảm động đến rơi lệ, khi Hách Liên Tuệ đứng dậy cáo từ, bà tự mình đứng lên khoác áo cho nàng: “Trời lạnh, về đi thôi, lần trước tiến cung Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta một cây Tuyết linh chi, ngày mai bảo nha đầu đến chỗ ta lấy.”
Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng cầm tay Vương phi, trước khi rời đi ánh mắt như lơ đãng đảo qua gian phòng, chỉ thấy đượctoàn đồ đạc quý giá bày trí khắp nơi, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Giống y lúc nhị tỷ còn sống…” Chợt xoay người, dựa vào tì nữ nhẹ nhàng đi ra.
Giang Tiểu Lâu đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ngọn đèn lồng đỏ hồng rất dễ dàng nhìn thấy, một cơn gió thổi tới khiến ngọn nến muốn tắt, tì nữ vội dùng tay che đèn lồng, sợ bị thổi tắt.
Vương phi thấy vẻ mặt Giang Tiểu Lâu không bình thường, liền cười khẽ: “Mẫu thân của Tuệ Nhi địa vị thấp, ở trong phủ bị người bắt nạt, ta liền đem nó về nuôi dưỡng. Nó rất cung kính hiếu thuận với ta, khi Tuyết Nhi trở về cũng là tỷ muội hòa thuận, tình cảm thân thiết.”
Là sợ mình nghi ngờ Hách Liên Tuệ sao… hành mi dài của Giang Tiểu Lâu chớp chớp, mỉm cười: “Người Vương phi tin tưởng dĩ nhiên con cũng tin tưởng. Chỉ là việc này người biết càng ít càng an toàn.”
Khánh Vương phi gật đầu nói: “Được, ta nghe lời con.”
Giang Tiểu Lâu trầm ngâm chốc lát, khóe môi hơi cong lên: “Con đã nghĩ kỹ, đã nghi ngờ cái chết của Tuyết Ngưng, chúng ta nên mời pháp sư về làm phép cho tỷ ấy, siêu độ vong linh.
Vương phi hoàn toàn sửng sốt, làm phép? Sao Giang Tiểu Lâu lại nghĩ tới chuyện này? Sáng hôm sau, Khánh Vương phi dẫn Giang Tiểu Lâu đi thỉnh an lão Vương phi. Gương mặt Giang Tiểu Lâu thanh lệ, tỏa sáng rực rỡ, trong lúc di chuyển váy áo ngũ sắc lay động, như một luồng sáng màu hổ phách, dẫn đến rất nhiều người quan sát nghị luận. Đến khi nàng dừng bước quay đầu lại, những người kia liền nấp sau gốc cây hoặc hòn núi giả, chỉ còn sót lại đôi mắt khóe miệng.
Vào phòng, Thuận trắc phi cũng đang có mặt, bà đang cầm một cây quạt giới thiệu với lão Vương phi. Nhìn thấy bọn họ đi vào, Thuận trắc phi lập tức mỉm cười: “Đang định đi cầu kiến Vương phi, người xem, đây là quạt Thanh Châu vừa đưa vào kinh, thiếp được ba cây, Vương phi cũng chọn một cây đi.”
Quạt Thanh Châu được chế tạc bằng tơ lụa lăng la, vì hình dáng tròn như mặt trăng nên còn được gọi là quạt tròn. Cây quạt trong tay Thuận phi, trên đó có hình thiếu nữ mặt hoa da phấn, mày liễu mắt hạnh, đang dựa vào hoa hải đường ngủ say, kết cấu vô cùng tinh xảo hoa lệ, càng thêm có mùi hương nhàn nhạt, vỗ một cái trên tay, hương thơm lập tức phân tán chung quanh. Khánh Vương phi lại lạnh nhạt hất cằm: “Không cần, ta có chuyện quan trọng cầu kiến mẫu thân.”
Lão Vương phi đang dựa vào gối phú quý, giờ khắc này hơi nghiên người, bên trái một tì nữ lập tức mang đến ống nhổ, bà hắng giọng một cái, bên phải một tì nữ vội đưa khăn lụa lên che miệng cho bà. Mắt lão Vương phi không nhất, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Biểu hiện của Khánh Vương phi cực kỳ cung kính, hành lễ nói: “Hôm nay con muốn thỉnh cầu một chuyện, người cũng biết, Tuyết Nhi còn trẻ đã không còn, xuống suối vàng cũng là cô hồn dã quỷ, trong lòng con rất khó chịu, muốn làm pháp sự cho nó, coi như cũng trọn tấm lòng của người làm mẹ, nên muốn đến đây xin mẫu thân cho phép.”
Thuận phi nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng nâng mặt lên, suy tư nhìn chằm chằm Khánh Vương phi.
Sắc mặt lão Vương phi bình tĩnh, phật châu không ngừng chuyển động trong tay, miệng chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này cũng sống không dễ dàng, giúp nó siêu độ cũng tốt. Chỉ có điều ta phải nói một câu, con phải nhớ cho kỹ, người đi rồi, vạn sự giai không, nếu rảnh để suy nghĩ lung tung chi bằng cố gắng sống tốt cuộc sống của mình, hiểu chưa?”
Đôi mắt Khánh Vương phi lóe lên, giọng điệu cung thuận: “Vâng, mẫu thân, con đã hiểu, chỉ là…”
Lão Vương phi nhìn bà, ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ nhướng mày: “Chỉ là cái gì?”
Khánh Vương phi khó xử nói: “Người nhiều chuyện cũng nhiều, người ở chỗ con không hiểu quy củ, sợ làm sai, cho nên cầu mẫu thân khai ân, tạm thời điều tì nữ của người cho con.”
Lão Vương phi hơi dừng một chút: “Con muốn mượn ai?”
Ánh mắt Khánh Vương phi dừng ở chỗ mười tì nữ có chút băn khoăn, cuối cùng chỉ vào một tì nữ áo xanh nói: “Chính là Tiểu Trúc, không biết mẫu thân có thể nhường một chút không?”
Thuận phi nhẹ nhàng nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc đảo qua Tiểu Trúc, gương mặt thanh tú trong lúc lơ đãng biểu lộ ba phần sắc bén.
Lông mày lão Vương phi nhẹ nhàng nhăn lại: “Tại sao muốn mượn Tiểu Trúc?”
Khánh Vương phi mỉm cười nói: “Vì Tiểu Trúc đã từng hầu hạ Tuyết Nhi, hiểu rõ tâm ý nó nhất, pháp sư cũng nói phải có người từng hầu hạ Tuyết Nhi để dẫn đường, cho nên con mới hy vọng mẫu thân cho con mượn Tiểu Trúc.”
Lời nói này cũng không sai, dù sao Tiểu Trúc cũng từng hầu hạ Tuyết Ngưng, đưa nàng một đoạn đường cũng là việc nên làm. Nếu như từ đây Vương phi có thể chấp nhận sự thật con gái đã chết, nha đầu này đưa cho bà cũng không sao. Lão Vương phi không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: “Vậy để cho Tiểu Trúc theo con đi đi.”
“Đa tạ mẫu thân, bảy ngày sau con sẽ đưa cô ta về lại chỗ người.” Khánh Vương phi đầy ý cười, có vẻ hài lòng.
Từ đầu tới cuối Giang Tiểu Lâu không nói một lời, như một người làm nền, tuy rằng nhìn cũng vui mắt nhưng không có tác dụng gì. Nhưng mắt của Thuận phi vẫn đảo quanh người nàng, tựa hồ xuyên thấu qua nụ cười ôn nhu bên ngoài, thăm dò dụng ý thực của nàng.
Dưới sai phái của lão Vương phi, Tiểu Trúc ngay lập tức đi theo Khánh Vương phi.
Vào cửa, Khánh Vương phi ngồi xuống, bưng chén trà thanh từ lên nhưng không uống, chỉ ôn hòa nói: “Tiểu Trúc, trước kia Tuyết Nhi là do ngươi hầu hạ, ta biết ngươi rất tận tâm, cũng rất hiểu chuyện, nó thường nói với ta rất yêu thích ngươi, còn nói khi xuất giá sẽ để người làm nha hoàn hồi môn.”
Ly Tuyết Ngưng quả thật là một chủ tử nhân từ, không những không làm cao, còn rất hòa khí với hạ nhân. Tiểu Trúc cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Đa tạ quận chúa chăm sóc, nô tì cũng rất mong có thể hầu hạ quận chúa cả đời, nhưng đáng tiếc không có duyên phận.”
Mi tâm của nàng cau lại, nhìn bộ dáng bi thương này, trong lòng Khánh Vương phi cười gằn, trên mặt càng tăng thêm thân thiết: “Nói cũng đúng, là do nữ nhi của ta không có phúc. Lại đây, đứng lên, đến trước mặt ta.”
Tiểu Trúc nghe vậy, vội vã đứng lên đi tới cạnh Vương phi.
Khánh Vương phi tỉ mỉ nhìn kỹ nàng, biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là bên trong bình tĩnh cơ hồ có ngọn lửa đang nhảy nhót, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tiểu Trúc có chút bất an nói: “Vương phi, không biết người có gì dặn dò.”
Khánh Vương phi liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt nói: “Tối hôm qua Dao Tuyết quận chúa báo mộng cho Vương phi, nói mình rất cô quạnh, ngươi cũng biết, Vương phi chỉ có một người con gái, không đành lòng để nàng lẻ loi một mình, cho nên muốn tìm mấy người đi theo chăm sóc, ngươi thấy sao?”
Tiểu Trúc vẫn chưa rõ, chỉ cụp mắt cung kính nói: “Vương phi, khi đạo trưởng làm phép có thể thiêu thêm mấy người giấy cho quận chúa, như vậy là có người hầu hạ rồi.”
Khánh Vương phi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng cười.
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười mềm mại, giọng điệu lại kinh tâm như băng tuyết: “Đúng là nha đầu ngốc, những người kia dù sao cũng vụng về, sao biết cách chăm sóc quận chúa. Theo ta thấy nên tìm người thân thuộc một chút, ví dụ như ngươi, vừa biết sở thích của quận chúa, lại thông minh lanh lợi.”
Tiểu Trúc ngốc đến mấy cũng nghe ra có điều không đúng, nhất thời lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, hai hàm răng va vào nhau lập cập, giọng nói vô cùng đứt quãng: “Nô tì…nô tì…Vương phi, tha cho nô tì đi.”
Trên mặt Khánh Vương phi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ôi, sao vậy, không phải ngươi nói muốn hầu hạ Tuyết Nhi cả đời sao, sao lại như biến thành người khác, lẽ nào lúc nãy đều đang nói dối?” Càng nói vẻ mặt càng âm trầm, phảng phất có tức giận trong lòng.
Tiểu Trúc ầm một tiếng ngã quỵ trên đất, gắt gao nắm chặt quần áo Khánh Vương phi, thân thể run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng: “Vương phi, nô tì sai rồi, là nô tì nói sai rồi, cầu người tha mạng cho nô tì, nô tì còn có phụ mẫu, huynh đệ, nếu không có nô tì trợ cấp thì cả nhà sẽ không sống nổi. Vương phi, người đại từ đại bi tha cho nô tì đi.”
Khánh Vương phi nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên u lạnh.
Tuẫn táng là hình thức rất được lưu hành trong hoàng thất tiền triều, đặc biệt là vị Tuấn Văn đế, khi Lan Đình công chúa người hắn yêu thương nhất chết đi, hắn không chỉ cho chế tạo cỗ quan tài đá vô cùng tinh mỹ, còn dùng số lượng kim ngân ngọc bạch đếm không xuể chôn theo. Đến ngày đưa tang cho công chúa, hắn cho người đi trên đường vừa múa vừa hát, dẫn đến cả trăm con bạch hạc quý giá, hấp dẫn cả ngàn vạn bá tánh kéo ra quan sát. Khi đến nghĩa trang, hắn đột nhiên trở mặt, lệnh cho quân sĩ thiết giáp đẩy hết bá tánh vào trong hầm mộ, chôn sống cùng bạch hạc. Thế là số bá tánh vô tội này trở thành người tuẫn táng theo công chúa, tuy cách làm này bị xem là điên cuồng trong cách nói của quan sử hậu thế, nhưng quan to quý nhân lúc đó lại noi theo. Huống chi bây giờ Khánh Vương phi chỉ muốn một tì nữ tuẫn ráng, ai lại quan tâm việc nhỏ như vậy?
Tiểu Trúc càng lúc càng sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên câu nói: “Hết rồi, hết rồi, hết thật rồi…”
Ban đêm, một tia gió nhẹ lướt qua, bức rèm trước giường gỗ đàn hương nhẹ nhàng lay động, Giang Tiểu Lâu nghe tiếng gõ cửa liền ngẩn đầu, đặt cây bút trong tay xuống, lên tiếng nói: “Mời vào.”
Khánh Vương phi đẩy cửa vào, mỉm cười: “Còn đọc sách sao, muộn lắm rồi.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười đứng dậy nghênh tiếp: “Không phải Vương phi cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Khánh Vương phi đi tới, chợt thấy một góc giấy lộ ra, người hơi run, trên trang giấy đang ghi chi chít một số chữ: “Đây là…”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: “Đây là những người mà Tuyết Ngưng tiếp xúc từ khi vào vương phủ, những chuyện đã xảy ra, và những sinh hoạt hàng ngày.”
“Nhưng từ khi vào vương phủ con vẫn không ra khỏi cửa.” Vương phi không khỏi kinh ngạc.
“Có nhiều chuyện con không tiện ra mặt, tin tức này đều do Tiểu Điệp tìm hiểu được. Tính nàng hoạt bát, giỏi giao tiếp, người khác thấy con cũng ngại nói chuyện, nhưng nàng có thể tìm hiểu được tin tức, cho dù mỗi người chỉ nói một câu, khi thu thập lại cũng rất có ích.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như nước, giọng điệu bằng phẳng, không nhanh không chậm khiến cho người ta có cảm giác an tâm, Vương phi nhẹ nhàng gật đầu: “Con nói đúng.”
Ngoài cửasổ, một cây thược dược đang khoe dáng vẻ yêu kiều, lặng lẽ tỏa hương trong hoa viên. Trong bóng tối, Sở Hán dựa vào tường, yên lặng đứng dưới song cửa sổ, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, vẻ mặt cảnh giác.
Giữa phòng, Vương phi cầm tờ giấy lên nhìn kỹ, trầm giọng nói: “Mạt Lị, Lan Chi, Tiểu Đường, Tiểu Trúc là bốn nha đầu thân cận hầu hạ Tuyết Nhi, sau khi Tuyết Nhi xảy ra chuyện ta không chịu được nên sinh bệnh, đến khi ta tỉnh táo lại thì Mạt Lị đã được huynh trưởng chuộc thân quay về Giang Châu, Lan Chi trượt chân rơi xuống nước chết đuối, Tiểu Đường được phụ mẫu đưa về gả, chỉ còn lại Tiểu Trúc còn ở trong vương phủ.”
“Giang Châu xa xôi cách trở, không thể tìm được. Vậy chỉ có thể tìm được Tiểu Đường hoặc Tiểu Trúc.”
“Không, ta đã phái người đi tìm Tiểu Đường, theo quy củ nàng ta đến sơn trang chuẩn bị trước, ai ngờ chờ mãi cũng không chờ được xe ngựa của vương phủ, sau đó mới biết Tuyết Nhi gặp bệnh qua đời giữa đường, sau khi xảy ra chuyện những người ở bên cạnh Tuyết Nhi chỉ có ba người là Mạt Lị đã đi xa, Lan Chi đã chết, và Tiểu Trúc mà thôi.
“Tiểu Trúc đang ở đâu?” Giang Tiểu Lâu mơ hồ cảm thấy chuyện này kỳ lạ, mặt không chút biến sắc.
Đôi mắt Vương phi cúi xuống, như đang suy tư: “Khi Tuyết Nhi vào phủ, lão Vương phi phát cho nó một nha hoàn nhị đẳng, đồng thời nâng lên nhất đẳng ngay tại chỗ, sau đó Tuyết Nhi qua đời, lão Vương phi hỏi ý nàng ta, nha đầu đó nói là nguyện ý quay về, hiện giờ đang hầu hạ bên người lão Vương phi.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Đã như vậy, cô ta là nhân chứng duy nhất.”
Khánh Vương phi hởi ngẩn người, mặt đầy nghi ngờ: “Dù sao cô ta cũng là nha đầu của lão Vương phi, chỉ sợ không dễ dàng tra hỏi.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu sáng sủa, âm thanh mềm mại: “Vương phi, công khai không được thì âm thầm, cứng rắn không được thì mềm mỏng, chỉ cần tìm được cái cớ hợp lý.”
Vương phi đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy Tiểu Điệp gõ cửa, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Chuyện gì?”
Trả lời không phải là Tiểu Điệp, mà là một giọng nữ tử ôn nhu sợ hãi: “Giang tiểu thư, ta là Hách Liên Tuệ.”
Vương phi ngẩn ra, theo bản năng mà nói: “Là Tuệ Nhi sao? Vào đi.”
Tiểu Điệp dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào, nàng chỉ cỡ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen nhạt dịu dàng, khí trời không lạnh mà vẫn khoác áo lông thật dày, thái độ có vẻ yếu đuối. Cởi áo khoác, bên trong là một bộ y phục màu hoa sen, càng hiện ra vòng eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bước tới, như một cành cây nhỏ nhắn run rẩy giữa băng tuyết. Vốn dĩ vẻ đẹp yếu đuối liền hóa thành phong lưu trong trẻo, quyến rũ động lòng người, đây chính là quận chúa Hách Liên Tuệ của vương phủ.
Hách Liên Tuệ do ca cơ sinh ra, vì mẫu thân có địa vị thấp kém, nên do Vương phi nuôi nấng. Vì thời gian nàng nằm trong bụng mẹ quá dài, nên sinh ra yếu ớt, thân thể mỏng manh. Giờ khắc này, nàng nhìn Khánh Vương phi, nhẹ nhàng hành lễ: “Xin chào mẫu thân.”
Khánh Vương phi khẽ mỉm cười, bảo nàng bước qua: “Đêm khuya sương nặng còn ra ngoài, cẩn thận bệnh càng nặng thêm.”
“Con là…” Hách Liên Tuệ đưa mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, đôi mắt như có khói sóng mênh mông đa tình, muốn nói rồi lại thôi.
Hách Liên Tuệ có chứng khó thở, cho nên ít khi nào ra khỏi viện của mình, hôm nay chọn giờ này đến gặp Giang Tiểu Lâu, đúng là khiến người ta nghi ngờ. Giang Tiểu Lâu không lộ ra vẻ gì, khẽ cười nói: “Thì ra là Vân Châu quận chúa, không biết gì chuyện gì mà phiền quận chúa phải đích thân đến đây như vậy?”
Hai mắt Hách Liên Tuệ khẽ động, giọng điệu đặc biệt yếu đuối: “Giang tiểu thư, mấy hôm nay ta trằn trọc khó ngủ, trong lòng nhớ tới một chuyện quan trọng, lại sợ mình quá đường đột suy đoán bừa bãi. Lúc nãy định bẩm báo với mẫu thân, nghe nha đầu nói người đã đến đây nên mới đi bái phỏng, quấy rầy vào lúc này thật là thất lễ, xin thông cảm.”
Khi nàng nói chuyện vô cùng ôn nhu, âm thanh nhẹ nhàng, gió vừa thổi liền tản đi.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt ôn hòa: “Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Hách Liên Tuệ biết ý, nói: “Nhị tỷ đột nhiên tạ thế, trong lòng ta cũng còn nghi vấn, chỉ là không có chứng cứ không dám nói lung tung. Nghe nói Giang tiểu thư cũng hoài nghi việc này, ta nghĩ mãi, nếu muốn điều tra thì phải tìm nhân chứng. Tỳ nữ hầu hạ nhị tỷ người thì chết người thì bỏ đi, đều không thể tìm kiếm, chỉ có một người còn ở trong phủ.” Nàng nói đến đây, tựa hồ yếu hầu hơi khô, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Khánh Vương phi bất giác mỉm cười: “Xem con đi, không khỏe còn suy nghĩ nhiều như vậy, điểm này bọn ta đã nghĩ đến rồi.”
Trên mặt Hách Liên Tuệ lộ vẻ kinh ngạc, nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu: “Hả, nếu vậy thì đúng là ta nhiều chuyện rồi.”
Khánh Vương phi trìu mến nhìn nàng: “Không, con có lòng nghĩ đến nhị tỷ, ta cảm kích còn không kịp, sao lại trách con nhiều chuyện? Đúng là đứa nhỏ ngốc.”
Hách Liên Tuệ ngại ngùng cười, biểu hiện rất bi thương: “Nhị tỷ mệnh khổ, khó khăn lắm mới đoàn tụ được với chúng ta, nhưng đột nhiên ra đi như vậy, mẫu thân nhất định rất đau lòng. Hy vọng chân tướng có ngày sáng tỏ, nhị tỷ được giải oan, không uổng công chúng ta từng chung sống với nhau.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có biểu hiện gì, nàng là người vẻ ngoài ôn hòa nhưng nội tâm sắt đá, lời nói ấm áp đến mấy cũng không cảm động được nàng. Nhưng Khánh Vương phi là người luôn bị dị nghị lại chỉ vài câu nói này mà cảm động đến rơi lệ, khi Hách Liên Tuệ đứng dậy cáo từ, bà tự mình đứng lên khoác áo cho nàng: “Trời lạnh, về đi thôi, lần trước tiến cung Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta một cây Tuyết linh chi, ngày mai bảo nha đầu đến chỗ ta lấy.”
Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng cầm tay Vương phi, trước khi rời đi ánh mắt như lơ đãng đảo qua gian phòng, chỉ thấy đượctoàn đồ đạc quý giá bày trí khắp nơi, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Giống y lúc nhị tỷ còn sống…” Chợt xoay người, dựa vào tì nữ nhẹ nhàng đi ra.
Giang Tiểu Lâu đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ngọn đèn lồng đỏ hồng rất dễ dàng nhìn thấy, một cơn gió thổi tới khiến ngọn nến muốn tắt, tì nữ vội dùng tay che đèn lồng, sợ bị thổi tắt.
Vương phi thấy vẻ mặt Giang Tiểu Lâu không bình thường, liền cười khẽ: “Mẫu thân của Tuệ Nhi địa vị thấp, ở trong phủ bị người bắt nạt, ta liền đem nó về nuôi dưỡng. Nó rất cung kính hiếu thuận với ta, khi Tuyết Nhi trở về cũng là tỷ muội hòa thuận, tình cảm thân thiết.”
Là sợ mình nghi ngờ Hách Liên Tuệ sao… hành mi dài của Giang Tiểu Lâu chớp chớp, mỉm cười: “Người Vương phi tin tưởng dĩ nhiên con cũng tin tưởng. Chỉ là việc này người biết càng ít càng an toàn.”
Khánh Vương phi gật đầu nói: “Được, ta nghe lời con.”
Giang Tiểu Lâu trầm ngâm chốc lát, khóe môi hơi cong lên: “Con đã nghĩ kỹ, đã nghi ngờ cái chết của Tuyết Ngưng, chúng ta nên mời pháp sư về làm phép cho tỷ ấy, siêu độ vong linh.
Vương phi hoàn toàn sửng sốt, làm phép? Sao Giang Tiểu Lâu lại nghĩ tới chuyện này? Sáng hôm sau, Khánh Vương phi dẫn Giang Tiểu Lâu đi thỉnh an lão Vương phi. Gương mặt Giang Tiểu Lâu thanh lệ, tỏa sáng rực rỡ, trong lúc di chuyển váy áo ngũ sắc lay động, như một luồng sáng màu hổ phách, dẫn đến rất nhiều người quan sát nghị luận. Đến khi nàng dừng bước quay đầu lại, những người kia liền nấp sau gốc cây hoặc hòn núi giả, chỉ còn sót lại đôi mắt khóe miệng.
Vào phòng, Thuận trắc phi cũng đang có mặt, bà đang cầm một cây quạt giới thiệu với lão Vương phi. Nhìn thấy bọn họ đi vào, Thuận trắc phi lập tức mỉm cười: “Đang định đi cầu kiến Vương phi, người xem, đây là quạt Thanh Châu vừa đưa vào kinh, thiếp được ba cây, Vương phi cũng chọn một cây đi.”
Quạt Thanh Châu được chế tạc bằng tơ lụa lăng la, vì hình dáng tròn như mặt trăng nên còn được gọi là quạt tròn. Cây quạt trong tay Thuận phi, trên đó có hình thiếu nữ mặt hoa da phấn, mày liễu mắt hạnh, đang dựa vào hoa hải đường ngủ say, kết cấu vô cùng tinh xảo hoa lệ, càng thêm có mùi hương nhàn nhạt, vỗ một cái trên tay, hương thơm lập tức phân tán chung quanh. Khánh Vương phi lại lạnh nhạt hất cằm: “Không cần, ta có chuyện quan trọng cầu kiến mẫu thân.”
Lão Vương phi đang dựa vào gối phú quý, giờ khắc này hơi nghiên người, bên trái một tì nữ lập tức mang đến ống nhổ, bà hắng giọng một cái, bên phải một tì nữ vội đưa khăn lụa lên che miệng cho bà. Mắt lão Vương phi không nhất, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Biểu hiện của Khánh Vương phi cực kỳ cung kính, hành lễ nói: “Hôm nay con muốn thỉnh cầu một chuyện, người cũng biết, Tuyết Nhi còn trẻ đã không còn, xuống suối vàng cũng là cô hồn dã quỷ, trong lòng con rất khó chịu, muốn làm pháp sự cho nó, coi như cũng trọn tấm lòng của người làm mẹ, nên muốn đến đây xin mẫu thân cho phép.”
Thuận phi nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng nâng mặt lên, suy tư nhìn chằm chằm Khánh Vương phi.
Sắc mặt lão Vương phi bình tĩnh, phật châu không ngừng chuyển động trong tay, miệng chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này cũng sống không dễ dàng, giúp nó siêu độ cũng tốt. Chỉ có điều ta phải nói một câu, con phải nhớ cho kỹ, người đi rồi, vạn sự giai không, nếu rảnh để suy nghĩ lung tung chi bằng cố gắng sống tốt cuộc sống của mình, hiểu chưa?”
Đôi mắt Khánh Vương phi lóe lên, giọng điệu cung thuận: “Vâng, mẫu thân, con đã hiểu, chỉ là…”
Lão Vương phi nhìn bà, ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ nhướng mày: “Chỉ là cái gì?”
Khánh Vương phi khó xử nói: “Người nhiều chuyện cũng nhiều, người ở chỗ con không hiểu quy củ, sợ làm sai, cho nên cầu mẫu thân khai ân, tạm thời điều tì nữ của người cho con.”
Lão Vương phi hơi dừng một chút: “Con muốn mượn ai?”
Ánh mắt Khánh Vương phi dừng ở chỗ mười tì nữ có chút băn khoăn, cuối cùng chỉ vào một tì nữ áo xanh nói: “Chính là Tiểu Trúc, không biết mẫu thân có thể nhường một chút không?”
Thuận phi nhẹ nhàng nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc đảo qua Tiểu Trúc, gương mặt thanh tú trong lúc lơ đãng biểu lộ ba phần sắc bén.
Lông mày lão Vương phi nhẹ nhàng nhăn lại: “Tại sao muốn mượn Tiểu Trúc?”
Khánh Vương phi mỉm cười nói: “Vì Tiểu Trúc đã từng hầu hạ Tuyết Nhi, hiểu rõ tâm ý nó nhất, pháp sư cũng nói phải có người từng hầu hạ Tuyết Nhi để dẫn đường, cho nên con mới hy vọng mẫu thân cho con mượn Tiểu Trúc.”
Lời nói này cũng không sai, dù sao Tiểu Trúc cũng từng hầu hạ Tuyết Ngưng, đưa nàng một đoạn đường cũng là việc nên làm. Nếu như từ đây Vương phi có thể chấp nhận sự thật con gái đã chết, nha đầu này đưa cho bà cũng không sao. Lão Vương phi không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: “Vậy để cho Tiểu Trúc theo con đi đi.”
“Đa tạ mẫu thân, bảy ngày sau con sẽ đưa cô ta về lại chỗ người.” Khánh Vương phi đầy ý cười, có vẻ hài lòng.
Từ đầu tới cuối Giang Tiểu Lâu không nói một lời, như một người làm nền, tuy rằng nhìn cũng vui mắt nhưng không có tác dụng gì. Nhưng mắt của Thuận phi vẫn đảo quanh người nàng, tựa hồ xuyên thấu qua nụ cười ôn nhu bên ngoài, thăm dò dụng ý thực của nàng.
Dưới sai phái của lão Vương phi, Tiểu Trúc ngay lập tức đi theo Khánh Vương phi.
Vào cửa, Khánh Vương phi ngồi xuống, bưng chén trà thanh từ lên nhưng không uống, chỉ ôn hòa nói: “Tiểu Trúc, trước kia Tuyết Nhi là do ngươi hầu hạ, ta biết ngươi rất tận tâm, cũng rất hiểu chuyện, nó thường nói với ta rất yêu thích ngươi, còn nói khi xuất giá sẽ để người làm nha hoàn hồi môn.”
Ly Tuyết Ngưng quả thật là một chủ tử nhân từ, không những không làm cao, còn rất hòa khí với hạ nhân. Tiểu Trúc cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Đa tạ quận chúa chăm sóc, nô tì cũng rất mong có thể hầu hạ quận chúa cả đời, nhưng đáng tiếc không có duyên phận.”
Mi tâm của nàng cau lại, nhìn bộ dáng bi thương này, trong lòng Khánh Vương phi cười gằn, trên mặt càng tăng thêm thân thiết: “Nói cũng đúng, là do nữ nhi của ta không có phúc. Lại đây, đứng lên, đến trước mặt ta.”
Tiểu Trúc nghe vậy, vội vã đứng lên đi tới cạnh Vương phi.
Khánh Vương phi tỉ mỉ nhìn kỹ nàng, biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là bên trong bình tĩnh cơ hồ có ngọn lửa đang nhảy nhót, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tiểu Trúc có chút bất an nói: “Vương phi, không biết người có gì dặn dò.”
Khánh Vương phi liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt nói: “Tối hôm qua Dao Tuyết quận chúa báo mộng cho Vương phi, nói mình rất cô quạnh, ngươi cũng biết, Vương phi chỉ có một người con gái, không đành lòng để nàng lẻ loi một mình, cho nên muốn tìm mấy người đi theo chăm sóc, ngươi thấy sao?”
Tiểu Trúc vẫn chưa rõ, chỉ cụp mắt cung kính nói: “Vương phi, khi đạo trưởng làm phép có thể thiêu thêm mấy người giấy cho quận chúa, như vậy là có người hầu hạ rồi.”
Khánh Vương phi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng cười.
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười mềm mại, giọng điệu lại kinh tâm như băng tuyết: “Đúng là nha đầu ngốc, những người kia dù sao cũng vụng về, sao biết cách chăm sóc quận chúa. Theo ta thấy nên tìm người thân thuộc một chút, ví dụ như ngươi, vừa biết sở thích của quận chúa, lại thông minh lanh lợi.”
Tiểu Trúc ngốc đến mấy cũng nghe ra có điều không đúng, nhất thời lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, hai hàm răng va vào nhau lập cập, giọng nói vô cùng đứt quãng: “Nô tì…nô tì…Vương phi, tha cho nô tì đi.”
Trên mặt Khánh Vương phi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ôi, sao vậy, không phải ngươi nói muốn hầu hạ Tuyết Nhi cả đời sao, sao lại như biến thành người khác, lẽ nào lúc nãy đều đang nói dối?” Càng nói vẻ mặt càng âm trầm, phảng phất có tức giận trong lòng.
Tiểu Trúc ầm một tiếng ngã quỵ trên đất, gắt gao nắm chặt quần áo Khánh Vương phi, thân thể run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng: “Vương phi, nô tì sai rồi, là nô tì nói sai rồi, cầu người tha mạng cho nô tì, nô tì còn có phụ mẫu, huynh đệ, nếu không có nô tì trợ cấp thì cả nhà sẽ không sống nổi. Vương phi, người đại từ đại bi tha cho nô tì đi.”
Khánh Vương phi nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên u lạnh.
Tuẫn táng là hình thức rất được lưu hành trong hoàng thất tiền triều, đặc biệt là vị Tuấn Văn đế, khi Lan Đình công chúa người hắn yêu thương nhất chết đi, hắn không chỉ cho chế tạo cỗ quan tài đá vô cùng tinh mỹ, còn dùng số lượng kim ngân ngọc bạch đếm không xuể chôn theo. Đến ngày đưa tang cho công chúa, hắn cho người đi trên đường vừa múa vừa hát, dẫn đến cả trăm con bạch hạc quý giá, hấp dẫn cả ngàn vạn bá tánh kéo ra quan sát. Khi đến nghĩa trang, hắn đột nhiên trở mặt, lệnh cho quân sĩ thiết giáp đẩy hết bá tánh vào trong hầm mộ, chôn sống cùng bạch hạc. Thế là số bá tánh vô tội này trở thành người tuẫn táng theo công chúa, tuy cách làm này bị xem là điên cuồng trong cách nói của quan sử hậu thế, nhưng quan to quý nhân lúc đó lại noi theo. Huống chi bây giờ Khánh Vương phi chỉ muốn một tì nữ tuẫn ráng, ai lại quan tâm việc nhỏ như vậy?
Tiểu Trúc càng lúc càng sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên câu nói: “Hết rồi, hết rồi, hết thật rồi…”
Danh sách chương