Tì nữ khom người dẫn Giang Tiểu Lâu vào Phương Thảo Các, nàng liền nhìn thấy phòng ngủ của Ly Tuyết Ngưng. Trước mặt là một tấm bình phong vẽ hình mỹ nhân, trên vách tường treo những bức tranh cổ quý giá, bên dưới đặt một bàn trà, bốn phía điêu khắc long phượng vờn quanh, trên bàn có một cây đàn cổ tinh xảo, một bên đặt những đồ thêu và cầm phổ mà Tuyết Ngưng thích nhất. Một cơn gió nhẹ thổi qua, màn che nhẹ lay động, ánh mặt trời chiếu vào phòng tạo nên những cái bóng vụn vặt. Màn tua rua, gối Thanh Từ, lò hương thơm ngát, rèm châu ngọc, giá cắm nến mạ vàng, đầu giường màn gối được gấp chỉnh tề, trên gấm trắng thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm.
Cả căn phòng được bày trí tỉ mỉ, tinh xảo, cho dù là một chậu hoa, một bức tranh, đều được lựa chọn cẩn thận, bố trí ở nơi thích hợp nhất, đủ để thấy người bày trí căn phòng này… vô cùng có tâm.
“Căn phòng này… là Vương phi tự mình sắp xếp sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng hỏi.
Bích Thảo ngẩn ra, vội cúi đầu nói: “Vâng.”
Trước mặt mọi người Vương phi luôn khổ sở chống chọi, không muốn để Thuận phi chê cười, tỏ vẻ vô cùng kiên cường, nhưng đến tối, bà lại lặng lẽ tiến vào phòng Ly Tuyết Ngưng, cả đêm ôm gối khóc lóc. Những câu này Bích Thảo cũng không dám nói cho Giang Tiểu Lâu biết, chỉ cung kính nói: “Tiểu thư, nếu có gì cần xin cứ dặn dò.”
“Tiểu Lâu, có thích nơi này không?” Một âm thanh vang lên.
Giang Tiểu Lâu chuyển mắt, Khánh Vương phi đã vén rèm lên đi vào. Bà nhìn Bích Thảo một chút, giọng điệu bình thản nói: “Ra ngoài hết đi.”
“Vâng.” Bích Thảo dẫn bốn tì nữ đồng loạt lui xuống. Đi đóng cửa lại, nàng yên lặng liếc mắt nhìn vào trong, lập tức đụng phải ánh mắt Tiểu Điệp, lập tức rùng mình mau chóng đóng cửa lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Giang Tiểu Lâu sâu sắc, giọng điệu đặc biệt ôn hòa: “Vương phi, tiểu nữ chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc Tuyết Ngưng đã xảy ra chuyện gì, không lẽ tỷ ấy với người sớm tối sống chung mà người không nhìn ra có gì khác thường?”
Khánh Vương không dễ dàng gì bình tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu: “Đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, ta dẫn nó đi chung quanh thăm viếng mọi người, nói cho mọi người biết ta đã tìm được con gái. Tuy rằng nó không thích gặp mặt, nhưng đều vâng lời. Bây giờ nhớ đến, ta đúng là có lỗi với nó. Nếu biết nó sẽ bỏ ta mà đi, ta thà là mỗi ngày đều ở bên cạnh nó, không cần đưa nó ra ngoài xã giao, cũng không cần đưa nó đi gặp những người không quan trọng.”
Đáy lòng Giang Tiểu Lâu khẽ thở ra một hơi, thương tiếc nói: “Vương phi, bất kể là xảy ra chuyện gì, tiểu nữ tin là Tuyết Ngưng sẽ không trách người.”
Khánh Vương phi cười nhạt, trong nụ cười có vẻ ảm đạm không nói hết: “Lúc nãy con đã thấy tình cảnh của ta, ở trong phủ này, rất nhiều người bất mãn ta, hy vọng ta chết sớm một chút, cái duy nhất có thể giúp ta giữ được tôn nghiêmcủa mình chính là vị trí chính phi, có thể chính vì vậy mà có mấy người càng lúc càng không ưa ta, tìm trăm phương ngàn kế muốn kéo ta xuống. Sau khi tìm được Tuyết Ngưng ta chỉ nghĩ làm sao để cho nó được sống cuộc sống của một quận chúa, cho nó được vinh quang của một quận chúa. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, có người lại hạ độc thủ với nó.”
Giang Tiểu Lâu nhìn đôi mắt đầy nước của Khánh Vương phi, cũng chỉ có thể an tĩnh cười: “Vương phi, Tuyết Ngưng chưa bao giờ hối hận được trở lại bên cạnh người.”
Kết nối mọi chuyện lại với nhau, Giang Tiểu Lâu mơ hồ hiểu được, tuy rằng Ly Tuyết Ngưng dịu dàng, nhưng có một trái tim rất nhạy cảm, nhất định là có linh cảm gì, mới dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với mình. Một người đã tính trước giờ chết của mình, không hy vọng liên lụy đến Giang Tiểu Lâu, cho nên mới cư xử kỳ quái như vậy.
Nhìn thấy thái độ của mọi người trong Khánh Vương phủ, rõ ràng là không muốn điều tra việc này, nhưng còn Vương phi… có phải bà cũng thấy chuyện này nên dừng lại ở đây. Câu này Giang Tiểu Lâu không dám hỏi, sợ Vương phi không chịu đựng được.
Khánh Vương phi trở tay nắm chặt tay nàng, đầu ngón tay chỉ còn lại lạnh lẽo: “Ta là một mẫu thân vô năng, không thể bảo vệ con gái mình, nhưng hy vọng bây giờ ta có thể phấn chấn lên, tìm ra hung thủ sát hại nó, con nói kỹ lại một lần, rốt cuộc con phát hiện có điều bất thường từ khi nào?”
Giang Tiểu Lâu thả lỏng tâm trạng, thuật lại cảnh tượng mình gặp Ly Tuyết Ngưng lần trước cho Khánh Vương phi nghe không sót một chữ.
Khánh Vương phi nghe xong, lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không, Tuyết Nhi không phải người như vậy, cách đây không lâu, nó còn nhắc với ta muốn đón con vào vương phủ, sao có thể ghét bỏ con xuất thân thương hộ. Ta không tin, tuyệt đối không tin.”
“Tiểu nữ cũng không tin.” Giang Tiểu Lâu không chút do dự nói: “Bây giờ nghĩ lại, tỷ ấy đã đoán được có người muốn giết mình, một là đoạn tuyệt qua lại với tiểu nữ, hai là đến sơn trang tránh mặt, tất cả là để bảo vệ người mình quan tâm không bị liên lụy.”
Khánh Vương phi choáng váng: “Nhưng… sao nó không nói với ta?”
“Tiểu nữ không hiểu…” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài. Biết rõ mình phải chết, nhưng vẫn làm như không có gì, không thể giải thích được. Nếu nàng chủ động cầu cứu mình hoặc Vương phi, không phải có hy vọng được sống sao? “Hay là… hung thủ ở trong Khánh Vương phủ?” Sắc mặt Vương phi trầm ngưng, đầu óc hỗn độn bỗng xẹt qua một tia sáng.
Giang Tiểu Lâu dừng lại hô hấp, ánh mắt trong trẻo: “Đây cũng là một khả năng.” Nhưng là khả năng lớn nhất.
Nếu suy đoán này là thật, rốt cuộc hung thủ là ai, khiến Ly Tuyết Ngưng phải che giấu cả mẫu thân của mình, hai người nhất thời trầm mặc, căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
“Vương phi, tiểu nữ chỉ có thể ở đây một đêm, ngày mai phải trở về.” Một lúc lâu, Giang Tiểu Lâu mới nhẹ giọng nói.
“Không.” Khánh Vương phi lập tức ngăn cản, nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, con chính là nghĩa nữ của ta, từ nay về sau cứ ở lại Khánh Vương phủ, không được đi đâu hết.”
Trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu nhíu mày, phản đối suy nghĩ này: “Không, Vương phi, tiểu nữ không thích hợp ở lại, như vậy chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa người và Vương gia.”
Khánh Vương phi chỉ mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mang theo ý giễu cợt: “Ta và hắn làm phu thê nhiều năm, hắn có bao giờ tôn trọng ta, dù có mâu thuẫn cũng không phải do con tạo thành. Huống chi… đứa nhỏ Tuyết Nhi này rất ít nói, ta hỏi chuyện quá khứ của nó, nó cũng chỉ an ủi ta. Bây giờ ta muốn nghe con nói, nói hết những chuyện trong quá khứ của nó cho ta nghe, ta muốn biết.”
Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc, quá khứ, hai chữ này như vùng cấm, xưa nay nàng không chịu đụng vào.
Khánh Vương phi nhẹ giọng nói: “Ta là một người mẹ, ta có quyền biết chuyện của Tuyết Nhi, đúng không?”
“Tiểu nữ hiểu, nếu Vương phi muốn nghe, tiểu nữ sẽ nói hết.”
Suốt một đêm, Khánh Vương phi đều không nghỉ ngơi, bà ngồi ở đó, lẳng lặng nghe Giang Tiểu Lâu kể lại chuyện nàng quen biết Ly Tuyết Ngưng, gặp gỡ, trở thành bạn tốt, giúp đỡ nhau cho đến hôm nay. Biểu hiện của Khánh Vương phi vô cùng yên tĩnh, thậm chí không chảy một giọt nước mắt. Ngay khi Giang Tiểu Lâu cho rằng bà sẽ khóc, bà lại nhẹ nhàng nói: “Nói tiếp đi.”
Cho đến khi trời lờ mờ sáng, câu chuyện mới nói xong. Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác mềm nhẹ cầm tay nàng: “Cảm ơn con đã ở bên cạnh Tuyết Nhi, cảm ơn con.”
Đầu ngón tay mềm mại, nhưng lạnh lẽo thấu xương, Giang Tiểu Lâu nắm lại tay bà, giọng điệu khó nén áy náy: “Xin lỗi, tiểu nữ không thể đi cùng tỷ ấy đến cùng.”
“Không, những gì có thể làm con đã làm hết rồi…” Mắt Khánh Vương phi ướt đẫm, không ngừng than thở.
Tại sao ông trời không chịu buông tha Tuyết Nhi, để cho nàng được thuận lợi yên ổn mà đi đến cuối đường, tại sao lại tăng thêm đau đớn trong khoảng thời gian cuối cùng này. Ngay cả một người mắc bệnh nan y sắp chết cũng không vuông tha, rốt cuộc hung thủ đã phát điên đến mức nào? Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu nữ nghĩ rất lâu, giết người có rất nhiều cách, thần không biết quỷ không hay, không lưu lại hậu họa, tại sao lại tàn nhẫn như vậy…”
“Đối phương nhất định là rất hận nó…” Khánh Vương phi nhớ tới mấy chữ đinh sắt cắm vào đầu, tức giận đến cả người run rẩy: “Cho nên mới phải đánh cắp thi thể của nó, sợ chúng ta khám nghiệm ra được, đáng chết. Nói không chừng hung thủ ở ngay trong Khánh Vương phủ, ta nhất định phải bắt được hắn, đền mạng cho Tuyết Nhi.”
Tiểu Điệp đã nằm nhoài người trên giường nhỏ mà ngủ, đột nhiên nghe thấy cánh cửa nhúc nhích một chút, nàng bật ngồi dậy, thấy cửa được nhẹ nhàng mở ra, một tì nữ gương mặt thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn đi vào, chính là Bích Thảo được phái đến hầu hạ Giang Tiểu Lâu. Trên tay nàng bưng một cái khay, đặt chén trà tử sa, miệng tràn đầy cung kính nói: “Vương phi, nô tì đến châm trà.”
Âm thanh trong phòng chợt dừng lại.
Lúc dùng điểm tâm, Khánh Vương phi tự mình giới thiệu Tiểu Lâu với mọi người.
Sắc mặt Khánh Vương nặng nề ngồi trên ghế, không nói một lời. Thuận phi mặt đầy lo lắng nhìn Khánh Vương phi, bộ dạng muốn nói lại thôi. Đại công tử Hách Liên Duẫn là một võ tướng, được phong làm Kim Lăng quận vương, là người có đảm lược, anh hùng phi phàm, sức khỏe cường tráng, đặc biệt là tài bắn cung có một không hai. Dân gian đồn đại, hắn không chỉ bắn bách phát bách trúng, còn có thể cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng ba năm qua hắn vẫn đóng quân ở bên ngoài chưa từng hồi kinh, Tương Hiểu Vân là chính thê của hắn.
Nhị công tử Hách Liên Thắng được phong An Hoa quận vương, đương nhiệm chức Tả thiêm đô Ngự Sử, sáng sớm đã đến quan nha. Thê tử của hắn Tả Tuyên là thứ nữ nhà Tả đại học sĩ, vốn là người vô cùng mỹ lệ, ngoan ngoãn lại còn hay cười, trang điểm khéo léo hợp thời, mái tóc đen dài uốn lượn búi thành búi tóc phù dung, dùng trâm vàng cài lại, bên tai buông xuống tua rua vàng tinh xảo, nhìn đặc biệt quyến rũ. Chỉ là không biết sao, cổ áo của nàng kéo lên rất cao, che đến tận cằm, hơn nữa còn u lên một khối, xem có chút quái lại. Giờ khắc này nàng đang nhìn Giang Tiểu Lâu đầy tò mò, đứng một bên không lên tiếng.
Khánh Vương phi làm như không thấy bọn họ, chỉ kéo tam công tử Hách Liên Nhạc qua, hắn là con ruột của Khánh Vương phi, cũng là thế tử vương phủ. Vương phi ôn nhi nói: “A Nhạc, từ nay về sau Tiểu Lâu chính là tỷ tỷ của con.”
Hách Liên Nhạc bị Khánh Vương phi lôi kéo, cả người run lên, như một con thỏ hoảng sợ liên tục lùi về phía sau. Tuối tác hắn không nhỏ, ngoại hình cũng thanh tú bình thường, vóc người lại vô cùng gầy yếu, hai vai yếu ớt rũ xuống khiến người ta cảm thấy hắn cứ như sinh lầm giới tính. Giang Tiểu Lâu đã nghe nói qua, vị thế tử này không oai hùng như Hách Liên Duẫn, không thông minh như Hách Liên Thắng, thậm chí không di truyền được bề ngoài cao to kiên cường của Khánh Vương. Nếu hắn chỉ là con nhà bình thường, cũng không xem là quá tệ, vấn đề hắn là thế tử vương phủ, so với hai vị huynh trưởng con thứ văn võ song toàn, hẳn đúng là gà lạc giữa bầy hạc. Nghiêm trọng hơn chính là, tính tình hắn quái lạ, không chịu tiếp xúc với người khác, có huynh hướng khép kín.
Bộ dạng thanh tú như nữ tử cũng thôi đi, hắn lại còn có đôi mắt đơn thuần, như nai con trong rừng, lông mi dài lấp lóe rất mềm mại. Thấy hắn sợ hãi như vậy, Khánh Vương phi chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không cần sợ, A Nhạc, Tiểu Lâu sẽ không làm hại con, con bé cũng giống như Tuyết Nhi tỷ tỷ sẽ rất yêu thương con.”
Hách Liên Nhạc nghe xong lời này, lại rút tay ra khỏi tay của Khánh Vương phi, lùi càng xa hơn.
Khánh Vương phi đầy thất vọng nhìn hắn, không nói được gì. Trưởng nữ chết rồi, nhi tử lại vô dụng như vậy, đời này của bà đã không còn hy vọng gì.
Lúc này, Thanh Nguyên quận vương Hách Liên Thái vẫn luôn im lặng đột nhiên mỉm cười: “Vương phi, người đưa người ngoài vào vương phủ như vậy sợ là không ổn đâu.”
Hách Liên Thái bộ dáng ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc bất phàm, mẫu thân của hắn là một tì nữ bên người Khánh Vương phi, khi sinh hắn ra thì mất vì sinh khó, sự anh tuấn của hắn khiến người ta cảm thấy hắn rất xuất chúng, là hạc giữa bầy gà. Trong Khánh Vương phủ này, Hách Liên Thái là nhân vật nổi tiếng. Mọi người đều nói, hắn là một lãng tử chân chính, có thể dễ dàng giết chết trái tim nữ tử.Cho dù có danh tiếng như vậy, hắn vẫn rất được nữ tử yêu thích, chỉ vì đôi mắt như ánh mặt trời mùa thu khiến cho người ta cảm động đó, khi từ chối người khác cũng rất ôn nhu, không để người ta cảm thấy lúng túng, ngược lại càng thêm quyến luyến không ngừng.
Khánh Vương phi lạnh nhạt nói: “Nơi này chưa đến lượt ngươi nói chuyện.”
Hách Liên Thái chỉ khẽ cười một tiếng, không hề tức giận, mà Khánh Vương lại ho khan: “Vương phi, Giang Tiểu Lâu không thân không thích với Khánh Vương phủ, xuất thân nữ tử thương hộ, tùy tiện đưa cô ta vào vương phủ sẽ bị nghị luận thế nào chứ, ta khuyên bà… nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.”
Trong mắt Khánh Vương phi có nhàn nhạt trào phúng: “Vương gia, hôm qua hoàng hậu nương nương phái người đến hỏi thăm ta, ta đã bẩm bảo việc này, nếu bây giờ phản đối có khác gì lừa dối nương nương? Tội danh này Vương gia gánh nổi sao?”
Thấy bà đưa Hoàng hậu ra, sắc mặt Khánh Vương trầm xuống, âm thanh hờ hững: “Ta chỉ nghĩ cho bà, miễn cho trong lúc nóng nảy bị người ham mê hư vinh lừa gạt.”
Khánh Vương nói cực kỳ khó nghe, thậm chí đã đến mức như trở mặt, đổi thành người khác đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất, hận không thể bỏ đi ngay. Trên mặt Giang Tiểu Lâu lại chỉ có nụ cười nhạt: “Đa tạ Vương gia cất nhắc, Tiểu Lâu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không dám mơ ước thứ gì cao xa, Vương gia yên tâm, tiểu nữ chỉ muốn bầu bạn với Vương phi, không có ý gì khác, càng không cần thứ gì khác.”
Nha đầu này, nếu không phải mặt quá dầy thì là tâm cơ quá sâu, như vậy cũng không tức giận. Ánh mắt lạnh lùng của Khánh Vương xẹt qua Giang Tiểu Lâu, chăm chú không nói gì.
Thuận phi đầy do dự: “Vương phi, chuyện này vẫn nên bàn bạc lại…”
Sắc mặt Khánh Vương phi lạnh lẽo: “Không có gì để bàn.”
Mặt Thuận phi đầy khó xử, bộ dáng hoàn toàn nghĩ cho Khánh Vương phi: “Dù sao người vẫn chưa thông báo cho lão Vương phi biết, nếu bà ấy biết rồi nói không chừng sẽ tức giận, mọi người đều không gánh nổi.”
“Ai nói ta sẽ tức giận, đang yên đang lành có gì mà tức.” Lời nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên, chắp tay cúi người.
Một lão phu nhân đầu bạc được hai tì nữ nâng đỡ chậm rãi đi vào, trên người bà mặc áo dài màu nâu dệt tơ nổi, mang khăn bịt đầu màu xanh khảm ngọc lục bảo, quải trượng đầu rồng phát sinh tiếng vang nặng nề trên đất. Bà vừa ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm vút qua người Giang Tiểu Lâu, lập tức mỉm cười: “Ôi, đây là khuê nữ nhà ai, xinh xắn như vậy chứ?”
Khánh Vương phi tiến lên một bước đang muốn giải thích, lại nghe thấy Khánh Vương khẽ nói: “Vị này là nghĩa nữ Khánh Vương phi mới thu nhận, chắc mẫu thân còn chưa biết.”
Lão Vương phi nhẹ nhàng ồ một tiếng, trên mặt cũng không có vẻ gì là không vui: “Nhận nghĩa nữ là chuyện vui lớn, sao không báo cho ta một tiếng?”
Âm thanh không nhanh không chậm, lại có một lực uy hiếp mơ hồ, mọi người thấy tình cảnh này trong lòng không khỏi run lên.
Khánh Vương phi hít sâu một hơi, không nhìn Khánh Vương một cái, trịnh trọng nói: “Mẫu thân, Tiểu Lâu là tỷ muội tốt của Tuyết Nhi, từ trước con đã hứa với Tuyết Nhi sẽ thay nó chăm sóc tốt cho Tiểu Lâu, nhận con bé làm nghĩa nữ xem như cũng là để hoàn thành tâm nguyện cho Tuyết Nhi, là một chút bù đắp của người làm mẫu thân này.”
Trên mặt lão Vương phi mang theo ý cười, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: “Nếu con đã yêu thích nha đầu này thì cứ giữ lại. Các người làm sao vậy, chẳng qua thêm một người ăn cơm thôi, sao mặt mày lại ủ rũ như vậy, xui xẻo quá.”
Lão Vương phi cũng không có ý kiến, người khác càng không thể xen vào, nhất thời mọi người đều gật đầu.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn kỹ lão Vương phi, ánh mắt lại rơi vào trên đầu rồng của quải trượng, hơi ngẩn người. Lão Vương phi đột nhiên hỏi: “Phật châu trong tay Vương phi… sao giống cái của ta vậy?”
Khánh Vương phi sững sờ, cúi đầu nhìn tay mình, phật châu màu tím gỗ tử đàn này, mỗi một viên đều được khắc hình một vị La hán rất sống động, tổng cộng 108 viên, quấn thành mấy vòng nơi cổ tay.
Gương mặt tươi cười của lão Vương phi đột nhiên chìm xuống: “Nói vậy là có người trộm đồ của ta đem tặng cho Vương phi. Hừ, là kẻ không có mắt nào vậy hả, đó là thứ ta yêu thích, nếu muốn đem tặng cũng phải được ta đồng ý, rốt cuộc là ai làm?”
Nghe xong lời này, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, dám lấy đồ của lão Vương phi, tội đúng là quá lớn. trong nháy mắt Khánh Vương phi sửng sốt, phật châu trong tay bà là cầu được từ Hoa Nguyên Tự, của lão Vương phi là được trong cung ban thưởng, chất liệu tuy rằng gần giống, nhưng hình điêu khắc cũng không giống, đang muốn lên tiếng chợt nghe thấy tiếng quải trượng phát ra âm thanh nặng nề: “Quỳ xuống hết.”
Bốn tì nữ chuyên hầu hạ bà rùng mình một cái, tất cả đều quỳ xuống.
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt lão Vương phi nghiêm nghị, nói: “Đúng là uổng công ta thương các ngươi, các ngươi lại thông đồng với Vương phi lừa gạt ta, vì lấy lòng Vương phi mà dám qua mặt ta như vậy, đúng là khinh người quá đáng.”
Tội này không hề nhẹ, các tì nữ chảy mồ hôi lạnh, mặt tái mét, liền giải thích xin tha. Các nàng càng giải thích lão Vương phi càng nổi giận, sai người kéo hết tì nữ ra ngoài đánh hai mươi gậy.
Vương phi tiến lên một bước muốn cầu xin cho các tì nữ, Giang Tiểu Lâu đột nhiên giữ tay áo bà lại, khẽ khẽ lắc đầu. Nhìn thấy cảnh này, Vương phi sắc mặt trắng bệch, bà biết, lão Vương phi đây là đang viện cớ trách phạt bà.
Từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều chỉ lạnh lùng nhìn, như đang xem một màn biểu diễn đặc sắc.
Giang Tiểu Lâu xem tất cả trong mắt, Khánh Vương phi ở trong phủ không được yêu mến, không được trượng phu tôn trọng, thậm chí tì thiếp trong nhà cũng lạnh lùng với bà. Vị trí của Vương phi ngồi không vững, ngày tháng của Tuyết Ngưng sẽ rất gian nan, nhưng mỗi lần gặp nàng, nàng luôn tỏ ra bộ dáng vui vẻ tươi cười, nói tổ mẫu từ ái, phụ thân thân thiết, tỷ muội huynh đệ hữu hảo… Cho tới hôm nay Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ sự thật, ở Khánh Vương phủ ngoại trừ Vương phi, tất cả mọi người đều không bận tâm tới cái chết của Tuyết Ngưng, người người đều mang bộ dáng cao cao tại thượng, khiến người ta tức giận trong lòng.
Khi đi ngang Giang Tiểu Lâu, lão Vương phi như có như không nhìn nàng một cái, bất giác mỉm cười: “Đúng là một hài tử xinh đẹp, lại thích cười, khiến người ta nhìn là thấy thích.”
Rõ ràng là đánh một bạt tay lại cho một viên kẹo, khiến trong lòng người ta thấy sợ hãi, không thể đoán trước. Trong ống tay áo, bàn tay Giang Tiểu Lâu nắm chặt thành nấm đấm, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng nhu thuận. Khánh Vương phủ này, mọi chuyện quái lạ, người người lạnh lùng, nàng lại muốn nhìn thử, rốt cuộc nơi này ẩn chứa yêu ma quỷ quái gì.
Cả căn phòng được bày trí tỉ mỉ, tinh xảo, cho dù là một chậu hoa, một bức tranh, đều được lựa chọn cẩn thận, bố trí ở nơi thích hợp nhất, đủ để thấy người bày trí căn phòng này… vô cùng có tâm.
“Căn phòng này… là Vương phi tự mình sắp xếp sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng hỏi.
Bích Thảo ngẩn ra, vội cúi đầu nói: “Vâng.”
Trước mặt mọi người Vương phi luôn khổ sở chống chọi, không muốn để Thuận phi chê cười, tỏ vẻ vô cùng kiên cường, nhưng đến tối, bà lại lặng lẽ tiến vào phòng Ly Tuyết Ngưng, cả đêm ôm gối khóc lóc. Những câu này Bích Thảo cũng không dám nói cho Giang Tiểu Lâu biết, chỉ cung kính nói: “Tiểu thư, nếu có gì cần xin cứ dặn dò.”
“Tiểu Lâu, có thích nơi này không?” Một âm thanh vang lên.
Giang Tiểu Lâu chuyển mắt, Khánh Vương phi đã vén rèm lên đi vào. Bà nhìn Bích Thảo một chút, giọng điệu bình thản nói: “Ra ngoài hết đi.”
“Vâng.” Bích Thảo dẫn bốn tì nữ đồng loạt lui xuống. Đi đóng cửa lại, nàng yên lặng liếc mắt nhìn vào trong, lập tức đụng phải ánh mắt Tiểu Điệp, lập tức rùng mình mau chóng đóng cửa lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Giang Tiểu Lâu sâu sắc, giọng điệu đặc biệt ôn hòa: “Vương phi, tiểu nữ chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc Tuyết Ngưng đã xảy ra chuyện gì, không lẽ tỷ ấy với người sớm tối sống chung mà người không nhìn ra có gì khác thường?”
Khánh Vương không dễ dàng gì bình tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu: “Đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, ta dẫn nó đi chung quanh thăm viếng mọi người, nói cho mọi người biết ta đã tìm được con gái. Tuy rằng nó không thích gặp mặt, nhưng đều vâng lời. Bây giờ nhớ đến, ta đúng là có lỗi với nó. Nếu biết nó sẽ bỏ ta mà đi, ta thà là mỗi ngày đều ở bên cạnh nó, không cần đưa nó ra ngoài xã giao, cũng không cần đưa nó đi gặp những người không quan trọng.”
Đáy lòng Giang Tiểu Lâu khẽ thở ra một hơi, thương tiếc nói: “Vương phi, bất kể là xảy ra chuyện gì, tiểu nữ tin là Tuyết Ngưng sẽ không trách người.”
Khánh Vương phi cười nhạt, trong nụ cười có vẻ ảm đạm không nói hết: “Lúc nãy con đã thấy tình cảnh của ta, ở trong phủ này, rất nhiều người bất mãn ta, hy vọng ta chết sớm một chút, cái duy nhất có thể giúp ta giữ được tôn nghiêmcủa mình chính là vị trí chính phi, có thể chính vì vậy mà có mấy người càng lúc càng không ưa ta, tìm trăm phương ngàn kế muốn kéo ta xuống. Sau khi tìm được Tuyết Ngưng ta chỉ nghĩ làm sao để cho nó được sống cuộc sống của một quận chúa, cho nó được vinh quang của một quận chúa. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, có người lại hạ độc thủ với nó.”
Giang Tiểu Lâu nhìn đôi mắt đầy nước của Khánh Vương phi, cũng chỉ có thể an tĩnh cười: “Vương phi, Tuyết Ngưng chưa bao giờ hối hận được trở lại bên cạnh người.”
Kết nối mọi chuyện lại với nhau, Giang Tiểu Lâu mơ hồ hiểu được, tuy rằng Ly Tuyết Ngưng dịu dàng, nhưng có một trái tim rất nhạy cảm, nhất định là có linh cảm gì, mới dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với mình. Một người đã tính trước giờ chết của mình, không hy vọng liên lụy đến Giang Tiểu Lâu, cho nên mới cư xử kỳ quái như vậy.
Nhìn thấy thái độ của mọi người trong Khánh Vương phủ, rõ ràng là không muốn điều tra việc này, nhưng còn Vương phi… có phải bà cũng thấy chuyện này nên dừng lại ở đây. Câu này Giang Tiểu Lâu không dám hỏi, sợ Vương phi không chịu đựng được.
Khánh Vương phi trở tay nắm chặt tay nàng, đầu ngón tay chỉ còn lại lạnh lẽo: “Ta là một mẫu thân vô năng, không thể bảo vệ con gái mình, nhưng hy vọng bây giờ ta có thể phấn chấn lên, tìm ra hung thủ sát hại nó, con nói kỹ lại một lần, rốt cuộc con phát hiện có điều bất thường từ khi nào?”
Giang Tiểu Lâu thả lỏng tâm trạng, thuật lại cảnh tượng mình gặp Ly Tuyết Ngưng lần trước cho Khánh Vương phi nghe không sót một chữ.
Khánh Vương phi nghe xong, lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không, Tuyết Nhi không phải người như vậy, cách đây không lâu, nó còn nhắc với ta muốn đón con vào vương phủ, sao có thể ghét bỏ con xuất thân thương hộ. Ta không tin, tuyệt đối không tin.”
“Tiểu nữ cũng không tin.” Giang Tiểu Lâu không chút do dự nói: “Bây giờ nghĩ lại, tỷ ấy đã đoán được có người muốn giết mình, một là đoạn tuyệt qua lại với tiểu nữ, hai là đến sơn trang tránh mặt, tất cả là để bảo vệ người mình quan tâm không bị liên lụy.”
Khánh Vương phi choáng váng: “Nhưng… sao nó không nói với ta?”
“Tiểu nữ không hiểu…” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài. Biết rõ mình phải chết, nhưng vẫn làm như không có gì, không thể giải thích được. Nếu nàng chủ động cầu cứu mình hoặc Vương phi, không phải có hy vọng được sống sao? “Hay là… hung thủ ở trong Khánh Vương phủ?” Sắc mặt Vương phi trầm ngưng, đầu óc hỗn độn bỗng xẹt qua một tia sáng.
Giang Tiểu Lâu dừng lại hô hấp, ánh mắt trong trẻo: “Đây cũng là một khả năng.” Nhưng là khả năng lớn nhất.
Nếu suy đoán này là thật, rốt cuộc hung thủ là ai, khiến Ly Tuyết Ngưng phải che giấu cả mẫu thân của mình, hai người nhất thời trầm mặc, căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
“Vương phi, tiểu nữ chỉ có thể ở đây một đêm, ngày mai phải trở về.” Một lúc lâu, Giang Tiểu Lâu mới nhẹ giọng nói.
“Không.” Khánh Vương phi lập tức ngăn cản, nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, con chính là nghĩa nữ của ta, từ nay về sau cứ ở lại Khánh Vương phủ, không được đi đâu hết.”
Trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu nhíu mày, phản đối suy nghĩ này: “Không, Vương phi, tiểu nữ không thích hợp ở lại, như vậy chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa người và Vương gia.”
Khánh Vương phi chỉ mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mang theo ý giễu cợt: “Ta và hắn làm phu thê nhiều năm, hắn có bao giờ tôn trọng ta, dù có mâu thuẫn cũng không phải do con tạo thành. Huống chi… đứa nhỏ Tuyết Nhi này rất ít nói, ta hỏi chuyện quá khứ của nó, nó cũng chỉ an ủi ta. Bây giờ ta muốn nghe con nói, nói hết những chuyện trong quá khứ của nó cho ta nghe, ta muốn biết.”
Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc, quá khứ, hai chữ này như vùng cấm, xưa nay nàng không chịu đụng vào.
Khánh Vương phi nhẹ giọng nói: “Ta là một người mẹ, ta có quyền biết chuyện của Tuyết Nhi, đúng không?”
“Tiểu nữ hiểu, nếu Vương phi muốn nghe, tiểu nữ sẽ nói hết.”
Suốt một đêm, Khánh Vương phi đều không nghỉ ngơi, bà ngồi ở đó, lẳng lặng nghe Giang Tiểu Lâu kể lại chuyện nàng quen biết Ly Tuyết Ngưng, gặp gỡ, trở thành bạn tốt, giúp đỡ nhau cho đến hôm nay. Biểu hiện của Khánh Vương phi vô cùng yên tĩnh, thậm chí không chảy một giọt nước mắt. Ngay khi Giang Tiểu Lâu cho rằng bà sẽ khóc, bà lại nhẹ nhàng nói: “Nói tiếp đi.”
Cho đến khi trời lờ mờ sáng, câu chuyện mới nói xong. Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác mềm nhẹ cầm tay nàng: “Cảm ơn con đã ở bên cạnh Tuyết Nhi, cảm ơn con.”
Đầu ngón tay mềm mại, nhưng lạnh lẽo thấu xương, Giang Tiểu Lâu nắm lại tay bà, giọng điệu khó nén áy náy: “Xin lỗi, tiểu nữ không thể đi cùng tỷ ấy đến cùng.”
“Không, những gì có thể làm con đã làm hết rồi…” Mắt Khánh Vương phi ướt đẫm, không ngừng than thở.
Tại sao ông trời không chịu buông tha Tuyết Nhi, để cho nàng được thuận lợi yên ổn mà đi đến cuối đường, tại sao lại tăng thêm đau đớn trong khoảng thời gian cuối cùng này. Ngay cả một người mắc bệnh nan y sắp chết cũng không vuông tha, rốt cuộc hung thủ đã phát điên đến mức nào? Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu nữ nghĩ rất lâu, giết người có rất nhiều cách, thần không biết quỷ không hay, không lưu lại hậu họa, tại sao lại tàn nhẫn như vậy…”
“Đối phương nhất định là rất hận nó…” Khánh Vương phi nhớ tới mấy chữ đinh sắt cắm vào đầu, tức giận đến cả người run rẩy: “Cho nên mới phải đánh cắp thi thể của nó, sợ chúng ta khám nghiệm ra được, đáng chết. Nói không chừng hung thủ ở ngay trong Khánh Vương phủ, ta nhất định phải bắt được hắn, đền mạng cho Tuyết Nhi.”
Tiểu Điệp đã nằm nhoài người trên giường nhỏ mà ngủ, đột nhiên nghe thấy cánh cửa nhúc nhích một chút, nàng bật ngồi dậy, thấy cửa được nhẹ nhàng mở ra, một tì nữ gương mặt thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn đi vào, chính là Bích Thảo được phái đến hầu hạ Giang Tiểu Lâu. Trên tay nàng bưng một cái khay, đặt chén trà tử sa, miệng tràn đầy cung kính nói: “Vương phi, nô tì đến châm trà.”
Âm thanh trong phòng chợt dừng lại.
Lúc dùng điểm tâm, Khánh Vương phi tự mình giới thiệu Tiểu Lâu với mọi người.
Sắc mặt Khánh Vương nặng nề ngồi trên ghế, không nói một lời. Thuận phi mặt đầy lo lắng nhìn Khánh Vương phi, bộ dạng muốn nói lại thôi. Đại công tử Hách Liên Duẫn là một võ tướng, được phong làm Kim Lăng quận vương, là người có đảm lược, anh hùng phi phàm, sức khỏe cường tráng, đặc biệt là tài bắn cung có một không hai. Dân gian đồn đại, hắn không chỉ bắn bách phát bách trúng, còn có thể cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng ba năm qua hắn vẫn đóng quân ở bên ngoài chưa từng hồi kinh, Tương Hiểu Vân là chính thê của hắn.
Nhị công tử Hách Liên Thắng được phong An Hoa quận vương, đương nhiệm chức Tả thiêm đô Ngự Sử, sáng sớm đã đến quan nha. Thê tử của hắn Tả Tuyên là thứ nữ nhà Tả đại học sĩ, vốn là người vô cùng mỹ lệ, ngoan ngoãn lại còn hay cười, trang điểm khéo léo hợp thời, mái tóc đen dài uốn lượn búi thành búi tóc phù dung, dùng trâm vàng cài lại, bên tai buông xuống tua rua vàng tinh xảo, nhìn đặc biệt quyến rũ. Chỉ là không biết sao, cổ áo của nàng kéo lên rất cao, che đến tận cằm, hơn nữa còn u lên một khối, xem có chút quái lại. Giờ khắc này nàng đang nhìn Giang Tiểu Lâu đầy tò mò, đứng một bên không lên tiếng.
Khánh Vương phi làm như không thấy bọn họ, chỉ kéo tam công tử Hách Liên Nhạc qua, hắn là con ruột của Khánh Vương phi, cũng là thế tử vương phủ. Vương phi ôn nhi nói: “A Nhạc, từ nay về sau Tiểu Lâu chính là tỷ tỷ của con.”
Hách Liên Nhạc bị Khánh Vương phi lôi kéo, cả người run lên, như một con thỏ hoảng sợ liên tục lùi về phía sau. Tuối tác hắn không nhỏ, ngoại hình cũng thanh tú bình thường, vóc người lại vô cùng gầy yếu, hai vai yếu ớt rũ xuống khiến người ta cảm thấy hắn cứ như sinh lầm giới tính. Giang Tiểu Lâu đã nghe nói qua, vị thế tử này không oai hùng như Hách Liên Duẫn, không thông minh như Hách Liên Thắng, thậm chí không di truyền được bề ngoài cao to kiên cường của Khánh Vương. Nếu hắn chỉ là con nhà bình thường, cũng không xem là quá tệ, vấn đề hắn là thế tử vương phủ, so với hai vị huynh trưởng con thứ văn võ song toàn, hẳn đúng là gà lạc giữa bầy hạc. Nghiêm trọng hơn chính là, tính tình hắn quái lạ, không chịu tiếp xúc với người khác, có huynh hướng khép kín.
Bộ dạng thanh tú như nữ tử cũng thôi đi, hắn lại còn có đôi mắt đơn thuần, như nai con trong rừng, lông mi dài lấp lóe rất mềm mại. Thấy hắn sợ hãi như vậy, Khánh Vương phi chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không cần sợ, A Nhạc, Tiểu Lâu sẽ không làm hại con, con bé cũng giống như Tuyết Nhi tỷ tỷ sẽ rất yêu thương con.”
Hách Liên Nhạc nghe xong lời này, lại rút tay ra khỏi tay của Khánh Vương phi, lùi càng xa hơn.
Khánh Vương phi đầy thất vọng nhìn hắn, không nói được gì. Trưởng nữ chết rồi, nhi tử lại vô dụng như vậy, đời này của bà đã không còn hy vọng gì.
Lúc này, Thanh Nguyên quận vương Hách Liên Thái vẫn luôn im lặng đột nhiên mỉm cười: “Vương phi, người đưa người ngoài vào vương phủ như vậy sợ là không ổn đâu.”
Hách Liên Thái bộ dáng ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc bất phàm, mẫu thân của hắn là một tì nữ bên người Khánh Vương phi, khi sinh hắn ra thì mất vì sinh khó, sự anh tuấn của hắn khiến người ta cảm thấy hắn rất xuất chúng, là hạc giữa bầy gà. Trong Khánh Vương phủ này, Hách Liên Thái là nhân vật nổi tiếng. Mọi người đều nói, hắn là một lãng tử chân chính, có thể dễ dàng giết chết trái tim nữ tử.Cho dù có danh tiếng như vậy, hắn vẫn rất được nữ tử yêu thích, chỉ vì đôi mắt như ánh mặt trời mùa thu khiến cho người ta cảm động đó, khi từ chối người khác cũng rất ôn nhu, không để người ta cảm thấy lúng túng, ngược lại càng thêm quyến luyến không ngừng.
Khánh Vương phi lạnh nhạt nói: “Nơi này chưa đến lượt ngươi nói chuyện.”
Hách Liên Thái chỉ khẽ cười một tiếng, không hề tức giận, mà Khánh Vương lại ho khan: “Vương phi, Giang Tiểu Lâu không thân không thích với Khánh Vương phủ, xuất thân nữ tử thương hộ, tùy tiện đưa cô ta vào vương phủ sẽ bị nghị luận thế nào chứ, ta khuyên bà… nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.”
Trong mắt Khánh Vương phi có nhàn nhạt trào phúng: “Vương gia, hôm qua hoàng hậu nương nương phái người đến hỏi thăm ta, ta đã bẩm bảo việc này, nếu bây giờ phản đối có khác gì lừa dối nương nương? Tội danh này Vương gia gánh nổi sao?”
Thấy bà đưa Hoàng hậu ra, sắc mặt Khánh Vương trầm xuống, âm thanh hờ hững: “Ta chỉ nghĩ cho bà, miễn cho trong lúc nóng nảy bị người ham mê hư vinh lừa gạt.”
Khánh Vương nói cực kỳ khó nghe, thậm chí đã đến mức như trở mặt, đổi thành người khác đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất, hận không thể bỏ đi ngay. Trên mặt Giang Tiểu Lâu lại chỉ có nụ cười nhạt: “Đa tạ Vương gia cất nhắc, Tiểu Lâu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không dám mơ ước thứ gì cao xa, Vương gia yên tâm, tiểu nữ chỉ muốn bầu bạn với Vương phi, không có ý gì khác, càng không cần thứ gì khác.”
Nha đầu này, nếu không phải mặt quá dầy thì là tâm cơ quá sâu, như vậy cũng không tức giận. Ánh mắt lạnh lùng của Khánh Vương xẹt qua Giang Tiểu Lâu, chăm chú không nói gì.
Thuận phi đầy do dự: “Vương phi, chuyện này vẫn nên bàn bạc lại…”
Sắc mặt Khánh Vương phi lạnh lẽo: “Không có gì để bàn.”
Mặt Thuận phi đầy khó xử, bộ dáng hoàn toàn nghĩ cho Khánh Vương phi: “Dù sao người vẫn chưa thông báo cho lão Vương phi biết, nếu bà ấy biết rồi nói không chừng sẽ tức giận, mọi người đều không gánh nổi.”
“Ai nói ta sẽ tức giận, đang yên đang lành có gì mà tức.” Lời nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên, chắp tay cúi người.
Một lão phu nhân đầu bạc được hai tì nữ nâng đỡ chậm rãi đi vào, trên người bà mặc áo dài màu nâu dệt tơ nổi, mang khăn bịt đầu màu xanh khảm ngọc lục bảo, quải trượng đầu rồng phát sinh tiếng vang nặng nề trên đất. Bà vừa ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm vút qua người Giang Tiểu Lâu, lập tức mỉm cười: “Ôi, đây là khuê nữ nhà ai, xinh xắn như vậy chứ?”
Khánh Vương phi tiến lên một bước đang muốn giải thích, lại nghe thấy Khánh Vương khẽ nói: “Vị này là nghĩa nữ Khánh Vương phi mới thu nhận, chắc mẫu thân còn chưa biết.”
Lão Vương phi nhẹ nhàng ồ một tiếng, trên mặt cũng không có vẻ gì là không vui: “Nhận nghĩa nữ là chuyện vui lớn, sao không báo cho ta một tiếng?”
Âm thanh không nhanh không chậm, lại có một lực uy hiếp mơ hồ, mọi người thấy tình cảnh này trong lòng không khỏi run lên.
Khánh Vương phi hít sâu một hơi, không nhìn Khánh Vương một cái, trịnh trọng nói: “Mẫu thân, Tiểu Lâu là tỷ muội tốt của Tuyết Nhi, từ trước con đã hứa với Tuyết Nhi sẽ thay nó chăm sóc tốt cho Tiểu Lâu, nhận con bé làm nghĩa nữ xem như cũng là để hoàn thành tâm nguyện cho Tuyết Nhi, là một chút bù đắp của người làm mẫu thân này.”
Trên mặt lão Vương phi mang theo ý cười, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: “Nếu con đã yêu thích nha đầu này thì cứ giữ lại. Các người làm sao vậy, chẳng qua thêm một người ăn cơm thôi, sao mặt mày lại ủ rũ như vậy, xui xẻo quá.”
Lão Vương phi cũng không có ý kiến, người khác càng không thể xen vào, nhất thời mọi người đều gật đầu.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn kỹ lão Vương phi, ánh mắt lại rơi vào trên đầu rồng của quải trượng, hơi ngẩn người. Lão Vương phi đột nhiên hỏi: “Phật châu trong tay Vương phi… sao giống cái của ta vậy?”
Khánh Vương phi sững sờ, cúi đầu nhìn tay mình, phật châu màu tím gỗ tử đàn này, mỗi một viên đều được khắc hình một vị La hán rất sống động, tổng cộng 108 viên, quấn thành mấy vòng nơi cổ tay.
Gương mặt tươi cười của lão Vương phi đột nhiên chìm xuống: “Nói vậy là có người trộm đồ của ta đem tặng cho Vương phi. Hừ, là kẻ không có mắt nào vậy hả, đó là thứ ta yêu thích, nếu muốn đem tặng cũng phải được ta đồng ý, rốt cuộc là ai làm?”
Nghe xong lời này, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, dám lấy đồ của lão Vương phi, tội đúng là quá lớn. trong nháy mắt Khánh Vương phi sửng sốt, phật châu trong tay bà là cầu được từ Hoa Nguyên Tự, của lão Vương phi là được trong cung ban thưởng, chất liệu tuy rằng gần giống, nhưng hình điêu khắc cũng không giống, đang muốn lên tiếng chợt nghe thấy tiếng quải trượng phát ra âm thanh nặng nề: “Quỳ xuống hết.”
Bốn tì nữ chuyên hầu hạ bà rùng mình một cái, tất cả đều quỳ xuống.
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt lão Vương phi nghiêm nghị, nói: “Đúng là uổng công ta thương các ngươi, các ngươi lại thông đồng với Vương phi lừa gạt ta, vì lấy lòng Vương phi mà dám qua mặt ta như vậy, đúng là khinh người quá đáng.”
Tội này không hề nhẹ, các tì nữ chảy mồ hôi lạnh, mặt tái mét, liền giải thích xin tha. Các nàng càng giải thích lão Vương phi càng nổi giận, sai người kéo hết tì nữ ra ngoài đánh hai mươi gậy.
Vương phi tiến lên một bước muốn cầu xin cho các tì nữ, Giang Tiểu Lâu đột nhiên giữ tay áo bà lại, khẽ khẽ lắc đầu. Nhìn thấy cảnh này, Vương phi sắc mặt trắng bệch, bà biết, lão Vương phi đây là đang viện cớ trách phạt bà.
Từ đầu tới cuối, tất cả mọi người đều chỉ lạnh lùng nhìn, như đang xem một màn biểu diễn đặc sắc.
Giang Tiểu Lâu xem tất cả trong mắt, Khánh Vương phi ở trong phủ không được yêu mến, không được trượng phu tôn trọng, thậm chí tì thiếp trong nhà cũng lạnh lùng với bà. Vị trí của Vương phi ngồi không vững, ngày tháng của Tuyết Ngưng sẽ rất gian nan, nhưng mỗi lần gặp nàng, nàng luôn tỏ ra bộ dáng vui vẻ tươi cười, nói tổ mẫu từ ái, phụ thân thân thiết, tỷ muội huynh đệ hữu hảo… Cho tới hôm nay Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ sự thật, ở Khánh Vương phủ ngoại trừ Vương phi, tất cả mọi người đều không bận tâm tới cái chết của Tuyết Ngưng, người người đều mang bộ dáng cao cao tại thượng, khiến người ta tức giận trong lòng.
Khi đi ngang Giang Tiểu Lâu, lão Vương phi như có như không nhìn nàng một cái, bất giác mỉm cười: “Đúng là một hài tử xinh đẹp, lại thích cười, khiến người ta nhìn là thấy thích.”
Rõ ràng là đánh một bạt tay lại cho một viên kẹo, khiến trong lòng người ta thấy sợ hãi, không thể đoán trước. Trong ống tay áo, bàn tay Giang Tiểu Lâu nắm chặt thành nấm đấm, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng nhu thuận. Khánh Vương phủ này, mọi chuyện quái lạ, người người lạnh lùng, nàng lại muốn nhìn thử, rốt cuộc nơi này ẩn chứa yêu ma quỷ quái gì.
Danh sách chương