Vệ Phong ngại ngùng nở nụ cười: “Hôm nay Thế tử dạy nô tài viết, nô tài học không giỏi, viết được một nửa thì quên mất rồi.”
Giang Tiểu Lâu không để ý lắm, nhặt một cành cây dưới đất lên, nhẹ nhàng viết xuống ba chữ Giang Tiểu Lâu, sau đó ngẩn đầu lên ôn nhu giải thích với hắn: “Đây là tên ta.” Sau đó nàng lại dùng cành cây viết hai chữ Vệ Phong, nghiêm túc nói, “Đây là chữ vệ, là họ của ngươi, đây là chữ phong.”
Vệ Phong trợn to mắt, làm như cảm thấy rất thần kỳ. Hắn tiếp nhận cành cây trong tay Giang Tiểu Lâu, học theo răm rắp, viết ra năm chữ Giang Tiểu Lâu, Vệ Phong, tuy rằng viết rất khó coi, hầu như không đọc ra được, nhưng đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vui sướng và cảm động chưa từng có.
Hắn thích viết chữ, nhưng xưa nay chưa từng có ai dạy hắn.
Không tự chủ được, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, nụ cười này long lanh như trăng tháng sáu, nháy mắt khiến lòng người ta tan rã. Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiểu được tại sao Khánh Vương lại dây dưa không tha với một thiếu niên, vì vẻ đẹp không phân nam nữ thế này, vượt qua thân phận, địa vị, tuổi tác, khiến lòng người không ngừng rung động.
Dù Giang Tiểu Lâu có trái tim cứng như đá, cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp này của hắn.
“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi.” Tiểu Điệp cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Phong, chủ động nói.
Vệ Phong thất vọng nhìn Giang Tiểu Lâu, lại nghe nàng mỉm cười nói: “Hôm nay đa tạ ngươi cứu Thế tử, chờ Thế tử khỏe hơn… ta sẽ xin ban thưởng cho ngươi.”
Dưới ánh trăng, Vệ Phong lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu rời đi, bóng lưng nho nhỏ bị kéo dài thành một vệt.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Tiểu Lâu vẫn luôn canh giữ trong phòng ngủ, thay Khánh Vương phi chăm sóc Thế tử. Khi Độc Cô Liên Thành tới thăm Thế tử, Giang Tiểu Lâu đang ngồi ở phòng ngoài bên cạnh giường ngủ, lấy tay chống cằm, ngủ say.
Độc Cô Liên Thành từ bên ngoài đi vào, ánh nến trên bàn bập bùng, phảng phất không bao lâu sau sẽ tắt.
Trái tim Độc Cô Liên Thành lập tức trở nên mềm mại, nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, dưới mi mắt nàng có chút vòng đen, dường như đã lâu rồi không được ngủ ngon, gò má hồng nhạt cứ như mất đi một tầng, bị lõm vào. Nhìn tình cảnh như thế, trong lòng Độc Cô Liên Thành run lên, cảm giác đau nhói không tên.
Nhất định là nàng rất mệt nhọc, không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Độc Cô Liên Thành không khỏi thở dài trong lòng, không kìm lòng được đưa tay ra xoa lên mái tóc nàng, cảm giác trìu mến từ từ dâng lên trong lòng, như thủy triều nhấn chìm tất cả.
Nhẹ nhàng, từ từ, một cái hôn đặt lên trán Giang Tiểu Lâu.
Mấy ngày nay quá bận rộn, hắn thậm chí không có thời gian đến gặp nàng, bây giờ thấy nàng tiều tụy như vậy, trong lòng hắn đau hơn bất cứ ai.
Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên bưng nước nóng tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Liên Thành đứng đưa lưng về phía mình, nhất thời sửng sốt một chút. Độc Cô Liên Thành quay đầu lại, bộ dáng phong độ ngời ngời không khác gì tiên nhân, Tiểu Điệp kinh ngạc, giờ khắc này vẻ mặt Độc Cô Liên Thành cực kỳ lạnh nhạt, giữa hai lông mày lộ ra uy nghiêm và sát khí thâm trầm.
Nhìn thấy Tiểu Điệp, Độc Cô Liên Thành không để lộ ra chút biểu tình gì, từ từ bước tới.
Tiểu Điệp lập tức hành lễ nói: “Thuần Thân Vương, nô tì sẽ đánh thức tiểu thư dậy.”
“Không cần để ý lễ tiết, ta chỉ đến thăm Thế tử.” Độc Cô Liên Thành mở miệng nói, chợt hắn liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, khẽ mỉm cười, trong mắt có mấy phần ám áp: “ Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.”
Độc Cô Liên Thành đi ra khỏi phòng, ngay sau đó Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở mắt ra.
Tiểu Điệp đi vào đặt nước nóng lên bàn: “Tiểu thư, nô tì vừa múc nước nóng, lát nữa sẽ rửa mặt cho Thế tử.”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt lại hơi ửng hồng, Tiểu Điệp thấy thế không khỏi có chút kỳ quái.
“Lúc nãy Thuần Thân Vương tới…”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt dần dần nhu hòa trở lại, một cảm giác ngọt ngào không tên chợt nổi lên trong lòng, trên môi hiện lên nụ cười như có như không.
Dưới áp lực của Khánh Vương phi, lão Vương phi không thể không điều tra chuyện Thế tử ngã ngựa, hạ lệnh áp giải tất cả tùy tùng, hộ vệ ra thẩm vấn nghiêm ngặt, rốt cuộc có một người trong số đó tiết lộ sự tình. Người này là con trai của Liễu ma ma chuyên quản lý chuyện tiền bạc trong viện Tương Hiểu Vân, được sắp xếp đi theo đội ngũ tùy tùng.
Khi kết quả thẩm vấn kết thúc, người đầu tiên biến sắc là Tương Hiểu Vân. Gương mặt kiều diễm của nàng không còn trấn định, mà bàng hoàng nhìn mọi người.
Khánh Vương phi cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chứng cứ xác thực, ngươi làm sao giải thích?”
Mặt Tương Hiểu Vân trắng bệch, nàng không ngờ sẽ bị vạch trần nhanh như vậy, tay run rẩy không ngừng, còn Hách Liên Duẫn đột nhiên đứng lên cho Tương Hiểu Vân một cái bạt tai: “Ngươi đúng là to gan.”
Tương Hiểu Vân biết muốn chối cũng không được, lập tức đỏ mắt: “Phu quân, thiếp cũng nghĩ cho chàng thôi.”
“Nghĩ cho ta? Ngươi có biết, bởi vì hành động ngu xuẩn của ngươi mà ta phải gánh lấy tội danh tày trời. Cưới vợ không hiền, coi như là ta mù mắt.”
Hách Liên Duẫn nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Sắc mặt Khánh Vương phi nặng nề, hiển nhiên cũng không tin những lời này: “Phu thê vốn là chim liền cành, hoạn nạn thì mạnh ai nấy bay, Kim Lăng quận vương, đừng làm bộ nữa, xảy ra chuyện thì đẩy hết lên người nữ nhân, như vậy là đại trượng phu sao?”
Khánh Vương phi hoài nghi Hách Liên Duẫn là kẻ chủ mưu cũng hợp tình hợp lý, lão Vương phi chỉ trầm mặt không nói một lời. Trong đáy lòng bà không tin Hách Liên Duẫn làm như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mặt, không tin không được. Vốn là đứa cháu này không giống mẹ hắn, là đứa biết suy nghĩ, nhưng giờ xem ra cũng không hẳn. Con người khi đứng trước lợi ích rất dễ bị choáng váng, Hách Liên Duẫn cũng là người, hắn có thể chống đỡ được sự cám dỗ của ngôi vị Thế tử sao? Cho dù chuyện này hắn thật sự không biết, nhưng tội danh dạy vợ không nghiêm cũng không thể thoát.
Trong lòng Hách Liên Duẫn lạnh lẽo: “Con không có, con chưa từng làm chuyện như vậy. Mẫu thân, con biết người vì Thuận di nương mà ghi hận con, nhưng đại trượng phu có cái nên làm có cái không nên làm, con sẽ không thừa nhận chuyện mà con không làm.”
Khánh Vương phi ầm một cái đứng lên: “Hách Liên Duẫn, Tương Hiểu Vân là thê tử của ngươi, ngươi có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý nàng ta. Bây giờ chứng cứ xác thực, là Tương Hiểu Vân gắn ngân châm lên yên ngựa, bây giờ ngươi định bù đắp thế nào?”
Ánh mắt lão Vương phi trở nên thâm trầm: “Trong nhà liên tiếp có chuyện, chỉ trách phụ thân con cư xử bất công. Duẫn Nhi, con là tướng quân, là trụ cột triều đình, càng phải quản giáo người bên cạnh nghiêm khắc. Tương Hiểu Vân phạm sai lầm, con phải trừng trị nghiêm khắc.”
Ý tứ lão Vương phi rất rõ ràng, Tương Hiểu Vân sợ đến tái mặt, rầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, khổ sở cầu xin: “Tổ mẫu, xin nể tình con đã vì vương phủ nối dõi tông đường, không có công lao cũng có khổ lao, tha cho con đi.”
Không có ai nhìn nàng, thậm chí không ai vì nàng nói một câu, bao gồm cả phu quân của nàng, tất cả chỉ dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn.
Thanh Hà quận vương Hách Liên Thái chỉ lạnh nhạt nhìn cảnh này, lẳng lặng ngồi uống trà. Gần đây trong nhà liên tiếp có chuyện, chỉ có hắn là không tham gia vào đấu tranh, thờ ơ lạnh nhạt, mặc người thắng bại. Nhưng hôm nay, hắn mơ hồ thấy có một cơn bão đang tiến đến gần, không suy nghĩ chốc lát, không kềm được mà nói: “Tổ mẫu, việc này do đại tẩu gây nên, không liên quan đến đại ca, theo con thấy hay là…”
“Ngươi nói vậy là ý gì? Hách Liên Thái, hắn là đại ca của ngươi, không lẽ Nhạc Nhi không phải huynh đệ của ngươi? Nhìn thấy hắn bất tỉnh nằm trên giường, người không có chút nào đau lòng sao? Phải rồi, ngươi và Nhạc Nhi không cùng mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng nên có thái độ công bằng một chút, trợ giúp một tên súc sinh hãm hại đệ đệ mà nghe được sao?” Nếu Khánh Vương phi không phẫn nộ đến tận cùng thì sẽ không nói những lời như vậy.
Hách Liên Thái nhẹ nhàng thở ra một tiếng, biểu thị chính mình không thể ra sức.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đỡ lấy Vương phi, cật lực kềm chế đối phương đang run rẩy, ôn nhu nói: “Mẫu thân không nên tức giận, thị phi công luận, đến trước mặt bệ hạ nói rõ đi.”
Hách Liên Duẫn chấn động, lập tức trở mặt: “Giang Tiểu Lâu, việc nhà của Khánh Vương phủ sao lại đưa đến chỗ bệ hạ, ngươi muốn cả thiên hạ này cười chê Khánh Vương phủ sao?”
Giang Tiểu Lâu thờ ơ nói: “Kim Lăng quận vương, việc này không phải ta cố ý xúi giục, ngài suy nghĩ xem Thế tử có thân phận gì, đệ ấy là người được bệ hạ sắc phong sẽ thừa kế Khánh Vương phủ, bây giờ Vương gia bệnh nặng không thể làm chủ, việc này dĩ nhiên phải giao cho bệ hạ xử trí, nếu không mới đúng là rối loạn cương thường.” Nói xong, nàng nhìn về phía lão Vương phi nói: “Thế tử vô cớ bị thương, lại rất nghiêm trọng, nếu lại nhẹ nhàng bỏ qua, tùy ý một phụ nhân đứng đây đổi trắng thay đen, chỉ sợ là miệng người trong thiên hạ chúng ta sẽ không chống lại nổi.”
Dĩ nhiên lão Vương phi biết điểm này, dù sao Hách Liên Nhạc cũng là Thế tử Khánh Vương, an nguy vinh nhục của hắn liên quan đến toàn phủ, chuyện này e là đã truyền đến tai hoàng đế, chiều hôm nay hoàng đế còn phái người đến hỏi thăm, bị lão Vương phi nghĩ trăm phương ngàn kế cản trở. Nhưng hoàng đế không phải người ngốc, cuối cùng cũng sẽ biết sự thật, đến khi đó cả Khánh Vương phủ cũng không chống đỡ nổi.
Hách Liên Duẫn xanh mặt, cắn răng nói: “Minh Nguyệt quận chúa yên tâm, ta sẽ cho các người một câu trả lời rõ ràng.” Nói xong hắn xoay người rời đi, Tương Hiểu Vân kinh hãi đến cực hạn, tiến lên ngã nhào xuống đất, nắm lấy vạt áo Hách Liên Duẫn nói: “Phu quân, cứu thiếp, cứu thiếp.”
Hách Liên Duẫn cúi đầu, khó xử nhìn nàng: “Ta đã hết sức ngăn cản nàng, nhưng nàng không bao giờ chịu nghe lời ta. Việc đến nước này, đã không còn đường để hối hận nữa, duyên phận phu thê của chúng ta đã hết.”
Tương Hiểu Vân thất thanh khóc rống, nàng mơ hồ dự liệu được kết cục của mình, nhất thời cảm thấy không rét mà run, không còn ai cứu được nàng nữa. Nhưng mà sao lại… nàng rõ ràng đã làm rất tốt mọi chuyện, sao lại nhanh chóng bị phát hiện chứ.
Chiều hôm đó, Hách Liên Duẫn trực tiếp tiến cung thỉnh tội, nói rõ với hoàng đế mọi chuyện, đồng thời nói mình không biết cách dạy vợ, gây ra thảm họa, xin hoàng để hủy bỏ chức vụ của hắn, cùng nhau xử phạt. Hoàng đế nghe xong câu chuyện, trong lòng rất khó xử, tuy rằng Hách Liên Duẫn không trực tiếp phạm lỗi, nhưng dù sao Tương Hiểu Vân cũng là thê tử của hắn, cho nên hoàng đế quyết định tước bỏ phong hào Kim Lăng quận vương của hắn, giữ lại chức vụ Uy Vũ tướng quân, phạt bổng lộc ba năm, đồng thời phái hắn mãi mãi trấn giữ Ninh Châu, không được về kinh. Đã như thế, xem như triệt để phá nát giấc mộng kế thừa tước vị Thế tử của hắn. Còn Tương Hiểu Vân thì không được may mắn như vậy, nàng lập tức bị định tội bắt giam, giao cho Hình bộ tiến hành tuyên phán.
Sau khi Hách Liên Duẫn trở lại Khánh Vương phủ, lập tức đến viện của Giang Tiểu Lâu.
Trong phòng, Giang Tiểu Lâu nâng chén trà lên, khẽ nhướng mắt nói: “Hắn muốn gặp ta?”
“Vâng tiểu thư, Kim Lăng quận vương đang chờ bên ngoài.”
“Mời hắn vào đi.” Giang Tiểu Lâu dặn dò, ung dung thong thả đặt chén trà xuống.
Hách Liên Duẫn chậm rãi tiến vào phòng khách, biểu hiện tự nhiên không chút tức giận. Giang Tiểu Lâu âm thầm đánh giá hắn vài lần, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thưởng thức, chẳng trách Khánh Vương coi trọng hắn, thê tử làm ra sai lầm nghiêm trọng, một mình hắn gánh chịu hậu quả, không chút trốn tránh, đúng là một nam nhân khí độ phi phàm. So với Khánh Vương luôn trốn tránh trách nhiệm đúng là tốt hơn nhiều. Nàng khẽ mỉm cười: “Quận vương có lời muốn nói?”
“Ta đã không còn là Kim Lăng quận vương, bệ hạ lệnh cho ta lập tức rời kinh, mãi mãi không được quay lại. Ta còn quay lại đây chỉ vì có lời muốn nói, Minh Nguyệt quận chúa, có thời gian nghe ta nói không?”
Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Tướng quân đã bỏ Tương Hiểu Vân, cũng đã trả giá cho hành vi của mình, cho nên ta và ngài cũng không còn gì để nói.”
"Không, chúng ta còn có lời chưa nói rõ ràng."
Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Duẫn, vẻ mặt vô cảm: “Xin nói rõ.”
“Ta chỉ muốn nói, chuyện này vẫn chưa xong.”
“Chưa xong cái gì?”
Hách Liên Duẫn không chớp mắt mà cười lạnh một tiếng: “Ta tin là trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai hết, nhưng vì diệt trừ hậu họa cho Thế tử, ngươi vẫn tương kế tựu kế trục xuất ta ra khỏi kinh thành.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, giọng điệu đặc biệt yên tĩnh: “Tướng quân nói gì ta không hiểu.”
“Không, ngươi rõ. Tương Hiểu Vân âm thầm hãm hại Thế tử, chẳng qua là ngươi dựa vào tay nàng ta mà đuổi ta đi thôi, vết thương của Thế tử vốn không nặng như vậy, là ngươi sai đại phu bày kế, khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần ta rời khỏi kinh thành không quá hai ngày, hắn nhất định sẽ tỉnh dậy vui vẻ như thường. Tùy cơ ứng biến, thấy một biết mười, quả nhiên là độc ác, có thể nghĩ ra chiêu số như vậy.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tướng quân quá đề cao ta rồi, nếu không phải thê tử của ngài ra tay hại người trước, ta cần gì phải ra hạ sách này.”
“Nếu ta cho ngươi biết, ngân châm đó không phải do Tương Hiểu Vân sắp đặt?”
“Bản thân nàng ta đã thừa nhận.”
“Đúng, nàng thừa nhận, vì nàng ta sắp xếp như vậy. Nhưng gã sai vặt họ Liễu vì sợ hãi nên cuối cùng đã không thực hiện.”
Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhíu mày: “Vậy là ý gì?”
“Có người muốn mượn tay Tương Hiểu Vân hắt nước bẩn bên người ta, rõ ràng là có người khác tổn thương Thế tử.”
Biểu hiện thay đổi của Giang Tiểu Lâu chớp mắt đã biến mất, khôi phục như bình thường: “Không, không thể nào.”
“Giang Tiểu Lâu, ban đầu ta nghi ngờ là ngươi, dù sao chiêu tương kế tựu kế này của ngươi rất tuyệt diệu, nhưng sau đó ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm Thế tử, cho nên ta lại nghĩ, không thể là ngươi, vì ngươi sẽ không liều lĩnh với tính mạng của hắn. Cho nên, nhất định vẫn còn một người chúng ta chưa biết.”
Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm: “Vì sao lại nói chuyện này với ta?”
“Rất đơn giản, ta chỉ không muốn có người làm ngư ông đắc lợi mà thôi, bấy giờ ta đã mất quyền tranh ngôi Thế tử, nhưng trong phủ còn một người, ngươi đừng bao giờ quên sự tồn tại của hắn.”
Biểu hiện Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Ngươi đang chỉ mũi dùi về phía Hách Liên Thái?”
“Người vô hại nhất thường chính là người đáng sợ nhất, Hách Liên Thái không tham gia vào tranh đấu trong phủ, luôn luôn đứng ngoài tất cả. Nhưng dù sao hắn vẫn là con của phụ thân, không thể không có chút dã tâm nào. Bây giờ ta và Thế tử lưỡng bại câu thương (hai bên cùng tổn thất), Thế tử nằm trên giường, ta thì bị trục xuất khỏi kinh thành vĩnh viễn, không thể kế thừa được vị trí của phụ thân, vậy thì ai được lợi nhất?”
Nếu Hách Liên Duẫn và Hách Liên Nhạc đều xảy ra vấn đề, vị trí Thế tử dĩ nhiên sẽ rơi vào người Hách Liên Thái, Hách Liên Duẫn suy đoán như vậy cũng không phải không có lý, chỉ là… “Chứng cớ đâu?”
Gần tết nên bận bịu kinh khủng, có khi cả tuần mới làm được một chút, mọi người thông cảm nhé. Bộ này dài 146 chương, đến nay thì cũng gần hết rồi, nhưng chương cuối dài gấp cả chục lần những chương khác, nên nói chung sẽ còn dài dài đến qua tết luôn, mọi người thong thả xem nhé, giờ mình cũng đuối quá rồi. Mình đảm bảo là ko drop bộ này đâu, chỉ là tốc độ sẽ chậm thôi.
Giang Tiểu Lâu không để ý lắm, nhặt một cành cây dưới đất lên, nhẹ nhàng viết xuống ba chữ Giang Tiểu Lâu, sau đó ngẩn đầu lên ôn nhu giải thích với hắn: “Đây là tên ta.” Sau đó nàng lại dùng cành cây viết hai chữ Vệ Phong, nghiêm túc nói, “Đây là chữ vệ, là họ của ngươi, đây là chữ phong.”
Vệ Phong trợn to mắt, làm như cảm thấy rất thần kỳ. Hắn tiếp nhận cành cây trong tay Giang Tiểu Lâu, học theo răm rắp, viết ra năm chữ Giang Tiểu Lâu, Vệ Phong, tuy rằng viết rất khó coi, hầu như không đọc ra được, nhưng đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vui sướng và cảm động chưa từng có.
Hắn thích viết chữ, nhưng xưa nay chưa từng có ai dạy hắn.
Không tự chủ được, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, nụ cười này long lanh như trăng tháng sáu, nháy mắt khiến lòng người ta tan rã. Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiểu được tại sao Khánh Vương lại dây dưa không tha với một thiếu niên, vì vẻ đẹp không phân nam nữ thế này, vượt qua thân phận, địa vị, tuổi tác, khiến lòng người không ngừng rung động.
Dù Giang Tiểu Lâu có trái tim cứng như đá, cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp này của hắn.
“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi.” Tiểu Điệp cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Phong, chủ động nói.
Vệ Phong thất vọng nhìn Giang Tiểu Lâu, lại nghe nàng mỉm cười nói: “Hôm nay đa tạ ngươi cứu Thế tử, chờ Thế tử khỏe hơn… ta sẽ xin ban thưởng cho ngươi.”
Dưới ánh trăng, Vệ Phong lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu rời đi, bóng lưng nho nhỏ bị kéo dài thành một vệt.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Tiểu Lâu vẫn luôn canh giữ trong phòng ngủ, thay Khánh Vương phi chăm sóc Thế tử. Khi Độc Cô Liên Thành tới thăm Thế tử, Giang Tiểu Lâu đang ngồi ở phòng ngoài bên cạnh giường ngủ, lấy tay chống cằm, ngủ say.
Độc Cô Liên Thành từ bên ngoài đi vào, ánh nến trên bàn bập bùng, phảng phất không bao lâu sau sẽ tắt.
Trái tim Độc Cô Liên Thành lập tức trở nên mềm mại, nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, dưới mi mắt nàng có chút vòng đen, dường như đã lâu rồi không được ngủ ngon, gò má hồng nhạt cứ như mất đi một tầng, bị lõm vào. Nhìn tình cảnh như thế, trong lòng Độc Cô Liên Thành run lên, cảm giác đau nhói không tên.
Nhất định là nàng rất mệt nhọc, không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Độc Cô Liên Thành không khỏi thở dài trong lòng, không kìm lòng được đưa tay ra xoa lên mái tóc nàng, cảm giác trìu mến từ từ dâng lên trong lòng, như thủy triều nhấn chìm tất cả.
Nhẹ nhàng, từ từ, một cái hôn đặt lên trán Giang Tiểu Lâu.
Mấy ngày nay quá bận rộn, hắn thậm chí không có thời gian đến gặp nàng, bây giờ thấy nàng tiều tụy như vậy, trong lòng hắn đau hơn bất cứ ai.
Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên bưng nước nóng tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Liên Thành đứng đưa lưng về phía mình, nhất thời sửng sốt một chút. Độc Cô Liên Thành quay đầu lại, bộ dáng phong độ ngời ngời không khác gì tiên nhân, Tiểu Điệp kinh ngạc, giờ khắc này vẻ mặt Độc Cô Liên Thành cực kỳ lạnh nhạt, giữa hai lông mày lộ ra uy nghiêm và sát khí thâm trầm.
Nhìn thấy Tiểu Điệp, Độc Cô Liên Thành không để lộ ra chút biểu tình gì, từ từ bước tới.
Tiểu Điệp lập tức hành lễ nói: “Thuần Thân Vương, nô tì sẽ đánh thức tiểu thư dậy.”
“Không cần để ý lễ tiết, ta chỉ đến thăm Thế tử.” Độc Cô Liên Thành mở miệng nói, chợt hắn liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, khẽ mỉm cười, trong mắt có mấy phần ám áp: “ Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.”
Độc Cô Liên Thành đi ra khỏi phòng, ngay sau đó Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở mắt ra.
Tiểu Điệp đi vào đặt nước nóng lên bàn: “Tiểu thư, nô tì vừa múc nước nóng, lát nữa sẽ rửa mặt cho Thế tử.”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt lại hơi ửng hồng, Tiểu Điệp thấy thế không khỏi có chút kỳ quái.
“Lúc nãy Thuần Thân Vương tới…”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt dần dần nhu hòa trở lại, một cảm giác ngọt ngào không tên chợt nổi lên trong lòng, trên môi hiện lên nụ cười như có như không.
Dưới áp lực của Khánh Vương phi, lão Vương phi không thể không điều tra chuyện Thế tử ngã ngựa, hạ lệnh áp giải tất cả tùy tùng, hộ vệ ra thẩm vấn nghiêm ngặt, rốt cuộc có một người trong số đó tiết lộ sự tình. Người này là con trai của Liễu ma ma chuyên quản lý chuyện tiền bạc trong viện Tương Hiểu Vân, được sắp xếp đi theo đội ngũ tùy tùng.
Khi kết quả thẩm vấn kết thúc, người đầu tiên biến sắc là Tương Hiểu Vân. Gương mặt kiều diễm của nàng không còn trấn định, mà bàng hoàng nhìn mọi người.
Khánh Vương phi cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chứng cứ xác thực, ngươi làm sao giải thích?”
Mặt Tương Hiểu Vân trắng bệch, nàng không ngờ sẽ bị vạch trần nhanh như vậy, tay run rẩy không ngừng, còn Hách Liên Duẫn đột nhiên đứng lên cho Tương Hiểu Vân một cái bạt tai: “Ngươi đúng là to gan.”
Tương Hiểu Vân biết muốn chối cũng không được, lập tức đỏ mắt: “Phu quân, thiếp cũng nghĩ cho chàng thôi.”
“Nghĩ cho ta? Ngươi có biết, bởi vì hành động ngu xuẩn của ngươi mà ta phải gánh lấy tội danh tày trời. Cưới vợ không hiền, coi như là ta mù mắt.”
Hách Liên Duẫn nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Sắc mặt Khánh Vương phi nặng nề, hiển nhiên cũng không tin những lời này: “Phu thê vốn là chim liền cành, hoạn nạn thì mạnh ai nấy bay, Kim Lăng quận vương, đừng làm bộ nữa, xảy ra chuyện thì đẩy hết lên người nữ nhân, như vậy là đại trượng phu sao?”
Khánh Vương phi hoài nghi Hách Liên Duẫn là kẻ chủ mưu cũng hợp tình hợp lý, lão Vương phi chỉ trầm mặt không nói một lời. Trong đáy lòng bà không tin Hách Liên Duẫn làm như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mặt, không tin không được. Vốn là đứa cháu này không giống mẹ hắn, là đứa biết suy nghĩ, nhưng giờ xem ra cũng không hẳn. Con người khi đứng trước lợi ích rất dễ bị choáng váng, Hách Liên Duẫn cũng là người, hắn có thể chống đỡ được sự cám dỗ của ngôi vị Thế tử sao? Cho dù chuyện này hắn thật sự không biết, nhưng tội danh dạy vợ không nghiêm cũng không thể thoát.
Trong lòng Hách Liên Duẫn lạnh lẽo: “Con không có, con chưa từng làm chuyện như vậy. Mẫu thân, con biết người vì Thuận di nương mà ghi hận con, nhưng đại trượng phu có cái nên làm có cái không nên làm, con sẽ không thừa nhận chuyện mà con không làm.”
Khánh Vương phi ầm một cái đứng lên: “Hách Liên Duẫn, Tương Hiểu Vân là thê tử của ngươi, ngươi có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý nàng ta. Bây giờ chứng cứ xác thực, là Tương Hiểu Vân gắn ngân châm lên yên ngựa, bây giờ ngươi định bù đắp thế nào?”
Ánh mắt lão Vương phi trở nên thâm trầm: “Trong nhà liên tiếp có chuyện, chỉ trách phụ thân con cư xử bất công. Duẫn Nhi, con là tướng quân, là trụ cột triều đình, càng phải quản giáo người bên cạnh nghiêm khắc. Tương Hiểu Vân phạm sai lầm, con phải trừng trị nghiêm khắc.”
Ý tứ lão Vương phi rất rõ ràng, Tương Hiểu Vân sợ đến tái mặt, rầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, khổ sở cầu xin: “Tổ mẫu, xin nể tình con đã vì vương phủ nối dõi tông đường, không có công lao cũng có khổ lao, tha cho con đi.”
Không có ai nhìn nàng, thậm chí không ai vì nàng nói một câu, bao gồm cả phu quân của nàng, tất cả chỉ dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn.
Thanh Hà quận vương Hách Liên Thái chỉ lạnh nhạt nhìn cảnh này, lẳng lặng ngồi uống trà. Gần đây trong nhà liên tiếp có chuyện, chỉ có hắn là không tham gia vào đấu tranh, thờ ơ lạnh nhạt, mặc người thắng bại. Nhưng hôm nay, hắn mơ hồ thấy có một cơn bão đang tiến đến gần, không suy nghĩ chốc lát, không kềm được mà nói: “Tổ mẫu, việc này do đại tẩu gây nên, không liên quan đến đại ca, theo con thấy hay là…”
“Ngươi nói vậy là ý gì? Hách Liên Thái, hắn là đại ca của ngươi, không lẽ Nhạc Nhi không phải huynh đệ của ngươi? Nhìn thấy hắn bất tỉnh nằm trên giường, người không có chút nào đau lòng sao? Phải rồi, ngươi và Nhạc Nhi không cùng mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng nên có thái độ công bằng một chút, trợ giúp một tên súc sinh hãm hại đệ đệ mà nghe được sao?” Nếu Khánh Vương phi không phẫn nộ đến tận cùng thì sẽ không nói những lời như vậy.
Hách Liên Thái nhẹ nhàng thở ra một tiếng, biểu thị chính mình không thể ra sức.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đỡ lấy Vương phi, cật lực kềm chế đối phương đang run rẩy, ôn nhu nói: “Mẫu thân không nên tức giận, thị phi công luận, đến trước mặt bệ hạ nói rõ đi.”
Hách Liên Duẫn chấn động, lập tức trở mặt: “Giang Tiểu Lâu, việc nhà của Khánh Vương phủ sao lại đưa đến chỗ bệ hạ, ngươi muốn cả thiên hạ này cười chê Khánh Vương phủ sao?”
Giang Tiểu Lâu thờ ơ nói: “Kim Lăng quận vương, việc này không phải ta cố ý xúi giục, ngài suy nghĩ xem Thế tử có thân phận gì, đệ ấy là người được bệ hạ sắc phong sẽ thừa kế Khánh Vương phủ, bây giờ Vương gia bệnh nặng không thể làm chủ, việc này dĩ nhiên phải giao cho bệ hạ xử trí, nếu không mới đúng là rối loạn cương thường.” Nói xong, nàng nhìn về phía lão Vương phi nói: “Thế tử vô cớ bị thương, lại rất nghiêm trọng, nếu lại nhẹ nhàng bỏ qua, tùy ý một phụ nhân đứng đây đổi trắng thay đen, chỉ sợ là miệng người trong thiên hạ chúng ta sẽ không chống lại nổi.”
Dĩ nhiên lão Vương phi biết điểm này, dù sao Hách Liên Nhạc cũng là Thế tử Khánh Vương, an nguy vinh nhục của hắn liên quan đến toàn phủ, chuyện này e là đã truyền đến tai hoàng đế, chiều hôm nay hoàng đế còn phái người đến hỏi thăm, bị lão Vương phi nghĩ trăm phương ngàn kế cản trở. Nhưng hoàng đế không phải người ngốc, cuối cùng cũng sẽ biết sự thật, đến khi đó cả Khánh Vương phủ cũng không chống đỡ nổi.
Hách Liên Duẫn xanh mặt, cắn răng nói: “Minh Nguyệt quận chúa yên tâm, ta sẽ cho các người một câu trả lời rõ ràng.” Nói xong hắn xoay người rời đi, Tương Hiểu Vân kinh hãi đến cực hạn, tiến lên ngã nhào xuống đất, nắm lấy vạt áo Hách Liên Duẫn nói: “Phu quân, cứu thiếp, cứu thiếp.”
Hách Liên Duẫn cúi đầu, khó xử nhìn nàng: “Ta đã hết sức ngăn cản nàng, nhưng nàng không bao giờ chịu nghe lời ta. Việc đến nước này, đã không còn đường để hối hận nữa, duyên phận phu thê của chúng ta đã hết.”
Tương Hiểu Vân thất thanh khóc rống, nàng mơ hồ dự liệu được kết cục của mình, nhất thời cảm thấy không rét mà run, không còn ai cứu được nàng nữa. Nhưng mà sao lại… nàng rõ ràng đã làm rất tốt mọi chuyện, sao lại nhanh chóng bị phát hiện chứ.
Chiều hôm đó, Hách Liên Duẫn trực tiếp tiến cung thỉnh tội, nói rõ với hoàng đế mọi chuyện, đồng thời nói mình không biết cách dạy vợ, gây ra thảm họa, xin hoàng để hủy bỏ chức vụ của hắn, cùng nhau xử phạt. Hoàng đế nghe xong câu chuyện, trong lòng rất khó xử, tuy rằng Hách Liên Duẫn không trực tiếp phạm lỗi, nhưng dù sao Tương Hiểu Vân cũng là thê tử của hắn, cho nên hoàng đế quyết định tước bỏ phong hào Kim Lăng quận vương của hắn, giữ lại chức vụ Uy Vũ tướng quân, phạt bổng lộc ba năm, đồng thời phái hắn mãi mãi trấn giữ Ninh Châu, không được về kinh. Đã như thế, xem như triệt để phá nát giấc mộng kế thừa tước vị Thế tử của hắn. Còn Tương Hiểu Vân thì không được may mắn như vậy, nàng lập tức bị định tội bắt giam, giao cho Hình bộ tiến hành tuyên phán.
Sau khi Hách Liên Duẫn trở lại Khánh Vương phủ, lập tức đến viện của Giang Tiểu Lâu.
Trong phòng, Giang Tiểu Lâu nâng chén trà lên, khẽ nhướng mắt nói: “Hắn muốn gặp ta?”
“Vâng tiểu thư, Kim Lăng quận vương đang chờ bên ngoài.”
“Mời hắn vào đi.” Giang Tiểu Lâu dặn dò, ung dung thong thả đặt chén trà xuống.
Hách Liên Duẫn chậm rãi tiến vào phòng khách, biểu hiện tự nhiên không chút tức giận. Giang Tiểu Lâu âm thầm đánh giá hắn vài lần, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thưởng thức, chẳng trách Khánh Vương coi trọng hắn, thê tử làm ra sai lầm nghiêm trọng, một mình hắn gánh chịu hậu quả, không chút trốn tránh, đúng là một nam nhân khí độ phi phàm. So với Khánh Vương luôn trốn tránh trách nhiệm đúng là tốt hơn nhiều. Nàng khẽ mỉm cười: “Quận vương có lời muốn nói?”
“Ta đã không còn là Kim Lăng quận vương, bệ hạ lệnh cho ta lập tức rời kinh, mãi mãi không được quay lại. Ta còn quay lại đây chỉ vì có lời muốn nói, Minh Nguyệt quận chúa, có thời gian nghe ta nói không?”
Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Tướng quân đã bỏ Tương Hiểu Vân, cũng đã trả giá cho hành vi của mình, cho nên ta và ngài cũng không còn gì để nói.”
"Không, chúng ta còn có lời chưa nói rõ ràng."
Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Duẫn, vẻ mặt vô cảm: “Xin nói rõ.”
“Ta chỉ muốn nói, chuyện này vẫn chưa xong.”
“Chưa xong cái gì?”
Hách Liên Duẫn không chớp mắt mà cười lạnh một tiếng: “Ta tin là trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai hết, nhưng vì diệt trừ hậu họa cho Thế tử, ngươi vẫn tương kế tựu kế trục xuất ta ra khỏi kinh thành.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, giọng điệu đặc biệt yên tĩnh: “Tướng quân nói gì ta không hiểu.”
“Không, ngươi rõ. Tương Hiểu Vân âm thầm hãm hại Thế tử, chẳng qua là ngươi dựa vào tay nàng ta mà đuổi ta đi thôi, vết thương của Thế tử vốn không nặng như vậy, là ngươi sai đại phu bày kế, khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần ta rời khỏi kinh thành không quá hai ngày, hắn nhất định sẽ tỉnh dậy vui vẻ như thường. Tùy cơ ứng biến, thấy một biết mười, quả nhiên là độc ác, có thể nghĩ ra chiêu số như vậy.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tướng quân quá đề cao ta rồi, nếu không phải thê tử của ngài ra tay hại người trước, ta cần gì phải ra hạ sách này.”
“Nếu ta cho ngươi biết, ngân châm đó không phải do Tương Hiểu Vân sắp đặt?”
“Bản thân nàng ta đã thừa nhận.”
“Đúng, nàng thừa nhận, vì nàng ta sắp xếp như vậy. Nhưng gã sai vặt họ Liễu vì sợ hãi nên cuối cùng đã không thực hiện.”
Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhíu mày: “Vậy là ý gì?”
“Có người muốn mượn tay Tương Hiểu Vân hắt nước bẩn bên người ta, rõ ràng là có người khác tổn thương Thế tử.”
Biểu hiện thay đổi của Giang Tiểu Lâu chớp mắt đã biến mất, khôi phục như bình thường: “Không, không thể nào.”
“Giang Tiểu Lâu, ban đầu ta nghi ngờ là ngươi, dù sao chiêu tương kế tựu kế này của ngươi rất tuyệt diệu, nhưng sau đó ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm Thế tử, cho nên ta lại nghĩ, không thể là ngươi, vì ngươi sẽ không liều lĩnh với tính mạng của hắn. Cho nên, nhất định vẫn còn một người chúng ta chưa biết.”
Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm: “Vì sao lại nói chuyện này với ta?”
“Rất đơn giản, ta chỉ không muốn có người làm ngư ông đắc lợi mà thôi, bấy giờ ta đã mất quyền tranh ngôi Thế tử, nhưng trong phủ còn một người, ngươi đừng bao giờ quên sự tồn tại của hắn.”
Biểu hiện Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Ngươi đang chỉ mũi dùi về phía Hách Liên Thái?”
“Người vô hại nhất thường chính là người đáng sợ nhất, Hách Liên Thái không tham gia vào tranh đấu trong phủ, luôn luôn đứng ngoài tất cả. Nhưng dù sao hắn vẫn là con của phụ thân, không thể không có chút dã tâm nào. Bây giờ ta và Thế tử lưỡng bại câu thương (hai bên cùng tổn thất), Thế tử nằm trên giường, ta thì bị trục xuất khỏi kinh thành vĩnh viễn, không thể kế thừa được vị trí của phụ thân, vậy thì ai được lợi nhất?”
Nếu Hách Liên Duẫn và Hách Liên Nhạc đều xảy ra vấn đề, vị trí Thế tử dĩ nhiên sẽ rơi vào người Hách Liên Thái, Hách Liên Duẫn suy đoán như vậy cũng không phải không có lý, chỉ là… “Chứng cớ đâu?”
Gần tết nên bận bịu kinh khủng, có khi cả tuần mới làm được một chút, mọi người thông cảm nhé. Bộ này dài 146 chương, đến nay thì cũng gần hết rồi, nhưng chương cuối dài gấp cả chục lần những chương khác, nên nói chung sẽ còn dài dài đến qua tết luôn, mọi người thong thả xem nhé, giờ mình cũng đuối quá rồi. Mình đảm bảo là ko drop bộ này đâu, chỉ là tốc độ sẽ chậm thôi.
Danh sách chương