Hách Liên Duẫn tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: “Ta không có chứng cớ.”
“Không có chứng cớ, tướng quân nói với ta thì có ích gì?”
“Có chứ, ít ra có thể cẩn thận đề phòng. Một lần không được, nói không chừng còn có lần thứ hai, ta không hy vọng Thế tử chết trên tay hắn, càng không hy vọng âm mưu của hắn thành công. Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi thật sự thông minh như người ta nói, thì chứng minh cho ta xem đi, cố gắng bảo vệ Thế tử, không được để đệ ấy trúng gian kế của kẻ gian, nếu đệ ấy chết thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Hách Liên Duẫn, thật ra nàng không nên tin tưởng hắn, vì biểu hiện của Hách Liên Thái xưa nay rất xem thường vị trí Thế tử, hắn thậm chí hay ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, dáng vẻ lúc nào cũng là một lãng tử phóng túng. Thế nhưng Giang Tiểu Lâu không thể không thừa nhận, nếu tất cả là do Hách Liên Thái âm thầm bày ra, chiêu một mũi tên hạ hai con chim này quả thật rất tinh diệu. Cục diện bây giờ quả thật vô cùng có lợi cho Hách Liên Thái. Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Duẫn nói: “Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, tướng quân xin bảo trọng.”
Hách Liên Duẫn thờ ơ nói: “Có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng đến nay chưa ai thành công, dù cho không có xuất thân từ vương phủ ta cũng có thể dựa vào chính mình tự tạo lập nên công danh, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người đi.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngài.”
"Ngươi hỏi đi.” Hách Liên Duẫn chậm lại bước chân, nhưng không quay đầu lại.
“Nếu đã biết việc này không phải do thê tử của ngài làm, sao còn muốn bỏ nàng ta?”
“Ta phải cho Vương phi một câu trả lời, cho người trong thiên hạ một câu trả lời. Quan trọng hơn chính là, mặc dù nàng là thê tử của ta, nhưng không thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì ta. Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn vị trí Thế tử phi, trước kia kềm chế không hành động là vì đối phương chưa ra chỉ thị, một khi Thái tử phi yêu cầu, nàng sẽ vì lợi ích của Tưởng gia mà mặc kệ ta. Thê tử ngu xuẩn như vậy sao có thể tiếp tục giữ lại bên cạnh mình.”
Nói xong, Hách Liên Duẫn thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Ngày hôm sau khi Khánh Vương phi đến thăm Thế tử, phát hiện hơi thở của hắn đã vững vàng, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, không khỏi yên lòng, nói với Giang Tiểu Lâu: “Đại phu nói sao?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười: “Đại phu nói, qua mấy ngày nữa Thế tử sẽ tỉnh táo.”
“A di đà phật, nếu nó còn chưa tỉnh thì ta sẽ lo lắng đến chết mất.” Khánh Vương phi nhìn con trai mình, trong lòng nổi lên thương tiếc. Trước kia bà chỉ cảm thấy Hách Liên Nhạc chỗ nào cũng không tốt, mỗi lần nhìn thấy hắn đều tức giận mà không phát ra được, vì những oan uổng mà bà phải gánh chịu bao nhiêu năm qua khiến bà luôn trách đứa con trai này quá vô dụng. Nhưng bây giờ bà mới cảm giác được, vị trí Thế tử, vinh hoa phú quý, đều không thể sánh bằng tính mạng con mình. Bà ngẩn đầu, nhìn thấy gương mặt gầy rộc đi của Giang Tiểu Lâu, không khỏi ôn nhu nói: “Mấy hôm nay bệnh tình của Vương gia cứ trở đi trở lại, không chịu ăn gì, ta sợ ông ta có mệnh hệ nào, cho nên luôn ở bên đó, khiến con phải vất vả ở đây.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, thân thiết nói: “Bệnh của Vương gia nặng thêm sao?”
“Vẫn như cũ, chẳng qua là nổi nóng thôi.” Khánh Vương phi nhíu mày.
Trong mắt Giang Tiểu Lâu hiện lên một nụ cười: “Vương gia không chịu ăn sao?”
“Phải, không biết ông ta làm sao nữa, đến tuổi này rồi còn giận dỗi cái gì.”
Giang Tiểu Lâu trấn định mỉm cười: “Mẫu thân, không bằng để con đi khuyên Vương gia.”
“Con đi? Bây giờ ông ta đang hận con thấu xương.” Khánh Vương phi kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu chớp mắt, biểu hiện dịu dàng: “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có ý tốt thôi.”
Khánh Vương phi thở dài một tiếng: “Muốn đi thì con cứ đi, bây giờ ông ta ngay cả trở người cũng cần có người hầu hạ, không thể làm tổn hại ai nữa.”
Giang Tiểu Lâu vào viện của Khánh Vương phi, Triêu Vân đang đút cho Khánh Vương ăn cơm, nhưng hắn chỉ trầm mặt, nhắm chặt mắt, không thèm để ý Triêu Vân. Giang Tiểu Lâu thấy thế liền đi lên phía trước, tiếp nhận chén cơm trong tay Triêu Vân: “Đi ra đi, nơi này có ta là được.”
Khánh Vương nghe được âm thanh quen thuộc, bỗng nhiên trợn to mắt, trong mắt lập tức chiếu ra dung nhanh mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu, con ngươi lập tức trợn to, toát ra sự thù hận vô hạn, miệng nghẹn ngào ô ô, nước dãi không ngừng chảy xuống. Triêu Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút khiếp đảm, không dám tùy tiện lui ra.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi yên tâm, là Vương phi bảo ta đến thăm hỏi Vương gia, không cần lo lắng quá.”
Triêu Vân lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dạ, quận chúa.”
Triêu Vân lặng lẽ lui ra, đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, nàng biết Khánh Vương rất ghét Giang Tiểu Lâu, chỉ sợ hai người nổi lên xung đột nên không dám đi quá xa.
Giang Tiểu Lâu múc một muỗng cháo thơm tho, ân cần đưa đến bên miệng Khánh Vương. Hàm răng Khánh Vương không ngừng canh cách va vào nhau, nhưng vẫn không chịu há miệng, mặc cho thức ăn dần dần nguội lạnh.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi thả cái muỗng xuống: “Vương gia, ông tức giận thì tức giận, cần gì phải làm khó thân thể của mình như vậy?”
Khánh Vương không phát ra được âm thanh nào, chỉ tàn bạo trừng mắt với Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Ta biết ông hận ta, ta cũng không thích ông. Từ ngày đầu tiên ta vào phủ thì đã rất ghét ông. Nếu không phải ông thì Tuyết Ngưng sẽ không thất lạc từ nhỏ, nếu không tại ông thì tỷ ấy sẽ không thương tích đầy người, không nhà để về. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải khom lưng cúi đầu, đau khổ dằn xé. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải chết mà không nhắm mắt. Kẻ đứng đầu những chuyện này chính là người phụ thân như ông. Thân là trượng phu, không thể cư xử công bằng, bất công ái thiếp, thất lễ chính thê, thậm chí làm thất lạc con gái, ta thật muốn moi trái tim của ông ra nhìn một cái, xem xem nó có phải là màu đen hay không.”
Khánh Vương hoảng sợ trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, ngón trỏ duy nhất còn cử động được không ngừng nhúc nhích gõ cành cạch lên giường, như muốn cầu cứu Triêu Vân ngoài hành lang.
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Không cần căng thẳng, ta sẽ không giết ông, bộ dạng này của ông còn đáng để ta ra tay sao?”
Cái muỗng trong tay nàng khua nhẹ, một lần nữa múc cháo, Khánh Vương cắn chặt hàm răng không chịu há miệng, từng hạt cháo không ngừng chảy xuống.
Giang Tiểu Lâu thở dài, vẻ mặt lạnh lùng: “Ông vẫn còn cho rằng mình là Vương gia oai phong lẫm liệt trước kia sao? Ta cho ông biết, từ khi ông bệnh, bệ hạ đã lấy lại toàn bộ binh quyền của ông, đã có người khác tiếp nhận, còn ông chỉ có thể cố gắng dưỡng bệnh thôi. Nếu ta là Vương phi, bây giờ ta sẽ không để cho ông được sống dễ chịu, ta sẽ bỏ sâu bọ rắn rết vào trong cơm của ông mỗi ngày, để ông đau đớn đến không muốn sống, mới có thể giải mối hận trong lòng ta. Nhưng dù sao Vương phi cũng không phải ta, bà là một người tâm địa lương thiện, cho dù ông làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, xưa nay chưa từng quan tâm chăm sóc bà, thì bà vẫn chăm sóc ông, chưa từng từ bỏ. Ông có biết chuyện Thế tử bị ngã ngựa không?”
Khánh Vương sửng sốt, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt mơ hồ phát ra một luồng ánh sáng dị dạng. Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói: “Người động thủ chính là Kim Lăng quận vương phi, nàng ta hy vọng tướng công mình trở thành Thế tử, cho nên sai người gắn kim châm dưới yên ngựa. Cách làm này rất vụng về đúng không, nhưng cũng rất hữu hiệu, chỉ cần Thế tử ngã ngựa mất mạng, vị trí Thế tử tất nhiên sẽ thuộc về Kim Lăng quận vương. Bất kể là Lão Vương phi hay là ông, ai cũng hướng về hắn. Đáng tiếc chính là, sự tình bại lộ, liên lụy đến Kim Lăng quận vương không thể thoát khỏi trừng phạt, hắn đã bị bệ hạ đuổi ra khỏi kinh thành. Chà chà, đó là nhi tử mà Vương gia yêu thương nhất, có phải là rất đau lòng không?”
Ánh mắt Khánh Vương lóe qua một tia đau khổ không dễ phát hiện, không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Xem đi, trái tim của ông quả là thiên vị, chuyện đến nước này, người ông quan tâm cũng chỉ có trưởng tử mà không phải Hách Liên Nhạc, đệ ấy cũng là con của ông, nhưng ông lại làm như không thấy nỗi khổ của đệ ấy.” Nói tới chỗ này, nàng làm như vô cùng thất vọng với Khánh Vương, đặt chén cháo lên bàn, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Tuyết Ngưng vẫn hay nói với ta, tuy cha của tỷ ấy nghiêm khắc nhưng trong lòng vẫn yêu thương tỷ ấy, ta tuy rằng không đồng ý lắm với suy nghĩ này nhưng vẫn hy vọng giấc mộng của tỷ ấy có thể kéo dài. Nể tình ông là cha ruột của tỷ ấy, ta tha cho ông một mạng.”
Nói xong, Giang Tiểu Lâu đưa tay kéo mền lên đắp cho Khánh Vương, nụ cười trở nên đặc biệt yên tĩnh: “Vương gia, cố gắng dưỡng bệnh đi, phải sống thật lâu mới có thể tận mắt nhìn thấy Thế tử kế thừa tất cả của ông.”
Khánh Vương dùng một loại ánh mắt phẫn hận lại không thể làm gì được mà nhìn theo bóng lưng Giang Tiểu Lâu, từ lâu hắn đã là một cái xác chết biết thở, không, còn đau khổ hơn nhiều. Xác chết sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hắn không phải, hắn cảm giác được lạnh, cảm giác được nóng, cảm giác được bi thương, thống khổ, phẫn nộ, nhưng lại không biểu đạt được, đau khổ như thế là chuyện vị Khánh Vương oai phong lẫm liệt trước kia chưa từng phải chịu đựng. Sống cả đời như thế, so với chết còn thảm hơn.
Khi ra ngoài đúng lúc gặp được Khương Phiên Phiên, Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Khương phu nhân đến thăm Vương gia sao?”
Khương Phiên Phiên ôm bụng hành lễ, ôn nhu nói: “Không, ta làm chút điểm tâm, cố ý đến đưa cho Vương phi.”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, Khương Phiên Phiên đúng là người thông minh, Khánh Vương bây giờ thành ra như vậy, dù sao cũng không thể khôi phục được, nàng lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình đi nịnh bợ Khánh Vương phi. Chỉ cần có Vương phi chống đỡ, nàng lại sinh một đứa con, sau này cuộc sống trong Khánh Vương phủ cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Hiểu được gió chiều nào xoay chiều đó, cuộc sống sẽ không quá bi thảm.
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Nếu như ai cũng hiểu chuyện như phu nhân thì thế giới này đã thái bình hơn nhiều.”
Khương Phiên Phiên nghe thấy lời ấy, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, đảo mắt đã thấy Giang Tiểu Lâu đi xa.
Giang Tiểu Lâu trở lại viện của mình, Tiểu Điệp bước ra đón: “Tiểu thư, tam hoàng tử trúng độc rồi.”
Bước chân Giang Tiểu Lâu nhất thời dừng lại, nhướng mày nói: “Trúng độc? Khi nào?”
“Trưa nay ngài ấy phụng lệnh bệ hạ đến đưa cho Thái tử một bộ văn phòng tứ bảo (là bộ dụng dụ gồm để viết chữ vẽ tranh ngày xưa gồm: giấy, viết, nghiên, mực), ở lại thư phòng của Thái tử một lát, khi trở lại liền ói ra máu, khi bệ hạ nghe được đã phái Thái y lập tức qua đó.”
“Sau đó thì sao?” Giang Tiểu Lâu sững sờ trong thoáng chốc, lập tức khôi phục trấn định, ngồi xuống uống trà.
“Điện hạ nôn ra máu rất nhiều, gần như thoi thóp, bệ hạ nổi trận lôi đình, sai người trói Thái tử lại, nói…”
“Nói cái gì?”
“Nói muốn hỏi tội Thái tử.”
Giang Tiểu Lâu trầm tư chốc lát, rồi lại mạnh mẽ lắc đầu thất vọng: “Độc Cô Khắc cho rằng thắng lợi trong tầm tay, không ngại được ăn cả ngã về không, nhưng theo ta thấy…vẫn là quá nôn nóng rồi.”
“Tiểu thư, lời này là ý gì?” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc Thái tử rơi đài, Độc Cô Khắc làm như thế không những không được kết quả gì, còn sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ.” Giang Tiểu Lâu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Nhưng bệ hạ đã bắt giam Thái tử, nói không chừng lần này có thể lật đổ được hắn. Trước kia Bùi Tuyên đắc ý như vậy, cũng bị tiểu thư lật đổ mà.” Tiểu Điệp tràn đầy tự tin, đặc biệt hưng phấn.
Nghe thấy Tiểu Điệp nói vậy, Giang Tiểu Lâu không thể không cười sự ngây thơ của nàng: “Ngươi thật sự cho rằng Bùi Tuyên ngã, Thái tử sẽ chịu ảnh hưởng sao?”
“Rõ ràng bệ hạ đã nổi lên lòng nghi ngờ với Thái tử, chuyện Thái tử lôi kéo Bùi Tuyên… hoàng đế sẽ không biết sao?”
Giang Tiểu Lâu hầu như muốn bật cười to, nhưng nghĩ lại cũng tội cho nha đầu này, cuối cùng nhịn xuống: “Nha đầu ngốc, chính vì Tam hoàng tử nghĩ giống như ngươi cho nên mới tính toán sai lần. Tuy đầu óc Thái tử không quá thông minh, nhưng phía sau hắn còn một quân sư.”
“Tiểu thư nói chính là…”
“Tiêu Quan Tuyết”.
“Tử y hầu cũng tham gia chuyện này sao?” Tiểu Điệp toát ra vẻ kinh ngạc.
“Tiêu Quan Tuyết là một người kỳ quái, ngươi càng nịnh bợ hắn, làm hắn vui lòng, hắn càng xem thường ngươi, nhưng ngươi càng không quan tâm hắn, mặc kệ hắn, hắn lại càng chú ý tới ngươi, ghi nhớ ngươi.”
Tiểu Điệp nhất thời nói không nên lời, hoàn toàn ngây ngốc. Tiểu thư của nàng đang nói gì vậy, miêu tả con người Tiêu Quan Tuyết sao? Giang Tiểu Lâu mím môi, toát ra ý cười nhàn nhạt: “Nếu ta đi tìm Tiêu Quan Tuyết gây chuyện, hắn ngược lại sẽ không chú ý tới ta, bây giờ thì ngược lại, ta cố ý gạt hắn sang một bên, lâu dần trong lòng hắn sẽ khó chịu, buồn bực, uất ức, dĩ nhiên là sẽ đi tiếp cận kẻ thù của ta. Hắn giống như một đứa con nít to xác, cứ thích tạo nên sự chú ý của người khác, cố ý làm ra một số chuyện nghịch ngợm.”
Cuối cùng Tiểu Điệp đã rõ, nếu Giang Tiểu Lâu tích cực tấn công, Tiêu Quan Tuyết nhất định sẽ rất hài lòng mà ngồi chờ nàng. Nhưng nàng lại một mực không động thủ, dĩ nhiên Tiêu Quan Tuyết sẽ không phục, chủ động tới gần Thái tử chính là phương thức chọc tức Giang Tiểu Lâu, cho nên hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giúp đỡ đối phương thoát tội. Đáng tiếc, Thái tử lại giống như một đống cỏ khô có thể cháy bất cứ lúc nào, dựa vào càng gần thì bị chết càng nhanh
“Không có chứng cớ, tướng quân nói với ta thì có ích gì?”
“Có chứ, ít ra có thể cẩn thận đề phòng. Một lần không được, nói không chừng còn có lần thứ hai, ta không hy vọng Thế tử chết trên tay hắn, càng không hy vọng âm mưu của hắn thành công. Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi thật sự thông minh như người ta nói, thì chứng minh cho ta xem đi, cố gắng bảo vệ Thế tử, không được để đệ ấy trúng gian kế của kẻ gian, nếu đệ ấy chết thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Hách Liên Duẫn, thật ra nàng không nên tin tưởng hắn, vì biểu hiện của Hách Liên Thái xưa nay rất xem thường vị trí Thế tử, hắn thậm chí hay ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, dáng vẻ lúc nào cũng là một lãng tử phóng túng. Thế nhưng Giang Tiểu Lâu không thể không thừa nhận, nếu tất cả là do Hách Liên Thái âm thầm bày ra, chiêu một mũi tên hạ hai con chim này quả thật rất tinh diệu. Cục diện bây giờ quả thật vô cùng có lợi cho Hách Liên Thái. Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Duẫn nói: “Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, tướng quân xin bảo trọng.”
Hách Liên Duẫn thờ ơ nói: “Có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng đến nay chưa ai thành công, dù cho không có xuất thân từ vương phủ ta cũng có thể dựa vào chính mình tự tạo lập nên công danh, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người đi.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngài.”
"Ngươi hỏi đi.” Hách Liên Duẫn chậm lại bước chân, nhưng không quay đầu lại.
“Nếu đã biết việc này không phải do thê tử của ngài làm, sao còn muốn bỏ nàng ta?”
“Ta phải cho Vương phi một câu trả lời, cho người trong thiên hạ một câu trả lời. Quan trọng hơn chính là, mặc dù nàng là thê tử của ta, nhưng không thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì ta. Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn vị trí Thế tử phi, trước kia kềm chế không hành động là vì đối phương chưa ra chỉ thị, một khi Thái tử phi yêu cầu, nàng sẽ vì lợi ích của Tưởng gia mà mặc kệ ta. Thê tử ngu xuẩn như vậy sao có thể tiếp tục giữ lại bên cạnh mình.”
Nói xong, Hách Liên Duẫn thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Ngày hôm sau khi Khánh Vương phi đến thăm Thế tử, phát hiện hơi thở của hắn đã vững vàng, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, không khỏi yên lòng, nói với Giang Tiểu Lâu: “Đại phu nói sao?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười: “Đại phu nói, qua mấy ngày nữa Thế tử sẽ tỉnh táo.”
“A di đà phật, nếu nó còn chưa tỉnh thì ta sẽ lo lắng đến chết mất.” Khánh Vương phi nhìn con trai mình, trong lòng nổi lên thương tiếc. Trước kia bà chỉ cảm thấy Hách Liên Nhạc chỗ nào cũng không tốt, mỗi lần nhìn thấy hắn đều tức giận mà không phát ra được, vì những oan uổng mà bà phải gánh chịu bao nhiêu năm qua khiến bà luôn trách đứa con trai này quá vô dụng. Nhưng bây giờ bà mới cảm giác được, vị trí Thế tử, vinh hoa phú quý, đều không thể sánh bằng tính mạng con mình. Bà ngẩn đầu, nhìn thấy gương mặt gầy rộc đi của Giang Tiểu Lâu, không khỏi ôn nhu nói: “Mấy hôm nay bệnh tình của Vương gia cứ trở đi trở lại, không chịu ăn gì, ta sợ ông ta có mệnh hệ nào, cho nên luôn ở bên đó, khiến con phải vất vả ở đây.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, thân thiết nói: “Bệnh của Vương gia nặng thêm sao?”
“Vẫn như cũ, chẳng qua là nổi nóng thôi.” Khánh Vương phi nhíu mày.
Trong mắt Giang Tiểu Lâu hiện lên một nụ cười: “Vương gia không chịu ăn sao?”
“Phải, không biết ông ta làm sao nữa, đến tuổi này rồi còn giận dỗi cái gì.”
Giang Tiểu Lâu trấn định mỉm cười: “Mẫu thân, không bằng để con đi khuyên Vương gia.”
“Con đi? Bây giờ ông ta đang hận con thấu xương.” Khánh Vương phi kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu chớp mắt, biểu hiện dịu dàng: “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có ý tốt thôi.”
Khánh Vương phi thở dài một tiếng: “Muốn đi thì con cứ đi, bây giờ ông ta ngay cả trở người cũng cần có người hầu hạ, không thể làm tổn hại ai nữa.”
Giang Tiểu Lâu vào viện của Khánh Vương phi, Triêu Vân đang đút cho Khánh Vương ăn cơm, nhưng hắn chỉ trầm mặt, nhắm chặt mắt, không thèm để ý Triêu Vân. Giang Tiểu Lâu thấy thế liền đi lên phía trước, tiếp nhận chén cơm trong tay Triêu Vân: “Đi ra đi, nơi này có ta là được.”
Khánh Vương nghe được âm thanh quen thuộc, bỗng nhiên trợn to mắt, trong mắt lập tức chiếu ra dung nhanh mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu, con ngươi lập tức trợn to, toát ra sự thù hận vô hạn, miệng nghẹn ngào ô ô, nước dãi không ngừng chảy xuống. Triêu Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút khiếp đảm, không dám tùy tiện lui ra.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi yên tâm, là Vương phi bảo ta đến thăm hỏi Vương gia, không cần lo lắng quá.”
Triêu Vân lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dạ, quận chúa.”
Triêu Vân lặng lẽ lui ra, đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, nàng biết Khánh Vương rất ghét Giang Tiểu Lâu, chỉ sợ hai người nổi lên xung đột nên không dám đi quá xa.
Giang Tiểu Lâu múc một muỗng cháo thơm tho, ân cần đưa đến bên miệng Khánh Vương. Hàm răng Khánh Vương không ngừng canh cách va vào nhau, nhưng vẫn không chịu há miệng, mặc cho thức ăn dần dần nguội lạnh.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi thả cái muỗng xuống: “Vương gia, ông tức giận thì tức giận, cần gì phải làm khó thân thể của mình như vậy?”
Khánh Vương không phát ra được âm thanh nào, chỉ tàn bạo trừng mắt với Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Ta biết ông hận ta, ta cũng không thích ông. Từ ngày đầu tiên ta vào phủ thì đã rất ghét ông. Nếu không phải ông thì Tuyết Ngưng sẽ không thất lạc từ nhỏ, nếu không tại ông thì tỷ ấy sẽ không thương tích đầy người, không nhà để về. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải khom lưng cúi đầu, đau khổ dằn xé. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải chết mà không nhắm mắt. Kẻ đứng đầu những chuyện này chính là người phụ thân như ông. Thân là trượng phu, không thể cư xử công bằng, bất công ái thiếp, thất lễ chính thê, thậm chí làm thất lạc con gái, ta thật muốn moi trái tim của ông ra nhìn một cái, xem xem nó có phải là màu đen hay không.”
Khánh Vương hoảng sợ trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, ngón trỏ duy nhất còn cử động được không ngừng nhúc nhích gõ cành cạch lên giường, như muốn cầu cứu Triêu Vân ngoài hành lang.
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Không cần căng thẳng, ta sẽ không giết ông, bộ dạng này của ông còn đáng để ta ra tay sao?”
Cái muỗng trong tay nàng khua nhẹ, một lần nữa múc cháo, Khánh Vương cắn chặt hàm răng không chịu há miệng, từng hạt cháo không ngừng chảy xuống.
Giang Tiểu Lâu thở dài, vẻ mặt lạnh lùng: “Ông vẫn còn cho rằng mình là Vương gia oai phong lẫm liệt trước kia sao? Ta cho ông biết, từ khi ông bệnh, bệ hạ đã lấy lại toàn bộ binh quyền của ông, đã có người khác tiếp nhận, còn ông chỉ có thể cố gắng dưỡng bệnh thôi. Nếu ta là Vương phi, bây giờ ta sẽ không để cho ông được sống dễ chịu, ta sẽ bỏ sâu bọ rắn rết vào trong cơm của ông mỗi ngày, để ông đau đớn đến không muốn sống, mới có thể giải mối hận trong lòng ta. Nhưng dù sao Vương phi cũng không phải ta, bà là một người tâm địa lương thiện, cho dù ông làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, xưa nay chưa từng quan tâm chăm sóc bà, thì bà vẫn chăm sóc ông, chưa từng từ bỏ. Ông có biết chuyện Thế tử bị ngã ngựa không?”
Khánh Vương sửng sốt, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt mơ hồ phát ra một luồng ánh sáng dị dạng. Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói: “Người động thủ chính là Kim Lăng quận vương phi, nàng ta hy vọng tướng công mình trở thành Thế tử, cho nên sai người gắn kim châm dưới yên ngựa. Cách làm này rất vụng về đúng không, nhưng cũng rất hữu hiệu, chỉ cần Thế tử ngã ngựa mất mạng, vị trí Thế tử tất nhiên sẽ thuộc về Kim Lăng quận vương. Bất kể là Lão Vương phi hay là ông, ai cũng hướng về hắn. Đáng tiếc chính là, sự tình bại lộ, liên lụy đến Kim Lăng quận vương không thể thoát khỏi trừng phạt, hắn đã bị bệ hạ đuổi ra khỏi kinh thành. Chà chà, đó là nhi tử mà Vương gia yêu thương nhất, có phải là rất đau lòng không?”
Ánh mắt Khánh Vương lóe qua một tia đau khổ không dễ phát hiện, không biết là vì phẫn nộ hay sợ hãi.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Xem đi, trái tim của ông quả là thiên vị, chuyện đến nước này, người ông quan tâm cũng chỉ có trưởng tử mà không phải Hách Liên Nhạc, đệ ấy cũng là con của ông, nhưng ông lại làm như không thấy nỗi khổ của đệ ấy.” Nói tới chỗ này, nàng làm như vô cùng thất vọng với Khánh Vương, đặt chén cháo lên bàn, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Tuyết Ngưng vẫn hay nói với ta, tuy cha của tỷ ấy nghiêm khắc nhưng trong lòng vẫn yêu thương tỷ ấy, ta tuy rằng không đồng ý lắm với suy nghĩ này nhưng vẫn hy vọng giấc mộng của tỷ ấy có thể kéo dài. Nể tình ông là cha ruột của tỷ ấy, ta tha cho ông một mạng.”
Nói xong, Giang Tiểu Lâu đưa tay kéo mền lên đắp cho Khánh Vương, nụ cười trở nên đặc biệt yên tĩnh: “Vương gia, cố gắng dưỡng bệnh đi, phải sống thật lâu mới có thể tận mắt nhìn thấy Thế tử kế thừa tất cả của ông.”
Khánh Vương dùng một loại ánh mắt phẫn hận lại không thể làm gì được mà nhìn theo bóng lưng Giang Tiểu Lâu, từ lâu hắn đã là một cái xác chết biết thở, không, còn đau khổ hơn nhiều. Xác chết sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hắn không phải, hắn cảm giác được lạnh, cảm giác được nóng, cảm giác được bi thương, thống khổ, phẫn nộ, nhưng lại không biểu đạt được, đau khổ như thế là chuyện vị Khánh Vương oai phong lẫm liệt trước kia chưa từng phải chịu đựng. Sống cả đời như thế, so với chết còn thảm hơn.
Khi ra ngoài đúng lúc gặp được Khương Phiên Phiên, Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Khương phu nhân đến thăm Vương gia sao?”
Khương Phiên Phiên ôm bụng hành lễ, ôn nhu nói: “Không, ta làm chút điểm tâm, cố ý đến đưa cho Vương phi.”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, Khương Phiên Phiên đúng là người thông minh, Khánh Vương bây giờ thành ra như vậy, dù sao cũng không thể khôi phục được, nàng lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình đi nịnh bợ Khánh Vương phi. Chỉ cần có Vương phi chống đỡ, nàng lại sinh một đứa con, sau này cuộc sống trong Khánh Vương phủ cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Hiểu được gió chiều nào xoay chiều đó, cuộc sống sẽ không quá bi thảm.
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Nếu như ai cũng hiểu chuyện như phu nhân thì thế giới này đã thái bình hơn nhiều.”
Khương Phiên Phiên nghe thấy lời ấy, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, đảo mắt đã thấy Giang Tiểu Lâu đi xa.
Giang Tiểu Lâu trở lại viện của mình, Tiểu Điệp bước ra đón: “Tiểu thư, tam hoàng tử trúng độc rồi.”
Bước chân Giang Tiểu Lâu nhất thời dừng lại, nhướng mày nói: “Trúng độc? Khi nào?”
“Trưa nay ngài ấy phụng lệnh bệ hạ đến đưa cho Thái tử một bộ văn phòng tứ bảo (là bộ dụng dụ gồm để viết chữ vẽ tranh ngày xưa gồm: giấy, viết, nghiên, mực), ở lại thư phòng của Thái tử một lát, khi trở lại liền ói ra máu, khi bệ hạ nghe được đã phái Thái y lập tức qua đó.”
“Sau đó thì sao?” Giang Tiểu Lâu sững sờ trong thoáng chốc, lập tức khôi phục trấn định, ngồi xuống uống trà.
“Điện hạ nôn ra máu rất nhiều, gần như thoi thóp, bệ hạ nổi trận lôi đình, sai người trói Thái tử lại, nói…”
“Nói cái gì?”
“Nói muốn hỏi tội Thái tử.”
Giang Tiểu Lâu trầm tư chốc lát, rồi lại mạnh mẽ lắc đầu thất vọng: “Độc Cô Khắc cho rằng thắng lợi trong tầm tay, không ngại được ăn cả ngã về không, nhưng theo ta thấy…vẫn là quá nôn nóng rồi.”
“Tiểu thư, lời này là ý gì?” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc Thái tử rơi đài, Độc Cô Khắc làm như thế không những không được kết quả gì, còn sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ.” Giang Tiểu Lâu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Nhưng bệ hạ đã bắt giam Thái tử, nói không chừng lần này có thể lật đổ được hắn. Trước kia Bùi Tuyên đắc ý như vậy, cũng bị tiểu thư lật đổ mà.” Tiểu Điệp tràn đầy tự tin, đặc biệt hưng phấn.
Nghe thấy Tiểu Điệp nói vậy, Giang Tiểu Lâu không thể không cười sự ngây thơ của nàng: “Ngươi thật sự cho rằng Bùi Tuyên ngã, Thái tử sẽ chịu ảnh hưởng sao?”
“Rõ ràng bệ hạ đã nổi lên lòng nghi ngờ với Thái tử, chuyện Thái tử lôi kéo Bùi Tuyên… hoàng đế sẽ không biết sao?”
Giang Tiểu Lâu hầu như muốn bật cười to, nhưng nghĩ lại cũng tội cho nha đầu này, cuối cùng nhịn xuống: “Nha đầu ngốc, chính vì Tam hoàng tử nghĩ giống như ngươi cho nên mới tính toán sai lần. Tuy đầu óc Thái tử không quá thông minh, nhưng phía sau hắn còn một quân sư.”
“Tiểu thư nói chính là…”
“Tiêu Quan Tuyết”.
“Tử y hầu cũng tham gia chuyện này sao?” Tiểu Điệp toát ra vẻ kinh ngạc.
“Tiêu Quan Tuyết là một người kỳ quái, ngươi càng nịnh bợ hắn, làm hắn vui lòng, hắn càng xem thường ngươi, nhưng ngươi càng không quan tâm hắn, mặc kệ hắn, hắn lại càng chú ý tới ngươi, ghi nhớ ngươi.”
Tiểu Điệp nhất thời nói không nên lời, hoàn toàn ngây ngốc. Tiểu thư của nàng đang nói gì vậy, miêu tả con người Tiêu Quan Tuyết sao? Giang Tiểu Lâu mím môi, toát ra ý cười nhàn nhạt: “Nếu ta đi tìm Tiêu Quan Tuyết gây chuyện, hắn ngược lại sẽ không chú ý tới ta, bây giờ thì ngược lại, ta cố ý gạt hắn sang một bên, lâu dần trong lòng hắn sẽ khó chịu, buồn bực, uất ức, dĩ nhiên là sẽ đi tiếp cận kẻ thù của ta. Hắn giống như một đứa con nít to xác, cứ thích tạo nên sự chú ý của người khác, cố ý làm ra một số chuyện nghịch ngợm.”
Cuối cùng Tiểu Điệp đã rõ, nếu Giang Tiểu Lâu tích cực tấn công, Tiêu Quan Tuyết nhất định sẽ rất hài lòng mà ngồi chờ nàng. Nhưng nàng lại một mực không động thủ, dĩ nhiên Tiêu Quan Tuyết sẽ không phục, chủ động tới gần Thái tử chính là phương thức chọc tức Giang Tiểu Lâu, cho nên hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giúp đỡ đối phương thoát tội. Đáng tiếc, Thái tử lại giống như một đống cỏ khô có thể cháy bất cứ lúc nào, dựa vào càng gần thì bị chết càng nhanh
Danh sách chương