Hoa Dương công chúa cố nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ: “Các ngươi dám liên thủ bắt nạt ta?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy hai người này đối đầu, đáy mắt lạnh lẽo mơ hồ lay động: “Cố Lưu Niên, ta không rảnh nghe ngươi tố khổ, lần sau đừng khiến ta gặp phải chuyện này nữa, nếu không thì…” nàng còn chưa dứt lời đã không chút do dự xoay người đi ra ngoài. Bọn hộ vệ của công chúa muốn ngăn cản, nhưng Sở Hán chỉ rầm một cái bóp nát cánh cửa, sau đó phủi phủi tay như đang phủi bụi: “Tiểu thư, mời.”

Đám hộ vệ đang nhúc nhích lập tức ngây người, đứng thẳng bất động.

Cố Lưu Niên nheo mắt lại, đang muốn đuổi theo nàng, Hoa Dương công chúa lập tức cản lại: “Cố Lưu Niên, huynh đứng lại.”

Cố Lưu Niên quay đầu nhìn Hoa Dương công chúa, gương mặt lạnh lùng: “Không biết công chúa điện hạ còn có chuyện gì?”

Đôi mắt lạnh lùng của Hoa Dương công chúa cố che giấu hận ý: “Huynh dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ chặt đứt hai chân huynh.”

Nụ cười của Cố Lưu Niên càng sâu: “Công chúa điện hạ cần gì làm vậy, xưa nay ngài ở thâm cung, quen sống trong nhung lụa, chỉ sợ còn không biết thói đời hiểm ác. Hôm nay không phải ta cứu Giang Tiểu Lâu, mà là đang cứu ngài…”

“Huynh nói cái gì?”

Ý cười bên môi Cố Lưu Niên dần sâu sắc thêm, không chút hoang mang nói: “Giang Tiểu Lâu là hôn thê của Thuần Thân Vương, nếu ngài động thủ với nàng ta thì Thuần Thân Vương sẽ thế nào?”

“Biểu ca ở trước mặt ta vẫn phải nhường nhịn ba phần, huynh ấy thì làm được gì?”

“Công chúa điện hạ quá không hiểu Thuần Thân Vương rồi, nếu hắn là một nhân vật đơn giản thì bệ hạ cần gì phải kiêng kỵ?” Ánh mắt Cố Lưu Niên lóe lên, không ngờ lại chủ động tới gần một bước, tiếp cận Hoa Dương công chúa, đáy mắt không mang ý cười: “Ngài thật cho rằng bệ hạ vì hổ thẹn mới sắc phong Thuần Thân Vương sao?”

Hoa Dương công chúa giật mình, trong nháy mắt ý thức được gì đó: “Ý của huynh là?”

Đôi mắt Cố Lưu Niên chuyển động trên người Hoa Dương công chúa: “Người này nhiều năm qua bày mưu tính kế, trong bóng tối nắm giữ một thế lực lớn, cho dù bệ hạ không sắc phong, hắn cũng có cách để văn võ bá quan đứng ra tiến cử mình. Đối đầu với Thuần Thân Vương rất nguy hiểm, Giang Tiểu Lâu là người hắn coi trọng, công chúa phải nhượng bộ, đừng tùy tiện chạm đến cấm kỵ của hắn…”

“Ăn nói bậy bạ.” Hoa Dương công chúa lạnh lùng cắt ngang hắn, nhưng khó nén chấn động trong lòng, hai vai hơi run.

Cố Lưu Niên chỉ khẽ cười một tiếng, đáy mắt có tâm tình kỳ dị, thờ ơ nói: “Nếu công chúa không tin có thể thử một lần, Cố Lưu Niên cáo từ.”

Hoa Dương công chúa mở to mắt nhìn bóng lưng Cố Lưu Niên biến mất, tâm tư hỗn loạn phức tạp, đứng yên không nhúc nhích.

Độc Cô Liên Thành ôn nhu văn nhã, không có dã tâm, phụ hoàng ủy nhiệm trọng trách cho hắn, nhưng hắn luôn lui bước, thay vì nói hắn là một thân vương được sủng ái, không bằng nói là một kẻ nhàn tản trong đám người quyền quý. Vốn dĩ Thái tử rất cảnh giác với hắn, bây giờ cũng đã dần thả lỏng giám thị. Nhưng hôm nay nghe khẩu khí Cố Lưu Niên, rõ ràng Độc Cô Liên Thành là ngụy quân tử giả dối, chuyên dùng vẻ ngoài ôn hòa để dụ dỗ kẻ địch, thầm mưu đồ gây rối.

Không được, mình phải sớm nhắc nhở Thái tử, không được trúng kế của Độc Cô Liên Thành.

Hoa Dương công chúa chậm rãi ngồi xuống, nhìn cây chủy thủ trên bàn, trong lòng ngày càng cáu giận, hất tay ném nó xuống đất: “Hồi cung.”

Dưới lầu, Cố Lưu Niên đuổi theo Giang Tiểu Lâu, hơi thở gấp gáp: “Thật sự xin lỗi, gây phiền toán cho nàng.”

Sở Hán dùng ánh mắt dị thường cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Lưu Niên, nhưng đối phương chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, dĩ nhiên không để hắn vào trong mắt.

Giang Tiểu Lâu dừng chân, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn Cố Lưu Niên: “Phiền phức mình gây ra phải tự mình giải quyết, ta không có nghĩa vụ giúp ngươi giải quyết chuyện của Hoa Dương công chúa.”

Dung mạo như ngọc của Cố Lưu Niên lóe lên ánh sáng khác thường: “Chuyện này…ta cũng không ngờ công chúa lại làm khó dễ nàng.”

“Ngươi không ngờ? Không, rõ ràng là ngươi cố ý.” Giang Tiểu Lâu lại bật cười, gương mặt bình tĩnh như nước, nhưng lại ẩn chứa sắc bén: “Nếu ngươi thật lòng thích ta thì sẽ không để cho Hoa Dương công chúa biết, chẳng qua là ngươi muốn dựa vào chuyện này để chọc giận Độc Cô Liên Thành, khiến huynh ấy đối nghịch với hoàng thất.”

“Sao nàng lại nghĩ ta xấu như vậy? Ta cho rằng, ít nhất trên đời này còn có nàng hiểu ta.” Âm thanh Cố Lưu Niên dần trầm xuống.

“Nếu ngươi thật sự xem ta là bằng hữu, là tri kỷ, ngươi sẽ không để ta bị bại lộ trước mặt Hoa Dương công chúa. Cố Lưu Niên, ngươi biết mình đang làm gì sao?” Nàng bỏ lại câu nói này, trực tiếp lướt qua người hắn.

Cố Lưu Niên đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Giang Tiểu Lâu, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng phải biết rõ ta muốn cái gì chứ.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lùng, chậm rãi rút tay ra khỏi tay hắn: “Giang sơn, thiên hạ, hay là ta? Cố Lưu Niên, đừng tự đánh giá mình quá cao, không phải cái gì ngươi muốn thì đều có được.”

Cố Lưu Niên chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương lạnh lẽo làm đông cứng trái tim mình, ánh sáng mãnh liệt lưu chuyển trong đáy mắt, không tự chủ được run rẩy: “Giang Tiểu Lâu, ta biết rõ mình có khả năng thế nào, cũng biết mình có thể đi được đến đâu, chỉ là thiếu một người đi cùng mà thôi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy rất rõ, đôi mắt kia đang có ngọn lửa dã tâm thiêu đốt hừng hực, trong nháy mắt có thể thiêu cháy hết tất cả.

Bàn tay Cố Lưu Niên càng nắm càng chặt, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch, hắn đang chờ đợi, đợi nàng trả lời.

Câu trả lời này rất quan trọng với hắn, vô cùng quan trọng.

Nếu nàng chịu đi cùng hắn, hắn sẽ biến nàng trở thành nữ nhân vinh quang tối cao, chỉ cần nàng đồng ý mà thôi.

“Cho nên, ngươi đang ép ta sao?” Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau khóe miệng mới toát ra ý cười lạnh nhạt.

“Phải, ta đang ép nàng, nếu nàng có thể lựa chọn Thuần Thân Vương, thì sao không thể lựa chọn ta? Các người chẳng qua là cần có nhau mới đi chung với nhau chứ không phải thật lòng yêu thương, còn ta thì thật lòng thỉnh cầu nàng…” Hắn nhìn nàng, đáy mắt mang vẻ trong suốt hiếm thấy, biểu hiện không hề che dấu.

Giang Tiểu Lâu xì cười một tiếng, mang theo trào phúng không nói hết: “Ta chưa từng yêu thích ngươi, ngươi thật lòng thì có ích gì?”

Tay Cố Lưu Niên chợt run lên một cái, trong lòng có trăm ngàn lời nói nhưng không thốt ra được chữ nào, cuối cùng cắn răng nói: “Chỉ cần nàng cho ta thời gian, ta sẽ khiến nàng yêu ta. Độc Cô Liên Thành không đơn giản như nàng nghĩ, hắn mưu đồ cả thiên hạ, dã tâm rất lớn, nàng là người thông minh, sao lại bị hắn lừa chứ? Sao nàng không mở to mắt nhìn thật kỹ, rốt cuộc hắn là loại người gì?”

“Hắn là loại người gì trong lòng ta hiểu rõ, không phiền Cố công tử bận tâm.” Trong lòng Giang Tiểu Lâu hơi động, trên mặt vẫn không một gợn sóng.

Ngón tay Cố Lưu Niên nắm chặt, gần như muốn vỡ nát: “Giang Tiểu Lâu, nàng sẽ hối hận.”

Giang Tiểu Lâu đang lên xe ngựa, nghe thấy lời ấy cũng không quay đầu lại mà nói: “Không, mãi mãi cũng không.”

Xe ngựa chạy đi thật xa Tiểu Điệp mới thả rèm cửa xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Cố Lưu Niên còn đứng đó nhìn chằm chằm chúng ta.”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu phức tạp: “Mặc kệ hắn.”

“Nhưng mà…vì hắn mà tiểu thư đắc tội với công chúa.”

Khóe miệng Giang Tiểu Lâu hiện ra ý cười lạnh lùng: “Những năm này số người ta đắc tội còn ít sao?”

“Tiểu thư, Hoa Dương công chúa rất được bệ hạ sủng ái, bây giờ người không được Hoàng hậu nương nương quan tâm, sau này chúng ta nên làm sao đây?” Tiểu Điệp nhìn thấy rõ mọi chuyện, cho nên rất kiêng kỵ Hoa Dương công chúa.

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu chậm rãi biến mất, hai mắt ngưng kết thành băng. Người nàng lo lắng không phải Hoa Dương công chúa, mà là Cố Lưu Niên bụng dạ khó lường. Dã tâm của hắn từ lâu đã rõ ràng, nhưng theo thế cục trước mắt, hắn hoàn toàn không có khả năng đạt được mục đích, vì sao hắn lại tự tin như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện