Giang Tiểu Lâu nhìn theo hắn, vẻ mặt càng lạnh lẽo. Từ khi Khương Phiên Phiên mang thai, Khánh Vương liền đi khắp nơi ong bướm, hôm nay dĩ nhiên là đã nổi lên lòng háo sắc với thiếu niên này, đúng là vô liêm sỉ.
Tiểu Điệp trừng Vệ Phong một chút, trách móc: “Không phải đã nói không được ra khỏi cửa sao, nửa đêm lại chạy đến hoa viên làm gì?”
Vệ Phong không nói tiếng nào, chỉ đưa tay nắm chặt góc áo Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên: “Này, tay ngươi bẩn.”
Vệ Phong như bị giật mình, vội rút tay trở về.
Cho dù Giang Tiểu Lâu có tâm địa sắt đá cũng không khỏi hơi động lòng: “Ngươi muốn đi tìm ta sao?”
Vệ Phong không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
“Sở Hán, cõng hắn trở về phòng.” Gió lạnh buổi tối phả vào mặt, Giang Tiểu Lâu trầm mặc một lát rồi từ từ nói.
Sở Hán nghe vậy lập tức cõng thiếu niên này lên, Vệ Phong nằm nhoài trên người hắn, nhưng liên tục quay đầu nhìn về phía sau.
Đôi mắt của hắn trong suốt như nước, dường như ánh trăng điềm đạm, chiếu hết sự bẩn thỉu của thế gian, nhưng lại không bị nhiễm một hạt bụi nào.
Thời gian trôi qua, Giang Tiểu Lâu gần như đã quên mất Vệ Phong, đến khi sực nhớ đến thiếu niên này thì đã là nửa tháng sau. Khi trời vừa sáng, trên bàn đã bày sẵn một địa bánh hoa sen nóng hổi, thơm ngát giòn tan, vô cùng hấp dẫn, Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này giống như là đồ của Phúc Hưng Ký?”
“Đúng vậy tiểu thư, đây là bánh ngọt của Phúc Hưng Ký.” Tiểu Điệp tươi cười bày bát đũa ra, thuận miệng trả lời.
Giang Tiểu Lâu hơi nhíu mày, bánh ngọt của Phúc Hưng Ký xưa nay bán có giới hạn, mỗi ngày chỉ có năm mươi phần, ai đến trước thì được. Giờ Dần mỗi ngày (5 giờ sáng) sẽ có một đội ngũ xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, người bình thường muốn ăn được đồ của Phúc Hưng Ký thì phải xếp hàng. Nhìn bánh hoa sen bốc khói trên bàn, Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Ta không có nói là muốn ăn, là ai đi mua?”
“Cái này… là Sở đại ca sáng sớm đi xếp hàng.”
“Mỗi ngày trời chưa sáng thì Sở Hán sẽ đi luyện công, bất kể mưa nắng.”
“Chuyện này…” Tiểu Điệp có chút nghẹn lời, Giang Tiểu Lâu trầm mặt xuống, lạnh lùng: “Nói.”
Tiểu Điệp không ngừng cắn môi, ấp úng nói: “Là Vệ Phong.”
Giang Tiểu Lâu buông đũa xuống: “Không phải ta đã nói là không được cho hắn ra ngoài sao. Ngươi cũng biết gương mặt hắn sẽ rất dễ dàng gây ra chuyện, nếu có gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Tiểu Điệp không ngờ Giang Tiểu Lâu nổi giận, không kềm được mà đỏ mặt: “Tiểu thư, người yên tâm, hắn che mặt rất kỹ, sẽ không có ai nhìn thấy.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không chút nào thả lòng: “Gọi hắn vào đi.”
Tiểu Điệp lòng tràn đầy oan ức, xoay người đi gọi Vệ Phong vào. Bây giờ Vệ Phong đã đổi sang một thân xiêm y mới tinh, càng có vẻ tuấn tú thoát tục.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Là ai bảo ngươi đi mua bánh ngọt?”
Vệ Phong có chút lo lắng trước phản ứng của Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Điệp cô nương nói tiểu thư thích ăn… nên ta đi xếp hàng.”
Giang Tiểu Lâu không kềm được mà nhíu mày: “Trời chưa sáng đã đi?”
Vệ Phong do dự một chút rồi gật đầu.
Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu từ từ cong lên: “Được rồi, ngươi về trước đi, ngoại trừ lời của ta nói, lời của người khác cũng không cần nghe.”
Vệ Phong nghĩ rằng mình đã làm sai, nhìn Tiểu Điệp một cách thấp thỏm lo lắng, dùng sức cắn môi, không dám cãi lại câu nào mà lặng lẽ lui xuống.
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, không được tùy tiện sai bảo hắn.”
“Tiểu thư người không biết đâu, đứa nhỏ này rất đơn thuần, bất kể nô tì hỏi gì hắn cũng trả lời rất nghiêm túc, chỉ cần tốt với hắn một chút hắn liền cảm kích vô cùng. Nô tì nói tiểu thư thích cái gì, thì cho dù là mưa to gió lớn hắn cũng sẽ đi mua. Nhưng đây là chuyện hắn phải làm, chúng ta cứu mạng hắn mà.” Tiểu Điệp giải thích.
Giang Tiểu Lâu nhìn thẳng Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, những lời tương tự như vậy ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
“Được rồi, tiểu thư đừng tức giận, nô tì cũng chỉ muốn đùa với hắn một chút, ai ngờ hắn coi là thật, còn nói thiếu nợ ân tình của tiểu thư, kiên quyết không nhận tiền của nô tì đưa, cuối cùng lén lút mang cầm ngọc bội của mình…”
"Ngươi nói cái gì?"
“Hắn không chịu nhận tiền của chúng ta, lại đem ngọc bội đeo bên người đi…” Tiểu Điệp chưa từng thấy Giang Tiểu Lâu nghiêm khắc như vậy, nhất thời khiếp sợ.
Giang Tiểu Lâu lập tức nói: “Lập tức phái người đi chuộc đồ về trả lại cho hắn, sau này không cho hắn tùy tiện đi ra ngoài, hiểu không?”
"Vâng, nô tỳ cũng không dám nữa." Tiểu Điệp xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Chiều hôm đó, Giang Tiểu Lâu từ Kim Ngọc Mãn Đường đi ra, lập tức nhìn thấy mười hai con ngựa ào đến như vũ bão, tiếng vó ngựa dày đặc như tiếng sấm, ngồi trên lưng ngựa đều là hộ vệ cao to, đầu lĩnh đi đến trước sảnh Kim Ngọc Mãn Đường thì ghìm cương lại, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiểu Lâu, tỏ vẻ kiêu căng: “Minh Nguyệt quận chúa, chủ nhân nhà ta mời ngài đến gặp.”
Giang Tiểu Lâu nhìn khí thế này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?”
Người này nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Sở Hán đang đứng sau Giang Tiểu Lâu, miệng nói: “Quận chúa xem xong vật này sẽ hiểu.”
Hắn móc ra một khối ngọc bài từ bên hông quơ trước mặt Giang Tiểu Lâu, ngọc bội kia chợt lóe lên, trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu nhận ra đó là đồ vật hoàng gia.
“Quận chúa, giữa ban ngày chủ nhân nhà ta sẽ không làm gì ngài đâu, không lẽ chút lá gan này ngài cũng không có.” Người này cười một cái, có vẻ trào phúng.
Giang Tiểu Lâu rất muốn biết vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này là ai, liền khẽ mỉm cười: “Mời các vị đi trước dẫn đường.”
Vị khách thần bí đặt bàn tại nhã thất lầu hai của Tiêu Dao quán, Giang Tiểu Lâu một đường đi lên, hai bên đều có người cung kính đẩy cửa cho nàng. Xốc bức rèm lên, từ sau bình phong truyền ra một giọng nữ mềm mại dễ nghe: “Minh Nguyệt quận chúa đã đến chưa?”
Giang Tiểu Lâu ngưng thần lắng nghe, cảm giác âm thanh này rất quen tai, cũng không biết rốt cuộc là đã nghe qua ở đâu.
Làm như đoán được Giang Tiểu Lâu đang kinh ngạc, đối phương cười khẽ, âm thanh vô cùng quyến rũ, mang theo một chút rụt rè của người quen sống trong nhung lụa: “Quận chúa đúng là dễ quên, lại không nhận ra giọng của ta.” Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng bước ra từ sau tấm bình phong.
Lọt vào tầm mắt đầu tiên là một đôi giày thêu khảm minh châu, váy dài thêu phượng hoàng hải đường, cái cổ trắng noãn, cằm đầy đặn, môi hồng đào, cái mũi tinh xảo, đôi mắt sáng sủa bức người.
Chính là Hoa Dương công chúa đã lâu không gặp, bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sao công chúa điện hạ lại đột nhiên xuất cung?”
Hoa Dương công chúa cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Nàng hơi dừng lại một chút, dặn dò tì nữ, “Tất cả đều lui ra ngoài bảo vệ, ta có lời muốn nói với quận chúa.”
Mọi người nhìn thấy sắc mặt công chúa không ổn, không dám nhiều lời nửa câu, lặng lẽ lùi ra. Tiểu Điệp do dự một chút, thấy Giang Tiểu Lâu không liên tiếng, liền chỉ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
Hoa Dương công chúa nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lông mi nhẹ chớp, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa, tôn lên gương mặt sáng như ngọc của nàng. Đây vốn là một hình ảnh vô cùng đẹp, nhưng Tiểu Điệp đứng sau lưng Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy oát cả mồ hôi lạnh, trên người vị công chúa này có một loại lệ khí toát ra, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Ngón tay được tô vẽ đỏ sẫm của Hoa Dương công chúa bưng lên một chén trà bằng sứ xanh, miệng hững hờ nói: “Ta mời ngươi tới, là vì có việc quan trọng.”
“Không biết công chúa muốn nói chuyện gì.” Giọng Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt, không có chút bất an nào.
“Liên quan đến việc kết hôn của ta.” Âm thanh của Hoa Dương công chúa thăm thẳm, giọng điệu thản nhiên.
“Công chúa… không lẽ cũng thích Thuần Thân Vương?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng phát ra một câu, giọng điệu như kinh ngạc.
Hoa Dương công chúa ngạc nhiên, chợt cười to: “Ngươi nói cái gì vậy, Thuần Thân Vương là biểu ca của ta, tuy rằng…huynh ấy văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú, nhưng đáng tiếc lại nghiêm túc thận trọng, cả ngày như một tảng băng, gả cho huynh ấy đúng là vô vị.”
“Đã như vậy… việc kết hôn của công chúa thì liên quan gì đến ta?” Giang Tiểu Lâu theo thói quen hơi nheo mắt lại, nụ cười dần sâu hơn.
Ánh mắt Hoa Dương công chúa lạnh như nước: “Đừng giả bộ hồ đồ trước mặt ta, ngươi biết rõ người ta nói là Cố Lưu Niên.”
Giang Tiểu Lâu làm như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, ý cười bên môi lạnh nhạt: “Cố Lưu Niên, người này có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi là người hắn yêu, sao lại không liên quan?” Công chúa khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng cười.
Ý cười trên mặt Giang Tiểu Lâu dần thu lại, không khỏi cảm thán: “Tai mắt của công chúa thật đông đảo, chuyện riêng tư thế này cũng biết rõ.”
“Giang Tiểu Lâu, ta thích Cố Lưu Niên.” Hoa Dương công chúa chợt trở nên ủ dột, đột nhiên cắt ngang nàng, nói thẳng.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Công chúa điện hạ, ta là hôn thê của Thuần Thân Vương, không có chút quan hệ gì với Cố Lưu Niên, ngài không cần lo lắng.”
“Ngươi không thích hắn thì sao, hắn thích ngươi, hơn nữa lưu luyến không quên, ngươi nói ta nên làm sao đây?” Hoa Dương công chúa cười gằn, giọng điệu sắc bén.
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn Hoa Dương công chúa, thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng độc ác, nụ cười dần trở nên lạnh nhạt: “Vậy theo ý công chúa, Tiểu Lâu phải làm sao?”
Đôi môi kiều diễm của Hoa Dương công chúa cong lên kỳ quái, ánh mắt lạnh thấu xương làm cho người ta kinh sợ, nàng rút một cây chủy thủ nạm đầy bảo thạch từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Dùng chủy thủ này rạch lên gương mặt đẹp đẽ của ngươi, ta sẽ tha thứ.”
“Ta không có làm gì sai, tại sao cần ngài tha thứ?” Đôi mắt tỏa sáng của Giang Tiểu Lâu quét qua thanh chủy thủ, không khách khí mà nói.
“Ngươi chính là dùng gương mặt này quyến rũ Cố Lưu Niên, dĩ nhiên ta không thể tha thứ. Nếu đổi lại là người khác ta đã lấy mạng từ lâu rồi, nhưng nể tình biểu ca Liên Thành, ta miễn cưỡng tha mạng cho ngươi. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta không muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của ngươi nữa. Giữa tín mạng và gương mặt cái nào quan trọng hơn, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Với tính tình của biểu ca ta, cho dù ngươi bị hủy dung thì huynh ấy vẫn sẽ cưới ngươi, nhưng nếu ngươi chết rồi thì vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói.”
Hoa Dương công chúa không nhanh không chậm mà nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng là quá ngang ngược.” Tiểu Điệp tức giận nói, “Hắn thích thì kệ hắn, tiểu thư vốn không có đắc tội ngài, tại sao ngài lại làm vậy?”
Hoa Dương công chúa biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, chủ tử nói chuyện tì nữ cũng có thể chen vào sao? Đây là quy củ gì vậy?”
“Tiểu Điệp, lui ra.” Giang Tiểu Lâu đứng lên, vẻ mặt trấn định dặn dò, Tiểu Điệp tuy rất bất bình nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hoa Dương công chúa đẩy chủy thủ lên trước mặt nàng: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi tự mình động thủ, vết sẹo của thể mờ một chút, nếu chờ ta động thủ… hậu quả ngươi cũng biết rồi đó.”
Trở thành tình địch của công chúa quả nhiên là chuyện đáng sợ nhất trên đời, vì công chúa nắm quyền vô cùng ngang ngược vô lý, không có bất cứ ai có thể chỉ trích. Tuy nhiên Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng đứng đó, không có ý động thủ.
Hoa Dương công chúa thấy nàng chậm chạp không có động tác, cố đè xuống tức giận trong lòng: “Giang Tiểu Lâu, chắc ngươi chưa biết đến sự tích vĩ đại của tam cô mẫu ta Cung Thuận công chúa, nếu ngươi không dám ra tay, thì ta không ngại giúp đỡ ngươi đâu.”
Trong các vị công chúa hoàng thất thì Cung Thuận công chúa là nổi danh nhất, phò mã của nàng yêu thích một ca cơ, nàng liền sai người cắt lấy lỗ tai và lỗ mũi của ca cơ đó, làm như vậy vẫn chưa hả giận, còn cạo trọc đầu trượng phu, may lỗ tai và lỗ mũi của ca cơ lên đầu hắn, bắt hắn mặc bộ y phục trắng, tự xưng là Mã Diện ở Âm phủ, còn ép buộc phò mã đi ra ngoài làm việc, có thể nói là người độc ác nhất trên đời.
Hoa Dương công chúa nhắc đến người này, rõ ràng là đang cảnh cáo Giang Tiểu Lâu, nếu nàng không tự hủy dung mạo thì nàng ta sẽ đích thân ra tay.
Tính mạng, dung mạo, giữa hai chỉ có thể chọn một, tuyệt không có cách thứ ba.
“Công chúa điện hạ, ta cũng là quận chúa được sắc phong, không phải là thảo dân bên đường tùy ý người bắt nạt.” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu hơi động, nhưng lập tức xuất hiện nụ cười bên môi.
“Ngươi cho rằng mình vẫn như trước sao? Trước kia ngươi được Hoàng hậu nương nương sủng ái, ta không thể động vào ngươi, nhưng bây giờ nương nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cho rằng ta còn cần khách khí với ngươi sao? Người đâu, giữ ả lại.”
Từ bên ngoài lập tức có mười mấy tên hộ vệ tràn vào, Sở Hán tập trung tinh thần rút trường kiếmra. Hai phe đối mặt nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Hoa Dương công chúa không chút biến sắc, gương mặt âm lãnh nói: “Giang Tiểu Lâu, ta biết hộ vệ của ngươi võ công cao cường, nhưng ngươi nên nghĩ kỹ, động thủ với hoàng thất là tội gì? Là ngỗ nghịch, đến khi đó không chỉ ngươi bị mất đầu, cả tên hộ vệ này cũng sẽ bị băm làm trăm mảnh.”
“Ai nói?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, một công tử trẻ tuổi áo gấm, tay cầm roi ngựa đứng ngay trước mặt mọi người. Đôi mắt hắn lấp lánh tỏa sáng, đáy mắt giận dữ: “Công chúa điện hạ, ai bảo ngài đưa Giang Tiểu Lâu đến đây?”
Hoa Dương công chúa lấy làm kinh hãi, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cố Lưu Niên, sao huynh lại đến đây?”
Cố Lưu Niên lạnh lẽo mỉm cười, đang muốn mở miệng trả lời lại nghe Giang Tiểu Lâu cắt ngang: “Dĩ nhiên là vì hắn luôn cho người giám thị ta.”
“Giám thị cái gì, ta chỉ quan tâm nàng thôi mà.” Cố Lưu Niên nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt mang đầy ý cười, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Hoa Dương công chúa, biểu hiện lập tức trở nên lạnh lùng: “Công chúa điện hạ, ta đã nói rõ với ngài là không dám trèo cao, tội gì phải làm khó người khác?”
Khóe môi Hoa Dương công chúa không ngừng run rẩy: “Ta là công chúa cao quý, có chỗ nào không sánh bằng ả?”
Lời này Giang Tiểu Lâu nghe vô cùng quen tai, phàm là không được người ta yêu, đại khái đều nói câu này. Yêu một người vốn không cần lý do, cho dù ngươi có dung mạo tuyệt thế, địa vị tuyệt thế, quyền lực vô hạn, ngươi cũng không thể nắm giữ được trái tim người khác.
“Nàng không có gì tốt cả, tự tư tự lợi, lạnh lùng vô tình, nhưng ta thích nàng như vậy.” Cố Lưu Niên không che giấu chút nào, đôi mắt hẹp dài như chìm vào bóng đêm nặng nề.
Tiểu Điệp trừng Vệ Phong một chút, trách móc: “Không phải đã nói không được ra khỏi cửa sao, nửa đêm lại chạy đến hoa viên làm gì?”
Vệ Phong không nói tiếng nào, chỉ đưa tay nắm chặt góc áo Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên: “Này, tay ngươi bẩn.”
Vệ Phong như bị giật mình, vội rút tay trở về.
Cho dù Giang Tiểu Lâu có tâm địa sắt đá cũng không khỏi hơi động lòng: “Ngươi muốn đi tìm ta sao?”
Vệ Phong không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
“Sở Hán, cõng hắn trở về phòng.” Gió lạnh buổi tối phả vào mặt, Giang Tiểu Lâu trầm mặc một lát rồi từ từ nói.
Sở Hán nghe vậy lập tức cõng thiếu niên này lên, Vệ Phong nằm nhoài trên người hắn, nhưng liên tục quay đầu nhìn về phía sau.
Đôi mắt của hắn trong suốt như nước, dường như ánh trăng điềm đạm, chiếu hết sự bẩn thỉu của thế gian, nhưng lại không bị nhiễm một hạt bụi nào.
Thời gian trôi qua, Giang Tiểu Lâu gần như đã quên mất Vệ Phong, đến khi sực nhớ đến thiếu niên này thì đã là nửa tháng sau. Khi trời vừa sáng, trên bàn đã bày sẵn một địa bánh hoa sen nóng hổi, thơm ngát giòn tan, vô cùng hấp dẫn, Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này giống như là đồ của Phúc Hưng Ký?”
“Đúng vậy tiểu thư, đây là bánh ngọt của Phúc Hưng Ký.” Tiểu Điệp tươi cười bày bát đũa ra, thuận miệng trả lời.
Giang Tiểu Lâu hơi nhíu mày, bánh ngọt của Phúc Hưng Ký xưa nay bán có giới hạn, mỗi ngày chỉ có năm mươi phần, ai đến trước thì được. Giờ Dần mỗi ngày (5 giờ sáng) sẽ có một đội ngũ xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, người bình thường muốn ăn được đồ của Phúc Hưng Ký thì phải xếp hàng. Nhìn bánh hoa sen bốc khói trên bàn, Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Ta không có nói là muốn ăn, là ai đi mua?”
“Cái này… là Sở đại ca sáng sớm đi xếp hàng.”
“Mỗi ngày trời chưa sáng thì Sở Hán sẽ đi luyện công, bất kể mưa nắng.”
“Chuyện này…” Tiểu Điệp có chút nghẹn lời, Giang Tiểu Lâu trầm mặt xuống, lạnh lùng: “Nói.”
Tiểu Điệp không ngừng cắn môi, ấp úng nói: “Là Vệ Phong.”
Giang Tiểu Lâu buông đũa xuống: “Không phải ta đã nói là không được cho hắn ra ngoài sao. Ngươi cũng biết gương mặt hắn sẽ rất dễ dàng gây ra chuyện, nếu có gì thì ai chịu trách nhiệm?”
Tiểu Điệp không ngờ Giang Tiểu Lâu nổi giận, không kềm được mà đỏ mặt: “Tiểu thư, người yên tâm, hắn che mặt rất kỹ, sẽ không có ai nhìn thấy.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không chút nào thả lòng: “Gọi hắn vào đi.”
Tiểu Điệp lòng tràn đầy oan ức, xoay người đi gọi Vệ Phong vào. Bây giờ Vệ Phong đã đổi sang một thân xiêm y mới tinh, càng có vẻ tuấn tú thoát tục.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Là ai bảo ngươi đi mua bánh ngọt?”
Vệ Phong có chút lo lắng trước phản ứng của Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Điệp cô nương nói tiểu thư thích ăn… nên ta đi xếp hàng.”
Giang Tiểu Lâu không kềm được mà nhíu mày: “Trời chưa sáng đã đi?”
Vệ Phong do dự một chút rồi gật đầu.
Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu từ từ cong lên: “Được rồi, ngươi về trước đi, ngoại trừ lời của ta nói, lời của người khác cũng không cần nghe.”
Vệ Phong nghĩ rằng mình đã làm sai, nhìn Tiểu Điệp một cách thấp thỏm lo lắng, dùng sức cắn môi, không dám cãi lại câu nào mà lặng lẽ lui xuống.
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, không được tùy tiện sai bảo hắn.”
“Tiểu thư người không biết đâu, đứa nhỏ này rất đơn thuần, bất kể nô tì hỏi gì hắn cũng trả lời rất nghiêm túc, chỉ cần tốt với hắn một chút hắn liền cảm kích vô cùng. Nô tì nói tiểu thư thích cái gì, thì cho dù là mưa to gió lớn hắn cũng sẽ đi mua. Nhưng đây là chuyện hắn phải làm, chúng ta cứu mạng hắn mà.” Tiểu Điệp giải thích.
Giang Tiểu Lâu nhìn thẳng Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, những lời tương tự như vậy ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
“Được rồi, tiểu thư đừng tức giận, nô tì cũng chỉ muốn đùa với hắn một chút, ai ngờ hắn coi là thật, còn nói thiếu nợ ân tình của tiểu thư, kiên quyết không nhận tiền của nô tì đưa, cuối cùng lén lút mang cầm ngọc bội của mình…”
"Ngươi nói cái gì?"
“Hắn không chịu nhận tiền của chúng ta, lại đem ngọc bội đeo bên người đi…” Tiểu Điệp chưa từng thấy Giang Tiểu Lâu nghiêm khắc như vậy, nhất thời khiếp sợ.
Giang Tiểu Lâu lập tức nói: “Lập tức phái người đi chuộc đồ về trả lại cho hắn, sau này không cho hắn tùy tiện đi ra ngoài, hiểu không?”
"Vâng, nô tỳ cũng không dám nữa." Tiểu Điệp xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Chiều hôm đó, Giang Tiểu Lâu từ Kim Ngọc Mãn Đường đi ra, lập tức nhìn thấy mười hai con ngựa ào đến như vũ bão, tiếng vó ngựa dày đặc như tiếng sấm, ngồi trên lưng ngựa đều là hộ vệ cao to, đầu lĩnh đi đến trước sảnh Kim Ngọc Mãn Đường thì ghìm cương lại, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiểu Lâu, tỏ vẻ kiêu căng: “Minh Nguyệt quận chúa, chủ nhân nhà ta mời ngài đến gặp.”
Giang Tiểu Lâu nhìn khí thế này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Chủ nhân nhà ngươi là ai?”
Người này nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Sở Hán đang đứng sau Giang Tiểu Lâu, miệng nói: “Quận chúa xem xong vật này sẽ hiểu.”
Hắn móc ra một khối ngọc bài từ bên hông quơ trước mặt Giang Tiểu Lâu, ngọc bội kia chợt lóe lên, trong nháy mắt Giang Tiểu Lâu nhận ra đó là đồ vật hoàng gia.
“Quận chúa, giữa ban ngày chủ nhân nhà ta sẽ không làm gì ngài đâu, không lẽ chút lá gan này ngài cũng không có.” Người này cười một cái, có vẻ trào phúng.
Giang Tiểu Lâu rất muốn biết vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này là ai, liền khẽ mỉm cười: “Mời các vị đi trước dẫn đường.”
Vị khách thần bí đặt bàn tại nhã thất lầu hai của Tiêu Dao quán, Giang Tiểu Lâu một đường đi lên, hai bên đều có người cung kính đẩy cửa cho nàng. Xốc bức rèm lên, từ sau bình phong truyền ra một giọng nữ mềm mại dễ nghe: “Minh Nguyệt quận chúa đã đến chưa?”
Giang Tiểu Lâu ngưng thần lắng nghe, cảm giác âm thanh này rất quen tai, cũng không biết rốt cuộc là đã nghe qua ở đâu.
Làm như đoán được Giang Tiểu Lâu đang kinh ngạc, đối phương cười khẽ, âm thanh vô cùng quyến rũ, mang theo một chút rụt rè của người quen sống trong nhung lụa: “Quận chúa đúng là dễ quên, lại không nhận ra giọng của ta.” Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng bước ra từ sau tấm bình phong.
Lọt vào tầm mắt đầu tiên là một đôi giày thêu khảm minh châu, váy dài thêu phượng hoàng hải đường, cái cổ trắng noãn, cằm đầy đặn, môi hồng đào, cái mũi tinh xảo, đôi mắt sáng sủa bức người.
Chính là Hoa Dương công chúa đã lâu không gặp, bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sao công chúa điện hạ lại đột nhiên xuất cung?”
Hoa Dương công chúa cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Nàng hơi dừng lại một chút, dặn dò tì nữ, “Tất cả đều lui ra ngoài bảo vệ, ta có lời muốn nói với quận chúa.”
Mọi người nhìn thấy sắc mặt công chúa không ổn, không dám nhiều lời nửa câu, lặng lẽ lùi ra. Tiểu Điệp do dự một chút, thấy Giang Tiểu Lâu không liên tiếng, liền chỉ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
Hoa Dương công chúa nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, lông mi nhẹ chớp, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa, tôn lên gương mặt sáng như ngọc của nàng. Đây vốn là một hình ảnh vô cùng đẹp, nhưng Tiểu Điệp đứng sau lưng Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy oát cả mồ hôi lạnh, trên người vị công chúa này có một loại lệ khí toát ra, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Ngón tay được tô vẽ đỏ sẫm của Hoa Dương công chúa bưng lên một chén trà bằng sứ xanh, miệng hững hờ nói: “Ta mời ngươi tới, là vì có việc quan trọng.”
“Không biết công chúa muốn nói chuyện gì.” Giọng Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt, không có chút bất an nào.
“Liên quan đến việc kết hôn của ta.” Âm thanh của Hoa Dương công chúa thăm thẳm, giọng điệu thản nhiên.
“Công chúa… không lẽ cũng thích Thuần Thân Vương?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng phát ra một câu, giọng điệu như kinh ngạc.
Hoa Dương công chúa ngạc nhiên, chợt cười to: “Ngươi nói cái gì vậy, Thuần Thân Vương là biểu ca của ta, tuy rằng…huynh ấy văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú, nhưng đáng tiếc lại nghiêm túc thận trọng, cả ngày như một tảng băng, gả cho huynh ấy đúng là vô vị.”
“Đã như vậy… việc kết hôn của công chúa thì liên quan gì đến ta?” Giang Tiểu Lâu theo thói quen hơi nheo mắt lại, nụ cười dần sâu hơn.
Ánh mắt Hoa Dương công chúa lạnh như nước: “Đừng giả bộ hồ đồ trước mặt ta, ngươi biết rõ người ta nói là Cố Lưu Niên.”
Giang Tiểu Lâu làm như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, ý cười bên môi lạnh nhạt: “Cố Lưu Niên, người này có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi là người hắn yêu, sao lại không liên quan?” Công chúa khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng cười.
Ý cười trên mặt Giang Tiểu Lâu dần thu lại, không khỏi cảm thán: “Tai mắt của công chúa thật đông đảo, chuyện riêng tư thế này cũng biết rõ.”
“Giang Tiểu Lâu, ta thích Cố Lưu Niên.” Hoa Dương công chúa chợt trở nên ủ dột, đột nhiên cắt ngang nàng, nói thẳng.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Công chúa điện hạ, ta là hôn thê của Thuần Thân Vương, không có chút quan hệ gì với Cố Lưu Niên, ngài không cần lo lắng.”
“Ngươi không thích hắn thì sao, hắn thích ngươi, hơn nữa lưu luyến không quên, ngươi nói ta nên làm sao đây?” Hoa Dương công chúa cười gằn, giọng điệu sắc bén.
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn Hoa Dương công chúa, thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng độc ác, nụ cười dần trở nên lạnh nhạt: “Vậy theo ý công chúa, Tiểu Lâu phải làm sao?”
Đôi môi kiều diễm của Hoa Dương công chúa cong lên kỳ quái, ánh mắt lạnh thấu xương làm cho người ta kinh sợ, nàng rút một cây chủy thủ nạm đầy bảo thạch từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Dùng chủy thủ này rạch lên gương mặt đẹp đẽ của ngươi, ta sẽ tha thứ.”
“Ta không có làm gì sai, tại sao cần ngài tha thứ?” Đôi mắt tỏa sáng của Giang Tiểu Lâu quét qua thanh chủy thủ, không khách khí mà nói.
“Ngươi chính là dùng gương mặt này quyến rũ Cố Lưu Niên, dĩ nhiên ta không thể tha thứ. Nếu đổi lại là người khác ta đã lấy mạng từ lâu rồi, nhưng nể tình biểu ca Liên Thành, ta miễn cưỡng tha mạng cho ngươi. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta không muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này của ngươi nữa. Giữa tín mạng và gương mặt cái nào quan trọng hơn, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Với tính tình của biểu ca ta, cho dù ngươi bị hủy dung thì huynh ấy vẫn sẽ cưới ngươi, nhưng nếu ngươi chết rồi thì vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói.”
Hoa Dương công chúa không nhanh không chậm mà nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng là quá ngang ngược.” Tiểu Điệp tức giận nói, “Hắn thích thì kệ hắn, tiểu thư vốn không có đắc tội ngài, tại sao ngài lại làm vậy?”
Hoa Dương công chúa biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, chủ tử nói chuyện tì nữ cũng có thể chen vào sao? Đây là quy củ gì vậy?”
“Tiểu Điệp, lui ra.” Giang Tiểu Lâu đứng lên, vẻ mặt trấn định dặn dò, Tiểu Điệp tuy rất bất bình nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hoa Dương công chúa đẩy chủy thủ lên trước mặt nàng: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi tự mình động thủ, vết sẹo của thể mờ một chút, nếu chờ ta động thủ… hậu quả ngươi cũng biết rồi đó.”
Trở thành tình địch của công chúa quả nhiên là chuyện đáng sợ nhất trên đời, vì công chúa nắm quyền vô cùng ngang ngược vô lý, không có bất cứ ai có thể chỉ trích. Tuy nhiên Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng đứng đó, không có ý động thủ.
Hoa Dương công chúa thấy nàng chậm chạp không có động tác, cố đè xuống tức giận trong lòng: “Giang Tiểu Lâu, chắc ngươi chưa biết đến sự tích vĩ đại của tam cô mẫu ta Cung Thuận công chúa, nếu ngươi không dám ra tay, thì ta không ngại giúp đỡ ngươi đâu.”
Trong các vị công chúa hoàng thất thì Cung Thuận công chúa là nổi danh nhất, phò mã của nàng yêu thích một ca cơ, nàng liền sai người cắt lấy lỗ tai và lỗ mũi của ca cơ đó, làm như vậy vẫn chưa hả giận, còn cạo trọc đầu trượng phu, may lỗ tai và lỗ mũi của ca cơ lên đầu hắn, bắt hắn mặc bộ y phục trắng, tự xưng là Mã Diện ở Âm phủ, còn ép buộc phò mã đi ra ngoài làm việc, có thể nói là người độc ác nhất trên đời.
Hoa Dương công chúa nhắc đến người này, rõ ràng là đang cảnh cáo Giang Tiểu Lâu, nếu nàng không tự hủy dung mạo thì nàng ta sẽ đích thân ra tay.
Tính mạng, dung mạo, giữa hai chỉ có thể chọn một, tuyệt không có cách thứ ba.
“Công chúa điện hạ, ta cũng là quận chúa được sắc phong, không phải là thảo dân bên đường tùy ý người bắt nạt.” Ánh mắt Giang Tiểu Lâu hơi động, nhưng lập tức xuất hiện nụ cười bên môi.
“Ngươi cho rằng mình vẫn như trước sao? Trước kia ngươi được Hoàng hậu nương nương sủng ái, ta không thể động vào ngươi, nhưng bây giờ nương nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cho rằng ta còn cần khách khí với ngươi sao? Người đâu, giữ ả lại.”
Từ bên ngoài lập tức có mười mấy tên hộ vệ tràn vào, Sở Hán tập trung tinh thần rút trường kiếmra. Hai phe đối mặt nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Hoa Dương công chúa không chút biến sắc, gương mặt âm lãnh nói: “Giang Tiểu Lâu, ta biết hộ vệ của ngươi võ công cao cường, nhưng ngươi nên nghĩ kỹ, động thủ với hoàng thất là tội gì? Là ngỗ nghịch, đến khi đó không chỉ ngươi bị mất đầu, cả tên hộ vệ này cũng sẽ bị băm làm trăm mảnh.”
“Ai nói?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, một công tử trẻ tuổi áo gấm, tay cầm roi ngựa đứng ngay trước mặt mọi người. Đôi mắt hắn lấp lánh tỏa sáng, đáy mắt giận dữ: “Công chúa điện hạ, ai bảo ngài đưa Giang Tiểu Lâu đến đây?”
Hoa Dương công chúa lấy làm kinh hãi, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cố Lưu Niên, sao huynh lại đến đây?”
Cố Lưu Niên lạnh lẽo mỉm cười, đang muốn mở miệng trả lời lại nghe Giang Tiểu Lâu cắt ngang: “Dĩ nhiên là vì hắn luôn cho người giám thị ta.”
“Giám thị cái gì, ta chỉ quan tâm nàng thôi mà.” Cố Lưu Niên nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt mang đầy ý cười, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn Hoa Dương công chúa, biểu hiện lập tức trở nên lạnh lùng: “Công chúa điện hạ, ta đã nói rõ với ngài là không dám trèo cao, tội gì phải làm khó người khác?”
Khóe môi Hoa Dương công chúa không ngừng run rẩy: “Ta là công chúa cao quý, có chỗ nào không sánh bằng ả?”
Lời này Giang Tiểu Lâu nghe vô cùng quen tai, phàm là không được người ta yêu, đại khái đều nói câu này. Yêu một người vốn không cần lý do, cho dù ngươi có dung mạo tuyệt thế, địa vị tuyệt thế, quyền lực vô hạn, ngươi cũng không thể nắm giữ được trái tim người khác.
“Nàng không có gì tốt cả, tự tư tự lợi, lạnh lùng vô tình, nhưng ta thích nàng như vậy.” Cố Lưu Niên không che giấu chút nào, đôi mắt hẹp dài như chìm vào bóng đêm nặng nề.
Danh sách chương