Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, trực tiếp nâng ly rượu độc lên uống sạch.

Hoàng hậu biến sắc, lập tức đứng lên: “Độc Cô Liên Thành, ngươi làm gì đó?”

Trên mặt Độc Cô Liên Thành mang theo nụ cười bình tĩnh, hắn nhìn Hoàng hậu khẽ nói: “Nương nương, hôn sự này vốn là thần kiên trì, không liên quan gì đến Tiểu Lâu, nếu người nhất định phải làm vậy, thì thần chỉ còn cách chết thay nàng.”

Ngữ khí của hắn không khác gì ngày thường, nhưng trái tim Giang Tiểu Lâu trong nháy mắt như bị cái gì tác động.

Nàng không khỏi nghiên đầu nhìn Độc Cô Liên Thành, đáy mắt không khỏi nổi lên sự kinh ngạc, phảng phất như đang hỏi tại sao.

Nhưng mà hắn chỉ nhìn thẳng phía trước, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái.

Không biết tại sao, nàng cảm giác hô hấp của mình có chút không thông.

Hoàng hậu tức giận đến trắng bệch mặt mày, hầu như không đứng vững được, đầu đau như búa bổ, miễn cưỡng tựa vào người nữ quan bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tốt, các ngươi làm rất tốt, không làm cho ta tức chết thì không cam lòng đúng không?”

Sắc mặt Độc Cô Liên Thành trầm tĩnh: “Nương nương, vốn dĩ người có thể có được hai đồng minh, nhưng lại vì tức giận nhất thời mà tạo ra hai kẻ địch, tội gì.”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Độc Cô Liên Thành, một lúc lâu không nói ra lời.

Toàn bộ đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, Giang Tiểu Lâu hầu như có thể nghe được âm thanh rèm che dao động. Giờ khắc này tâm tình của nàng đặc biệt phức tạp, há miệng ra nhưng không nói được câu nào.

Sắc mặt Hoàng hậu có vẻ suy yếu, phảng phất như bị đánh bại, cuối cùng bà thở dài một hơi: “Cút ra ngoài, cút hết đi cho ta.”

“Nhưng mà thuốc giải…” Giang Tiểu Lâu muốn nói, Độc Cô Liên Thành lại lắc đầu với nàng, chỉ lẳng lặng hành lễ một cái, rồi kéo Giang Tiểu Lâu đang chưa kịp phản ứng lại đi ra ngoài.

Hai người đi đến ngự hoa viên mới dừng lại, Giang Tiểu Lâu bị gió lạnh thổi, lập tức rùng mình một cái: “Huynh điên rồi sao, ngay cả rượu độc cũng dám uống?”

Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười, phảng phất một giọt mưa rơi vào đáy mắt bình tĩnh của hắn, tràn lên vài gợn sóng ôn nhu.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn như vậy, trong lòng không khỏi hoảng loạn: “Tại sao không trả lời, tại sao lại uống ly rượu đó. Lỡ bị độc phát thì làm sao?”

Độc Cô Liên Thành bình tĩnh mà nghe, nhẹ nhàng nói: “Nếu ta không uống, thì nàng làm sao?”

Đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa xông đến, khiến cho hắn không thể đứng thẳng, theo bản năng chống tay lên một cái cây bên cạnh, một ngụm máu tươi cuồn cuộn tuôn ra, Giang Tiểu Lâu vội vàng dìu hắn, không tự chủ được mà giật mình: “Huynh…”

Hô hấp có chút đình trệ, ngón tay nàng run rẩy xoa lên môi hắn, lau đi vệt máu tươi.

“Ta không sao.” Độc Cô Liên Thành đè nén dòng máu trong ngực, yên tĩnh nhìn nàng: “Ta đã dám uống thì đã biết chắc mình sẽ không chết, một kẻ từ nhỏ đã nếm thử độc dược khắp thiên hạ, sao lại dễ dàng bị thứ độc này hại chết.”

Hô hấp của Giang Tiểu Lâu cứ như bị đình chỉ, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc, Độc Cô Liên Thành vẫn bình chân như vại: “Nàng đã quên ta từng nói, từ khi nằm trong bụng mẹ ta đã bị hạ độc. Bao nhiêu năm qua, vì chữa trị cho ta mà Thái Vô tiên sinh đã thử không biết bao nhiêu loại độc, ta là người bách độc bất xâm."

*bách độc bất xâm: trăm loại độc cũng không làm hại được.

Chính vì vậy Hoàng hậu mới không đề cập đến thuốc giải, cứ như thể đuổi họ rời đi. Trái tim đang loạn nhịp của Giang Tiểu Lâu bây giờ mới bình tĩnh lại được một chút. Nàng nhìn Độc Cô Liên Thành, không tự chủ được nói: “Huynh đúng là điên rồi.”

Độc Cô Liên Thành ung dung nở nụ cười, hắn có một đôi mắt trong suốt, giờ khắc này càng sâu thẳm, ôn nhu, mang theo một loại tâm tình phức tạp, nhàn nhạt bao phủ nàng trong đó.

Giang Tiểu Lâu thầm nhẹ nhàng hít một hơi, không biết vì sao có chút sợ hãi đối mặt với ánh mắt này.

Ngày thường không làm chuyện sai trái, nửa đêm không sợ bị gõ cửa. Giang Tiểu Lâu không làm sai, nhưng nàng nợ hắn quá nhiều, nhiều đến mức không thể trả được.

Độc Cô Liên Thành nhìn nàng, vẻ mặt ôn nhu, đôi mắt chăm chú theo dõi từng cử động của nàng.

Hắn đến gần một bước, tay nhẹ nhàng nâng lên, đột nhiên duỗi thẳng về phía nàng, tốc độ không nhanh không chậm.

Giang Tiểu Lâu cảm thấy mùi thuốc trên người hắn ngày càng gần, không tự chủ được nín thở.

Nàng theo bản năng lùi lại, đôi mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Đôi mắt hắn vẫn nhìn nàng chăm chăm, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Trên tóc nàng có mảnh lá rụng”.

Giang Tiểu Lâu trợn to hai mắt, trong nhất thời cũng không rõ hắn vừa nói gì.

Khi Độc Cô Liên Thành mở miệng, giọng điệu bình thản dẫn theo một nụ cười: “Xem đi.” Tay của hắn mở ra, lộ ra một mảnh lá cây.

“Bây giờ, chúng ta đã đắc tội Hoàng hậu nương nương rất thê thảm.” Giang Tiểu Lâu trong lòng hơi động, nhưng chỉ cúi mắt xuống, nhẹ giọng nói.

Rõ ràng vì hai chữ “chúng ta” mà cảm thấy ấm áp, Độc Cô Liên Thành chỉ mỉm cười: “Ta biết, nàng vì ta mới đồng ý hôn sự này.”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên, như muốn nói gì, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt xuống: “Huynh giúp ta rất nhiều, về tình về lý, cũng không thể bỏ mặc huynh không lo.”

Độc Cô Liên Thành chỉ cười khẽ, ánh mắt hơi buồn: “Đúng rồi, cho dù là vì báo ân, ta cũng rất cảm kích.”

“An Tiểu Thiều xuất thân cao quý, tài tình xuất chúng, là mỹ nhân hàng đầu trong kinh thành, huynh từ chối nàng, thật sự không hối hận sao?”

Đôi mắt Độc Cô Liên Thành vẫn nhìn nàng chằm chằm, có vẻ đặc biệt nghiêm túc: “Ta không hối hận.”

Nếu Giang Tiểu Lâu đủ nhạy cảm, nàng sẽ phát hiện từ đầu tới cuối đôi mắt Độc Cô Liên Thành chưa từng rời khỏi nàng.

Hắn bề ngoài bình tĩnh như nước, tuấn tú không ai bằng, nhưng biểu hiện trong mắt lại là tự tin kiêu ngạo.

Nhưng khi đối mặt Giang Tiểu Lâu, hắn phải cẩn thận từng chút mà thu lại sự tự tin này, đổi thành bộ dạng thắm thiết dịu dàng.

Đáy mắt của nàng chậm rãi hiện lên một phần nghi hoặc, một phần tình cảm mà bản thân nàng cũng không giải thích được.

Một lúc lâu, hắn lại cong môi lên, hững hờ nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy ôn nhu, khiến người ta cảm thấy rất chân thành: “Đi thôi, nên xuất cung rồi.”

Trong cung Hoàng hậu lại là mưa gió đầy trời, vẻ mặt bực tức của Hoàng hậu đã biến đến vô cùng lãnh khốc: “Thì ra đây chính là con trai tốt của ngươi.”

Vừa dứt lời, từ phía sau bình phong một trung niên nữ tử bước ra. Bà mặc một thân áo ni cô, gương mặt ung dung đặc biệt yên tĩnh, bà nhìn Hoàng hậu, trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt lại khẽ cười: “Nương nương, người tức giận rồi.”

Hoàng hậu mạnh mẽ trừng bà một cái, nhíu mày nói: “Làm sao ta không tức giận được, nó đúng là không muốn sống. Đó là rượu độc, nó lại ỷ vào to gan mà uống, thật sự nghĩ là ta sẽ không giết nó sao?”

Tịnh Không chỉ lạnh nhạt nhìn bà, không trả lời ngay.

“Ngươi nói đi, đó là tại sao?” Hoàng hậu đột nhiên quay đầu về phía bà, trên mặt tựa như cười mà không cười: “Nó quyết tâm đối nghịch với ta, vốn dĩ ta còn muốn nể mặt ngươi mà chăm sóc tốt cho nó, nhưng bây giờ, đúng là bùn nhão không trét được tường.”

Toàn bộ đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, không khí giống như bị gia tăng trọng lượng, Hoàng nữ quan bị bầu không khí này ép đến cúi đầu, không dám lên tiếng.

Nhưng mà, hai mắt Tịnh Không lại bình tĩnh như nước, bà nhìn Hoàng hậu, trên mặt không chút sợ hãi.

“Nương nương, trên đời này không có ai muốn phản bội ngài.”

“Không có ai phản bội ta? Ta ra quyết định này cũng chỉ một lòng nghĩ cho Liên Thành. An Tiểu Thiều là thân phận gì, Giang Tiểu Lâu lại có xuất thân gì, hai người bọn nó phân cao thấp, không lẽ người làm mẫu thân như ngươi không nhìn ra sao? Hay là ngươi bị nó mê hoặc, ngay cả thị phi tốt xấu cũng không phân biệt rõ?”

Tịnh Không thở dài: “Cho dù An Tiểu Thiều tốt cũng không phải người trong lòng nó, vì sao phải bắt buộc hai người không thích nhau thành thân với nhau, không lẽ nương nương chê chuyện kết nhầm uyên ương trên đời còn ít, nhất định phải thêm một đôi này nữa?”

Hoàng hậu hít sâu một hơi: “Ngươi biết rõ thân phận Thuần Thân Vương đặc biệt, nếu muốn bảo vệ tính mạng nó thì phải có một chỗ dựa mạnh mẽ, nếu nó có thể kết thân với nữ nhi An gia, thì ta có thể an tâm tin tưởng nó, nhờ đó An gia cũng sẽ ủng hộ nó, ngươi biết rõ chuyện này có ý nghĩa gì, tại sao còn muốn giúp đỡ nó chống đối ta?”

Tịnh Không sư thái khẽ cười: “Đó là vì ta hiểu đứa con này, không ai hiểu Liên Thành hơn ta. Bề ngoài nó là đứa trẻ yên tĩnh, nhưng bên trong lại rất quật cường, nếu nương nương miễn cưỡng nó, nó sẽ thà chết. Nương nương, lúc nhỏ phụ thân đưa một con ngựa cho ngài, con ngựa là loại hiếm có khó tìm trên đời, ngài dùng đủ mọi cách cũng không thuần phục được nó, cuối cùng nó thoi thóp ngã vật ra, sắp chết đến nơi nhưng vẫn tuyệt đối không cúi đầu trước bất cứ ai, khi đó ngài làm thế nào, còn nhớ không?”

Hoàng hậu hơi choáng váng, nhất thời không nói được gì, một lúc lâu bà mới nhớ lại chuyện trước kia. Khi đó, bà rất thích một con ngựa hoang, nhưng bất kể bà dùng bao nhiêu tâm tư thủ đoạn, con ngựa kia vẫn tuyệt đối không chịu để cho người khác cưỡi lên. Khi thấy con ngựa chỉ còn thoi thóp, bà vừa đau lòng vừa tức giận, mấy lần muốn giết chết nó.

“Phụ thân nói phải giết chết con ngựa đó, nhưng sau đó tỷ tỷ lại thả nó đi.”

Tịnh Không sư thái không kêu nương nương nữa, mà kêu là tỷ tỷ.

Hoàng hậu yên lặng nhìn Tịnh Không, vẻ mặt từ từ khôi phục yên tĩnh: “Vậy thì sao?”

Tịnh Không nổi lên ý cười ôn hòa: “Đó là vì tỷ tỷ có lòng từ ái, đối với con ngựa không thể thuần phục cũng không muốn giết nó, mà thả nó về nơi hoang dã, tha mạng cho nó. Đối với một con vật còn như vậy, thì đối với bọn trẻ mà tỷ yêu thương, cần gì phải hà khắc chứ?”

Vẻ phẫn nộ trên mặt Hoàng hậu biến mất, mắt trở nên bi thương: “Ta đã sớm nói qua đây là muốn tốt cho nó, một mối hôn sự không môn đăng hộ đối, có thể đẩy nó vào đường chết. Ngươi thừa biết Giang Tiểu Lâu này có bao nhiêu phức tạp, nàng không chỉ không thể giúp trượng phu, còn có thể mang đến sự xem thường của người khác.”

Tịnh Không dĩ nhiên biết rõ, nhưng bà đã sớm khuyên Độc Cô Liên Thành, đã nói rất nhiều nhưng không lần nào thành công. Bà là mẫu thân Độc Cô Liên Thành còn không thể ép được hắn, Hoàng hậu làm sao có thể? Nói cho cùng, sự quật cường của hắn không kém Đức Hinh Thái tử năm xưa chút nào.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tịnh Không đột nhiên trở nên nhu hòa: “Lúc trước tỷ tỷ buông tha cho ngựa kia thật ra là vì một nguyên nhân rất quan trọng, Đức Hinh Thái tử tình cờ đi ngang nhìn thấy đã nói ra bốn chữ “thật sự đáng tiếc”, chỉ vì bốn chữ này mà tỷ tỷ thay đổi chủ ý. Liên Thành là con trai của người, cũng là huyết mạch duy nhất, xem như nể mặt người, tỷ tỷ tha thứ cho Liên Thành được không?”

Hoàng hậu cơ hồ bị nghẹn, bà nhìn chằm chằm vị thứ muội của mình, cuối cùng hiểu được tâm tư của mình không thể giấu diếm được đối phương. Bà nhất thời cảm thấy hổ thẹn, vì phần tình cảm này vốn không nên có, lại cảm thấy không dám đối diện với muội muội. Cuối cùng bà lạnh lùng nói: “Nếu ta nhất định không chịu thì sao?”

Tịnh Không nở nụ cười, trong nụ cười có vẻ thấu hiểu: “Tỷ tỷ, trước đây ta đã từng nhiều lần ngăn cản nó, nhưng nó chỉ nói có một câu.”

“Là câu gì?”

Âm thanh của Tịnh Không giữa đại điện yên tĩnh vang lên rõ ràng: “Nó nói, một người nếu không thể sống theo ý mình, thì không khác gì xác chết biết đi.”

Hoàng hậu cười xì một tiếng: “Là nó hiểu rất rõ điểm yếu của ngươi, có lẽ chúng ta đều thua rồi, nó mới là người thấu hiểu tâm ý người khác nhất.”

Tịnh Không bất giác mỉm cười: “Nương nương nói vậy, là đã hết giận rồi sao?”

Âm thanh Hoàng hậu mang theo sự ân hận: “Nó muốn đi con đường thế nào ta cũng không muốn quản nữa.” Nói xong câu này, vẻ mặt bà chậm lại: “Muội muội, sau này muội chịu thường xuyên vào cung trò chuyện với ta không?”

Tịnh Không than nhẹ một tiếng: “Ta đã xuất gia, không nên xen vào thế sự, lần này vì Liên Thành… không thể không ngoại lệ. Nương nương, tuy rằng ta không thể bầu bạn bên cạnh ngài, nhưng ta nhất định sẽ thỉnh cầu Phật tổ phù hộ ngài bình an vui vẻ, xin thứ cho ta cáo lui.”

Nhìn Tịnh Không sư thái rời đi, Hoàng hậu lẳng lặng mà ngồi, trên mặt hiện lên vẻ bi ai.

Tịnh Không nói không sai, cho dù bà oán hận Độc Cô Liên Thành đến mấy cũng phải tha thứ cho hắn, vì hắn là con của người kia, là huyết mạch duy nhất. Nhưng còn Giang Tiểu Lâu… bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện