Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, âm thanh vô cùng trong trẻo: “Bệ hạ, Tiểu Lâu đồng ý vâng theo ý chỉ của bệ hạ.”
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Cố Lưu Niên mơ hồ nghe được vài chữ, giờ khắc này ánh mắt sắc bén trực tiếp hướng về nàng.
Giang Tiểu Lâu nàng điên rồi sao? Rõ ràng Hoàng hậu muốn nàng từ chối hôn sự này, nhưng nàng lại làm trái với ý muốn của Hoàng hậu.
Giữa ánh nến sáng lạn, Giang Tiểu Lâu đứng nghiêm, gương mặt trắng nõn hiện lên nét đỏ ửng, cây trâm ngọc bích gài trên tóc tỏa ra hào quang cảm động. Gió nhẹ thổi lên, rải rác vài cánh hoa nhẹ nhàng phất qua gò má nàng, vẻ mặt nàng càng lạnh nhạt như nước, nhưng đôi mắt đen óng lại vô cùng kiên định.
Nàng đồng ý rồi, không ngờ lại đồng ý.
Đầu tiên hoàng đế hơi ngạc nhiên, sau đó cười to: “Tốt, đây đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Người quân tử phải giúp người thành đôi, Hoàng hậu, đây đúng là một hôn sự thật tốt.”
Trong lúc nói chuyện, hoàng đế nhìn chằm chằm Hoàng hậu, như muốn nhìn thấu tâm tư bà.
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, hai bàn tay nắm chặt lại, thân thể không kìm lòng được run lên, bà có cảm giác bị phản bội, bởi vì bà đã rất sủng ái Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành. Hai người trước mắt này, đúng là đồng thời phản bội bà. Bà muốn Độc Cô Liên Thành cưới An Tiểu Thiều hoàn toàn là vì nghĩ cho hắn. Căn cơ Độc Cô Liên Thành quá cạn, tương lai nếu muốn phát triển hơn nữa thì phải có được sự chống đỡ của An gia, nhưng hắn chỉ vì một Giang Tiểu Lâu mà dám cãi lại ý chỉ của mình. Còn Giang Tiểu Lâu thì sao? Mình đối tốt với nàng như vậy, biến nàng từ một kẻ xuất thân thấp hèn trở thành Minh Nguyệt quận chúa, nàng lại báo đáp mình thế nào, chính là làm mất mặt mình trước mặt mọi người. Giỏi, hai người kia quả thật là giỏi lắm.
Ác ý của Hoàng hậu toát ra, phảng phất như muốn nổi trận lôi đình.
Hành động của Giang Tiểu Lâu đã chọc tức Hoàng hậu, trái tim Khánh Vương phi đập thình thịch, cảm thấy đại họa liền muốn ập lên đầu, bà chăm chú nhìn Giang Tiểu Lâu, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
An Tiểu Thiều không nói ra được sự phức tạp trong lòng, chính mình luôn miệng nói muốn phản kháng, nhưng khi xảy ra chuyện chỉ có thể ngồi cứng đơ tại chỗ, thậm chí không dám mở miệng, càng đừng nói đến việc đứng lên từ chối. Khi ở vườn hoa, nàng thấy không vừa mắt Giang Tiểu Lâu nhát gan ích kỷ, nhưng hôm nay nàng phát hiện, người hèn nhát chân chính lại là mình.
Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm hiện ra vẻ ôn nhu, thân thúy mà kiên định nói: “Vi thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn.”
Ánh mắt Hoàng hậu mang theo tia nổi giận, phảng phất như bị người ta tát một cái.
Hoàng đế gật đầu nói: “Được, trẫm ân chuẩn thỉnh cầu của ái khanh.”
Hoàng hậu âm thầm cắn răng một cái, ánh mắt càng trở nên âm lãnh. Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ thấy Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như vậy, ít nhất là chưa từng có trước mặt nàng. Một lúc lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, con phượng hoàng trên mũ ngậm một hại châu trong miệng đang khẽ đung đưa theo tiếng cười của bà: “Bệ hạ, đây đúng là lương duyên ông trời ban tặng. Hôm nay có thể tác thành cho một đôi uyên ương như ngọc này, xem như là tích được phúc đức.”
Thấy hoàng hậu nói như vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Khánh Vương phi lại ngày càng lo lắng, bà hiểu rất rõ Hoàng hậu, nhìn bề ngoài ôn nhu văn nhã, nhưng nếu bà không có thủ đoạn tàn nhẫn, thì làm sao có thể đứng vững đến giờ trong khi bà không có con trai làm chỗ dựa. Hôm nay Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn chọc giận bà, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, tất cả đã không thể cứu vãn.
Hoàng đế mỉm cười phất tay, tiếng nhạc tươi đẹp lại vang lên, một đám mỹ nhân mặc áo trắng uyển chuyển nhảy múa, dung mạo tuyệt sắc, dịu dàng mềm mại, chỉ là vừa trải qua một màn tứ hôn kinh tâm động phách nên mọi người có vẻ hơi mất tập trung. Khánh Vương từ đầu tới cuối ngồi trong đám người, biểu hiện có vẻ lạnh nhạt, làm như mọi thứ đều không liên quan đến mình, nhưng trên thực tế trên môi hắn hiện lên một tia cười lạnh lùng, không ai hiểu rõ hơn hắn, Giang Tiểu Lâu tiêu đời rồi, tiêu hoàn toàn.
An Tiểu Thiều nhìn Giang Tiểu Lâu, cong môi lên, tựa hồ muốn cười, nhưng lông mày vẫn còn nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ quái lạ. Nàng đang lo lắng, vô cùng lo lắng, nàng rất rõ tính tình của Hoàng hậu, vị cô mẫu này bề ngoài ôn nhu, nhưng thủ đoạn ngầm cực kỳ tàn nhẫn.
Khánh Vương phi thở dài: “Ta luôn ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, thôi, con muốn thể nào thì tùy con. Nếu ép gả con cho Tam hoàng tử, con lại suốt ngày không vui, mọi người cũng không ai vui vẻ, chi bằng cứ làm theo tâm ý mình, chỉ là…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, vẻ mặt của đối phương vô cùng nghiêm túc.
“Mẫu thân, việc đến nước này, không thể quay đầu được nữa.”
Khánh Vương phi nghe vậy, chỉ là không nói gì mà cười, vô cùng ảm đạm.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, trở về đại điện, biểu hiện ôn hòa của Hoàng hậu lập tức biến mất. Vẻ mặt bà lạnh lùng, nham hiểm, ánh mắt chiếu thẳng vào người An Tiểu Thiều.
Đôi mắt âm trầm tỏa ra ánh sáng oán hận, trong lòng An Tiểu Thiều run lên, nỗi sợ hãi khó hình dung xông thẳng lên đầu, rầm một tiếng quỳ xuống đất: “Xin nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Ngươi có tội gì chứ?”
An Tiểu Thiều biết tính tình của Hoàng hậu, nàng liền cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng, biểu hiện này làm cho dung mạo đoan trang thường ngày trở nên lãnh khốc vô tình: “Ngày thường ta giáo dục ngươi thế nào, hôm nay ngươi lại hùa nhau với người ngoài làm tổn thương trái tim ta.”
An Tiểu Thiều càng cúi thấp người hơn, mơ hồ chỉ muốn bỏ trốn. Nhưng nàng lại nhớ đến Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như thế nào trên tiệc rượu, nàng lấy hết dũng khí trầm giọng nói: “Nương nương, những gì người muốn dĩ nhiên phải đạt được, nhưng chắc chắn phải dùng cái giá lớn để đánh đổi, tuy rằng cháu gái ngu dốt nhưng cũng không muốn nương nương phạm phải sai lầm.”
Hoàng hậu nghe ra nghĩa bóng của đối phương, An Tiểu Thiều tuy rằng nói chuyện nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa sự bất mãn, bà quả thật không thể tin vào tai mình, nói: “Những năm gần đây ta rất tốt với ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, nhưng lại còn nói ra lời khắc nghiệt như vậy, ngươi cũng muốn giống như Giang Tiểu Lâu, dùng đao đâm vào tim ta sao?”
An Tiểu Thiều ngạc nhiên, Hoàng hậu tiếp tục nói: “Ngươi mất đi mẫu thân, ta thương ngươi khổ sở liền thường xuyên gọi ngươi vào cung bầu bạn, đối xử với ngươi như con gái ruột, chuyện gì cũng nghĩ cho ngươi, thậm chí ngay cả hôn phu tương lai cũng lựa chọn cẩn thận. Thuần Thân Vương văn võ song toàn, địa vị cao quý, hắn là nhân duyên tốt nhất. Ngươi là một người rất kiêu ngạo, có chỗ nào không sánh bằng Giang Tiểu Lâu, Thuần Thân Vương không chịu cưới ngươi, ngươi lại chấp nhận được cơn giận này, quay đầu trợ giúp kẻ thù của mình, ngươi điên rồi hay là bị ngốc rồi?”
An Tiểu Thiều nhíu mày nói: “Nương nương, con không dám cãi lời người, chỉ là Thuần Thân Vương không có ý với con, con cần gì phải tự chuốc lấy nhục.”
Hoàng hậu không khỏi cười nhạo: “Thân phận của ngươi tuy chỉ là thiên kim An gia, thật ra không khác gì công chúa hoàng tộc, Thuần Thân Vương nếu không thích ngươi là không cưới, vậy hắn coi hoàng gia ta là gì, coi ta là gì? Viện cớ, toàn bộ chỉ là cái cớ để các ngươi phản bội ta.”
An Tiểu Thiều ngẩn đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, từ từ nói: “Nương nương, việc đến nước này Tiểu Thiều tự biết không thể nào biện giải, nhưng xin người tha thứ cho Minh Nguyệt quận chúa, nàng và Thuần Thân Vương đã có tình cảm…”
“Có tình cảm…” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, “Một tiện nhân không biết tri ân báo đáp. Chẳng trách người ta nói ả xuất thân thương hộ, không biết lễ nghĩa, ta còn cất nhắc ả như vậy, đúng là buồn cười.”
Nghe được tâm ý sắc bén trong lời nói của Hoàng hậu, An Tiểu Thiều chấn động trong lòng, vội vã khẩn cầu: “Con hiểu được oán hận trong lòng nương nương, nhưng xin nương nương lấy đại cục làm trọng, không nên trách tội Minh Nguyệt quận chúa và Thuần Thân Vương, ngài tác thành họ thì nhất định họ sẽ rất cảm kích.”
“Ta không cần bất cứ kẻ nào cảm kích.” Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, giọng điệu lạnh như băng, “Nếu ngươi cũng không chịu tuân theo ý chỉ của ta, thì xuất cung đi. Sau này không được ta tuyên triệu thì không được tự ý vào cung.” Nói xong bà vẩy tay áo, xoay người rời đi.
“Nương nương.” An Tiểu Thiều kêu lên một tiếng, nhưng Hoàng hậu đã trực tiếp đi thẳng vào sâu bên trong điện, không quay đầu lại.
Trong mắt An Tiểu Thiều chậm rãi dâng lên một tia sầu lo, bây giờ phải làm sao đây…
Tối hôm đó Khánh Vương phủ nhận được một ý chỉ, Hoàng hậu lệnh cho Hoàng nữ quan bên người mang đến rất nhiều lễ vật, đặc biệt ban cho Giang Tiểu Lâu. Khi Hoàng nữ quan nói ra, Khánh Vương phi vô cùng khiếp sợ, trên tiệc rượu Giang Tiểu Lâu làm Hoàng hậu mất mặt trước mọi người, bây giờ bà vẫn đưa lễ vật đến, thâm ý trong đó…
Ánh mắt bà xẹt qua từng món châu báu, chợt dừng lại ở gương mặt Hoàng nữ quan, miễn cưỡng cười một tiếng: “Hoàng nữ quan, những thứ này đều là nương nương ban thưởng sao?”
Trên mặt Hoàng nữ quan đều là ý cười, biểu hiện không khác gì ngày thường: “Đây là dĩ nhiên, Hoàng hậu nương nương còn nói ngày mai muốn mời quận chúa tiến cung trò chuyện với người.”
Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, Khánh Vương phi đè nén kinh hãi trong đáy mắt, vội nói: “Đa tạ ngài.”
Chờ Hoàng nữ quan rời đi, sắc mặt Khánh Vương phi tái xanh, âm thanh run rẩy: “Tiểu Lâu, ngày mai con tuyệt đối không thể vào cung, tìm cách từ chối đi.”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương chúng ta có thể từ chối sao? Bất kể là mượn cớ bệnh hay là lý do gì, nương nương cũng sẽ không khoan dung.”
“Con không hiểu tính tình Hoàng hậu nương nương, bề ngoài xem ra hiền hòa, nhưng nếu con trái ý bà, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc, không nói một lời.
Khánh Vương phi thở ngắn than dài, trên mặt cực kỳ bất an, bà gần như muốn khuyên Giang Tiểu Lâu từ bỏ hôn sự này, nhưng nghĩ lại, hoàng đế đã hạ chỉ, không có khả năng thay đổi được nữa. Tiến tới thì đắc tội Hoàng hậu, lùi lại thì đắc tội bệ hạ, tiến thoái lưỡng nan, bây giờ mới đúng là tuyệt cảnh. Càng nghĩ càng đau đầu, sắc mặt bà trắng bệch, mà giờ khắc này Tiểu Điệp lại đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, An tiểu thư cầu kiến.”
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt, chỉ cười cười: “Mẫu thân về nghỉ ngơi sớm đi, con ra gặp An Tiểu Thiều một chút.”
Khánh Vương phi gật gù, không tự chủ được đứng lên đi ra ngoài, rồi lại quay đầu nhìn nàng nói: “Bất kể thế nào cũng phải hết sức cẩn thận, An Tiểu Thiều là cháu gái Hoàng hậu, chuyến đi này của nàng nói không chừng là thăm dò ý tứ con…”
Giang Tiểu Lâu biết An Tiểu Thiều chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng trước mặt Khánh Vương phi nàng cũng không giải thích nhiều, chỉ hơi gật đầu, Khánh Vương phi lúc này mới rời đi. Trên áo lông của An Tiểu Thiều nhiễm một tầng nước sương, đi vào phòng khách, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ngồi ở bên song cửa, làn váy dài buông xuống, gương mặt thanh lệ thoát tục, ánh mắt như nước chảy đang nhìn mình. Nàng không khỏi nhíu mày, trách móc: “Bây giờ ngươi vui rồi đúng không?”
Giang Tiểu Lâu bất giác buồn cười: “Lúc trước ngươi không phải bảo ta nghĩ cách sao, bây giờ còn trách ngược ta nữa?”
An Tiểu Thiều dở khóc dở cười: “Ban đầu ta chỉ bảo ngươi âm thầm nghĩ cách, ai kêu ngươi thừa nhận trước mặt mọi người, đây chính là đánh vào mặt Hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Cái này ngươi phải hỏi Thuần Thân Vương.”
An Tiểu Thiều sửng sốt, trong lòng cũng khổ sở, chuyện bây giờ đã chắc chắn, tiến không được lùi không xong, đúng là làm khó người ta. Sau đó nàng chợt như nhớ tới chuyện gì, mở miệng hỏi: “Lúc nãy ta nhìn thấy cờ phướng của hoàng cung, có phải Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ gì không?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Hoàng hậu nương nương mời ta ngày mai vào cung.”
“Ngày mai vào cung?” Sắc mặt An Tiểu Thiều thay đổi, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Ngươi tuyệt đối không được đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, tựa như cười mà không cười nói: “Hả, tại sao?”
“Chỉ sợ chuyến đi này chính là nộp mạng…”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Giang Tiểu Lâu giả vờ không hiểu.
“Dĩ nhiên là phải, đừng nói ngươi, năm xưa ngay cả mẹ của ta cũng…” An Tiểu Thiều nói đến đây đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, đột nhiên thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu ngồi xuống.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng, rơi vào gương mặt An Tiểu Thiều, khiến dung mạo nàng tăng thêm một phần mông lung xinh đẹp, ánh mắt lại có chút hoảng hốt và bất an.
Ánh trăng kia rực rỡ, đến mức khiến lòng người có chút hoang mang.
“Xưa nay mẫu thân ta kiêu căng tự mãn, không được Hoàng hậu nương nương yêu thích. Lúc trước vì Hoàng hậu nương nương kiên trì muốn phụ thân nạp thiếp, mẫu thân nhất định không chịu, nương nương vì chuyện đó mà trách cứ bà nghiêm khắc, bắt bà quỳ trong cung suốt một đêm. Xưa nay mẫu thân nổi danh cao ngạo, bị uất ức lớn như vậy, lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng, khi quay về lập tức nuốt vàng tự tử.”
Mí mắt Giang Tiểu Lâu giật lên, nhìn An Tiểu Thiều, tựa hồ toát ra đồng tình.
“Sau khi mẫu thân nuốt vàng, phụ thân lập tức tìm đại phu đến, nhưng sau khi chuẩn đoán bọn họ lại nói quá muộn, không chữa được. Khi nghe được câu đó phụ thân chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích rồi khóc to lên. Trước khi mẫu thân qua đời, đau đớn nằm trên giường, cố gắng giao phó hậu sự. Ta mãi mãi nhớ cái ngày đó, không, phải nói là cả đời này cũng không thể quên được. Sau khi mẫu thân chết, Hoàng hậu nương nương đích thân đi phúng điếu, theo quy củ thì mọi người phải quỳ xuống nghênh tiếp, bao gồm ngoại tổ mẫu ta. Hôm đó mưa to gió lớn, ngoại tổ mẫu và mọi người theo quy củ quỳ ở ngoài sân, đội mưa mà đón Hoàng hậu. Sau khi nương nương vào phủ cũng không cho mọi người đứng dậy, mọi người cũng chỉ có thể quỳ ở đó, giận mà không dám nói. Nương nương ở trong phủ bao lâu, thì ngoại tổ mẫu phải quỳ ngoài mưa bấy lâu.”
Cả người An Tiểu Thiều bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là nhớ đến quá khứ đáng sợ.”
“Không quá hai ngày sau, ngoại tổ mẫu cũng theo mẫu thân mà đi. Phụ thân và mẫu thân ta có tình cảm sâu đậm, đối với cái chết của bà vẫn rất bất mãn. Vốn ông ấy muốn tái giá với biểu muội của mẫu thân, nhưng nương nương kiên quyết bắt ông phải cưới thiên kim của Dung đại nhân của Hồng Lư Tự Khanh. Phụ thân tranh thủ một bước đính hôn trước với biểu dì (dì họ), không ngờ Hoàng hậu nương nương lại cố ý ép buộc. Dưới sự bức ép của bà, phụ thân cuối cùng phải lùi hôn ước, ai ngờ biểu dì ta tính tình cương liệt, sau khi bị hủy hôn thì ôm hận tự sát. Trong lòng phụ thân càng buồn giận bất bình, sau khi miễn cưỡng tái giá, trên mặt ông đều chưa từng có một nụ cười. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa, Hoàng hậu nương nương không phải là người hiền lành, đối xử với huynh trưởng của mình còn cứng rắn như vậy, ngươi là người ngoài, bà sẽ đối với ngươi thế nào chứ? Tiểu Lâu, ngươi phải cẩn thận, không được để cho bà nắm lấy khuyết điểm, nếu không bà sẽ dùng nó làm lý do diệt trừ ngươi.”
*Hồng Lư Tự là một đơn vị chuyên quản lý việc lễ nghi cung đình, quan chủ quản gọi là Hồng Lư Tự Khanh.
Khi An Tiểu Thiều nói đến câu này, ánh mắt cực kỳ chăm chú, Giang Tiểu Lâu là một bằng hữu đáng kết giao, cho nên nàng mới thổ lộ bí mật gia tộc, mục đích chỉ là nhắc nhở nàng cẩn thận hơn.
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Còn tưởng rằng dựa vào cây cổ thụ Hoàng hậu nương nương là cơ hội ngàn năm có một, bây giờ lại thành phiền phức.”
Khổ tâm tính toán bao lâu nay, cục diện tốt đẹp đột nhiên biến mất, đâu phải không đáng tiếc.
An Tiểu Thiều đứng lên, ôn nhu nói: “Ngày mai nhất định phải cẩn thận, không được làm trái ý nương nương.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Hoàng hậu nương nương là cô ruột của ngươi, nên chọn lựa thế nào ngươi biết rõ hơn ta, Khánh Vương phủ này… ngươi đừng nên đến nữa, nếu không Hoàng hậu nương nương biết trước sẽ trách tội.”
An Tiểu Thiều nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thương xót: “Nương nương đã biết rồi, bà còn nghiêm khắc trách cứ và không cho phép ta vào cung nữa, cho nên ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến đây. Lúc cần thiết, ngươi có thể đi tìm Thuần Thân Vương, ta nghĩ hắn sẽ có cách. Bây giờ ta phải cáo từ, ngươi phải biết giữ mình đó.”
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu vào cung tấn kiến Hoàng hậu, Hoàng nữ quan đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền lộ ra ý cười: “Nương nương chờ đã lâu, quận chúa, xin mời.”
Tiến vào trong, Hoàng hậu đang ngồi trên bảo toạ, biểu hiện không khác gì ngày thường, ánh mắt từ trên cao chiếu xuống, vẻ mặt âm trầm: “Tiểu Lâu, ta thật lòng yêu thích ngươi, nha đầu Tiểu Thiều kia mặc dù lớn lên trước mắt ta, nhưng tâm tư quá lương thiện, khó thành đại sự, tuy rằng giáo dưỡng và phẩm hạnh đều tốt, nhưng sẽ không thể đi được quá xa. Ngươi thì khác, xuất thân nghèo hèn cho ngươi dũng khí, tài mạo, tâm cơ thủ đoạn cũng không thiếu, ta vốn cho là có thể cố gắng bồi dưỡng ngươi làm việc cho ta, tương lai sẽ dùng vào việc lớn…”
Giang Tiểu Lâu cúi mắt xuống, vẻ mặt ôn hòa nói: “Bây giờ nương nương nhìn thấu Tiểu Lâu rồi sao?”
Hoàng hậu thở dài nói: “Đúng, bây giờ xem như ta đã nhìn thấu ngươi, bề ngoài ngươi nghe lời ngoan ngoãn, hòa ái dễ gần, nhưng thực tế bụng đầy ý xấu, lại dám dòm ngó Thuần Thân Vương, hắn là người ngươi có thể với tới sao?”
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương. Hoàng hậu nhìn nàng, vẻ mặt từ từ lạnh lẽo.
“Thuần Thân Vương là cháu ta, hôn sự của nó phải do hoàng thất làm chủ, còn ngươi chỉ là nữ tử thương hộ lại dám làm trái ý ta, hẳn cũng nên biết mình sẽ có kết cục gì.”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh như nước: “Dám hỏi một câu, nương nương muốn xử trí Tiểu Lâu thế nào?”
Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức liền có một tì nữ bưng một cái khay đi vào, trên khay có một ly rượu bằng ngọc, chất ngọc trong suốt không một tia tạp chất.
“Bây giờ… chắc ngươi hiểu rồi chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Hoàng hậu, trên mặt hiện lên ý cười nhạt: “Hoàng hậu nương nương, Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, không gây trở ngại gì với ngài, ngài cần gì phải làm đến nước này.”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Trên đời này người dám làm trái ý ta thì dĩ nhiên không thể sống sót. Trước kia ta cất nhắc ngươi, là nể tình Khánh Vương phi, nhưng ngươi khiến ta quá thất vọng, bây giờ ban cho ngươi được toàn thân đã là ân điển. Ngươi vẫn chưa rõ sao, dù sao thì Thuần Thân Vương cũng sẽ không cưới ngươi.”’
Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở dài một hơi, sự cố chấp của Hoàng hậu đúng là khiến người ta đau đầu.
“Không, Hoàng hậu nương nương sai rồi, thần nhất định sẽ cưới nàng.”
Vừa dứt lời, một quý công tử phong thần tuấn lãng bước vào đại điện, cung nữ bên cạnh không ngăn cản được, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng bất an.
Hoàng hậu nhìn thấy Độc Cô Liên Thành, đầu tiên là sững sờ, chợt ánh mắt càng trở nên lạnh hơn, bà nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi đây là quyết ý muốn làm khó ta sao?”
Độc Cô Liên Thành trầm mặt, chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh: “Nương nương, không phải chúng thần muốn làm khó ngài, mà ngài đang cố ý làm khó Tiểu Lâu.”
Hoàng hậu tức giận: “Độc Cô Liên Thành, ngươi đừng quên, ngươi có được ngày hôm nay là nhờ ai trợ giúp.”
Độc Cô Liên Thành chỉ cong môi lên lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm, hiện ra một ánh sáng quyết liệt.
Gương mặt này rõ ràng rất tuấn tú, giọng điệu lại dường như đóng băng: “Bệ hạ đã ra thánh chỉ, hôn sự này không có khả năng thay đổi, nếu nương nương oán hận Tiểu Lâu không bằng chuyển hết thù hận này lên người thần. Người muốn kết hôn với nàng là thần, không liên quan gì đến nàng.”
Hoàng hậu nghe giải thích xong thì càng tức giận hơn.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám bẽ mặt bà như vậy, hoàng đế không làm, Thái tử không dám, nhưng hôm nay hai người này đúng là muốn tức chết bà, đúng là lấy oán báo ân. Tại sao, tại sao lại là hai người này, bà vẫn rất tin tưởng họ, đề bạt họ. Nhưng mà sau cơn tức giận, bà đột nhiên bình tĩnh lại, dặn dò Hoàng nữ quan: “Đưa ly rượu này qua đó.”
Hoàng nữ quan đưa ly rượu đến trước mặt Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành, Hoàng hậu ung dung nói: “Chén rượu độc này, trong hai người các ngươi phải có một người uống. Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi thật lòng yêu thích Thuần Thân Vương, thì ngươi uống. Nhưng nếu Thuần Thân Vương không đành lòng mất mỹ nhân, thì không thể làm gì khác hơn là hy sinh bản thân.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Hoàng hậu, hiểu rõ dụng ý của đối phương. Hoàng hậu không phải muốn bọn họ trình diễn tiết mục tình yêu gian khổ, mà chẳng qua là muốn ly gián hai người. Nam nữ ở bên nhau, quan trọng nhất là tình cảm sinh tử gắn bó, khi tình cảm thắm thiết thì hai bên nồng đậm, làm như chỉ hận không thể trao hết tất cả cho đối phương. Nếu mình sợ chết mà không dám uống rượu độc, chính là đẩy nguy hiểm về phía Độc Cô Liên Thành, hắn tất nhiên sẽ nản lòng thoái chí, hôn sự này sẽ không thành. Nhưng nếu mình uống rượu độc thì coi như chết là hết, một người chết làm sao có thể trở thành Thuần Thân Vương phi, đến khi đó hối hận cũng đã muộn. Nói cho cùng, chẳng qua bà chỉ muốn Độc Cô Liên Thành nhìn rõ con người nàng, phải, Giang Tiểu Lâu ích kỷ độc ác, sao có thể vì một nam nhân mà hy sinh tính mạng của mình?
Bề ngoài Hoàng hậu im hơi lặng tiếng, thật ra tâm cơ hơn người, bà có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là khiến người ta phải bội phục.
Trên đời không có đôi tình nhân nào chịu được ly gián như vậy, bên môi Hoàng hậu chậm rãi hiện lên nụ cười độc ác.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Cố Lưu Niên mơ hồ nghe được vài chữ, giờ khắc này ánh mắt sắc bén trực tiếp hướng về nàng.
Giang Tiểu Lâu nàng điên rồi sao? Rõ ràng Hoàng hậu muốn nàng từ chối hôn sự này, nhưng nàng lại làm trái với ý muốn của Hoàng hậu.
Giữa ánh nến sáng lạn, Giang Tiểu Lâu đứng nghiêm, gương mặt trắng nõn hiện lên nét đỏ ửng, cây trâm ngọc bích gài trên tóc tỏa ra hào quang cảm động. Gió nhẹ thổi lên, rải rác vài cánh hoa nhẹ nhàng phất qua gò má nàng, vẻ mặt nàng càng lạnh nhạt như nước, nhưng đôi mắt đen óng lại vô cùng kiên định.
Nàng đồng ý rồi, không ngờ lại đồng ý.
Đầu tiên hoàng đế hơi ngạc nhiên, sau đó cười to: “Tốt, đây đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Người quân tử phải giúp người thành đôi, Hoàng hậu, đây đúng là một hôn sự thật tốt.”
Trong lúc nói chuyện, hoàng đế nhìn chằm chằm Hoàng hậu, như muốn nhìn thấu tâm tư bà.
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, hai bàn tay nắm chặt lại, thân thể không kìm lòng được run lên, bà có cảm giác bị phản bội, bởi vì bà đã rất sủng ái Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành. Hai người trước mắt này, đúng là đồng thời phản bội bà. Bà muốn Độc Cô Liên Thành cưới An Tiểu Thiều hoàn toàn là vì nghĩ cho hắn. Căn cơ Độc Cô Liên Thành quá cạn, tương lai nếu muốn phát triển hơn nữa thì phải có được sự chống đỡ của An gia, nhưng hắn chỉ vì một Giang Tiểu Lâu mà dám cãi lại ý chỉ của mình. Còn Giang Tiểu Lâu thì sao? Mình đối tốt với nàng như vậy, biến nàng từ một kẻ xuất thân thấp hèn trở thành Minh Nguyệt quận chúa, nàng lại báo đáp mình thế nào, chính là làm mất mặt mình trước mặt mọi người. Giỏi, hai người kia quả thật là giỏi lắm.
Ác ý của Hoàng hậu toát ra, phảng phất như muốn nổi trận lôi đình.
Hành động của Giang Tiểu Lâu đã chọc tức Hoàng hậu, trái tim Khánh Vương phi đập thình thịch, cảm thấy đại họa liền muốn ập lên đầu, bà chăm chú nhìn Giang Tiểu Lâu, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
An Tiểu Thiều không nói ra được sự phức tạp trong lòng, chính mình luôn miệng nói muốn phản kháng, nhưng khi xảy ra chuyện chỉ có thể ngồi cứng đơ tại chỗ, thậm chí không dám mở miệng, càng đừng nói đến việc đứng lên từ chối. Khi ở vườn hoa, nàng thấy không vừa mắt Giang Tiểu Lâu nhát gan ích kỷ, nhưng hôm nay nàng phát hiện, người hèn nhát chân chính lại là mình.
Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm hiện ra vẻ ôn nhu, thân thúy mà kiên định nói: “Vi thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn.”
Ánh mắt Hoàng hậu mang theo tia nổi giận, phảng phất như bị người ta tát một cái.
Hoàng đế gật đầu nói: “Được, trẫm ân chuẩn thỉnh cầu của ái khanh.”
Hoàng hậu âm thầm cắn răng một cái, ánh mắt càng trở nên âm lãnh. Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ thấy Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như vậy, ít nhất là chưa từng có trước mặt nàng. Một lúc lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, con phượng hoàng trên mũ ngậm một hại châu trong miệng đang khẽ đung đưa theo tiếng cười của bà: “Bệ hạ, đây đúng là lương duyên ông trời ban tặng. Hôm nay có thể tác thành cho một đôi uyên ương như ngọc này, xem như là tích được phúc đức.”
Thấy hoàng hậu nói như vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Khánh Vương phi lại ngày càng lo lắng, bà hiểu rất rõ Hoàng hậu, nhìn bề ngoài ôn nhu văn nhã, nhưng nếu bà không có thủ đoạn tàn nhẫn, thì làm sao có thể đứng vững đến giờ trong khi bà không có con trai làm chỗ dựa. Hôm nay Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn chọc giận bà, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, tất cả đã không thể cứu vãn.
Hoàng đế mỉm cười phất tay, tiếng nhạc tươi đẹp lại vang lên, một đám mỹ nhân mặc áo trắng uyển chuyển nhảy múa, dung mạo tuyệt sắc, dịu dàng mềm mại, chỉ là vừa trải qua một màn tứ hôn kinh tâm động phách nên mọi người có vẻ hơi mất tập trung. Khánh Vương từ đầu tới cuối ngồi trong đám người, biểu hiện có vẻ lạnh nhạt, làm như mọi thứ đều không liên quan đến mình, nhưng trên thực tế trên môi hắn hiện lên một tia cười lạnh lùng, không ai hiểu rõ hơn hắn, Giang Tiểu Lâu tiêu đời rồi, tiêu hoàn toàn.
An Tiểu Thiều nhìn Giang Tiểu Lâu, cong môi lên, tựa hồ muốn cười, nhưng lông mày vẫn còn nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ quái lạ. Nàng đang lo lắng, vô cùng lo lắng, nàng rất rõ tính tình của Hoàng hậu, vị cô mẫu này bề ngoài ôn nhu, nhưng thủ đoạn ngầm cực kỳ tàn nhẫn.
Khánh Vương phi thở dài: “Ta luôn ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, thôi, con muốn thể nào thì tùy con. Nếu ép gả con cho Tam hoàng tử, con lại suốt ngày không vui, mọi người cũng không ai vui vẻ, chi bằng cứ làm theo tâm ý mình, chỉ là…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, vẻ mặt của đối phương vô cùng nghiêm túc.
“Mẫu thân, việc đến nước này, không thể quay đầu được nữa.”
Khánh Vương phi nghe vậy, chỉ là không nói gì mà cười, vô cùng ảm đạm.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, trở về đại điện, biểu hiện ôn hòa của Hoàng hậu lập tức biến mất. Vẻ mặt bà lạnh lùng, nham hiểm, ánh mắt chiếu thẳng vào người An Tiểu Thiều.
Đôi mắt âm trầm tỏa ra ánh sáng oán hận, trong lòng An Tiểu Thiều run lên, nỗi sợ hãi khó hình dung xông thẳng lên đầu, rầm một tiếng quỳ xuống đất: “Xin nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Ngươi có tội gì chứ?”
An Tiểu Thiều biết tính tình của Hoàng hậu, nàng liền cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng, biểu hiện này làm cho dung mạo đoan trang thường ngày trở nên lãnh khốc vô tình: “Ngày thường ta giáo dục ngươi thế nào, hôm nay ngươi lại hùa nhau với người ngoài làm tổn thương trái tim ta.”
An Tiểu Thiều càng cúi thấp người hơn, mơ hồ chỉ muốn bỏ trốn. Nhưng nàng lại nhớ đến Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như thế nào trên tiệc rượu, nàng lấy hết dũng khí trầm giọng nói: “Nương nương, những gì người muốn dĩ nhiên phải đạt được, nhưng chắc chắn phải dùng cái giá lớn để đánh đổi, tuy rằng cháu gái ngu dốt nhưng cũng không muốn nương nương phạm phải sai lầm.”
Hoàng hậu nghe ra nghĩa bóng của đối phương, An Tiểu Thiều tuy rằng nói chuyện nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa sự bất mãn, bà quả thật không thể tin vào tai mình, nói: “Những năm gần đây ta rất tốt với ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, nhưng lại còn nói ra lời khắc nghiệt như vậy, ngươi cũng muốn giống như Giang Tiểu Lâu, dùng đao đâm vào tim ta sao?”
An Tiểu Thiều ngạc nhiên, Hoàng hậu tiếp tục nói: “Ngươi mất đi mẫu thân, ta thương ngươi khổ sở liền thường xuyên gọi ngươi vào cung bầu bạn, đối xử với ngươi như con gái ruột, chuyện gì cũng nghĩ cho ngươi, thậm chí ngay cả hôn phu tương lai cũng lựa chọn cẩn thận. Thuần Thân Vương văn võ song toàn, địa vị cao quý, hắn là nhân duyên tốt nhất. Ngươi là một người rất kiêu ngạo, có chỗ nào không sánh bằng Giang Tiểu Lâu, Thuần Thân Vương không chịu cưới ngươi, ngươi lại chấp nhận được cơn giận này, quay đầu trợ giúp kẻ thù của mình, ngươi điên rồi hay là bị ngốc rồi?”
An Tiểu Thiều nhíu mày nói: “Nương nương, con không dám cãi lời người, chỉ là Thuần Thân Vương không có ý với con, con cần gì phải tự chuốc lấy nhục.”
Hoàng hậu không khỏi cười nhạo: “Thân phận của ngươi tuy chỉ là thiên kim An gia, thật ra không khác gì công chúa hoàng tộc, Thuần Thân Vương nếu không thích ngươi là không cưới, vậy hắn coi hoàng gia ta là gì, coi ta là gì? Viện cớ, toàn bộ chỉ là cái cớ để các ngươi phản bội ta.”
An Tiểu Thiều ngẩn đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, từ từ nói: “Nương nương, việc đến nước này Tiểu Thiều tự biết không thể nào biện giải, nhưng xin người tha thứ cho Minh Nguyệt quận chúa, nàng và Thuần Thân Vương đã có tình cảm…”
“Có tình cảm…” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, “Một tiện nhân không biết tri ân báo đáp. Chẳng trách người ta nói ả xuất thân thương hộ, không biết lễ nghĩa, ta còn cất nhắc ả như vậy, đúng là buồn cười.”
Nghe được tâm ý sắc bén trong lời nói của Hoàng hậu, An Tiểu Thiều chấn động trong lòng, vội vã khẩn cầu: “Con hiểu được oán hận trong lòng nương nương, nhưng xin nương nương lấy đại cục làm trọng, không nên trách tội Minh Nguyệt quận chúa và Thuần Thân Vương, ngài tác thành họ thì nhất định họ sẽ rất cảm kích.”
“Ta không cần bất cứ kẻ nào cảm kích.” Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, giọng điệu lạnh như băng, “Nếu ngươi cũng không chịu tuân theo ý chỉ của ta, thì xuất cung đi. Sau này không được ta tuyên triệu thì không được tự ý vào cung.” Nói xong bà vẩy tay áo, xoay người rời đi.
“Nương nương.” An Tiểu Thiều kêu lên một tiếng, nhưng Hoàng hậu đã trực tiếp đi thẳng vào sâu bên trong điện, không quay đầu lại.
Trong mắt An Tiểu Thiều chậm rãi dâng lên một tia sầu lo, bây giờ phải làm sao đây…
Tối hôm đó Khánh Vương phủ nhận được một ý chỉ, Hoàng hậu lệnh cho Hoàng nữ quan bên người mang đến rất nhiều lễ vật, đặc biệt ban cho Giang Tiểu Lâu. Khi Hoàng nữ quan nói ra, Khánh Vương phi vô cùng khiếp sợ, trên tiệc rượu Giang Tiểu Lâu làm Hoàng hậu mất mặt trước mọi người, bây giờ bà vẫn đưa lễ vật đến, thâm ý trong đó…
Ánh mắt bà xẹt qua từng món châu báu, chợt dừng lại ở gương mặt Hoàng nữ quan, miễn cưỡng cười một tiếng: “Hoàng nữ quan, những thứ này đều là nương nương ban thưởng sao?”
Trên mặt Hoàng nữ quan đều là ý cười, biểu hiện không khác gì ngày thường: “Đây là dĩ nhiên, Hoàng hậu nương nương còn nói ngày mai muốn mời quận chúa tiến cung trò chuyện với người.”
Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, Khánh Vương phi đè nén kinh hãi trong đáy mắt, vội nói: “Đa tạ ngài.”
Chờ Hoàng nữ quan rời đi, sắc mặt Khánh Vương phi tái xanh, âm thanh run rẩy: “Tiểu Lâu, ngày mai con tuyệt đối không thể vào cung, tìm cách từ chối đi.”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương chúng ta có thể từ chối sao? Bất kể là mượn cớ bệnh hay là lý do gì, nương nương cũng sẽ không khoan dung.”
“Con không hiểu tính tình Hoàng hậu nương nương, bề ngoài xem ra hiền hòa, nhưng nếu con trái ý bà, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc, không nói một lời.
Khánh Vương phi thở ngắn than dài, trên mặt cực kỳ bất an, bà gần như muốn khuyên Giang Tiểu Lâu từ bỏ hôn sự này, nhưng nghĩ lại, hoàng đế đã hạ chỉ, không có khả năng thay đổi được nữa. Tiến tới thì đắc tội Hoàng hậu, lùi lại thì đắc tội bệ hạ, tiến thoái lưỡng nan, bây giờ mới đúng là tuyệt cảnh. Càng nghĩ càng đau đầu, sắc mặt bà trắng bệch, mà giờ khắc này Tiểu Điệp lại đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, An tiểu thư cầu kiến.”
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt, chỉ cười cười: “Mẫu thân về nghỉ ngơi sớm đi, con ra gặp An Tiểu Thiều một chút.”
Khánh Vương phi gật gù, không tự chủ được đứng lên đi ra ngoài, rồi lại quay đầu nhìn nàng nói: “Bất kể thế nào cũng phải hết sức cẩn thận, An Tiểu Thiều là cháu gái Hoàng hậu, chuyến đi này của nàng nói không chừng là thăm dò ý tứ con…”
Giang Tiểu Lâu biết An Tiểu Thiều chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng trước mặt Khánh Vương phi nàng cũng không giải thích nhiều, chỉ hơi gật đầu, Khánh Vương phi lúc này mới rời đi. Trên áo lông của An Tiểu Thiều nhiễm một tầng nước sương, đi vào phòng khách, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ngồi ở bên song cửa, làn váy dài buông xuống, gương mặt thanh lệ thoát tục, ánh mắt như nước chảy đang nhìn mình. Nàng không khỏi nhíu mày, trách móc: “Bây giờ ngươi vui rồi đúng không?”
Giang Tiểu Lâu bất giác buồn cười: “Lúc trước ngươi không phải bảo ta nghĩ cách sao, bây giờ còn trách ngược ta nữa?”
An Tiểu Thiều dở khóc dở cười: “Ban đầu ta chỉ bảo ngươi âm thầm nghĩ cách, ai kêu ngươi thừa nhận trước mặt mọi người, đây chính là đánh vào mặt Hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Cái này ngươi phải hỏi Thuần Thân Vương.”
An Tiểu Thiều sửng sốt, trong lòng cũng khổ sở, chuyện bây giờ đã chắc chắn, tiến không được lùi không xong, đúng là làm khó người ta. Sau đó nàng chợt như nhớ tới chuyện gì, mở miệng hỏi: “Lúc nãy ta nhìn thấy cờ phướng của hoàng cung, có phải Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ gì không?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Hoàng hậu nương nương mời ta ngày mai vào cung.”
“Ngày mai vào cung?” Sắc mặt An Tiểu Thiều thay đổi, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Ngươi tuyệt đối không được đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, tựa như cười mà không cười nói: “Hả, tại sao?”
“Chỉ sợ chuyến đi này chính là nộp mạng…”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Giang Tiểu Lâu giả vờ không hiểu.
“Dĩ nhiên là phải, đừng nói ngươi, năm xưa ngay cả mẹ của ta cũng…” An Tiểu Thiều nói đến đây đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, đột nhiên thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu ngồi xuống.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng, rơi vào gương mặt An Tiểu Thiều, khiến dung mạo nàng tăng thêm một phần mông lung xinh đẹp, ánh mắt lại có chút hoảng hốt và bất an.
Ánh trăng kia rực rỡ, đến mức khiến lòng người có chút hoang mang.
“Xưa nay mẫu thân ta kiêu căng tự mãn, không được Hoàng hậu nương nương yêu thích. Lúc trước vì Hoàng hậu nương nương kiên trì muốn phụ thân nạp thiếp, mẫu thân nhất định không chịu, nương nương vì chuyện đó mà trách cứ bà nghiêm khắc, bắt bà quỳ trong cung suốt một đêm. Xưa nay mẫu thân nổi danh cao ngạo, bị uất ức lớn như vậy, lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng, khi quay về lập tức nuốt vàng tự tử.”
Mí mắt Giang Tiểu Lâu giật lên, nhìn An Tiểu Thiều, tựa hồ toát ra đồng tình.
“Sau khi mẫu thân nuốt vàng, phụ thân lập tức tìm đại phu đến, nhưng sau khi chuẩn đoán bọn họ lại nói quá muộn, không chữa được. Khi nghe được câu đó phụ thân chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích rồi khóc to lên. Trước khi mẫu thân qua đời, đau đớn nằm trên giường, cố gắng giao phó hậu sự. Ta mãi mãi nhớ cái ngày đó, không, phải nói là cả đời này cũng không thể quên được. Sau khi mẫu thân chết, Hoàng hậu nương nương đích thân đi phúng điếu, theo quy củ thì mọi người phải quỳ xuống nghênh tiếp, bao gồm ngoại tổ mẫu ta. Hôm đó mưa to gió lớn, ngoại tổ mẫu và mọi người theo quy củ quỳ ở ngoài sân, đội mưa mà đón Hoàng hậu. Sau khi nương nương vào phủ cũng không cho mọi người đứng dậy, mọi người cũng chỉ có thể quỳ ở đó, giận mà không dám nói. Nương nương ở trong phủ bao lâu, thì ngoại tổ mẫu phải quỳ ngoài mưa bấy lâu.”
Cả người An Tiểu Thiều bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là nhớ đến quá khứ đáng sợ.”
“Không quá hai ngày sau, ngoại tổ mẫu cũng theo mẫu thân mà đi. Phụ thân và mẫu thân ta có tình cảm sâu đậm, đối với cái chết của bà vẫn rất bất mãn. Vốn ông ấy muốn tái giá với biểu muội của mẫu thân, nhưng nương nương kiên quyết bắt ông phải cưới thiên kim của Dung đại nhân của Hồng Lư Tự Khanh. Phụ thân tranh thủ một bước đính hôn trước với biểu dì (dì họ), không ngờ Hoàng hậu nương nương lại cố ý ép buộc. Dưới sự bức ép của bà, phụ thân cuối cùng phải lùi hôn ước, ai ngờ biểu dì ta tính tình cương liệt, sau khi bị hủy hôn thì ôm hận tự sát. Trong lòng phụ thân càng buồn giận bất bình, sau khi miễn cưỡng tái giá, trên mặt ông đều chưa từng có một nụ cười. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa, Hoàng hậu nương nương không phải là người hiền lành, đối xử với huynh trưởng của mình còn cứng rắn như vậy, ngươi là người ngoài, bà sẽ đối với ngươi thế nào chứ? Tiểu Lâu, ngươi phải cẩn thận, không được để cho bà nắm lấy khuyết điểm, nếu không bà sẽ dùng nó làm lý do diệt trừ ngươi.”
*Hồng Lư Tự là một đơn vị chuyên quản lý việc lễ nghi cung đình, quan chủ quản gọi là Hồng Lư Tự Khanh.
Khi An Tiểu Thiều nói đến câu này, ánh mắt cực kỳ chăm chú, Giang Tiểu Lâu là một bằng hữu đáng kết giao, cho nên nàng mới thổ lộ bí mật gia tộc, mục đích chỉ là nhắc nhở nàng cẩn thận hơn.
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Còn tưởng rằng dựa vào cây cổ thụ Hoàng hậu nương nương là cơ hội ngàn năm có một, bây giờ lại thành phiền phức.”
Khổ tâm tính toán bao lâu nay, cục diện tốt đẹp đột nhiên biến mất, đâu phải không đáng tiếc.
An Tiểu Thiều đứng lên, ôn nhu nói: “Ngày mai nhất định phải cẩn thận, không được làm trái ý nương nương.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Hoàng hậu nương nương là cô ruột của ngươi, nên chọn lựa thế nào ngươi biết rõ hơn ta, Khánh Vương phủ này… ngươi đừng nên đến nữa, nếu không Hoàng hậu nương nương biết trước sẽ trách tội.”
An Tiểu Thiều nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thương xót: “Nương nương đã biết rồi, bà còn nghiêm khắc trách cứ và không cho phép ta vào cung nữa, cho nên ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến đây. Lúc cần thiết, ngươi có thể đi tìm Thuần Thân Vương, ta nghĩ hắn sẽ có cách. Bây giờ ta phải cáo từ, ngươi phải biết giữ mình đó.”
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu vào cung tấn kiến Hoàng hậu, Hoàng nữ quan đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền lộ ra ý cười: “Nương nương chờ đã lâu, quận chúa, xin mời.”
Tiến vào trong, Hoàng hậu đang ngồi trên bảo toạ, biểu hiện không khác gì ngày thường, ánh mắt từ trên cao chiếu xuống, vẻ mặt âm trầm: “Tiểu Lâu, ta thật lòng yêu thích ngươi, nha đầu Tiểu Thiều kia mặc dù lớn lên trước mắt ta, nhưng tâm tư quá lương thiện, khó thành đại sự, tuy rằng giáo dưỡng và phẩm hạnh đều tốt, nhưng sẽ không thể đi được quá xa. Ngươi thì khác, xuất thân nghèo hèn cho ngươi dũng khí, tài mạo, tâm cơ thủ đoạn cũng không thiếu, ta vốn cho là có thể cố gắng bồi dưỡng ngươi làm việc cho ta, tương lai sẽ dùng vào việc lớn…”
Giang Tiểu Lâu cúi mắt xuống, vẻ mặt ôn hòa nói: “Bây giờ nương nương nhìn thấu Tiểu Lâu rồi sao?”
Hoàng hậu thở dài nói: “Đúng, bây giờ xem như ta đã nhìn thấu ngươi, bề ngoài ngươi nghe lời ngoan ngoãn, hòa ái dễ gần, nhưng thực tế bụng đầy ý xấu, lại dám dòm ngó Thuần Thân Vương, hắn là người ngươi có thể với tới sao?”
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương. Hoàng hậu nhìn nàng, vẻ mặt từ từ lạnh lẽo.
“Thuần Thân Vương là cháu ta, hôn sự của nó phải do hoàng thất làm chủ, còn ngươi chỉ là nữ tử thương hộ lại dám làm trái ý ta, hẳn cũng nên biết mình sẽ có kết cục gì.”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh như nước: “Dám hỏi một câu, nương nương muốn xử trí Tiểu Lâu thế nào?”
Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức liền có một tì nữ bưng một cái khay đi vào, trên khay có một ly rượu bằng ngọc, chất ngọc trong suốt không một tia tạp chất.
“Bây giờ… chắc ngươi hiểu rồi chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Hoàng hậu, trên mặt hiện lên ý cười nhạt: “Hoàng hậu nương nương, Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, không gây trở ngại gì với ngài, ngài cần gì phải làm đến nước này.”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Trên đời này người dám làm trái ý ta thì dĩ nhiên không thể sống sót. Trước kia ta cất nhắc ngươi, là nể tình Khánh Vương phi, nhưng ngươi khiến ta quá thất vọng, bây giờ ban cho ngươi được toàn thân đã là ân điển. Ngươi vẫn chưa rõ sao, dù sao thì Thuần Thân Vương cũng sẽ không cưới ngươi.”’
Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở dài một hơi, sự cố chấp của Hoàng hậu đúng là khiến người ta đau đầu.
“Không, Hoàng hậu nương nương sai rồi, thần nhất định sẽ cưới nàng.”
Vừa dứt lời, một quý công tử phong thần tuấn lãng bước vào đại điện, cung nữ bên cạnh không ngăn cản được, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng bất an.
Hoàng hậu nhìn thấy Độc Cô Liên Thành, đầu tiên là sững sờ, chợt ánh mắt càng trở nên lạnh hơn, bà nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi đây là quyết ý muốn làm khó ta sao?”
Độc Cô Liên Thành trầm mặt, chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh: “Nương nương, không phải chúng thần muốn làm khó ngài, mà ngài đang cố ý làm khó Tiểu Lâu.”
Hoàng hậu tức giận: “Độc Cô Liên Thành, ngươi đừng quên, ngươi có được ngày hôm nay là nhờ ai trợ giúp.”
Độc Cô Liên Thành chỉ cong môi lên lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm, hiện ra một ánh sáng quyết liệt.
Gương mặt này rõ ràng rất tuấn tú, giọng điệu lại dường như đóng băng: “Bệ hạ đã ra thánh chỉ, hôn sự này không có khả năng thay đổi, nếu nương nương oán hận Tiểu Lâu không bằng chuyển hết thù hận này lên người thần. Người muốn kết hôn với nàng là thần, không liên quan gì đến nàng.”
Hoàng hậu nghe giải thích xong thì càng tức giận hơn.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám bẽ mặt bà như vậy, hoàng đế không làm, Thái tử không dám, nhưng hôm nay hai người này đúng là muốn tức chết bà, đúng là lấy oán báo ân. Tại sao, tại sao lại là hai người này, bà vẫn rất tin tưởng họ, đề bạt họ. Nhưng mà sau cơn tức giận, bà đột nhiên bình tĩnh lại, dặn dò Hoàng nữ quan: “Đưa ly rượu này qua đó.”
Hoàng nữ quan đưa ly rượu đến trước mặt Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành, Hoàng hậu ung dung nói: “Chén rượu độc này, trong hai người các ngươi phải có một người uống. Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi thật lòng yêu thích Thuần Thân Vương, thì ngươi uống. Nhưng nếu Thuần Thân Vương không đành lòng mất mỹ nhân, thì không thể làm gì khác hơn là hy sinh bản thân.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Hoàng hậu, hiểu rõ dụng ý của đối phương. Hoàng hậu không phải muốn bọn họ trình diễn tiết mục tình yêu gian khổ, mà chẳng qua là muốn ly gián hai người. Nam nữ ở bên nhau, quan trọng nhất là tình cảm sinh tử gắn bó, khi tình cảm thắm thiết thì hai bên nồng đậm, làm như chỉ hận không thể trao hết tất cả cho đối phương. Nếu mình sợ chết mà không dám uống rượu độc, chính là đẩy nguy hiểm về phía Độc Cô Liên Thành, hắn tất nhiên sẽ nản lòng thoái chí, hôn sự này sẽ không thành. Nhưng nếu mình uống rượu độc thì coi như chết là hết, một người chết làm sao có thể trở thành Thuần Thân Vương phi, đến khi đó hối hận cũng đã muộn. Nói cho cùng, chẳng qua bà chỉ muốn Độc Cô Liên Thành nhìn rõ con người nàng, phải, Giang Tiểu Lâu ích kỷ độc ác, sao có thể vì một nam nhân mà hy sinh tính mạng của mình?
Bề ngoài Hoàng hậu im hơi lặng tiếng, thật ra tâm cơ hơn người, bà có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là khiến người ta phải bội phục.
Trên đời không có đôi tình nhân nào chịu được ly gián như vậy, bên môi Hoàng hậu chậm rãi hiện lên nụ cười độc ác.
Danh sách chương