Edit: San

Hàn Thiền mặt lạnh ra cửa, không thèm liếc nhìn hai người đang đứng ngoài.

Hắn bước đi rất nhanh, hiển nhiên là thương nghị việc không thành, ra về không vui.

Nhớ lại cuộc gặp gỡ trong mơ, Diệp Vân Đình nhiều ít đoán được ý đồ lần này tới đây của Hàn Thiền, nhưng có một điều khiến y không rõ, Hàn Thiền đang muốn lôi kéo Vĩnh An vương làm gì? Hàn Thiền là thầy dạy của hoàng đế, Lý Tung rất kính trọng người thầy này, không chỉ đồng ý hắn lên triều không cần mặc triều phục, thậm chí ngay cả thời điểm gặp vua cũng không cần hành lễ. Nghe nói lúc Lý Tung còn là một hoàng tử không được chú ý, chính Hàn Thiền đã dạy dỗ hắn. Sau đó Thái tử bị ám sát, Lý Tung kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, tôn Hàn Thiền lên làm Thái phó.

Mà trước đó, Hàn Thiền chỉ là một tiên sinh không mấy nổi bật ở Đông cung.

Theo lý thuyết, hoàng đế tôn trọng hắn, Hàn Thiền mới có được vị trí và quyền lực như ngày hôm này. Hắn cùng với hoàng đế nên là người cùng hội cùng thuyền.

Nhưng hắn lại cố tình lén lút lôi kéo Lý Phượng Kỳ, dường như muốn cùng hoàng đế đối nghịch.

Diệp Vân Đình không nhìn ra điểm mấu chốt, nhưng y cảm thấy sự tình bên trong không hề đơn giản.

Y để nghi hoặc trong lòng, đẩy cửa vào nhà.

Trong phòng, Lý Phượng Kỳ dựa nửa người vào đầu giường, sắc mặt khó coi.

Diệp Vân Đình suy tư một chút, rót cho hắn một chén nước, nhẹ giọng nói: "Thái phó đã đi rồi, ta nhìn sắc mặt hắn có vẻ không quá cao hứng."

"Hắn đương nhiên không cao hứng." Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, tiếp nhận nước trà uống một hơi cạn sạch, cười lạnh: "Về sau chuyện không cao hứng còn nhiều, hắn phải tập quen với nó."

Nói xong hắn tập trung ánh mắt nhìn chén trà trong tay, trên người có thần sắc xa cách lạnh lùng không rõ.

Diệp Vân Đình nhìn, mặc dù thấy hắn đang ở trước mặt mình, nhưng cũng cảm thấy hắn đang ở rất xa. Mấy ngày nay, hai người từ thăm dò đến tín nhiệm, giao phó phía sau lưng cho nhau cùng đi đến thời điểm hiện tại, y chưa từng thấy đối phương biểu hiện như vậy.

Diệp Vân Đình nghĩ thầm, Hàn Thiền không cao hứng thì hiện trên mặt, còn Lý Phượng Kỳ không thoải mái, lại giấu trong lòng.

Y không biết hai người đã nói chuyện gì, cũng không dám tùy tiện hỏi, chỉ nói: "Thái phó hôm nay đến, có vẻ thấy bệnh tình của ta tốt lên cũng không quá giật mình."

Hàn Thiền đột nhiên đến, y thậm chí còn không kịp giả bệnh.

"Trong lòng hắn biết rõ." Lý Phượng Kỳ nói: "Những người này bên người Lý Tung, mỗi người một ý. Những hành động của ngươi, bọn họ không hẳn không phát hiện, chỉ là đều không coi đó là chuyện to tát, muốn xem diễn thôi."

Hàn Thiền cùng Thôi Hi, đều là những người thông minh, lòng dạ nặng nề, thủ đoạn quỷ quyệt. Mà người thông minh có một đặc điểm, chính là luôn cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Ở trong mắt bọn họ, Diệp Vân Đình chỉ là con trưởng không được sủng ái trong phủ Tề quốc công, không có ngoại tộc vững chắc lại không có người thân bảo vệ. Nghe nói Diệp Tri Lễ còn chưa bao giờ cho y ra ngoài học hỏi, ngoại trừ dung mạo đặc biệt, còn lại hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Cho dù làm chút hành động nhỏ, cũng không gây được sóng lớn, bọn họ chỉ coi như đang xem trò vui. Trái phải mỗi người đều có mưu tính, cho dù Diệp Vân Đình thật sự làm gì, trời sập xuống vẫn có hoàng đế đỡ, không ảnh hưởng đến kế hoạch của họ.

Lý Phượng Kỳ đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt. Rất lâu trước đây hắn đã nhắc nhở Lý Tung, đề phòng hai người này, đừng để tình nghĩa làm cho mờ mắt.

Hàn Thiền tuy là thầy dạy của Lý Tung, nhưng tính cách lạnh lùng, tâm tư thâm trầm; Thôi Hi là thư đồng của Lý Tung, lại mưu mô xảo trá, thủ đoạn độc ác.

Bất kể ai trong hai người kia đối với Lý Tung đều không có một lòng trung thành.

Nhưng Lý Tung lại không nghe hắn nhắc nhở, quay đi quay lại đã bị Hàn Thiền gây xích mích, ra tay với hắn.

Lòng người khó dò chính là như vậy.

"Độc của ta đã được áp chế, tin tức được truyền đi, mẫu thân cũng đang trên đường hồi kinh." Lý Phượng Kỳ động viên vỗ nhẹ mu bàn tay Diệp Vân Đình, âm thanh trầm ổn nói: "Không cần quá mức lo lắng, bọn họ không nhảy nhót được mấy ngày nữa."

"Nhưng còn phải để ngươi chịu oan ức, nhẫn nại mấy hôm." Thần sắc hắn ôn hòa nhìn Diệp Vân Đình, mặc dù Diệp Vân Đình không biểu lộ ra điều gì, nhưng hắn lại như nhìn thấu sự oan ức và chịu đựng của y.

Diệp Vân Đình nhìn đến ánh mắt áy náy cùng thân thiết của hắn, trái tim khẽ run lên, y chợt dời mắt, không được tự nhiên cười nói: "Này cũng không tính là oan ức." Dù sao y từ nhỏ lớn lên trong phủ quốc công, trải qua tình người ấm lạnh quá nhiều. Phụ thân cố ý lơ là, kế mẫu không chút che giấu sự chán ghét, thậm chí bọn hạ nhân còn học theo xem thường và làm khó y.

Với y mà nói, đã là chuyện thường như cơm bữa.

So sánh với nhau, thái độ hôm nay của Hàn Thiền chẳng là gì.

Diệp Vân Đình từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý, đừng quan tâm đến những người không quan tâm mình.

Y vẫn cho là y đã rất rõ điều ấy những năm qua, cũng luôn bỏ qua không nghe, không hỏi, không để ý. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt mang đầy áy náy của Lý Phượng Kỳ, y vẫn bối rối quay mặt đi.

Không có ai trời sinh đã có tính tình như một vị bồ tát.

Chẳng qua do cuộc sống buộc phải tồn tại.

Lý Phượng Kỳ như nhìn ra gì đó, nhưng hắn không nhắc lại nữa, mà thay đổi đề tài nói: "Lần tới Quý Liêm ra ngoài phủ, bảo hắn thay ta chuẩn bị một bộ xe lăn. Tiện đường thông báo cho Ngũ Canh, bảo hắn huy động nhân thủ, âm thầm đợi lệnh."

Diệp Vân Đình thu liễm cảm xúc, rũ mắt nói: "Được."

***

Sau hôm Hàn Thiền tới, bình yên tĩnh lặng trôi qua hơn mười ngày.

Trong thời gian này thân thể Lý Phượng Kỳ đã tốt lên, tuy hai chân vẫn không thể cử động, nhưng thân thể cũng bắt đầu trở lại cường tráng, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.

Chim ưng đi truyền tin còn chưa trở lại, lồng thỏ mang đến chỉ còn hai, ba con.

Diệp Vân Đình bưng nồi canh thỏ hầm nóng hổi vào nhà, nhìn thấy Lý Phượng Kỳ ngồi bên giường, lẳng lặng lau chùi một thanh đao, lưỡi đao trắng như tuyết trong căn phòng tối phản chiếu đôi mắt tràn đầy sát khí.

Vĩnh An vương cao cao tại thượng trước kia đã quay trở lại.

Bước chân của y dừng một chút, sau đó giơ tay lên gõ cửa, nhắc nhở hắn mình đã đến.

Lý Phượng Kỳ hoàn hồn, thu hồi đao nhìn về phía y, phảng phất giống như sát ý vừa rồi chỉ là ảo giác của Diệp Vân Đình.

"Đến rồi?"

Hắn vỗ vỗ bên người: "Vừa vặn có chuyện muốn cùng ngươi thương nghị."

Diệp Vân Đình đặt canh trên bàn nhỏ đầu giường, lẳng lặng đợi hắn nói chuyện.

Lại nghe hắn nói: "Ngũ Canh truyền tin đến, mẫu thân chạng vạng sẽ về đến kinh thành."

Diệp Vân Đình trong lòng hơi động: "Vậy trong cung..."

"Lý Tung chắc sẽ có hành động." Lý Phượng Kỳ búng thân đao, trường đao dày nặng phát ra những tiếng ong ong: "Lúc trước trong phủ chỉ có một mình ta, ta trúng độc nằm trên giường, hắn đuổi người hầu đi, tự nhiên muốn làm gì thì làm, khồng cần kiêng dè ai. Nhưng nay mẫu thân đã trở lại sẽ không giống như vậy nữa."

Lão Vương phi là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân*, Niết Dương Thẩm gia tuy rằng sa sút, nhưng thuyền hư nát còn có ba ngàn đinh*.

*danh từ có từ thời Tống, dùng để phong cho vợ cả hay mẹ của quan lại trong triều đình. Do việc phong tặng đều phải thông qua ["Cáo thư"] do Hoàng đế phê chuẩn và phải có sách phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi "Cáo Mệnh phu nhân" hay gọn thành "Mệnh phụ" để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.

*ở đây muốn nói tuy gia cảnh không còn huy hoàng như xưa nhưng vẫn còn danh tiếng, không dễ động đến.

Lý Tung kiêng kỵ danh tiếng, chắc chắn hắn sẽ không để lão Vương phi thấy được tình cảnh hiện tại của Vương phủ, nắm được nhược điểm.

Sau khi hắn nghe được tin tức, chắc chắn sẽ nghĩ cách ứng phó. Hoặc để lão Vương phi không về được kinh thành, hoặc để Lý Phượng Kỳ nói không ra lời.

Vì đề phòng Lý Tung sớm biết được tin tức ra tay với lão Vương phi, Lý Phượng Kỳ đã sớm gọi Ngũ Canh phái người một đường hộ tống, lại cố ý đi đường nhỏ. Bây giờ nhóm người của lão Vương phi chạng vạng sẽ đến kinh thành, kế hoạch ngăn cản lão Vương phi hồi kinh đã không thể thực hiện được.

Như vậy, Lý Tung chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Diệp Vân Đình thần sắc hơi trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng: "Vậy hắn hôm nay nhất định sẽ động thủ với Vương gia."

Lý Phượng Kỳ nghe vậy bật cười: "Ngươi sao chỉ lo lắng cho ta, không lo lắng cho mình sao?"

Lông mi Diệp Vân Đình run lên, nhưng cũng không có vẻ lo lắng, nói rõ ràng: "Ta là được Tư Thiên Giám chọn lựa xung hỉ cho Vương gia, trong mắt lão Vương phi, ta cùng một phe với Hoàng đế. Lời của ta lão Vương phi chắc chắn sẽ không tin nên không mang tính uy hiếp."

Cho nên Lý Tung nhất định sẽ dồn hết tâm tư đối phó Lý Phượng Kỳ.

"Ngươi nói không sai." Lý Phượng Kỳ cười nói: " Vậy chúng ta phải nắm chắc cơ hội."

Hắn vỗ lên mu bàn tay Diệp Vân Đình, trầm giọng nói: "Ngươi cùng Quý Liêm chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời phủ."

*

Lúc này, trong cung.

Lý Tung chắp tay sau lưng đi lại trong sảnh: "Trẫm không phải bảo các ngươi phong tỏa tin tức? Sao tin tức đã truyền tới Vinh Dương?! Truyền tới Vinh Dương cũng thôi đi, người sắp về đến kinh thành rồi mà bây giờ các ngươi mới phát hiện? !"

Thôi Hi đưa tay áo che khóe môi hơi cong, liếc mắt nhìn Hàn Thiền đang ngồi im, khuyên nhủ nói: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ người dưới tay Thái phó nhất thời sơ sót."

Thần Sách Quân chỉ để ý nhìn chằm chằm Vĩnh An vương phủ, việc chặt đứt các cửa ải truyền tin là do người của Hàn Thiền làm.

Thôi Hi không vừa mắt Hàn Thiền đã lâu, bây giờ thấy hoàng đế nổi giận đùng đùng, tự nhiên vui vẻ châm thêm chút lửa.

"Thái phó mưu kế trác tuyệt, chắc hẳn đã có biện pháp xử lý. Cớ gì phải giấu giấu giếm giếm, không bằng nói sớm chút cùng bệ hạ giải ưu*."

*Giải toả lo lắng

Hàn Thiền lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn về phía hoàng đế đang sốt ruột, nhẹ giọng nói: "Ta nhớ từng nói với bệ hạ, khi gặp chuyện hoảng loạn cũng vô dụng, trước tiên phải tìm cách đối phó."

Lý Tung đang đi chợt dừng lại, theo bản năng thu lại vẻ mặt nôn nóng. Hắn nhìn Hàn Thiền, sau đó vén vạt áo tức giận ngồi xuống đối diện Hàn Thiền, uống một ngụm trà lạnh nói: "Sư phụ nói xem."

Hắn hơi cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe, dáng vẻ tràn đầy ỷ lại và tin tưởng.

"Người dưới trướng làm việc sơ suất, ta sẽ xử trí." Hàn Thiền một tay nhấc lên ấm trà, một tay kéo lại tay áo rộng lớn, rót cho Lý Tung một cốc trà nóng.

Trong hơi nước mịt mờ, hắn chậm rãi nói: "Vĩnh An vương cùng lão Vương phi không thân cận, lão Vương phi trở lại, cũng chưa chắc đã làm được chuyện gì."

"Nhưng dù gì bọn họ cũng là mẹ con bao nhiêu năm nay..." Lý Tung chần chừ.

"Cho nên để ngừa vạn nhất, chúng ta sẽ khiến Vĩnh An vương tạm thời không thể mở miệng." Hàn Thiền rũ con mắt, bưng lên chén trà không nhanh không chậm nhấp một ngụm: "Vĩnh An vương trúng độc nằm liệt giường, bệ hạ lo lắng bệnh tình, phái y quan ngày ngày chữa trị chăm sóc, không phải thể hiện lòng tốt của bệ hạ sao? Về phần vương phủ quạnh hiu, trước đây trong vương phủ có hạ nhân cấu kết thích khách, bệ hạ lo lắng an nguy của Vương gia, từ trong cung phân phó cung nữ nội thị chăm sóc, lão Vương phi biết được cũng chỉ có thể tạ ơn bệ hạ."

Hắn nói xong, nhẹ nhàng cười: "Huống hồ lão Vương phi trở về thì đã có sao, việc ở Bắc Cương đã định, bệ hạ làm sao cần phải để ý những việc nhỏ này."

"Quả nhiên vẫn là lão sư kế cao hơn một bậc!" Lý Tung nghe hắn nói xong, vỗ tay cười rộ lên, hắn đứng lên, tự mãn bước lên hai bước: "Chỉ cần Chu Văn tạo phản, trẫm có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ Huyền Giáp quân. Đến lúc đó cho dù trẫm hạ chỉ giết Lý Phượng Kỳ, người trong thiên hạ cũng không dám nói trẫm không đúng!"

Hàn Thiền cười khẽ: "Bệ hạ nói rất có lý."

Lý Tung thần sắc không còn nôn nóng, hai hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt thoải mái ra lệnh: "Thôi Hi, ngươi dẫn người đến Vĩnh An vương phủ bố trí một phen, chọn một ít hạ nhân lanh lợi đến vương phủ hầu hạ Vương gia."

"Vâng." Thôi Hi khom mình hành lễ, lĩnh mệnh lùi ra.

Trước khi rời đi hắn ngước mắt lên liếc nhìn, Hàn Thiền bưng một chén trà nóng, hơi nước mịt mờ che đi khuôn mặt hắn, người này càng ngày càng khó đoán. Lý Tung không hề hay biết, hắn cao hứng ngồi xuống cùng Hàn Thiền nói chuyện, miệng gọi lão sư chân thành, kính trọng.

Thôi Hi thu ánh mắt lại, lặng yên không một tiếng động lùi ra.*****06.04.2021Beta lần 1. 10/05/2023
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện