Edit: San
"Mùa xuân ốm sốt, mùa hè sốt cao đột ngột, sốt rét và kiết lỵ vào mùa thu, mùa đông thể hàn và ho khan, bốn mùa gặp triệu chứng như vậy, tên chung là bệnh thương hàn..."
Thanh âm của Diệp Vân Đình trong trẻo ôn hòa, đọc đến từng chữ từng câu như thể dòng suối róc rách chảy vào trong ao, bọt nước lan trên mặt tạo cảm giác mát mẻ của mùa xuân.
Giọng điệu không nhanh không chậm vang đến tai Lý Phượng Kỳ đang chịu dày vò, cảm giác bồn chồn trong cơ thể cũng dịu đi chút ít.
Hắn gian nan mở mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống mi mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, khẽ chớp mắt một cái mới nhìn rõ gương mặt nghiêm túc của thanh niên.
Diệp Vân Đình hơi cúi đầu, cầm trên tay cuốn "Quan hệ nho môn" mà hắn thường đọc, những đường nét mềm mại giữa đôi lông mày ôn hoà, hai cánh môi mỏng manh thường xuyên mở ra khép lại, âm thanh chậm rãi trong trẻo, có lúc trầm xuống, bộ dáng trông rất nghiêm túc.
Lý Phượng Kỳ lồng ngực chập trùng, hắn thở dốc, mắt không hề chớp nhìn y.
Không chỉ có âm thanh, thanh niên đang lẳng lặng ngồi kia cả người đều tản ra một loại khí chất ôn hòa, Lý Phượng Kỳ cố gắng hướng hết lực chú ý tới y, mặc kệ cảm giác đau đớn từ trong cơ thể, tâm tình bất an và bạo liệt đang sinh ra.
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức nóng rực, Diệp Vân Đình đang chuyên chú đọc sách cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn thẳng của hắn.
Không biết là do hơi nước bốc lên hay do đau đớn, đáy mắt Lý Phượng Kỳ ngập tràn tơ máu, hai mắt đỏ hồng, thoạt nhìn có chút doạ người.
Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, sau đó đặt sách xuống, cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh thay hắn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt. Trong cả quá trình ấy, không ai nói một tiếng giống như Diệp Vân Đình đã quen làm việc này, thay hắn lau mồ hôi xong lại thả khăn xuống, tiếp tục trở lại đọc sách.
"Nếu như mùa xuân không có cảm giác nặng nề, thì đến mùa hạ sẽ sốt cao đột ngột; nếu như mùa hạ không phát bệnh mà cảm giác khó chịu ẩm ướt..."
Y yên tĩnh như vậy ngồi trên ghế nhỏ đọc sách, sau khi đọc được hai trang, y sẽ lại lau mồ hôi cho Lý Phượng Kỳ, hoặc gọi Quý Liêm vào thêm nước nóng.
Hắn đã nghĩ một canh giờ này sẽ dày vò rất lâu, nhưng lại không nhanh không chậm trôi qua trong tiếng đọc sách của Diệp Vân Đình.
Lý Phượng Kỳ vẫn tỉnh táo trong suốt thời gian đó, nhưng khi tắm thuốc xong, cả người hắn gục trong thùng nước tắm dần trượt xuống. Diệp Vân Đình nhanh tay lẹ mắt ôm hắn lên trước khi hắn chìm sâu vào trong nước. Thân thể trong lòng vẫn đang bốc hơi nóng, da thịt căng mịn ấm áp, thậm chí còn có thể cảm nhận được đường nét bắp thịt trên cánh tay. Y không được tự nhiên quay mặt đi, gọi Quý Liêm tới, hai người hợp lực đưa người ra khỏi thùng nước.
Lý Phượng Kỳ được lau khô thân thể, thay một bộ trung y sạch sẽ, rồi bị nhét vào trong chăn.
Lúc này ý thức của hắn có chút mê man, con ngươi nửa mở nửa khép, dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ mới không hoàn toàn ngất đi.
"Có thể nghỉ ngơi rồi." Diệp Vân Đình thấy trong miệng hắn vẫn đang cắn miếng vải, tay muốn lấy miếng vải ra nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn cắn chặt không buông.
Y cau mày do dự một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Lý Phượng Kỳ, kêu hai tiếng, Lý Phượng Kỳ mới từ từ buông ra.
Trên tấm vải sáng màu có những vệt máu đan xen.
Diệp Vân Đình hít sâu một hơi, tuy rằng sớm được thông báo là lần này ngâm dược sẽ không thoải mái, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự đau đớn mà hắn vô tình bộc lộ, trong lòng y cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Chẳng trách một đời trước Lý Phượng Kỳ có thể tìm thấy đường sống trong cái chết. Sức mạnh ý chí của Vĩnh An vương, không phải người thường có thể so sánh được.
Y khẽ thở dài, vỗ nhẹ trên cánh tay Lý Phượng Kỳ: "Vương gia nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ trông coi."
Lý Phượng Kỳ đang kiên cường chống đỡ không nhắm mắt, sau khi nghe thấy câu nói này, rốt cục chậm rãi khép mắt. Tuy rằng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, nhưng thân thể căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng.
Diệp Vân Đình thấy thế mới yên lòng, đem màn buông xuống, di chuyển chân nến, sau đó cùng Quý Liêm rón rén thu dọn gian ngoài sạch sẽ.
*
Lý Phượng Kỳ không phải chịu đau đớn vô ích.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, nửa người trên của hắn đã có thể cử động bình thường, chỉ có hai chân vẫn chưa có cảm giác gì.
Điều này tốt hơn nhiều so với kết quả mà hắn dự tính. Duy nhất có một điều không hoàn mỹ là dược liệu quá mạnh, hắn đột nhiên gia tăng liều lượng, tuy rằng áp chế được độc tính, nhưng thân thể hắn cũng không chịu nổi, so với lúc trước suy yếu rất nhiều.
Mấy ngày nay có Diệp Vân Đình chăm sóc, sắc mặt của hắn đã khá hơn. Nhưng sau khi tắm dược xong, sắc mặt của hắn so với lúc trước còn tệ hơn, mặt không còn chút khí sắc hồng hào nào, người cũng gầy đi trông thấy.
Diệp Vân Đình lo lắng vô cùng: "Diệp Vọng còn đưa thỏ tới, ta bảo Quý Liêm nấu cho ngươi bát canh bồi bổ nhé?"
Thức ăn ba bữa một ngày trong vương phủ chưa bao giờ thay đổi, người thân thể khoẻ mạnh có thể ăn cơm canh đạm bạc, nhưng Lý Phượng Kỳ suy yếu như vậy, vẫn nên ăn đồ bổ sẽ tốt hơn.
"Chỉ là nhất thời không chịu được dược tính của thuốc thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn." Lý Phượng Kỳ thấy y lo lắng, hiếm thấy nói đùa một câu: "Chim ưng phải truyền tin xa xôi ngàn dặm, chúng ta lại lén lút ăn thỏ của nó, không tốt lắm."
Diệp Vân Đình không nhịn được cười, y mím môi để không cười lớn, nhưng như vậy, đôi mắt của y cũng trong suốt giống như một hồ nước, long lanh chói mắt Lý Phượng Kỳ.
Ánh mắt hắn nhu hoà nhìn xuống: "Muốn cười thì cười, với quan hệ giữa hai chúng ta không cần câu nệ."
Diệp Vân Đình cười cong mắt, vẫn kiên trì nói: "Ta bảo Quý Liêm hầm canh thỏ cho Vương gia bồi bổ. Khi chim ưng trở về, chúng ta sẽ trả bù nó thêm mấy con."
Rõ ràng tình cảnh bây giờ của Lý Phượng Kỳ vẫn khó có thể bảo vệ mình, ngay cả khẩu phần thức ăn mặn cũng không có. Nhưng giọng điệu của y rất chắc chắn, chờ khi chim ưng trở về, bọn họ nhất định có thể đảo ngược tình thế.
Lý Phượng Kỳ gật đầu đáp lại: "Được."
...
Buổi trưa hôm đó, nhờ có Diệp Vọng và chim ưng, bọn họ cuối cùng cũng được ăn một miếng thịt.
Sắc mặt Lý Phượng Kỳ tuy vẫn còn xanh xao, nhưng sau khi ăn canh thịt thỏ đã có thể ngồi dậy.
Diệp Vân Đình ở bên giường trông coi hắn, nhìn hắn chậm rãi chuyển động thân thể, khuôn mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Khi Lý Phượng Kỳ còn đang luyện tập mồ hôi nhễ nhại, lại nghe bên ngoài Quý Liêm lớn tiếng nói: "Nhưng mà thái phó đại nhân? Vương gia Vương phi đang nghỉ ngơi, để ta vào trong thông báo trước một tiếng."
Khi hai người nghe thấy âm thanh, Lý Phượng Kỳ trong mắt suy nghĩ sâu xa, nhanh chóng nằm xuống. Diệp Vân Đình thay hắn đắp kín chăn bông, thu lại nét mặt, sửa sang y phục rồi mới đi ra mở cửa.
Thái phó Hàn Thiền một mình đến đây, hắn mặc một bộ y phục trắng đứng ở cửa, khí chất lạnh lùng, lộ ra cảm giác thanh cao không hoà hợp với mọi thứ xung quanh.
Diệp Vân Đình trong lòng giật mình, không cần nhìn kỹ gương mặt của hắn, chỉ cần nhìn y phục và khí chất lạnh lùng kia, có thể khẳng định người lúc trước y nhìn thấy trong mơ xác thực là Thái phó Hàn Thiền.
Ở trong mơ, Hàn Thiền cũng từng một mình đến tìm Lý Phượng Kỳ, còn mang theo một bình thuốc giải, ý muốn cùng Lý Phượng Kỳ thương lượng một giao dịch.
Trong mộng không biết thời gian cụ thể, Diệp Vân Đình nhất thời không nắm chắc được bây giờ có phải là chính là thời điểm y thấy trong mơ không, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nắm, trên mặt y nở nụ cười khách sáo nghênh đón: "Không biết Hàn Thái phó bỗng nhiên đến thăm, không tiếp đón từ xa được."
Hàn Thiền đảo ánh mắt qua y, trên mặt không cảm xúc: "Ta tìm Vĩnh An vương có việc thương lượng, Vương phi chờ ở bên ngoài chốc lát." Dứt lời đi thẳng vào, tiện tay đóng cửa lại.
Chủ tớ hai người cứ như vậy bị chặn lại ngoài cửa.
Quý Liêm tức không chịu nổi, lầm bầm oán trách hai câu. Diệp Vân Đình nhìn bóng lưng Hàn Thiền, tự hỏi hắn đang có ý đồ gì.
Mà lúc này, bên trong.
Hàn Thiền đi tới bên giường, cụp mắt đánh giá sắc mặt suy yếu của Lý Phượng Kỳ, lạnh nhạt nói: "Nửa tháng trước, Lý Tung phái Giám quân* tới Vị Châu, hôm nay nhận được hồi âm, người đã đến rồi. Chu Văn và mọi người trong phủ đô đốc đều biết Vĩnh An vương bị ám hại, bây giờ ở vương phủ trong kinh thành dưỡng bệnh."
*chức quan giám sát, phụ trách tra hỏi
Hắn dùng giọng điệu bình thản để nói những việc quan trọng.
Không cần nói rõ, hai người đều biết ý của Lý Tung khi phái người tới Vị Châu.
Kể từ khi Lý Phượng Kỳ trúng độc đến nay đã qua hơn một tháng, Lý Tung phong tỏa tin tức, chặt đứt đường truyền tin đến Bắc Cương, mục đích là đem tin tức che giấu ở kinh thành. Nhưng đồng thời, hắn lại phái người của mình đi Bắc Cương, còn là Giám quân, đây là một hành động khiêu khích.
Dù sao trước kia Lý Phượng Kỳ ở đó, Bắc Cương chưa bao giờ có giám quân.
Lý Phượng Kỳ nghe vậy, chỉ xì khẽ một tiếng: "Lý Tung muốn động thủ với Huyền Giáp quân, ta sớm đã có dự liệu."
Hàn Thiền vuốt ve ống tay áo: "Tính mạng mười vạn Huyền Giáp quân đều ở trong suy nghĩ của Vương gia. Vương gia bây giờ có nguyện ý cân nhắc đề nghị của ta?" Hắn từ trong tay áo lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ bằng ngón tay cái: "Vương gia nếu đồng ý, giải dược này sẽ thuộc về ngươi."
Thần sắc hắn hờ hững, có vẻ chắc chắn Lý Phượng Kỳ sẽ không từ chối.
Lý Phượng Kỳ nhìn bình ngọc nho nhỏ kia, trong bình này chính là thuốc giải hắn cần.
—— chỉ cần hắn đồng ý đề nghị của Hàn Thiền.
Lông mày hắn nheo lại, cười lạnh một tiếng: "Độc quả nhiên là ngươi hạ. Ta đã nói Lý tung không có gan làm vậy."
"Chỉ muốn Vương gia nhìn rõ một số người, một số chuyện mà thôi." Hắn nở nụ cười giễu cợt, đem bình ngọc đặt ở vị trí Lý Phượng Kỳ đưa tay có thể chạm tới: "Trải qua chuyện này, Vương gia chẳng lẽ còn chưa thấy rõ?"
Hàn Thiền trong mắt như giăng kín sương mù, ánh mắt xa xăm, như nhìn hắn, lại như thông qua hắn mà nhìn điều gì khác: "Ngươi đối với hắn thành tâm thành ý, nhưng hắn lại coi ngươi là cái gai trong mắt, đáng giá sao? Không bằng cùng ta hợp tác, ta trợ giúp Vương gia đoạt được kho báu, bảo vệ xã tắc, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?"
"Vương gia thấy thế nào?"
"Không ra làm sao." Lý Phượng Kỳ khịt mũi coi thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Lý Tung nợ ta, ta sẽ tự mình đòi. Còn ngươi..." Hắn dừng một chút, không nói hết lời, mà lại nói: "Chuyện ngày ấy ngươi nói là sự thật?"
"Là thật hay giả, Vương gia đi tìm lão Vương phi hỏi sẽ biết." Hắn nheo mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, khóe miệng khẽ cười: "Chẳng lẽ vương gia chưa bao giờ nghi hoặc, vì sao lão Vương phi chỉ có một hài tử là ngươi, nhưng xưa nay chưa từng thân cận? Ngày ấy ta nói chính là đáp án. Chỉ là Vương gia không muốn tin tưởng mà thôi."
Lý Phượng Kỳ nhớ lại những gì Hàn Thiền đã nói trong lần đầu tiên đến tìm hắn, ánh mắt như sâu hơn. Nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra nửa phần, chỉ nói: "Bản vương tin hay không tin, không cần Thái phó bận tâm. Ngươi chỉ cần biết một chuyện."
Hắn ngước mắt nhìn Hàn Thiền, gằn từng chữ một: "Bản vương chắc chắn sẽ không cùng ngươi hợp tác, ngươi nên cẩn thận bảo vệ cái đầu trên cổ ngươi, chờ ngày bản vương tự mình đến lấy."
"Vậy Vương gia nhớ bảo trọng thân thể." Hàn Thiền sắc mặt lạnh lẽo, cũng không dây dưa nữa, hắn thu bình thuốc, nhếch miệng cười nói: "Chờ ngày Lý Tung tiêu diệt hết Huyền Giáp quân, ta sẽ trở lại."
Dứt lời vẫy nhẹ ống tay áo, quay người rời đi.*********Edit: 06.04.2021Beta lần 1: 10.05.2023
"Mùa xuân ốm sốt, mùa hè sốt cao đột ngột, sốt rét và kiết lỵ vào mùa thu, mùa đông thể hàn và ho khan, bốn mùa gặp triệu chứng như vậy, tên chung là bệnh thương hàn..."
Thanh âm của Diệp Vân Đình trong trẻo ôn hòa, đọc đến từng chữ từng câu như thể dòng suối róc rách chảy vào trong ao, bọt nước lan trên mặt tạo cảm giác mát mẻ của mùa xuân.
Giọng điệu không nhanh không chậm vang đến tai Lý Phượng Kỳ đang chịu dày vò, cảm giác bồn chồn trong cơ thể cũng dịu đi chút ít.
Hắn gian nan mở mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống mi mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, khẽ chớp mắt một cái mới nhìn rõ gương mặt nghiêm túc của thanh niên.
Diệp Vân Đình hơi cúi đầu, cầm trên tay cuốn "Quan hệ nho môn" mà hắn thường đọc, những đường nét mềm mại giữa đôi lông mày ôn hoà, hai cánh môi mỏng manh thường xuyên mở ra khép lại, âm thanh chậm rãi trong trẻo, có lúc trầm xuống, bộ dáng trông rất nghiêm túc.
Lý Phượng Kỳ lồng ngực chập trùng, hắn thở dốc, mắt không hề chớp nhìn y.
Không chỉ có âm thanh, thanh niên đang lẳng lặng ngồi kia cả người đều tản ra một loại khí chất ôn hòa, Lý Phượng Kỳ cố gắng hướng hết lực chú ý tới y, mặc kệ cảm giác đau đớn từ trong cơ thể, tâm tình bất an và bạo liệt đang sinh ra.
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức nóng rực, Diệp Vân Đình đang chuyên chú đọc sách cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn thẳng của hắn.
Không biết là do hơi nước bốc lên hay do đau đớn, đáy mắt Lý Phượng Kỳ ngập tràn tơ máu, hai mắt đỏ hồng, thoạt nhìn có chút doạ người.
Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, sau đó đặt sách xuống, cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh thay hắn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt. Trong cả quá trình ấy, không ai nói một tiếng giống như Diệp Vân Đình đã quen làm việc này, thay hắn lau mồ hôi xong lại thả khăn xuống, tiếp tục trở lại đọc sách.
"Nếu như mùa xuân không có cảm giác nặng nề, thì đến mùa hạ sẽ sốt cao đột ngột; nếu như mùa hạ không phát bệnh mà cảm giác khó chịu ẩm ướt..."
Y yên tĩnh như vậy ngồi trên ghế nhỏ đọc sách, sau khi đọc được hai trang, y sẽ lại lau mồ hôi cho Lý Phượng Kỳ, hoặc gọi Quý Liêm vào thêm nước nóng.
Hắn đã nghĩ một canh giờ này sẽ dày vò rất lâu, nhưng lại không nhanh không chậm trôi qua trong tiếng đọc sách của Diệp Vân Đình.
Lý Phượng Kỳ vẫn tỉnh táo trong suốt thời gian đó, nhưng khi tắm thuốc xong, cả người hắn gục trong thùng nước tắm dần trượt xuống. Diệp Vân Đình nhanh tay lẹ mắt ôm hắn lên trước khi hắn chìm sâu vào trong nước. Thân thể trong lòng vẫn đang bốc hơi nóng, da thịt căng mịn ấm áp, thậm chí còn có thể cảm nhận được đường nét bắp thịt trên cánh tay. Y không được tự nhiên quay mặt đi, gọi Quý Liêm tới, hai người hợp lực đưa người ra khỏi thùng nước.
Lý Phượng Kỳ được lau khô thân thể, thay một bộ trung y sạch sẽ, rồi bị nhét vào trong chăn.
Lúc này ý thức của hắn có chút mê man, con ngươi nửa mở nửa khép, dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ mới không hoàn toàn ngất đi.
"Có thể nghỉ ngơi rồi." Diệp Vân Đình thấy trong miệng hắn vẫn đang cắn miếng vải, tay muốn lấy miếng vải ra nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn cắn chặt không buông.
Y cau mày do dự một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Lý Phượng Kỳ, kêu hai tiếng, Lý Phượng Kỳ mới từ từ buông ra.
Trên tấm vải sáng màu có những vệt máu đan xen.
Diệp Vân Đình hít sâu một hơi, tuy rằng sớm được thông báo là lần này ngâm dược sẽ không thoải mái, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự đau đớn mà hắn vô tình bộc lộ, trong lòng y cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Chẳng trách một đời trước Lý Phượng Kỳ có thể tìm thấy đường sống trong cái chết. Sức mạnh ý chí của Vĩnh An vương, không phải người thường có thể so sánh được.
Y khẽ thở dài, vỗ nhẹ trên cánh tay Lý Phượng Kỳ: "Vương gia nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ trông coi."
Lý Phượng Kỳ đang kiên cường chống đỡ không nhắm mắt, sau khi nghe thấy câu nói này, rốt cục chậm rãi khép mắt. Tuy rằng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, nhưng thân thể căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng.
Diệp Vân Đình thấy thế mới yên lòng, đem màn buông xuống, di chuyển chân nến, sau đó cùng Quý Liêm rón rén thu dọn gian ngoài sạch sẽ.
*
Lý Phượng Kỳ không phải chịu đau đớn vô ích.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, nửa người trên của hắn đã có thể cử động bình thường, chỉ có hai chân vẫn chưa có cảm giác gì.
Điều này tốt hơn nhiều so với kết quả mà hắn dự tính. Duy nhất có một điều không hoàn mỹ là dược liệu quá mạnh, hắn đột nhiên gia tăng liều lượng, tuy rằng áp chế được độc tính, nhưng thân thể hắn cũng không chịu nổi, so với lúc trước suy yếu rất nhiều.
Mấy ngày nay có Diệp Vân Đình chăm sóc, sắc mặt của hắn đã khá hơn. Nhưng sau khi tắm dược xong, sắc mặt của hắn so với lúc trước còn tệ hơn, mặt không còn chút khí sắc hồng hào nào, người cũng gầy đi trông thấy.
Diệp Vân Đình lo lắng vô cùng: "Diệp Vọng còn đưa thỏ tới, ta bảo Quý Liêm nấu cho ngươi bát canh bồi bổ nhé?"
Thức ăn ba bữa một ngày trong vương phủ chưa bao giờ thay đổi, người thân thể khoẻ mạnh có thể ăn cơm canh đạm bạc, nhưng Lý Phượng Kỳ suy yếu như vậy, vẫn nên ăn đồ bổ sẽ tốt hơn.
"Chỉ là nhất thời không chịu được dược tính của thuốc thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn." Lý Phượng Kỳ thấy y lo lắng, hiếm thấy nói đùa một câu: "Chim ưng phải truyền tin xa xôi ngàn dặm, chúng ta lại lén lút ăn thỏ của nó, không tốt lắm."
Diệp Vân Đình không nhịn được cười, y mím môi để không cười lớn, nhưng như vậy, đôi mắt của y cũng trong suốt giống như một hồ nước, long lanh chói mắt Lý Phượng Kỳ.
Ánh mắt hắn nhu hoà nhìn xuống: "Muốn cười thì cười, với quan hệ giữa hai chúng ta không cần câu nệ."
Diệp Vân Đình cười cong mắt, vẫn kiên trì nói: "Ta bảo Quý Liêm hầm canh thỏ cho Vương gia bồi bổ. Khi chim ưng trở về, chúng ta sẽ trả bù nó thêm mấy con."
Rõ ràng tình cảnh bây giờ của Lý Phượng Kỳ vẫn khó có thể bảo vệ mình, ngay cả khẩu phần thức ăn mặn cũng không có. Nhưng giọng điệu của y rất chắc chắn, chờ khi chim ưng trở về, bọn họ nhất định có thể đảo ngược tình thế.
Lý Phượng Kỳ gật đầu đáp lại: "Được."
...
Buổi trưa hôm đó, nhờ có Diệp Vọng và chim ưng, bọn họ cuối cùng cũng được ăn một miếng thịt.
Sắc mặt Lý Phượng Kỳ tuy vẫn còn xanh xao, nhưng sau khi ăn canh thịt thỏ đã có thể ngồi dậy.
Diệp Vân Đình ở bên giường trông coi hắn, nhìn hắn chậm rãi chuyển động thân thể, khuôn mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Khi Lý Phượng Kỳ còn đang luyện tập mồ hôi nhễ nhại, lại nghe bên ngoài Quý Liêm lớn tiếng nói: "Nhưng mà thái phó đại nhân? Vương gia Vương phi đang nghỉ ngơi, để ta vào trong thông báo trước một tiếng."
Khi hai người nghe thấy âm thanh, Lý Phượng Kỳ trong mắt suy nghĩ sâu xa, nhanh chóng nằm xuống. Diệp Vân Đình thay hắn đắp kín chăn bông, thu lại nét mặt, sửa sang y phục rồi mới đi ra mở cửa.
Thái phó Hàn Thiền một mình đến đây, hắn mặc một bộ y phục trắng đứng ở cửa, khí chất lạnh lùng, lộ ra cảm giác thanh cao không hoà hợp với mọi thứ xung quanh.
Diệp Vân Đình trong lòng giật mình, không cần nhìn kỹ gương mặt của hắn, chỉ cần nhìn y phục và khí chất lạnh lùng kia, có thể khẳng định người lúc trước y nhìn thấy trong mơ xác thực là Thái phó Hàn Thiền.
Ở trong mơ, Hàn Thiền cũng từng một mình đến tìm Lý Phượng Kỳ, còn mang theo một bình thuốc giải, ý muốn cùng Lý Phượng Kỳ thương lượng một giao dịch.
Trong mộng không biết thời gian cụ thể, Diệp Vân Đình nhất thời không nắm chắc được bây giờ có phải là chính là thời điểm y thấy trong mơ không, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nắm, trên mặt y nở nụ cười khách sáo nghênh đón: "Không biết Hàn Thái phó bỗng nhiên đến thăm, không tiếp đón từ xa được."
Hàn Thiền đảo ánh mắt qua y, trên mặt không cảm xúc: "Ta tìm Vĩnh An vương có việc thương lượng, Vương phi chờ ở bên ngoài chốc lát." Dứt lời đi thẳng vào, tiện tay đóng cửa lại.
Chủ tớ hai người cứ như vậy bị chặn lại ngoài cửa.
Quý Liêm tức không chịu nổi, lầm bầm oán trách hai câu. Diệp Vân Đình nhìn bóng lưng Hàn Thiền, tự hỏi hắn đang có ý đồ gì.
Mà lúc này, bên trong.
Hàn Thiền đi tới bên giường, cụp mắt đánh giá sắc mặt suy yếu của Lý Phượng Kỳ, lạnh nhạt nói: "Nửa tháng trước, Lý Tung phái Giám quân* tới Vị Châu, hôm nay nhận được hồi âm, người đã đến rồi. Chu Văn và mọi người trong phủ đô đốc đều biết Vĩnh An vương bị ám hại, bây giờ ở vương phủ trong kinh thành dưỡng bệnh."
*chức quan giám sát, phụ trách tra hỏi
Hắn dùng giọng điệu bình thản để nói những việc quan trọng.
Không cần nói rõ, hai người đều biết ý của Lý Tung khi phái người tới Vị Châu.
Kể từ khi Lý Phượng Kỳ trúng độc đến nay đã qua hơn một tháng, Lý Tung phong tỏa tin tức, chặt đứt đường truyền tin đến Bắc Cương, mục đích là đem tin tức che giấu ở kinh thành. Nhưng đồng thời, hắn lại phái người của mình đi Bắc Cương, còn là Giám quân, đây là một hành động khiêu khích.
Dù sao trước kia Lý Phượng Kỳ ở đó, Bắc Cương chưa bao giờ có giám quân.
Lý Phượng Kỳ nghe vậy, chỉ xì khẽ một tiếng: "Lý Tung muốn động thủ với Huyền Giáp quân, ta sớm đã có dự liệu."
Hàn Thiền vuốt ve ống tay áo: "Tính mạng mười vạn Huyền Giáp quân đều ở trong suy nghĩ của Vương gia. Vương gia bây giờ có nguyện ý cân nhắc đề nghị của ta?" Hắn từ trong tay áo lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ bằng ngón tay cái: "Vương gia nếu đồng ý, giải dược này sẽ thuộc về ngươi."
Thần sắc hắn hờ hững, có vẻ chắc chắn Lý Phượng Kỳ sẽ không từ chối.
Lý Phượng Kỳ nhìn bình ngọc nho nhỏ kia, trong bình này chính là thuốc giải hắn cần.
—— chỉ cần hắn đồng ý đề nghị của Hàn Thiền.
Lông mày hắn nheo lại, cười lạnh một tiếng: "Độc quả nhiên là ngươi hạ. Ta đã nói Lý tung không có gan làm vậy."
"Chỉ muốn Vương gia nhìn rõ một số người, một số chuyện mà thôi." Hắn nở nụ cười giễu cợt, đem bình ngọc đặt ở vị trí Lý Phượng Kỳ đưa tay có thể chạm tới: "Trải qua chuyện này, Vương gia chẳng lẽ còn chưa thấy rõ?"
Hàn Thiền trong mắt như giăng kín sương mù, ánh mắt xa xăm, như nhìn hắn, lại như thông qua hắn mà nhìn điều gì khác: "Ngươi đối với hắn thành tâm thành ý, nhưng hắn lại coi ngươi là cái gai trong mắt, đáng giá sao? Không bằng cùng ta hợp tác, ta trợ giúp Vương gia đoạt được kho báu, bảo vệ xã tắc, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?"
"Vương gia thấy thế nào?"
"Không ra làm sao." Lý Phượng Kỳ khịt mũi coi thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Lý Tung nợ ta, ta sẽ tự mình đòi. Còn ngươi..." Hắn dừng một chút, không nói hết lời, mà lại nói: "Chuyện ngày ấy ngươi nói là sự thật?"
"Là thật hay giả, Vương gia đi tìm lão Vương phi hỏi sẽ biết." Hắn nheo mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, khóe miệng khẽ cười: "Chẳng lẽ vương gia chưa bao giờ nghi hoặc, vì sao lão Vương phi chỉ có một hài tử là ngươi, nhưng xưa nay chưa từng thân cận? Ngày ấy ta nói chính là đáp án. Chỉ là Vương gia không muốn tin tưởng mà thôi."
Lý Phượng Kỳ nhớ lại những gì Hàn Thiền đã nói trong lần đầu tiên đến tìm hắn, ánh mắt như sâu hơn. Nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra nửa phần, chỉ nói: "Bản vương tin hay không tin, không cần Thái phó bận tâm. Ngươi chỉ cần biết một chuyện."
Hắn ngước mắt nhìn Hàn Thiền, gằn từng chữ một: "Bản vương chắc chắn sẽ không cùng ngươi hợp tác, ngươi nên cẩn thận bảo vệ cái đầu trên cổ ngươi, chờ ngày bản vương tự mình đến lấy."
"Vậy Vương gia nhớ bảo trọng thân thể." Hàn Thiền sắc mặt lạnh lẽo, cũng không dây dưa nữa, hắn thu bình thuốc, nhếch miệng cười nói: "Chờ ngày Lý Tung tiêu diệt hết Huyền Giáp quân, ta sẽ trở lại."
Dứt lời vẫy nhẹ ống tay áo, quay người rời đi.*********Edit: 06.04.2021Beta lần 1: 10.05.2023
Danh sách chương