Đầu tháng chín cũng đã tập kết ở cùng
một chỗ, đại quân của Ngự Phong quốc đã phát động quy mô tổng tiến công
quá lớn đối với Duyên Huyên quốc, nhưng mà, bọn họ đã bỏ lỡ thời kì tốt
nhất, không, phải nói là, các nước kia nghe tin nước láng giềng Huyễn Vũ quốc bị tấn công, hơn nữa sau khi nghe được tin tức bị thất bại, liền
bắt đầu đề phòng, ngàn dặm xa xôi các nước khác đều chạy về Duyên Huyên
quốc đến lúc đó Ngự phong quốc nhất định chỉ có thể thất bại.
Năm đó tiểu vương gia mười bốn tuổi bị Phượng Trọng Nam khinh bỉ vì tuổi còn nhỏ nay đã trưởng thành, mười tám tuổi hắn so với bốn năm trước khí phách càng thêm thâm trầm, vẫn quần áo màu đen như trước.
Chẳng ai ngờ rằng vị Liễn Vương gia kia lại nhanh chóng chèo chống và có sức ảnh hưởng đối với các tướng lĩnh cùng binh lính của Duyên Huyên quốc lớn như vậy. Lúc bóng đen từ trên trời giáng xuống kia, gia nhập chiến trường, thì một loạt tiếng vui sướng “Là Liễn Vương” vang lên, sau đó sĩ khí của Duyên Huyên quốc đột nhiên tăng lên rất nhiều, bọn họ kích động, anh dũng kháng kẻ địch, các tướng lĩnh cùng binh lính của Ngự Phong quốc lại giống như gặp quỷ, nhìn thấy địa ngục Nhân gian xuất hiện.
Trận chiến ấy, nhìn ở bên ngoài như đã lấy lại thế giằng co không phân thắng bại, kì thực là Ngự phong quốc thất bại. Ngự Thiên Dương thấy vị Liễn Vương khủng bố kia, bị dọa đến sinh bệnh rồi, cuối cùng không thể không tuyên cáo ngự giá thân chinh chấm dứt.
Đại đội người ngựa Hộ tống hoàng thượng chậm rãi quay trở về, nguyên bản chỉ có quân đội tấn công Duyên Huyên quốc lưu lại, nhưng bây giờ, còn thêm một nhóm người lưu lại, đó chính là người của Phượng Thị do Phượng Trọng Nam dẫn dắt xin đi giết giặc xuất chiến.
Phượng Trọng Nam cho rằng toàn bộ tinh anh của Phượng thị đều ở đây, cùng nhau đối kháng với vị Liễn Vương võ công cao cường kia, còn các tướng lĩnh khác chuyên tâm đối kháng với binh lính của Duyên huyên quốc cũng đủ rồi. Đây là cơ hội lập công tốt nhất, vì thế được sự đồng ý của hoàng thượng bọn họ liền ở lại.
Nhưng mà ông ta đã sai lầm rồi! Cái vị Liễn Vương trên chiến trường kia, giống như biến hoá thành Diêm vương đòi mạng sau khi bị bộ tộc Phượng thị vây quanh, không chỉ có không bị thương tổn chút nào, ngược lại còn đoạt đi mấy mạng người lúc đó Phượng trọng nam cảm giác được ông ta đã có quyết đinh sai lầm. Lúc này đôi mắt hung ác nham hiểm chống lại tầm mắt của ông ta thì cảm giác sợ hãi bỗng nhiên xuất hiện xung quanh người ông ta. Nguời mặt không chút thay đổi kia mở một đường máu, đi vào trước mặt ông, lúc đó ông ta liền có ý nghĩ cái chết đã đến rồi.
Ông, thậm chí không thể đỡ được quá mười chiêu, chỉ thấy đao ảnh ở trước mặt hiện lên, thân thể ông nháy mắt phá thành những mảnh nhỏ, ông ta chỉ có thể mở to mắt để thân thể mình không bị ngã trên mặt đất. Thần trí thanh tỉnh, nhưng lại không tránh được đau đớn truyền đến từ thân thể cùng với cảm giác sợ hãi thân thể rách nát mang đến.
Cả người tản ra sát khí Liễn Vương – Địch Vũ Liễn chỉ nhìn ông ta một cái, liền rời đi tiếp tục giết, giết, giết! Tại sao có thể như vậy! ? Ông còn chưa muốn chết, ông còn chưa làm cho bộ tộc Phượng thị đạt tới đỉnh cao nhất khi được nắm trong tay, ông còn chưa nếm đủ đựơc tư vị có quyền có thế … Làm cho người ta trầm mê!
“Phụ thân đại nhân! Đã lâu không gặp!” Giọng nói sang sảng vang lên, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc ngoài ý muốn xuất hiện ở trong tầm mắt của Phượng trọng nam .
Giống như nhìn thấy được cơ hội sống, Phượng trọng nam chịu đựng cảm giác sợ hãi để cầu cứu nói : “Cứu, cứu ta!”
“Phụ thân đại nhân, ngài hình như đã bị thương quá nặng, thần chí không rõ lắm! Nếu ngài không phải cha ruột của ta mà nói…, đã sớm chết hơn một ngàn lần! Ta ngàn nhẫn nại vạn tha thứ để cho ngài sống được nhiều năm thế này, ngài hẳn là đã vừa lòng, sống thêm chút nữa, chỉ sợ mẫu thân đại nhân của ta ở Địa phủ chờ ngài phỏng chừng đã không còn bình tĩnh rồi, sẽ oán giận ta đây làm nhi tử mà lại vô cùng bất hiếu ! Cho nên, lão nhân gia ngài làm ơn tắt thở nhanh chút đi! Loại địa phương máu tanh chết chóc này, con thật sự không thể thích ứng, ngài chết sớm, ta rời đi sớm!” Nói xong, ngồi xổm xuống Phượng hiên nhìn chung quanh. Phượng địch cùng Phượng tiêu vội vàng đánh ngất đám người tấn công tới, may là cuối cùng đều cho rằng hai người bọn họ quá lợi hại, không ai dám đến gần nữa, nếu không hai người sẽ bị mệt .
“Cứu, cứu Phượng thị, tộc nhân ( người trong tộc)!” Thấy nhi tử không chịu cứu mình, thật ra thì cũng hiểu rõ sinh mệnh của mình đã không còn nhưng cũng không muốn để cho bộ tộc Phượng thị bị hủy bởi trên tay của ông, nếu không không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Phượng trọng nam cho rằng Phượng hiên sẽ cứu người của Phượng thị.
“A, toàn bộ tinh anh đều ra, nếu toàn bộ bị giết mà nói…, bộ tộc Phượng thị bị suy yếu là nhất định rồi a! Nhưng, nếu mẫu thân của ta hiện tại sống lại, chính mồm nói cho ta biết, bà thay đổi ý nghĩ khiến bộ tộc Phượng thị suy yếu, trọn đời không thoát thân được, để cho con cứu bọn họ mà nói…, ta sẽ cứu bọn họ!” A, Liễn Vương này mới mười tám tuổi a, võ công làm sao có thể cao như vậy? Xuống tay thật ác độc! Phượng hiên nhìn Liễn Vương tiếp tục tiêu diệt bộ tộc Phượng thị.
“Như, Như Mộng hận, ta như vậy sao?” Đề cập đến người ông ta vẫn trốn tránh không chịu nhắc tới tên kia, Phượng trọng nam có chút hoảng hốt.
“Đừng gọi tên của mẹ ta, ngài không xứng! Đúng rồi, con đã quên nói cho ngài biết cuộc sống mấy năm nay của ta như thế nào! Cám ơn phụ thân ngài đã ban tặng, để đứa con thứ hai của ta sinh ra ở Thiên Lao, nhưng ngài cũng đừng áy náy, bé rất khỏe mạnh, đều giống như đại ca của nó thông minh lanh lợi, quỷ quái đáng yêu muốn chết! Nay đứa nhỏ thứ ba của ta cũng sắp ra đời, đại khái là mấy ngày nữa đi!” Nhắc tới vợ con, Phượng hiên vẻ mặt hạnh phúc, “Đáng tiếc vì đến ngày ngài chết, con lại bỏ lỡ ngày sinh của nương tử nhà mình! Ba đứa nhỏ của ta toàn bộ họ Cung, đời sau của con tuyệt đối sẽ không dùng họ Phượng này !” Nhìn thấy vẻ mặt của Phượng trọng nam là không dám tin, Phượng hiên rất hài lòng nói tiếp, “A, đúng rồi! Con đã quên vẫn chưa nói, ngoại công sau khi qua đời, con liền kế nhiệm tông chủ Cung thị! Hoắc Uy Thâm là cậu của tông chủ giả Cung Thi Ý, Nguyệt Vũ Điệu và Nguyệt Vũ Nhân trở thành tâm phúc nhất của ngài là anh em họ với Nguyệt bát em kết nghĩa mà Vũ nhi yêu mến nhất, con cần phải đa tạ ngài đã hỗ trợ để cho hai huynh đệ kia nắm giữ binh quyền cùng không ít binh lực, vì đây là một phần đại lực để sau này con đi diệt vương triều Ngự thị a!” Phượng hiên nói một tràng, chính là muốn tức chết Phượng trọng nam, để cho ông ta chết nhanh một chút, nào biết được sau khi ông ta nghe được lại chậm rãi nở nụ cười, khiến cho Phượng hiên thiếu chút nữa ra tay trợ giúp ông ta đến địa phủ sớm một chút.
“Ha ha, ha ha, ha ha ha!” Phượng trọng nam cười, nước mắt lại chảy ra, có lẽ là người sắp chết, mới bằng lòng thừa nhận cuộc đời của mình rốt cuộc đã phạm những sai lầm gì! Ông vẫn căm giận nhi tử cũng là nhi tử làm cho ông thấy tự hào nhất! Không, ngay từ đầu ông cũng không phải căm hận đứa con trai này, mà là không muốn thừa nhận mình từng hối hận. Nếu Như Mộng không thể sinh con, thì ông có thể đúng lý hợp tình nói mình không sai, nhưng mà Như Mộng có thể sinh hạ nhi tử, điều này làm cho ông ta hối hận, hối hận mình không đủ kiên nhẫn đợi cho Như Mộng mang thai, mà là không chịu được mê hoặc chạm vào Lâm Thu Sương. Mỗi khi nhìn thấy Phượng hiên, liền nhắc nhở tới lời thề bị ông ta vi phạm, sai lầm phản bội người mình yêu nhất này! Ông không thể đối mặt với sai lầm cùng với hối hận của mình, cho nên ông không muốn cho đứa bé này một chút tình thương của cha. Chỉ cần đứa bé này ngu ngốc một chút, thì ông ta sẽ không có gì hối hận, ông đã từng nghĩ như vậy. Nhưng mà, dần dần, ông phát hiện ra đứa con trai của Như Mộng sinh ra không chỉ có thông minh, hơn nữa lại rất ưu tú, bất kỳ đứa con nào khác cũng kém hơn. Không chịu thừa nhận sai lầm của mình cùng với hối hận thấm vào tận trong tâm che đậy bằng cách chèn ép Phượng Hiên. Kết quả, hai cha con tranh đấu nhiều năm, lại làm cho hận ý trong lòng ông bịt kín đối với đứa con trai này!
Cười, cười cái gì mà cười ! Bị thương nặng như vậy cần phải sớm tắt thở mới đúng, ông ta làm sao mà vẫn còn sức để cười! ? Phượng hiên cực kỳ bất mãn, tính toán xem chuyện gì mới có thể tức chết được người cha không yêu quí này, “Phụ thân đại nhân, ngài biết chuyện Vũ nhi còn sống không? Muội ấy không chỉ còn sống, mà còn cùng tiên đế trải qua cuộc sống uyên ương đáng ao ước, sinh ba đứa nhỏ, đều là nhi tử!” Tốt lắm, lời này nói ra không làm cho Phượng trọng nam tức giận mà ngược lại làm cho mình tức giận, nếu không bị bắt trốn đi, thì hắn đã sớm tìm cơ hội để đi gặp mặt ba đứa cháu trai yêu quí rồi, nào có chuyện đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không được nhìn qua, chứ đừng nói chi là chơi!
Ông biết hài tử kia còn sống, từ chỗ của Hoàng thượng. Hài tử kia cùng Phượng hiên đều ưu tú như nhau! Như Mộng sinh ra hai hài tử mà ông một chút tình thương cũng không cho, đều là hai hài tử xuất chúng.
“Các con, hai người, đều làm cho ta, kiêu ngạo nhất, !” Phượng trọng nam cố sức lần đầu tiên nói ra lời khích lệ hai huynh muội Phượng hiên…, ánh mắt của ông dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng mà muốn nhìn lại Phượng Hiên chưa từng có tình thương một cái.
“. . . . . .” Chưa từng nghĩ có thể từ miệng cha mình nghe được những lời này Phượng hiên ngoài ý muốn sững sờ đứng một chỗ.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Nếu năm đó ông ta không có làm sai một bước kia mà nói…, Như Mộng cũng sẽ không ra đi sớm như vậy, ông ta cũng sẽ không bị nhi tử chèn ép mà thất bại một thời gian dài như vậy, mà là vừa có kiều thê, một đứa con trai ưu tú, một đứa con gái để kiêu ngạo, nơi nơi khoe ra ta là phụ phân! Đáng tiếc, không có nếu. Phượng trọng nam rốt cục ở trong hối hận nuốt xuống một hơi cuối cùng.
“. . . . . .” Phượng hiên trầm mặc không nói nhìn Phượng trọng nam đã tắt thở, cuối cùng, nói nhỏ một câu, “Ba chữ kia, ngài nên đi đến Địa phủ nói cho mẫu thân nghe đi!” Hắn Phượng hiên chưa từng có được tình thương của cha, ngay cả tình thương của mẹ cũng bởi vì cha ích kỷ đốn mạt mà sớm mất đi, ông ta đã gây ra đủ chuyện nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì một câu hối hận xin lỗi trước khi chết đi mà biến mất, có lẽ Vũ nhi sẽ nguyện ý tha thứ cho người cha này, nhưng mà hắn Phượng hiên tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta!
Năm đó tiểu vương gia mười bốn tuổi bị Phượng Trọng Nam khinh bỉ vì tuổi còn nhỏ nay đã trưởng thành, mười tám tuổi hắn so với bốn năm trước khí phách càng thêm thâm trầm, vẫn quần áo màu đen như trước.
Chẳng ai ngờ rằng vị Liễn Vương gia kia lại nhanh chóng chèo chống và có sức ảnh hưởng đối với các tướng lĩnh cùng binh lính của Duyên Huyên quốc lớn như vậy. Lúc bóng đen từ trên trời giáng xuống kia, gia nhập chiến trường, thì một loạt tiếng vui sướng “Là Liễn Vương” vang lên, sau đó sĩ khí của Duyên Huyên quốc đột nhiên tăng lên rất nhiều, bọn họ kích động, anh dũng kháng kẻ địch, các tướng lĩnh cùng binh lính của Ngự Phong quốc lại giống như gặp quỷ, nhìn thấy địa ngục Nhân gian xuất hiện.
Trận chiến ấy, nhìn ở bên ngoài như đã lấy lại thế giằng co không phân thắng bại, kì thực là Ngự phong quốc thất bại. Ngự Thiên Dương thấy vị Liễn Vương khủng bố kia, bị dọa đến sinh bệnh rồi, cuối cùng không thể không tuyên cáo ngự giá thân chinh chấm dứt.
Đại đội người ngựa Hộ tống hoàng thượng chậm rãi quay trở về, nguyên bản chỉ có quân đội tấn công Duyên Huyên quốc lưu lại, nhưng bây giờ, còn thêm một nhóm người lưu lại, đó chính là người của Phượng Thị do Phượng Trọng Nam dẫn dắt xin đi giết giặc xuất chiến.
Phượng Trọng Nam cho rằng toàn bộ tinh anh của Phượng thị đều ở đây, cùng nhau đối kháng với vị Liễn Vương võ công cao cường kia, còn các tướng lĩnh khác chuyên tâm đối kháng với binh lính của Duyên huyên quốc cũng đủ rồi. Đây là cơ hội lập công tốt nhất, vì thế được sự đồng ý của hoàng thượng bọn họ liền ở lại.
Nhưng mà ông ta đã sai lầm rồi! Cái vị Liễn Vương trên chiến trường kia, giống như biến hoá thành Diêm vương đòi mạng sau khi bị bộ tộc Phượng thị vây quanh, không chỉ có không bị thương tổn chút nào, ngược lại còn đoạt đi mấy mạng người lúc đó Phượng trọng nam cảm giác được ông ta đã có quyết đinh sai lầm. Lúc này đôi mắt hung ác nham hiểm chống lại tầm mắt của ông ta thì cảm giác sợ hãi bỗng nhiên xuất hiện xung quanh người ông ta. Nguời mặt không chút thay đổi kia mở một đường máu, đi vào trước mặt ông, lúc đó ông ta liền có ý nghĩ cái chết đã đến rồi.
Ông, thậm chí không thể đỡ được quá mười chiêu, chỉ thấy đao ảnh ở trước mặt hiện lên, thân thể ông nháy mắt phá thành những mảnh nhỏ, ông ta chỉ có thể mở to mắt để thân thể mình không bị ngã trên mặt đất. Thần trí thanh tỉnh, nhưng lại không tránh được đau đớn truyền đến từ thân thể cùng với cảm giác sợ hãi thân thể rách nát mang đến.
Cả người tản ra sát khí Liễn Vương – Địch Vũ Liễn chỉ nhìn ông ta một cái, liền rời đi tiếp tục giết, giết, giết! Tại sao có thể như vậy! ? Ông còn chưa muốn chết, ông còn chưa làm cho bộ tộc Phượng thị đạt tới đỉnh cao nhất khi được nắm trong tay, ông còn chưa nếm đủ đựơc tư vị có quyền có thế … Làm cho người ta trầm mê!
“Phụ thân đại nhân! Đã lâu không gặp!” Giọng nói sang sảng vang lên, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc ngoài ý muốn xuất hiện ở trong tầm mắt của Phượng trọng nam .
Giống như nhìn thấy được cơ hội sống, Phượng trọng nam chịu đựng cảm giác sợ hãi để cầu cứu nói : “Cứu, cứu ta!”
“Phụ thân đại nhân, ngài hình như đã bị thương quá nặng, thần chí không rõ lắm! Nếu ngài không phải cha ruột của ta mà nói…, đã sớm chết hơn một ngàn lần! Ta ngàn nhẫn nại vạn tha thứ để cho ngài sống được nhiều năm thế này, ngài hẳn là đã vừa lòng, sống thêm chút nữa, chỉ sợ mẫu thân đại nhân của ta ở Địa phủ chờ ngài phỏng chừng đã không còn bình tĩnh rồi, sẽ oán giận ta đây làm nhi tử mà lại vô cùng bất hiếu ! Cho nên, lão nhân gia ngài làm ơn tắt thở nhanh chút đi! Loại địa phương máu tanh chết chóc này, con thật sự không thể thích ứng, ngài chết sớm, ta rời đi sớm!” Nói xong, ngồi xổm xuống Phượng hiên nhìn chung quanh. Phượng địch cùng Phượng tiêu vội vàng đánh ngất đám người tấn công tới, may là cuối cùng đều cho rằng hai người bọn họ quá lợi hại, không ai dám đến gần nữa, nếu không hai người sẽ bị mệt .
“Cứu, cứu Phượng thị, tộc nhân ( người trong tộc)!” Thấy nhi tử không chịu cứu mình, thật ra thì cũng hiểu rõ sinh mệnh của mình đã không còn nhưng cũng không muốn để cho bộ tộc Phượng thị bị hủy bởi trên tay của ông, nếu không không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Phượng trọng nam cho rằng Phượng hiên sẽ cứu người của Phượng thị.
“A, toàn bộ tinh anh đều ra, nếu toàn bộ bị giết mà nói…, bộ tộc Phượng thị bị suy yếu là nhất định rồi a! Nhưng, nếu mẫu thân của ta hiện tại sống lại, chính mồm nói cho ta biết, bà thay đổi ý nghĩ khiến bộ tộc Phượng thị suy yếu, trọn đời không thoát thân được, để cho con cứu bọn họ mà nói…, ta sẽ cứu bọn họ!” A, Liễn Vương này mới mười tám tuổi a, võ công làm sao có thể cao như vậy? Xuống tay thật ác độc! Phượng hiên nhìn Liễn Vương tiếp tục tiêu diệt bộ tộc Phượng thị.
“Như, Như Mộng hận, ta như vậy sao?” Đề cập đến người ông ta vẫn trốn tránh không chịu nhắc tới tên kia, Phượng trọng nam có chút hoảng hốt.
“Đừng gọi tên của mẹ ta, ngài không xứng! Đúng rồi, con đã quên nói cho ngài biết cuộc sống mấy năm nay của ta như thế nào! Cám ơn phụ thân ngài đã ban tặng, để đứa con thứ hai của ta sinh ra ở Thiên Lao, nhưng ngài cũng đừng áy náy, bé rất khỏe mạnh, đều giống như đại ca của nó thông minh lanh lợi, quỷ quái đáng yêu muốn chết! Nay đứa nhỏ thứ ba của ta cũng sắp ra đời, đại khái là mấy ngày nữa đi!” Nhắc tới vợ con, Phượng hiên vẻ mặt hạnh phúc, “Đáng tiếc vì đến ngày ngài chết, con lại bỏ lỡ ngày sinh của nương tử nhà mình! Ba đứa nhỏ của ta toàn bộ họ Cung, đời sau của con tuyệt đối sẽ không dùng họ Phượng này !” Nhìn thấy vẻ mặt của Phượng trọng nam là không dám tin, Phượng hiên rất hài lòng nói tiếp, “A, đúng rồi! Con đã quên vẫn chưa nói, ngoại công sau khi qua đời, con liền kế nhiệm tông chủ Cung thị! Hoắc Uy Thâm là cậu của tông chủ giả Cung Thi Ý, Nguyệt Vũ Điệu và Nguyệt Vũ Nhân trở thành tâm phúc nhất của ngài là anh em họ với Nguyệt bát em kết nghĩa mà Vũ nhi yêu mến nhất, con cần phải đa tạ ngài đã hỗ trợ để cho hai huynh đệ kia nắm giữ binh quyền cùng không ít binh lực, vì đây là một phần đại lực để sau này con đi diệt vương triều Ngự thị a!” Phượng hiên nói một tràng, chính là muốn tức chết Phượng trọng nam, để cho ông ta chết nhanh một chút, nào biết được sau khi ông ta nghe được lại chậm rãi nở nụ cười, khiến cho Phượng hiên thiếu chút nữa ra tay trợ giúp ông ta đến địa phủ sớm một chút.
“Ha ha, ha ha, ha ha ha!” Phượng trọng nam cười, nước mắt lại chảy ra, có lẽ là người sắp chết, mới bằng lòng thừa nhận cuộc đời của mình rốt cuộc đã phạm những sai lầm gì! Ông vẫn căm giận nhi tử cũng là nhi tử làm cho ông thấy tự hào nhất! Không, ngay từ đầu ông cũng không phải căm hận đứa con trai này, mà là không muốn thừa nhận mình từng hối hận. Nếu Như Mộng không thể sinh con, thì ông có thể đúng lý hợp tình nói mình không sai, nhưng mà Như Mộng có thể sinh hạ nhi tử, điều này làm cho ông ta hối hận, hối hận mình không đủ kiên nhẫn đợi cho Như Mộng mang thai, mà là không chịu được mê hoặc chạm vào Lâm Thu Sương. Mỗi khi nhìn thấy Phượng hiên, liền nhắc nhở tới lời thề bị ông ta vi phạm, sai lầm phản bội người mình yêu nhất này! Ông không thể đối mặt với sai lầm cùng với hối hận của mình, cho nên ông không muốn cho đứa bé này một chút tình thương của cha. Chỉ cần đứa bé này ngu ngốc một chút, thì ông ta sẽ không có gì hối hận, ông đã từng nghĩ như vậy. Nhưng mà, dần dần, ông phát hiện ra đứa con trai của Như Mộng sinh ra không chỉ có thông minh, hơn nữa lại rất ưu tú, bất kỳ đứa con nào khác cũng kém hơn. Không chịu thừa nhận sai lầm của mình cùng với hối hận thấm vào tận trong tâm che đậy bằng cách chèn ép Phượng Hiên. Kết quả, hai cha con tranh đấu nhiều năm, lại làm cho hận ý trong lòng ông bịt kín đối với đứa con trai này!
Cười, cười cái gì mà cười ! Bị thương nặng như vậy cần phải sớm tắt thở mới đúng, ông ta làm sao mà vẫn còn sức để cười! ? Phượng hiên cực kỳ bất mãn, tính toán xem chuyện gì mới có thể tức chết được người cha không yêu quí này, “Phụ thân đại nhân, ngài biết chuyện Vũ nhi còn sống không? Muội ấy không chỉ còn sống, mà còn cùng tiên đế trải qua cuộc sống uyên ương đáng ao ước, sinh ba đứa nhỏ, đều là nhi tử!” Tốt lắm, lời này nói ra không làm cho Phượng trọng nam tức giận mà ngược lại làm cho mình tức giận, nếu không bị bắt trốn đi, thì hắn đã sớm tìm cơ hội để đi gặp mặt ba đứa cháu trai yêu quí rồi, nào có chuyện đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không được nhìn qua, chứ đừng nói chi là chơi!
Ông biết hài tử kia còn sống, từ chỗ của Hoàng thượng. Hài tử kia cùng Phượng hiên đều ưu tú như nhau! Như Mộng sinh ra hai hài tử mà ông một chút tình thương cũng không cho, đều là hai hài tử xuất chúng.
“Các con, hai người, đều làm cho ta, kiêu ngạo nhất, !” Phượng trọng nam cố sức lần đầu tiên nói ra lời khích lệ hai huynh muội Phượng hiên…, ánh mắt của ông dần dần mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng mà muốn nhìn lại Phượng Hiên chưa từng có tình thương một cái.
“. . . . . .” Chưa từng nghĩ có thể từ miệng cha mình nghe được những lời này Phượng hiên ngoài ý muốn sững sờ đứng một chỗ.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Nếu năm đó ông ta không có làm sai một bước kia mà nói…, Như Mộng cũng sẽ không ra đi sớm như vậy, ông ta cũng sẽ không bị nhi tử chèn ép mà thất bại một thời gian dài như vậy, mà là vừa có kiều thê, một đứa con trai ưu tú, một đứa con gái để kiêu ngạo, nơi nơi khoe ra ta là phụ phân! Đáng tiếc, không có nếu. Phượng trọng nam rốt cục ở trong hối hận nuốt xuống một hơi cuối cùng.
“. . . . . .” Phượng hiên trầm mặc không nói nhìn Phượng trọng nam đã tắt thở, cuối cùng, nói nhỏ một câu, “Ba chữ kia, ngài nên đi đến Địa phủ nói cho mẫu thân nghe đi!” Hắn Phượng hiên chưa từng có được tình thương của cha, ngay cả tình thương của mẹ cũng bởi vì cha ích kỷ đốn mạt mà sớm mất đi, ông ta đã gây ra đủ chuyện nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì một câu hối hận xin lỗi trước khi chết đi mà biến mất, có lẽ Vũ nhi sẽ nguyện ý tha thứ cho người cha này, nhưng mà hắn Phượng hiên tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta!
Danh sách chương