Nhan Từ Khuynh quay người trở về phòng.
Vừa mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ôm gối thu mình vào góc giường đập vào mắt anh.
Anh vội vã lại gần ôm lấy cô.
- Em dậy rồi sao? Đừng sợ! Là anh đây! Từ giờ sẽ không có kẻ nào dám đụng vào người em nữa đâu!.
Bạn có biết trang truyện * TR Uмtгцуen.
v N *
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Tuy đã đỡ sợ hơn nhưng chuyện đêm hôm qua vẫn khiến cô cảm thấy ám ảnh.
Cô thực sự rất ghê tởm với những hành động như vậy.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại gặp phải cái chuyện không may đó.
- Khuy...!Khuynh...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.
- Anh đây! Có chuyện gì thế? Em cần gì à? - Nhan Từ Khuynh nghe thấy cô gọi mình như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Bọn...!bọn chúng...!
- Anh đã xử lí hết rồi! Đảm bảo từ giờ sẽ không ai làm hại đến em nữa hết! Giờ ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh một chút nhé!
- Ư...!Ừm...!
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, anh quay lại với chậu nước ấm trên tay, bên trong còn có thêm một chiếc khăn mềm.
Anh đặt chậu nước xuống rồi kéo cô ra ngoài.
- Nào, ngồi ngoan ở đây nhé!
Anh vắt khăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng rửa mặt cho cô.
Xong xuôi đâu đấy, anh lại lận xuống bếp lấy đồ ăn đem lên đút cho cô ăn.
- Khuynh...!- Đang ăn thì Dương Họa Y khẽ gọi.
- Sao thế? Em thấy không khỏe chỗ nào à? - Nhan Từ Khuynh lo lắng.
- Không...!Là...!muốn...!muốn về...!
- Về...!Về thời của chúng ta đúng không?
- Ừm...!
- Vậy thì để anh tiếp tục tìm cách nhé! Giờ việc của em chỉ là nghỉ ngơi cho thật tốt thôi nhé!
Dương Họa Y gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Ăn xong, Nhan Từ Khuynh đợi cô thay đồ rồi dẫn cô ra ngoài đi dạo.
- Em thấy trong người thế nào rồi? - Nhan Từ Khuynh quay sang hỏi cô.
- Ổn rồi...!Nhưng mà...!cách xưng...!- Dương Họa Y ngập ngừng.
- À, ta quên mất! Thấy nàng gọi ta như thế nên...!- Anh cười.
- Ta...!- Cô đỏ mặt cúi đầu.
- Ta rất thích nghe nàng gọi ta như thế đấy! Bao giờ quay trở về, nàng hãy gọi ta như thế nữa nhé?
- Ừm...!
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Dương Họa Y giật mình trước hành động này của anh.
Do vẫn còn ám ảnh chuyện hôm trước nên theo phản xạ, cô đẩy mạnh anh ra.
Nhưng lúc đó, hai người đang đi đến cạnh bên hồ nước.
Với lại, do cô đẩy mạnh quá nên anh mất thăng bằng ngã xuống nước.
Cô thấy thế liền sợ hãi nhảy xuống để kéo anh lên.
Cô nghĩ là do bản thân đã vô tình gây hại đến anh nên trong lòng thấy chút lo lắng.
Nhưng cả hai lại không hề ngờ tới một điều...!
- Người đâu! Mau lên! Vương gia với vương phi lại nhảy xuống hồ rồi!
- Nhanh lên đi kẻo vương gia với vương phi bị cảm lạnh!
- Đem cả khăn khô nữa ra đây nhanh lên...!
Mặc trên bờ có náo loạn bấy nhiêu thì ở dưới, cả cô và anh đang sững sờ nhìn hai bóng dáng trước mặt mình.
- Ờm...!Vất vả cho hai người quá rồi...!- Dạ Chiến hay đúng hơn là vị vương gia thật lên tiếng.
- Ngươi biết vất vả ư? Ngươi biết thiếu chút nữa là vợ ta bị người khác xâm hại rồi không? - Nhan Từ Khuynh giận dữ nói.
- Cái này...!hi vọng ngươi bỏ qua cho bọn ta...!Bọn ta cũng không nghĩ cô nương đây lại phải...!- Vị vương phi nhẹ nhàng nói.
- Các ngươi nói bỏ qua là được sao? Giờ các ngươi có thể làm cho cô ấy không còn bị ám ảnh nữa không?
- Khuy...!Khuynh...!Tôi...!tôi không sao...!Chuyện này...!cũng là ngoài ý muốn...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.
- Ngoài ý muốn? Còn hậu quả...! Nhan Từ Khuynh thực sự rất tức giận.
Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ tôi và cô ấy để cô ấy phải chịu không ít vất vả.
Không những vậy, cô ấy lại còn bị vướng thêm một nỗi ám ảnh đáng sợ nữa.
Anh chỉ muốn giết chết hai con người trước mặt này ngay tức khắc.
Nhưng cô lại đang ở bên cạnh, thậm chí cô còn nhìn anh lắc đầu tỏ ý anh không được tức giận nữa nên đành phải im lặng.
- Vậy bây giờ...!hai người...!đã làm lành...!với nhau chưa? - Dương Họa Y nhẹ nhàng hỏi.
- Cũng cảm ơn hai người nhiều lắm! Nhờ sự cố này mà giờ nàng ấy đã tha thứ cho ta rồi!
- Ai tha cho chàng cơ chứ?
- Nàng vẫn còn giận ta ư? Ta sai ở đâu nữa vậy?
- Nếu chàng hối lỗi sớm hơn thì bây giờ không phải phiền đến người khác như vậy sao?
- Hai ngươi thôi đi! - Nhan Từ Khuynh cố kiềm chế cơn giận - Nếu đã xong rồi thì để bọn ta quay trở về thời của bọn ta! Thật là phiền phức mà!
- Thật xin lỗi hai người! Để bọn ta đưa hai người về...!
Vị vương gia vừa dứt lời, một màn đen bao phủ lấy Dương Họa Y với Nhan Từ Khuynh.
Dần dần cả hai không còn nhìn thấy gì nữa rồi chìm vào hôn mê....
Vừa mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ôm gối thu mình vào góc giường đập vào mắt anh.
Anh vội vã lại gần ôm lấy cô.
- Em dậy rồi sao? Đừng sợ! Là anh đây! Từ giờ sẽ không có kẻ nào dám đụng vào người em nữa đâu!.
Bạn có biết trang truyện * TR Uмtгцуen.
v N *
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Tuy đã đỡ sợ hơn nhưng chuyện đêm hôm qua vẫn khiến cô cảm thấy ám ảnh.
Cô thực sự rất ghê tởm với những hành động như vậy.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại gặp phải cái chuyện không may đó.
- Khuy...!Khuynh...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.
- Anh đây! Có chuyện gì thế? Em cần gì à? - Nhan Từ Khuynh nghe thấy cô gọi mình như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Bọn...!bọn chúng...!
- Anh đã xử lí hết rồi! Đảm bảo từ giờ sẽ không ai làm hại đến em nữa hết! Giờ ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh một chút nhé!
- Ư...!Ừm...!
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, anh quay lại với chậu nước ấm trên tay, bên trong còn có thêm một chiếc khăn mềm.
Anh đặt chậu nước xuống rồi kéo cô ra ngoài.
- Nào, ngồi ngoan ở đây nhé!
Anh vắt khăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng rửa mặt cho cô.
Xong xuôi đâu đấy, anh lại lận xuống bếp lấy đồ ăn đem lên đút cho cô ăn.
- Khuynh...!- Đang ăn thì Dương Họa Y khẽ gọi.
- Sao thế? Em thấy không khỏe chỗ nào à? - Nhan Từ Khuynh lo lắng.
- Không...!Là...!muốn...!muốn về...!
- Về...!Về thời của chúng ta đúng không?
- Ừm...!
- Vậy thì để anh tiếp tục tìm cách nhé! Giờ việc của em chỉ là nghỉ ngơi cho thật tốt thôi nhé!
Dương Họa Y gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Ăn xong, Nhan Từ Khuynh đợi cô thay đồ rồi dẫn cô ra ngoài đi dạo.
- Em thấy trong người thế nào rồi? - Nhan Từ Khuynh quay sang hỏi cô.
- Ổn rồi...!Nhưng mà...!cách xưng...!- Dương Họa Y ngập ngừng.
- À, ta quên mất! Thấy nàng gọi ta như thế nên...!- Anh cười.
- Ta...!- Cô đỏ mặt cúi đầu.
- Ta rất thích nghe nàng gọi ta như thế đấy! Bao giờ quay trở về, nàng hãy gọi ta như thế nữa nhé?
- Ừm...!
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Dương Họa Y giật mình trước hành động này của anh.
Do vẫn còn ám ảnh chuyện hôm trước nên theo phản xạ, cô đẩy mạnh anh ra.
Nhưng lúc đó, hai người đang đi đến cạnh bên hồ nước.
Với lại, do cô đẩy mạnh quá nên anh mất thăng bằng ngã xuống nước.
Cô thấy thế liền sợ hãi nhảy xuống để kéo anh lên.
Cô nghĩ là do bản thân đã vô tình gây hại đến anh nên trong lòng thấy chút lo lắng.
Nhưng cả hai lại không hề ngờ tới một điều...!
- Người đâu! Mau lên! Vương gia với vương phi lại nhảy xuống hồ rồi!
- Nhanh lên đi kẻo vương gia với vương phi bị cảm lạnh!
- Đem cả khăn khô nữa ra đây nhanh lên...!
Mặc trên bờ có náo loạn bấy nhiêu thì ở dưới, cả cô và anh đang sững sờ nhìn hai bóng dáng trước mặt mình.
- Ờm...!Vất vả cho hai người quá rồi...!- Dạ Chiến hay đúng hơn là vị vương gia thật lên tiếng.
- Ngươi biết vất vả ư? Ngươi biết thiếu chút nữa là vợ ta bị người khác xâm hại rồi không? - Nhan Từ Khuynh giận dữ nói.
- Cái này...!hi vọng ngươi bỏ qua cho bọn ta...!Bọn ta cũng không nghĩ cô nương đây lại phải...!- Vị vương phi nhẹ nhàng nói.
- Các ngươi nói bỏ qua là được sao? Giờ các ngươi có thể làm cho cô ấy không còn bị ám ảnh nữa không?
- Khuy...!Khuynh...!Tôi...!tôi không sao...!Chuyện này...!cũng là ngoài ý muốn...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.
- Ngoài ý muốn? Còn hậu quả...! Nhan Từ Khuynh thực sự rất tức giận.
Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ tôi và cô ấy để cô ấy phải chịu không ít vất vả.
Không những vậy, cô ấy lại còn bị vướng thêm một nỗi ám ảnh đáng sợ nữa.
Anh chỉ muốn giết chết hai con người trước mặt này ngay tức khắc.
Nhưng cô lại đang ở bên cạnh, thậm chí cô còn nhìn anh lắc đầu tỏ ý anh không được tức giận nữa nên đành phải im lặng.
- Vậy bây giờ...!hai người...!đã làm lành...!với nhau chưa? - Dương Họa Y nhẹ nhàng hỏi.
- Cũng cảm ơn hai người nhiều lắm! Nhờ sự cố này mà giờ nàng ấy đã tha thứ cho ta rồi!
- Ai tha cho chàng cơ chứ?
- Nàng vẫn còn giận ta ư? Ta sai ở đâu nữa vậy?
- Nếu chàng hối lỗi sớm hơn thì bây giờ không phải phiền đến người khác như vậy sao?
- Hai ngươi thôi đi! - Nhan Từ Khuynh cố kiềm chế cơn giận - Nếu đã xong rồi thì để bọn ta quay trở về thời của bọn ta! Thật là phiền phức mà!
- Thật xin lỗi hai người! Để bọn ta đưa hai người về...!
Vị vương gia vừa dứt lời, một màn đen bao phủ lấy Dương Họa Y với Nhan Từ Khuynh.
Dần dần cả hai không còn nhìn thấy gì nữa rồi chìm vào hôn mê....
Danh sách chương