- Tiểu thư! Người tỉnh lại rồi! - Tiểu Nguyệt mừng rỡ đứng dậy lại gần bên giường.

- Ban nãy...!em vừa nói những gì...!với vương gia? - Dương Họa Y từ từ chống tay ngồi dậy.

- Em...!Em chỉ muốn tiểu thư được hạnh phúc...!Tiểu thư cứ nằm nghỉ đi ạ...!
- Không phải ta đã dạy em...!là không được cầu xin...!bất kì ai cho dù...!người đó có quyền lớn hơn mình sao...?
- Em...!
- Đừng trách Tiểu Nguyệt nữa! Dù gì cô ta cũng chỉ muốn nàng được hạnh phúc thôi mà...!- Nhan Từ Khuynh lên tiếng.

- Số phận ta vốn dĩ...!đã bất hạnh từ nhỏ rồi...!nên giờ được hạnh phúc...!chắc ta không quen...!
Tất cả mọi người đều im lặng.

Ai cũng biết vị vương phi này phải chịu nhiều bất công, ngược đãi từ nhỏ chỉ vì màu tóc khác thường.

Mộc Nghi từ khi sinh ra đã mang một mái tóc mang màu bạch kim.

Tuy vẻ ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, tới mức được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của vùng nhưng cô lại là người có số phận bất hạnh nhất vùng.


Gia đình cô thuốc hàng khá giả, cha cô lại là quan trong triều.

Đáng lẽ cô được sống trong sự nuông chiều, hạnh phúc như các vị huynh tỷ trong nhà nếu cô không mang màu tóc hiếm hoi đó.

Hoàng thượng đã ban hôn cho Dạ vương gia - Dạ Chiến - với đại tỷ của cô nhưng vì danh tiếng ác ma của hắn nên cô ta không nghe theo ý chỉ mà đẩy cô đi gả thay.

Bước chân vào Dạ phủ làm vương phi nhưng cuộc sống cũng chẳng tốt hơn khi bị đày vào nơi tối tăm hoang tàn nhất của Dạ phủ ngay đêm tân hôn.

Vậy thử hỏi cả đất nước này có ai bất hạnh hơn Mộc Nghi này không?
Một câu nói ngắn ngủi của cô khiến cho tất cả mọi người đều chìm trong sự thương xót và áy náy.

- Ta...!ta biết giờ có nói gì cũng chỉ khiến nàng thêm đau và hận.

Nhưng nàng hãy cho ta và tất cả mọi người ở đây thêm một cơ hội để đền tội với nàng được không?
- Mọi người...!thì có tội gì chứ?...!Có trách thì...!trách tại sao ta lại được sinh ra...!- Dương Họa Y nở một nụ cười chua chát.

- Nàng không được phép nói thế! Ta cấm nàng được phép nói và nghĩ như thế! - Nhan Từ Khuynh vô tình quát lớn.

- Ngươi có phải cha mẹ ta đâu mà...!bắt ta phải nghe theo ý ngươi?...!Ngươi có quyền gì mà không cho phép ta...!được nghĩ như thế?...!- Dương Họa Y cũng theo phản xạ quát lại.

- Tiểu thư bình tĩnh...!- Thấy bệnh cô như muốn nặng hơn, Tiểu Nguyệt vội can.

Nhưng chợt cả hai đều im lặng.

"Cách nói này..."
- Họa...!Họa Y?
Dương Họa Y giật mình sợ hãi.

Tại sao hắn lại biết tên cô? Cơ mà...!
- Các ngươi ra ngoài hết cho ta! - Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho đám người hầu - Ai để ta chỉ cần thấy thấp thoáng bóng ở cửa thì liệu với ta!

Đợi đám người đó đi hết rồi, anh vội vã chạy lại ôm chặt lấy cô.

- Là em...!Đúng là em rồi...!Họa Y...!
Dương Họa Y sững người.

Không lẽ...!
- Nhan...!Nhan thiếu?...!
- Đúng rồi! Là anh đây! - Nhan Từ Khuynh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt cô.

- Sao anh...!Sao anh nhận ra tôi?...!
- Chỉ có vợ anh mới có thể nói với anh câu đó! Anh đã rất sợ khi nghĩ em ở đó một mình liệu có được ai chăm sóc đầy đủ không? Nhưng giờ biết em ở đây rồi, anh không còn lo nhiều nữa...!
- Nhưng...!quay trở về kiểu gì?...!
Dương Họa Y vô tình hỏi khiến anh lại rơi vào trầm tư.

- Anh cũng không biết...!Nhưng tạm thời ở đây sống qua ngày đã!
- Anh nghĩ sống ở đây...!làm vương gia thì dễ sao?...!
- Ý em là sao?
- Lo mà...!giấu sự thật...!Đừng để bất kỳ ai...!biết chúng ta...!không phải người ở đây...!
- Chắc chắn rồi! Nhưng mà giờ em nghỉ ngơi dưỡng bệnh chút được không? Em như vậy anh lo lắm...!
- Được...!
Dương Họa Y gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt lại.


Nhưng cô lại mở mắt nhìn con gấu đang loay hoay nằm cạnh cô.

- Anh đang...!làm trò gì vậy?
- Ngủ với vợ mình!
- Ai...!là vợ anh?...!
- Còn ai nữa chứ? Ở hiện đại, chúng ta có giấy đăng kí kết hôn rồi! Giờ xuyên không về thời này, chúng ta lại xuyên vào làm hai vợ chồng rồi đấy thôi! Em không thấy chúng ta rất có duyên với nhau sao?
- Im đi...!Đừng để tôi...!nổi cáu với anh...!Mau cút ra kia...!
- Ấy đừng giận! Anh đi ngay!
Nhan Từ Khuynh sợ cô giận nên vội vã đi nhanh ra cửa.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh, Dương Họa Y không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ rồi quay người vào trong nằm ngủ.

Mới xuyên không được một ngày đã nhận ra nhau rồi! Xem chừng đúng là cả hai có duyên thật nhỉ? Nhưng mà...!thế này thì giúp thân chủ này kiểu gì đây? Vị vương gia kia lại là người chồng của mình xuyên không vào thân chủ đó thì làm sao có thể rời khỏi nơi này được? Mà chắc anh xuyên về cũng có thể là giúp vị vương gia kia làm chuyện gì đó thôi! Vậy thì cứ sống ở đây một thời gian đã, tạm giấu thân phận thật với anh đã rồi tìm cách quay trở về sau.

Chắc sẽ phải mất một thời gian rất dài đây...!
Dương Họa Y mải suy nghĩ rồi cứ thế dần chìm vào giấc ngủ mà không biết có một ai đó lại lén lút quay trở lại ngồi cạnh giường cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện