Nghe thấy giọng cô, Nhan Từ Tuệ vui mừng muốn khóc.

6 năm là một khoảng thời gian rất dài cô đã không được nghe tiếng của chị dâu cô rồi.

"Chị dâu! Chị nói đi! Có phải anh em bắt nạt chị đúng không? Anh ấy vừa lừa em là chị đang ngủ đấy! Chị có.

chuyện gì cứ nói ra đi, em với bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ chị!"
- Chị không sao...!Em với bố mẹ...!vẫn khỏe chứ?...!
"Ở đây ai cũng khỏe cả! Chị không phải lo! Mà em.

nghe giọng chị sao ấy...!Chị đang bệnh phải không?"
- Chị không sao...!Chỉ cảm chút thôi...!Anh trai em...!không lừa em đâu...!Chỉ là...!chị vừa mới ngủ dậy...!
"Vậy ạ? Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi! Nhất định mai em sẽ cùng bố mẹ về thăm chị.

Lần này có sự cố gì nữa em cũng sẽ đưa bố mẹ về gặp chị bằng được! Suốt 6 năm qua không về, không liên lạc được với chị, bố mẹ lo lắm!"
- Chị không sao mà...!Mọi người đừng lo...!Mọi người cứ...!yên tâm làm việc đi...!Đừng về vội...!ở đây lạnh lắm...!
"Rồi rồi! Nghe chị hết! Vậy thì đợi sang xuân ấm hơn, em đưa bố mẹ về thăm chị nhé!"
- Được...!Cho chị gửi lời...!hỏi thăm bố mẹ nhé!...!
"Vâng ạ! Giờ chị nghỉ ngơi đi! Em sẽ giúp chị chuyển lời mà! Giờ em cúp máy nhé!"
- Ừ!...!
Sau khi thấy Nhan Từ Tuệ cúp máy, sắc mặt của Nhan Từ Khuynh có chút hài lòng.


Nhưng anh để ý thấy, khi nói chuyện, biểu cảm của cô rất bình thường.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai chị em lâu ngày không gặp chứ không phải là lời nói dối ép buộc.

Dường như cô thật sự không muốn cho gia đình anh biết hoàn cảnh hiện tại của cô, đúng hơn ra là cô không có ý định cầu cứu như anh nghĩ.

Nói chuyện xong, Dương Họa Y cũng nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh rồi ngồi tựa vào giường.

Cô yếu thật nhưng cô không muốn liên lụy đến ai.

Cô sẽ tự cố gắng từng giây một để cứu lấy bản thân chứ không bao giờ nhờ đến ai hết.

Cả hai cứ ngồi yên lặng như vậy cho đến khi một ý tá bước vào để xem tình hình của Dương Họa Y.

Có vẻ như cô y tá đó không để ý đến sự tồn tại của Nhan Từ Khuynh hoặc cô ấy không biết đến quyền lực cực lớn của anh mà lướt qua anh rồi lo lắng đỡ Dương Họa Y lên giường.

Sau đó cô ấy còn định quay lại trách mắng Nhan Từ Khuynh vì chuyện để bệnh nhân của cô ngồi dưới nền đất lạnh nữa.

Thật may khi Dương Họa Y kéo tay cô ấy lại rồi khẽ nói:
- Đừng trách chồng tôi...!Là tôi muốn ngồi thế...!
Cô y tá thấy vậy đành im lặng rồi truyền nước cho cô.

Dương Họa Y khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cô không cản, chắc chắn cô ý tá đó sẽ mất việc, hoặc nặng hơn nữa thì lại một linh hồn nữa phải rời xa nhân thế...!
Sau khi cô y tá rời đi, Nhan Từ Khuynh lại gần ngồi cạnh Dương Họa Y.

Nhưng cô có chút sợ hãi mà cố hết sức lùi vào trong.

Bởi bình thường, những lúc anh tự động lại gần cô như vậy không nhục mạ thì cũng động tay động chân với cô.

Nhan Từ Khuynh thấy hành động như vậy của cô liền nhíu mày lại.

Anh đưa tay kéo cô ra ngoài rồi nói:
- Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Dương Họa Y im lặng.


Cô đang cố hết sức để nén lại cơn đau.

Thật sự bây giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ là cả người cô muốn rụng rời hết ra rồi.

Mà anh cũng hỏi câu thừa.

Không sợ thì cô lùi lại làm gì?
- Anh...!Anh về đi...!Còn việc nhà...!chút...!chút nữa khá hơn...!tôi về làm...!
Cô vẫn nghĩ đến làm việc nhà! Nhan Từ Khuynh không muốn nói nhiều nữa nên chỉ đứng lên rồi lạnh lùng rồi đi.

Cô muốn làm? Được! Tôi xem cô làm được gì!
Đúng như đã nói.

Nhan Từ Khuynh vừa về nhà được một lúc, Dương Họa Y cũng đi từng bước yếu ớt về đến căn biệt thự đó.

Tại sao cô không nhân cơ hội bỏ trốn ư? Cô quá yếu rồi thì làm sao mà chạy được.

Với lại vệ sĩ của anh theo sát cô từng giây một thì làm sao mà trốn được? Mà tại sao cô lại tự đi bộ về ư? Anh có để cho cô ngồi xe anh tự do đi lại đâu!
Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên nhìn cô.

Anh cũng không thể ngờ cô lại kiên cường đến vậy.

Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang vịn cây gậy đi từng bước một, lòng anh có chút đau.

Tự dưng, anh đứng bật dậy rồi vội vã ra ngoài lại gần cô, còn đưa tay ra để đỡ lấy cô.

Nhưng Dương Họa Y lại bị hành động này dọa sợ.


Cô bật lùi ra phía sau, thiếu chút nữa là ngã.

Anh nhìn cô.

Đôi vai bé nhỏ ấy run run.

Đầu cô cúi xuống, không dám nhìn anh.

Mái tóc hạt dẻ xõa xuống che mất nửa khuôn mặt.

Dương Họa Y chợt giật mình khi có hai bàn tay to lớn áp và hai bên má cô.

Nhan Từ Khuynh khẽ vén tóc rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt ấy lên.

- Sao cô lại đi bộ một mình về?
Không hỏi thì thôi, hỏi cô càng ấm ức hơn.

Tiền cô không có, chẳng lẽ lại mang tiếng Nhan thiếu phu nhân đi taxi không trả tiền? Xe riêng thì anh đi về trước rồi, cô đi kiểu gì? Những giọt lệ lần nữa không tự chủ được mà rơi ra.

Nhan Từ Khuynh thấy thế liền buông cô ra rồi bế cô lên đi thẳng vào trong nhà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện