Đợi Lục Tư đến nhà họ Trần rồi mới chính thức hiểu rõ cái gì gọi là ‘một cái nhấc tay’ thực sự.

Con trai con gái một đêm không về, mặc dù đã gửi tin, nhưng sáng sớm Trần Như Ngọc vẫn đợi ngay cửa.

“Bắc Bắc, Cận Nam, hai con về rồi?”

“Mẹ… sao mẹ đứng đây?” Trần Bắc Bắc tiến lên đón, đỡ Trần Như Ngọc, thoáng lo lắng, “Không phải nói sức khỏe mẹ không tốt sao, còn đứng ngay cửa chờ bọn con?”

“Không có gì mà. Mẹ biết chừng mực. Được rồi…” Trần Như Ngọc cũng trông thấy Lục Tư ở phía sau, “Vị này là….”

Trần Bắc Bắc và Trần Cận Nam chẳng quen nói dối, lúc này chả biết nói sao.

Trái lại Lục Tư thoải mái đi tới, “Chào dì, tôi là Lục Tư, cô Bắc Bắc đã giúp tôi một đại ân, nên tôi đưa hai người họ về.”

“Giúp?” Trần Như Ngọc thoáng mê man, “Nó… nó có thể giúp cậu chuyện gì?”

Lục Tư cười, “Nhắc tới cũng khéo, anh họ tôi là chủ nhân ngôi nhà hiện tại cô Bắc Bắc làm, tối qua anh họ tôi uống say ngã từ cầu thang xuống, suýt ngủm, là cô Bắc Bắc cứu anh ấy. Tôi thay mặt anh họ tôi tới cửa nói lời cảm ơn ạ…”

Vừa nghe là chuyện tốt, nhất thời Trần Như Ngọc cũng thả lỏng.

“Chỉ giúp đỡ thôi, không có chi, không có chi.”

Lục Tư cười, đỡ Trần Như Ngọc, “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo [1], đương nhiên, ân huệ của dì cũng không phải chỉ có tích thủy chi ân với nhà chúng tôi.”

Nếu Trần Bắc Bắc thực sự là Phan Lôi, ân tình này quả thực rất lớn.

Mặc kệ trước đó Lục Tư thế nào, song giờ phút này em anh nhà họ Trần đều cảm ơn Lục Tư.

Cảm ơn Lục Tư giúp họ che giấu Trần Như Ngọc. Sức khỏe Trần Như Ngọc không tốt, chẳng chịu nổi cú sốc quá lớn.

Không đến bao lâu, Trần Như Ngọc bèn xem Lục Tư như con trai, cực kỳ thân thiết.

Lục Tư càng không biết xấu hổ, mở miệng ra là một câu dì hai câu dì, gọi rất ngọt.

Bất quá, toàn bộ sự bình tĩnh của Lục Tư đều tan vỡ khi Trần Như Ngọc ôm Trần Ngai Ngai.

“Đứa… đứa bé này…”

Trần Như Ngọc giao Trần Ngai Ngai cho Trần Bắc Bắc, “Ngai Ngai cả đêm ngủ không ngon, chắc nhớ mẹ.”

“Mẹ… mẹ…” Lục Tư muốn rớt cằm.

Đầu năm nay còn có vụ mua một tặng một sao? “Đứa bé này…” Mắt thấy Lục Tư vẫn còn ở bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Ngai Ngai, Trần Như Ngọc cứ tưởng Lục Tư thấy thằng bé ngoan ngoãn thông minh đáng yêu đây, thế là như hiến bảo vật, “Đây là cháu dì, tên Trần Ngai Ngai.”

“Trần… Trần Ngai Ngai…”

Lúc này Lục Tư quan sát dáng vẻ Trần Ngai Ngai, nhất thời có cảm giác chọc mù mắt chó.

Mẹ nó, đứa ngốc này không phải hàng của Lục Chung, hắn chắc chắn theo họ anh.

Không đúng…

Hắn vốn theo họ anh.

“Ngai Ngai… Bé… bé tên là Ngai Ngai?”

Trần Như Ngọc gật đầu, nghĩ đến đứa cháu trai sắp hai tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, trong lòng hơi chua xót.

“Không biết tại sao, Ngai Ngai sinh ra được hơn 4kg, là đứa bé cực kỳ mập mạp. Không khóc cũng không ầm ĩ, là đứa bé ngoan, nhưng chỉ chưa biết nói…”

“…” Lục Tư im lặng, thằng nhóc giống cha nó y đúc, ngốc bẩm sinh.

Bất quá, đáng yêu cực.

Mặt mày Lục Tư rạng rỡ, vươn tay muốn ôm Trần Ngai Ngai.

Ai ui, đứa cháu nhỏ đáng yêu của hắn. Đến đây,╭(╯3╰)╮ cái nào.

Trần Ngai Ngai thấy người lạ cũng chả sợ, bất quá lúc Lục Tư đưa tay, vô tình xoay mặt sang chỗ khác.

Dáng vẻ rất ghét bỏ.

Tay Lục Tư đưa ra, vẫn dừng giữa không trung.

Tâm tình hắn, hơi phức tạp.

Mặc kệ thế nào, cuối cùng, Trần Bắc Bắc phải chăm sóc người đàn ông tên Lục Chung kia.

Mặc dù Trần Cận Nam không muốn, song hết cách rồi.

Huống chi, nhà họ Lục đối với bọn họ cũng không xấu.

Trần Cận Nam vừa đến công trường chợt nghe mình được tăng lương, không chỉ tăng lương còn tăng cấp, giờ là một người đứng đầu nho nhỏ.

Lúc mới bắt đầu Trần Cận Nam vẫn không rõ, đợi đến lúc người phụ trách công trình vây quanh Lục Tư bước ra, cho dù hắn thật thà cũng hiểu.

Khi làm ở công trường, Trần Cận Nam đuổi theo Lục Tư.

“Lục tiên sinh, ý anh là sao?”

Lục Tư ngậm điếu thuốc, lại đưa cho Trần Cận Nam một điếu.

“Tôi nói rồi, chỉ là một cái nhấc tay.”

“Nhưng… chúng tôi… không có công lao gì… Câu đó không phải nói, gì mà công gì mà chịu ân huệ…”

“Là vô công bất thụ lộc.”

Lục Tư cười, vỗ vai Trần Cận Nam như hai anh em, cười như không cười hỏi một câu.

“Anh thật lòng thấy qua anh họ tôi chưa?”

Trần Cận Nam vẫn không hiểu ra sao, Lục Tư cũng chẳng miễn cưỡng…

Lấy một tấm hình trong điện thoại, đưa tới trước mặt Trần Cận Nam.

Trần Cận Nam cẩn thận xem một chút, đừng nói, dáng dấp kẻ có tiền này nhìn không tệ. Tối qua, đầu người đó toàn máu, hắn lại sợ hãi không nhìn rõ, lúc này nhìn rõ ràng rồi, không tồi, như người trong TV bước ra.

“Nhìn ra không?” Mặc dù Lục Tư hơi nghi ngờ chỉ số thông minh của người đàn ông thật thà này, song hiện tại vẫn ôm hy vọng hỏi một câu.

Quả nhiên, Trần Cận Nam thành thật lắc đầu.

Lục Tư thở dài một hơi, đối đãi với loại người thật thà này, anh chỉ có thể làm trực tiếp.

“Tôi đã liên hệ bệnh viện giỏi cho dì, tất cả tiền phẫu thuật viện phí chúng tôi sẽ gánh.”

“Lục tiên sinh, tôi, tôi không hiểu…” Từ nhỏ được Trần Như Ngọc giáo dục, trên đời không có bữa ăn miễn phí. Lúc này ném xuống một món hời lớn thế, rốt cuộc muốn bọn họ phải trả giá đắt bao nhiêu đây!

“Như vậy đi, Cận Nam, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.”

“Tôi có một ông anh họ, tên Lục Chung. Người này anh đã biết. Nhưng anh không biết, trước đây anh họ tôi chẳng phải cái dạng này, ba năm trước, vợ anh ấy bị kẻ thù bắt cóc, cuối cùng đẩy xuống biển, anh họ tôi tìm cô ấy ba năm ròng rã vẫn không tìm được. Sống không thấy người chết không thấy xác, càng chả biết, thời gian đó cô ấy mang thai.”

Trần Cận Nam chớp chớp mắt, hình như hơi quen tai đấy.

Con bò to này, chọc mãi cứ bất động nhỉ.

Lục Tư dụi tắt điếu thuốc, nói thẳng.

“Trần Bắc Bắc là ba năm trước anh vớt từ biển lên, nếu tôi đoán không lầm, lúc đó cô ấy mất trí nhớ, cho nên anh xem cô ấy như em gái mà chăm sóc.”

Nói đến mức này, Trần Cận Nam cũng hiểu.

“Anh… anh nói Bắc Bắc là vợ anh họ anh?”

Lục Tư gật đầu.

“Đáng nhẽ không chắc, nhưng hôm nay thấy đứa bé kia tôi liền biết. Đứa bé đó, thực sự cùng đức hạnh với anh họ tôi!”

Trần Cận Nam vẫn chưa thể tiếp nhận, “Không thể… Tôi không thể vì một câu nói của anh, bèn…”

“Anh Trần…” Lục Tư vỗ vai hắn, “Chúng tôi rất cảm ơn anh đã cứu Lôi Lôi, tôi có thể nói anh họ tôi không phải người sau khi uống rượu sẽ mất lý trí. Có lẽ giờ anh không thể tiếp nhận, vậy cũng chẳng sao, tôi chỉ hi vọng anh có thể cho bọn họ ở chung, đến lúc đó, chân tướng chắc chắn sẽ sáng tỏ.”

Sau khi Trần Cận Nam về, vẫn mất hồn mất vía.

Trần Như Ngọc giặt đồ xong bước ra, dưới chân Trần Cận Nam đã có tầng tàn thuốc.

“Cận Nam, có phải con có chuyện gì gạt mẹ không?”

Trần Cận Nam đúng là có chuyện gạt Trần Như Ngọc.

Ví dụ như Trần Bắc Bắc, không phải Trần Bội Bội.

Năm đó, vì cái chết của đứa con gái duy nhất, tinh thần Trần Như Ngọc gần như điên loạn, gặp ai cũng xem thành Trần Bội Bội.

Sau đó, Trần Cận Nam dẫn Trần Bắc Bắc về, dường như bà mất đi ký ức năm đó, tinh thần chuyển biến tốt hẳn, hoàn toàn xem Trần Bắc Bắc là con gái mình.

Nhưng giờ, hắn phải nói sao với mẹ đây, Trần Bắc Bắc chẳng phải con gái bà, cũng chẳng phải em gái nhà bọn họ, chồng người ta đã tìm tới cửa.

Thấy Trần Cận Nam không nói lời nào, Trần Như Ngọc lau tay, giống như vô tình nói: “Mẹ đã đi thăm Lục tiên sinh kia, dáng dấp điển trai thật, giống như đúc người trong tranh.”

“Mẹ, mẹ đi chỗ kia chi vậy?”

“Mẹ đi xem người con gái mẹ cứu là ai? Hoặc là nói, mẹ đi xem con gái mẹ làm ai bị thương?”

“Mẹ…” Trần Cận Nam quá sợ hãi, “Mẹ… mẹ biết hết rồi.”

“Mẹ chỉ có chút không thấy rõ thôi, chứ trong lòng sáng như gương.” Trần Như Ngọc thở dài, ngồi xuống trước mặt Trần Cận Nam, “Cái nhìn đầu tiên khi thấy chàng trai ấy, mẹ liền biết, ba Ngai Ngai đã tới.”

“Mẹ…”

Viền mắt Trần Cận Nam hơi nóng, “Mẹ… mẹ luôn luôn biết?”

Trần Như Ngọc vẫn luôn biết.

Ban đầu, bà xem Trần Bắc Bắc như Trần Bội Bội, mà khi bệnh tình bà dần dần chuyển biến tốt, bà cũng phát hiện không hợp lý.

Trần Bắc Bắc này mặc dù có vài phần giống Trần Bội Bội, song con gái là của bản thân bà, bà nuôi con gái hai mươi mấy năm sao không nhận ra chứ.

Trần Bắc Bắc chẳng phải Bội Bội, bà biết mà.

Nhưng vậy thì sao, bà thật lòng yêu thương Trần Bắc Bắc, yêu thương Bắc Bắc mất đi ký ức, không còn tất cả dấu vết của quá khứ này.

Thậm chí bà cảm thấy đây là sự sắp xếp của trời cao, để con gái Bội Bội trở lại cuộc sống bà lần nữa.

“Mẹ… chúng ta nên làm thế nào đây?”

Trần Cận Nam rất phiền não. Ba năm nay, hắn cũng xem Bắc Bắc như em gái ruột, thậm chí còn có Ngai Ngai, đứa bé chưa biết nói cũng rất đáng yêu ấy.

“Coi tình hình đã. Nếu Bắc Bắc nhớ không ra, nó vĩnh viễn là con gái mẹ, nếu nhớ rồi… Nó không cần chúng ta nữa cũng chả sao, trước đây chúng ta trôi qua thế nào thì trôi qua thế ấy…”

“…Vâng, con đã biết.” Trần Cận Nam gật đầu, nói chuyện với mẹ xong hắn cũng thông suốt.

Nếu là sự sắp đặt của vận mệnh. Vậy hết thảy cứ để cho số phận là được.

“Trái lại con đó, nghe nói Lục tiên sinh sắp xếp cho con một công việc tốt, con phải làm cho tốt để báo đáp người ta.”

“Mẹ, con biết rồi, con đã hiểu.”

Hết thảy việc này, Trần Bắc Bắc ở biệt thự xa xôi chả biết chút nào.

Có điều cô cảm thấy người đàn ông cô phải chăm sóc là một người kỳ lạ.

Thậm chí cô nghĩ, anh hơi biến thái.

Vì, anh luôn luôn dùng ánh mắt rất nóng bỏng nhìn cô, thỉnh thoảng còn có mấy phần ai oán.

Kỳ quái thật, chẳng lẽ một người đàn ông có thể mắc chứng ai oán nơi khuê phòng sao?

Thế cũng bỏ đi, khi anh nhìn cô, cô cực kỳ không được tự nhiên, muốn kiếm cớ rời khỏi.

Nhưng chưa ra cửa, người đàn ông đáng nhẽ vẫn còn tinh thần hết sức đã yếu ớt nằm vật trên mặt đất, một bộ dáng lập tức ngủm ngay.

Dáng vẻ vừa hèn hạ vừa ngu ngốc này khiến trong đầu Trần Bắc Bắc không hiểu sao xuất hiện hai chữ.

Chó hoang!

Tác giả: Cuối cùng hai người gặp nhau rồi…

[1]Nguyên văn 滴水之恩, 涌泉相报 nghĩa là: Ân nhận dù chỉ là giọt nước nhưng đền đáp cả suối nước cũng chưa đủ báo ân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện