Hạ Dịch Nặc thức thời, không có lên tiếng.



Trầm mặc một hồi lâu, Cố Nhất Trĩ bỗng nhiên hỏi một câu: "Tiểu Hạ, ngươi tin tưởng vào hôn nhân không?"



Hạ Dịch Nặc nắm tay lái, đôi mắt nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: "Ta tin tưởng vào tình yêu."



Thông minh như Hạ Dịch Nặc, vào lúc này, biết không nên tiếp tục đề tài này.



"Ah, đúng rồi, Cố sư tỷ, vừa rồi đã quên hỏi, chú chó của ngươi tên là gì? Dù sao cũng đã từng quen biết."



Cố Nhất Trĩ nhìn thấu tâm tư của Hạ Dịch Nặc, cũng theo bậc thang mà bước xuống: "Tiểu Bảo."



Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Cái gì?"



Cố Nhất Trĩ: "Ta nói, tên của nó là Tiểu Bảo."



Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên bật cười ra tiếng. Cố Nhất Trĩ cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc: "Có vấn đề gì sao?"



Hạ Dịch Nặc xấu hổ: "Không có...Không có..."



Cũng không thể nói, hắc, thật là trùng hợp! Nhũ danh của ta và tên cùa chú chó nhà ngươi giống nhau.



Đưa Cố Nhất Trĩ về, lúc Hạ Dịch Nặc trở lại Lương trạch đã hơn mười một giờ. Lương Giác Quân đang ngồi ở đầu giường dùng kindle đọc sách.



Hạ Dịch Nặc lập tức liền phát hiện vết tích nho nhỏ trên gương mặt Lương Giác Quân, quá sợ hãi, hỏi đã xảy ra chuyện gì.



Lương Giác Quân đơn giản nói những chuyện đã xảy ra một chút, Hạ Dịch Nặc thập phần tức giận. Lương Giác Quân cười nói, cũng không phải là tổn thương gì nghiêm trọng, người ta cũng không phải cố ý, ngày mai sẽ không nhìn ra nữa. Hạ Tiểu Bảo gào khóc, hối hận nói là hôm nay hẳn là nên đi cùng Lương Giác Quân.



Lương Giác Quân: "Kỳ thật cộng thêm những chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta cảm thấy đáng tiếc cho nhân cách của Vương Kiếm."



Hạ Dịch Nặc ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Đoạn thời gian trước, Đại học F bùng nổ thông tin sinh viên tố cáo người hướng dẫn làm giả báo cáo học thuật, có thể thấy loại hành vi vi phạm đạo đức này diễn ra khá thường trong học thuật. Người như Vương Kiếm, làm lãng phí tài nguyên giáo dục của quốc gia còn chưa nói, nếu chuyện này bị truyền thông thổi phòng lên, làm cho người ngoài hiểu lầm sâu sắc với tiến sĩ hay người nghiên cứu học thuật, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi."



Lương Giác Quân: "Lĩnh vực học thuật, không ít những người nóng vội bốc đồng trong học tập và nghiên cứu. Ta đã từng đọc được một đoạn văn nói rằng 'Văn hóa' rốt cuộc là cái gì, trong đó nói, văn hóa nên là những gốc rễ tu dưỡng trong nội tâm, tự giác không cần nhắc nhở, dùng trói buộc là điều kiện tiên quyết để được tự do, lương thiện biết suy nghĩ cho người khác."



Hạ Dịch Nặc: "Cho nên ngươi chính là loại người này."



Lương Giác Quân: "Ta đang có gắng trở thành người như vậy."



"Ngươi đã là người như vậy", Hạ Dịch Nặc hôn lên vết thương của Lương Giác Quân một cái, đau lòng mà ôm lấy nàng, "Có ngươi, đôi khi cảm thấy giống như có thêm một người mẹ, đôi khi lại cảm thấy giống như có một cô con gái..."



Nghe thấy những lời nói ngây thơ lại cưng chiều như vậy, Lương Giác Quân nhịn không được nhéo nhéo lên gương mặt Hạ Tiểu Bảo: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đã muộn, nhanh đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ."



Hạ Tiểu Bảo bắt đầu chơi xấu: "Đợi thêm chút nữa! Trước hết để cho ta ôm ngươi một lát."



Lương Giác Quân bất đắc dĩ cười cười, thực sự thuận thế tiến vào trong ngực Hạ Dịch Nặc, nhốt chặt vòng eo Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc Lương Giác Quân một chút.



Lương Giác Quân nhắm mắt lại, áp lỗ tai lên ngực Hạ Tiểu Bảo, nói: "Đừng nhúc nhích, để ta nghe một chút."



Hạ Dịch Nặc cười: "Có nghe ra cái gì không?"



Lương Giác Quân hài lòng gật đầu nói: "Ân, thật mềm."



"Lương lão sư!" Hạ Dịch Nặc liền thật 囧.



Lương Giác Quân ngừng mỉm cười: "Còn có chút nhịp tim không đồng đều."



Đối với các cặp đôi lần đầu tiên nếm thử nhân sự, thân thể của đối phương giống như là dòng suối sinh mệnh, khích lệ ngươi không ngừng thăm dò cùng khai phát. Có đôi khi bởi vì một động tác lơ đãng nho nhỏ của đối phương, đều sẽ khiến ngươi kích động lên một lớp gợn sóng. Bởi vì một vài lý do khó có thể mở miệng, ngượng ngùng, khẩn trương, thương tiếc, mà lại không biết phải làm sao, tiến thoái lưỡng nan.



Lương Giác Quân lại là tự nhiên duyên dáng: "Đừng cử động, cũng không cho con gái của ngươi thỉnh thoảng làm nũng một chút sao? Ta có chút buồn ngủ..."



Hạ Dịch Nặc ôm thật chặt người trong ngực, cắn răng nói: "Được!"



Không đến năm phút đồng hồ, Lương Giác Quân liền ngủ thiếp đi rồi, Hạ Dịch Nặc cẩn thận đặt nàng nằm xuống, đắp kín chăn, dấu kín góc chăn, hôn nhẹ lên trán, nói thì thầm trên bờ môi, ngủ ngon.



Ngày hôm sau, Thẩm Huyên Di đi theo đại sư huynh của nàng là Chu Tán, đến phòng thí nghiệm của Đường Thụ Lương mượn thiết bị.



Đến phòng thí nghiệm của Đường Thụ Lương, Chu Tán nhìn thấy một sinh viên mặc áo khoác trắng dài đúng lúc đi ngang qua cửa: "Đồng học, ta muốn mượn kính hiển vi huỳnh quang một chút, lúc trước đã từng chào hỏi qua với Trần Tĩnh lão sư của các ngươi. Nhưng mà hình như Trần lão sư không có ở đây, có thể làm phiền ngươi, giúp chúng ta lấy thiết bị một chút được không?"



Vương Manh đang vội, nhìn thoáng qua hộp tránh ánh sáng trên tay Chu Tán, nói: "Ah, Trần lão sư hình như đang lên lớp, ngươi đi hỏi Hạ sư tỷ của chúng ta một chút, nàng và Trần lão sư được phân công chịu trách nhiệm quản lý kính hiển vi trong phòng thí nghiệm."



Chu Tán: "Ngươi nói là, Hạ Dịch Nặc sao?"



Vương Manh: "Đúng vậy. Nàng ở bên trong, các ngươi đi vào là được rồi."



Hạ Dịch Nặc đang làm thí nghiệm cùng Lưu Nghiên, Chu Tán bước vào nói rõ lý do đến đây. Lưu Nghiên ngẩng đầu nhìn thấy bạn cùng phòng của mình, hướng Thẩm Huyên Di làm mặt quỷ, lập tức nói với Hạ Dịch Nặc: "Hạ sư tỷ, ngươi đi giúp đi, ở đây ta có thể tự mình giải quyết được."



Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua, nói được, vì vậy mang theo Chu Tán và Thẩm Huyên Di, đến phòng kính hiển vi. Chu Tán khách khí tỏ ý nói kính hiển vi trong phòng thí nghiệm của mình bị hỏng, đang chờ kỹ sư đến sửa, hai ngày nay cần phải dùng gấp cho nên chỉ có thể làm phiền các ngươi một chút. Hạ Dịch Nặc tỏ ý nói, giúp đỡ lẫn nhau, bình thường thôi, không cần khách sáo.



Trong phòng kính hiển vi tối đen như mực, ba người tiến về phía thiết bị trước, bởi vì phải tránh ánh sáng, trước mặt chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ. Hạ Dịch Nặc quen đường nhẹ nhàng lướt qua rút dây điện và máy tính kết nối với kính hiển vi, sau đó cẩn thận nói với Chu Thẩm hai người, làm thế nào để bật nguồn điện và đèn thủy ngân, làm thế nào để chuyển hướng đèn huỳnh quang, làm thế nào để chuyển hình ảnh sang máy chủ bằng phần mềm.



Trong bóng tối Thẩm Huyên Di âm thầm dò xét Hạ Dịch Nặc. Đều nói nữ nhân khi nghiêm túc là xinh đẹp nhất, một chút cũng không sai. Bộ dáng hết sức chăm chú của Hạ Dịch Nặc, chuyên nghiệp lại mê người.



"Đại khái chính là thao tác như vậy, rất đơn giản," Đúng lúc này điện thoại vang lên, Hạ Dịch Nặc lễ phép nói với hai người, "Xin lỗi, ta đi ra ngoài trước một chút, có chuyện gì có thể đến phòng thí nghiệm sát bên gọi ta."



Thẩm Huyên Di vội nói: "Được rồi, cám ơn Hạ sư tỷ."



Chu Tán cũng đứng lên: "Đã làm phiền ngươi rồi."



Hạ Dịch Nặc vừa tháo bao tay xuống, vừa cười vẫy vẫy tay, bước nhanh đi ra khỏi phòng kính hiển vi.



Chu Tán vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn theo ra cửa, hướng Thẩm Huyên Di bĩu môi: "Nghe danh không bằng gặp mặt, xinh đẹp a?"



Thẩm Huyên Di: "Cảnh đẹp ý vui."



Trên màn hình điện thoại di động lóe ra mặt quỷ của Lý Mộc, Hạ Dịch Nặc nghe điện thoại: "Mộc Mộc."



Đầu bên kia điện thoại là thanh âm hưng phấn của một người trẻ tuổi: "Tỷ! Ta sắp trở về rồi!"



Hạ Dịch Nặc mỉm cười: "Sao lại nhanh như vậy, không phải nói là tới lễ Giáng Sinh sao?"



"Không mong ta trở về sao?" Đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng cong miệng lên của Lý Mộc rồi, dùng cách nói của bà ngoại chính là, cũng sắp có thể treo được một bình dầu rồi.



Hạ Dịch Nặc: "Không có a!"



Lý Mộc: "Gần đây không có lớp học, rất rảnh rỗi, dù sao cũng sắp được nghỉ lễ, liền trở về sớm."



Hạ Dịch Nặc: "Cậu và mợ biết không?"



Lý Mộc: "Nói vô ích! Ba của ta chuyện gì đều muốn quản, làm sao có thể không biết. Đúng rồi, gần đây bà nội là ở Tam Hà sơn trang cùng với cô cô, hay là ở nhà của ta a?"



Hạ Dịch Nặc: "Ở Tam Hà sơn trang."



Lý Mộc rầm rì: "Hèn chi!"



Hạ Dịch Nặc: "Làm sao vậy?"



Lý Mộc: "Không sao, ba của ta nói xuống máy bay liền đến nhà của cô cô ăn cơm. Gần đây mỗi lần gọi điện thoại ông ấy đều khích lệ ta tiếp tục học nghiên cứu sinh, lỗ tai của ta cũng sắp đóng kén rồi! Đoán chừng chính là phát động cả nhà, giúp ông ấy làm thuyết khách. Ta trái lại hy vọng bà nội đang ở nhà của ta, tránh cho đến lúc đó ba của ta cả ngày ông ông ông ở bên tai của ta, phiền chết rồi."



Hạ Dịch Nặc: "Ngươi có chút tiền đồ này thôi sao, phải để bà ngoại làm chỗ dựa cho ngươi."



Lý Mộc: "Hừ! Ta mặc kệ, nếu không đến lúc đó ta đến ở chỗ của ngươi, gọi Tu Hằng ca và Tiểu Ngôn cùng đến, mấy người chúng ta cùng nhau trải qua happy hour!"



Hạ Dịch Nặc: "Tiểu điên rồ, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao. Lão ca đi làm bận rộn nhiều việc, ta phải làm thí nghiệm, Tiểu Ngôn cũng phải đi nhà trẻ."



Lý Mộc ai oán: "Ai, lễ Giáng Sinh a, ta cũng không tin một chút thời gian cũng không có."



Hạ Dịch Nặc thở ra: "Đến lúc đó rồi nói sau, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời ba của ngươi."



Buổi sáng hai ngày sau, Lý Mộc tự mình từ chỗ của bà ngoại lấy được chìa khóa cái ổ nhỏ của Hạ Dịch Nặc, gởi cho Hạ Dịch Nặc một bức hình selfie trên ghế sofa, kèm thêm một câu: "Đoán xem ta đang ở đâu?"



Tiểu tổ tông của ta!



Hạ Dịch Nặc không nói hai lời, nhanh chóng về nhà. Mở cửa liền thấy Lý Mộc bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế sofa trong phòng tiếp khách xem TV.



Nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, Lý Mộc đứng dậy chạy tới, cho Hạ Dịch Nặc một cái ôm của gấu, sau đó đáng thương nói: "Tỷ! Xem như ngươi chịu trở về rồi."



Hạ Dịch Nặc giống như có tật giật mình mà nhìn nhìn bốn phía, thở phào nhẹ nhõm. Đổi giày vào phòng, nhìn hành lý của Lý Mộc để ở cửa, hỏi: "Trở về nhà rồi sao? Cậu mợ đồng ý cho ngươi đến đây sao? Ngươi được nghỉ mười ngày sao?"



"Đương nhiên rồi, buổi sáng khi vừa xuống máy bay đã đến thỉnh an bà nội trước tiên. Ba mẹ ta không có ý kiến a, ta nói, bọn họ còn đang trông chờ ngươi cũng sẽ làm thuyết khách!" Lý Mộc trở về ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy cái gối, ngồi xếp bằng.



Hạ Dịch Nặc đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Mộc: "Khó trách có chìa khóa, thật là coi như ta nợ ngươi!"



Lý Mộc ngồi dịch sang bên cạnh, không chịu thua: "Sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, ngươi nhìn một chút, ở đây có ba phòng, ta không động vào những thứ trong phòng sách và phòng ngủ chính, ngủ trong phòng khách cũng được a! Ngươi không phải chỉ có một mình ta là muội muội sao, Hạ Tiểu Bảo, ngươi lạnh lùng hà khắc, ngươi vô tình..."



Hạ Dịch Nặc nện một gối lên người Lý Mộc, ngắt lời nàng: "Ngươi còn cố tình gây sự! Được rồi, phục ngươi. Nhân lúc buổi chiều, ta đem drap chăn ra phơi nắng, buổi tối để ngươi trải giường lên."



Lý Mộc làm một pose vươn cánh tay thương hiệu của Astro Boy: "Yes!"



Hạ Dịch Nặc đi đến phòng khách, từ trong ngăn tủ lấy chăn drap ra, vừa ôm đến ban công, vừa hướng Lý Mộc nói: "Kỳ thật cậu nói cũng có lý, tuy rằng ta sẽ không làm thuyết khách, chỉ là ngươi cũng nên nghiêm túc cân nhắc vấn đề này. Sang năm liền tốt nghiệp rồi."



Hai tay Lý Mộc chắp ở phía sau, cười hì hì một đường đi theo, cười đến giảo hoạt: "Tỷ, tại sao ngươi lại bắt đầu dài dòng rồi. Ta cảm thấy chuyện của ta rất nhỏ, có lẽ, chúng ta hẳn là nên ngồi xuống hảo hảo nói về chuyện của ngươi..."



"Chuyện gì? Ta có chuyện gì để nói." Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lý Mộc, tiếp tục đem chăn drap phơi nắng.



Lý Mộc dựa vào cánh cửa trượt của ban công, hai tay khoanh trước ngực, hắng giọng: "Tỷ, tự ngươi nhìn xem, ban công không có treo một bộ quần áo, trong tủ lạnh hầu như không có thức ăn, điểm chết người nhất chính là, trên bàn trà còn có một tầng bụi mỏng, loại người thích sạch sẽ như ngươi, làm sao lại để xảy ra chuyện này? Ta vừa nói ta tới đây, ngươi lòng như lửa đốt mà chạy về làm gì?"



Hạ Dịch Nặc ngẩn người, trong lúc nhất thời không phản bác được.



"Ngươi thành thật khai báo, bây giờ đang ở đâu?!" Lý Mộc híp mắt, ánh mắt sắc bén, tới gần Hạ Dịch Nặc.



Hạ Dịch Nặc cúi đầu xoa trán.



"Người kia là ai? Có phải là bác gái chưa biết hay không?"



Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu: "Mộc Mộc, ngươi nghe ta nói..."



"Được rồi, nghe lời dạo đầu này, liền biết rõ ngươi đang gạt ta!" Nói xong Lý Mộc liền muốn xoay người đi.



Hạ Dịch Nặc giữ chặt lấy Lý Mộc, hít sâu một hơi, sau đó thở ra: "Mộc Mộc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"



Lý Mộc tránh bàn tay Hạ Dịch Nặc ra: "Nhỏ hơn ngươi ba tuổi! 22 tuổi rồi!"



Hạ Dịch Nặc mỉm cười: "22 tuổi, hẳn là đã hiểu chuyện rồi."



Lý Mộc trừng mắt nhìn Hạ Dịch Nặc một cái: "Nói lời vô ích!"



Hạ Dịch Nặc lại nghiêm túc giống như lão sư đang trả lời một vấn đề của học sinh tiểu học trong lớp: "Ta không muốn lừa gạt ngươi. Bây giờ ta đang ở cùng với bằng hữu của ta, nàng là...Bạn gái của ta."



Lý Mộc mở to đôi mắt: "What?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện