Mối quan hệ và khoảng cách giữa những người yêu nhau, giống như là ánh sáng mặt trời và trái đất. Giữa con người với con người trong dãy ngân hà, tình yêu, khiến cho ta liên tục xoay quanh ngươi; mà đồng thời, ta cũng có ban ngày và đêm tối thuộc về riêng mình, một vòng một vòng, liên tục tự xoay quay. May thay có những hành tinh vĩnh viễn luôn xoay quanh và tự xoay này, ban ngày đêm tối, xuân hạ thu đông, có thể thay đổi, biến hóa, thời gian mới hiện ra sự xưa cũ, lâu dài.



Ngay đêm đó khi Lương Giác Quân đến bệnh viện thăm Tào Tinh, Hạ Dịch Nặc đặc biệt đi thăm hỏi bạn cũ của Hạ Viêm là Thái Côn.



Thái Côn là bạn cùng trường của Hạ Viêm, trước kia làm trong ngành sản xuất thư pháp kim thạch, là một người thập phần khiêm tốn lại phong nhã. Hàng năm lúc những đợt trà mới được đưa ra thị trường, Hạ Viêm luôn mang theo Hạ Dịch Nặc, đi đến nhà Thái Côn ngâm một bình trà, nói chuyện xưa nói chuyện nay, chỉ điểm giang sơn.



Hạ Dịch Nặc đến nhà thăm hỏi, người vui vẻ nhất tất nhiên chính là Thái bá mẫu. Thái bá mẫu lôi kéo cánh tay Hạ Dịch Nặc, ánh mắt đều muốn tràn ra nước, không ngừng tán thưởng: "Tiểu Bảo thật sự là càng ngày càng đẹp!" Thái Côn tất nhiên là hiểu được tâm tư của lão bà, dưới gối hai vợ chồng chỉ có một nhi tử cùng tuổi với Hạ Dịch Nặc, hận không thể có một cái tiểu áo bông* tri kỷ.



(*Con gái)



Hạ Dịch Nặc lễ phép cười nói: "Thái bá bá, hôm nay con có chút việc muốn làm phiền ngài."



Thái Côn vui vẻ chân thành nói: "Ân? Thật sao? Một câu của Tiểu Bảo, có thể giúp ta nhất định phải giúp nha!"



Hạ Dịch Nặc hé miệng cười: "Là thấ này, con muốn tự mình học khắc một con dấu, nhưng mà con không có căn bản, ngài là chuyên gia trong phương diện này, cho nên muốn xin ngài giúp, dạy một chút kỹ thuật cơ bản."



"Ai, chuyên gia không chuyên gia cái gì. Lúc còn trẻ, tiếp xúc nhiều liền trở nên thành thục, bây giờ không còn nhiều người để ý đến thủ nghệ này nữa rồi!"



"Sao có thể như vậy được, đây chính là một môn nghệ thuật. Bọn tiểu bối tài sơ học thiển, những thứ còn phải học hỏi thật sự rất nhiều."



"Ha ha! Tốt! Vậy chúng ta đi phòng sách, ta cho ngươi xem vài thứ." Thái Côn vừa mang Hạ Dịch Nặc đi vào phòng sách, vừa hỏi: "Trước kia từng nghe nói đến những kiến thức về chuyện khắc dấu này chưa?"



Hạ Dịch Nặc ăn ngay nói thật: "Trong lớp nghệ thuật thời trung học, lão sư có dạy một chút đơn giản, không có kết quả gì đặc biệt."



"Nếu như vậy, chúng ta hốt thuốc đúng bệnh, nói đơn giản." Thái Côn lấy mắt kính từ túi áo sơ mi ra đeo lên, bắt đầu chậm rãi nói: "Nghệ thuật khắc dấu, là kết hợp giữa thư pháp và khắc dấu, nghệ thuật chế tác con dấu, là hình thức nghệ thuật đặc biệt của chữ Hán. Lịch sử này, tính ra cũng có hơn ba nghìn năm rồi."



Hạ Dịch Nặc nghiêm túc gật đầu.



Thái Côn lấy một thùng giấy từ trong ngăn kéo ra, bên trong là nhiều loại ấn thạch*, thuận tay nhặt lên một cái, giải thích: "Mới học khắc dấu, đá Thanh Điền là một loại vật liệu thường gặp nhất. Đá Thanh Điền này, sinh ra từ huyện Thanh Điền tỉnh Chiết Giang, vì vậy gọi là đá Thanh Điền. Đá Thanh Điền tinh tế ôn nhuận, dễ nhận nét dao, những nét dao cũng có thể thực hiện rất phong phú, còn có các màu xanh, vàng, hồng và màu than chì, đắt hơn so với đá Ánh sáng, đá Thạch trắng, đá Tùng Hoa, là thượng phẩm trứ danh của Phong Môn Thanh**."



(*Con dấu bằng đá)



(**Các loại đá ấn thạch nói chung)



Hạ Dịch Nặc cũng nhặt lên một khối ấn thạch, giơ lên, nhìn kỹ ở dưới ánh đèn.



"Còn về đao pháp, người đục đồng khắc ngọc, cần dùng lực thâm hậu, quá trình cũng tương đối phức tạp. Đá tốt trong khác dấu, cũng giống như giấy bút tốt trong văn thơ, nét dao khắc dấu cần lưu ý ở chỗ, trên đá có nhiều đường vân, phải thể hiện được những nét khắc tự nhiên, lưu lại đường cong dấu vết phải giữ được khí tức vốn có của thạch đá. Dao pháp thường dùng, đại khái có thể chia thành xung dao và thiết dao. Xung dao nét đi sảng khoái, mạnh mẽ, thể hiện ra khí thế mạnh mẽ nồng đậm, là thế mạnh của vùng An Huy; thiết dao thì nét đi chậm chạp, dùng những đường nét ngắn và liên tục, từng nét từng nét, thể hiện đường nét chính xác tỉ mỉ, khí tượng nồng đậm vững vàng, là thế mạnh của vùng Chiết Giang mang theo hơi hướng phương Tây. Hai loại đao pháp kết hợp lại sử dụng, hiệu quả càng tốt. Ngươi học y, lại làm thí nghiệm quanh năm, thủ pháp khẳng định là không có vấn đề gì."



Hạ Dịch Nặc cười: "Không bằng Thái bá bá ngài biểu diễn một lượt đi?"



Thái Côn mặt mày hớn hở: "Chỉ nói không thực hành, thật sự là không thể nói rõ được. Đã hơn một năm rồi ta cũng không có luyện tập điêu khắc!"



Chọn ngày không bằng gặp ngày. Nói xong, Thái Côn đi tìm các dụng cụ, bắt đầu động thủ khắc một con dấu.



"Được rồi, ở đây có một bộ dụng cụ khắc dấu, dao khắc, đá Thanh Điền phổ biến nhất," Chỉ thấy trước tiên Thái Côn dùng giấy nhám đem mặt đá đều mài phẳng, "Tất cả đá mua được đều phải đánh sáp lên, chúng ta phải mài đi một tầng sáp mỏng kia, sau đó mới thao tác. Chú ý dùng sức đều đều, đừng mài thành một mặt phẳng nghiêng."



Hạ Dịch Nặc gật gật đầu.



Thái Côn cắt một mẩu giấy axít sulfuric mờ, dùng tiểu Khải bút viết* chữ "Hạ" bằng thể chữ triện xuống mảnh giấy axít sulfuric. Hạ Dịch Nặc hiểu ý mỉm cười.



(*Bút lông nhỏ đầu nhọn)



Thái Côn: "Thể chữ triện thoạt nhìn, có chút lạ lẫm, kỳ thật rất dễ học hỏi tìm hiểu, đương nhiên, muốn tinh thông, cũng là rất khó. Khám phá nguồn gốc của nó, luôn hiển thị các đường nhỏ hữu hình, cho nên chữ triện mới có tính mỹ thuật. Lưu ý, phải dùng mực đậm, thêm nước vào giấy axit sẽ bị nhăn. Nếu như ngươi cảm thấy chưa nắm chắc cỡ chữ, ngươi có thể dùng bút chì để vẽ các ký tự trên giấy trước."



"Giống như lúc tập viết chữ thời tiểu học vậy." Hạ Dịch Nặc cười nói.



"Không sai!" Thái Côn mỉm cười gật đầu, cẩn thận lật giấy axit lại, đem chữ viết đặt lên mặt đá đã mài tốt, "Kỳ thật không biết dùng tiểu Khải bút cũng không sao, ngươi có thể in chữ muốn khắc ra, đem tờ giấy áp lên đá, sau đó dính vào dầu chuối vào, dùng nước tẩy sơn móng tay của nữ sinh các ngươi, từ từ lau qua tờ giấy kia, liền sẽ đem chữ in lên mặt đá. Ngươi có thể trở về làm thử xem, rất thuận tiện."



Hạ Dịch Nặc mở ra hai tay nhìn nhìn, nói: "Con không có sơn sơn móng tay, bất quá trong phòng thí nghiệm thật ra có dầu chuối."



Thái Côn đem ấn thạch cố định trên một công cụ bằng gỗ, nâng mắt kính, cầm lấy dao khắc, nói: "Cái này gọi là ấn giường, là dùng để cố định ấn thạch. Tư thế cầm dao này, gọi là phong cách cầm dao bao sao. Ngươi xem, giống như cầm bút lông vậy, sử dụng ba ngón tay đầu tiên để giữ con dao, ngón áp út chống vào khối đá. Nói về độ khó, thiết dao càng khó, chúng ta mới bắt đầu học, dùng xung dao là tốt nhất."



Thái Côn nói xong liền bắt đầu động dao, Hạ Dịch Nặc tiến đến nhìn kỹ, không đến ba phút, một chữ 'Hạ' thể triện sơ bộ được hình thành.



"Việc khắc sơ bộ là như thế này, có chút loạn, còn cần sửa chữa." Thái Côn dùng ngón tay xoa nhanh, thấm chút mực, thấm nhẹ lên mặt đá đã được khắc sơ bộ.



"Làm như vậy, khắc thành hình dáng thế nào liền nhìn thấy rõ ràng. Lúc này phải kiểm tra xem chỗ nào không đúng, chỗ nào khắc chưa tốt."



Thái Côn vừa nói, vừa cầm bột đá đã mài xuống lúc nãy rắc lên trên mặt đá, xoa đều, sau đó bắt đầu sửa chữa.



"Lúc sửa chữa vẫn phải chú ý đao pháp, tuyệt đối đừng dây dưa lưỡi dao nhiều lần, nếu không con dấu sẽ không còn tinh thần, in ra dấu vế kéo tới kéo lui, rất khó coi."



Hạ Dịch Nặc liên tục gật đầu.



Khi đã sửa chữa không sai biệt lắm, Thái Côn quét sạch bột đá, thổi thổi, sau đó lấy ra một hộp mực đóng dấu, khe khẽ thấm vào, ấn con dấu xuống giấy.



"Đóng dấu mực chu sa*, tính chất tinh tế tỉ mỉ, màu sắc sáng rõ, lại trầm ổn."



(*Mực đỏ)



Hạ Dịch Nặc giơ ngón tay cái lên, chậc chậc tán thưởng.



Thái Côn cười nói: "Đều là chút tài mọn, không đáng nhắc đến."



Hạ Dịch Nặc: "Làm sao chứ, Thái bá bá quỷ phủ thần công, nhìn thấy khiến cho cằm của con muốn rớt xuống!"



Thái Côn cười ha ha.



Thái bá mẫu đem một đĩa trái cây đến, sẵng giọng: "Ngươi nha, lôi kéo Tiểu Bảo cả buổi, ngươi không mệt mỏi Tiểu Bảo cũng mệt mỏi rồi. Nhanh nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó, thấy các ngươi chăm chú như vậy, cũng không đành lòng quấy rầy các ngươi."



Hạ Dịch Nặc cầm lấy đĩa trái cây, hướng Thái bá mẫu nói lời cám ơn, tiếp tục hỏi: "Thái bá bá, vậy ngài có thể giúp con tìm một khối đá thích hợp để khắc dấu sưu tầm hay không?"



Thái Côn nhíu mày suy tư, nói: "Bây giờ thị trường ấn thạch vẫn còn tương đối loạn, trên thị trường Phong Môn Thanh, có loại đá hàng chục hàng trăm, cũng có loại đá ngàn vạn. Để ta nghĩ một chút, ở chỗ của ta hẳn là có vài tấm hình mẫu, là một cửa hàng chuyên kinh doanh đá khắc dấu do một người bạn của ta thành lập, chất liệu và giá cả đều tương đối thích hợp, ta tìm cho ngươi xem."



Thái Côn bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm, thật vất vả mới tìm được mấy tấm ảnh chụp, vui vẻ như là trúng số: "Tìm được rồi! Để chúng ta xem xem!" Thái Côn vừa cầm ra, vừa gọi Hạ Dịch Nặc tiến đến.



"Ngươi xem, đây là một khối Phong Môn Thanh dạng hình vuông năm màu, đá Thanh Điền năm màu, muôn màu muôn vẻ, hoa văn lộng lẫy, giống như một bức tranh vẽ tự nhiên; còn cái này, là đá Thanh Điền dạng hoa văn vát đầu, tính chất tương đối cứng giòn, màu sắc thuần nhã, khắc dấu hàng cao cấp; tấm thứ ba, để ta xem nhìn, a, Phong Môn Thanh hình dạng hoa văn sư tử, tinh khiết màu mịn, khắc hình sư tử phía trên, phong cách cổ xưa đôn hậu; một tấm cuối cùng, Phong Môn Thanh hình vuông đơn thuần, không có bất kỳ trang trí gì cả, ôn nhuận mà bao hàm nét đẹp nội tâm."



Hạ Dịch Nặc chỉ vào ảnh chụp: "Con thích khối Phong Môn Thanh hình vuông đơn thuần cuối cùng, kín đáo chừng mực, khiêm tốn không chói mắt."



Thái Côn gật đầu tán thưởng: "Rất tốt!"



"Vậy phải làm phiền Thái bá bá, giúp con lấy một khối ấn thạch."



"Phiền cái gì, hiếm khi ngươi có phần tâm tư này. Chỗ của ta có hai quyển sách, ngươi lấy về xem một chút đi."



"Được."



Cáo biệt Thái bá bá và Thái bá mẫu, trên đường lái xe về nhà, Hạ Dịch Nặc còn đang vui vẻ hào hứng suy nghĩ về kế hoạch của mình. Lúc dừng đen đỏ ở một ngã tư đường, từ xa xa thế nhưng lại nhìn thấy Cố Nhất Trĩ.



Giữa đêm đông rét lạnh này, Cố Nhất Trĩ bọc một chiếc áo khoác ngoài, ngồi xổm nơi giao lộ gọi điện thoại, vẻ mặt lo lắng, có một chú chó Golden Retriever đang nằm bên chân.



Hơi do dự một chút, chờ đến khi đèn xanh sáng lên, Hạ Dịch Nặc vẫn là lái xe đến bên cạnh Cố Nhất Trĩ.



Hạ cửa sổ xe xuống, Hạ Dịch Nặc gọi một tiếng: "Cố sư tỷ?"



"Tiểu Hạ?!"



"Đây là..."



"Ngươi biết bệnh viện thú y nào gần đây nhất không?"



Hạ Dịch Nặc nhìn nhìn bốn phía, sau đó gật gật đầu. Cố Nhất Trĩ không nói hai lời, mở cửa xe, cẩn thận mà đem chú chó ôm lên ngồi ở phía sau, chú chó Golden Retriever kia mang một bộ dáng mệt mỏi.



Hạ Dịch Nặc cũng không hỏi gì, trực tiếp lái xe đến trước cửa bệnh viện thú y. Chín giờ tối, bệnh viện đã đóng cửa. Nhìn bộ dáng lo lắng của Cố Nhất Trĩ, hết cách rồi, Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho một người bạn làm bác sỹ thú y thời đại học. Người bạn giới thiệu một bệnh viện thú y làm việc 24h, gần như phải lái xe qua một nữa C thành.



Trên đường đi, vì muốn làm yên lòng một Cố Nhất Trĩ đang lo lắng ưu sầu, Hạ Dịch Nặc hỏi, Golden Retriever bị những triệu chứng gì.



Cố Nhất Trĩ trả lời: "Bắt đầu từ ngày hôm qua liền bỏ ăn, ta cho rằng chẳng qua nó chỉ tức giận một chút. Ban ngày ta đi làm, để thức ăn nước uống lại, buổi tối sau khi trở về thấy nó bắt đầu bị nôn, nôn ra nhiều lần, ốm yếu, hẳn là đang bị đau bụng."



Hạ Dịch Nặc từ kính chiếu hậu nhìn chú chó Golden Retriever một cái, Golden Retriever nằm sấp trên ghế sau không động đây, Cố Nhất Trĩ khe khẽ vuốt đầu của nó.



Hạ Dịch Nặc: "Những thứ nó nôn ra, là thứ ăn, hay chỉ là nước bọt và dịch trong dạ dày?"



Cố Nhất Trĩ: "Cái này... Ban đầu là thức ăn, sau đó những thứ trong bụng đều đã nôn ra hết, cũng chỉ còn lại dịch trong dạ dày thôi."



Hạ Dịch Nặc: "Vậy nó có còn muốn ăn nữa không? Hoặc là có uống nước nhiều không?"



Cố Nhất Trĩ: "Không có muốn ăn, vừa uống nước liền nôn ra."



Hạ Dịch Nặc: "Vậy sao không nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện?"



Cố Nhất Trĩ: "Ta..."



"Thực xin lỗi, ta không phải có ý đó, ta biết ngươi công việc bận rộn." Hạ Dịch Nặc tự biết thất lễ, vội vàng nói xin lỗi, "Ta thấy triệu chứng của nó, hẳn là viêm dạ dày cấp tính, không đáng ngại, ngươi đừng quá lo lắng."



Cố Nhất Trĩ: "Chỉ mong là như vậy a. Cố tình xe của ta lại đem đi bảo dưỡng rồi, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy."



Đến bệnh viện thú y, kiểm tra xong, bác sỹ thú y gần như cũng nói giống như Hạ Dịch Nặc: "Đây là viêm dạ dày cấp tính, có thể là ăn phải thức ăn đã hỏng, ăn quá nhiều, ăn vật lạ hoặc là những thứ có thuốc kích thích, triệu chứng là tinh thần ủ dột, nôn mửa và đau bụng. Chó bị bệnh sẽ thường xuyên khát nước, chỉ là sau khi uống nước sẽ bị nôn ra, khả năng ăn uống giảm xuống rõ rệt hoặc là bỏ ăn, hoặc bởi vì đau bụng mà biểu hiện bất an. Lúc nôn mửa nghiêm trọng, có thể xảy ra hiện tượng mất nước hoặc mất cân bằng điện giải. Trong miệng, thường có thể nhìn thấy một lớp vàng trắng phủ trên lưỡi và có mùi hôi."



Cố Nhất Trĩ: "Vậy phải làm sao?"



Bác sỹ thú y: "Rất đơn giản, trước ta tiêm đường glucose và nước muối sinh lý cho nó. Sau đó ngươi hạn chế cho nó ăn thức ăn, ngừng cho ăn trong 24 giờ. Lúc này nếu như không tiếp tục bị nôn mửa, có thể cho uống nước nhiều hơn một chút, để duy trì độ ẩm trong miệng, sau đó cho ăn cháo với đường muối, hoặc là đường nhiều, ít chất béo, protein thấp, thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, vài ngày sau từng bước khôi phục chế độ ăn bình thường. Ta sẽ kê cho nó vài viên thuốc dạ dày, trộn vào trong thức ăn của nó, mỗi ngày cho ăn ba lần."



Cố Nhất Trĩ vẫn có chút lo lắng: "Như vậy là được rồi sao?"



Bác sỹ thú y: "Phải. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, chó của ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, cũng tám chín tuổi rồi đi? Các loại thức ăn đều phải chú ý một chút, không thể bởi vì chủ nhân bận rộn công việc, liền không quan tâm để mắt đến nó."



Gương mặt Cố Nhất Trĩ mang vẻ xấu hổ: "Được rồi, ta đã biết, cám ơn bác sĩ!"



Hạ Dịch Nặc đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lương Giác Quân, nói tình hình đơn giản một chút, đương nhiên, không có nhắc đến chuyện con dấu, có thể sẽ về nhà muộn một chút. Lương Giác Quân nói được, chú ý an toàn.



Lúc quay trở vào, Cố Nhất Trĩ đã làm xong thủ tục. Buổi tối Golden Retriever phải ở lại bệnh viện thú y truyền dịch theo dõi, Cố Nhất Trĩ cũng thở phào nhẹ nhỏm.



Đi ra khỏi bệnh viện thú y, thời gian đã hơn mười giờ, Cố Nhất Trĩ cũng không chút khách khí lại lên xe của Hạ Dịch Nặc, trong lòng Hạ Dịch Nặc thầm nói —— được rồi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.



Lúc này ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Cố Nhất Trĩ thoải mái hơn rất nhiều, hỏi: "Không ngờ ngươi còn biết về bệnh thú y?"



Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua điện thoại, có chút không tập trung: "Trước kia ta học lâm sàng, người và động vật cũng không sai biệt lắm."



Cố Nhất Trĩ: "Ta nghĩ ngươi cũng có nuôi chó."



Hạ Dịch Nặc: "Nói thật, ta có chút sợ những chú chó quá lớn, hơn nữa ta còn thích sạch sẽ một chút, cho nên không có nuôi chó."



Cố Nhất Trĩ: "Không thể nào! Chó đáng yêu như thế, ngươi thế nhưng lại ghét nó bẩn?"



Hạ Dịch Nặc cười nói: "Cố sư tỷ, ta chưa từng nói là ta ghét nó bẩn, chỉ là không có tâm tư kia mà thôi. Huống chi, thú cưng nuôi dưỡng ra tình cảm, đến lúc phải chia cách là một chuyện rất nhẫn tâm, không phải sao?"



Cố Nhất Trĩ: "Điển hình của người theo chủ nghĩa bi quan."



Hạ Dịch Nặc: "Cũng đừng một gậy đánh chết người, kỳ thật ta cũng có nuôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện