Bỗng nhiên, nàng nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm vì tình yêu mà bất chấp tất cả.
“Hoàng hậu nương nương, nếu người chịu giúp vương gia, thảo dân nguyện làm thiếp để hầu hạ nương nương.”
“Thảo dân biết người do dự, chẳng qua là lo vương gia sau khi đăng cơ sẽ không lập người làm chính thất.”
“Điều này người có thể yên tâm, thảo dân tuyệt đối không tranh đoạt.”
“Dù sao người và vương gia từng có hôn ước, vị trí mẫu nghi thiên hạ vốn là của người.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, không rõ đây là ý của Thẩm Trường Phong hay là quyết định của nàng.
“Ngươi, thực sự hào phóng đến vậy sao?”
“Nhưng trước đó Tuấn vương đâu có nói như vậy với bổn cung.”
Nàng gật đầu, lời lẽ chân thành tha thiết.
“Chỉ cần vương gia đạt được tâm nguyện, thảo dân nguyện làm bất kỳ điều gì. Đây không chỉ là ý của thảo dân, mà cũng là ý của vương gia.”
Ta vuốt cằm, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Nhưng hắn không phải đã lấy được khăn tay rồi sao? Nay lại muốn bổn cung làm gì nữa?”
18
Từ Uyển Mộc bực bội nói với ta.
Hai chiếc khăn tay trên người Thẩm Trường Phong đều không cánh mà bay.
Hôm đó, có hai tên trộm lẻn vào phủ Tuấn vương, mỗi kẻ trộm đi một chiếc khăn. Kẻ đến trước còn cho Thẩm Trường Phong một trận no đòn.
Ta nhéo mạnh vào đùi mình, cố nén không bật cười thành tiếng.
“Chuyện này… Vương gia quả thực quá xui xẻo!”
Từ Uyển Mộc than thở, thở dài một hơi:
“Đúng vậy, giờ đây chỉ còn cách liên kết với hoàng hậu nương nương và tướng quân để lập lại trật tự.”
Lời nàng vừa dứt, trong lòng ta như có tiếng chuông cảnh báo vang lên.
“Cái gì? Các người muốn làm phản?”
Từ Uyển Mộc nhíu mày, cố ý chỉnh lại lời ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải làm phản, mà là thảo phạt nghịch tặc.”
Thảo phạt nghịch tặc gì chứ!
Hoàng đế là người tiên đế đích thân hạ chỉ truyền ngôi, danh chính ngôn thuận.
Nghịch tặc chính là các người đấy, có biết không?
Ta dụi mắt, khuyên nàng bằng lời lẽ mềm mỏng:
“Làm như vậy sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi là một cô gái đơn thuần, tốt nhất đừng dính vào chuyện này.”
Nhưng nàng không nghe, lắc đầu như trống bỏi.
“Đại nghiệp của vương gia là quan trọng nhất. Nếu cửu tộc của thảo dân vì vậy mà tổn thất, đó là số mệnh của họ, không trách được ai.”
“Hơn nữa, có thể góp phần vào kế hoạch của vương gia, đó cũng là phúc phận mà tổ tiên họ đã tích đức tám đời mới có.”
Nghe lời này, ta thật sự không nhịn được nữa.
Này là kiểu suy nghĩ “não tàn yêu đương” từ đâu đến vậy?
Chẳng lẽ nàng có mối thù sâu đậm gì với cửu tộc của mình sao?
Thấy không thể khuyên bảo nàng, ta đành từ chối thẳng thừng và cứng rắn việc cấu kết làm phản.
Từ Uyển Mộc rời đi với vẻ không cam lòng. Trước khi đi, nàng còn buông lời rằng ta nhất định sẽ thay đổi ý định.
Ta thấy thật vô lý, chỉ coi nàng là cô gái nhỏ chưa trưởng thành nên không nghĩ ngợi nhiều.
19
Thẩm Ngọc Khuynh gọi ta đến dùng bữa tối.
Cảm giác giống như một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Vì ta đã hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Từ khi hoàng đế mất trí nhớ, đến khi Tuấn vương trở lại kinh thành, rồi đến sự việc khăn tay liên tiếp biến mất.
Ta cảm thấy rất có khả năng, Thẩm Ngọc Khuynh đã biết tin Thẩm Trường Phong trở về từ trước khi đi săn.
Do đó, việc hắn mất trí nhớ chỉ là giả vờ, hắn đang thử xem ta có còn tình cảm với Thẩm Trường Phong hay không.
Ta từng chứng kiến thủ đoạn sấm sét của hoàng đế, điều đó không phải là mới lạ.
“Hoàng hậu nương nương, nếu người chịu giúp vương gia, thảo dân nguyện làm thiếp để hầu hạ nương nương.”
“Thảo dân biết người do dự, chẳng qua là lo vương gia sau khi đăng cơ sẽ không lập người làm chính thất.”
“Điều này người có thể yên tâm, thảo dân tuyệt đối không tranh đoạt.”
“Dù sao người và vương gia từng có hôn ước, vị trí mẫu nghi thiên hạ vốn là của người.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, không rõ đây là ý của Thẩm Trường Phong hay là quyết định của nàng.
“Ngươi, thực sự hào phóng đến vậy sao?”
“Nhưng trước đó Tuấn vương đâu có nói như vậy với bổn cung.”
Nàng gật đầu, lời lẽ chân thành tha thiết.
“Chỉ cần vương gia đạt được tâm nguyện, thảo dân nguyện làm bất kỳ điều gì. Đây không chỉ là ý của thảo dân, mà cũng là ý của vương gia.”
Ta vuốt cằm, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Nhưng hắn không phải đã lấy được khăn tay rồi sao? Nay lại muốn bổn cung làm gì nữa?”
18
Từ Uyển Mộc bực bội nói với ta.
Hai chiếc khăn tay trên người Thẩm Trường Phong đều không cánh mà bay.
Hôm đó, có hai tên trộm lẻn vào phủ Tuấn vương, mỗi kẻ trộm đi một chiếc khăn. Kẻ đến trước còn cho Thẩm Trường Phong một trận no đòn.
Ta nhéo mạnh vào đùi mình, cố nén không bật cười thành tiếng.
“Chuyện này… Vương gia quả thực quá xui xẻo!”
Từ Uyển Mộc than thở, thở dài một hơi:
“Đúng vậy, giờ đây chỉ còn cách liên kết với hoàng hậu nương nương và tướng quân để lập lại trật tự.”
Lời nàng vừa dứt, trong lòng ta như có tiếng chuông cảnh báo vang lên.
“Cái gì? Các người muốn làm phản?”
Từ Uyển Mộc nhíu mày, cố ý chỉnh lại lời ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải làm phản, mà là thảo phạt nghịch tặc.”
Thảo phạt nghịch tặc gì chứ!
Hoàng đế là người tiên đế đích thân hạ chỉ truyền ngôi, danh chính ngôn thuận.
Nghịch tặc chính là các người đấy, có biết không?
Ta dụi mắt, khuyên nàng bằng lời lẽ mềm mỏng:
“Làm như vậy sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi là một cô gái đơn thuần, tốt nhất đừng dính vào chuyện này.”
Nhưng nàng không nghe, lắc đầu như trống bỏi.
“Đại nghiệp của vương gia là quan trọng nhất. Nếu cửu tộc của thảo dân vì vậy mà tổn thất, đó là số mệnh của họ, không trách được ai.”
“Hơn nữa, có thể góp phần vào kế hoạch của vương gia, đó cũng là phúc phận mà tổ tiên họ đã tích đức tám đời mới có.”
Nghe lời này, ta thật sự không nhịn được nữa.
Này là kiểu suy nghĩ “não tàn yêu đương” từ đâu đến vậy?
Chẳng lẽ nàng có mối thù sâu đậm gì với cửu tộc của mình sao?
Thấy không thể khuyên bảo nàng, ta đành từ chối thẳng thừng và cứng rắn việc cấu kết làm phản.
Từ Uyển Mộc rời đi với vẻ không cam lòng. Trước khi đi, nàng còn buông lời rằng ta nhất định sẽ thay đổi ý định.
Ta thấy thật vô lý, chỉ coi nàng là cô gái nhỏ chưa trưởng thành nên không nghĩ ngợi nhiều.
19
Thẩm Ngọc Khuynh gọi ta đến dùng bữa tối.
Cảm giác giống như một bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Vì ta đã hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Từ khi hoàng đế mất trí nhớ, đến khi Tuấn vương trở lại kinh thành, rồi đến sự việc khăn tay liên tiếp biến mất.
Ta cảm thấy rất có khả năng, Thẩm Ngọc Khuynh đã biết tin Thẩm Trường Phong trở về từ trước khi đi săn.
Do đó, việc hắn mất trí nhớ chỉ là giả vờ, hắn đang thử xem ta có còn tình cảm với Thẩm Trường Phong hay không.
Ta từng chứng kiến thủ đoạn sấm sét của hoàng đế, điều đó không phải là mới lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương