Ba người nam nhân ngồi xuống đàm luận, sau khi xác định được thân phận của Hoạ Thiên, Viêm Chính có vẽ càng khách khí hơn một chút, hoàn toàn không có bộ dáng cao ngạo của gia chủ một gia tộc chút nào.
Mà Tôn Dương thì thấy Viêm Chính hoà đồng dễ gần như vậy, hắn cũng rất tự nhiên mà trò truyện cười cười nói nói vui vẽ. Duy chỉ có cái tên chuyên làm mặt lạnh như Hoạ Thiên là ngồi đơ ra như phỗng, thỉnh thoảng chỉ mở miệng nói vài ba câu rồi sau đó lại tiếp tục làm mặt lạnh.
Viêm Chính thấy Tôn Dương cũng hoà hợp như vậy? Y cũng tranh thủ nói với hắn rất nhiều chuyện ở Lăng Sương thành, ví dụ như nói về các gia Tộc lớn như Lăng gia, Tử gia và Đông Doanh gia. Y còn nhắc đến các tông môn đại phái lớn như Bách Thảo Tiên Cung, Sinh La môn, Linh Vân Kiếm Các và Bách Bảo tông. Hoàn toàn không có nhắc gì đến chuyện của Viêm Khai con trai mình, nhưng mà cũng không phải là không nhắc đến, chỉ là y đang khôn khéo lựa thời cơ phù hợp để mở miệng với Tôn Dương mà thôi.
Tôn Dương đương nhiên cũng nhận ra điểm này, nhưng mà hắn cũng không vội, dù sao hắn cũng đã đáp ứng với Viêm Khai rồi, cho nên đằng nào hắn cũng phải giúp. Chẳng qua hiện tại hắn mới đến Thành Sương Mù này, vẫn còn cần nhiều hiểu biết một chút để cho dễ hành sự, bây giờ có người ngồi đây nói cho hắn nghe, hắn đương nhiên cũng sẽ không từ chối.
Chỉ là khi hắn nghe đến đoạn có Bách Thảo Tiên Cung thì hai mắt liền toả sáng, Hắn đến Lăng Sương thành này cũng chính vì tìm Bách Thảo Tiên Cung mà đến, đây là chuyện mà sau khi rời đi Tiên Y lão nhân đã nhờ vã hắn, để hắn hộ tống giúp Tiên Liên và Tiên Linh đến được Bách Thảo Tiên Cung. Nghe nói nơi đó là thiên đường của Y Sư, Tiên Liên và Tiên Linh đi đến đó sẽ như cá gặp nước, mở ra một con đường mới cho các nàng tha hồ vùng vẫy.
" Viêm thúc, thúc có thể nói rõ cho ta về Bách Thảo Tiên Cung không? " Tôn Dương vội vàng hỏi.
" n ngươi muốn biết về Bách Thảo Tiên Cung… Cũng được, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút…"
" Bách Thảo Tiên Cung là nơi thánh địa của Y Sư và Luyện Dược Sư ở Lăng Sương thành này, toà Tiên Cung này nằm sâu bên trong địa phận của Linh Thú bên trong Nhiệt Đới sâm lâm. Ở nơi đó linh khí vô cùng nồng đậm, địa thế nằm ngay Địa mạch chủ hiếm thấy, tất nhưỡng ở đó cũng vì vậy mà ôn nhưỡng nuôi dưỡng ra vô số thiên tài địa bảo và thảo dược quý hiếm. Vì vậy cho nên nơi đó mới được chọn làm vị trí để kiến tạo Bách Thảo Tiên Cung, với lại tất cả những Y Sư đi ra từ Tiên Cung này mỗi người đều có tài nghệ vô song….. Y đức đều có đủ, đa phần người sau khi rời khỏi Tiên Cung thì họ đi lang bạt khắp nơi, cứu chữa cho vô số người, nhưng mục đích của họ cuối cùng cũng chỉ có một, đó là họ muốn nâng cao Y Đạo của mình đến trình độ " Nhất Tử Hồi Sinh " có thể dùng thảo dược và y thuật kết hợp để cứu một người từ cõi chết trở về. "
" Ồ nghe ra thì Bách Thảo Tiên Cung này cũng là một nơi khá tốt nhỉ…. Tiên Liên và Tiên Linh đi đến đó có vẽ phù hợp a…" Nghe Viêm Chính nói xong, Tôn Dương ngồi xoa cằm thầm nghĩ. Đã có mục tiêu rõ ràng rồi, những chuyện cần thiết bên trong Lăng Sương thành hắn cũng đã hiểu đại khái, nghĩ nghĩ xong hắn lại quay qua nói chuyện của Viêm Khai.
" Đúng rồi Viêm thúc, không biết trong nhà thúc có ai gây mâu thuẫn với vị Ngãi Sư nào không? Tại sao người ta lại ra tay độc ác, đem toàn bộ kinh mạch của Viêm Khai chặn lại rồi ẩn giấu đi như vậy…? "
" A chuyện này ta cũng không rõ lắm, hình như là không có ai đắc tội với Ngãi Sư cường đại nào? Ta cũng không biết vì sao hắn lại hạ độc thủ lên người con trai ta…? " Nghe Tôn Dương nhắc đến chuyện của Viêm Khai, Viêm Chính cũng nghiêm túc lại, vẽ mặt cũng có phần như muốn tức giận nói.
" Ồ nếu không có thì rất có khả năng là do những gia tộc đối đầu với Viêm gia hạ độc thủ rồi… Nếu đổi lại là ta, khi nhìn thấy một gia tộc khác mọc ra một thiên tài có lực uy hiếp như Viêm Khai thì ta cũng sẽ tìm mọi cách để trừ bỏ hắn, để tránh đi mối hoạ về sau … Mười lăm tuổi đạt đến Địa Tướng trung kỳ, con mẹ nó đây là cái khái niệm gì chứ? "
Tôn Dương càng nói hắn càng cảm thấy ấm ức cho bản thân mình, chính mình cũng thiên tân vạn khổ mới đi đến một bước ngày hôm nay, cũng đã hai mươi tuổi rồi, vậy mà tên Viêm Khai kia ngay từ lúc mười lăm tuổi đã ở vào cảnh giới này, trong hai năm nay nếu như hắn không bị người ta ám toán thì sẽ đạt đến trình độ nào cơ chứ… Còn Tôn Dương hắn vì buồn bực mà cũng quên bên đi, tại sao hắn không nghĩ đến trong ba năm qua, nếu như hắn không phải vì chữa thương thì hắn sẽ đạt đến cảnh giới nào rồi.
" Ám toán… Nếu đúng như lời ngươi nói thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là Lăng gia… Viêm gia ta và Lăng gia đã đấu đá suốt mấy thế hệ rồi, nếu nói kẻ có cừu oán lớn nhất thì cũng chỉ có Lăng gia…" Viêm Chính siết chặt nắm tay đầy bi phẫn nói ra.
" Lại là cái Lăng gia đó sao? "
" Nếu không phải là bọn chúng thì ta thật không nghĩ ra là ai đã hạ độc thủ với con trai ta…"
" Vậy thì đợi một thời gian đi… Đợi sau khi Viêm Khai được giải chú thì sẽ rõ… Đối với Ngãi Sư, một khi hạ chú mà bị người giải được thì hắn ít nhiều sẽ bị tổn hại… Đến lúc đó khi hắn tức giận rồi thì sẽ tự mình mò tới cửa cho chúng ta nhìn…" Tôn Dương điềm nhiên nói một cách rất là thoải mái, giống như hắn rất tự tin có thể giải được chú thuật trên người Viêm Khai vậy? " Ngươi thật sự có thể cứu giúp cho Khai nhi của ta… " Viêm Chính kích động đến nổi bắt lấy cánh tay Tôn Dương mà gấp gáp hỏi.
Nhưng mà Tôn Dương cũng không nóng vội như vậy? Hắn vẫn bình thản nói ra một câu để cho Viêm Chính vừa cảm thấy an tâm vừa cảm thấy khó tin " Chỉ cần không phải là chú thuật do Ngãi Đế hạ xuống thì ta đều có lòng tin giải được…"
" Nói đùa sao? Lão Tôn nắm trong tay Ngãi Đế Yêu Liên, tuy đã bị đồng hoá nhưng vẫn còn đặc tính của Yêu Liên, nếu Ngãi Đế Yêu Liên mà còn không giải được chú thuật của Ngãi Sư cấp bậc thấp thì ta đem nó ném quách đi cho xong chuyện chứ giữ lại cái thứ vô dụng đó làm gì?…" Tôn Dương cúi đầu thầm nghĩ.
" Được… Vậy ta sẽ lập tức đi chuẩn bị, lo liệu điều trị tốt nhất cho Khai nhi, đến lúc đó dù thành công hay thất bại Viêm Chính ta vẫn sẽ đa tạ Tôn tiểu hữu ngươi đã có lòng giúp đỡ…" Viêm Chính kích động, đang đứng lên chuẩn bị rời đi lo liệu cho Viêm Khai thì đột nhiên, từ bên ngoài Viêm Hồng chạy vào kêu lớn.
" Cha.... Người của Lăng gia thật dám xông vào cửa rồi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? "
" Hừ chúng thật dám đến, đến cũng đúng lúc lắm… Ta cũng có một số chuyện cần nói với chúng đây…?" Viêm Chính vỗ bàn tức giận đứng dậy, nhiệt lượng nóng bức từ trên người y điên cuồng phóng thích ra đốt không gian vang lên từng tiếng lách tách.
" Viêm thúc, không nên đề cập đến chuyện của Viêm Khai lúc này… Thúc hiểu ý ta chứ?..." Tôn Dương thấy Viêm Chính tức giận như mất bình tĩnh, chuẩn bị rời đi, hắn liền nhắc nhỡ để cho y bình tĩnh lại. Nếu không việc của Viêm Khai là đúng là do Lăng gia làm, lúc này mà phanh phui ra, đánh rắn động cỏ thì Viêm Khai sẽ càng thêm ăn khổ, bởi vì chú thuật của Ngãi Sư có thể phát động bất cứ lúc nào, cho dù là ở cự ly cách xa nhau bao nhiêu vạn dặm thì hắn vẫn có thể điều khiển chú thuật bộc phát được, đó chính là chỗ đáng sợ của Ngãi Sư.
" Đa tạ đã nhắc nhỡ, ta thật nóng vội suýt chút nữa thì làm hỏng việc rồi.."
" Không có gì? Ta đi cùng thúc ra ngoài xem một chút.." Viêm Chính gật đầu sau đó thân thể hoá thành từng đốm lửa nhỏ rồi biến mất, Tôn Dương hơi kinh ngạc trong chốc lát sau đó hắn cũng điểm ra một lỗ không gian chui vào trong rồi cũng biến mất, trong sân lúc này chỉ còn lại một mình Hoạ Thiên vẫn đang ngồi làm mặt lạnh thì thào lẩm bẩm " Cái Lăng gia kia chọc phải ôn thần rồi "
Trong chốc lát tầng khí không gian khẽ vặn vẹo, Viêm Chính bước ra phía trước đại môn của Viêm gia, tiếp đó là một cái lỗ đen mở ra, Tôn Dương bước ra từ lỗ không gian. Hắn đưa mắt nhìn một vòng đám người trước mặt gồm có khoảng sáu bảy người gì đó, cầm đầu là một tên trung niên có khuôn mặt hơi nhọn, có ria mép giống cá trê, đôi mắt thì một mí lại vừa dài nhỏ hẹp, tròng mắt hay xoáy đảo, đây rõ ràng là điển hình của một kẻ tiểu nhân. Phía sau hắn còn có hai lão già nhìn tu vi có vẽ thâm hậu khó lường, ba người còn lại là ba thanh niên đều mặt y phục màu trắng, hai nam một nữ.
Nhìn khí chất của ba người thanh niên này còn có phần sáng sủa dễ nhìn hơn mấy người kia rất nhiều, chỉ có điều bọn hắn hiện đang vào vai phản diện, cho nên Tôn Dương dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy bọn họ đáng ghét.
Mà Tôn Dương thì thấy Viêm Chính hoà đồng dễ gần như vậy, hắn cũng rất tự nhiên mà trò truyện cười cười nói nói vui vẽ. Duy chỉ có cái tên chuyên làm mặt lạnh như Hoạ Thiên là ngồi đơ ra như phỗng, thỉnh thoảng chỉ mở miệng nói vài ba câu rồi sau đó lại tiếp tục làm mặt lạnh.
Viêm Chính thấy Tôn Dương cũng hoà hợp như vậy? Y cũng tranh thủ nói với hắn rất nhiều chuyện ở Lăng Sương thành, ví dụ như nói về các gia Tộc lớn như Lăng gia, Tử gia và Đông Doanh gia. Y còn nhắc đến các tông môn đại phái lớn như Bách Thảo Tiên Cung, Sinh La môn, Linh Vân Kiếm Các và Bách Bảo tông. Hoàn toàn không có nhắc gì đến chuyện của Viêm Khai con trai mình, nhưng mà cũng không phải là không nhắc đến, chỉ là y đang khôn khéo lựa thời cơ phù hợp để mở miệng với Tôn Dương mà thôi.
Tôn Dương đương nhiên cũng nhận ra điểm này, nhưng mà hắn cũng không vội, dù sao hắn cũng đã đáp ứng với Viêm Khai rồi, cho nên đằng nào hắn cũng phải giúp. Chẳng qua hiện tại hắn mới đến Thành Sương Mù này, vẫn còn cần nhiều hiểu biết một chút để cho dễ hành sự, bây giờ có người ngồi đây nói cho hắn nghe, hắn đương nhiên cũng sẽ không từ chối.
Chỉ là khi hắn nghe đến đoạn có Bách Thảo Tiên Cung thì hai mắt liền toả sáng, Hắn đến Lăng Sương thành này cũng chính vì tìm Bách Thảo Tiên Cung mà đến, đây là chuyện mà sau khi rời đi Tiên Y lão nhân đã nhờ vã hắn, để hắn hộ tống giúp Tiên Liên và Tiên Linh đến được Bách Thảo Tiên Cung. Nghe nói nơi đó là thiên đường của Y Sư, Tiên Liên và Tiên Linh đi đến đó sẽ như cá gặp nước, mở ra một con đường mới cho các nàng tha hồ vùng vẫy.
" Viêm thúc, thúc có thể nói rõ cho ta về Bách Thảo Tiên Cung không? " Tôn Dương vội vàng hỏi.
" n ngươi muốn biết về Bách Thảo Tiên Cung… Cũng được, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút…"
" Bách Thảo Tiên Cung là nơi thánh địa của Y Sư và Luyện Dược Sư ở Lăng Sương thành này, toà Tiên Cung này nằm sâu bên trong địa phận của Linh Thú bên trong Nhiệt Đới sâm lâm. Ở nơi đó linh khí vô cùng nồng đậm, địa thế nằm ngay Địa mạch chủ hiếm thấy, tất nhưỡng ở đó cũng vì vậy mà ôn nhưỡng nuôi dưỡng ra vô số thiên tài địa bảo và thảo dược quý hiếm. Vì vậy cho nên nơi đó mới được chọn làm vị trí để kiến tạo Bách Thảo Tiên Cung, với lại tất cả những Y Sư đi ra từ Tiên Cung này mỗi người đều có tài nghệ vô song….. Y đức đều có đủ, đa phần người sau khi rời khỏi Tiên Cung thì họ đi lang bạt khắp nơi, cứu chữa cho vô số người, nhưng mục đích của họ cuối cùng cũng chỉ có một, đó là họ muốn nâng cao Y Đạo của mình đến trình độ " Nhất Tử Hồi Sinh " có thể dùng thảo dược và y thuật kết hợp để cứu một người từ cõi chết trở về. "
" Ồ nghe ra thì Bách Thảo Tiên Cung này cũng là một nơi khá tốt nhỉ…. Tiên Liên và Tiên Linh đi đến đó có vẽ phù hợp a…" Nghe Viêm Chính nói xong, Tôn Dương ngồi xoa cằm thầm nghĩ. Đã có mục tiêu rõ ràng rồi, những chuyện cần thiết bên trong Lăng Sương thành hắn cũng đã hiểu đại khái, nghĩ nghĩ xong hắn lại quay qua nói chuyện của Viêm Khai.
" Đúng rồi Viêm thúc, không biết trong nhà thúc có ai gây mâu thuẫn với vị Ngãi Sư nào không? Tại sao người ta lại ra tay độc ác, đem toàn bộ kinh mạch của Viêm Khai chặn lại rồi ẩn giấu đi như vậy…? "
" A chuyện này ta cũng không rõ lắm, hình như là không có ai đắc tội với Ngãi Sư cường đại nào? Ta cũng không biết vì sao hắn lại hạ độc thủ lên người con trai ta…? " Nghe Tôn Dương nhắc đến chuyện của Viêm Khai, Viêm Chính cũng nghiêm túc lại, vẽ mặt cũng có phần như muốn tức giận nói.
" Ồ nếu không có thì rất có khả năng là do những gia tộc đối đầu với Viêm gia hạ độc thủ rồi… Nếu đổi lại là ta, khi nhìn thấy một gia tộc khác mọc ra một thiên tài có lực uy hiếp như Viêm Khai thì ta cũng sẽ tìm mọi cách để trừ bỏ hắn, để tránh đi mối hoạ về sau … Mười lăm tuổi đạt đến Địa Tướng trung kỳ, con mẹ nó đây là cái khái niệm gì chứ? "
Tôn Dương càng nói hắn càng cảm thấy ấm ức cho bản thân mình, chính mình cũng thiên tân vạn khổ mới đi đến một bước ngày hôm nay, cũng đã hai mươi tuổi rồi, vậy mà tên Viêm Khai kia ngay từ lúc mười lăm tuổi đã ở vào cảnh giới này, trong hai năm nay nếu như hắn không bị người ta ám toán thì sẽ đạt đến trình độ nào cơ chứ… Còn Tôn Dương hắn vì buồn bực mà cũng quên bên đi, tại sao hắn không nghĩ đến trong ba năm qua, nếu như hắn không phải vì chữa thương thì hắn sẽ đạt đến cảnh giới nào rồi.
" Ám toán… Nếu đúng như lời ngươi nói thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là Lăng gia… Viêm gia ta và Lăng gia đã đấu đá suốt mấy thế hệ rồi, nếu nói kẻ có cừu oán lớn nhất thì cũng chỉ có Lăng gia…" Viêm Chính siết chặt nắm tay đầy bi phẫn nói ra.
" Lại là cái Lăng gia đó sao? "
" Nếu không phải là bọn chúng thì ta thật không nghĩ ra là ai đã hạ độc thủ với con trai ta…"
" Vậy thì đợi một thời gian đi… Đợi sau khi Viêm Khai được giải chú thì sẽ rõ… Đối với Ngãi Sư, một khi hạ chú mà bị người giải được thì hắn ít nhiều sẽ bị tổn hại… Đến lúc đó khi hắn tức giận rồi thì sẽ tự mình mò tới cửa cho chúng ta nhìn…" Tôn Dương điềm nhiên nói một cách rất là thoải mái, giống như hắn rất tự tin có thể giải được chú thuật trên người Viêm Khai vậy? " Ngươi thật sự có thể cứu giúp cho Khai nhi của ta… " Viêm Chính kích động đến nổi bắt lấy cánh tay Tôn Dương mà gấp gáp hỏi.
Nhưng mà Tôn Dương cũng không nóng vội như vậy? Hắn vẫn bình thản nói ra một câu để cho Viêm Chính vừa cảm thấy an tâm vừa cảm thấy khó tin " Chỉ cần không phải là chú thuật do Ngãi Đế hạ xuống thì ta đều có lòng tin giải được…"
" Nói đùa sao? Lão Tôn nắm trong tay Ngãi Đế Yêu Liên, tuy đã bị đồng hoá nhưng vẫn còn đặc tính của Yêu Liên, nếu Ngãi Đế Yêu Liên mà còn không giải được chú thuật của Ngãi Sư cấp bậc thấp thì ta đem nó ném quách đi cho xong chuyện chứ giữ lại cái thứ vô dụng đó làm gì?…" Tôn Dương cúi đầu thầm nghĩ.
" Được… Vậy ta sẽ lập tức đi chuẩn bị, lo liệu điều trị tốt nhất cho Khai nhi, đến lúc đó dù thành công hay thất bại Viêm Chính ta vẫn sẽ đa tạ Tôn tiểu hữu ngươi đã có lòng giúp đỡ…" Viêm Chính kích động, đang đứng lên chuẩn bị rời đi lo liệu cho Viêm Khai thì đột nhiên, từ bên ngoài Viêm Hồng chạy vào kêu lớn.
" Cha.... Người của Lăng gia thật dám xông vào cửa rồi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? "
" Hừ chúng thật dám đến, đến cũng đúng lúc lắm… Ta cũng có một số chuyện cần nói với chúng đây…?" Viêm Chính vỗ bàn tức giận đứng dậy, nhiệt lượng nóng bức từ trên người y điên cuồng phóng thích ra đốt không gian vang lên từng tiếng lách tách.
" Viêm thúc, không nên đề cập đến chuyện của Viêm Khai lúc này… Thúc hiểu ý ta chứ?..." Tôn Dương thấy Viêm Chính tức giận như mất bình tĩnh, chuẩn bị rời đi, hắn liền nhắc nhỡ để cho y bình tĩnh lại. Nếu không việc của Viêm Khai là đúng là do Lăng gia làm, lúc này mà phanh phui ra, đánh rắn động cỏ thì Viêm Khai sẽ càng thêm ăn khổ, bởi vì chú thuật của Ngãi Sư có thể phát động bất cứ lúc nào, cho dù là ở cự ly cách xa nhau bao nhiêu vạn dặm thì hắn vẫn có thể điều khiển chú thuật bộc phát được, đó chính là chỗ đáng sợ của Ngãi Sư.
" Đa tạ đã nhắc nhỡ, ta thật nóng vội suýt chút nữa thì làm hỏng việc rồi.."
" Không có gì? Ta đi cùng thúc ra ngoài xem một chút.." Viêm Chính gật đầu sau đó thân thể hoá thành từng đốm lửa nhỏ rồi biến mất, Tôn Dương hơi kinh ngạc trong chốc lát sau đó hắn cũng điểm ra một lỗ không gian chui vào trong rồi cũng biến mất, trong sân lúc này chỉ còn lại một mình Hoạ Thiên vẫn đang ngồi làm mặt lạnh thì thào lẩm bẩm " Cái Lăng gia kia chọc phải ôn thần rồi "
Trong chốc lát tầng khí không gian khẽ vặn vẹo, Viêm Chính bước ra phía trước đại môn của Viêm gia, tiếp đó là một cái lỗ đen mở ra, Tôn Dương bước ra từ lỗ không gian. Hắn đưa mắt nhìn một vòng đám người trước mặt gồm có khoảng sáu bảy người gì đó, cầm đầu là một tên trung niên có khuôn mặt hơi nhọn, có ria mép giống cá trê, đôi mắt thì một mí lại vừa dài nhỏ hẹp, tròng mắt hay xoáy đảo, đây rõ ràng là điển hình của một kẻ tiểu nhân. Phía sau hắn còn có hai lão già nhìn tu vi có vẽ thâm hậu khó lường, ba người còn lại là ba thanh niên đều mặt y phục màu trắng, hai nam một nữ.
Nhìn khí chất của ba người thanh niên này còn có phần sáng sủa dễ nhìn hơn mấy người kia rất nhiều, chỉ có điều bọn hắn hiện đang vào vai phản diện, cho nên Tôn Dương dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy bọn họ đáng ghét.
Danh sách chương