" Cái gì? Tiểu Hồng, ngươi nói có người đã hạ Ngãi chú lên người Khai nhi…" Bên trong nghị sự điện của Viêm gia, cha của Viêm Khai ngồi trên ghế chủ toạ, mặt mày tức giận đến nhăn nhó. Cánh tay y tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn thạch bích phía trước mặt, làm cho cái bàn phải chịu tác động lớn, nó lập tức vỡ vụn ra đổ sập xuống.
Viêm Chính, gia chủ Viêm gia đứng bật dậy, khí thế thô bạo không kiềm chế được bắn ra bốn phía, làm cho không gian nhiệt độ bỗng trở nên tăng mạnh, sức nóng kinh khủng bao trùm bên trong sảnh điện, ngay cả những vật lân cận hầu như cũng muốn bị nung đỏ. Như vậy đủ thấy sức nóng từ trên người Viêm Chính phát ra là bá đạo cỡ nào.
Y vì cứu chữa cho con trai mà tìm đủ trăm phương ngàn cách, nhưng cái mà y trăm ngàn lần không ngờ đến là con mình lại bị người âm thầm hạ chú thuật lên người, hại nó phải sống khổ sở suốt hai năm.
Viêm Hồng và sáu vị trưởng lão ở bên dưới nhìn gia chủ nổi giận, cả đám người cũng tạm thời câm như hến, để mặc cho y phát tiết, nếu không, có người thật sự dám lên tiếng thì khẳng định là sẽ bị nướng đến giòn rộm chảy mỡ luôn ngay.
Sau một lúc phát tiết, Viêm Chính thu lại khí thế, y hít sâu một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh rồi lại hỏi tiếp. " Tiểu Hồng, ngươi mau nói… Làm sao ngươi biết có người hạ Ngãi chú lên người Khai nhi…"
" Cha, là ta mang một vài người ở bên ngoài về… Hôm qua đệ đệ ở bên ngoài bị tiểu thiếu gia của Lăng gia ức hiếp, là mấy người đó đã ra tay giúp đệ đệ, ta sợ họ bị Lăng gia báo thù nên đã mang họ về gia tộc tạm trú… Nhưng nào ngờ một người trong đó lại nhìn ra được dị thường của đệ đệ…" sau đó Viêm Hồng đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra hết một lượt, kể lại cho cha mình nghe.
" Nếu quả thật đúng là như vậy thì đám sâu mọt Lăng gia này thật quá đáng giận… Nhưng cũng nhờ có chúng mà chúng ta biết được căn nguyên của Khai nhi…" Viêm Chính có chút thở nhẹ ra nói
" Cha, còn có một việc nữa… Người kia nói, hắn có thể thử giải chú cho đệ đệ… Chỉ cần người đồng ý thì đợi khi đệ đệ an dưỡng thương thế xong hắn sẽ giúp…"
" Cái gì? " Lần này, không chỉ riêng Viêm Chính, mà ngay cả sáu vị trưởng lão cũng đồng thời đứng bật dậy vừa kinh ngạc vừa mừng hô lên.
Tuy đã biết căn nguyên dẫn đến tình trạng của Viêm Khai là do Ngãi Sư đã hạ chú thuật, nhưng biết được căn nguyên là một chuyện, còn chuyện tiếp theo là làm cách nào để giải chú lại là một chuyện khác, một Ngãi Sư một khi đã hạ xuống chú thuật thì không phải dễ dàng phá giải như vậy? Nếu không biết rõ năng lực của đối phương thì không thể mạnh mẽ dùng sức phá được, huống hồ người hạ chú cho Viêm Khai lại có thể vô tung vô ảnh suốt một thời gian dài như vậy? Ai cũng không thể phát hiện ra, đủ thấy thực lực của Ngãi Sư kia là kinh khủng đến mức nào? " Tiểu Hồng, mau ngươi mau đi mời người kia đến đây… Chúng ta phải gặp hắn một lát.." Người lên tiếng là đại trưởng lão Viêm Trần, Viêm Khai lúc trước cũng là do lão chỉ bảo dạy dỗ nhiều nhất, cho nên khi hắn xảy ra chuyện lão cũng là người tiếc hận và đau xót không kém cha của Viêm Khai. Bây giờ đứa nhỏ ngày nào lại có hy vọng quật khởi, bảo sao lão không gấp cho được.
" Cái này sợ là không được a Trần gia gia… Hắn từ sau khi nói chuyện kia xong, chỉ nói là khi nào đệ đệ chữa khỏi thương thế thì mang đến chỗ hắn, hắn tự nhiên sẽ gặp…" Viêm Hồng cúi thấp đầu, có chút lúng túng nói.
" A lại có người quái dị như vậy? Đây chẳng phải nói chuyện hắn gây ra, lại bỏ mặc không thèm quản, ném cái củ khoai nóng này lại cho Viêm gia chúng ta thay hắn xử trí sao? " Nhị trưởng lão dựng râu ý tứ móc xéo nói ra.
" Nhị trưởng lão, người nói cái gì vậy? Người kia đánh cũng chỉ là đánh một con Lam Phong Lang, còn tên tiểu thiếu gia kia là do ta đánh a… Cho nên..." " Đủ rồi, đừng có tranh cãi nữa… Hừ cũng chỉ là một cái Lăng gia, đánh thì cũng đánh rồi, muốn đòi công đạo thì cứ đến đây, các ngươi việc gì phải phí nước bọt đi tranh cãi…"
Viêm Hồng há miệng muốn nói chưa hết câu thì đã bị cha mình cắt ngang, lời nói bá đạo vang lên, rơi vào trong tai mọi người, làm cho cả bảy người đều xửng người kinh ngạc, họ chưa bao giờ thấy gia chủ hành động ăn nói tùy tiện như vậy.? Đây tự nhiên mọi người đều hiểu, ý của Viêm Chính là chỉ cần người mò đến cửa thì sẽ đánh, không cần phải nói nhiều.
Thấy ý gia chủ đã quyết, sáu vị trưởng lão cũng lập tức im lặng, không nói gì nữa? Dẫu sao cũng là do bên phía Lăng gia gây sự trước, nếu bọn hắn không nói lý lẽ thì Viêm gia cũng không cần phải nói nhiều nữa, trực tiếp đánh là được.
Còn về phần Tôn Dương đến trú tạm tại Viêm gia, có thể lưu lại hắn hay không thì còn phải xem vào biểu hiện của hắn, nếu như Tôn Dương thật sự có thể giải chú cho Viêm Khai thì tất nhiên Viêm gia không những sẽ bao che hắn, mà còn đem hắn trở thành người có ân với gia tộc, cho hắn sự kính trọng xứng đáng với công lao của hắn.
Không khí bên trong sảnh điện lâm vào yên lặng trong chốc lát, Viêm Chính chắp tay sau lưng đi qua đi lại, bộ dáng trầm mặc như đang suy tư. Cuối cùng, y thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Viêm Hồng ở bên dưới hỏi.
" Tiểu Hồng, hiện tại ngươi đã an bài cho những người kia ở nơi nào? Ta muốn nhìn qua bọn hắn một chút…"
" Là ở giang Trúc Lâm viên thưa cha…" Viêm Hồng nhanh miệng đáp.
" Được rồi, không ai được kinh động bọn hắn, ta muốn âm thầm quan sát bọn họ trước sau đó mới quyết định…" Nói xong thân ảnh Viêm Chính liền hoá thành vô số đốm lửa rồi tiêu tán ngay trước mặt mọi người, sáu vị trưởng lão cũng theo sau, mỗi người đều lần lượt hoá thành ánh lửa rồi tiêu tán.
Khi bọn họ xuất hiện trở lại thì đã ở bên ngoài khuôn viên của Trúc Lâm viên, bảy người đạp trên bảy ngọn trúc cao vút, thân thể nhẹ nhàng đung đưa bồng bềnh trong gió, theo sự chuyển động của những ngọn trúc yếu ớt.
Viêm Chính di chuyển ánh mắt nhìn về phía khoảng sân trống bên trong Trúc Lâm viên, y liền nhìn thấy hai người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên bộ bàn ghế bằng đá nói chuyện. Vừa nhìn thấy hai người này, không riêng gì Viêm Chính mà ngay cả sáu vị trưởng lão cũng nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, một người nhìn thì có vẽ là một hoà thượng của phật môn, nhìn dáng vẽ thì có thể thấy người này tu phật rất có đạo hạnh, với lại ngoại hình rất thanh tú, gương mặt góc cạnh trắng nõn, đẹp đến kỳ lạ.
Chỉ có điều khi họ nhìn vào đôi mắt của hoà thượng này, vốn là một đôi mắt cong đẹp như mắt phượng, nhưng cớ sao đôi con ngươi lại sắc bén cùng tà dị như vậy? Hoàn toàn phản diện lại với toàn bộ khí chất phật môn của hắn.
Mà một người còn lại thì càng quái dị hơn, toàn thân tên thanh niên này từ đầu đến chân đều toát ra một loại khí chất tầm thường chính hiệu của một phàm nhân chính cống, hay có thể nói hắn hoàn toàn là một người bình thường, một chút lực lương hay tố chất của tu sĩ cũng không có, cái gì cũng không có phát ra, mà đáng nói hơn nữa là tất cả những thứ đó đều được thể hiện một cách tự nhiên, không hề có dấu hiệu bị thủ thuật che giấu hay cố tình áp chế.
Cả bảy người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự khó hiểu từ trong mắt đối phương, và đương nhiên họ sẽ không lú lẫn tới nổi cho rằng hai tên thanh niên bên dưới là hai người bình thường giống như vẽ bề ngoài của bọn hắn.
Ngay khi ánh mắt của bảy người Viêm Chính rơi vào đánh giá hai người Hoạ Thiên và Tôn Dương, thì bọn hắn cũng đồng thời lưu ý, ánh mắt nhướng lên liếc về phía những ngọn trúc cao ở bên trong Trúc lâm.
" Ồ bị phát hiện rồi " Đại Trưởng lão Viêm Trần kinh ngạc thốt lên một tiếng, với tu vi của mấy người bọn họ hiện tại, chỉ cần họ muốn ẩn giấu thì những tu sĩ từ Thiên Tướng trung kỳ trơt xuống, nếu muốn phát hiện ra bọn họ là chuyện rất khó. Vậy mà lại bị hai tên thanh niên kia nhìn thấy được.
Viêm Chính tuy cũng kinh ngạc nhưng cũng không có lên tiếng, y chỉ thong dong đứng đó, vẽ mặt có chút tán thưởng đối với hai người Tôn Dương và Hoạ Thiên. Sau đó y quay sang nói với sáu vị trưởng lão " Các vị trở về trước… Ta đi qua đó nói chuyện với bọn hắn một lát…"
" Được, vậy chúng ta đi trước…" Sáu người rời đi, Viêm Chính đạp nhẹ bước chân bay xuống đứng đối diện với Hoạ Thiên và Tôn Dương, y khẽ nở nụ cười hoà ái, sang sản nói.
" Hai vị tiểu hữu, tệ xá của Viêm gia không biết mọi người ở có quen không? "
Tôn Dương đưa mắt quan sát người trung niên trước mặt một lượt, cảm thấy người này toàn thân đều có nhiệt lượng rất cao, khí tức thì nội liễm không nhìn ra được tu vi. Dáng vẽ tuy ôn hoà nhưng không thiếu phần uy nghiêm của người bề trên, Tôn Dương vừa mới vào phủ đệ Viêm gia ngây ngốc một ngày, ngồi còn chưa nóng đít, làm sao có thể nhận ra được người trước mặt mình là ai, chẳng qua nếu người ta đã hỏi thì hắn cũng phải theo lệ mà trả lời.
" Đa tạ đại thúc, lâm viên của Viêm tộc rất tốt… Xin hỏi thúc là…? "
" Ha ha ta quên mất chưa giới thiệu… Ta là Viêm Chính cha của Viêm Hồng và Viêm Khai…" Viêm Chính cố tình để cho Tôn Dương được tự nhiên, cho nên y không nói mình là gia chủ Viêm gia, mà chỉ nói mình là cha của Viêm Khai và Viêm Hồng.
" À hoá ra là Viêm đại thúc… Tiểu tử gọi là Tôn Dương, bên cạnh là bằng hữu của ta tên là Hoạ Thiên, bên trong còn có hai vị nữ tử đang trị thương, mấy người chúng ta là từ nơi khác đến, hiện tại làm phiền Viêm gia của thúc rồi… Đợi bằng hữu của ta thương thế tốt một chút rồi chúng sẽ lập tức đi ngay…" Tôn Dương cũng cười hoà nhã, sau đó đem mấy người Hoạ Thiên giới thiệu qua một lượt.
" n thì ra là Tôn tiểu hữu… Ách mà đợi đã, ngươi vừa nói người bên cạnh ngươi tên là Hoạ Thiên? " Viêm Chính cười ôn hoà sau khi nghe Tôn Dương giới thiệu, nhưng sau đó nụ cười y chợt tắt biến, thay vào đó là một vẽ mặt kinh ngạc và khó hiểu, vừa nhìn Họa Thiên vừa hỏi lại Tôn Dương.
" Đúng vậy, Viêm thúc có chuyện gì sao? " Tôn Dương nhìn vẽ mặt kinh nghi của Viêm Chính, hắn liền kỳ quái hỏi.
Nhưng mà Viêm Chính không có trả lời hắn, y lại trực tiếp quay sang cẩn thận dò xét rồi chậm chạp hỏi Hoạ Thiên " Dám hỏi vị này có phải là Ám Thủ Quỷ Ảnh Kiếm Hoạ…." " Được rồi, ngươi chỉ cần biết, cái tên Hoạ Thiên trên đời này sẽ không có người thứ hai là được…"
Viêm Chính, gia chủ Viêm gia đứng bật dậy, khí thế thô bạo không kiềm chế được bắn ra bốn phía, làm cho không gian nhiệt độ bỗng trở nên tăng mạnh, sức nóng kinh khủng bao trùm bên trong sảnh điện, ngay cả những vật lân cận hầu như cũng muốn bị nung đỏ. Như vậy đủ thấy sức nóng từ trên người Viêm Chính phát ra là bá đạo cỡ nào.
Y vì cứu chữa cho con trai mà tìm đủ trăm phương ngàn cách, nhưng cái mà y trăm ngàn lần không ngờ đến là con mình lại bị người âm thầm hạ chú thuật lên người, hại nó phải sống khổ sở suốt hai năm.
Viêm Hồng và sáu vị trưởng lão ở bên dưới nhìn gia chủ nổi giận, cả đám người cũng tạm thời câm như hến, để mặc cho y phát tiết, nếu không, có người thật sự dám lên tiếng thì khẳng định là sẽ bị nướng đến giòn rộm chảy mỡ luôn ngay.
Sau một lúc phát tiết, Viêm Chính thu lại khí thế, y hít sâu một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh rồi lại hỏi tiếp. " Tiểu Hồng, ngươi mau nói… Làm sao ngươi biết có người hạ Ngãi chú lên người Khai nhi…"
" Cha, là ta mang một vài người ở bên ngoài về… Hôm qua đệ đệ ở bên ngoài bị tiểu thiếu gia của Lăng gia ức hiếp, là mấy người đó đã ra tay giúp đệ đệ, ta sợ họ bị Lăng gia báo thù nên đã mang họ về gia tộc tạm trú… Nhưng nào ngờ một người trong đó lại nhìn ra được dị thường của đệ đệ…" sau đó Viêm Hồng đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra hết một lượt, kể lại cho cha mình nghe.
" Nếu quả thật đúng là như vậy thì đám sâu mọt Lăng gia này thật quá đáng giận… Nhưng cũng nhờ có chúng mà chúng ta biết được căn nguyên của Khai nhi…" Viêm Chính có chút thở nhẹ ra nói
" Cha, còn có một việc nữa… Người kia nói, hắn có thể thử giải chú cho đệ đệ… Chỉ cần người đồng ý thì đợi khi đệ đệ an dưỡng thương thế xong hắn sẽ giúp…"
" Cái gì? " Lần này, không chỉ riêng Viêm Chính, mà ngay cả sáu vị trưởng lão cũng đồng thời đứng bật dậy vừa kinh ngạc vừa mừng hô lên.
Tuy đã biết căn nguyên dẫn đến tình trạng của Viêm Khai là do Ngãi Sư đã hạ chú thuật, nhưng biết được căn nguyên là một chuyện, còn chuyện tiếp theo là làm cách nào để giải chú lại là một chuyện khác, một Ngãi Sư một khi đã hạ xuống chú thuật thì không phải dễ dàng phá giải như vậy? Nếu không biết rõ năng lực của đối phương thì không thể mạnh mẽ dùng sức phá được, huống hồ người hạ chú cho Viêm Khai lại có thể vô tung vô ảnh suốt một thời gian dài như vậy? Ai cũng không thể phát hiện ra, đủ thấy thực lực của Ngãi Sư kia là kinh khủng đến mức nào? " Tiểu Hồng, mau ngươi mau đi mời người kia đến đây… Chúng ta phải gặp hắn một lát.." Người lên tiếng là đại trưởng lão Viêm Trần, Viêm Khai lúc trước cũng là do lão chỉ bảo dạy dỗ nhiều nhất, cho nên khi hắn xảy ra chuyện lão cũng là người tiếc hận và đau xót không kém cha của Viêm Khai. Bây giờ đứa nhỏ ngày nào lại có hy vọng quật khởi, bảo sao lão không gấp cho được.
" Cái này sợ là không được a Trần gia gia… Hắn từ sau khi nói chuyện kia xong, chỉ nói là khi nào đệ đệ chữa khỏi thương thế thì mang đến chỗ hắn, hắn tự nhiên sẽ gặp…" Viêm Hồng cúi thấp đầu, có chút lúng túng nói.
" A lại có người quái dị như vậy? Đây chẳng phải nói chuyện hắn gây ra, lại bỏ mặc không thèm quản, ném cái củ khoai nóng này lại cho Viêm gia chúng ta thay hắn xử trí sao? " Nhị trưởng lão dựng râu ý tứ móc xéo nói ra.
" Nhị trưởng lão, người nói cái gì vậy? Người kia đánh cũng chỉ là đánh một con Lam Phong Lang, còn tên tiểu thiếu gia kia là do ta đánh a… Cho nên..." " Đủ rồi, đừng có tranh cãi nữa… Hừ cũng chỉ là một cái Lăng gia, đánh thì cũng đánh rồi, muốn đòi công đạo thì cứ đến đây, các ngươi việc gì phải phí nước bọt đi tranh cãi…"
Viêm Hồng há miệng muốn nói chưa hết câu thì đã bị cha mình cắt ngang, lời nói bá đạo vang lên, rơi vào trong tai mọi người, làm cho cả bảy người đều xửng người kinh ngạc, họ chưa bao giờ thấy gia chủ hành động ăn nói tùy tiện như vậy.? Đây tự nhiên mọi người đều hiểu, ý của Viêm Chính là chỉ cần người mò đến cửa thì sẽ đánh, không cần phải nói nhiều.
Thấy ý gia chủ đã quyết, sáu vị trưởng lão cũng lập tức im lặng, không nói gì nữa? Dẫu sao cũng là do bên phía Lăng gia gây sự trước, nếu bọn hắn không nói lý lẽ thì Viêm gia cũng không cần phải nói nhiều nữa, trực tiếp đánh là được.
Còn về phần Tôn Dương đến trú tạm tại Viêm gia, có thể lưu lại hắn hay không thì còn phải xem vào biểu hiện của hắn, nếu như Tôn Dương thật sự có thể giải chú cho Viêm Khai thì tất nhiên Viêm gia không những sẽ bao che hắn, mà còn đem hắn trở thành người có ân với gia tộc, cho hắn sự kính trọng xứng đáng với công lao của hắn.
Không khí bên trong sảnh điện lâm vào yên lặng trong chốc lát, Viêm Chính chắp tay sau lưng đi qua đi lại, bộ dáng trầm mặc như đang suy tư. Cuối cùng, y thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Viêm Hồng ở bên dưới hỏi.
" Tiểu Hồng, hiện tại ngươi đã an bài cho những người kia ở nơi nào? Ta muốn nhìn qua bọn hắn một chút…"
" Là ở giang Trúc Lâm viên thưa cha…" Viêm Hồng nhanh miệng đáp.
" Được rồi, không ai được kinh động bọn hắn, ta muốn âm thầm quan sát bọn họ trước sau đó mới quyết định…" Nói xong thân ảnh Viêm Chính liền hoá thành vô số đốm lửa rồi tiêu tán ngay trước mặt mọi người, sáu vị trưởng lão cũng theo sau, mỗi người đều lần lượt hoá thành ánh lửa rồi tiêu tán.
Khi bọn họ xuất hiện trở lại thì đã ở bên ngoài khuôn viên của Trúc Lâm viên, bảy người đạp trên bảy ngọn trúc cao vút, thân thể nhẹ nhàng đung đưa bồng bềnh trong gió, theo sự chuyển động của những ngọn trúc yếu ớt.
Viêm Chính di chuyển ánh mắt nhìn về phía khoảng sân trống bên trong Trúc Lâm viên, y liền nhìn thấy hai người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên bộ bàn ghế bằng đá nói chuyện. Vừa nhìn thấy hai người này, không riêng gì Viêm Chính mà ngay cả sáu vị trưởng lão cũng nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, một người nhìn thì có vẽ là một hoà thượng của phật môn, nhìn dáng vẽ thì có thể thấy người này tu phật rất có đạo hạnh, với lại ngoại hình rất thanh tú, gương mặt góc cạnh trắng nõn, đẹp đến kỳ lạ.
Chỉ có điều khi họ nhìn vào đôi mắt của hoà thượng này, vốn là một đôi mắt cong đẹp như mắt phượng, nhưng cớ sao đôi con ngươi lại sắc bén cùng tà dị như vậy? Hoàn toàn phản diện lại với toàn bộ khí chất phật môn của hắn.
Mà một người còn lại thì càng quái dị hơn, toàn thân tên thanh niên này từ đầu đến chân đều toát ra một loại khí chất tầm thường chính hiệu của một phàm nhân chính cống, hay có thể nói hắn hoàn toàn là một người bình thường, một chút lực lương hay tố chất của tu sĩ cũng không có, cái gì cũng không có phát ra, mà đáng nói hơn nữa là tất cả những thứ đó đều được thể hiện một cách tự nhiên, không hề có dấu hiệu bị thủ thuật che giấu hay cố tình áp chế.
Cả bảy người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự khó hiểu từ trong mắt đối phương, và đương nhiên họ sẽ không lú lẫn tới nổi cho rằng hai tên thanh niên bên dưới là hai người bình thường giống như vẽ bề ngoài của bọn hắn.
Ngay khi ánh mắt của bảy người Viêm Chính rơi vào đánh giá hai người Hoạ Thiên và Tôn Dương, thì bọn hắn cũng đồng thời lưu ý, ánh mắt nhướng lên liếc về phía những ngọn trúc cao ở bên trong Trúc lâm.
" Ồ bị phát hiện rồi " Đại Trưởng lão Viêm Trần kinh ngạc thốt lên một tiếng, với tu vi của mấy người bọn họ hiện tại, chỉ cần họ muốn ẩn giấu thì những tu sĩ từ Thiên Tướng trung kỳ trơt xuống, nếu muốn phát hiện ra bọn họ là chuyện rất khó. Vậy mà lại bị hai tên thanh niên kia nhìn thấy được.
Viêm Chính tuy cũng kinh ngạc nhưng cũng không có lên tiếng, y chỉ thong dong đứng đó, vẽ mặt có chút tán thưởng đối với hai người Tôn Dương và Hoạ Thiên. Sau đó y quay sang nói với sáu vị trưởng lão " Các vị trở về trước… Ta đi qua đó nói chuyện với bọn hắn một lát…"
" Được, vậy chúng ta đi trước…" Sáu người rời đi, Viêm Chính đạp nhẹ bước chân bay xuống đứng đối diện với Hoạ Thiên và Tôn Dương, y khẽ nở nụ cười hoà ái, sang sản nói.
" Hai vị tiểu hữu, tệ xá của Viêm gia không biết mọi người ở có quen không? "
Tôn Dương đưa mắt quan sát người trung niên trước mặt một lượt, cảm thấy người này toàn thân đều có nhiệt lượng rất cao, khí tức thì nội liễm không nhìn ra được tu vi. Dáng vẽ tuy ôn hoà nhưng không thiếu phần uy nghiêm của người bề trên, Tôn Dương vừa mới vào phủ đệ Viêm gia ngây ngốc một ngày, ngồi còn chưa nóng đít, làm sao có thể nhận ra được người trước mặt mình là ai, chẳng qua nếu người ta đã hỏi thì hắn cũng phải theo lệ mà trả lời.
" Đa tạ đại thúc, lâm viên của Viêm tộc rất tốt… Xin hỏi thúc là…? "
" Ha ha ta quên mất chưa giới thiệu… Ta là Viêm Chính cha của Viêm Hồng và Viêm Khai…" Viêm Chính cố tình để cho Tôn Dương được tự nhiên, cho nên y không nói mình là gia chủ Viêm gia, mà chỉ nói mình là cha của Viêm Khai và Viêm Hồng.
" À hoá ra là Viêm đại thúc… Tiểu tử gọi là Tôn Dương, bên cạnh là bằng hữu của ta tên là Hoạ Thiên, bên trong còn có hai vị nữ tử đang trị thương, mấy người chúng ta là từ nơi khác đến, hiện tại làm phiền Viêm gia của thúc rồi… Đợi bằng hữu của ta thương thế tốt một chút rồi chúng sẽ lập tức đi ngay…" Tôn Dương cũng cười hoà nhã, sau đó đem mấy người Hoạ Thiên giới thiệu qua một lượt.
" n thì ra là Tôn tiểu hữu… Ách mà đợi đã, ngươi vừa nói người bên cạnh ngươi tên là Hoạ Thiên? " Viêm Chính cười ôn hoà sau khi nghe Tôn Dương giới thiệu, nhưng sau đó nụ cười y chợt tắt biến, thay vào đó là một vẽ mặt kinh ngạc và khó hiểu, vừa nhìn Họa Thiên vừa hỏi lại Tôn Dương.
" Đúng vậy, Viêm thúc có chuyện gì sao? " Tôn Dương nhìn vẽ mặt kinh nghi của Viêm Chính, hắn liền kỳ quái hỏi.
Nhưng mà Viêm Chính không có trả lời hắn, y lại trực tiếp quay sang cẩn thận dò xét rồi chậm chạp hỏi Hoạ Thiên " Dám hỏi vị này có phải là Ám Thủ Quỷ Ảnh Kiếm Hoạ…." " Được rồi, ngươi chỉ cần biết, cái tên Hoạ Thiên trên đời này sẽ không có người thứ hai là được…"
Danh sách chương