Nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ấy, ta thầm nghĩ trong bụng, không biết có phải nàng ấy mù mắt kết hôn với một con lợn, vậy nên mới sinh ra ta xấu xí thế này.
Kết quả, cách đó không xa một mỹ nam tựa như trích tiên đi về phía ta:
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha! "Ta là cha của con."
Ta còn là cha ngươi nữa này, sao dạo này ai cũng thích nhận vơ làm cha vậy?
Khi hắn ta đến gần, m-áu trong người ta như thức tỉnh, mẹ kiếp, đúng là cha ta thật!
Vậy thì, tại sao ta lại xấu xí đến mức kinh thiên động địa thế này?
3
"Đây là tiến hóa! A Ngâm là bảo bối xinh đẹp nhất."
Cha ta có vẻ như hiểu được suy nghĩ của ta, vẻ mặt cưng chiều mà cưỡng ép cứu vãn tôn nghiêm.
Mẹ ta ôm ta, hôn đi hôn lại, hồi lâu không chịu buông tay, giọng nghẹn ngào:
"Nữ nhi ngoan của ta, ta tìm con vất vả lắm!"
"Mẹ, con không sao."
Ta vừa dứt lời, cái gì? Mẹ ta bảo ta là nữ nhi.
"Mẹ, con là gà mái sao?"
Mẹ ta âu yếm vuốt mào gà đỏ thẫm trên đầu ta:
"Sao lại là gà được? A Ngâm là Tiểu Công chúa cao quý xinh đẹp nhất của Phượng tộc và Long tộc."
Nhưng tại sao Trì Uyên lại nói chắc nịch rằng ta là gà trống?
Ta đột nhiên hiểu ra.
Mẹ kiếp, nói ta là gà thì cũng được, coi như hắn không có kiến thức, nhưng để lừa ta đi đấu gà kiếm tiền cho hắn, đến cả giới tính cũng đổi cho ta luôn?
Hại ta cứ tưởng mình là nam hài tử, suýt nữa còn đi dụ dỗ gà mái nhà hàng xóm.
Tức quá, xem ta có mổ ch-ết hắn ta không:
"Trì Uyên, mau cút ra đây cho lão tử!"
Bên cạnh không có bóng dáng Trì Uyên.
Ta xông tới khán đài bên cạnh, không thấy Trì Uyên, chạy về nhà, hắn cũng không có ở đó.
Xem ra là đã chạy rồi.
Cha ta nhìn cảnh tượng trong nhà, vẻ mặt lộ ra chút kiêng dè:
"Xem ra người thu nhận bảo bối nhà ta, vẫn không thể đắc tội được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ ta ôm ta:
"Vậy vị cao nhân này có dạy A Ngâm được bản lĩnh gì không?"
"Chọ-i gà."
Cha ta lộ vẻ ngượng ngùng:
"Bản lĩnh của vị cao nhân này quả thật đặc biệt."
"Hắn chỉ lừa con đi kiếm tiền cho hắn tiêu thôi." Ta khinh thường bĩu môi, "Ngài xem, bây giờ hắn cuỗm tiền chạy trốn rồi, cao nhân gì chứ? Hắn chỉ là một tên lừa đảo."
Thật đau lòng cho tiền mồ hôi nước mắt của ta.
4
Không tìm thấy Trì Uyên, cha mẹ ta đành đưa ta về Thương Ngô sơn, đây là tổ của Phượng tộc bọn ta.
Các trưởng lão Phượng tộc nghe nói ta đã được tìm về, đều lũ lượt đến nhà ta chúc mừng.
Khi bọn họ nhìn thấy ta, khóe miệng đều giật giật, cố gắng khen ta thiên sinh lệ chất, da trắng xinh đẹp.
Thực ra trong lòng đang âm thầm mắng ta là đồ xấu xí.
Đừng hỏi ta sao biết, hỏi thì nói ta có thuật đọc tâm.
Ta có thể đọc được tâm trí của tất cả mọi người xung quanh, trừ Trì Uyên.
Hắn ngược lại có thể đọc được tâm trí của ta.
Cho nên trước mặt hắn, ta như trần như nhộng, à không, vốn dĩ ta đã như vậy rồi.
Mẹ ta có cái nhìn thiên vị nặng về ta, sau khi tìm được ta về, như thể muốn bù đắp tất cả tình mẫu tử đã phân tán trong mấy năm qua.
Nàng ấy ngày nào cũng dẫn ta đi khắp nơi, khoe khoang nữ nhi bảo bối của mình cuối cùng đã được tìm về được.
Dẫn ta đi khoe trong Phượng tộc thì được đi, ai ngờ, đi dự hội Bàn Đào ở Thiên đình, nàng ấy cũng nhất định phải mang ta theo:
"Con còn chưa gặp những vị thúc thúc a di trên Thiên đình nữa."
Ta vốn định từ chối, nhưng ánh mắt đắm đuối của mẹ ta khiến ta thực sự không nỡ, đành phải cắn răng đồng ý.
Quả nhiên, đến hội Bàn Đào, ta thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất nhiên cũng nhận được những lời chê bai thống nhất từ bọn họ.
Mẹ ta ôm ta, đi đến trước mặt Thiên Hồ tộc, cha ta sắc mặt u ám bước theo sát.
Từ hoạt động tâm lý của cha ta, ta biết được, Thiên Hồ tộc trưởng từng theo đuổi mẹ ta.
"Nữ nhi ngoan của ta đã tìm về được rồi."
Mẹ ta như khoe báu vật, bế ta cho Thiên Hồ tộc trưởng xem, khóe miệng hắn giật giật:
"Đây là bị đột biến à?"
Kết quả, cách đó không xa một mỹ nam tựa như trích tiên đi về phía ta:
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha! "Ta là cha của con."
Ta còn là cha ngươi nữa này, sao dạo này ai cũng thích nhận vơ làm cha vậy?
Khi hắn ta đến gần, m-áu trong người ta như thức tỉnh, mẹ kiếp, đúng là cha ta thật!
Vậy thì, tại sao ta lại xấu xí đến mức kinh thiên động địa thế này?
3
"Đây là tiến hóa! A Ngâm là bảo bối xinh đẹp nhất."
Cha ta có vẻ như hiểu được suy nghĩ của ta, vẻ mặt cưng chiều mà cưỡng ép cứu vãn tôn nghiêm.
Mẹ ta ôm ta, hôn đi hôn lại, hồi lâu không chịu buông tay, giọng nghẹn ngào:
"Nữ nhi ngoan của ta, ta tìm con vất vả lắm!"
"Mẹ, con không sao."
Ta vừa dứt lời, cái gì? Mẹ ta bảo ta là nữ nhi.
"Mẹ, con là gà mái sao?"
Mẹ ta âu yếm vuốt mào gà đỏ thẫm trên đầu ta:
"Sao lại là gà được? A Ngâm là Tiểu Công chúa cao quý xinh đẹp nhất của Phượng tộc và Long tộc."
Nhưng tại sao Trì Uyên lại nói chắc nịch rằng ta là gà trống?
Ta đột nhiên hiểu ra.
Mẹ kiếp, nói ta là gà thì cũng được, coi như hắn không có kiến thức, nhưng để lừa ta đi đấu gà kiếm tiền cho hắn, đến cả giới tính cũng đổi cho ta luôn?
Hại ta cứ tưởng mình là nam hài tử, suýt nữa còn đi dụ dỗ gà mái nhà hàng xóm.
Tức quá, xem ta có mổ ch-ết hắn ta không:
"Trì Uyên, mau cút ra đây cho lão tử!"
Bên cạnh không có bóng dáng Trì Uyên.
Ta xông tới khán đài bên cạnh, không thấy Trì Uyên, chạy về nhà, hắn cũng không có ở đó.
Xem ra là đã chạy rồi.
Cha ta nhìn cảnh tượng trong nhà, vẻ mặt lộ ra chút kiêng dè:
"Xem ra người thu nhận bảo bối nhà ta, vẫn không thể đắc tội được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ ta ôm ta:
"Vậy vị cao nhân này có dạy A Ngâm được bản lĩnh gì không?"
"Chọ-i gà."
Cha ta lộ vẻ ngượng ngùng:
"Bản lĩnh của vị cao nhân này quả thật đặc biệt."
"Hắn chỉ lừa con đi kiếm tiền cho hắn tiêu thôi." Ta khinh thường bĩu môi, "Ngài xem, bây giờ hắn cuỗm tiền chạy trốn rồi, cao nhân gì chứ? Hắn chỉ là một tên lừa đảo."
Thật đau lòng cho tiền mồ hôi nước mắt của ta.
4
Không tìm thấy Trì Uyên, cha mẹ ta đành đưa ta về Thương Ngô sơn, đây là tổ của Phượng tộc bọn ta.
Các trưởng lão Phượng tộc nghe nói ta đã được tìm về, đều lũ lượt đến nhà ta chúc mừng.
Khi bọn họ nhìn thấy ta, khóe miệng đều giật giật, cố gắng khen ta thiên sinh lệ chất, da trắng xinh đẹp.
Thực ra trong lòng đang âm thầm mắng ta là đồ xấu xí.
Đừng hỏi ta sao biết, hỏi thì nói ta có thuật đọc tâm.
Ta có thể đọc được tâm trí của tất cả mọi người xung quanh, trừ Trì Uyên.
Hắn ngược lại có thể đọc được tâm trí của ta.
Cho nên trước mặt hắn, ta như trần như nhộng, à không, vốn dĩ ta đã như vậy rồi.
Mẹ ta có cái nhìn thiên vị nặng về ta, sau khi tìm được ta về, như thể muốn bù đắp tất cả tình mẫu tử đã phân tán trong mấy năm qua.
Nàng ấy ngày nào cũng dẫn ta đi khắp nơi, khoe khoang nữ nhi bảo bối của mình cuối cùng đã được tìm về được.
Dẫn ta đi khoe trong Phượng tộc thì được đi, ai ngờ, đi dự hội Bàn Đào ở Thiên đình, nàng ấy cũng nhất định phải mang ta theo:
"Con còn chưa gặp những vị thúc thúc a di trên Thiên đình nữa."
Ta vốn định từ chối, nhưng ánh mắt đắm đuối của mẹ ta khiến ta thực sự không nỡ, đành phải cắn răng đồng ý.
Quả nhiên, đến hội Bàn Đào, ta thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất nhiên cũng nhận được những lời chê bai thống nhất từ bọn họ.
Mẹ ta ôm ta, đi đến trước mặt Thiên Hồ tộc, cha ta sắc mặt u ám bước theo sát.
Từ hoạt động tâm lý của cha ta, ta biết được, Thiên Hồ tộc trưởng từng theo đuổi mẹ ta.
"Nữ nhi ngoan của ta đã tìm về được rồi."
Mẹ ta như khoe báu vật, bế ta cho Thiên Hồ tộc trưởng xem, khóe miệng hắn giật giật:
"Đây là bị đột biến à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương