1
Ta tên là Khinh Ngâm, từ khi có trí nhớ, ta luôn ở bên cạnh Trì Uyên.
Ta là một con gà, nhưng lại khác với những con gà khác. Toàn thân ta trơ trụi, không có lấy một sợi lông.
Những con gà khác đều có bộ lông đẹp đẽ, khiến ta rất ghen tị.
Mỗi lần Trì Uyên đều vuốt đầu an ủi ta:
"Ngoan nào, lông chỉ đẹp mà chẳng có tác dụng gì đâu, A Ngâm nhà ta là độc nhất vô nhị."
Trì Uyên là một tú tài nghèo, bọn ta thường xuyên ăn bữa trước không có bữa sau.
Đôi khi ta nghi ngờ, không biết có phải lông của ta đã bị Trì Uyên nhổ đi bán lấy tiền hết rồi không.
Bởi vì nhà thực sự quá nghèo, chỉ có bốn bức tường, căn nhà còn bị gió lùa.
Một ngày nọ, hắn nhìn ta, vẻ mặt tự trách:
"A Ngâm à, ngươi xem nhà không có tiền, là do ta vô dụng, không có tiền sính lễ để cưới vợ cho ngươi."
Ta gật đầu, bản thân hắn cũng là kẻ độc thân, ta tỏ ý thông cảm và không sao cả:
"Ta không cần cưới vợ, ta chỉ muốn ở bên A Uyên."
Ta vốn định an ủi hắn, nhưng chưa kịp nói hết câu, Trì Uyên đã vội vàng bịt miệng ta:
"Không, ngươi không muốn đâu."
Hắn thở dài, giải thích với ta:
"Ngươi là gà trống, ta là nam nhân, chúng ta khác loài, lại đều là giống đực, không thể ở bên nhau được."
Ta: "Không thử sao biết không được?"
"Ta nói không được là không được!"
Trì Uyên không muốn tiếp tục tranh cãi với ta về vấn đề này.
Hắn chỉ về phía trước hỏi ta:
"Ngươi thấy Tiểu Hoa nhà Lý thẩm đối diện có đẹp không?"
Tiểu Hoa là gà trân châu của nhà Lý thẩm, lông mượt bóng loáng, ta gật đầu:
"Trông ngon phết."
Trì Uyên giơ tay đập cho ta một cái:
"Ta đã tiêu hết tiền tích góp để mua ngươi về, ngày đêm lo lắng cho chung thân đại sự của ngươi, vậy mà ngươi chỉ nghĩ đến chuyện ăn thôi sao? Ngươi xem A Đại nhà Lưu thúc đối diện đối diện, còn nhỏ hơn ngươi, mỗi ngày có cả đàn gà mái vây quanh, sao ngươi lại không được?"
Nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn, ta xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta rõ ràng là khi ngươi mua gà, mua một tặng một, ta là con được tặng kèm."
Hắn không để ý đến những suy nghĩ trong lòng ta, tiếp tục khuyên bảo:
"Ngươi phải như một chiến sĩ anh dũng chinh phục người khác, thu hút gà mái vây quanh ngươi."
Bảo ta thu hút gà mái vây quanh ư? Ta không hiểu, ta vô cùng chấn động.
Chắc chắn là hắn muốn ăn trộm gà nhà người khác nên mới tìm một cái cớ vụng về như vậy.
Nhưng ta vẫn tò mò làm sao để thu hút gà mái, bởi vì ta cũng muốn ăn gà:
"Ta cần phải làm gì?"
Hắn khẽ ho một tiếng, ánh mắt sâu thẳm:
"Trong trấn có một sân chọ-i gà, những con gà dũng cảm nhất đều thi đấu ở đó, A Ngâm chắc chắn giỏi hơn bọn chúng."
2
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha! Ba tấc lưỡi của Trì Uyên đã thành công thuyết phục được ta.
Hắn dẫn ta đến sân chọ-i gà, nơi đó quả thực là biển gà núi gà.
Vì ta trông đặc biệt, vừa lên đài đã bị vây đánh, chỉ là khi chúng mổ vào ta, ta chẳng cảm thấy đau, ngược lại mỏ của chúng lại gãy mất.
Ta muộn màng nhận ra, ta vậy mà lại là một con gà sắt!
Ta quả nhiên là độc nhất vô nhị, Trì Uyên nói đúng.
Chúng nối đuôi nhau, ùn ùn lao về phía ta, rồi lần lượt ngã xuống bên cạnh ta.
Như thể đang tự tìm đến cái ch-ết.
Ta không tốn chút sức lực nào đã toàn thắng.
Khi xuống khỏi đài chọ-i gà, Trì Uyên đang đếm tiền, xem ra hắn đã thắng to.
Cứ như vậy, Trì Uyên dẫn ta càn quét khắp các sân chọ-i gà, thắng được vô số ngân lượng.
Tuy nhiên, cả hai bọn ta vẫn độc thân.
Quả nhiên, đôi khi, tiền không thể giải quyết mọi vấn đề.
Xấu là nguồn gốc của tội lỗi, ai bảo ta là một con gà xấu xí chứ.
Nhưng Trì Uyên cũng chưa tìm được vợ, ta lại thấy cân bằng trong lòng.
Khi cha mẹ ta tìm thấy ta, ta đang chiến đấu trên đài chọ-i gà.
"Bảo bối, ta là mẹ của con." Mẹ ta, người có dung nhan như tiên nữ, rơm rớm nước mắt ôm lấy ta, "Mau để mẹ nhìn con cho rõ."
Nàng ấy đúng là mẹ ta thật, ta có thể cảm nhận được huyết mạch tương thông với nàng ấy.
Ta tên là Khinh Ngâm, từ khi có trí nhớ, ta luôn ở bên cạnh Trì Uyên.
Ta là một con gà, nhưng lại khác với những con gà khác. Toàn thân ta trơ trụi, không có lấy một sợi lông.
Những con gà khác đều có bộ lông đẹp đẽ, khiến ta rất ghen tị.
Mỗi lần Trì Uyên đều vuốt đầu an ủi ta:
"Ngoan nào, lông chỉ đẹp mà chẳng có tác dụng gì đâu, A Ngâm nhà ta là độc nhất vô nhị."
Trì Uyên là một tú tài nghèo, bọn ta thường xuyên ăn bữa trước không có bữa sau.
Đôi khi ta nghi ngờ, không biết có phải lông của ta đã bị Trì Uyên nhổ đi bán lấy tiền hết rồi không.
Bởi vì nhà thực sự quá nghèo, chỉ có bốn bức tường, căn nhà còn bị gió lùa.
Một ngày nọ, hắn nhìn ta, vẻ mặt tự trách:
"A Ngâm à, ngươi xem nhà không có tiền, là do ta vô dụng, không có tiền sính lễ để cưới vợ cho ngươi."
Ta gật đầu, bản thân hắn cũng là kẻ độc thân, ta tỏ ý thông cảm và không sao cả:
"Ta không cần cưới vợ, ta chỉ muốn ở bên A Uyên."
Ta vốn định an ủi hắn, nhưng chưa kịp nói hết câu, Trì Uyên đã vội vàng bịt miệng ta:
"Không, ngươi không muốn đâu."
Hắn thở dài, giải thích với ta:
"Ngươi là gà trống, ta là nam nhân, chúng ta khác loài, lại đều là giống đực, không thể ở bên nhau được."
Ta: "Không thử sao biết không được?"
"Ta nói không được là không được!"
Trì Uyên không muốn tiếp tục tranh cãi với ta về vấn đề này.
Hắn chỉ về phía trước hỏi ta:
"Ngươi thấy Tiểu Hoa nhà Lý thẩm đối diện có đẹp không?"
Tiểu Hoa là gà trân châu của nhà Lý thẩm, lông mượt bóng loáng, ta gật đầu:
"Trông ngon phết."
Trì Uyên giơ tay đập cho ta một cái:
"Ta đã tiêu hết tiền tích góp để mua ngươi về, ngày đêm lo lắng cho chung thân đại sự của ngươi, vậy mà ngươi chỉ nghĩ đến chuyện ăn thôi sao? Ngươi xem A Đại nhà Lưu thúc đối diện đối diện, còn nhỏ hơn ngươi, mỗi ngày có cả đàn gà mái vây quanh, sao ngươi lại không được?"
Nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn, ta xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta rõ ràng là khi ngươi mua gà, mua một tặng một, ta là con được tặng kèm."
Hắn không để ý đến những suy nghĩ trong lòng ta, tiếp tục khuyên bảo:
"Ngươi phải như một chiến sĩ anh dũng chinh phục người khác, thu hút gà mái vây quanh ngươi."
Bảo ta thu hút gà mái vây quanh ư? Ta không hiểu, ta vô cùng chấn động.
Chắc chắn là hắn muốn ăn trộm gà nhà người khác nên mới tìm một cái cớ vụng về như vậy.
Nhưng ta vẫn tò mò làm sao để thu hút gà mái, bởi vì ta cũng muốn ăn gà:
"Ta cần phải làm gì?"
Hắn khẽ ho một tiếng, ánh mắt sâu thẳm:
"Trong trấn có một sân chọ-i gà, những con gà dũng cảm nhất đều thi đấu ở đó, A Ngâm chắc chắn giỏi hơn bọn chúng."
2
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha! Ba tấc lưỡi của Trì Uyên đã thành công thuyết phục được ta.
Hắn dẫn ta đến sân chọ-i gà, nơi đó quả thực là biển gà núi gà.
Vì ta trông đặc biệt, vừa lên đài đã bị vây đánh, chỉ là khi chúng mổ vào ta, ta chẳng cảm thấy đau, ngược lại mỏ của chúng lại gãy mất.
Ta muộn màng nhận ra, ta vậy mà lại là một con gà sắt!
Ta quả nhiên là độc nhất vô nhị, Trì Uyên nói đúng.
Chúng nối đuôi nhau, ùn ùn lao về phía ta, rồi lần lượt ngã xuống bên cạnh ta.
Như thể đang tự tìm đến cái ch-ết.
Ta không tốn chút sức lực nào đã toàn thắng.
Khi xuống khỏi đài chọ-i gà, Trì Uyên đang đếm tiền, xem ra hắn đã thắng to.
Cứ như vậy, Trì Uyên dẫn ta càn quét khắp các sân chọ-i gà, thắng được vô số ngân lượng.
Tuy nhiên, cả hai bọn ta vẫn độc thân.
Quả nhiên, đôi khi, tiền không thể giải quyết mọi vấn đề.
Xấu là nguồn gốc của tội lỗi, ai bảo ta là một con gà xấu xí chứ.
Nhưng Trì Uyên cũng chưa tìm được vợ, ta lại thấy cân bằng trong lòng.
Khi cha mẹ ta tìm thấy ta, ta đang chiến đấu trên đài chọ-i gà.
"Bảo bối, ta là mẹ của con." Mẹ ta, người có dung nhan như tiên nữ, rơm rớm nước mắt ôm lấy ta, "Mau để mẹ nhìn con cho rõ."
Nàng ấy đúng là mẹ ta thật, ta có thể cảm nhận được huyết mạch tương thông với nàng ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương