Đại trưởng lão hít sâu một hơi rồi chắp tay lại nói: “Thần y Mạc Huy, chuyện lần này là do chúng tôi sai, ông già tôi xin được tạ lỗi với cậu ngay tại đây. Thiên Lương, mấy năm nay, chúng ta đều bị tên xấu xa bại hoại Triệu Nhạc Huân này làm cho mê muội, còn tưởng rằng ông ta thực sự là một chính nhân quân tử, nhưng không ngờ được rằng, ông ta lại âm thầm làm những chuyện sau lưng khiến người ta phải tức giận như vậy”.
“Nhà họ Triệu chúng tôi...chúng tôi sao có thể chứa chấp cái thứ bại hoại như vậy chứ? Hội trưởng lão chúng tôi đã quyết định rồi, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ thu hồi chức vị gia chủ nhà họ Triệu của Triệu Nhạc Huân. Thiện Lương, cậu sẽ là người kế thừa vị trí gia chủ.”
“Chúng tôi quyết định để cậu quản lý nhà họ Triệu, trở thành gia chủ mới của nhà họ Triệu!”
Mấy trưởng lão khác cũng gật đầu rối rít, đều nhìn về phía Triệu Thiện Lương.
Triệu Thiện Lương cười lạnh một tiếng: “Các chú các bác, không cần nói với vẻ oai phong như thế
"Chẳng phải mấy người lo sợ những việc Triệu Nhạc Huân đã gây ra sẽ làm liên lụy đến nhà họ Triệu nên mới để cho tôi làm gia chủ sao? Mấy ông già như các ông thực sự coi tôi là tên ngốc hả? Tôi nói cho các ông biết, tôi chắc chắn sẽ làm gia chủ, có điều hội trưởng lão phải giải tán!”
Sắc mặt của mấy trưởng lão đều thay đổi, đại trưởng lão vội vàng nói: “Thiên Lương, sao cậu...cậu có thể nói chuyện với người lớn như thế hả?”
Triệu Thiện Lương nói luôn: “Bớt đứng đây cây già lên mặt với tôi đi! Vừa rồi, các ông luôn mồm luôn miệng chỉ trích tôi không ngừng đấy, sao các ông không để ý tới cảm nhận của tôi một chút, bây giờ dựa vào đầu mà bảo tôi phải tôn trọng các ông hả?”
Triệu Thiện Lương vung tay, xoay người rời đi.
Mấy vị trưởng lão tức đến mức mặt mũi xám xịt, nhưng cũng chẳng làm được gì khác.
Triệu Nhạc Huân chạy rồi, sáu gia tộc khác đang nhìn họ chằm chằm như hổ đói.
Giờ đây, chỉ còn cách để Triệu Thiện Lương trở lại làm gia chủ mới có thể cứu vãn tình thế.
Dẫu sao Triệu Thiện Lương và Trần Nguyên Vũ cũng bị bắt giam vào địa lao, và cũng là nạn nhân.
Ông ta làm gia chủ thì sáu gia tộc kia mới không tiếp tục truy cứu nữa.
Vậy nên, dù cho Triệu Thiên Lương có nói như thế thì họ vẫn phải cắn răng cam chịu.
Lâm Mạc Huy đứng bên Triệu Thiên Lương, khẽ cười nói: "Không trở mặt bọn họ như vậy, có phải không thích hợp cho lắm không?”.
Triệu Thiện Lương xua tay: “Có gì mà hợp với chả không hợp?”
“Mấy năm gần đây, mấy lão già đó thu được không ít lợi ích từ Triệu Thiên Huân”
“Tôi muốn nắm quyền quản lý nhà họ Triệu thì bắt buộc phải khiến bọn họ tan rã”
“Nếu không, kể cả tôi có làm gia chủ thì nhích một bước cũng khó khăn”
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, Triệu Thiện Lương hiểu rất rõ điều này.
“Nhà họ Triệu chúng tôi...chúng tôi sao có thể chứa chấp cái thứ bại hoại như vậy chứ? Hội trưởng lão chúng tôi đã quyết định rồi, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ thu hồi chức vị gia chủ nhà họ Triệu của Triệu Nhạc Huân. Thiện Lương, cậu sẽ là người kế thừa vị trí gia chủ.”
“Chúng tôi quyết định để cậu quản lý nhà họ Triệu, trở thành gia chủ mới của nhà họ Triệu!”
Mấy trưởng lão khác cũng gật đầu rối rít, đều nhìn về phía Triệu Thiện Lương.
Triệu Thiện Lương cười lạnh một tiếng: “Các chú các bác, không cần nói với vẻ oai phong như thế
"Chẳng phải mấy người lo sợ những việc Triệu Nhạc Huân đã gây ra sẽ làm liên lụy đến nhà họ Triệu nên mới để cho tôi làm gia chủ sao? Mấy ông già như các ông thực sự coi tôi là tên ngốc hả? Tôi nói cho các ông biết, tôi chắc chắn sẽ làm gia chủ, có điều hội trưởng lão phải giải tán!”
Sắc mặt của mấy trưởng lão đều thay đổi, đại trưởng lão vội vàng nói: “Thiên Lương, sao cậu...cậu có thể nói chuyện với người lớn như thế hả?”
Triệu Thiện Lương nói luôn: “Bớt đứng đây cây già lên mặt với tôi đi! Vừa rồi, các ông luôn mồm luôn miệng chỉ trích tôi không ngừng đấy, sao các ông không để ý tới cảm nhận của tôi một chút, bây giờ dựa vào đầu mà bảo tôi phải tôn trọng các ông hả?”
Triệu Thiện Lương vung tay, xoay người rời đi.
Mấy vị trưởng lão tức đến mức mặt mũi xám xịt, nhưng cũng chẳng làm được gì khác.
Triệu Nhạc Huân chạy rồi, sáu gia tộc khác đang nhìn họ chằm chằm như hổ đói.
Giờ đây, chỉ còn cách để Triệu Thiện Lương trở lại làm gia chủ mới có thể cứu vãn tình thế.
Dẫu sao Triệu Thiện Lương và Trần Nguyên Vũ cũng bị bắt giam vào địa lao, và cũng là nạn nhân.
Ông ta làm gia chủ thì sáu gia tộc kia mới không tiếp tục truy cứu nữa.
Vậy nên, dù cho Triệu Thiên Lương có nói như thế thì họ vẫn phải cắn răng cam chịu.
Lâm Mạc Huy đứng bên Triệu Thiên Lương, khẽ cười nói: "Không trở mặt bọn họ như vậy, có phải không thích hợp cho lắm không?”.
Triệu Thiện Lương xua tay: “Có gì mà hợp với chả không hợp?”
“Mấy năm gần đây, mấy lão già đó thu được không ít lợi ích từ Triệu Thiên Huân”
“Tôi muốn nắm quyền quản lý nhà họ Triệu thì bắt buộc phải khiến bọn họ tan rã”
“Nếu không, kể cả tôi có làm gia chủ thì nhích một bước cũng khó khăn”
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, Triệu Thiện Lương hiểu rất rõ điều này.
Danh sách chương