Lâm Mạc Huy cũng không dám chậm trễ, vì vậy lập tức nói: “Hổ Đông An, cho người phong tỏa toàn bộ khách sạn Thời Đại, ngay cả một con muỗi cũng không được phép bay ra ngoài! Ngoài ra, dẫn mấy con chó nghiệp vụ tới đây!”
Hổ Đông An trả lời ngay lập tức: “Vâng!”
Hổ Đông An vội vàng dẫn theo thủ hạ ra ngoài làm việc.
Lâm Mạc Huy nhảy vọt lên bàn, anh nhặt lấy mấy chiếc áo trên mặt đất lên.
Đây là áo của Triệu Nhạc Huân.
Trong một khoảng thời gian rất Triệu Nhạc Huấn lại có thể đổi quần áo của mình sang cho người bên cạnh kia, còn phong bế huyệt vị của người đó, giữ người đó tại chỗ mà lúc trước ông ta ngồi.
Vì vậy, nên mọi người đều tưởng rằng Triệu Nhạc Huân vẫn còn ở đây, nhưng trên thực tế, Nhân lúc mọi người đang xem đoạn video đó Triệu Nhạc Huân đã bỏ trốn rồi.
Lâm Mạc Huy xé cái áo đó thành từng mảnh, vào lúc này, Hổ Đông An cũng dẫn theo mấy con chó chạy tới.
Lâm Mạc Huy ném những mảnh áo đã xé tới trước mặt mấy con chó, để cho bọn chúng ngửi, sau đó để bọn chúng đi bắt đầu truy lùng.
Hiện trường lúc này rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều thấy mơ hồ vì những gì đã xảy ra.
Triệu Thiện Lương chạy tới bên cạnh Lâm Mạc Huy rồi trầm giọng nói: "Thần y Mạc Huy, chuyện này là thế nào? Ông ta chạy trốn kiểu gì chứ?”
Lâm Mạc Huy nói: “Đây là phương pháp bỏ trốn bằng cách dùng thể thân trong thuật ẩn mình ở Đảo Đông, chiêu này thuộc bí thuật bất truyền ở Đảo Đông, chỉ có Ninja của hai phái lga-ryu và Koga-ryu mới biết. Rốt cuộc anh trai của ông đã học được loại bí thuật này ở đâu?".
Triệu Thiên Lương cau mày: “Bí thuật của Đảo Đông ư? Không phải là ông ta bắt Ninja của Đảo Đông rồi tra hỏi bắt ép họ nói ra đấy chứ?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Không có khả năng đó, tất cả Ninja ở Đảo Đông đều trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, kể cả khi phải chết, cũng không bao giờ truyền bá những bí thuật này ra ngoài đầu”
Triệu Thiện Lương ngây ra một lúc: “Vậy...vậy là ý gì?”
Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ rằng ông ta cũng là một Ninja của Đảo Đông!”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, đại trưởng lão của nhà họ Triệu vội vàng la lên: “Không phải đấy chứ? Ông ta là gia chủ nhà họ Triệu, là người vô cùng tôn quý, tại sao lại muốn làm Ninja Đảo Đông cái gì thế? Đảm Ninja kia có tư cách gì mà có thể so sánh với nhà họ Triệu chúng tôi hả?”.
Lâm Mạc Huy khoát tay: “Đây chỉ là suy đoán của tôi, còn cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết, đừng quan tâm nhiều như thể, việc quan trọng nhất bây giờ là phải bắt được ông ta về trước”.
Nói xong, anh lại liếc mấy trưởng lão kia một cái rồi trầm giọng nói: “Bây giờ, các ông còn cho rằng tôi vu oan giá họa cho Triệu Nhạc Huân nữa không hả?”
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đều vô cùng xấu hổ.
Hổ Đông An trả lời ngay lập tức: “Vâng!”
Hổ Đông An vội vàng dẫn theo thủ hạ ra ngoài làm việc.
Lâm Mạc Huy nhảy vọt lên bàn, anh nhặt lấy mấy chiếc áo trên mặt đất lên.
Đây là áo của Triệu Nhạc Huân.
Trong một khoảng thời gian rất Triệu Nhạc Huấn lại có thể đổi quần áo của mình sang cho người bên cạnh kia, còn phong bế huyệt vị của người đó, giữ người đó tại chỗ mà lúc trước ông ta ngồi.
Vì vậy, nên mọi người đều tưởng rằng Triệu Nhạc Huân vẫn còn ở đây, nhưng trên thực tế, Nhân lúc mọi người đang xem đoạn video đó Triệu Nhạc Huân đã bỏ trốn rồi.
Lâm Mạc Huy xé cái áo đó thành từng mảnh, vào lúc này, Hổ Đông An cũng dẫn theo mấy con chó chạy tới.
Lâm Mạc Huy ném những mảnh áo đã xé tới trước mặt mấy con chó, để cho bọn chúng ngửi, sau đó để bọn chúng đi bắt đầu truy lùng.
Hiện trường lúc này rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều thấy mơ hồ vì những gì đã xảy ra.
Triệu Thiện Lương chạy tới bên cạnh Lâm Mạc Huy rồi trầm giọng nói: "Thần y Mạc Huy, chuyện này là thế nào? Ông ta chạy trốn kiểu gì chứ?”
Lâm Mạc Huy nói: “Đây là phương pháp bỏ trốn bằng cách dùng thể thân trong thuật ẩn mình ở Đảo Đông, chiêu này thuộc bí thuật bất truyền ở Đảo Đông, chỉ có Ninja của hai phái lga-ryu và Koga-ryu mới biết. Rốt cuộc anh trai của ông đã học được loại bí thuật này ở đâu?".
Triệu Thiên Lương cau mày: “Bí thuật của Đảo Đông ư? Không phải là ông ta bắt Ninja của Đảo Đông rồi tra hỏi bắt ép họ nói ra đấy chứ?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Không có khả năng đó, tất cả Ninja ở Đảo Đông đều trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, kể cả khi phải chết, cũng không bao giờ truyền bá những bí thuật này ra ngoài đầu”
Triệu Thiện Lương ngây ra một lúc: “Vậy...vậy là ý gì?”
Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ rằng ông ta cũng là một Ninja của Đảo Đông!”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, đại trưởng lão của nhà họ Triệu vội vàng la lên: “Không phải đấy chứ? Ông ta là gia chủ nhà họ Triệu, là người vô cùng tôn quý, tại sao lại muốn làm Ninja Đảo Đông cái gì thế? Đảm Ninja kia có tư cách gì mà có thể so sánh với nhà họ Triệu chúng tôi hả?”.
Lâm Mạc Huy khoát tay: “Đây chỉ là suy đoán của tôi, còn cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết, đừng quan tâm nhiều như thể, việc quan trọng nhất bây giờ là phải bắt được ông ta về trước”.
Nói xong, anh lại liếc mấy trưởng lão kia một cái rồi trầm giọng nói: “Bây giờ, các ông còn cho rằng tôi vu oan giá họa cho Triệu Nhạc Huân nữa không hả?”
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đều vô cùng xấu hổ.
Danh sách chương