Cao tầng Vân gia chưa ra đến cửa phòng thì cánh cửa bị bên ngoài mở toang ra, Chí Nam đã bước vào trong.
“Vân gia chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Chí Nam nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy lão Vân Thường.
“Phạm Chí Nam...” Lão gia chủ Vân Thường nụ cười bí hiểm làm lão dâng lên cảm giác bị người đến cửa tính sổ.
“Gia chủ, trên ngực hắn... Hắn đã là tay chân của công chúa.” Đại trưởng lão truyền âm.
“Gia chủ, có khi nào hắn định tính món nợ hôm qua không?” Nhị trưởng lão bất an truyền âm.
“Hừm, một tên nhãi có thể làm gì? Ta muốn xem xem hắn đang muốn thị uy cái gì?” Vân Thường nhớ đến tuổi tác của Chí Nam, khinh thường nói.
“Ha, Phạm công tử, ngọn gió nào đưa công tử tới nơi tàn tạ này của Vân gia ta?” Vân Thường dùng tư thái hòa nhã nói chuyện với Chí Nam.
Chí Nam không để ý đến lão ta, vừa đi đến chỗ ghế ngồi, vừa nói: “Quả thật Vân gia các ngươi thật rách nát mà.” Tuy nói vậy nhưng quả thật trang trí, nội thất ở đây còn trang trọng hơn phủ công chúa đơn sơ nữa. Đây mới là phủ đệ mà bậc quan lại nên ở.
Lão Vân Thường và các trưởng lão nóng máu khi nghe hắn miệt thị, nhưng nhìn thấy phù hiệu trên áo liền nhịn xuống.
Liếc nhanh qua biểu hiện của họ, Chí Nam thầm cười. Phù hiệu tốt.
“Gia nhận lệnh của công chúa, đi điều tra những gia tộc vẫn còn chưa nộp tinh thạch.” Chí Nam gõ gõ bàn, nhìn đám lão già trước mặt nói.
Vân Thường và các trưởng lão nhìn nhau, Vân gia bọn họ đã nộp tinh thạch lên trên hết rồi mà, tinh thạch tàn trữ còn lại còn chả đủ nuôi sống ngay cả một linh sư nữa.
Tên nhãi này... muốn gây chuyện! “Mời công tử dùng trà, có gì từ từ nói.” Vân Thường sai người rót trà, được dùng trà cùng gia chủ của một trong các thế gia thành Thăng Long không phải ai cũng có vinh dự này.
Chí Nam cầm li trà lên, nói: “Định trì hoãn việc điều tra của gia bằng thủ đoạn rẻ tiền này sao, quả nhiên Vân gia các ngươi có điều giấu diếm.” Hắn càng thích thú khi đám lão già này nổi giận lại không có gan phát tiết.
Hắn hất đổ nước trà xuống đất, nụ cười trở nên khinh bỉ: “Hôm nay không tra rõ chuyện này, già trẻ lớn bé Vân gia đều lôi đi cho ta.”
“Thứ này đúng là đồ tốt.” Một đám linh Sĩ tam tinh, tứ tinh tu vi, kinh nghiệm vượt trội hơn lại chỉ đành nghẹn khuất trước một cái phù hiệu.
Gân xanh của đám trưởng lão bắt đầu nổi lên, từng này tuổi rồi còn bị một tiểu bối vắt mũi chưa sạch thị uy.
“Gia chủ, ta muốn giết hắn...” Một trưởng lão truyền âm.
“Gia chủ, Vân gia ta còn chưa suy yếu đến mức bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ.”
“Gia chủ...”
Đám người truyền âm với nhau cũng làm Vân Thường trở nên bực bội, lão truyền âm: “Tất cả im lặng đi. Ta đoán tên nhóc này có lẽ chỉ là muốn kiếm chác chút đỉnh.”
Chí Nam làm lão nhớ lại bản thân mình lúc mới bước chân vào quan trường, có được chút địa vị liền thử quyền hạn của nó, nhìn mặt Vương mà làm việc để tiện cho những hành động sau này không phạm phải những giới hạn chịu phạt.
Những năm đầu ấy, lão âm thầm dưới mắt của Vương thu lợi khắp nơi sau đó mới kéo kết đồng minh để tạo nên một Vân gia sừng sững bây giờ, tuy không thể so với các đại gia tộc như Phan gia, Dương gia, Vũ gia... nhưng cũng là một thế gia không thể khinh thường.
Đột nhiên Vân Thường nhìn Chí Nam bằng ánh mắt vỡ lẽ, chẳng lẽ tiểu tử này cũng như lão, muốn dựa hơi Vô Ưu công chúa sớm thành lập thế lực cho riêng mình.
“Nếu vậy thì tiểu tử này thật lớn gan, cũng thật bản lĩnh.” Vân Thường phải đánh giá Chí Nam, tuổi này có thể nghĩ sâu xa thế, tương lai ắt là một nhân vật lớn.
“Phải thăm dò xem hắn thuộc loại nào, nếu hắn chỉ đơn thuần muốn thu lợi riêng, vậy dễ dàng nói chuyện rồi. Còn nếu thành lập thế lực, ta có thể lôi kéo hắn một phen...” Vân Thường từng trải chục năm trên quan trường, lại lịch luyện phong phú, rất nhanh lão liền đưa ra đối sách.
“Phạm công tử, không giấu gạt công tử, quả thật Vân gia chúng ta đã tư lợi phần tinh thạch nộp lên trên.” Vân Thường thành khẩn nói.
Lời nói ra làm cả Chí Nam và đám trưởng lão kinh ngạc.
“Đánh bậy đánh bạ mà cũng trúng sao? Không, tại sao lão dám cõng cái nồi này, không muốn bị diệt tộc sao?” Chí Nam đăm chiêu nhìn Vân Thường. Hắn muốn nhìn xem lão già này muốn làm gì.
Chí Nam đứng dậy đập vỡ cả tách trà trên bàn, quát: “Vân gia các ngươi quả là lớn gan, tinh thạch của công chúa cũng dám động tay chân.”
“Này gia chủ, ngài nói vậy là có ý gì?” Tam trưởng lão truyền âm.
“Rõ ràng chúng ta đã nộp tinh thạch rồi còn gì?”
“Gia chủ, ngài không sợ hắn tưởng thật, báo cáo lại với vị công chúa kia chứ? Lúc đó dù chúng ta không có nhưng ác ma kia lại tưởng thật thì Vân gia chúng ta...” Nhị trưởng lão hỏi.
“Bớt nhiều lời, ta định thăm dò hắn. Lão tam, chúng ta còn bao nhiêu tinh thạch?” Vân Thường hỏi tam trưởng lão.
“Tổng cộng còn mười rương tinh thạch gồm một vạn viên hạ phẩm. Gia chủ, chỗ này chỉ đủ cho chúng ta tiêu sài trong nửa năm nữa.” Tam trưởng lão nhắc nhở.
“Lấy cho ta hai rương, ta có cảm giác tiểu tử này có thể lôi kéo được.”
Tam trưởng lão lấy hai rương tinh thạch từ nhẫn không gian, trên khắc ký hiệu của Vân gia, đưa cho Vân Thường. Lão liền hướng về Chí Nam, đưa cho hắn một rương, nói: “Chỗ tinh thạch này là phần Vân gia chúng ta lén giấu đi.”
Lão lại đưa một rương khác đến trước mặt Chí Nam, nói: “Còn phần này, ta muốn đưa công tử để thỉnh tội.”
Cái rương này có tới cả nghìn viên tinh thạch, tuy là hạ phẩm nhưng đặt ở bối cảnh hiện tại là một con số lớn.
“Vân gia đây là muốn lôi kéo ta? Không ngờ vận khí của ta lại tốt thế, lại có tinh thạch rơi từ trời xuống...” Chí Nam suy nghĩ.
“Khoan đã, bây giờ đã nắm trong tay nhược điểm của họ, ta có thể lợi dụng việc này thành lập thế lực cho riêng mình, chẳng phải không mưu mà hợp sao.”
Giờ Chí Nam mới nhớ ra chuyện quan trọng này, mặc dù đám linh sư của Vân gia chỉ là một đám linh Sĩ tam tinh, tứ tinh, không thể so được với đám hộ vệ thất tinh của công chúa nhưng giai đoạn đầu này, hắn phải xây dựng từ nền móng trước đã, thu nhận bọn họ cũng không tệ.
“Ta là người thi hành mệnh lệnh của công chúa, hậu quả của việc hối lộ ta, không cần nói hẳn các ngươi cũng biết đi?” Âm thanh Chí Nam trở nên nguy hiểm.
“Vân gia ta biết chứ, chẳng phải đây là tinh thạch để bồi tội với ngài sao?” Lão già Vân Thường vuốt chỏm râu bạc, cười nói.
“Vân gia này... Hành động này nói rằng bọn họ không hề sợ hãi uy nghiêm của công chúa, không phải thế lực của nàng ta, có thể thu vào.” Chí Nam suy diễn trong vài giây, bên ngoài cười lớn: “Ha ha ha...”
Đám người Vân gia chưa hiểu vì sao Chí Nam cười thì hắn nói: “Tốt lắm, vừa rồi ta chỉ thử Vân gia các vị mà thôi. Thực ra chủ tử lệnh ta tới đây đem theo lời mời chào Vân gia hợp lực đối phó Vô Ưu công chúa.”
Lão già Vân Thường và đám trưởng lão nhìn nhau.
“Cái gì thế này, đã có thế lực thu nhận hắn rồi?”
“Tình báo có gì nhầm lẫn chăng?”
“Là Dương gia, Lí gia, Lê gia?”
“...”
Lão Vân Thường nhíu mi, hỏi: “Phạm công tử, có thể cho lão hủ biết kẻ đằng sau ngươi là ai không? Ta tin lời công tử nói nhưng lão già này chưa từng hợp tác với kẻ mà ta chưa thấy mặt.” Tình hình có chút không đúng như dự đoán.
Biết ngay lão già này sẽ hỏi thế mà, Chí Nam cười thầm, nói: “Vì lí do đặc thù mà chủ tử ta không tiện ra mặt, tuy nhiên ta cũng không đến tay không.”
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra hai mươi kiện vũ khí tứ phẩm đã luyện vài tiếng trước khiến bọn họ kinh ngạc, nói: “Đây là thành ý của chủ tử ta, thế nào?”
“Là vũ khí tứ phẩm, hơn nữa còn là hạng cao đẳng.”
“Còn cao hơn tiêu chuẩn của quân đội nữa.”
Lão già Vân Thường nhíu mi, nhìn Chí Nam. Kẻ phía sau có thể rộng lượng tặng không chỗ vũ khí này, sự việc không hề đơn giản. Nói: “Xin công tử thứ lỗi, Vân gia ta vẫn giữ quan điểm đó, không thể hợp tác với các ngươi.”
Chậc, lão già này... thật cẩn trọng mà, chưa biết phe cánh phía sau lớn nhỏ ra sao, lão sẽ không dễ gì tin tưởng sự hợp tác này. Cũng may hắn vẫn còn giữ thứ đồ đó.
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược. Đây là đan dược do Ngũ Kỳ Nhân Nguyễn Bá Tĩnh luyện chế lúc còn ở trong truyền thừa. Tác dụng phụ của nó đã bị loại bỏ.
“Đây là Thăng Tinh Đan, một loại tuyệt thế kỳ đan, hẳn các vị đã nghe qua.” Chí Nam đưa lọ đan dược về phía lão Vân Thường.
“Ta biết thứ này...” Nhị trưởng lão nhìn lọ đan dược, giải thích: “Đan dược độc môn của Chiêm thành, do chính Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên sáng tạo.”
“Ta cũng biết, thứ này đời người chỉ sử dụng một lần, phục dụng có thể trực tiếp thăng lên một tinh, tuy khả năng hỗ trợ trùng kích một đại cảnh giới rất thấp nhưng quả thật nó là Thăng Tinh Đan.” Đại trưởng lão phát biểu.
“Các ngươi nhìn này, đan vân trên đó... Là đan dược cao đẳng, không còn tác dụng phụ.”
“...”
Bọn họ là luyện đan thế gia, độ hiểu biết đối với các loại đan dược có thừa, chỉ cần vừa nhìn đã nhận ra là Thăng Tinh Đan hàng thật giá thật.
Thăng Tinh Đan cực kỳ trân quý, dù chỉ có thể dùng một lần trong đời nhưng nếu khai thác đúng, nó sẽ tạo ra cơ hội vượt trội. Tỉ như linh Sĩ thập tinh phục dụng kỳ đan này, tuy không thể lập tức bước vào cảnh giới Tướng lĩnh hoặc chỉ dừng ở Tướng lĩnh nhưng
Đống đồ của Chí Nam gây nên một trận ồn ào, đến cả lão già Vân Thường cũng phải nuốt nước bọt.
“Tiểu tử này... Hắn muốn nói kẻ phía sau hắn là nhân vật đó của Chiêm thành sao?” Lão Vân Thường nhìn lọ đan dược trong tay, đồ vật này không phải giả, còn có tiểu tử này lại mạo hiểm đầu nhập dưới trướng công chúa như thế, có tám phần là nói thật.
“Chỉ là... Tại sao Chiêm thành xa xăm kia lại muốn vươn tay tới nơi này? Chẳng lẽ là vì công pháp của Hoàng trong tay công chúa? Vậy ra công chúa nắm giữ một bộ công pháp của Hoàng là sự thật, Phan gia không lừa ta.” Bao nhiêu thế lực lớn đang nhắm vào đó, càng nghĩ lão càng cảm thấy phấn khích.
“Tuy không thể kéo hắn về dưới trướng như dự định nhưng lại có thể cùng đi chung đường, dẫu sao Vân gia cũng được lợi lớn rồi.” Lúc đầu lão còn do dự có nên tham gia trận này không, bây giờ thì đã đưa ra quyết định rồi.
“Lão già này, trong đầu đã suy diễn lời nói của ta thành cái dạng gì rồi?” Chí Nam thật muốn cười lớn lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của lão.
“Ha ha, nếu các ngươi đã đưa ra thành ý như thế, ta còn không chấp nhận thì thật không hiểu chuyện rồi.”
“Không dối gạt công tử, thật ra chúng ta không mưu mà hợp, vốn bên ta đã lên kế hoạch nổi dậy chống lại Vô Ưu công chúa từ trước.” Lão Vân Thường sảng khoái nói.
“Hửm?” Chí Nam hơi kinh ngạc. Hình như hắn sắp biết được chuyện gì đó hay ho rồi.
“Là thế này...” Lão Vân Thường tiết lộ cơ mật, tuy không thể nói quá chi tiết nhưng nội dung chính trong đó cũng làm hai mắt Chí Nam sáng ra.
Chuyến đi này không uổng rồi.
Quang Huy tông...
Tại Thủy Sơn trong Ngũ Hành Sơn, trong dãy phòng của cao tầng...
“Khụ ụ ụ...” Mộc Trung Nhân liên tục ho ra máu, mùi dược liệu nồng đậm khắp phòng cũng không thể khỏa lấp vị máu tanh.
“Nguyền rủa của Tống Hoàng... Càng lúc càng mạnh hơn rồi... Khụ ụ ụ...” Ông cảm nhận được dòng chảy linh lực trong cơ thể đã bắt đầu căn cứng rồi.
Thanh Liên đứng bên cạnh, liên tục điều động tà lực làm giảm áp lực từ nguyền rủa.
“Phụ vương, ngài còn bao nhiêu thời gian nữa?” Thanh Liên dò hỏi.
Mộc Trung Nhân dựa lưng vào bức tường phía sau, hơi thở nặng nề, giọng nói có chút phần suy nhược: “Có lẽ không cầm cự được tới mùa đông này rồi.”
Ông nhìn qua Thanh Liên, vẫn nhếch khóe môi: “Ha, xem ra không đợi được ngươi trùng kích Tướng lĩnh rồi.” Ông muốn làm giảm bầu không khí ngột ngạt này đi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt tĩnh lặng, chẳng có nửa phần dao động của Thanh Liên thì thôi.
“Tiến độ luyện binh của Viện Chiến Tranh đã đạt được tám phần mười rồi, rất nhanh họ có thể xuất phát, giảm áp lực cho tiền tuyến...” Thanh Liên báo cáo.
“...”
“Ngoài ra Cổ Loa, Cửu Chân và thành Hồ vừa đề nghị tăng sản lượng tinh thạch lên mười phần trăm. Riêng thành Hồ nếu không đồng ý họ sẽ lệnh cho các luyện trận sư rút lui khỏi chiến trường phía này.” Thanh Liên kết thúc báo cáo.
“Chậc, mười phần trăm không phải là con số nhỏ, hừm, vũ khí và đan dược không cần quá nhiều, có thể bác bỏ yêu cầu từ hai phía kia.”
“Riêng thành Hồ, chúng ta không thể không cần luyện trận sư, có thể đồng ý với họ.” Nói xong ông chợt thở dài: “Mười phần trăm không phải con số nhỏ, nếu tăng thêm khoản này người gánh hậu quả vẫn là dân chúng thành Thăng Long ta.”
Khụ... ụ... ụ...
Thanh Liên kết thúc điều trị, giọng nói trầm thấp: “Về việc này người không cần lo, ta đã thực hiện xong đối sách.”
“Ý ngươi là... Thứ công huân kia?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Thanh Liên gật đầu.
“Mau đưa ta xem.”
Thanh Liên vừa lấy sấp giấy tờ ra thì một tín trận truyền tin xuất hiện trên bức tường đối diện Mộc Trung Nhân. Một hình ảnh mờ ảo hiện lên trên đó.
Là tông chủ Quang Huy tông Võ Cực Lạc, hiện bà đang mang khuôn mặt của Mộc Trung Nhân.
“Vương, lúc ta đang cầm chân Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ, một toán quân trinh thám đã lẻn vào từ phía tây.” Võ Cực Lạc nói.
“Có xác định được hướng đi của chúng không?” Mộc Trung Nhân hỏi.
“Chúng chạy xuôi xuống phía nam, có thể hướng về Ba Vì sâm lâm, từ đó tràn vào Hoan Châu. Nếu thành còn binh, xin hãy phái quân ngăn họ lại.”
Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, các đơn vị đều đã chật kín, không có đơn vị nào có thể điều động được.
“Ta có thể lo được.” Thanh Liên đứng dậy. Dù sao tháng này nàng cũng chưa lấy thêm tinh thần lực cho hai mảnh chú ngữ kia.
Mộc Trung Nhân gật đầu, dặn: “Cẩn thận.” Nàng biến mất khỏi phòng.
Lúc Thanh Liên đi rồi, Võ Cực Lạc mới nhắn thêm: “Vương, dặn con bé cẩn thận, đám trinh sát đó đều là luyện trận sư rất khá.”
Mộc Trung Nhân quay sang chỗ Thanh Liên biến mất, người đã đi mất rồi.
“Hi vọng con bé có thể lo liệu được, hoặc không thì biết khó mà lui, dù sao Hoan Châu cũng còn binh sĩ canh gác.”
“Vân gia chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Chí Nam nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy lão Vân Thường.
“Phạm Chí Nam...” Lão gia chủ Vân Thường nụ cười bí hiểm làm lão dâng lên cảm giác bị người đến cửa tính sổ.
“Gia chủ, trên ngực hắn... Hắn đã là tay chân của công chúa.” Đại trưởng lão truyền âm.
“Gia chủ, có khi nào hắn định tính món nợ hôm qua không?” Nhị trưởng lão bất an truyền âm.
“Hừm, một tên nhãi có thể làm gì? Ta muốn xem xem hắn đang muốn thị uy cái gì?” Vân Thường nhớ đến tuổi tác của Chí Nam, khinh thường nói.
“Ha, Phạm công tử, ngọn gió nào đưa công tử tới nơi tàn tạ này của Vân gia ta?” Vân Thường dùng tư thái hòa nhã nói chuyện với Chí Nam.
Chí Nam không để ý đến lão ta, vừa đi đến chỗ ghế ngồi, vừa nói: “Quả thật Vân gia các ngươi thật rách nát mà.” Tuy nói vậy nhưng quả thật trang trí, nội thất ở đây còn trang trọng hơn phủ công chúa đơn sơ nữa. Đây mới là phủ đệ mà bậc quan lại nên ở.
Lão Vân Thường và các trưởng lão nóng máu khi nghe hắn miệt thị, nhưng nhìn thấy phù hiệu trên áo liền nhịn xuống.
Liếc nhanh qua biểu hiện của họ, Chí Nam thầm cười. Phù hiệu tốt.
“Gia nhận lệnh của công chúa, đi điều tra những gia tộc vẫn còn chưa nộp tinh thạch.” Chí Nam gõ gõ bàn, nhìn đám lão già trước mặt nói.
Vân Thường và các trưởng lão nhìn nhau, Vân gia bọn họ đã nộp tinh thạch lên trên hết rồi mà, tinh thạch tàn trữ còn lại còn chả đủ nuôi sống ngay cả một linh sư nữa.
Tên nhãi này... muốn gây chuyện! “Mời công tử dùng trà, có gì từ từ nói.” Vân Thường sai người rót trà, được dùng trà cùng gia chủ của một trong các thế gia thành Thăng Long không phải ai cũng có vinh dự này.
Chí Nam cầm li trà lên, nói: “Định trì hoãn việc điều tra của gia bằng thủ đoạn rẻ tiền này sao, quả nhiên Vân gia các ngươi có điều giấu diếm.” Hắn càng thích thú khi đám lão già này nổi giận lại không có gan phát tiết.
Hắn hất đổ nước trà xuống đất, nụ cười trở nên khinh bỉ: “Hôm nay không tra rõ chuyện này, già trẻ lớn bé Vân gia đều lôi đi cho ta.”
“Thứ này đúng là đồ tốt.” Một đám linh Sĩ tam tinh, tứ tinh tu vi, kinh nghiệm vượt trội hơn lại chỉ đành nghẹn khuất trước một cái phù hiệu.
Gân xanh của đám trưởng lão bắt đầu nổi lên, từng này tuổi rồi còn bị một tiểu bối vắt mũi chưa sạch thị uy.
“Gia chủ, ta muốn giết hắn...” Một trưởng lão truyền âm.
“Gia chủ, Vân gia ta còn chưa suy yếu đến mức bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ.”
“Gia chủ...”
Đám người truyền âm với nhau cũng làm Vân Thường trở nên bực bội, lão truyền âm: “Tất cả im lặng đi. Ta đoán tên nhóc này có lẽ chỉ là muốn kiếm chác chút đỉnh.”
Chí Nam làm lão nhớ lại bản thân mình lúc mới bước chân vào quan trường, có được chút địa vị liền thử quyền hạn của nó, nhìn mặt Vương mà làm việc để tiện cho những hành động sau này không phạm phải những giới hạn chịu phạt.
Những năm đầu ấy, lão âm thầm dưới mắt của Vương thu lợi khắp nơi sau đó mới kéo kết đồng minh để tạo nên một Vân gia sừng sững bây giờ, tuy không thể so với các đại gia tộc như Phan gia, Dương gia, Vũ gia... nhưng cũng là một thế gia không thể khinh thường.
Đột nhiên Vân Thường nhìn Chí Nam bằng ánh mắt vỡ lẽ, chẳng lẽ tiểu tử này cũng như lão, muốn dựa hơi Vô Ưu công chúa sớm thành lập thế lực cho riêng mình.
“Nếu vậy thì tiểu tử này thật lớn gan, cũng thật bản lĩnh.” Vân Thường phải đánh giá Chí Nam, tuổi này có thể nghĩ sâu xa thế, tương lai ắt là một nhân vật lớn.
“Phải thăm dò xem hắn thuộc loại nào, nếu hắn chỉ đơn thuần muốn thu lợi riêng, vậy dễ dàng nói chuyện rồi. Còn nếu thành lập thế lực, ta có thể lôi kéo hắn một phen...” Vân Thường từng trải chục năm trên quan trường, lại lịch luyện phong phú, rất nhanh lão liền đưa ra đối sách.
“Phạm công tử, không giấu gạt công tử, quả thật Vân gia chúng ta đã tư lợi phần tinh thạch nộp lên trên.” Vân Thường thành khẩn nói.
Lời nói ra làm cả Chí Nam và đám trưởng lão kinh ngạc.
“Đánh bậy đánh bạ mà cũng trúng sao? Không, tại sao lão dám cõng cái nồi này, không muốn bị diệt tộc sao?” Chí Nam đăm chiêu nhìn Vân Thường. Hắn muốn nhìn xem lão già này muốn làm gì.
Chí Nam đứng dậy đập vỡ cả tách trà trên bàn, quát: “Vân gia các ngươi quả là lớn gan, tinh thạch của công chúa cũng dám động tay chân.”
“Này gia chủ, ngài nói vậy là có ý gì?” Tam trưởng lão truyền âm.
“Rõ ràng chúng ta đã nộp tinh thạch rồi còn gì?”
“Gia chủ, ngài không sợ hắn tưởng thật, báo cáo lại với vị công chúa kia chứ? Lúc đó dù chúng ta không có nhưng ác ma kia lại tưởng thật thì Vân gia chúng ta...” Nhị trưởng lão hỏi.
“Bớt nhiều lời, ta định thăm dò hắn. Lão tam, chúng ta còn bao nhiêu tinh thạch?” Vân Thường hỏi tam trưởng lão.
“Tổng cộng còn mười rương tinh thạch gồm một vạn viên hạ phẩm. Gia chủ, chỗ này chỉ đủ cho chúng ta tiêu sài trong nửa năm nữa.” Tam trưởng lão nhắc nhở.
“Lấy cho ta hai rương, ta có cảm giác tiểu tử này có thể lôi kéo được.”
Tam trưởng lão lấy hai rương tinh thạch từ nhẫn không gian, trên khắc ký hiệu của Vân gia, đưa cho Vân Thường. Lão liền hướng về Chí Nam, đưa cho hắn một rương, nói: “Chỗ tinh thạch này là phần Vân gia chúng ta lén giấu đi.”
Lão lại đưa một rương khác đến trước mặt Chí Nam, nói: “Còn phần này, ta muốn đưa công tử để thỉnh tội.”
Cái rương này có tới cả nghìn viên tinh thạch, tuy là hạ phẩm nhưng đặt ở bối cảnh hiện tại là một con số lớn.
“Vân gia đây là muốn lôi kéo ta? Không ngờ vận khí của ta lại tốt thế, lại có tinh thạch rơi từ trời xuống...” Chí Nam suy nghĩ.
“Khoan đã, bây giờ đã nắm trong tay nhược điểm của họ, ta có thể lợi dụng việc này thành lập thế lực cho riêng mình, chẳng phải không mưu mà hợp sao.”
Giờ Chí Nam mới nhớ ra chuyện quan trọng này, mặc dù đám linh sư của Vân gia chỉ là một đám linh Sĩ tam tinh, tứ tinh, không thể so được với đám hộ vệ thất tinh của công chúa nhưng giai đoạn đầu này, hắn phải xây dựng từ nền móng trước đã, thu nhận bọn họ cũng không tệ.
“Ta là người thi hành mệnh lệnh của công chúa, hậu quả của việc hối lộ ta, không cần nói hẳn các ngươi cũng biết đi?” Âm thanh Chí Nam trở nên nguy hiểm.
“Vân gia ta biết chứ, chẳng phải đây là tinh thạch để bồi tội với ngài sao?” Lão già Vân Thường vuốt chỏm râu bạc, cười nói.
“Vân gia này... Hành động này nói rằng bọn họ không hề sợ hãi uy nghiêm của công chúa, không phải thế lực của nàng ta, có thể thu vào.” Chí Nam suy diễn trong vài giây, bên ngoài cười lớn: “Ha ha ha...”
Đám người Vân gia chưa hiểu vì sao Chí Nam cười thì hắn nói: “Tốt lắm, vừa rồi ta chỉ thử Vân gia các vị mà thôi. Thực ra chủ tử lệnh ta tới đây đem theo lời mời chào Vân gia hợp lực đối phó Vô Ưu công chúa.”
Lão già Vân Thường và đám trưởng lão nhìn nhau.
“Cái gì thế này, đã có thế lực thu nhận hắn rồi?”
“Tình báo có gì nhầm lẫn chăng?”
“Là Dương gia, Lí gia, Lê gia?”
“...”
Lão Vân Thường nhíu mi, hỏi: “Phạm công tử, có thể cho lão hủ biết kẻ đằng sau ngươi là ai không? Ta tin lời công tử nói nhưng lão già này chưa từng hợp tác với kẻ mà ta chưa thấy mặt.” Tình hình có chút không đúng như dự đoán.
Biết ngay lão già này sẽ hỏi thế mà, Chí Nam cười thầm, nói: “Vì lí do đặc thù mà chủ tử ta không tiện ra mặt, tuy nhiên ta cũng không đến tay không.”
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra hai mươi kiện vũ khí tứ phẩm đã luyện vài tiếng trước khiến bọn họ kinh ngạc, nói: “Đây là thành ý của chủ tử ta, thế nào?”
“Là vũ khí tứ phẩm, hơn nữa còn là hạng cao đẳng.”
“Còn cao hơn tiêu chuẩn của quân đội nữa.”
Lão già Vân Thường nhíu mi, nhìn Chí Nam. Kẻ phía sau có thể rộng lượng tặng không chỗ vũ khí này, sự việc không hề đơn giản. Nói: “Xin công tử thứ lỗi, Vân gia ta vẫn giữ quan điểm đó, không thể hợp tác với các ngươi.”
Chậc, lão già này... thật cẩn trọng mà, chưa biết phe cánh phía sau lớn nhỏ ra sao, lão sẽ không dễ gì tin tưởng sự hợp tác này. Cũng may hắn vẫn còn giữ thứ đồ đó.
Chí Nam lấy trong nhẫn không gian ra một lọ đan dược. Đây là đan dược do Ngũ Kỳ Nhân Nguyễn Bá Tĩnh luyện chế lúc còn ở trong truyền thừa. Tác dụng phụ của nó đã bị loại bỏ.
“Đây là Thăng Tinh Đan, một loại tuyệt thế kỳ đan, hẳn các vị đã nghe qua.” Chí Nam đưa lọ đan dược về phía lão Vân Thường.
“Ta biết thứ này...” Nhị trưởng lão nhìn lọ đan dược, giải thích: “Đan dược độc môn của Chiêm thành, do chính Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên sáng tạo.”
“Ta cũng biết, thứ này đời người chỉ sử dụng một lần, phục dụng có thể trực tiếp thăng lên một tinh, tuy khả năng hỗ trợ trùng kích một đại cảnh giới rất thấp nhưng quả thật nó là Thăng Tinh Đan.” Đại trưởng lão phát biểu.
“Các ngươi nhìn này, đan vân trên đó... Là đan dược cao đẳng, không còn tác dụng phụ.”
“...”
Bọn họ là luyện đan thế gia, độ hiểu biết đối với các loại đan dược có thừa, chỉ cần vừa nhìn đã nhận ra là Thăng Tinh Đan hàng thật giá thật.
Thăng Tinh Đan cực kỳ trân quý, dù chỉ có thể dùng một lần trong đời nhưng nếu khai thác đúng, nó sẽ tạo ra cơ hội vượt trội. Tỉ như linh Sĩ thập tinh phục dụng kỳ đan này, tuy không thể lập tức bước vào cảnh giới Tướng lĩnh hoặc chỉ dừng ở Tướng lĩnh nhưng
Đống đồ của Chí Nam gây nên một trận ồn ào, đến cả lão già Vân Thường cũng phải nuốt nước bọt.
“Tiểu tử này... Hắn muốn nói kẻ phía sau hắn là nhân vật đó của Chiêm thành sao?” Lão Vân Thường nhìn lọ đan dược trong tay, đồ vật này không phải giả, còn có tiểu tử này lại mạo hiểm đầu nhập dưới trướng công chúa như thế, có tám phần là nói thật.
“Chỉ là... Tại sao Chiêm thành xa xăm kia lại muốn vươn tay tới nơi này? Chẳng lẽ là vì công pháp của Hoàng trong tay công chúa? Vậy ra công chúa nắm giữ một bộ công pháp của Hoàng là sự thật, Phan gia không lừa ta.” Bao nhiêu thế lực lớn đang nhắm vào đó, càng nghĩ lão càng cảm thấy phấn khích.
“Tuy không thể kéo hắn về dưới trướng như dự định nhưng lại có thể cùng đi chung đường, dẫu sao Vân gia cũng được lợi lớn rồi.” Lúc đầu lão còn do dự có nên tham gia trận này không, bây giờ thì đã đưa ra quyết định rồi.
“Lão già này, trong đầu đã suy diễn lời nói của ta thành cái dạng gì rồi?” Chí Nam thật muốn cười lớn lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của lão.
“Ha ha, nếu các ngươi đã đưa ra thành ý như thế, ta còn không chấp nhận thì thật không hiểu chuyện rồi.”
“Không dối gạt công tử, thật ra chúng ta không mưu mà hợp, vốn bên ta đã lên kế hoạch nổi dậy chống lại Vô Ưu công chúa từ trước.” Lão Vân Thường sảng khoái nói.
“Hửm?” Chí Nam hơi kinh ngạc. Hình như hắn sắp biết được chuyện gì đó hay ho rồi.
“Là thế này...” Lão Vân Thường tiết lộ cơ mật, tuy không thể nói quá chi tiết nhưng nội dung chính trong đó cũng làm hai mắt Chí Nam sáng ra.
Chuyến đi này không uổng rồi.
Quang Huy tông...
Tại Thủy Sơn trong Ngũ Hành Sơn, trong dãy phòng của cao tầng...
“Khụ ụ ụ...” Mộc Trung Nhân liên tục ho ra máu, mùi dược liệu nồng đậm khắp phòng cũng không thể khỏa lấp vị máu tanh.
“Nguyền rủa của Tống Hoàng... Càng lúc càng mạnh hơn rồi... Khụ ụ ụ...” Ông cảm nhận được dòng chảy linh lực trong cơ thể đã bắt đầu căn cứng rồi.
Thanh Liên đứng bên cạnh, liên tục điều động tà lực làm giảm áp lực từ nguyền rủa.
“Phụ vương, ngài còn bao nhiêu thời gian nữa?” Thanh Liên dò hỏi.
Mộc Trung Nhân dựa lưng vào bức tường phía sau, hơi thở nặng nề, giọng nói có chút phần suy nhược: “Có lẽ không cầm cự được tới mùa đông này rồi.”
Ông nhìn qua Thanh Liên, vẫn nhếch khóe môi: “Ha, xem ra không đợi được ngươi trùng kích Tướng lĩnh rồi.” Ông muốn làm giảm bầu không khí ngột ngạt này đi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt tĩnh lặng, chẳng có nửa phần dao động của Thanh Liên thì thôi.
“Tiến độ luyện binh của Viện Chiến Tranh đã đạt được tám phần mười rồi, rất nhanh họ có thể xuất phát, giảm áp lực cho tiền tuyến...” Thanh Liên báo cáo.
“...”
“Ngoài ra Cổ Loa, Cửu Chân và thành Hồ vừa đề nghị tăng sản lượng tinh thạch lên mười phần trăm. Riêng thành Hồ nếu không đồng ý họ sẽ lệnh cho các luyện trận sư rút lui khỏi chiến trường phía này.” Thanh Liên kết thúc báo cáo.
“Chậc, mười phần trăm không phải là con số nhỏ, hừm, vũ khí và đan dược không cần quá nhiều, có thể bác bỏ yêu cầu từ hai phía kia.”
“Riêng thành Hồ, chúng ta không thể không cần luyện trận sư, có thể đồng ý với họ.” Nói xong ông chợt thở dài: “Mười phần trăm không phải con số nhỏ, nếu tăng thêm khoản này người gánh hậu quả vẫn là dân chúng thành Thăng Long ta.”
Khụ... ụ... ụ...
Thanh Liên kết thúc điều trị, giọng nói trầm thấp: “Về việc này người không cần lo, ta đã thực hiện xong đối sách.”
“Ý ngươi là... Thứ công huân kia?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Thanh Liên gật đầu.
“Mau đưa ta xem.”
Thanh Liên vừa lấy sấp giấy tờ ra thì một tín trận truyền tin xuất hiện trên bức tường đối diện Mộc Trung Nhân. Một hình ảnh mờ ảo hiện lên trên đó.
Là tông chủ Quang Huy tông Võ Cực Lạc, hiện bà đang mang khuôn mặt của Mộc Trung Nhân.
“Vương, lúc ta đang cầm chân Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ, một toán quân trinh thám đã lẻn vào từ phía tây.” Võ Cực Lạc nói.
“Có xác định được hướng đi của chúng không?” Mộc Trung Nhân hỏi.
“Chúng chạy xuôi xuống phía nam, có thể hướng về Ba Vì sâm lâm, từ đó tràn vào Hoan Châu. Nếu thành còn binh, xin hãy phái quân ngăn họ lại.”
Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, các đơn vị đều đã chật kín, không có đơn vị nào có thể điều động được.
“Ta có thể lo được.” Thanh Liên đứng dậy. Dù sao tháng này nàng cũng chưa lấy thêm tinh thần lực cho hai mảnh chú ngữ kia.
Mộc Trung Nhân gật đầu, dặn: “Cẩn thận.” Nàng biến mất khỏi phòng.
Lúc Thanh Liên đi rồi, Võ Cực Lạc mới nhắn thêm: “Vương, dặn con bé cẩn thận, đám trinh sát đó đều là luyện trận sư rất khá.”
Mộc Trung Nhân quay sang chỗ Thanh Liên biến mất, người đã đi mất rồi.
“Hi vọng con bé có thể lo liệu được, hoặc không thì biết khó mà lui, dù sao Hoan Châu cũng còn binh sĩ canh gác.”
Danh sách chương