Cơ thể khổng lồ cao chục trượng, trải dài cả dãi núi, từng long vảy sắc nhọn chi chít khắp người. Kết hợp với màn sương đen càng làm nó trở nên mờ ảo, tưởng như to lớn đến chung cực.
Thanh Liên đối diện với những yêu thú to lớn đã quen, thân thể kỳ vĩ này có thể làm kinh sợ người khác còn nàng thì không, đối mặt với cặp mắt đỏ tươi của Lệ Kình, nàng cũng chẳng sợ.
Lệ Kình phát ra uy áp của quân Vương nhằm nghiền nát Thanh Liên, nàng lập tức mở trận pháp miễn nhiễm uy áp lên.
Thanh Liên có thể cảm nhận có những sợi xích vô hình đang giam cầm Lệ Kình, đây chính là phong ấn sư phụ nàng dựng nên để giam cầm nó.
Ngoài phát ra uy áp, nó chẳng thể làm gì nàng.
Gào... Tiếng long tru vọng khắp mộ địa, khiến những kiến trúc xưa cũ lung lay, đá rơi lộp bộp. Yêu đao lơ lửng giữa không trung, phát ra huyết quang, trên thân có hàng đống sợi xích trói buộc.
“Thật không ngờ nó lại ở đây.” Thanh Liên lẩm bẩm rồi bước nhanh đi. Nàng lờ đi Lệ Kình, dù sao nó cũng không thể làm gì nàng, nàng cũng chẳng thể làm gì nó.
Nhìn khắp xung quanh, ngoài những ngôi mộ của các tiền bối trong tông môn ra thì chỉ còn căn nhà không cửa trước mắt.
Thanh Liên chầm chậm bước vào, ánh không tự chủ nhìn về cái tên 'Thanh Liên' của mình giữa rừng tên. Tay sờ vào cái tên, nhớ lại ngày hôm đó đến đây, cũng là lần đầu tiên có thêm một người biết về cái tên này.
Thanh Liên nhìn những dãy núi tạo nên từ tinh thạch trước mắt, Chúng tuy là tinh thạch nhưng lại không dùng được, tinh thạch nơi này đã bị làm cho ô uế, linh khí trữ bên trong cũng vì vậy mà trở thành tử khí, hấp thu vào người cực kỳ có hại cho kinh mạch.
Tà khí trên tay Thanh Liên bùng lên, tử khí và tà khí hoàn toàn không đồng bộ, không thể dùng được.
Nàng bước ra khỏi phòng, mắt nhìn đến những màn sương đen kia. Sư phụ kể rằng tên của nó là Sương Vĩnh Cửu, đi vào trong sương đó sẽ gặp phải vòng lặp vô hạn, rồi sẽ trở lại đây.
Thanh Liên sử dụng phong kỹ, để bản thân đứng lên cơn gió nhìn vào màn sương vô tận kia. Nàng bay mãi bay mãi lên cao mà vẫn chẳng thể nào nhìn thấy điểm cuối.
Cả không gian này do tông chủ đầu tiên của Hắc Dạ tìm thấy, màn sương này đã tồn tại từ rất lâu về trước, đã từng có rất nhiều vị tiền bối thử vượt qua tầng sương đó, xem thứ gì hiện diện bên kia. Cho đến nay chưa ai thành công.
Không ai biết sau màn Sương Vĩnh Cửu này tồn tại thứ gì, có lẽ chỉ đơn thuần là sương đen.
Thanh Liên cười nhạt, hành động này chỉ đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ nghịch ngợm của bản thân mà thôi. Thanh Liên từ từ sà xuống, những ngôi mộ bên dưới lại hiện ra màn sương.
Bỗng nhiên Thanh Liên rùng mình một cái, vội vàng bay cao lên rồi lại hạ xuống rồi lại bay lên rồi hạ xuống.
“Cái này...” Những vị trí đặt ngôi mộ trông vô cùng bình thường đến ngẫu nhiên, nhưng nếu đứng ở trên quan sát sẽ phát hiện không phải là ngẫu nhiên gì hết, chúng sắp xếp vô cùng trật tự.
Các ngôi mộ san sát nhau tạo thành một dãy núi, trên núi lại là hình hài của bốn con thú, tuy rất mờ nhạt nhưng Thanh Liên có thể nhận ra chúng.
“Tiêu Sơn...” Bốn con thú kia chính là Ngũ Linh Kỳ Lân, Kim Quy, Phượng Hoàng, Lạc Hồng.
Có ý gì đây, nơi này lại có liên hệ gì với Tiêu sơn? Vụt!
Một bóng đen bay qua người Thanh Liên giữa nghĩa địa này. Thanh Liên nhận ra nó, là điềm báo của tai họa, năm đó nàng đã thấy nó xuất hiện khi Lệ Kình hiện thế, khi tam tộc nội đấu ở trấn Văn Lang.
Không chỉ thế, những năm này nó cũng xuất hiện rất nhiều lần, nhất là những nơi mà đám trinh sát kia đặt chân đến. Nhờ nó mà nàng đã triệt hạ bao nhiêu ý định đổ bộ của chúng.
Có điều lần này chỉ có một tên xuất hiện.
Bóng đen bay vào màn sương, Thanh Liên lập tức điều động linh lực bay theo nó. Bóng đen lách qua trái, Thanh Liên lách qua trái, nó lách qua phải, Thanh Liên cũng lách qua phải, nàng không hề rời mắt khỏi nó.
Trong Sương Vĩnh Cửu nếu không có thứ gì tồn tại, tại sao bóng đen này lại bây vô. Không cần giải thích nhiều, Thanh Liên đã biết câu trả lời.
Đuổi theo nó lâu đến mức Thanh Liên không để ý rằng bản thân đã vượt qua màn sương. Bóng đen đột nhiên biến mất trước mắt làm Thanh Liên dừng chân, lúc này nàng mới để ý xung quanh đã không còn sương mờ nữa mà bản thân đang ở trong một căn phòng, một căn phòng cũ kỹ.
Gỗ, gạch đã mục nát, chạm vào là tan thành cát bụi, trần nhà cũng chẳng có. Ở giữa căn phòng là một tượng đá mang hình hài của nữ nhân, đang làm động tác đưa tay niệm chú.
Thanh Liên bước qua người tảng đá ấy, nàng vừa đặt tay lên cửa thì cánh cửa tan thành cát bụi, nơi này thật sự quá cũ kỹ rồi, không biết là tồn tại từ niên đại nào.
Cảnh tượng bên ngoài cánh cửa càng làm Thanh Liên kinh ngạc hơn. Một chân trời trải dài đến vô tận, khắp nơi vừa là đêm tối mờ mịt, vừa là rạng đông.
Thanh Liên có thể cảm nhận được không gian này vô cùng rộng lớn, thậm chí là rộng hơn cả Thăng Long nữa. Đây từng là Lĩnh Vực của ai? Không phải, cảm giác như không phải Lĩnh Vực, một cảm giác rất kỳ lạ.
Bên cạnh đó, nàng còn cảm nhận được sự thê lương từ khi bước chân qua màn sương kia. Nhân sinh thê lương, đất trời thê lương, cả không gian bao trùm một màu ảm đạm.
Thanh Liên ngồi trên phong nguyên tố bay tới bốn cột trụ trước mắt. Càng tới gần bốn cột trụ cao đến tận trời kia, nàng càng cảm nhận được sự bất phàm tỏa ra từ nó, cảm giác gặp phải hải triều vô tận, sâu không thấy đáy.
Trước mắt Thanh Liên, những thứ mà nàng nghĩ là núi non hiện ra rõ rệt. Chúng là những cái đầu lớn, bị đứt khỏi thân thể khổng lồ.
Những cơ thể khổng lồ tựa như núi non phía dưới bốn cột trụ. Không chỉ thế, có tới hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn tảng đá hình người trải dài khắp mặt đất bên dưới.
Nhìn núi non đổ nát khắp nơi, Thanh Liên không cho rằng nơi này là tạo hóa của thiên nhiên, nó giống... giống như mộ chiến trường đã chôn vùi bao nhiêu linh sư thượng cổ.
Nếu cảm giác của nàng là thật, thì trận chiến này phải khủng khiếp đến cỡ nào chứ?
Thanh Liên điều động phong nguyên tố giúp nàng bay lên cao, cao nữa, cao mãi. Càng lên cao, Thanh Liên càng thấy được sự vô cùng bất tận của không gian này, giống như màn sương đen kia, không hề có điểm cuối.
Nơi nàng đi qua đều có những tượng đá hình người, nằm chi chít khắp nơi. Chúng phát ra dư vị của tử vong trải dài từ thời đại rất xa xưa.
Nơi này càng lúc càng không giống như Lĩnh Vực, nó giống như một lục địa khổng lồ hơn. Nhưng lục địa lớn thế này tại sao có thể tồn tại ở đây được, chưa từng có bất cứ ghi chép nào nhắc về nơi này, hoàn toàn là một ẩn số.
Thanh Liên không biết gì cả, chỉ chắc chắn một điều lục địa này có liên hệ với Đại Việt, thậm chí là đóng một vai trò cực kỳ lớn.
Thanh Liên hơi nhíu mi, tại sao ba trăm năm qua, bao nhiêu thành viên của Hắc Dạ từng thử vượt qua màn sương đen này nhưng không thể, thế nhưng tới phiên nàng lại dễ dàng đến thế.
Còn rất nhiều việc trùng hợp nữa, như việc bản thân năm đó đi vào căn phòng của Phạm Tu rồi vào truyền thừa, lấy được tri thức về linh hồn... Dường như bản thân nàng một lần nữa vô thức bị dẫn dắt tới nơi này.
Thật sự có quá nhiều điểm trùng hợp để Thanh Liên không nghĩ theo hướng khác. Thanh Liên chưa từng xem nhẹ cảm giác của mình, nàng đang trôi theo dòng nước lớn, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng tâm trí lại vô lực nghĩ đến, nó vẫn ảo tưởng rằng bản thân vốn đang ở trên bờ.
Đã từng kinh qua cảm giác này, là lúc lão nhân Phạm Tu điều khiển nàng đi tới nơi tận cùng của truyền thừa là Tiêu Sơn. Một cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm giác như sinh mệnh không hề thuộc về bản thân.
Thanh Liên lập tức sử dụng Linh Nhãn kết hợp tinh thần quét qua toàn thân mình, kiểm tra xem bản thân có bị nhiễm tinh thần của ai không.
Sau một hồi truy quét, Thanh Liên vẫn không phát hiện ra gì. Nàng chẳng những không vui, trái lại tâm trạng còn trầm đi vài phần.
Lúc Thanh Liên đang trong trạng thái trầm tư suy diễn thì một bức tượng người ở bên dưới nàng có dị động, nó thoát li khỏi đám tượng đá, vượt qua cả bốn tượng đá khổng lồ kia, từ từ tiếp cận Thanh Liên.
Thanh Liên đang trầm tư trong dòng suy nghĩ thì tinh thần nàng dâng lên cảnh giác.
Phong Thuẫn!
Phong nguyên tố xung quanh tạo thành bức tường chắn dưới chân.
Bang!
Cả Thanh Liên và vòng tròn phòng hộ bị đánh bay lên cao, Thanh Liên nhảy khỏi cơn gió, đáp xuống cột trụ cao vút kia, lúc này nàng mới nhìn rõ kẻ vừa đánh lén là ai.
Một bộ xương trắng mặc chiến giáp, không có khí tức sinh mệnh nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó đang sống. Không nghi ngờ gì nữa, thứ này là...
“Cương thi.”
Vụt... cương thi biến mất trước mắt Thanh Liên.
Bạch Long Triệu Quang Phục! Mái tóc trắng dài của Thanh Liên chuyển thành màu đen, trường thương xuất hiện trên tay.
Bang!
Móng vuốt sắc nhọn va chạm với lưỡi thương, lực đạo khủng khiếp đẩy văng Thanh Liên khỏi cột trụ.
“Con cương thi này... Là Tướng lĩnh.” Nàng đã giao thủ với long mã của Trần Bá Tiên, với Vương Tiễn trong thân xác của linh Sĩ thập tinh đỉnh cấp nên lập tức nhận ra sức mạnh của cương thi này.
Thanh Liên đang rơi tự do, đột nhiên nàng dâng lên cảm giác bất an, vì bên dưới, những tượng đá kia biến thành những cương thi đang xông về phía nàng.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên lập tức truyền tống bản thân tới vị trí của một trong bốn bức tượng khổng lồ kia.
Nàng vừa mới đặt chân đến, chưa kịp ổn định thân thì hai bàn tay đá to như phủ đệ từ trái phải ập vào.
Phong Thuẫn! Phong nguyên tố trong người tạo thành gió lốc bao bọc lấy toàn thân Thanh Liên.
Răng rắc!
Thanh Liên lại truyền tống tới mỏm đá xa xa. Nàng phun ra ngụm máu, cả Phong Linh của Triệu Quang Phục bị giải trừ vì nhận phản phệ vượt qua cả sinh mệnh. Một đòn, chỉ một đòn duy nhất. Không hề có bất cứ sự phản kháng nào.
Mái tóc trắng dài phất phơ trước đôi tử nhãn, nhìn bốn bức tượng không đầu khổng lồ đã đứng lên trước mắt bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Trong đêm tối, lũ cương thi hiện diện khắp cả không gian, trên trời, dưới đất, xung quanh Thanh Liên đã bị cương thi bao vây.
Cơ thể truyền tới cảm giác vô lực, là vô lực phản kháng. Bốn cương thi trước mắt cho Thanh Liên một cảm giác tới từ trời cao vô thượng, một sức mạnh tối cường chấn áp toàn bộ cường giả trong thiên hạ. Ngay cả những quân Vương nàng đã gặp như Mộc Trung Nhân, Vạn Xuân Vương cũng không hề mang lại cảm giác này.
Chỉ có một giải thích...
“Hoàng...”
Tuy thân hình khổng lồ đồ sộ nhưng tốc độ của chúng lại cực nhanh, chẳng mấy chốc một bàn tay đã xuất hiện trên đầu Thanh Liên. Khoảnh khắc đó, ánh sáng chú ngữ xuất hiện...
Rầm!
Bàn tay áp xuống, gây nên cơn địa chấn khủng khiếp phá nát những bức tượng gần đó, lúc nó giơ lên thì không thấy Thanh Liên đâu cả.
Gào... Bốn con cương thi tru lên một tiếng rền vang, vô số cương thi khác đồng loạt cất lên tiếng thét.
Ngay đó tất cả trở về chỗ cũ, không gian trở lại yên tĩnh trước đó, như chưa từng có gì xảy ra.
Thanh Liên từ trong trận pháp rơi rầm xuống giường. Tuy nàng may mắn thoát đi nhưng dư lực khủng khiếp ấy vẫn kịp đánh vào người.
Miệng chảy đầy máu, từng đốt xương trong người truyền tới cảm giác đổ nát.
Bị thương nghiêm trọng, xương cốt bên trong như vỡ vụn ra thành trăm mảnh, suýt chút nữa thôi là đến mạng cũng chẳng còn nhưng Thanh Liên lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Trên khuôn mặt nhiễm đầy máu ấy lại nở một nụ cười cổ quái.
“Thật... Phấn khích...”
Thanh Liên đối diện với những yêu thú to lớn đã quen, thân thể kỳ vĩ này có thể làm kinh sợ người khác còn nàng thì không, đối mặt với cặp mắt đỏ tươi của Lệ Kình, nàng cũng chẳng sợ.
Lệ Kình phát ra uy áp của quân Vương nhằm nghiền nát Thanh Liên, nàng lập tức mở trận pháp miễn nhiễm uy áp lên.
Thanh Liên có thể cảm nhận có những sợi xích vô hình đang giam cầm Lệ Kình, đây chính là phong ấn sư phụ nàng dựng nên để giam cầm nó.
Ngoài phát ra uy áp, nó chẳng thể làm gì nàng.
Gào... Tiếng long tru vọng khắp mộ địa, khiến những kiến trúc xưa cũ lung lay, đá rơi lộp bộp. Yêu đao lơ lửng giữa không trung, phát ra huyết quang, trên thân có hàng đống sợi xích trói buộc.
“Thật không ngờ nó lại ở đây.” Thanh Liên lẩm bẩm rồi bước nhanh đi. Nàng lờ đi Lệ Kình, dù sao nó cũng không thể làm gì nàng, nàng cũng chẳng thể làm gì nó.
Nhìn khắp xung quanh, ngoài những ngôi mộ của các tiền bối trong tông môn ra thì chỉ còn căn nhà không cửa trước mắt.
Thanh Liên chầm chậm bước vào, ánh không tự chủ nhìn về cái tên 'Thanh Liên' của mình giữa rừng tên. Tay sờ vào cái tên, nhớ lại ngày hôm đó đến đây, cũng là lần đầu tiên có thêm một người biết về cái tên này.
Thanh Liên nhìn những dãy núi tạo nên từ tinh thạch trước mắt, Chúng tuy là tinh thạch nhưng lại không dùng được, tinh thạch nơi này đã bị làm cho ô uế, linh khí trữ bên trong cũng vì vậy mà trở thành tử khí, hấp thu vào người cực kỳ có hại cho kinh mạch.
Tà khí trên tay Thanh Liên bùng lên, tử khí và tà khí hoàn toàn không đồng bộ, không thể dùng được.
Nàng bước ra khỏi phòng, mắt nhìn đến những màn sương đen kia. Sư phụ kể rằng tên của nó là Sương Vĩnh Cửu, đi vào trong sương đó sẽ gặp phải vòng lặp vô hạn, rồi sẽ trở lại đây.
Thanh Liên sử dụng phong kỹ, để bản thân đứng lên cơn gió nhìn vào màn sương vô tận kia. Nàng bay mãi bay mãi lên cao mà vẫn chẳng thể nào nhìn thấy điểm cuối.
Cả không gian này do tông chủ đầu tiên của Hắc Dạ tìm thấy, màn sương này đã tồn tại từ rất lâu về trước, đã từng có rất nhiều vị tiền bối thử vượt qua tầng sương đó, xem thứ gì hiện diện bên kia. Cho đến nay chưa ai thành công.
Không ai biết sau màn Sương Vĩnh Cửu này tồn tại thứ gì, có lẽ chỉ đơn thuần là sương đen.
Thanh Liên cười nhạt, hành động này chỉ đơn thuần xuất phát từ ý nghĩ nghịch ngợm của bản thân mà thôi. Thanh Liên từ từ sà xuống, những ngôi mộ bên dưới lại hiện ra màn sương.
Bỗng nhiên Thanh Liên rùng mình một cái, vội vàng bay cao lên rồi lại hạ xuống rồi lại bay lên rồi hạ xuống.
“Cái này...” Những vị trí đặt ngôi mộ trông vô cùng bình thường đến ngẫu nhiên, nhưng nếu đứng ở trên quan sát sẽ phát hiện không phải là ngẫu nhiên gì hết, chúng sắp xếp vô cùng trật tự.
Các ngôi mộ san sát nhau tạo thành một dãy núi, trên núi lại là hình hài của bốn con thú, tuy rất mờ nhạt nhưng Thanh Liên có thể nhận ra chúng.
“Tiêu Sơn...” Bốn con thú kia chính là Ngũ Linh Kỳ Lân, Kim Quy, Phượng Hoàng, Lạc Hồng.
Có ý gì đây, nơi này lại có liên hệ gì với Tiêu sơn? Vụt!
Một bóng đen bay qua người Thanh Liên giữa nghĩa địa này. Thanh Liên nhận ra nó, là điềm báo của tai họa, năm đó nàng đã thấy nó xuất hiện khi Lệ Kình hiện thế, khi tam tộc nội đấu ở trấn Văn Lang.
Không chỉ thế, những năm này nó cũng xuất hiện rất nhiều lần, nhất là những nơi mà đám trinh sát kia đặt chân đến. Nhờ nó mà nàng đã triệt hạ bao nhiêu ý định đổ bộ của chúng.
Có điều lần này chỉ có một tên xuất hiện.
Bóng đen bay vào màn sương, Thanh Liên lập tức điều động linh lực bay theo nó. Bóng đen lách qua trái, Thanh Liên lách qua trái, nó lách qua phải, Thanh Liên cũng lách qua phải, nàng không hề rời mắt khỏi nó.
Trong Sương Vĩnh Cửu nếu không có thứ gì tồn tại, tại sao bóng đen này lại bây vô. Không cần giải thích nhiều, Thanh Liên đã biết câu trả lời.
Đuổi theo nó lâu đến mức Thanh Liên không để ý rằng bản thân đã vượt qua màn sương. Bóng đen đột nhiên biến mất trước mắt làm Thanh Liên dừng chân, lúc này nàng mới để ý xung quanh đã không còn sương mờ nữa mà bản thân đang ở trong một căn phòng, một căn phòng cũ kỹ.
Gỗ, gạch đã mục nát, chạm vào là tan thành cát bụi, trần nhà cũng chẳng có. Ở giữa căn phòng là một tượng đá mang hình hài của nữ nhân, đang làm động tác đưa tay niệm chú.
Thanh Liên bước qua người tảng đá ấy, nàng vừa đặt tay lên cửa thì cánh cửa tan thành cát bụi, nơi này thật sự quá cũ kỹ rồi, không biết là tồn tại từ niên đại nào.
Cảnh tượng bên ngoài cánh cửa càng làm Thanh Liên kinh ngạc hơn. Một chân trời trải dài đến vô tận, khắp nơi vừa là đêm tối mờ mịt, vừa là rạng đông.
Thanh Liên có thể cảm nhận được không gian này vô cùng rộng lớn, thậm chí là rộng hơn cả Thăng Long nữa. Đây từng là Lĩnh Vực của ai? Không phải, cảm giác như không phải Lĩnh Vực, một cảm giác rất kỳ lạ.
Bên cạnh đó, nàng còn cảm nhận được sự thê lương từ khi bước chân qua màn sương kia. Nhân sinh thê lương, đất trời thê lương, cả không gian bao trùm một màu ảm đạm.
Thanh Liên ngồi trên phong nguyên tố bay tới bốn cột trụ trước mắt. Càng tới gần bốn cột trụ cao đến tận trời kia, nàng càng cảm nhận được sự bất phàm tỏa ra từ nó, cảm giác gặp phải hải triều vô tận, sâu không thấy đáy.
Trước mắt Thanh Liên, những thứ mà nàng nghĩ là núi non hiện ra rõ rệt. Chúng là những cái đầu lớn, bị đứt khỏi thân thể khổng lồ.
Những cơ thể khổng lồ tựa như núi non phía dưới bốn cột trụ. Không chỉ thế, có tới hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn tảng đá hình người trải dài khắp mặt đất bên dưới.
Nhìn núi non đổ nát khắp nơi, Thanh Liên không cho rằng nơi này là tạo hóa của thiên nhiên, nó giống... giống như mộ chiến trường đã chôn vùi bao nhiêu linh sư thượng cổ.
Nếu cảm giác của nàng là thật, thì trận chiến này phải khủng khiếp đến cỡ nào chứ?
Thanh Liên điều động phong nguyên tố giúp nàng bay lên cao, cao nữa, cao mãi. Càng lên cao, Thanh Liên càng thấy được sự vô cùng bất tận của không gian này, giống như màn sương đen kia, không hề có điểm cuối.
Nơi nàng đi qua đều có những tượng đá hình người, nằm chi chít khắp nơi. Chúng phát ra dư vị của tử vong trải dài từ thời đại rất xa xưa.
Nơi này càng lúc càng không giống như Lĩnh Vực, nó giống như một lục địa khổng lồ hơn. Nhưng lục địa lớn thế này tại sao có thể tồn tại ở đây được, chưa từng có bất cứ ghi chép nào nhắc về nơi này, hoàn toàn là một ẩn số.
Thanh Liên không biết gì cả, chỉ chắc chắn một điều lục địa này có liên hệ với Đại Việt, thậm chí là đóng một vai trò cực kỳ lớn.
Thanh Liên hơi nhíu mi, tại sao ba trăm năm qua, bao nhiêu thành viên của Hắc Dạ từng thử vượt qua màn sương đen này nhưng không thể, thế nhưng tới phiên nàng lại dễ dàng đến thế.
Còn rất nhiều việc trùng hợp nữa, như việc bản thân năm đó đi vào căn phòng của Phạm Tu rồi vào truyền thừa, lấy được tri thức về linh hồn... Dường như bản thân nàng một lần nữa vô thức bị dẫn dắt tới nơi này.
Thật sự có quá nhiều điểm trùng hợp để Thanh Liên không nghĩ theo hướng khác. Thanh Liên chưa từng xem nhẹ cảm giác của mình, nàng đang trôi theo dòng nước lớn, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng tâm trí lại vô lực nghĩ đến, nó vẫn ảo tưởng rằng bản thân vốn đang ở trên bờ.
Đã từng kinh qua cảm giác này, là lúc lão nhân Phạm Tu điều khiển nàng đi tới nơi tận cùng của truyền thừa là Tiêu Sơn. Một cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm giác như sinh mệnh không hề thuộc về bản thân.
Thanh Liên lập tức sử dụng Linh Nhãn kết hợp tinh thần quét qua toàn thân mình, kiểm tra xem bản thân có bị nhiễm tinh thần của ai không.
Sau một hồi truy quét, Thanh Liên vẫn không phát hiện ra gì. Nàng chẳng những không vui, trái lại tâm trạng còn trầm đi vài phần.
Lúc Thanh Liên đang trong trạng thái trầm tư suy diễn thì một bức tượng người ở bên dưới nàng có dị động, nó thoát li khỏi đám tượng đá, vượt qua cả bốn tượng đá khổng lồ kia, từ từ tiếp cận Thanh Liên.
Thanh Liên đang trầm tư trong dòng suy nghĩ thì tinh thần nàng dâng lên cảnh giác.
Phong Thuẫn!
Phong nguyên tố xung quanh tạo thành bức tường chắn dưới chân.
Bang!
Cả Thanh Liên và vòng tròn phòng hộ bị đánh bay lên cao, Thanh Liên nhảy khỏi cơn gió, đáp xuống cột trụ cao vút kia, lúc này nàng mới nhìn rõ kẻ vừa đánh lén là ai.
Một bộ xương trắng mặc chiến giáp, không có khí tức sinh mệnh nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó đang sống. Không nghi ngờ gì nữa, thứ này là...
“Cương thi.”
Vụt... cương thi biến mất trước mắt Thanh Liên.
Bạch Long Triệu Quang Phục! Mái tóc trắng dài của Thanh Liên chuyển thành màu đen, trường thương xuất hiện trên tay.
Bang!
Móng vuốt sắc nhọn va chạm với lưỡi thương, lực đạo khủng khiếp đẩy văng Thanh Liên khỏi cột trụ.
“Con cương thi này... Là Tướng lĩnh.” Nàng đã giao thủ với long mã của Trần Bá Tiên, với Vương Tiễn trong thân xác của linh Sĩ thập tinh đỉnh cấp nên lập tức nhận ra sức mạnh của cương thi này.
Thanh Liên đang rơi tự do, đột nhiên nàng dâng lên cảm giác bất an, vì bên dưới, những tượng đá kia biến thành những cương thi đang xông về phía nàng.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên lập tức truyền tống bản thân tới vị trí của một trong bốn bức tượng khổng lồ kia.
Nàng vừa mới đặt chân đến, chưa kịp ổn định thân thì hai bàn tay đá to như phủ đệ từ trái phải ập vào.
Phong Thuẫn! Phong nguyên tố trong người tạo thành gió lốc bao bọc lấy toàn thân Thanh Liên.
Răng rắc!
Thanh Liên lại truyền tống tới mỏm đá xa xa. Nàng phun ra ngụm máu, cả Phong Linh của Triệu Quang Phục bị giải trừ vì nhận phản phệ vượt qua cả sinh mệnh. Một đòn, chỉ một đòn duy nhất. Không hề có bất cứ sự phản kháng nào.
Mái tóc trắng dài phất phơ trước đôi tử nhãn, nhìn bốn bức tượng không đầu khổng lồ đã đứng lên trước mắt bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Trong đêm tối, lũ cương thi hiện diện khắp cả không gian, trên trời, dưới đất, xung quanh Thanh Liên đã bị cương thi bao vây.
Cơ thể truyền tới cảm giác vô lực, là vô lực phản kháng. Bốn cương thi trước mắt cho Thanh Liên một cảm giác tới từ trời cao vô thượng, một sức mạnh tối cường chấn áp toàn bộ cường giả trong thiên hạ. Ngay cả những quân Vương nàng đã gặp như Mộc Trung Nhân, Vạn Xuân Vương cũng không hề mang lại cảm giác này.
Chỉ có một giải thích...
“Hoàng...”
Tuy thân hình khổng lồ đồ sộ nhưng tốc độ của chúng lại cực nhanh, chẳng mấy chốc một bàn tay đã xuất hiện trên đầu Thanh Liên. Khoảnh khắc đó, ánh sáng chú ngữ xuất hiện...
Rầm!
Bàn tay áp xuống, gây nên cơn địa chấn khủng khiếp phá nát những bức tượng gần đó, lúc nó giơ lên thì không thấy Thanh Liên đâu cả.
Gào... Bốn con cương thi tru lên một tiếng rền vang, vô số cương thi khác đồng loạt cất lên tiếng thét.
Ngay đó tất cả trở về chỗ cũ, không gian trở lại yên tĩnh trước đó, như chưa từng có gì xảy ra.
Thanh Liên từ trong trận pháp rơi rầm xuống giường. Tuy nàng may mắn thoát đi nhưng dư lực khủng khiếp ấy vẫn kịp đánh vào người.
Miệng chảy đầy máu, từng đốt xương trong người truyền tới cảm giác đổ nát.
Bị thương nghiêm trọng, xương cốt bên trong như vỡ vụn ra thành trăm mảnh, suýt chút nữa thôi là đến mạng cũng chẳng còn nhưng Thanh Liên lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Trên khuôn mặt nhiễm đầy máu ấy lại nở một nụ cười cổ quái.
“Thật... Phấn khích...”
Danh sách chương