Kế mẫu của ta càng không dám đảm bảo tương lai của kẻ ăn mày kia. Thế nên bà ta thấy con gái hành động trái với kế hoạch thì mặt mày liền biến sắc, nghiêm giọng quát:
- Thu Hương, con điên rồi sao? Con là đích tiểu thư của nhà họ Mai, sao có thể gả cho kẻ ăn mày? Mai Thu Hương cố chấp, cứng cổ không chịu lùi bước. Nàng ta quỳ xuống cầu xin:
- Mẫu thân, nữ nhi biết rõ mình đang làm gì hôm nay, nếu không thể gả cho Đào công tử, nữ nhi sẽ suốt đời hối hận! Mong mẫu thân thành toàn cho nữ nhi!
Phụ thân thấy tình cảnh như vậy, trước bao nhiêu ánh mắt của dân chúng, ông cũng không có cách nào khác, đành phải đồng ý.
Mai Thu Hương lùi lại, kéo kế mẫu sang một bên thì thầm bàn bạc một hồi lâu.
Cuối cùng nàng cũng trấn an được kế mẫu đang bán tín bán nghi.
Trên đường về, nàng chặn ta lại, thần sắc kiêu ngạo.
- Nhất Chi, ta biết ngươi cũng đã trở lại, lần này vị trí đó là của ta, đã đến lượt ngươi bị sỉ nhục và trở thành tù nhân rồi.
Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Vậy thì chúc mừng muội đạt thành ý nguyện. Nhưng mà, nếu muốn nhìn xem cảnh tượng ta bị sỉ nhục và trở thành tù nhân thì phải xem muội có bao nhiêu thủ đoạn.
Muội muội ngu ngốc của ta thật sự cho rằng gả cho một tên ăn mày thì tốt hơn gả cho thái tử thật sao?
Ngay từ đầu Thái tử đã đứng gần trung tâm quyền lực nhất, ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý. Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn thuộc hạ có thuộc hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phò trợ thái tử lên ngôi hoàng đế dễ hơn gấp trăm lần so với giúp kẻ ăn mày lên ngôi hoàng đế mà.
Khác với kiếp trước, kiếp này kế mẫu không vội vã dùng một chiếc kiệu nhỏ đưa Mai Thu Hương cho Đào Trọng Nghĩa. Ngược lại, bà chọn cách long trọng gả Mai Thu Hương cùng ngày với ta.
Phủ thái phó trong một ngày gả hai con gái, một gả cho thái tử, một gả cho kẻ ăn mày, khiến dân chúng bàn tán xôn xao.
Phần nhiều là bàn luận về Mai Thu Hương. Dưới sự dẫn dắt của dư luận, Mai Thu Hương được xây dựng thành một tiểu thư thanh cao, trân trọng chữ tín, không ham quyền quý. Nàng ta vô cùng đắc ý.
Những dư luận thị phi kia, ta không hề quan tâm. So với những lời đồn thổi hư ảo, ta cảm thấy những thứ nắm chắc trong tay quan trọng hơn nhiều.
Kiếp trước ta vội vã gả cho Đào Trọng Nghĩa, không có sính lễ cũng không có của hồi môn, khó khăn trăm bề.
Giờ đây ta khoác lên mình lớp áo hoàng gia, kế mẫu không dám bớt xén của ta một xu một hào, một trăm hai mươi rương của hồi môn từ khi rời khỏi phủ thái phó đã thuộc về ta.
Trải qua một ngày dài với những lễ nghi phiền phức, ta được đưa vào tân phòng.
Đợi đến giờ Hợi, ta tự tay vén khăn trùm đầu, nhẹ nhàng bảo Tiểu Diệp giúp ta tẩy trang. Tiểu Diệp thoáng ngần ngại:
- Tiểu thư, chuyện này… không hợp lễ. Nếu Thái tử đến…
Ta ngắt lời Tiểu Diệp:
- Ngươi yên tâm, Thái tử sẽ không đến đâu. Tối nay chúng ta cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ có kịch hay.
Quả nhiên như ta dự đoán, đêm tân hôn thái tử vẫn không đến giống như tin tức kiếp trước ta đã biết.
- Thu Hương, con điên rồi sao? Con là đích tiểu thư của nhà họ Mai, sao có thể gả cho kẻ ăn mày? Mai Thu Hương cố chấp, cứng cổ không chịu lùi bước. Nàng ta quỳ xuống cầu xin:
- Mẫu thân, nữ nhi biết rõ mình đang làm gì hôm nay, nếu không thể gả cho Đào công tử, nữ nhi sẽ suốt đời hối hận! Mong mẫu thân thành toàn cho nữ nhi!
Phụ thân thấy tình cảnh như vậy, trước bao nhiêu ánh mắt của dân chúng, ông cũng không có cách nào khác, đành phải đồng ý.
Mai Thu Hương lùi lại, kéo kế mẫu sang một bên thì thầm bàn bạc một hồi lâu.
Cuối cùng nàng cũng trấn an được kế mẫu đang bán tín bán nghi.
Trên đường về, nàng chặn ta lại, thần sắc kiêu ngạo.
- Nhất Chi, ta biết ngươi cũng đã trở lại, lần này vị trí đó là của ta, đã đến lượt ngươi bị sỉ nhục và trở thành tù nhân rồi.
Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Vậy thì chúc mừng muội đạt thành ý nguyện. Nhưng mà, nếu muốn nhìn xem cảnh tượng ta bị sỉ nhục và trở thành tù nhân thì phải xem muội có bao nhiêu thủ đoạn.
Muội muội ngu ngốc của ta thật sự cho rằng gả cho một tên ăn mày thì tốt hơn gả cho thái tử thật sao?
Ngay từ đầu Thái tử đã đứng gần trung tâm quyền lực nhất, ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý. Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn thuộc hạ có thuộc hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phò trợ thái tử lên ngôi hoàng đế dễ hơn gấp trăm lần so với giúp kẻ ăn mày lên ngôi hoàng đế mà.
Khác với kiếp trước, kiếp này kế mẫu không vội vã dùng một chiếc kiệu nhỏ đưa Mai Thu Hương cho Đào Trọng Nghĩa. Ngược lại, bà chọn cách long trọng gả Mai Thu Hương cùng ngày với ta.
Phủ thái phó trong một ngày gả hai con gái, một gả cho thái tử, một gả cho kẻ ăn mày, khiến dân chúng bàn tán xôn xao.
Phần nhiều là bàn luận về Mai Thu Hương. Dưới sự dẫn dắt của dư luận, Mai Thu Hương được xây dựng thành một tiểu thư thanh cao, trân trọng chữ tín, không ham quyền quý. Nàng ta vô cùng đắc ý.
Những dư luận thị phi kia, ta không hề quan tâm. So với những lời đồn thổi hư ảo, ta cảm thấy những thứ nắm chắc trong tay quan trọng hơn nhiều.
Kiếp trước ta vội vã gả cho Đào Trọng Nghĩa, không có sính lễ cũng không có của hồi môn, khó khăn trăm bề.
Giờ đây ta khoác lên mình lớp áo hoàng gia, kế mẫu không dám bớt xén của ta một xu một hào, một trăm hai mươi rương của hồi môn từ khi rời khỏi phủ thái phó đã thuộc về ta.
Trải qua một ngày dài với những lễ nghi phiền phức, ta được đưa vào tân phòng.
Đợi đến giờ Hợi, ta tự tay vén khăn trùm đầu, nhẹ nhàng bảo Tiểu Diệp giúp ta tẩy trang. Tiểu Diệp thoáng ngần ngại:
- Tiểu thư, chuyện này… không hợp lễ. Nếu Thái tử đến…
Ta ngắt lời Tiểu Diệp:
- Ngươi yên tâm, Thái tử sẽ không đến đâu. Tối nay chúng ta cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ có kịch hay.
Quả nhiên như ta dự đoán, đêm tân hôn thái tử vẫn không đến giống như tin tức kiếp trước ta đã biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương