Cuối cùng, Tô Vũ Loan phải quay lại Chu gia lấy hành lý cho Thẩm bà tử.
Nàng vừa đi tới cổng sân thì nghe thấy tiếng chửi bới và tiếng khóc lóc vọng ra từ bên trong.
“Tiện nhân, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra ý định ngươi muốn tố cáo với nương của ngươi”.
“Ta không có”.
“Tốt nhất là ngươi đừng có để cho ta phát hiện ra, ta nói cho ngươi biết, đã bước vào Chu gia ta thì c.h.ế.t cũng làm ma Chu gia, đừng mong trở về Thẩm gia ngươi”.
Một lúc lâu sau, Tô Vũ Loan giơ tay gõ cổng sân.
“Ai đó?”
Cổng mở ra, Chu bà tử nhìn thấy Tô Vũ Loan quay lại, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, “Tự ca tức phụ, có thứ gì bỏ quên à?”
Tô Vũ Loan cười nhạt: “Đúng là có quên hành lý, ta quên mang theo”.
“Được rồi, ngươi chờ một lát, ta sẽ đi lấy cho ngươi”. Chu bà tử nói xong xoay người đi tới sảnh chính.
Tô Vũ Loan nhìn vào trong sân, thấy Thẩm Ninh bị phạt quỳ trên mặt đất.
Đối diện với ánh mắt của Tô Vũ Loan, đầu tiên Thẩm Ninh xấu hổ cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu.
Lúc này, Chu bà tử xuất hiện, che khuất tầm nhìn của Thẩm Ninh, đưa hành lý cho Tô Vũ Loan, đồng thời giải thích: “Cái này, Tự ca tức phụ đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của tổ tiên Chu gia ta truyênf lại. Nàng dâu mới vào cửa tháng đầu tiên sẽ quỳ gối trước tổ tiên để tỏ lòng hiếu thảo”.
Nghe vậy, Tô Vũ Loan nhướng mày, cười nói: “Đã là quy tắc của tổ tiên truyền lại thì tiểu bối không có gì hiểu lầm cả”.
Chu bà tử không ngờ Tô Vũ Loan lại dễ bị lừa như vậy, tươi cười nói: “Quả nhiên là nương tử của Thẩm giải Nguyên, ngươi có thể hiểu cho đại cục như vậy, tiểu Ninh còn phải học hỏi ngươi nhiều”.
Tô Vũ Loan nhận lấy hành lý, không muốn ở lại thêm chút nào nên nói: “Vậy ta xin cáo từ”.
“Được, vậy ngươi đi thong thả, có thời gian thì đến chơi”. Sau khi thấy Tô Vũ Loan đi khỏi, Chu bà tử đóng sầm cổng lại.
Quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ thâm trầm.
Thẩm Ninh nhìn bà ta run rẩy vì sợ hãi.
Chu bà tử đi tới trước mặt nàng ta, nhìn chằm chằm nói: “Thấy không? Hiện tại ngươi đã thành thân, thành người nhà khác, cho dù người nhà của ngươi thấy ngươi bị trừng phạt, cũng không quan tâm một chút nào”.
Thẩm Ninh quỳ đến mức đầu gối đau nhức tê dại, nước mắt rơi không ngừng.
Nàng ta nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi Tô Vũ Loan chắc chắn đã thấy ánh mắt cầu cứu của nàng ta, nhưng nàng lại coi như không thấy.
Chu bà tử nói đúng, Tô Vũ Loan sẽ không giúp đỡ nàng ta dù chỉ một chút.
“TA khuyên ngươi sau này không nên lãng phí công sức làm gì, nếu ngoan ngoãn nghe lời ta còn có thể thưởng cho ngươi một miếng ăn, còn nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đó!”
“Ta sẽ ngoan, ta sẽ ngoan...”
Chu bà tử cười tự hào: “Đúng vậy, ngươi phải nhớ rằng từ nay trở đi ngươi sống nhờ vào gia đình nhà chồng, lúc nào ngươi cũng phải nhớ tới nhà chồng đầu tiên”.
Thẩm Ninh run rẩy gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm sau, Lưu phủ phái người đến Tú Ngọc Các.
Lần trước, bà tử mập mạp tươi cười lấy ra một cái hộp đưa cho Tô Vũ Loan, “Bà chủ Tô, chúc mừng ngươi, tiểu thư nhà chúng ta rất thích giá y do các ngươi thiết kế. Đây là sáu mươi lượng, trong đó năm mươi lượng là tiền công, mười lượng còn lại là Lưu lão gia chúng ta ban thưởng”.
Tô Vũ Loan nhận lấy chiếc hộp, tươi cưởi cảm ơn bà ta, lại lấy ra năm lượng bạc nhét vào tay bà tử mập, “Số tiền này là ta mời ma ma uống rượu, nếu trong phủ ngài lại có công việc như vậy thì hi vọng ma ma sẽ giúp ta giới thiệu một chút”.
Thấy nàng biết điều như vậy, bà tử mập nhận lấy bạc, cười hiền hậu: “Cô chủ Tô khách khí quá, cứ gọi ta là Nguyên ma ma, giá y ngươi thiết kế rất độc đáo và mới lạ, chỉ cần tiểu thư của chúng ta mặc vào sẽ khiến cho rất nhiều người kinh ngạc. Trong tương lai việc kinh doanh của cửa hàng cô nương sẽ không tệ. Đương nhiên nếu trong phủ chúng ta có chỗ nào cần đồ thêu, ta chắc chắn sẽ đề cửa Tú Ngọc Các của ngươi”.
“Vậy thì cảm ơn Nguyên ma ma trước”.
Tô Vũ Loan mỉm cười, tiễn người ra khỏi cửa. Lúc nàng xoay người lại thì thấy La Tam Nương và Xuân Miên đang đứng bên cạnh quầy với vẻ mặt không dám tin.
“Sáu mươi lượng? Đây là lần đầu tiên trong đời muội nhìn thấy nhiều bạc như vậy. Bà chủ, tỷ thật lợi hại”. Xuân Miên nhìn Tô Vũ Loan với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
La Tam Nương nhìn chiếc hộp, không dám tin nói: “Trời ơi, một chiếc giá y kiếm được sáu mươi lượng bạc, đây không phải mơ chứ?”
Tô Vũ Loan mỉm cười: “Đương nhiên không phải là mơ”. Nàng lấy hai mươi lượng bạc từ trong hộp đưa cho La Tam Nương, “Chiếc giá y này có thể hoàn thành suôn sẻ là nhờ đóng góp rất lớn của tỷ, đây là mức lương tỷ xứng đáng được nhận”.
“Của ta?” La Tam Nương đón nhận có chút sợ hãi. Chiếc giá y này là do một mình Tô Vũ Loan thực hiện từ đường cắt cho đến thiết kế tổng thể và hoa văn, nàng ta chỉ thêu theo hoa văn mẫu mà thôi, thực sự không dám nhận.
“Cầm lấy”. Tô Vũ Loan nói: “Thiết kế giá y là một việc lớn, ta không thể tính công cho tỷ theo từng mảng nhỏ được”.
Nghe nàng nói như vậy, La Tam Nương không từ chối nữa, nhận lấy bạc, chân thành nói: “Cảm ơn Tô cô nương”.
Nhìn bạc trong tay, La Tam Nương càng quyết tâm đi theo Tô Vũ Loan.
Xuân Miên cũng vậy, chủ cửa hàng xinh đẹp, có thể kiếm tiền còn thường xuyên cho nàng ấy ăn đồ ăn ngon. Nàng ấy nhất định sẽ theo chủ tiệm suốt đời.
Trong khi ba người họ đang nói huyện, một nam nhân cao lớn, trang phục giống như hộ vệ bước vào cửa.
“Ai là chủ ở đây?” Người nam nhân lên tiếng, vẻ lạnh lùng và sát khí tỏa ra khiến nhiều khách hàng sợ hãi, vội bỏ đồ trên tay xuống rồi chạy khỏi cửa hàng.
Thấy người đến không có ý tốt, Xuân Miên đứng chắn trước mặt Tô Vũ Loan và La Tam Nương, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt: “Ngươi tìm chủ cửa hàng này làm gì?”
Phía sau nàng ấy, La Tam Nương thì thầm vào tai Tô Vũ Loan: “Tô cô nương, trên thắt lưng hắn ta có đeo một thanh kiếm”.
Tô Vũ Loan cũng nhìn thấy thanh kiếm đeo bên eo của người hộ vệ này. Hoa văn màu đen phức tạp trên bao kiếm cho thấy thân phận hắn ta không tầm thường.
Thật hiếm khi có nhân vật lớn nào xuất hiện ở trấn Thanh Thủy như vậy. Người có dáng vẻ như này tới tìm nàng, rốt cuộc có chuyện gì? Liếc nhìn người trước mặt, nam nhân lạnh lùng nói: “Đừng để ta phải hỏi lại, người chủ ở đây là ai?”
Xuân Miên đang định lên tiếng, lại thấy Tô Vũ Loan đứng dậy, “Là ta, ngươi hỏi ta có chuyện gì?
người nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng rồi hỏi: “Hoa văn trên giá y của Lưu tiểu thư là do ngươi vẽ?”
Giá y của Lưu tiểu thư?
Ba người bọn họ đều giật mình, giá y hôm qua mới được đưa đi, hôm nay Lưu tiểu thư thành thân, Lưu gia vừa đưa tiền công còn lại cách đây không lâu, giờ đã có người tới tận cửa.
Chiếc giá y có chuyện gì hay sao?
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Loan hít sâu một hơi, cẩn thận đáp: “Đó là do ta vẽ, hoa văn đó có vấn đề gì sao?”
Người nam nhân không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tô Vũ Loan một lúc rồi nói: “Xin mời cô nương đi cùng ta”.
Nàng vừa đi tới cổng sân thì nghe thấy tiếng chửi bới và tiếng khóc lóc vọng ra từ bên trong.
“Tiện nhân, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra ý định ngươi muốn tố cáo với nương của ngươi”.
“Ta không có”.
“Tốt nhất là ngươi đừng có để cho ta phát hiện ra, ta nói cho ngươi biết, đã bước vào Chu gia ta thì c.h.ế.t cũng làm ma Chu gia, đừng mong trở về Thẩm gia ngươi”.
Một lúc lâu sau, Tô Vũ Loan giơ tay gõ cổng sân.
“Ai đó?”
Cổng mở ra, Chu bà tử nhìn thấy Tô Vũ Loan quay lại, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ, “Tự ca tức phụ, có thứ gì bỏ quên à?”
Tô Vũ Loan cười nhạt: “Đúng là có quên hành lý, ta quên mang theo”.
“Được rồi, ngươi chờ một lát, ta sẽ đi lấy cho ngươi”. Chu bà tử nói xong xoay người đi tới sảnh chính.
Tô Vũ Loan nhìn vào trong sân, thấy Thẩm Ninh bị phạt quỳ trên mặt đất.
Đối diện với ánh mắt của Tô Vũ Loan, đầu tiên Thẩm Ninh xấu hổ cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu.
Lúc này, Chu bà tử xuất hiện, che khuất tầm nhìn của Thẩm Ninh, đưa hành lý cho Tô Vũ Loan, đồng thời giải thích: “Cái này, Tự ca tức phụ đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của tổ tiên Chu gia ta truyênf lại. Nàng dâu mới vào cửa tháng đầu tiên sẽ quỳ gối trước tổ tiên để tỏ lòng hiếu thảo”.
Nghe vậy, Tô Vũ Loan nhướng mày, cười nói: “Đã là quy tắc của tổ tiên truyền lại thì tiểu bối không có gì hiểu lầm cả”.
Chu bà tử không ngờ Tô Vũ Loan lại dễ bị lừa như vậy, tươi cười nói: “Quả nhiên là nương tử của Thẩm giải Nguyên, ngươi có thể hiểu cho đại cục như vậy, tiểu Ninh còn phải học hỏi ngươi nhiều”.
Tô Vũ Loan nhận lấy hành lý, không muốn ở lại thêm chút nào nên nói: “Vậy ta xin cáo từ”.
“Được, vậy ngươi đi thong thả, có thời gian thì đến chơi”. Sau khi thấy Tô Vũ Loan đi khỏi, Chu bà tử đóng sầm cổng lại.
Quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ thâm trầm.
Thẩm Ninh nhìn bà ta run rẩy vì sợ hãi.
Chu bà tử đi tới trước mặt nàng ta, nhìn chằm chằm nói: “Thấy không? Hiện tại ngươi đã thành thân, thành người nhà khác, cho dù người nhà của ngươi thấy ngươi bị trừng phạt, cũng không quan tâm một chút nào”.
Thẩm Ninh quỳ đến mức đầu gối đau nhức tê dại, nước mắt rơi không ngừng.
Nàng ta nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi Tô Vũ Loan chắc chắn đã thấy ánh mắt cầu cứu của nàng ta, nhưng nàng lại coi như không thấy.
Chu bà tử nói đúng, Tô Vũ Loan sẽ không giúp đỡ nàng ta dù chỉ một chút.
“TA khuyên ngươi sau này không nên lãng phí công sức làm gì, nếu ngoan ngoãn nghe lời ta còn có thể thưởng cho ngươi một miếng ăn, còn nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đó!”
“Ta sẽ ngoan, ta sẽ ngoan...”
Chu bà tử cười tự hào: “Đúng vậy, ngươi phải nhớ rằng từ nay trở đi ngươi sống nhờ vào gia đình nhà chồng, lúc nào ngươi cũng phải nhớ tới nhà chồng đầu tiên”.
Thẩm Ninh run rẩy gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm sau, Lưu phủ phái người đến Tú Ngọc Các.
Lần trước, bà tử mập mạp tươi cười lấy ra một cái hộp đưa cho Tô Vũ Loan, “Bà chủ Tô, chúc mừng ngươi, tiểu thư nhà chúng ta rất thích giá y do các ngươi thiết kế. Đây là sáu mươi lượng, trong đó năm mươi lượng là tiền công, mười lượng còn lại là Lưu lão gia chúng ta ban thưởng”.
Tô Vũ Loan nhận lấy chiếc hộp, tươi cưởi cảm ơn bà ta, lại lấy ra năm lượng bạc nhét vào tay bà tử mập, “Số tiền này là ta mời ma ma uống rượu, nếu trong phủ ngài lại có công việc như vậy thì hi vọng ma ma sẽ giúp ta giới thiệu một chút”.
Thấy nàng biết điều như vậy, bà tử mập nhận lấy bạc, cười hiền hậu: “Cô chủ Tô khách khí quá, cứ gọi ta là Nguyên ma ma, giá y ngươi thiết kế rất độc đáo và mới lạ, chỉ cần tiểu thư của chúng ta mặc vào sẽ khiến cho rất nhiều người kinh ngạc. Trong tương lai việc kinh doanh của cửa hàng cô nương sẽ không tệ. Đương nhiên nếu trong phủ chúng ta có chỗ nào cần đồ thêu, ta chắc chắn sẽ đề cửa Tú Ngọc Các của ngươi”.
“Vậy thì cảm ơn Nguyên ma ma trước”.
Tô Vũ Loan mỉm cười, tiễn người ra khỏi cửa. Lúc nàng xoay người lại thì thấy La Tam Nương và Xuân Miên đang đứng bên cạnh quầy với vẻ mặt không dám tin.
“Sáu mươi lượng? Đây là lần đầu tiên trong đời muội nhìn thấy nhiều bạc như vậy. Bà chủ, tỷ thật lợi hại”. Xuân Miên nhìn Tô Vũ Loan với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
La Tam Nương nhìn chiếc hộp, không dám tin nói: “Trời ơi, một chiếc giá y kiếm được sáu mươi lượng bạc, đây không phải mơ chứ?”
Tô Vũ Loan mỉm cười: “Đương nhiên không phải là mơ”. Nàng lấy hai mươi lượng bạc từ trong hộp đưa cho La Tam Nương, “Chiếc giá y này có thể hoàn thành suôn sẻ là nhờ đóng góp rất lớn của tỷ, đây là mức lương tỷ xứng đáng được nhận”.
“Của ta?” La Tam Nương đón nhận có chút sợ hãi. Chiếc giá y này là do một mình Tô Vũ Loan thực hiện từ đường cắt cho đến thiết kế tổng thể và hoa văn, nàng ta chỉ thêu theo hoa văn mẫu mà thôi, thực sự không dám nhận.
“Cầm lấy”. Tô Vũ Loan nói: “Thiết kế giá y là một việc lớn, ta không thể tính công cho tỷ theo từng mảng nhỏ được”.
Nghe nàng nói như vậy, La Tam Nương không từ chối nữa, nhận lấy bạc, chân thành nói: “Cảm ơn Tô cô nương”.
Nhìn bạc trong tay, La Tam Nương càng quyết tâm đi theo Tô Vũ Loan.
Xuân Miên cũng vậy, chủ cửa hàng xinh đẹp, có thể kiếm tiền còn thường xuyên cho nàng ấy ăn đồ ăn ngon. Nàng ấy nhất định sẽ theo chủ tiệm suốt đời.
Trong khi ba người họ đang nói huyện, một nam nhân cao lớn, trang phục giống như hộ vệ bước vào cửa.
“Ai là chủ ở đây?” Người nam nhân lên tiếng, vẻ lạnh lùng và sát khí tỏa ra khiến nhiều khách hàng sợ hãi, vội bỏ đồ trên tay xuống rồi chạy khỏi cửa hàng.
Thấy người đến không có ý tốt, Xuân Miên đứng chắn trước mặt Tô Vũ Loan và La Tam Nương, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt: “Ngươi tìm chủ cửa hàng này làm gì?”
Phía sau nàng ấy, La Tam Nương thì thầm vào tai Tô Vũ Loan: “Tô cô nương, trên thắt lưng hắn ta có đeo một thanh kiếm”.
Tô Vũ Loan cũng nhìn thấy thanh kiếm đeo bên eo của người hộ vệ này. Hoa văn màu đen phức tạp trên bao kiếm cho thấy thân phận hắn ta không tầm thường.
Thật hiếm khi có nhân vật lớn nào xuất hiện ở trấn Thanh Thủy như vậy. Người có dáng vẻ như này tới tìm nàng, rốt cuộc có chuyện gì? Liếc nhìn người trước mặt, nam nhân lạnh lùng nói: “Đừng để ta phải hỏi lại, người chủ ở đây là ai?”
Xuân Miên đang định lên tiếng, lại thấy Tô Vũ Loan đứng dậy, “Là ta, ngươi hỏi ta có chuyện gì?
người nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng rồi hỏi: “Hoa văn trên giá y của Lưu tiểu thư là do ngươi vẽ?”
Giá y của Lưu tiểu thư?
Ba người bọn họ đều giật mình, giá y hôm qua mới được đưa đi, hôm nay Lưu tiểu thư thành thân, Lưu gia vừa đưa tiền công còn lại cách đây không lâu, giờ đã có người tới tận cửa.
Chiếc giá y có chuyện gì hay sao?
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Loan hít sâu một hơi, cẩn thận đáp: “Đó là do ta vẽ, hoa văn đó có vấn đề gì sao?”
Người nam nhân không lên tiếng, nhìn chằm chằm Tô Vũ Loan một lúc rồi nói: “Xin mời cô nương đi cùng ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương