Tú Ngọc Các.

La Tam Nương vất vả thêu một tháng, cuối cùng cũng có thể theeu xong giá y cho Lưu tiểu thư.

Lúc này, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày thành thân của Lưu tiểu thư, Lưu gia tranh thủ thời gian đến lấy giá y.

La Tam Nương hiện đang rảnh rỗi, duỗi eo đi ra sảnh trước, thấy hôm nay có nhiều khách hàng hơn, vì vậy giúp đỡ Xuân Miên chào hỏi.

“Bà chủ các ngươi đâu?”

Xuân Miên vừa ngẩng đầu lên, liền thấy đại thẩm lần trước đã đến cửa hàng.

Nàng ấy mỉm cười tiến lên phía trước nói: “A di à, bà chủ của chúng ta đã đi ra ngoài rồi, a di ngồi xuống đây nghỉ một lát”.

Thẩm bà tử liếc nhìn nàng ấy, đi tới bên quầy, thấy bên trên có sổ sách thu chi nên đưa tay ra lấy muốn xem cụ thể.

La Tam Nương mắt sắc, vội vàng vươn tay nắm lấy bàn tay của Thẩm bà tử, tươi cười nói: “A di, a di là bà bà của Tô cô nương ạ? Nhìn a di trẻ quá, ngài đến đây ngồi đi, ta sẽ đi pha cho ngài một tách trà”.

Lúc nàng ta quay đầu lại lập tức cho Xuân Miên một ánh mắt, Xuân Miên hiểu ý vội vàng cất quyển sổ vào trong ngăn kéo rồi khóa lại, rút chìa khóa ra.

Bà chủ đã dặn dò từ trước là không được để cho bà bà của nàng xem sổ sách cửa hàng.

Thẩm bà tử bị La Tam Nương đưa tới sân phía sau, uống hết chén trà này đến chén tà khác.

Nhìn La Tam Nương, Thẩm bà tử ra vẻ chủ nhân hỏi nàng ta: “Ngươi cũng là người được Tô Vũ Loan đến làm việc trong cửa hàng à?”

La Tam Nương mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta cũng là người làm trong cửa hàng này”.

Vẻ mặt Thẩm bà tử trở nên khó coi, trong lòng thầm mắng Tô Vũ Loan không biết tính toán, vừa mới mở cửa hàng không bao lâu đã thuê tận những hai nhân viên, mỗi tháng phải trả bao nhiêu là bạc chứ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tô Vũ Loan từ bên ngoài trở về.

Vừa bước vào cửa hàng, nàng đã được nghe Xuân Miên thông báo rằng Thẩm bà tử đang ở đây.

Tô Vũ Loan đi ra phía sau, “Nương, sao ngài lại đến đây?”

La Tam Nương biết ý rời khỏi đó.

Thẩm bà tử vừa thấy nàng đến, lời đầu tiên đã hỏi: “Lần trước ngươi có gửi tiền cho Tự ca nhi không?”

“Gửi rồi” Tô Vũ Loan thành thật nói: “Cửa hàng mới mở không lâu, trong tay con cũng không có nhiều tiền, cho nên gửi cho tướng công năm lượng bạc trước”.

Thẩm bà tử nghe vậy thì cau mày nói: “Chỉ năm lượng bạc? Sao ngươi không tìm cách gửi nhiều hơn?”

Tô Vũ Loan: “Đây là toàn bộ số tiền con có thể huy động được trong hai ngày này, còn tốt hơn là không có gì”.

Những lời này khiến cho Thẩm bà tử nói không lên lời.

Nàng thở dài thật sâu: “Con chỉ mong tướng công nhận được bạc, sớm mua dược uống để nhanh khỏi bệnh”.

Ngay lập tức bà ta nhớ tới chuyện Ninh tỷ nhi không về Thẩm gia vào ngày lại mặt. Bà ta rất lo lắng, vì vậy đến hỏi Tô Vũ Loan có rảnh không, muốn nàng đi cùng bà ta đến Chu gia gặp Thẩm Ninh.

Tô Vũ Loan đồng ý.

Nàng đi ra ngoài nói vài câu với Xuân Miên và La Tam Nương, sau đó cùng Thẩm bà tử rời khỏi cửa hàng

Dọc đường đi, Thẩm bà tử lẩm bẩm nói Thẩm Ninh thành thân một cách vội vàng, chưa kịp chuẩn bị thứ gì. Đây là lần đầu tiên bà ta đến Chu gia, muốn mua thứ gì đó làm lễ vật.

Tô Vũ Loan hiểu được, bà ta đến gọi nàng là muốn nàng chi tiền.

Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm bà tử, nàng lấy ra hai mươi văn tiền từ trong túi đưa cho bà ta, “Con đã gửi toàn bộ bạc của mình cho tướng công, cho nên chỉ còn từng này thôi, ngài cầm lấy mua đồ”.

Nhìn mấy chục văn tiền được đưa qua, sắc mặt Thẩm bà tử tối tăm không diễn đạt nổi.

Vài văn tiền thì bà ta có thể mua được gì? Tô Vũ Loan lộ vẻ mặt bất lực.

Thẩm bà tử không còn cách nào khác, đành phải bỏ tiền túi ra mua một hộp điểm tâm.

Chu gia sống ở thôn Chu Phong, cách thôn Vân Tây mấy dặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặc dù hai thôn gần nhau, nhưng lại cách nhau một con sông lớn. Vài năm trước, cây cầu bắc qua con sông đã bị lũ cuốn trôi, nên muốn đến thôn bên kia đều phải đi đường vòng mất khoảng nửa canh giờ.

Cuối cùng cũng đến Chu gia, Chu Mai muội muội Chu Đào ra mở cửa.

“Chu Mai, ai đến vậy?” Giọng Chu bà tử truyền ra từ bên trong.

Chu Mai không quen biết Thẩm bà tử và Tô Vũ Loan nên không biết trả lời thế nào.

‘Ta là nương của Thẩm Ninh”. Thẩm bà tử giải thích.

Nghe thấy người đến là Thẩm gia, vẻ mặt Chu Mai hiện lên vẻ hoảng loạn, nàng ta nói với vào trong: “Nương, là người Thẩm gia”.

Một lúc sau, Chu bà tử đi tới, mời người vào trong nhà.

Vào sảnh chính và ngồi xuống, Chu bà tử liếc mắt với Chu Mai nói: “Mai nhi, đi pha một ấm trà”.

Chu Mai hiểu ý, gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Bà thông gia, sao hôm nay lại có thời gian đến đây”. Chu bà tử mỉm cười với Thẩm bà tử, lịch sự hỏi.

“Ta tình cờ đi ngang qua, vì thế đến thăm Thẩm Ninh”. Thẩm bà tử tươi cười, sau đó hỏi: “Ninh nhi không có ở nhà à?”

Từ khi bước vào cửa đến giờ, bà ta chưa nhìn thấy Thẩm Ninh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chu bà tử bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay Ninh nhi cảm thấy có chút không khỏe, cho nên ta để cho nó nghỉ ngơi trong nhà”.

“Không khỏe?” vẻ mặt Thẩm bà tử lộ ra vẻ lo lắng, “là do dạ dày nó không tốt, hay là bị cảm lạnh, ta muốn đi xem con bé thế nào?”

Vừa nói, Thẩm Ninh và Chu Mai cùng nhau tiến vào.

“Tẩu tử, sức khỏe của tẩu không tốt, muội đỡ tẩu ngồi xuống”. Chu Mai đặt ấm trà xuống, nhạy bén và ân cần đỡ Thẩm Ninh nhưng lại bí mật véo nàng ta, cảnh cáo nàng ta không được nói những lời không nên nói.

Thẩm Ninh nghiến chặt răng chịu đau, không dám nói gì.

“Ninh tỷ nhi, con không sao chứ? Con bị làm sao thế? Đã khám đại phu chưa?” Thẩm bà tử vẻ mặt đầy đau khổ nhìn khuôn mặt hốc hác của Thẩm Ninh.

Nhìn thấy Thẩm bà tử, bao nhiêu oán hận chất chứa trong lòng Thẩm Ninh mấy hôm nay lập tức trào lên, hốc mắt đỏ bừng.

Vừa muốn mở miệng nói gì đó thì nhận thấy ánh mắt dữ tợn của Chu bà tử b.ắ.n về phía mình.

Nàng ta không còn cách nào khác, đành phải thay đổi lời nói: “Nương, con không sao”.

Thẩm bà tử lại hỏi nàng ta: “Vậy sao hôm đó con không đưa phu quân về”?

Bị Chu bà tử uy hiếp, Thẩm Ninh cắn môi, đành nói: “Ngày hôm đó... Con thấy không khỏe, nên không về”.

“Con đã uống thuốc chưa? Trên mặt không có tí huyết sắc nào vậy?”

Thẩm bà tử chỉ quan tầm hỏi han Thẩm Ninh chứ không để ý đến cái khác. Nhưng Tô Vũ Loan lại phát hiện ra sau gáy Thẩm ninh có một vết bầm tím vô tình lộ ra.

Giống như là vết đánh đập.

Nàng lặng lẽ quan ssátChu bà tử, chỉ thấy ánh mắt Chu bà tử khóa chặt nhìn Thẩm Ninh chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

Xem ra, Thẩm Ninh không chỉ cảm thấy không khỏe.

Tô Vũ Loan hiểu rõ, tiếp tục uống trà của mình.

Trước mặt Chu bà tử, Thẩm Ninh không dám nói nhiều, chỉ trả lời từng câu hỏi của Thẩm bà tử.

Thẩm bà tử lại nghĩ rằng Thẩm Ninh vẫn còn giận bà ta về chuyện lần trước, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Một lúc sau, Chu bà tử mỉm cười nói với Thẩm bà tử: “Bà thông gia ở lại ăn bữa cơm với nữ nhi, hiếm khi mới tới một lần, phải chiêu đãi cho thật tốt”.

Thẩm bà tử lịch sự đáp: “Bà thông gia không cần phải bận tâm, ta đến thăm Ninh nhi, thấy nha đầu này vẫn ổn là ta yên tâm rồi”>

Nói xong, bà ta đứng dậy chào tạm biệt Chu bà tử, cùng Tô Vũ Loan đứng dậy ra khỏi Chu gia.

Sau khi đi được một lúc, đột nhiên Thẩm bà tử nói: “A, hình như hành lý của của ta để quên ở Chu gia rồi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện