Tại Hồng Kông, Tư Đình Dật có thể gọi là hô phong hoán vũ trên cả hai giới hắc bạch. Giới nhiếp ảnh từng nhận xét anh là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, không màng nữ sắc.
Hai năm trước, tôi mang theo dáng vẻ của một đóa hoa trắng thuần khiết, mong manh và thánh thiện nhất, lặng lẽ thâm nhập vào thế giới của người đàn ông đáng sợ này.
Chỉ đến khi tiếp cận rồi mới hay, anh ta nào phải người tuân theo chủ nghĩa cấm dục.
Trong vô số những đêm mờ ảo, lớp mặt nạ lạnh lùng của Tư Đình Dật đã được gỡ bỏ.
Anh xé rách chiếc váy hai dây đen tuyền khiêu gợi của tôi, cùng tôi nhấn chìm trong dục vọng.
Chiếc giường xa hoa khô ráo thấm đẫm mồ hôi, nhuốm trọn mùi hương nam tính nồng đượm.
Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, ngày dân gian tương truyền quỷ môn quan rộng mở.
Tư Đình Dật loạng choạng trở về biệt thự trong men say.
Màn đêm đặc quánh như mực.
Anh cởi bỏ bộ vest được cắt may tỉ mỉ, vươn tay về phía tôi.
Tôi ngoan ngoãn tiến lại, yên vị trên đôi chân dài rắn chắc của anh.
Ánh đèn mờ ảo phủ xuống.
Tư Đình Dật toát ra một thứ cảm xúc nồng nhiệt khó tả.
Tôi nâng khuôn mặt góc cạnh của anh lên, tuần tự hôn lên mắt, sống mũi, đôi môi, rồi trượt xuống yết hầu đầy nhạy cảm.
Người đàn ông bên dưới khẽ bật cười:
"Chỉ khi ở cạnh em, anh mới thực sự tìm thấy một thoáng bình yên."
Tôi hiểu rõ điều đó.
Tư Đình Dật đã phải trải qua những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c đẫm m.á.u trong cuộc chiến tranh đoạt gia tộc.
Anh em ruột thịt mà tương tàn lẫn nhau.
Bản tính đa nghi của anh ta đã ăn vào máu.
Bất kỳ người phụ nữ nào mon men đến gần, từ minh tinh hạng A cho đến đối tượng liên hôn, đều bị anh quy chụp là có mưu đồ.
Chỉ riêng tôi là ngoại lệ.
À, không hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẫn còn một người nữa, Tưởng Điềm Điềm.
Xét về thâm niên, thời gian Tư Đình Dật dung túng cho cô ta còn dài hơn.
Này xem, ba giờ sáng vẫn cả gan gọi tới.
Anh bật loa ngoài, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào:
"Hôm nay là ngày giỗ của ba, con lại mơ thấy người..."
"Chú nhỏ, chú đến với con được không?"
Thân thể tôi mềm như không xương, quấn quýt lấy người đàn ông, hai tay ghì chặt cổ anh không rời.
"Lễ Vu Lan không nên đi lại ban đêm, sáng mai hẵng đi, được không anh?"
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc của Tư Đình Dật, tôi đành ngoan ngoãn trườn xuống.
Vẻ mặt tôi nhuốm đầy thất vọng và lo âu.
Thấy tôi quay lưng, anh vén mớ tóc lòa xòa trên chiếc cổ trắng ngần của tôi, đặt lên vành tai một nụ hôn mạnh bạo:
"Điềm Điềm vẫn chỉ là một đứa trẻ, đừng chấp nhặt với nó."
Phải rồi!
Người được đặt trên đầu quả tim để nâng niu, dù bao nhiêu tuổi đi nữa, vẫn mãi là một đứa trẻ.
Mặc cho cô ta còn hơn tôi một tuổi.
Tôi hờn dỗi đá nhẹ vào người anh:
"Cô ta là trẻ con, vậy em là gì của anh?"
Tư Đình Dật khẽ ôm tôi vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt:
"Em là yêu tinh, một yêu tinh khiến người ta không tài nào kháng cự."
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi rúc đầu vào chăn, phát ra những âm thanh vừa ngượng ngùng vừa như không nỡ:
"Anh gọi chú Trần lái xe đưa đi, say rượu mà lái xe là bị mấy chú cảnh sát phạt đấy."
"Ừm!"
Khoảnh khắc anh khép cửa lại, trong mắt anh ánh lên một sự dịu dàng mà có lẽ chính anh cũng không hề hay biết.
Đây chẳng phải lần đầu Tưởng Điềm Điềm cướp người từ vòng tay tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện