Thần tử dưới váy.

Năng lực bắt lấy trọng tâm của người tài giỏi thật sự là max điểm.

Vừa nghĩ đến gương mặt tuấn tú bình thường không có biểu tình gì, chỉ lạnh nhạt cách xa người vạn dặm của Trần Hoài Tự, giờ phút này đang làm chuyện hạ lưu như vậy, Ngôn Trăn cảm thấy hình như mình ướt càng lợi hại hơn.

Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ thêm. Trần Hoài Tự vươn đầu lưỡi mở ra hoa môi thò vào trong, hướng lên trên quấn lấy âm đế được bao bọc, cô mím môi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, dòng điện tê dại lập tức theo huyết dịch lan ra tứ chi, kích thích đến mũi chân Ngôn Trăn đều căng thẳng, tiếng thở dốc cũng thay đổi.

Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với việc dùng ngón tay.

Trần Hoài Tự cúi đầu, chóp mũi đâm vào chân tâm khiến cô mềm nhũn, khẽ cọ làm cô tê dại. Môi lưỡi anh vừa mút vừa liếm, luân phiên dùng sức cọ sát âm đế cùng huyệt khẩu, thậm chí hoa huyệt còn bị anh hút ra tiếng nước "chậc chậc" dâm mỹ, ở trong phòng yên tĩnh nghe qua hoang dâm vô cùng.

Ngôn Trăn bị liếm đến không chịu nổi, vặn eo muốn trốn, nhưng mà hai chân lại bị anh khống chế chặt chẽ, không thể động đậy, trong tiếng thở dốc đều mang theo một chút nức nở đứt quãng: "... Ưm... Đừng hút... Chỗ đó... Không thể... Ở đó. Ôi, a! Trần, Trần Hoài Tự!”

"Gọi nhầm rồi." Anh khẽ cắn âm vật bị mút đến sưng lên, vỗ lên mông mềm đầy đặn một cái không đau, căn bản cũng không tính là đánh, cô lại bị kích thích đến run lên, ngay cả huyệt phía trước cũng co rụt lại, hé ra dâm thủy tràn trề, tí tách làm áo khoác dưới thân ướt đẫm.

Làm sao có thể mềm thành như vậy.

"Anh… Anh Hoài Tự... Ưm..." Ngôn Trăn thật sự chịu không nổi, ngồi phịch trên sô pha dồn dập rên rỉ thở dốc, đưa tay xuống muốn đẩy cái đầu đang làm loạn giữa hai chân ra, kết quả lại bị anh cầm ngón tay giữ chặt, đổi lấy anh càng ngày càng hút cắn nghiêm trọng.

Đầu lưỡi Trần Hoài Tự liếm qua miệng huyệt, cũng hít mạnh một hơi, cô lập tức run rẩy rên rỉ, nức nở khóc lóc nói không chịu nổi.

"Không... Tôi... Ư a..." Ngực cô kịch liệt phập phồng, đôi mắt ướt át một mảnh, hơi nước mê ly, hiển nhiên là không chịu nổi khoái cảm quá mức kích thích này, hai chân đặt trên vai anh bắt đầu bất lực đạp loạn.



Ngôn Trăn chỉ cảm thấy hoa huyệt giống như đều bị liếm mở, hút hết, xương cốt tê dại từng đợt từng đợt lướt qua toàn thân, giống như vô số pháo hoa nổ tung trong đầu.

Anh lại lần nữa dùng đầu lưỡi chống lên âm vật, Ngôn Trăn thét chói tai ngắn ngủi một tiếng, thân thể mảnh khảnh đột nhiên căng thẳng, một lát sau mất đi khí lực, xụi lơ ngã xuống sô pha. Tóc cô rối bời, đôi môi đỏ mọng hơi thở dốc, ánh mắt tan rã mê ly, đầu ngón tay còn đang run rẩy, hiển nhiên là bị khoái cảm cao trào bất thình lình kích thích đến có chút mơ màng, nửa ngày cũng không thể bình tĩnh lại.

Rõ ràng chỉ có vài phút, Ngôn Trăn lại cảm thấy mình giống như đã trải qua một thế kỷ.

Trần Hoài Tự mút thêm vài cái nữa, sau đó hôn lên thịt mềm bên trong đùi cô, đứng dậy rút khăn giấy dọn dẹp, cúi người ôm cô từ sofa, ôm vào trong ngực.

"Bảo bối có thoải mái không?" Đầu ngón tay anh đẩy sợi tóc của cô ra, vuốt nhẹ nhàng từng sợi xuống, thấp giọng hỏi cô.

Ngôn Trăn tựa vào vai anh, hai má ửng hồng, thất thần thở dốc, hoàn toàn không muốn thừa nhận mình vừa rồi lại bị Trần Hoài Tự liếm đến cao trào: "Không thoải mái!”

"Ồ? Có vẻ như kỹ thuật của tôi quá tệ, chúng ta lại làm một lần nữa. ”

Anh giả vờ muốn nhào xuống cô, bị Ngôn Trăn đá vào đùi: "Không được tới đây! ”

Giọng điệu của cô phập phồng, mang theo hơi thở không ổn định: "Tôi muốn mặc quần lót, anh quay qua chỗ khác, không được nhìn!" ”

Trần Hoài Tự cười, xoay người lại.

Ngôn Trăn che mặt, cảm thấy sự tình phát triển dường như càng ngày càng không thể khống chế.

——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện