Tôn Nguyệt Tuyết mặc một chiếc áo thun màu đen và chiếc quần jeans màu đen kiểu nam. Kì thật là nàng có để mấy bộ đồ ở nhà dì Lâm, nhưng toàn là quần áo của nam cho dễ vận động nên nàng tiện tay lấy một bộ mặc cho dễ vui chơi. Mọi người ở đây thấy nàng giả nam riết cũng quen, có khi còn có mấy bà nội trợ chụp hình nàng mang về đưa thằng con để lấy ví dụ 'con nhà người ta' nữa kìa, nàng thật hãnh diện a! Nàng giả nam trang cũng không tồi đâu nha! Mặc dù ngực cũng thật sự rất khó chịu...
Tôn Nguyệt Tuyết cầm một chiếc khăn bông, lau mái tóc dài, nàng mặc dù không có tóc ngắn nhưng khi buộc cao thì lại giống một nam nhân đáng yêu hơn là một tên ẻo lả, vậy nên nàng cũng lười đội tóc giả. Vừa nghĩ ngợi Tôn Nguyệt Tuyết vừa tiến vào căn phòng của dì Lâm để cất đồ.
Vì nhà của dì lâm khá lớn và rộng, cho nên nàng phải băng qua rất nhiều dãy hành lang. Vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát vô định, chất giọng nàng vốn trầm ấm cho nên khi nói cũng không có làm người khác nghi ngờ nàng là nữ, trừ khi họ nghe kĩ thì mới phát hiện ra được.
Mà đến chính bản thân Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ và Tôn Nguyệt Tuyết hiện giờ cũng đều không biết rằng mình thật sự rất có sức hút. Mái tóc dài đến eo mềm mượt thoang thoảng một mùi hương thanh lãnh dễ chịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại tinh xảo mỹ lệ, dù đã ăn vận như con trai vẫn không giấu được sức cuốn hút cả hai phái. Đôi môi hồng khẽ cong bóng lưỡng ướt át, làm da trắng nõn như trứng gà bóc lại hồng hào khỏe mạnh. Hai cái lúm đồng tiền bên má vô cùng đáng yêu chọc người nhìn ngứa ngáy. Đôi mắt màu tím nhu hòa, dịu dàng lại phảng phất nét buồn, nhưng cũng yêu mị và quyến rũ tột cùng. Khí chất lạnh nhạt nhưng cũng rạng ngời, trong trẻo khiến ai cũng thoải mái. Ai ai cũng phải công nhận một điều là Tôn Nguyệt Tuyết có thể thu hút cả hai phái, khiến song tính đều phải luyến nàng,
Tôn Nguyệt Tuyết vui vẻ mở cửa, nhưng đáng lẽ khi mở cửa phải là một khung cảnh căn phòng ấm cúng và không có người thì giờ lại có một hình ảnh rất 'rửa mắt' người xem khiến Tôn Nguyệt Tuyết cứng người.
Một nam tử tầm hai mươi hai đang cởi áo, chợt dừng lại động tác khi nghe tiếng mở cửa, làm cho Tôn Nguyệt Tuyết thấy rõ từng chi tiết trên thân hình của nam tử này. Thật sự là nàng không muốn lộ bản tính quá sớm nhưng nàng chịu không nổi, nàng là sắc nữ được không! Thân hình như thế không phải dụ nàng phạm tội sao? Đừng có quay mặt lại, nếu ngươi mỹ coi chừng ta ăn luôn ngươi! Tôn Nguyệt Tuyết gào thét trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn cứng đờ ngạc nhiên
Thân hình nam tử vô cùng hoàn mỹ, cơ bụng săn chắc không quá lực lưỡng nhưng tạo nên cảm giác chắc rắn khỏe mạnh, thân hình nam tử này cũng thon dài và cao ngất, rất đúng tiêu chuẩn của siêu mẫu quốc tế! Còn hai cái điểm hồng hồng kia nữa...Nàng muốn phạm tội! Nàng muốn làm kẻ xấu! Tôn Nguyệt Tuyết nhìn vào hai điểm nào đó, bản tính sắc nữ càng lúc càng dâng trào.
Nàng trước kia làm bác sĩ nên thân hình của nam nhân nàng nhìn qua rất nhiều, nhưng thân hình này cũng không có quá nhiều người có đâu! Nàng cũng từng khám bệnh cho vài người mẫu nam nổi tiếng nhưng cũng chưa có gặp qua ai có thân hình đẹp và săn chắc như vậy...Thôi được rồi, nàng tự nhận mình là một con sắc nữ biến thái, nhưng nàng vẫn rất trong sáng nha!
Những chuyện trên kia tưởng lâu nhưng thật sự là trôi qua rất nhanh, chỉ có đầu óc của ai đó mới phân tích nhanh tới mức khó kiểm soát như vậy thôi. Trong lúc nàng còn đang chìm trong những suy nghĩ mộng mơ về thân hình thì nam tử này đã cởi nốt cái áo, vừa vặn quay đầu nhìn sang chỗ nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết vừa kìm được cái máu sắc nữ thì nó lại tiếp tục phản chủ mà trào dâng một cách mạnh mẽ khó cưỡng. Thiên a! Tại sao ông lại tạo ra cái khuôn mặt hại nước hại dân hại bà con bá tánh như vậy? À, chắc nàng đang làm quá nhưng trong lòng nàng đang gào thét như vậy đấy, đến cả người chỉ nổi sắc tính với cực phẩm như nàng cũng kiềm không được thì không lẽ cái khuôn mặt này chẳng đủ để làm bao nhiêu thiếu nữ điêu đứng sao? Làn da màu mật ong rám nắng nhìn vừa mạnh mẽ lại vừa quyến rũ mê người, cánh tay vững chắc. Mái tóc màu đen mượt mà nữ tử nhìn cũng cảm thấy thấy tự ti, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến từng chi tiết, lại mang nét quyến rũ phong trần. Từ tính quyến rũ mà cũng dũng mãnh, nam tử này còn có khí chất vô cùng dễ chịu, hài hòa nhưng cũng có nét thành thục và cuồng dã. Đôi con ngươi màu hổ phách sâu thẳm như hồ nước, tĩnh lặng mà tràn ngập cảm giác hòa ái, thật sự là một con người kì lạ nhưng thu hút.
Nam tử lúc đầu là định quay sang nói người nào đó không biết phép tắc gõ cửa, nhưng mà vừa chạm mắt một cái thì hắn liền ngẩn người. Hắn chưa bao giờ gặp qua ai có vẻ đẹp song tính đều luyến như người này, hắn nhìn đồ thì có lẽ là nam nhưng mái tóc dài và khuôn mặt mỹ lệ, tinh xảo nhưng cũng dịu dàng, lại có chút trong trẻo như nắng sương. Nhất là đôi tử mâu trầm buồn nhưng lại sáng ngời không nhiễm tạp chất kia, thật sự rất đẹp...
Tôn Nguyệt Tuyết cảm thấy có gì đó rất không đúng, nàng nhìn nam tử, nam tử nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, rồi nàng nhẹ nhàng nói "Xin lỗi...Tôi nhầm phòng" Nàng nhầm phòng thì phải? Dì Lâm sao lại có một nam tử như vậy trong phòng được, nàng là đang nhầm phòng, nghĩ xong rồi nàng liền nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn cánh cửa rồi nhìn xung quanh, đầu rối tung, rõ ràng nàng không có nhầm mà.
Thiên Mặc Thần nhìn cánh cửa vừa mới đóng, cũng hơi ngạc nhiên vì ở nơi này cư nhiên lại có người có dung mạo đẹp tới vậy, nếu hắn không lầm thì nơi này vốn không có trên bản đồ, hắn vô tình tìm được, đi loanh quanh mới thấy nơi đây chủ yếu là lứa tuổi trung niên.
Thiên Mặc Thần hắn là nhiếp ảnh gia tự do cũng có chút tiếng tăm, hắn vì đi ra vùng ngoại ô chụp ảnh phong cảnh, lại vô tình bị lạc, đi lòng vòng thì lại tới nơi ven biển này. Hắn thấy người phụ nữ khuôn mặt hiền lành tự xưng dì Lâm ấy tốt tính nên mới thử mở miệng cho hắn mượn một chỗ thay áo, vì đi khá lâu, hắn ra mồ hôi khá nhiều. Lúc thay áo thì tên nhóc kia lại mở cửa không gõ cửa trước, còn nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn phải khai thật là suốt hai mươi bảy năm hắn sống, chưa ai nhìn thân hình hắn lâu như vậy, thật sự là rất không tự nhiên!
Bỗng dưng cửa lại mở, Tôn Nguyệt Tuyết ló đầu vào, cười tươi nói "Dì Lâm nói rằng nếu anh muốn có thể mượn phòng tắm để tắm rửa, dì còn nói vì anh mới đến nên nếu anh rảnh thì ở lại chơi một chút, dù sao thì nơi này cũng rất ít khi có người ngoài" Tôn Nguyệt Tuyết nói vô cùng hào hứng, mỹ nam a! Nàng chạy ra hỏi dì Lâm thì mới biết người này là bị lạc đến, nên dì Lâm dự tính giữ anh chàng này lại một lúc, có người ngoài cũng rất vui a! Nhất là hắn là một mỹ nam! Nàng bây giờ cũng hảo chán!
"À, cảm ơn cậu" Thiên Mặc Thần gật đầu rồi cười lịch sự cảm ơn, Tôn Nguyệt Tuyết nhún vai một cái rồi đóng cửa lại.
Thiên Mặc Thần hơi bất đắc dĩ, người này cũng thật vô tư, nhưng thôi kệ vậy, dù sao nơi này cũng rất đẹp, liền ở đây chơi vậy. Và hai người nào đó đã hoàn toàn quên mất vụ việc vừa nãy mới xảy ra.
Thiên Mặc Thần bỗng có cảm giác người này khá quen nhưng lại không thể nhớ ra cậu nhóc vừa nãy là ai, nếu như có người như vậy hắn quen thì hắn phải nhớ rất rõ chứ. Có cảm giác như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải, khuôn mặt đó na ná Tôn Nguyệt Như, vị hôn thê của hắn nhưng lại có phần mỹ hơn một chút, chỉ tiếc là nam nhân, nếu là nữ nhân thì cũng được xưng là đệ nhất mỹ nhân rồi.
Nếu Tôn Nguyệt Tuyết mà có thông tin về nam chính thì đảm bảo nàng sẽ khóc thét mà tránh xa Thiên mặc Thần 10m mất, vì hắn là nam chính thứ nhất! Là vị hôn thê của chị gái dịu dàng hiền lương thục đức của nàng!
Thật ra Thiên Mặc Thần không chỉ là nhiếp ảnh gia tự do mà còn là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Kỳ, chuyên về showbiz, và hắn chính là người thừa kế duy nhất! Chỉ là hắn yêu thích nhiếp ảnh nên dự định sẽ kế thừa tập đoàn sau mà thôi.
Cũng may là Tôn Nguyệt Tuyết trước giờ che giấu quá sâu, nếu không thì chỉ sợ là một người có đôi mắt tinh anh lão luyện không cần biết tuổi tác như Thiên Mặc Thần sẽ nhận ra mất. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến mà thôi...
Tôn Nguyệt Tuyết cầm một chiếc khăn bông, lau mái tóc dài, nàng mặc dù không có tóc ngắn nhưng khi buộc cao thì lại giống một nam nhân đáng yêu hơn là một tên ẻo lả, vậy nên nàng cũng lười đội tóc giả. Vừa nghĩ ngợi Tôn Nguyệt Tuyết vừa tiến vào căn phòng của dì Lâm để cất đồ.
Vì nhà của dì lâm khá lớn và rộng, cho nên nàng phải băng qua rất nhiều dãy hành lang. Vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát vô định, chất giọng nàng vốn trầm ấm cho nên khi nói cũng không có làm người khác nghi ngờ nàng là nữ, trừ khi họ nghe kĩ thì mới phát hiện ra được.
Mà đến chính bản thân Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ và Tôn Nguyệt Tuyết hiện giờ cũng đều không biết rằng mình thật sự rất có sức hút. Mái tóc dài đến eo mềm mượt thoang thoảng một mùi hương thanh lãnh dễ chịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại tinh xảo mỹ lệ, dù đã ăn vận như con trai vẫn không giấu được sức cuốn hút cả hai phái. Đôi môi hồng khẽ cong bóng lưỡng ướt át, làm da trắng nõn như trứng gà bóc lại hồng hào khỏe mạnh. Hai cái lúm đồng tiền bên má vô cùng đáng yêu chọc người nhìn ngứa ngáy. Đôi mắt màu tím nhu hòa, dịu dàng lại phảng phất nét buồn, nhưng cũng yêu mị và quyến rũ tột cùng. Khí chất lạnh nhạt nhưng cũng rạng ngời, trong trẻo khiến ai cũng thoải mái. Ai ai cũng phải công nhận một điều là Tôn Nguyệt Tuyết có thể thu hút cả hai phái, khiến song tính đều phải luyến nàng,
Tôn Nguyệt Tuyết vui vẻ mở cửa, nhưng đáng lẽ khi mở cửa phải là một khung cảnh căn phòng ấm cúng và không có người thì giờ lại có một hình ảnh rất 'rửa mắt' người xem khiến Tôn Nguyệt Tuyết cứng người.
Một nam tử tầm hai mươi hai đang cởi áo, chợt dừng lại động tác khi nghe tiếng mở cửa, làm cho Tôn Nguyệt Tuyết thấy rõ từng chi tiết trên thân hình của nam tử này. Thật sự là nàng không muốn lộ bản tính quá sớm nhưng nàng chịu không nổi, nàng là sắc nữ được không! Thân hình như thế không phải dụ nàng phạm tội sao? Đừng có quay mặt lại, nếu ngươi mỹ coi chừng ta ăn luôn ngươi! Tôn Nguyệt Tuyết gào thét trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn cứng đờ ngạc nhiên
Thân hình nam tử vô cùng hoàn mỹ, cơ bụng săn chắc không quá lực lưỡng nhưng tạo nên cảm giác chắc rắn khỏe mạnh, thân hình nam tử này cũng thon dài và cao ngất, rất đúng tiêu chuẩn của siêu mẫu quốc tế! Còn hai cái điểm hồng hồng kia nữa...Nàng muốn phạm tội! Nàng muốn làm kẻ xấu! Tôn Nguyệt Tuyết nhìn vào hai điểm nào đó, bản tính sắc nữ càng lúc càng dâng trào.
Nàng trước kia làm bác sĩ nên thân hình của nam nhân nàng nhìn qua rất nhiều, nhưng thân hình này cũng không có quá nhiều người có đâu! Nàng cũng từng khám bệnh cho vài người mẫu nam nổi tiếng nhưng cũng chưa có gặp qua ai có thân hình đẹp và săn chắc như vậy...Thôi được rồi, nàng tự nhận mình là một con sắc nữ biến thái, nhưng nàng vẫn rất trong sáng nha!
Những chuyện trên kia tưởng lâu nhưng thật sự là trôi qua rất nhanh, chỉ có đầu óc của ai đó mới phân tích nhanh tới mức khó kiểm soát như vậy thôi. Trong lúc nàng còn đang chìm trong những suy nghĩ mộng mơ về thân hình thì nam tử này đã cởi nốt cái áo, vừa vặn quay đầu nhìn sang chỗ nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết vừa kìm được cái máu sắc nữ thì nó lại tiếp tục phản chủ mà trào dâng một cách mạnh mẽ khó cưỡng. Thiên a! Tại sao ông lại tạo ra cái khuôn mặt hại nước hại dân hại bà con bá tánh như vậy? À, chắc nàng đang làm quá nhưng trong lòng nàng đang gào thét như vậy đấy, đến cả người chỉ nổi sắc tính với cực phẩm như nàng cũng kiềm không được thì không lẽ cái khuôn mặt này chẳng đủ để làm bao nhiêu thiếu nữ điêu đứng sao? Làn da màu mật ong rám nắng nhìn vừa mạnh mẽ lại vừa quyến rũ mê người, cánh tay vững chắc. Mái tóc màu đen mượt mà nữ tử nhìn cũng cảm thấy thấy tự ti, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến từng chi tiết, lại mang nét quyến rũ phong trần. Từ tính quyến rũ mà cũng dũng mãnh, nam tử này còn có khí chất vô cùng dễ chịu, hài hòa nhưng cũng có nét thành thục và cuồng dã. Đôi con ngươi màu hổ phách sâu thẳm như hồ nước, tĩnh lặng mà tràn ngập cảm giác hòa ái, thật sự là một con người kì lạ nhưng thu hút.
Nam tử lúc đầu là định quay sang nói người nào đó không biết phép tắc gõ cửa, nhưng mà vừa chạm mắt một cái thì hắn liền ngẩn người. Hắn chưa bao giờ gặp qua ai có vẻ đẹp song tính đều luyến như người này, hắn nhìn đồ thì có lẽ là nam nhưng mái tóc dài và khuôn mặt mỹ lệ, tinh xảo nhưng cũng dịu dàng, lại có chút trong trẻo như nắng sương. Nhất là đôi tử mâu trầm buồn nhưng lại sáng ngời không nhiễm tạp chất kia, thật sự rất đẹp...
Tôn Nguyệt Tuyết cảm thấy có gì đó rất không đúng, nàng nhìn nam tử, nam tử nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, rồi nàng nhẹ nhàng nói "Xin lỗi...Tôi nhầm phòng" Nàng nhầm phòng thì phải? Dì Lâm sao lại có một nam tử như vậy trong phòng được, nàng là đang nhầm phòng, nghĩ xong rồi nàng liền nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn cánh cửa rồi nhìn xung quanh, đầu rối tung, rõ ràng nàng không có nhầm mà.
Thiên Mặc Thần nhìn cánh cửa vừa mới đóng, cũng hơi ngạc nhiên vì ở nơi này cư nhiên lại có người có dung mạo đẹp tới vậy, nếu hắn không lầm thì nơi này vốn không có trên bản đồ, hắn vô tình tìm được, đi loanh quanh mới thấy nơi đây chủ yếu là lứa tuổi trung niên.
Thiên Mặc Thần hắn là nhiếp ảnh gia tự do cũng có chút tiếng tăm, hắn vì đi ra vùng ngoại ô chụp ảnh phong cảnh, lại vô tình bị lạc, đi lòng vòng thì lại tới nơi ven biển này. Hắn thấy người phụ nữ khuôn mặt hiền lành tự xưng dì Lâm ấy tốt tính nên mới thử mở miệng cho hắn mượn một chỗ thay áo, vì đi khá lâu, hắn ra mồ hôi khá nhiều. Lúc thay áo thì tên nhóc kia lại mở cửa không gõ cửa trước, còn nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn phải khai thật là suốt hai mươi bảy năm hắn sống, chưa ai nhìn thân hình hắn lâu như vậy, thật sự là rất không tự nhiên!
Bỗng dưng cửa lại mở, Tôn Nguyệt Tuyết ló đầu vào, cười tươi nói "Dì Lâm nói rằng nếu anh muốn có thể mượn phòng tắm để tắm rửa, dì còn nói vì anh mới đến nên nếu anh rảnh thì ở lại chơi một chút, dù sao thì nơi này cũng rất ít khi có người ngoài" Tôn Nguyệt Tuyết nói vô cùng hào hứng, mỹ nam a! Nàng chạy ra hỏi dì Lâm thì mới biết người này là bị lạc đến, nên dì Lâm dự tính giữ anh chàng này lại một lúc, có người ngoài cũng rất vui a! Nhất là hắn là một mỹ nam! Nàng bây giờ cũng hảo chán!
"À, cảm ơn cậu" Thiên Mặc Thần gật đầu rồi cười lịch sự cảm ơn, Tôn Nguyệt Tuyết nhún vai một cái rồi đóng cửa lại.
Thiên Mặc Thần hơi bất đắc dĩ, người này cũng thật vô tư, nhưng thôi kệ vậy, dù sao nơi này cũng rất đẹp, liền ở đây chơi vậy. Và hai người nào đó đã hoàn toàn quên mất vụ việc vừa nãy mới xảy ra.
Thiên Mặc Thần bỗng có cảm giác người này khá quen nhưng lại không thể nhớ ra cậu nhóc vừa nãy là ai, nếu như có người như vậy hắn quen thì hắn phải nhớ rất rõ chứ. Có cảm giác như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải, khuôn mặt đó na ná Tôn Nguyệt Như, vị hôn thê của hắn nhưng lại có phần mỹ hơn một chút, chỉ tiếc là nam nhân, nếu là nữ nhân thì cũng được xưng là đệ nhất mỹ nhân rồi.
Nếu Tôn Nguyệt Tuyết mà có thông tin về nam chính thì đảm bảo nàng sẽ khóc thét mà tránh xa Thiên mặc Thần 10m mất, vì hắn là nam chính thứ nhất! Là vị hôn thê của chị gái dịu dàng hiền lương thục đức của nàng!
Thật ra Thiên Mặc Thần không chỉ là nhiếp ảnh gia tự do mà còn là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Kỳ, chuyên về showbiz, và hắn chính là người thừa kế duy nhất! Chỉ là hắn yêu thích nhiếp ảnh nên dự định sẽ kế thừa tập đoàn sau mà thôi.
Cũng may là Tôn Nguyệt Tuyết trước giờ che giấu quá sâu, nếu không thì chỉ sợ là một người có đôi mắt tinh anh lão luyện không cần biết tuổi tác như Thiên Mặc Thần sẽ nhận ra mất. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến mà thôi...
Danh sách chương