Vậy nếu y không mua cái quyển sách quái quỷ kia thì sao? Nếu y trực tiếp ném xấp giấy trắng này vào trong nước Vong Xuyên thì sẽ ra sao? Triệu Vân Lan nghĩ như vậy thì làm luôn như vậy, y nâng tay đem tập giấy trắng kia vào trong Vong Xuyên, xoạch một tiếng, một chuỗi bọt nước nổi lên, sau đó chậm rãi chìm xuống. Y đợi nửa ngày mà không thấy ai đến phạt tiền vì ném rác linh tinh cả.
Triệu Vân Lan vừa quay đầu đi về phía đại hòe thụ.
Y quyết định cứ mua một bao thuốc gột rửa phế quản cái đã, sau đó đi khách sạn thuê phòng ăn no cơm, ngủ no giấc, lại đi tìm cái tên cuồng theo dõi Thẩm Nguy kia, tóm chặt lấy hắn rồi nghĩ cách lôi người về….. Triệu Vân Lan đột nhiên dừng bước.
Y có thể xác định Thẩm Nguy mà y nhìn thấy vừa rồi chính là Thẩm Nguy sao?
Đây chính là lý do tại sao “Thông minh” và “Trí tuệ” lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngay lúc Triệu Vân Lan ném quyển sách kia, kì thực đã muốn làm theo đúng những gì mà bản năng mách bảo____Có một số việc không nên truy cứu, khi nào nên hồ đồ thì phải hồ đồ.
Nhưng mà chỉ vỏn vẹn một khắc khi quay người, y đã bắt đầu không thể ức chế suy nghĩ của mình. Chỉ cần y bắt được một chút dấu vết cực nhỏ để lại thì sẽ nhịn không được liên kết chúng với nhau, đây cơ hồ là một loại bản năng, y cũng theo bản năng mà làm vậy.
Triệu Vân Lan bất giác đi chậm lại, y nghĩ, nếu y thực sự ném chuyện nơi này ra sau đầu, cứ như thế mà trở lại mười một năm sau…
Nếu là thật, thế thì không có chuyện gì cả. Y cần phải suy xét xem rốt cuộc là ai hao tâm tổn trí đi sắp đặt một hoàn cảnh như vậy, lại khiến y nghe được một đoạn lời nói không đầu không đuôi ấy.
Nhưng giả thuyết tất cả những gì y thấy đều thực sự đã xảy ra, vậy nếu y không mua quyển sách kia về, Cục Điều Tra Đặc Biệt mười một năm sau vốn không có [ Thượng Cổ bí văn lục ], y cũng không thể từ đó mà tìm ra bí văn Nữ Oa tạo người và hóa thân Hậu Thổ …, nói không chừng vì mục tiêu yên ổn, y cũng sẽ không lên Côn Luân, Công Đức bút lạc vào tay ai cũng không biết được, những thứ trong đại thần mộc căn bản y sẽ không nhìn thấy, những gì sau đó cũng sẽ không phát sinh.
Như vậy có lẽ y sẽ không xuống Hoàng Tuyền, cứ cho là cơ duyên xảo hợp mà quay lại quá khứ thì cũng chẳng thể biết được trên người lão ba còn có một Thần Nông Dược Bát, thế thì y sẽ quay về nhà thăm mẹ chứ hoàn toàn không quan tâm ba y ra ngoài làm gì, đương nhiên không lén lút ngồi taxi đi theo dõi ông, mà giờ đây cũng đâu thể ngồi tự kỉ trên đường Hoàng Tuyền để mà tự hỏi cái vấn đề ngu xuẩn là có đi mua sách hay là mặc kệ____bởi vì cuốn sách kia không hề tồn tại.
Căn cứ Nghịch Lý Ông Nộinổi tiếng, tất cả những chuyện này đều không thể xảy ra. Ông già Einstein mũi củ tỏi nói rồi, trừ khi anh tiến vào một không gian song song, cũng chính là từ nay về sau bắt đầu một thế giới hoàn toàn mới.
Trừ khi…
Triệu Vân Lan dừng hẳn lại. Y nhắm mắt, bên tai chỉ còn lại tiếng nước Vong Xuyên róc rách chảy. Mười vạn U Minh yên tĩnh như vực sâu trống rỗng. Triệu Vân Lan đột nhiên liền nghĩ đến câu nói mà y nghe được bên cạnh Hậu Thổ đại phong, giống như y chính miệng nói ra: “Vận mệnh chính là một lúc nào đó, ngươi có thể lên trời xuống đất, lại chỉ biết chọn cho mình duy nhất một con đường……”
Hô hấp của y cũng trở nên chậm chạp.
Triệu Vân Lan đương nhiên biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Y muốn biết đến phát điên lên được, mười một năm trước Thẩm Nguy và cái bát mẻ chiếm thân thể của ba mình có lén lút gặp nhau sau lưng mình không, có phải đã nói một đoạn như thế hay không, có thật là Thẩm Nguy và Thần Nông có một khế ước mà y không hề biết, còn có một bộ mặt hoàn toàn khác với dáng vẻ quân tử đoan chính trước mặt mình?
Cùng với…… Thẩm Nguy thật sự không biết Địa Phủ vẫn luôn lợi dụng hắn ư? Nếu trong lòng đã biết, hắn sao có thể hoàn toàn không thèm để ý? Hay là…hắn đã có tính toán của riêng mình?
Nửa phút sau, Triệu Vân Lan rốt không than một tiếng mà quay lại, ngậm một mảnh lá che đậy sinh khí, đi nhanh về hướng Quỷ Thành.
Cô chủ nhỏ của tiệm tạp hóa vẫn ở trong bộ dạng bảy tám tuổi, khi thấy y thì tựa hồ cũng không ngạc nhiên. Cho nên khi Triệu Vân Lan xưng họ tên nói muốn có [ Thượng Cổ bí văn lục ], cô chỉ thản nhiên báo giá minh tệ rồi lấy ra quyển sổ cực đại, để y viết xuống tên tuổi của chính mình.
Ánh sáng trắng chợt lóe trên cuốn sổ, đằng sau ba chữ “Triệu Vân Lan” xuất hiện thêm bốn chữ “Trấn hồn lệnh chủ”.
Lúc này Quỷ thành không một ai phát hiện ra y là sinh linh, Triệu Vân Lan thuận lợi trở ra an toàn, mang theo [ Thượng Cổ bí văn lục ] vào thẳng trong nhà mình. Y ẩn giấu hơi thở trèo tường vào nhà, lại leo cửa sổ phóng vào phòng ngủ.
Triệu Vân Lan và Đại Khánh của mười một năm trước đều không có nhà, trên bàn chỉ để một cái máy tính cùng với một đống tư liệu tiếng Anh ôn thi cuối kì lộn xộn, bên cạnh bị người dùng lối viết cực kì phong cách cực kì phi nhân loại cuồng thảo đề lên hai chữ “Phân chó”.
Triệu Vân Lan nhịn không được chạm khẽ lên cái chữ bất nhã kia, kìm lòng không đậu nở nụ cười, cảm thấy như mình đang soi gương thấy lại một thời bệnh tuổi dậy thì oanh liệt.
Sau đó y xoay người nhẹ lật ván giường lên___Đó là nơi y từng tàng trữ những thứ sách báo tà ma ngoại đạo cùng với những công cụ như chu sa và giấy vàng.
Triệu Vân Lan ngựa quen đường cũ tìm đến ngăn thứ nhất của tủ sách, để đề phòng quá dễ thấy, y cất nó như cất sách vở bình thường, lấy từ ngăn kéo ra một xấp lịch cũ đã quá ngày từ lâu, một trang giữa nhanh tay bao bìa cho [ Thượng Cổ bí văn lục ], cuối cùng trên nền bìa tuyết trắng ghi chú mấy chữ: “Nữ Oa tạo người, vá trời……”
Vốn dĩ y định viết là “Nữ Oa tạo người, vá trời, hóa thân Hậu Thổ, Phục Hy âm dương bát quái đại phong, Thần Nông xả thân thành người tìm bách thảo, Cộng Công Thần Long nổi giận đâm vào Bất Chu”, ghi lại tất cả những gì có ích cho mình lên đó. Ai ngờ y mới vạch được vài chữ thì nghe thấy hành lang truyền đến tiếng người.
Triệu Vân Lan vội vàng quăng sách, nhanh tay lẹ chân đóng ván giường lại, tí nữa thì kẹp cả tay.
Người bên ngoài có cái tai cực thính, gõ gõ cửa, y nghe thấy tiếng mẹ mình mười một năm về trước: “Nhóc chết tiệt, con ở nhà hả? Làm gì mà lạch cà lạch cạch thế?”
Triệu Vân Lan giật giật cổ họng, không dám trả lời, tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại càng lớn: “Triệu Vân Lan?”
Triệu Vân Lan đành phải thanh thanh cổ họng, mở miệng kêu: “Mieo ~”
“Mèo à?” Người phụ nữ bên ngoài nói thầm một tiếng, “Không phải chờ đến tối trời mới về sao? Sao hôm nay về sớm thế, chẳng lẽ có bầu rồi? Biết sớm thì có phải mang đi triệt sản rồi không?”
Triệu Vân Lan: “……”
Y tạm thời không dám tưởng tượng nếu Đại Khánh tiên sinh nghe thấy mấy lời này thì sẽ phản ứng kiểu gì.
Cũng may đã lừa được mẹ y rồi, Triệu Vân Lan vừa thở phào một hơi định đem mấy chữ kia ghi lại cho đủ, kết quả nghe thấy ngoài kia có tiếng ô tô. Y vạch tấm rèm cửa dè chừng nhìn ra ngoài, phát hiện là lão ba phá sản nhân cách phân liệt đã về nhà rồi.
Trong thời điểm mấu chốt, Triệu Vân Lan quyết định thật nhanh, lập tức nhanh nhẹn nhảy cửa sổ ra ngoài, lặng yên không một tiếng động đáp xuống mặt cỏ đi về hướng ngược lại với chiếc xe đang đến, thành công làm kẻ trộm trong chính nhà mình một lần.
Triệu Vân Lan băng qua tiểu khu đi ra đường lớn, đang không biết đi đường nào, đột nhiên y thấy mặt đất đong đưa kịch liệt, mới đầu tưởng là động đất, nhưng nhìn kĩ thì người qua đường đều vô cùng bình thản tiếp tục di chuyển, nhà cửa bên cạnh cũng vẫn kiên cố đứng đấy, cả bụi cũng không thèm rơi xuống mấy hạt.
Triệu Vân Lan phản ứng lại, hóa ra là chỉ có thế giới của y đang xoay chuyển mà thôi. Tất cả xung quanh chợt đổ sụp xuống, dưới chân giẫm vào khoảng không, lại ngẩng đầu lên thì phát giác bản thân đã quay lại con đường trắng xóa kia rồi, trước mắt vẫn là ông lão Thần Nông hư hư thực thực.
Triệu Vân Lan bước qua giật giật tay áo ông lão: “Ông nói rõ ràng cho ta, đây là……”
Cuối cùng ông lão cũng mở miệng, dùng một loại khẩu âm rất kì quặc ngắt ngang chất vấn của y: “Ngươi có biết ‘Tử vong’ là cái gì không?”
Triệu Vân Lan nhíu chặt mày đối mắt với ông lão hai giây, liền từ ánh mắt của đối phương đoán được mình chẳng thể cưỡng bức hay dối gạt được bất cứ tin tức nào từ ông cả, vì thế y chậm rãi buông tay, trầm mặc một hồi, thử cho đối phương một đáp án nước đôi: “Tử vong là kết thúc của thân thể sinh mệnh và bệnh tật?”
Ông lão cất giọng khàn khàn: “Thế ba hồn bảy vía tính là cái gì? Lục Đạo Luân Hồi lại tính là cái gì?”
Triệu Vân Lan rất nhanh chọn một cách nói khác: “Vậy tử vong chính là đoạn sinh mệnh này chấm dứt và đoạn sinh mệnh khác bắt đầu.”
Lão nhân cười to hỏi lại: “Thế thì Quỷ tộc tính là cái gì? Đại Bất Kính Chi Địa lại là cái gì?”
Triệu Vân Lan: “……”
Một lát sau, Triệu Vân Lan hỏi: “Vậy ông nói xem là cái gì?”
Trong mắt ông lão đột nhiên phát ra hào quang sáng ngời, nhất thời có chút chói mắt. Ông cầm lấy cánh tay của Triệu Vân Lan, ngón tay siết chặt đến mức gần như xuyên cả vào da thịt y: “Ngươi quên rồi sao? Côn Luân, tử vong kỳ thật chính là……”
Ông lão nói mấy lời này y như pháo hôi sắp chết trong phim truyền hình____Ngắc nga ngắc ngứ mãi vẫn chưa nói ra được tên tuổi hung thủ, vừa phun ra được một mảnh manh mối tí ti thì đã hết đất — chỉ là ông lão này bị người chẻ ra ngay trước mắt y.
Từ đầu chém xuống chân, một đao kia mang theo lực lượng vạn quân, sạch sẽ lưu loát như bổ dưa chém một người thành hai nửa hoàn hảo, ngay sau đó đao phong kéo theo hàn ý rơi xuống đất, lưu lại trên mặt đất trắng xóa một đường nứt sâu đến ba thước. Người đứng một bên cũng có thể cảm nhận được mặt đất chấn động sau một kích sắc bén ấy.
Cho đến lúc này, người bị chém đôi không ngờ vẫn còn đứng thẳng, biểu cảm trên mặt vĩnh viễn đọng lại sự si cuồng nói không nên lời.
Triệu Vân Lan im lặng. Lát sau, y theo bản năng bước sang bên cạnh mấy bước, trước mắt là chân chính máu tươi ba thước.
Một hồi lâu y mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy trước mặt, cổ họng run rẩy mãi không nói được một lời.
“Ngươi không sao chứ? Mau đi cùng ta.” Thẩm Nguy vốn đã vươn tay, nhưng mà hắn nhanh chóng chú ý tới đồng tử của Triệu Vân Lan kịch liệt co rút trong khoảnh khắc. Thẩm Nguy vừa cúi đầu liền thấy tay mình vấy máu giống như đồ tể. Hắn lập tức rút tay về, ra sức chà lên người mình lau đi nhưng lại vẫn có cảm giác dơ bẩn không thể nào làm sạch. Trong lòng Thẩm Nguy nảy sinh sự chán ghét và ghê tởm khó tả, bởi thế không muốn chạm vào y nữa mà e ngại đưa tay giấu vào trong tay áo, giải thích với y bằng giọng nói khắc chế mà áp lực, “Vừa rồi ngươi đột nhiên biến mất trước mắt ta, ta……”
Lúc này, Triệu Vân Lan cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Y bước lại nắm chặt lấy tay Thẩm Nguy, hắn run rẩy tránh né theo bản năng lại bị y giữ càng thêm chặt, hơn nữa vô tâm vô phế nói: “Cho nên ngươi là người của mười một năm sau chứ gì? Có nhớ rõ mấy lần say rượu loạn tính của hai ta không?”
Thẩm Nguy: “……”
Sau một hồi im lặng, Thẩm Nguy rốt cục quyết định bỏ qua bước nói chuyện, không vô nghĩa với Triệu Vân Lan nữa. Hắn khoát tay tháo Thủy Long Châu trên cổ y xuống, viên ngọc vừa vào tay hắn thì giống như giọt nước lạnh rơi vào nồi đun hồ, xèo một tiếng thoát ra một làn khói đen, cuối cùng biến thành một mảnh vảy. Triệu Vân Lan mở to hai mắt, đang muốn nhìn kỹ thì Thẩm Nguy lật tay một cái, mảnh vảy đã không thấy tăm hơi.
“Từ từ, đó là cái gì?” Triệu Vân Lan hỏi, “Không phải vảy cá, như là vảy bò sát vậy, có phải là rắn không?”
“Không biết là cái gì mà cũng đeo lên cổ.” Thẩm Nguy tâm tình ác liệt nói, “Vẫn là…… Vẫn là thứ trên người kẻ khác, ngươi không chê bẩn sao?”
Triệu Vân Lan vô tội nhìn hắn.
Thẩm Nguy nhìn thẳng y một hồi rồi không nhịn được xoay đi, phía sau tức thời xuất hiện một lỗ hổng như bị xé rách, hắn ấn đầu Triệu Vân Lan xuống, thô bạo quăng y vào.
Một mảnh quang ảnh lưu chuyển trong tầm mắt, Triệu Vân Lan thấy như mình bị bao quanh bởi biển nước mênh mông. Y bất ngờ quên mất chính mình không còn khả năng thở trong nước nên chưa kịp nín thở, âm thầm kêu một tiếng không xong, đã chuẩn bị uống vài ngụm nước rồi, chẳng ngờ ngay khi thân thể chìm vào nước thì đã bị người kéo qua, sau đó đối phương dùng đầu lưỡi mềm mại khiêu mở đôi môi của y, rót một luồng khí vào.
Thẩm Nguy mang theo y nhanh chóng bơi lên trên, mỗi khi y cạn hơi, hắn lại một lần độ vào, chỉ bốn năm hơi thở, bọn họ cư nhiên đã lộ ra khỏi mặt nước.
Triệu Vân Lan hồi tưởng quá trình vừa lặn xuống vừa ngủ của mình, sâu sắc trải nghiệm cái gì gọi là nhanh như điện chớp.
Thẩm Nguy đưa Triệu Vân Lan lên một con thuyền, cũng không thèm nhìn tới người đưa đò nơm nớp lo sợ co ro một bên mà khoát tay giữ lấy cằm y: “Người sống không thể uống nước Vong Xuyên, có bị sặc không? Cảm thấy thế nào?”
Triệu Vân Lan lau hết bọt nước trên mặt, cẩn thận nhớ lại lộ trình ngắn ngủi quá đáng vừa rồi, tổng kết: “…… Ta thấy như mình ngồi ngư lôi phóng lên ấy.”
Thẩm Nguy buông y ra, Triệu Vân Lan mới từ trong nước ra ngoài đại khái hơi nhũn chân, nặng nề ngã ngửa xuống lòng thuyền, suýt nữa làm lật cả con thuyền nhỏ, chỉ nghe thấy tòm một tiếng, quỷ không mặt đưa đò cuối cùng bị dọa sợ quá, không thể nhịn được nữa, nhảy sông.
Thẩm Nguy hoảng sợ, nhanh chóng cúi người nắm tay y: “Làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan lại không nương theo lực kéo của hắn để đứng lên, cánh tay bị nước Vong Xuyên ngâm trắng bệch mềm nhuyễn không còn sức lực, trôi trôi trôi, thiếu chút nữa trượt ra khỏi tay Thẩm Nguy.
Triệu Vân Lan ở dưới Hoàng Tuyền quá lâu, đôi môi cơ hồ không còn màu máu. Y thuận thế gối đầu lên mạn thuyền, hai mí nặng nề díu lại cùng nhau, cúi đầu rên một tiếng: “Ta đau đầu.”
“Ta lập tức đưa ngươi lên.” Thẩm Nguy nói đoạn, muốn đỡ y đứng lên, nhưng Triệu Vân Lan không biết là cố ý không phối hợp hay là trên người không còn tí sức nào, cứ thế trầm xuống. Thẩm Nguy đành phải đưa cả hai tay muốn ôm y, cơ mà Triệu Vân Lan có phải mấy cô bé thân thể mềm mại gì đâu cho cam, cho dù Thẩm Nguy không thèm để sức nặng mấy trăm cân vào mắt nhưng người cao như vậy bế lên chẳng hề thuận tay. Triệu Vân Lan hoàn toàn hôn mê thì còn đỡ, đằng này y vẫn còn chút ý thức, khó chịu liền phá quấy, phá quấy làm cho Thẩm Nguy suýt nữa tuột tay.
Cuối cùng hắn thực sự không còn cách nào khác, đành phải cõng người lênlưng.
Triệu Vân Lan ghé vào tai hắn hàm hàm hồ hồ nói: “Còn có quần áo.”
Thẩm Nguy: “Quần áo nào?”
Đang nói chưa xong thì có một tiểu quỷ đưa đò thò ra từ trong mặt nước, lôi đến một cái thuyền khác. Trên thuyền để một chiếc áo khoác được gấp gọn gàng chỉnh tề không loạn lấy nửa vạt. Thẩm Nguy dừng một chút, cũng đành mang cả theo.
Thẩm Nguy một đường cõng Triệu Vân Lan tới trong nhà y, nhẹ nhàng đặt lên giường, định vào phòng tắm lấy ít nước nóng. Ai ngờ vừa mới động thì cái vị đang “hấp hối” trên giường kia bất thần nhảy bật lên như uống tiết gà, mãnh hổ vồ mồi một nhát kéo Thẩm Nguy ngã lên giường, đôi mắt vốn díp lại lúc này lóe lóe sáng lên. Y cúi đầu, cùng Thẩm Nguy mũi dán mũi: “Ngươi đi làm gì đó?”
Thẩm Nguy bấy giờ mới phát hiện chính mình bị lừa: “…… Nghĩa là ngươi không sao hết?”
Triệu Vân Lan cong cong khóe mắt im lặng cười: “Có sao chứ, còn rất nghiêm trọng nữa là đằng khác, bà xã của ta bỏ nhà đi nha___ aiiiiz, ta nói bảo bối này, ngươi đừng có chạy nữa, ngươi nói xem ngươi dễ bị lừa như vậy, vạn nhất bị người ta lừa bán mất thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy quả thực giận sôi người, phẩy tay đẩy y ra, tâm tình phẫn nộ không biết phải biểu đạt thế nào, cuối cùng bật ra nói tục: “Ngươi thối lắm!”
Triệu Vân Lan cợt nhả kéo cái áo khoác của Thẩm Nguy qua ôm vào trong ngực như ôm gối, lại nhe nhởn lăn trên giường một vòng, ngay trước mặt Thẩm Nguy chôn mặt vào nó hít hít, “Ai nha, mắng chửi người kìa, giờ này khắc này trên thế giới nhất định lại có một bé gấu trúc mới sinh ra! Thật là dễ nghe, mắng thêm câu nữa đi.”
Thẩm Nguy thấy động tác của y giống hệt một tên cuồng sắc, vì thế vươn tay cướp áo khoác của mình: “Đưa ta!”
Triệu Vân Lan thi triển mười tám kiểu lăn tại chỗ, vừa ôm vừa lăn loạn cả lên, miệng còn vô cùng biến thái nói: “Không cho, cho ngươi rồi ta lấy cái gì mà tự an ủi đây?
Thẩm Nguy: “……”
Xấu hổ buồn bực đan xen, lại không biết hắn nghĩ tới cái gì mà mặt bất giác đỏ bừng.
Triệu Vân Lan ngẩng đầu, nghiêm trang nói: “Nhìn ngươi rất giống đang có toan tính mưu sát chồng nhá.”
Thẩm Nguy không nói hai lời quỳ một gối trên giường, nhào qua cướp, Triệu Vân Lan liền lăn, Thẩm Nguy kéo được một góc áo về, Triệu Vân Lan lại lăn tiếp…… Sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người lăn đánh rầm một cái xuống đất.
Hai người đều im lặng lúc lâu, rốt cục nhịn không được cùng nhau bật cười.
Triệu Vân Lan ngồi dậy, nửa người trên ghé vào mép giường cong cong khóe mắt cười nhìn Thẩm Nguy, đột nhiên mở miệng nói: “Bảo bối, hỏi ngươi cái này nhé.”
Thẩm Nguy hạ mắt nhìn y.
Triệu Vân Lan dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm hỏi hắn: “Hậu Thổ đại phong sắp đi tong rồi phải không, ngươi tính thế nào?”
Thẩm Nguy sửng sốt.
Tiếp đó lại nghe Triệu Vân Lan hỏi tiếp: “Có phải ngươi hi vọng ta ở bên ngươi đến cùng, chết chung với ngươi không?”
Thẩm Nguy siết chặt nắm tay đặt trên mặt giường, bị Triệu Vân Lan mắt nhanh tay lẹ nắm lấy.
Nụ cười của nam nhân chân thành mà thanh triệt, không một chút giả dối, không một chút âm trầm.
“Kỳ thật ‘Tử vong’ mà Thần Nông nói chính là ‘Hỗn độn’ nhỉ?” Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Vân Lan vang lên bên tai Thẩm Nguy lại như tiếng sấm, “Ngươi không để Thần Nông nói xong, nhưng mà ta nghe ra được.”
Nói đoạn, y đứng lên khỏi mặt đất, cúi người ôm lấy thân mình cứng ngắc của Thẩm Nguy vào trong lòng: “Ngươi chưa từng nói với ta ngươi muốn bất cứ thứ gì, thành ra ngay cả lấy lòng ngươi ta cũng không biết phải lấy thế nào nữa. Kỳ thực nếu ngươi muốn cái gì đều có thể nói cho ta biết, chỉ cần ta có…Gạt ta làm chi?”
Triệu Vân Lan vừa quay đầu đi về phía đại hòe thụ.
Y quyết định cứ mua một bao thuốc gột rửa phế quản cái đã, sau đó đi khách sạn thuê phòng ăn no cơm, ngủ no giấc, lại đi tìm cái tên cuồng theo dõi Thẩm Nguy kia, tóm chặt lấy hắn rồi nghĩ cách lôi người về….. Triệu Vân Lan đột nhiên dừng bước.
Y có thể xác định Thẩm Nguy mà y nhìn thấy vừa rồi chính là Thẩm Nguy sao?
Đây chính là lý do tại sao “Thông minh” và “Trí tuệ” lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngay lúc Triệu Vân Lan ném quyển sách kia, kì thực đã muốn làm theo đúng những gì mà bản năng mách bảo____Có một số việc không nên truy cứu, khi nào nên hồ đồ thì phải hồ đồ.
Nhưng mà chỉ vỏn vẹn một khắc khi quay người, y đã bắt đầu không thể ức chế suy nghĩ của mình. Chỉ cần y bắt được một chút dấu vết cực nhỏ để lại thì sẽ nhịn không được liên kết chúng với nhau, đây cơ hồ là một loại bản năng, y cũng theo bản năng mà làm vậy.
Triệu Vân Lan bất giác đi chậm lại, y nghĩ, nếu y thực sự ném chuyện nơi này ra sau đầu, cứ như thế mà trở lại mười một năm sau…
Nếu là thật, thế thì không có chuyện gì cả. Y cần phải suy xét xem rốt cuộc là ai hao tâm tổn trí đi sắp đặt một hoàn cảnh như vậy, lại khiến y nghe được một đoạn lời nói không đầu không đuôi ấy.
Nhưng giả thuyết tất cả những gì y thấy đều thực sự đã xảy ra, vậy nếu y không mua quyển sách kia về, Cục Điều Tra Đặc Biệt mười một năm sau vốn không có [ Thượng Cổ bí văn lục ], y cũng không thể từ đó mà tìm ra bí văn Nữ Oa tạo người và hóa thân Hậu Thổ …, nói không chừng vì mục tiêu yên ổn, y cũng sẽ không lên Côn Luân, Công Đức bút lạc vào tay ai cũng không biết được, những thứ trong đại thần mộc căn bản y sẽ không nhìn thấy, những gì sau đó cũng sẽ không phát sinh.
Như vậy có lẽ y sẽ không xuống Hoàng Tuyền, cứ cho là cơ duyên xảo hợp mà quay lại quá khứ thì cũng chẳng thể biết được trên người lão ba còn có một Thần Nông Dược Bát, thế thì y sẽ quay về nhà thăm mẹ chứ hoàn toàn không quan tâm ba y ra ngoài làm gì, đương nhiên không lén lút ngồi taxi đi theo dõi ông, mà giờ đây cũng đâu thể ngồi tự kỉ trên đường Hoàng Tuyền để mà tự hỏi cái vấn đề ngu xuẩn là có đi mua sách hay là mặc kệ____bởi vì cuốn sách kia không hề tồn tại.
Căn cứ Nghịch Lý Ông Nộinổi tiếng, tất cả những chuyện này đều không thể xảy ra. Ông già Einstein mũi củ tỏi nói rồi, trừ khi anh tiến vào một không gian song song, cũng chính là từ nay về sau bắt đầu một thế giới hoàn toàn mới.
Trừ khi…
Triệu Vân Lan dừng hẳn lại. Y nhắm mắt, bên tai chỉ còn lại tiếng nước Vong Xuyên róc rách chảy. Mười vạn U Minh yên tĩnh như vực sâu trống rỗng. Triệu Vân Lan đột nhiên liền nghĩ đến câu nói mà y nghe được bên cạnh Hậu Thổ đại phong, giống như y chính miệng nói ra: “Vận mệnh chính là một lúc nào đó, ngươi có thể lên trời xuống đất, lại chỉ biết chọn cho mình duy nhất một con đường……”
Hô hấp của y cũng trở nên chậm chạp.
Triệu Vân Lan đương nhiên biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Y muốn biết đến phát điên lên được, mười một năm trước Thẩm Nguy và cái bát mẻ chiếm thân thể của ba mình có lén lút gặp nhau sau lưng mình không, có phải đã nói một đoạn như thế hay không, có thật là Thẩm Nguy và Thần Nông có một khế ước mà y không hề biết, còn có một bộ mặt hoàn toàn khác với dáng vẻ quân tử đoan chính trước mặt mình?
Cùng với…… Thẩm Nguy thật sự không biết Địa Phủ vẫn luôn lợi dụng hắn ư? Nếu trong lòng đã biết, hắn sao có thể hoàn toàn không thèm để ý? Hay là…hắn đã có tính toán của riêng mình?
Nửa phút sau, Triệu Vân Lan rốt không than một tiếng mà quay lại, ngậm một mảnh lá che đậy sinh khí, đi nhanh về hướng Quỷ Thành.
Cô chủ nhỏ của tiệm tạp hóa vẫn ở trong bộ dạng bảy tám tuổi, khi thấy y thì tựa hồ cũng không ngạc nhiên. Cho nên khi Triệu Vân Lan xưng họ tên nói muốn có [ Thượng Cổ bí văn lục ], cô chỉ thản nhiên báo giá minh tệ rồi lấy ra quyển sổ cực đại, để y viết xuống tên tuổi của chính mình.
Ánh sáng trắng chợt lóe trên cuốn sổ, đằng sau ba chữ “Triệu Vân Lan” xuất hiện thêm bốn chữ “Trấn hồn lệnh chủ”.
Lúc này Quỷ thành không một ai phát hiện ra y là sinh linh, Triệu Vân Lan thuận lợi trở ra an toàn, mang theo [ Thượng Cổ bí văn lục ] vào thẳng trong nhà mình. Y ẩn giấu hơi thở trèo tường vào nhà, lại leo cửa sổ phóng vào phòng ngủ.
Triệu Vân Lan và Đại Khánh của mười một năm trước đều không có nhà, trên bàn chỉ để một cái máy tính cùng với một đống tư liệu tiếng Anh ôn thi cuối kì lộn xộn, bên cạnh bị người dùng lối viết cực kì phong cách cực kì phi nhân loại cuồng thảo đề lên hai chữ “Phân chó”.
Triệu Vân Lan nhịn không được chạm khẽ lên cái chữ bất nhã kia, kìm lòng không đậu nở nụ cười, cảm thấy như mình đang soi gương thấy lại một thời bệnh tuổi dậy thì oanh liệt.
Sau đó y xoay người nhẹ lật ván giường lên___Đó là nơi y từng tàng trữ những thứ sách báo tà ma ngoại đạo cùng với những công cụ như chu sa và giấy vàng.
Triệu Vân Lan ngựa quen đường cũ tìm đến ngăn thứ nhất của tủ sách, để đề phòng quá dễ thấy, y cất nó như cất sách vở bình thường, lấy từ ngăn kéo ra một xấp lịch cũ đã quá ngày từ lâu, một trang giữa nhanh tay bao bìa cho [ Thượng Cổ bí văn lục ], cuối cùng trên nền bìa tuyết trắng ghi chú mấy chữ: “Nữ Oa tạo người, vá trời……”
Vốn dĩ y định viết là “Nữ Oa tạo người, vá trời, hóa thân Hậu Thổ, Phục Hy âm dương bát quái đại phong, Thần Nông xả thân thành người tìm bách thảo, Cộng Công Thần Long nổi giận đâm vào Bất Chu”, ghi lại tất cả những gì có ích cho mình lên đó. Ai ngờ y mới vạch được vài chữ thì nghe thấy hành lang truyền đến tiếng người.
Triệu Vân Lan vội vàng quăng sách, nhanh tay lẹ chân đóng ván giường lại, tí nữa thì kẹp cả tay.
Người bên ngoài có cái tai cực thính, gõ gõ cửa, y nghe thấy tiếng mẹ mình mười một năm về trước: “Nhóc chết tiệt, con ở nhà hả? Làm gì mà lạch cà lạch cạch thế?”
Triệu Vân Lan giật giật cổ họng, không dám trả lời, tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại càng lớn: “Triệu Vân Lan?”
Triệu Vân Lan đành phải thanh thanh cổ họng, mở miệng kêu: “Mieo ~”
“Mèo à?” Người phụ nữ bên ngoài nói thầm một tiếng, “Không phải chờ đến tối trời mới về sao? Sao hôm nay về sớm thế, chẳng lẽ có bầu rồi? Biết sớm thì có phải mang đi triệt sản rồi không?”
Triệu Vân Lan: “……”
Y tạm thời không dám tưởng tượng nếu Đại Khánh tiên sinh nghe thấy mấy lời này thì sẽ phản ứng kiểu gì.
Cũng may đã lừa được mẹ y rồi, Triệu Vân Lan vừa thở phào một hơi định đem mấy chữ kia ghi lại cho đủ, kết quả nghe thấy ngoài kia có tiếng ô tô. Y vạch tấm rèm cửa dè chừng nhìn ra ngoài, phát hiện là lão ba phá sản nhân cách phân liệt đã về nhà rồi.
Trong thời điểm mấu chốt, Triệu Vân Lan quyết định thật nhanh, lập tức nhanh nhẹn nhảy cửa sổ ra ngoài, lặng yên không một tiếng động đáp xuống mặt cỏ đi về hướng ngược lại với chiếc xe đang đến, thành công làm kẻ trộm trong chính nhà mình một lần.
Triệu Vân Lan băng qua tiểu khu đi ra đường lớn, đang không biết đi đường nào, đột nhiên y thấy mặt đất đong đưa kịch liệt, mới đầu tưởng là động đất, nhưng nhìn kĩ thì người qua đường đều vô cùng bình thản tiếp tục di chuyển, nhà cửa bên cạnh cũng vẫn kiên cố đứng đấy, cả bụi cũng không thèm rơi xuống mấy hạt.
Triệu Vân Lan phản ứng lại, hóa ra là chỉ có thế giới của y đang xoay chuyển mà thôi. Tất cả xung quanh chợt đổ sụp xuống, dưới chân giẫm vào khoảng không, lại ngẩng đầu lên thì phát giác bản thân đã quay lại con đường trắng xóa kia rồi, trước mắt vẫn là ông lão Thần Nông hư hư thực thực.
Triệu Vân Lan bước qua giật giật tay áo ông lão: “Ông nói rõ ràng cho ta, đây là……”
Cuối cùng ông lão cũng mở miệng, dùng một loại khẩu âm rất kì quặc ngắt ngang chất vấn của y: “Ngươi có biết ‘Tử vong’ là cái gì không?”
Triệu Vân Lan nhíu chặt mày đối mắt với ông lão hai giây, liền từ ánh mắt của đối phương đoán được mình chẳng thể cưỡng bức hay dối gạt được bất cứ tin tức nào từ ông cả, vì thế y chậm rãi buông tay, trầm mặc một hồi, thử cho đối phương một đáp án nước đôi: “Tử vong là kết thúc của thân thể sinh mệnh và bệnh tật?”
Ông lão cất giọng khàn khàn: “Thế ba hồn bảy vía tính là cái gì? Lục Đạo Luân Hồi lại tính là cái gì?”
Triệu Vân Lan rất nhanh chọn một cách nói khác: “Vậy tử vong chính là đoạn sinh mệnh này chấm dứt và đoạn sinh mệnh khác bắt đầu.”
Lão nhân cười to hỏi lại: “Thế thì Quỷ tộc tính là cái gì? Đại Bất Kính Chi Địa lại là cái gì?”
Triệu Vân Lan: “……”
Một lát sau, Triệu Vân Lan hỏi: “Vậy ông nói xem là cái gì?”
Trong mắt ông lão đột nhiên phát ra hào quang sáng ngời, nhất thời có chút chói mắt. Ông cầm lấy cánh tay của Triệu Vân Lan, ngón tay siết chặt đến mức gần như xuyên cả vào da thịt y: “Ngươi quên rồi sao? Côn Luân, tử vong kỳ thật chính là……”
Ông lão nói mấy lời này y như pháo hôi sắp chết trong phim truyền hình____Ngắc nga ngắc ngứ mãi vẫn chưa nói ra được tên tuổi hung thủ, vừa phun ra được một mảnh manh mối tí ti thì đã hết đất — chỉ là ông lão này bị người chẻ ra ngay trước mắt y.
Từ đầu chém xuống chân, một đao kia mang theo lực lượng vạn quân, sạch sẽ lưu loát như bổ dưa chém một người thành hai nửa hoàn hảo, ngay sau đó đao phong kéo theo hàn ý rơi xuống đất, lưu lại trên mặt đất trắng xóa một đường nứt sâu đến ba thước. Người đứng một bên cũng có thể cảm nhận được mặt đất chấn động sau một kích sắc bén ấy.
Cho đến lúc này, người bị chém đôi không ngờ vẫn còn đứng thẳng, biểu cảm trên mặt vĩnh viễn đọng lại sự si cuồng nói không nên lời.
Triệu Vân Lan im lặng. Lát sau, y theo bản năng bước sang bên cạnh mấy bước, trước mắt là chân chính máu tươi ba thước.
Một hồi lâu y mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy trước mặt, cổ họng run rẩy mãi không nói được một lời.
“Ngươi không sao chứ? Mau đi cùng ta.” Thẩm Nguy vốn đã vươn tay, nhưng mà hắn nhanh chóng chú ý tới đồng tử của Triệu Vân Lan kịch liệt co rút trong khoảnh khắc. Thẩm Nguy vừa cúi đầu liền thấy tay mình vấy máu giống như đồ tể. Hắn lập tức rút tay về, ra sức chà lên người mình lau đi nhưng lại vẫn có cảm giác dơ bẩn không thể nào làm sạch. Trong lòng Thẩm Nguy nảy sinh sự chán ghét và ghê tởm khó tả, bởi thế không muốn chạm vào y nữa mà e ngại đưa tay giấu vào trong tay áo, giải thích với y bằng giọng nói khắc chế mà áp lực, “Vừa rồi ngươi đột nhiên biến mất trước mắt ta, ta……”
Lúc này, Triệu Vân Lan cuối cùng cũng hồi phục tinh thần. Y bước lại nắm chặt lấy tay Thẩm Nguy, hắn run rẩy tránh né theo bản năng lại bị y giữ càng thêm chặt, hơn nữa vô tâm vô phế nói: “Cho nên ngươi là người của mười một năm sau chứ gì? Có nhớ rõ mấy lần say rượu loạn tính của hai ta không?”
Thẩm Nguy: “……”
Sau một hồi im lặng, Thẩm Nguy rốt cục quyết định bỏ qua bước nói chuyện, không vô nghĩa với Triệu Vân Lan nữa. Hắn khoát tay tháo Thủy Long Châu trên cổ y xuống, viên ngọc vừa vào tay hắn thì giống như giọt nước lạnh rơi vào nồi đun hồ, xèo một tiếng thoát ra một làn khói đen, cuối cùng biến thành một mảnh vảy. Triệu Vân Lan mở to hai mắt, đang muốn nhìn kỹ thì Thẩm Nguy lật tay một cái, mảnh vảy đã không thấy tăm hơi.
“Từ từ, đó là cái gì?” Triệu Vân Lan hỏi, “Không phải vảy cá, như là vảy bò sát vậy, có phải là rắn không?”
“Không biết là cái gì mà cũng đeo lên cổ.” Thẩm Nguy tâm tình ác liệt nói, “Vẫn là…… Vẫn là thứ trên người kẻ khác, ngươi không chê bẩn sao?”
Triệu Vân Lan vô tội nhìn hắn.
Thẩm Nguy nhìn thẳng y một hồi rồi không nhịn được xoay đi, phía sau tức thời xuất hiện một lỗ hổng như bị xé rách, hắn ấn đầu Triệu Vân Lan xuống, thô bạo quăng y vào.
Một mảnh quang ảnh lưu chuyển trong tầm mắt, Triệu Vân Lan thấy như mình bị bao quanh bởi biển nước mênh mông. Y bất ngờ quên mất chính mình không còn khả năng thở trong nước nên chưa kịp nín thở, âm thầm kêu một tiếng không xong, đã chuẩn bị uống vài ngụm nước rồi, chẳng ngờ ngay khi thân thể chìm vào nước thì đã bị người kéo qua, sau đó đối phương dùng đầu lưỡi mềm mại khiêu mở đôi môi của y, rót một luồng khí vào.
Thẩm Nguy mang theo y nhanh chóng bơi lên trên, mỗi khi y cạn hơi, hắn lại một lần độ vào, chỉ bốn năm hơi thở, bọn họ cư nhiên đã lộ ra khỏi mặt nước.
Triệu Vân Lan hồi tưởng quá trình vừa lặn xuống vừa ngủ của mình, sâu sắc trải nghiệm cái gì gọi là nhanh như điện chớp.
Thẩm Nguy đưa Triệu Vân Lan lên một con thuyền, cũng không thèm nhìn tới người đưa đò nơm nớp lo sợ co ro một bên mà khoát tay giữ lấy cằm y: “Người sống không thể uống nước Vong Xuyên, có bị sặc không? Cảm thấy thế nào?”
Triệu Vân Lan lau hết bọt nước trên mặt, cẩn thận nhớ lại lộ trình ngắn ngủi quá đáng vừa rồi, tổng kết: “…… Ta thấy như mình ngồi ngư lôi phóng lên ấy.”
Thẩm Nguy buông y ra, Triệu Vân Lan mới từ trong nước ra ngoài đại khái hơi nhũn chân, nặng nề ngã ngửa xuống lòng thuyền, suýt nữa làm lật cả con thuyền nhỏ, chỉ nghe thấy tòm một tiếng, quỷ không mặt đưa đò cuối cùng bị dọa sợ quá, không thể nhịn được nữa, nhảy sông.
Thẩm Nguy hoảng sợ, nhanh chóng cúi người nắm tay y: “Làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan lại không nương theo lực kéo của hắn để đứng lên, cánh tay bị nước Vong Xuyên ngâm trắng bệch mềm nhuyễn không còn sức lực, trôi trôi trôi, thiếu chút nữa trượt ra khỏi tay Thẩm Nguy.
Triệu Vân Lan ở dưới Hoàng Tuyền quá lâu, đôi môi cơ hồ không còn màu máu. Y thuận thế gối đầu lên mạn thuyền, hai mí nặng nề díu lại cùng nhau, cúi đầu rên một tiếng: “Ta đau đầu.”
“Ta lập tức đưa ngươi lên.” Thẩm Nguy nói đoạn, muốn đỡ y đứng lên, nhưng Triệu Vân Lan không biết là cố ý không phối hợp hay là trên người không còn tí sức nào, cứ thế trầm xuống. Thẩm Nguy đành phải đưa cả hai tay muốn ôm y, cơ mà Triệu Vân Lan có phải mấy cô bé thân thể mềm mại gì đâu cho cam, cho dù Thẩm Nguy không thèm để sức nặng mấy trăm cân vào mắt nhưng người cao như vậy bế lên chẳng hề thuận tay. Triệu Vân Lan hoàn toàn hôn mê thì còn đỡ, đằng này y vẫn còn chút ý thức, khó chịu liền phá quấy, phá quấy làm cho Thẩm Nguy suýt nữa tuột tay.
Cuối cùng hắn thực sự không còn cách nào khác, đành phải cõng người lênlưng.
Triệu Vân Lan ghé vào tai hắn hàm hàm hồ hồ nói: “Còn có quần áo.”
Thẩm Nguy: “Quần áo nào?”
Đang nói chưa xong thì có một tiểu quỷ đưa đò thò ra từ trong mặt nước, lôi đến một cái thuyền khác. Trên thuyền để một chiếc áo khoác được gấp gọn gàng chỉnh tề không loạn lấy nửa vạt. Thẩm Nguy dừng một chút, cũng đành mang cả theo.
Thẩm Nguy một đường cõng Triệu Vân Lan tới trong nhà y, nhẹ nhàng đặt lên giường, định vào phòng tắm lấy ít nước nóng. Ai ngờ vừa mới động thì cái vị đang “hấp hối” trên giường kia bất thần nhảy bật lên như uống tiết gà, mãnh hổ vồ mồi một nhát kéo Thẩm Nguy ngã lên giường, đôi mắt vốn díp lại lúc này lóe lóe sáng lên. Y cúi đầu, cùng Thẩm Nguy mũi dán mũi: “Ngươi đi làm gì đó?”
Thẩm Nguy bấy giờ mới phát hiện chính mình bị lừa: “…… Nghĩa là ngươi không sao hết?”
Triệu Vân Lan cong cong khóe mắt im lặng cười: “Có sao chứ, còn rất nghiêm trọng nữa là đằng khác, bà xã của ta bỏ nhà đi nha___ aiiiiz, ta nói bảo bối này, ngươi đừng có chạy nữa, ngươi nói xem ngươi dễ bị lừa như vậy, vạn nhất bị người ta lừa bán mất thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Nguy quả thực giận sôi người, phẩy tay đẩy y ra, tâm tình phẫn nộ không biết phải biểu đạt thế nào, cuối cùng bật ra nói tục: “Ngươi thối lắm!”
Triệu Vân Lan cợt nhả kéo cái áo khoác của Thẩm Nguy qua ôm vào trong ngực như ôm gối, lại nhe nhởn lăn trên giường một vòng, ngay trước mặt Thẩm Nguy chôn mặt vào nó hít hít, “Ai nha, mắng chửi người kìa, giờ này khắc này trên thế giới nhất định lại có một bé gấu trúc mới sinh ra! Thật là dễ nghe, mắng thêm câu nữa đi.”
Thẩm Nguy thấy động tác của y giống hệt một tên cuồng sắc, vì thế vươn tay cướp áo khoác của mình: “Đưa ta!”
Triệu Vân Lan thi triển mười tám kiểu lăn tại chỗ, vừa ôm vừa lăn loạn cả lên, miệng còn vô cùng biến thái nói: “Không cho, cho ngươi rồi ta lấy cái gì mà tự an ủi đây?
Thẩm Nguy: “……”
Xấu hổ buồn bực đan xen, lại không biết hắn nghĩ tới cái gì mà mặt bất giác đỏ bừng.
Triệu Vân Lan ngẩng đầu, nghiêm trang nói: “Nhìn ngươi rất giống đang có toan tính mưu sát chồng nhá.”
Thẩm Nguy không nói hai lời quỳ một gối trên giường, nhào qua cướp, Triệu Vân Lan liền lăn, Thẩm Nguy kéo được một góc áo về, Triệu Vân Lan lại lăn tiếp…… Sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người lăn đánh rầm một cái xuống đất.
Hai người đều im lặng lúc lâu, rốt cục nhịn không được cùng nhau bật cười.
Triệu Vân Lan ngồi dậy, nửa người trên ghé vào mép giường cong cong khóe mắt cười nhìn Thẩm Nguy, đột nhiên mở miệng nói: “Bảo bối, hỏi ngươi cái này nhé.”
Thẩm Nguy hạ mắt nhìn y.
Triệu Vân Lan dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm hỏi hắn: “Hậu Thổ đại phong sắp đi tong rồi phải không, ngươi tính thế nào?”
Thẩm Nguy sửng sốt.
Tiếp đó lại nghe Triệu Vân Lan hỏi tiếp: “Có phải ngươi hi vọng ta ở bên ngươi đến cùng, chết chung với ngươi không?”
Thẩm Nguy siết chặt nắm tay đặt trên mặt giường, bị Triệu Vân Lan mắt nhanh tay lẹ nắm lấy.
Nụ cười của nam nhân chân thành mà thanh triệt, không một chút giả dối, không một chút âm trầm.
“Kỳ thật ‘Tử vong’ mà Thần Nông nói chính là ‘Hỗn độn’ nhỉ?” Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Vân Lan vang lên bên tai Thẩm Nguy lại như tiếng sấm, “Ngươi không để Thần Nông nói xong, nhưng mà ta nghe ra được.”
Nói đoạn, y đứng lên khỏi mặt đất, cúi người ôm lấy thân mình cứng ngắc của Thẩm Nguy vào trong lòng: “Ngươi chưa từng nói với ta ngươi muốn bất cứ thứ gì, thành ra ngay cả lấy lòng ngươi ta cũng không biết phải lấy thế nào nữa. Kỳ thực nếu ngươi muốn cái gì đều có thể nói cho ta biết, chỉ cần ta có…Gạt ta làm chi?”
Danh sách chương