Thẩm Nguy tâm thần chấn động, suýt chút nữa đã không cầm giữ nổi.
Lúc này hắn mới biết được bản thân mình sống cái dạng này suốt ngàn năm không phải là không có cảm giác gì, không phải là không ủy khuất. Những lời này của Triệu Vân Lan chỉ xuất hiện trong những giấc mộng hoang đường. Hắn biết rõ đây là không có khả năng, nhưng cùng lúc lại nhịn không được mà lòng ôm hi vọng.
Hi vọng giống như một cái mạng nhện trí mệnh.
Hắn vì người này mà tồn tại, lại vì người này mà đi đến ngày hôm nay.
Nhưng mà có thể làm rung động trái tim cứng rắn nhất luôn luôn không phải là triền miên giá lạnh buốt xương cắt da, mà đơn giản chỉ là một bàn tay vươn ra giữa con đường hay một câu nói ôn hòa bên tai như thế:“Về nhà nào.”
Trong nháy mắt hắn rất muốn chất vấn, vì sao hắn lại cố tình phải là Trảm Hồn Sứ? Vì cái gì con sâu cái kiến sớm sinh tối tử cũng có thể có được nơi nương náu trong nắng bỏng mưa sa, chim muông màn trời chiếu đất có thể tìm ở mỗi cành cây một nơi cư trú, mà trong cả thiên địa hắn cô độc một mình, lại cố tình không có một thước tấc dung thân lưu cho hắn? Mỗi người đều sợ hãi hắn, khúm núm mà tính kế hắn, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn hắn diệt vong.
Hắn sinh từ hỗn độn bạo ngược và hung lệ, cũng có những lúc không áp chế nổi sát tâm trong lòng, sát ý như nước, hắn muốn đem tất cả những kẻ đó tắm máu dưới đao không tha cho một kẻ nào.
Nhưng mà…… không được, hắn rốt cuộc vẫn im lặng bảo vệ một lời hứa hẹn chỉ mình mình biết. Tính đến nay đã mấy ngàn năm bãi bể nương dâu nhưng vẫn không có nửa phần bội phản, bởi vì đó cơ hồ là mối liên hệ duy nhất giữa hắn với người kia.
Triệu Vân Lan thấy đôi mắt Thẩm Nguy đỏ lên, đỏ đến mức ngay sau đó có thể nhỏ máu.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nguy rất nhẹ rất chậm lắc đầu.
Y nghe Thẩm Nguy nói nhẹ như thì thầm:“Ta là người chẳng lành, sẽ thương tổn đến ngươi.”
Triệu Vân Lan ngả ngớn nhếch khóe miệng, trên hai má lộ ra hai cái lúm đồng tiền:“Được nha, ngươi có muốn thử xem là lực công kích của ngươi mạnh hay là máu của ta dày không? Aiiz, cứ theo ý ngươi mà tìm đến vận may thì ta đi tìm một con mèo chiêu tài đến kết hôn cho rảnh, khụ…… Không cần nói nghiêm trọng như thế được không?”
Thẩm Nguy không nghe ra y đang đùa, cũng không có ý tiếp lời, bàn tay cơ hồ bị chính mình nắm đến chảy máu, hắn rốt cục nhịn không được bật thốt lên, “Ngươi sao có thể…sao có thể bức bách ta như vậy?”
Triệu Vân Lan dần nhạt vẻ tươi cười, xoay người dụi thuốc vào trong gạt tàn.
Lần đầu tiên y thấy Thẩm Nguy đã thấy yêu thích, nguyên bản còn tưởng bản thân hợp khẩu vị loại hình này, lại nhất thời xem nhẹ cảm giác thân thiết từ lúc sinh ra đã có. Tiền căn hậu quả nơi Trảm Hồn Sứ, Triệu Vân Lan chưa kịp điều tra rõ ràng, lại cũng không đành lòng mở miệng mà hỏi ra.
Bởi vì y cảm thấy trong lòng Thẩm Nguy đè nén rất nhiều thống khổ, nếu không thì vì sao mỗi lần hắn xuất hiện trong tầng hắc bào lại mang trên người nhiều hàn ý đến vậy đâu?
Chẳng lẽ hắn không lạnh sao?
“Thực xin lỗi.” Triệu Vân Lan trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng mở ra từng ngón tay Thẩm Nguy ủ trong tay mình, sau đó cúi người hôn lên mu bàn tay ấy một cái, lại tùy tay đem cái chứng nhận bất động sản quý trọng vô cùng kia ném sang một bên.
Thẩm Nguy nhắm mắt lại, cảm giác chính mình phi thường vô sỉ.
Muốn trốn vì sao không trốn xa một chút, vì sao không thành thực ở lại dưới Hoàng Tuyền, như vậy cho dù Triệu Vân Lan sống chín đời mười kiếp hai người cũng không gặp nhau, đối phương có lẽ cũng hoàn toàn không biết có một người như hắn, nhưng hắn cố tình nhịn không được, chịu không nổi.
Hắn cho rằng bản thân quả thực giống như gái gọi cố ý õng ẹo tạo dáng đứng ở ven đường, chờ người ta tới rồi lại giả bộ tam trinh cửu liệt bày ra bộ mặt nửa chối nửa mời cho người ta thấy.
Sự chán ghét bản thân, tới lúc này đã lên đến cực hạn.
Triệu Vân Lan nghiêng người nằm xuống trên giường, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương rồi cúi đầu nói:“Những thứ khác ta cũng có, chỉ là có khi phần lớn chúng ngươi đều chướng mắt, chỉ có chút chân tâm này…nếu như ngươi không nhận, thì cứ quên đi thôi.”
Những lời này như là một khối đá hung hăng nện xuống trong lòng Thẩm Nguy, hắn nhớ tới không biết bao lâu trước kia cũng có một người ghé vào tai mình, cũng là không chút để tâm mà thở dài như vậy, khó được hạ thấp thanh âm, từng chữ từng chữ nói ra:“Ta có trong tay danh sơn đại xuyên của cả thiên hạ này, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một đống đá vụn nước sông mà thôi. Cả người đại khái chỉ có mảnh chân tâm này là đáng giá mấy cân, ngươi muốn hay không? Cầm lấy.”
Như chuyện cũ, rành rành trước mắt.
Hắn bỗng nhiên ôm chặt lấy Triệu Vân Lan, như là dốc hết khí lực trên người mà siết đến xương cốt y kêu lên răng rắc rồi vùi đầu vào cổ y.
Khi người ta trút hết nỗi lòng tích tụ bấy lâu thì thường hay khóc lớn hoặc ngửa mặt lên trời thét dài.
Thế nhưng Thẩm Nguy, hắn chỉ là gục đầu qua đầu vai Triệu Vân Lan mà cắn chặt cổ tay mình. Không biết hắn hạ khẩu ngoan độc cỡ nào, trên cổ tay lập tức máu chảy đầm đìa, miệng vết thương cơ hồ lộ ta xương trắng.
Hắn lại tựa hồ vẫn không thấy đau đớn.
Mười vạn trượng u minh đè nặng trên vai hắn, hắn không thể rơi lệ, cho dù đau đến cực hạn cũng chỉ có thể đổ máu mà thôi.
Triệu Vân Lan nghe thấy được mùi máu tươi thì lập tức cảm giác không ổn, “Thẩm Nguy ! Ngươi làm gì vậy ! Mau buông ra !”
Thẩm Nguy ôm y càng thêm chặt.
Một đời người bất quá mấy chục năm thôi, giây lát phảng phất lướt qua nhanh vùn vụt, Thẩm Nguy bỗng nhiên nghĩ, bản thân chẳng lẽ một chút khe hở trong quang âm đằng đẵng đều không xứng có được hay sao?
“Thẩm Nguy !” Trong lúc Thẩm Nguy hoảng thần, Triệu Vân Lan rốt cục giãy dụa mở được tay hắn ra mà ngồi vụt dậy, phát hiện ga giường không ngờ đã bị nhuộm đỏ. Y phẫn nộ rồi, suýt nữa coi Thẩm Nguy là Quách Trường Thành mà mắng,“Đầu óc ngươi có vấn đề à? ! Lão tử con mẹ nó có là Trư Bát Giới đi chăng nữa thì cũng không cường thưởng dân nam giữa ban ngày ban mặt, ngươi quên ta nói cái gì rồi sao? Ta nói cái gì hả? Đến nỗi ngươi phải máu tươi ba thước thế này là thế nào? !”
Tiếp đến, y điên tiết muốn nhảy dựng lên đi tìm hộp thuốc gia dụng thì Thẩm Nguy lại bỗng nhiên vươn tay kéo y lại.
“Ta tiếp được.”
Triệu Vân Lan nghe Thẩm Nguy như vậy nhẹ nhàng mà nói.
Triệu Vân Lan sửng sốt một chút, Thẩm Nguy lại nở nụ cười, dùng một loại khẩu khí cơ hồ là bình tĩnh khác biệt với vừa rồi một trời một vực mà nói tiếp:“Ta tiếp được rồi, một đời này của ngươi, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh ta cũng sẽ không buông tay, nếu ngày nào đó ngươi thấy phiền, thấy chán ghét, muốn rời đi, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra. Cho dù phải ép buộc, cũng ép ngươi chết trong lòng ta.”
Triệu Vân Lan:“……”
Y trừng mắt nhìn, mới hơi hơi hiểu được ý tứ của Thẩm Nguy.
Cho đến lúc này, y mới thấy từ vị “thầy Thẩm” giống như con người này một cái gì đó thuộc về Trảm Hồn Sứ.
Sau đó Triệu Vân Lan không đưa ra bất cứ đánh giá nào với lời nói ngọt ngào mà ngoan lệ của hắn. Y chỉ không nói một câu lôi từ trong gầm giường ra một cái hộp thuốc, lôi khăn ướt khử trùng ra, cau mày ngồi ở bên giường kéo cái cổ tay huyết nhục mơ hồ của Thẩm Nguy qua, lau đi vết máu thanh lương y như chủ nhân của nó, xuống tay nhẹ nhàng mà lời nói chẳng chút dễ nghe — qua hơn nửa ngày, Triệu Vân Lan mới thở dài bình luận:“Ngươi thật sự là rất khốn nạn.”
Sau khi xong việc, Triệu Vân Lan đại khái thật sự là mệt sắp chết rồi. Cục Điều Tra Đặc Biệt nhiều kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ mà không trông cậy vào được một kẻ nào, y vẫn luôn không được thanh nhàn, giống như trời sinh mệnh lao lực vậy. Tối nay còn trải qua một phen vất vả như thế, y thay xong cái ga giường đầm đìa máu thì cơ hồ không còn tí tâm tình nào dành cho sắc dục, vùi đầu trên giường chỉ một lát sau đã hít thở đều đều.
Bây giờ y thật sự ngủ say.
Thẩm Nguy nhìn nhìn cái cổ tay bị băng kín mít, nhẹ nhàng xốc chăn lên, động tác nhẹ nhàng tưởng như dám thở mạnh chậm rãi nằm xuống một nửa giường mà Triệu Vân Lan để lại cho mình.
Hắn đưa tay cầm lại tay của Triệu Vân Lan, sau đó nhắm mắt lại, áp nó lên ngực mình.
Thẩm Nguy không ngờ rằng lại có lúc mình có thể ngủ nguyên cả một đêm, hắn chưa từng nhận được tình ý quý trọng mà ngọt ngào, cũng không biết cái gì gọi là một đêm không mộng.
Đây đối với hắn mà nói, đã là khoái hoạt cách xa từ lâu lắm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguy bị mùi vị kì quái truyền đến từ phòng bếp gọi tỉnh. Sau khi tỉnh dậy không ngờ ngơ ngẩn mơ hồ đến nửa phút mới nhớ ra mình đang ở đâu, cúi đầu nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” trên cổ tay, trên khuôn mặt vẫn luôn có chút tái nhợt của Thẩm Nguy lập tức giăng giăng một tầng hồng ửng.
Xem xem tối qua hắn làm cái gì, nói cái gì kia !
Thật sự là…… nghĩ lại mà kinh.
Lúc này, có người mơ hồ không rõ nói:“Chào buổi sáng.”
Thẩm Nguy vừa ngẩng đầu thì thấy Triệu Vân Lan ngậm một đôi đũa, trong tay bưng một cái khay nhựa không biết lôi ở đâu ra. Cái khay kia ước chừng phải dài đến cả mét, mặt trên có một loạt chỗ lõm xuống, mỗi cái đều có thể đặt vào một bát lớn hoặc một đĩa đồ ăn tầm tầm.
Năm vị trí, nếu không có nhiều người, tiêu chuẩn phối hợp bốn món một canh thì vừa vặn có thể để cho y bưng hết một lượt.
…… Cũng không biết là ai, phải lười đến mức độ nào thì mới có thể phát minh ra thần vật như vậy nữa.
Mà trong thần vật trên tay Triệu Vân Lan còn có thần vật khác, chỉ thấy trên khay từ trái sang phải bày một loạt năm tô mì ăn liền, hỗn hợp ra một loại mùi vị vô cùng khó dùng lời để miêu tả, một đám còn đang bốc hơi.
Thẩm Nguy:“……”
Triệu Vân Lan dùng bộ dạng lên ngựa huy đao, chỉ điểm giang sơn nói:“Tận cùng bên trái là mì thịt bò kho, tiếp đến là mì dưa chua ngâm sữa nóng, ở giữa là mì gà hầm nấm cho thêm mỡ bò mới cho vào lò vi sóng lôi ra ngâm nước sôi, cạnh nó là mì hải sản, ta thấy hơi nhạt, cho nên bỏ thêm một thìa bột ngọt, cuối cùng là mì ngâm cà phê nóng cho thêm bơ… cái này hẳn là không tồi, ngươi thích cái nào, tự chọn đi.”
Nói xong, y cuối cùng cũng cảm thấy có chút không ổn:“Thật ra… Ta cũng không giỏi làm mấy thứ khác, ngươi thật không dễ dàng mới đến đây một lần, ngâm hai bát mì ăn liền thật là không ra dạng gì cả.”
Vì thế y ngâm năm bát….. Ra dáng biết bao nhiêu.
Mắt Thẩm Nguy đảo qua năm tô mì bốc khói, vô cùng không thể hiểu nổi vì sao y còn chưa độc chết chính mình.
Thế nhưng cũng vẫn còn may là y làm ra thứ này, chứ cứ cho là một bát thạch tín thì Thẩm Nguy cũng nguyện ý mặt không đổi sắc mà ăn — chẳng qua thầy Thẩm cuối cùng vẫn chọn bát mì ra hình ra dạng nhất, còn không quên vòng vo nhắc nhở:“Mấy thứ dùng dầu chiên này không tốt cho cơ thể, vẫn là ăn ít một chút đi.”
Triệu Vân Lan thản nhiên thừa nhận:“Gần đây nghèo nha, tiền thưởng cuối năm lại chưa thấy đâu, ta sắp phải về nhà xin cơm ông già rồi đây.”
Y nói tới đây thì liếc nhanh Thẩm Nguy một cái, phúc tới thì lòng sáng nảy ra một câu, Triệu Vân Lan cười tủm tỉm nói:“Cầu bao dưỡng, sẽ tặng kèm thêm ấm giường.”
Thẩm Nguy bị sặc một ngụm canh cay xè, xoay người sang bên kho khù khụ.
Triệu Vân Lan cười “hắc hắc” lại thuận miệng nhắc:“Lại nói tiếp sắp đến cuối năm rồi, lại đến lúc kiểm kê công đức, gần đây nhân gian nhiều trộm cắp hơn, Yêu tộc và quỷ tu lại một đám nước đến chân mới nhảy.”
Thẩm Nguy ngồi đoan chính lau miệng, chậm rãi nói:“Cố ý mà làm bất quá chỉ ra được công đức thô thiển mà thôi, công đức đâu phải dễ thành như vậy ?”
“Hưm,” Triệu Vân Lan giống như người không có vị giác mà uống uống cái hỗn hợp canh mì tôm pha cà phê tuyệt đại thần vật của y, “Ngươi đừng nói, thực sự có kẻ cố tình đi trái mà gây án đó.”
Tứ thánh lấy Luân Hồi quỹ đứng đầu, sau đó là Sơn Hà trùy, cái thứ ba chính là Công Đức bút, nay hai cái trước đã hiện thế, Thẩm Nguy không khỏi có hơi nhạy cảm với hai chữ “Công đức”.
Nhưng hắn vừa mới muốn hỏi thêm, điện thoại bị Triệu Vân Lan ném sang một bên đã vang lên.
Triệu Vân Lan vội vàng buông buông bát mì, vừa thấy điện thoại thì biểu hiện:“Thật sự không nhịn được nhắc tới, lại nữa rồi.”
Mới chỉ có một đêm mà đã có thêm hai người vào bệnh viện.
Bệnh trạng vẫn như cũ, không tai không bệnh không ngoại thương, chỉ ôm chân lăn lộn trên đất. Năm giờ sáng người nhà gọi điện báo nguy, lôi các đồng chí ở phân cục tạm thời phụ trách án kiện này từ trong chăn ra.
Ngộ độc ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến trị an xã hội, mắt thấy sự kiện chuyển biến xấu, lại đúng vào thời điểm mấu chốt cuối năm phải nâng cao duy trì ổn định, lãnh đạo của phân cục liên quan hết đường xoay sở, đành phải gây rối Triệu Vân Lan y như đòi mạng.
Sở Thứ Chi bọn họ đã đưa ra kết luận cơ bản, án này sớm muộn gì cũng giao về Cục Điều Tra Đặc Biệt. Đợi sáng sớm vừa đến làm thì gửi báo cáo lên trên, Triệu Vân Lan cũng không thích đốt cháy giai đoạn.
Nhưng đợi thủ tục xong hết thì nhanh nhất cũng mất hơn nửa ngày, Triệu Vân Lan đành phải đáp ứng trong điện thoại, hôm nay đích thân đến bệnh viện xem qua một chút.
Lúc này hắn mới biết được bản thân mình sống cái dạng này suốt ngàn năm không phải là không có cảm giác gì, không phải là không ủy khuất. Những lời này của Triệu Vân Lan chỉ xuất hiện trong những giấc mộng hoang đường. Hắn biết rõ đây là không có khả năng, nhưng cùng lúc lại nhịn không được mà lòng ôm hi vọng.
Hi vọng giống như một cái mạng nhện trí mệnh.
Hắn vì người này mà tồn tại, lại vì người này mà đi đến ngày hôm nay.
Nhưng mà có thể làm rung động trái tim cứng rắn nhất luôn luôn không phải là triền miên giá lạnh buốt xương cắt da, mà đơn giản chỉ là một bàn tay vươn ra giữa con đường hay một câu nói ôn hòa bên tai như thế:“Về nhà nào.”
Trong nháy mắt hắn rất muốn chất vấn, vì sao hắn lại cố tình phải là Trảm Hồn Sứ? Vì cái gì con sâu cái kiến sớm sinh tối tử cũng có thể có được nơi nương náu trong nắng bỏng mưa sa, chim muông màn trời chiếu đất có thể tìm ở mỗi cành cây một nơi cư trú, mà trong cả thiên địa hắn cô độc một mình, lại cố tình không có một thước tấc dung thân lưu cho hắn? Mỗi người đều sợ hãi hắn, khúm núm mà tính kế hắn, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn hắn diệt vong.
Hắn sinh từ hỗn độn bạo ngược và hung lệ, cũng có những lúc không áp chế nổi sát tâm trong lòng, sát ý như nước, hắn muốn đem tất cả những kẻ đó tắm máu dưới đao không tha cho một kẻ nào.
Nhưng mà…… không được, hắn rốt cuộc vẫn im lặng bảo vệ một lời hứa hẹn chỉ mình mình biết. Tính đến nay đã mấy ngàn năm bãi bể nương dâu nhưng vẫn không có nửa phần bội phản, bởi vì đó cơ hồ là mối liên hệ duy nhất giữa hắn với người kia.
Triệu Vân Lan thấy đôi mắt Thẩm Nguy đỏ lên, đỏ đến mức ngay sau đó có thể nhỏ máu.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nguy rất nhẹ rất chậm lắc đầu.
Y nghe Thẩm Nguy nói nhẹ như thì thầm:“Ta là người chẳng lành, sẽ thương tổn đến ngươi.”
Triệu Vân Lan ngả ngớn nhếch khóe miệng, trên hai má lộ ra hai cái lúm đồng tiền:“Được nha, ngươi có muốn thử xem là lực công kích của ngươi mạnh hay là máu của ta dày không? Aiiz, cứ theo ý ngươi mà tìm đến vận may thì ta đi tìm một con mèo chiêu tài đến kết hôn cho rảnh, khụ…… Không cần nói nghiêm trọng như thế được không?”
Thẩm Nguy không nghe ra y đang đùa, cũng không có ý tiếp lời, bàn tay cơ hồ bị chính mình nắm đến chảy máu, hắn rốt cục nhịn không được bật thốt lên, “Ngươi sao có thể…sao có thể bức bách ta như vậy?”
Triệu Vân Lan dần nhạt vẻ tươi cười, xoay người dụi thuốc vào trong gạt tàn.
Lần đầu tiên y thấy Thẩm Nguy đã thấy yêu thích, nguyên bản còn tưởng bản thân hợp khẩu vị loại hình này, lại nhất thời xem nhẹ cảm giác thân thiết từ lúc sinh ra đã có. Tiền căn hậu quả nơi Trảm Hồn Sứ, Triệu Vân Lan chưa kịp điều tra rõ ràng, lại cũng không đành lòng mở miệng mà hỏi ra.
Bởi vì y cảm thấy trong lòng Thẩm Nguy đè nén rất nhiều thống khổ, nếu không thì vì sao mỗi lần hắn xuất hiện trong tầng hắc bào lại mang trên người nhiều hàn ý đến vậy đâu?
Chẳng lẽ hắn không lạnh sao?
“Thực xin lỗi.” Triệu Vân Lan trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng mở ra từng ngón tay Thẩm Nguy ủ trong tay mình, sau đó cúi người hôn lên mu bàn tay ấy một cái, lại tùy tay đem cái chứng nhận bất động sản quý trọng vô cùng kia ném sang một bên.
Thẩm Nguy nhắm mắt lại, cảm giác chính mình phi thường vô sỉ.
Muốn trốn vì sao không trốn xa một chút, vì sao không thành thực ở lại dưới Hoàng Tuyền, như vậy cho dù Triệu Vân Lan sống chín đời mười kiếp hai người cũng không gặp nhau, đối phương có lẽ cũng hoàn toàn không biết có một người như hắn, nhưng hắn cố tình nhịn không được, chịu không nổi.
Hắn cho rằng bản thân quả thực giống như gái gọi cố ý õng ẹo tạo dáng đứng ở ven đường, chờ người ta tới rồi lại giả bộ tam trinh cửu liệt bày ra bộ mặt nửa chối nửa mời cho người ta thấy.
Sự chán ghét bản thân, tới lúc này đã lên đến cực hạn.
Triệu Vân Lan nghiêng người nằm xuống trên giường, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương rồi cúi đầu nói:“Những thứ khác ta cũng có, chỉ là có khi phần lớn chúng ngươi đều chướng mắt, chỉ có chút chân tâm này…nếu như ngươi không nhận, thì cứ quên đi thôi.”
Những lời này như là một khối đá hung hăng nện xuống trong lòng Thẩm Nguy, hắn nhớ tới không biết bao lâu trước kia cũng có một người ghé vào tai mình, cũng là không chút để tâm mà thở dài như vậy, khó được hạ thấp thanh âm, từng chữ từng chữ nói ra:“Ta có trong tay danh sơn đại xuyên của cả thiên hạ này, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là một đống đá vụn nước sông mà thôi. Cả người đại khái chỉ có mảnh chân tâm này là đáng giá mấy cân, ngươi muốn hay không? Cầm lấy.”
Như chuyện cũ, rành rành trước mắt.
Hắn bỗng nhiên ôm chặt lấy Triệu Vân Lan, như là dốc hết khí lực trên người mà siết đến xương cốt y kêu lên răng rắc rồi vùi đầu vào cổ y.
Khi người ta trút hết nỗi lòng tích tụ bấy lâu thì thường hay khóc lớn hoặc ngửa mặt lên trời thét dài.
Thế nhưng Thẩm Nguy, hắn chỉ là gục đầu qua đầu vai Triệu Vân Lan mà cắn chặt cổ tay mình. Không biết hắn hạ khẩu ngoan độc cỡ nào, trên cổ tay lập tức máu chảy đầm đìa, miệng vết thương cơ hồ lộ ta xương trắng.
Hắn lại tựa hồ vẫn không thấy đau đớn.
Mười vạn trượng u minh đè nặng trên vai hắn, hắn không thể rơi lệ, cho dù đau đến cực hạn cũng chỉ có thể đổ máu mà thôi.
Triệu Vân Lan nghe thấy được mùi máu tươi thì lập tức cảm giác không ổn, “Thẩm Nguy ! Ngươi làm gì vậy ! Mau buông ra !”
Thẩm Nguy ôm y càng thêm chặt.
Một đời người bất quá mấy chục năm thôi, giây lát phảng phất lướt qua nhanh vùn vụt, Thẩm Nguy bỗng nhiên nghĩ, bản thân chẳng lẽ một chút khe hở trong quang âm đằng đẵng đều không xứng có được hay sao?
“Thẩm Nguy !” Trong lúc Thẩm Nguy hoảng thần, Triệu Vân Lan rốt cục giãy dụa mở được tay hắn ra mà ngồi vụt dậy, phát hiện ga giường không ngờ đã bị nhuộm đỏ. Y phẫn nộ rồi, suýt nữa coi Thẩm Nguy là Quách Trường Thành mà mắng,“Đầu óc ngươi có vấn đề à? ! Lão tử con mẹ nó có là Trư Bát Giới đi chăng nữa thì cũng không cường thưởng dân nam giữa ban ngày ban mặt, ngươi quên ta nói cái gì rồi sao? Ta nói cái gì hả? Đến nỗi ngươi phải máu tươi ba thước thế này là thế nào? !”
Tiếp đến, y điên tiết muốn nhảy dựng lên đi tìm hộp thuốc gia dụng thì Thẩm Nguy lại bỗng nhiên vươn tay kéo y lại.
“Ta tiếp được.”
Triệu Vân Lan nghe Thẩm Nguy như vậy nhẹ nhàng mà nói.
Triệu Vân Lan sửng sốt một chút, Thẩm Nguy lại nở nụ cười, dùng một loại khẩu khí cơ hồ là bình tĩnh khác biệt với vừa rồi một trời một vực mà nói tiếp:“Ta tiếp được rồi, một đời này của ngươi, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh ta cũng sẽ không buông tay, nếu ngày nào đó ngươi thấy phiền, thấy chán ghét, muốn rời đi, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông ngươi ra. Cho dù phải ép buộc, cũng ép ngươi chết trong lòng ta.”
Triệu Vân Lan:“……”
Y trừng mắt nhìn, mới hơi hơi hiểu được ý tứ của Thẩm Nguy.
Cho đến lúc này, y mới thấy từ vị “thầy Thẩm” giống như con người này một cái gì đó thuộc về Trảm Hồn Sứ.
Sau đó Triệu Vân Lan không đưa ra bất cứ đánh giá nào với lời nói ngọt ngào mà ngoan lệ của hắn. Y chỉ không nói một câu lôi từ trong gầm giường ra một cái hộp thuốc, lôi khăn ướt khử trùng ra, cau mày ngồi ở bên giường kéo cái cổ tay huyết nhục mơ hồ của Thẩm Nguy qua, lau đi vết máu thanh lương y như chủ nhân của nó, xuống tay nhẹ nhàng mà lời nói chẳng chút dễ nghe — qua hơn nửa ngày, Triệu Vân Lan mới thở dài bình luận:“Ngươi thật sự là rất khốn nạn.”
Sau khi xong việc, Triệu Vân Lan đại khái thật sự là mệt sắp chết rồi. Cục Điều Tra Đặc Biệt nhiều kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ mà không trông cậy vào được một kẻ nào, y vẫn luôn không được thanh nhàn, giống như trời sinh mệnh lao lực vậy. Tối nay còn trải qua một phen vất vả như thế, y thay xong cái ga giường đầm đìa máu thì cơ hồ không còn tí tâm tình nào dành cho sắc dục, vùi đầu trên giường chỉ một lát sau đã hít thở đều đều.
Bây giờ y thật sự ngủ say.
Thẩm Nguy nhìn nhìn cái cổ tay bị băng kín mít, nhẹ nhàng xốc chăn lên, động tác nhẹ nhàng tưởng như dám thở mạnh chậm rãi nằm xuống một nửa giường mà Triệu Vân Lan để lại cho mình.
Hắn đưa tay cầm lại tay của Triệu Vân Lan, sau đó nhắm mắt lại, áp nó lên ngực mình.
Thẩm Nguy không ngờ rằng lại có lúc mình có thể ngủ nguyên cả một đêm, hắn chưa từng nhận được tình ý quý trọng mà ngọt ngào, cũng không biết cái gì gọi là một đêm không mộng.
Đây đối với hắn mà nói, đã là khoái hoạt cách xa từ lâu lắm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguy bị mùi vị kì quái truyền đến từ phòng bếp gọi tỉnh. Sau khi tỉnh dậy không ngờ ngơ ngẩn mơ hồ đến nửa phút mới nhớ ra mình đang ở đâu, cúi đầu nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” trên cổ tay, trên khuôn mặt vẫn luôn có chút tái nhợt của Thẩm Nguy lập tức giăng giăng một tầng hồng ửng.
Xem xem tối qua hắn làm cái gì, nói cái gì kia !
Thật sự là…… nghĩ lại mà kinh.
Lúc này, có người mơ hồ không rõ nói:“Chào buổi sáng.”
Thẩm Nguy vừa ngẩng đầu thì thấy Triệu Vân Lan ngậm một đôi đũa, trong tay bưng một cái khay nhựa không biết lôi ở đâu ra. Cái khay kia ước chừng phải dài đến cả mét, mặt trên có một loạt chỗ lõm xuống, mỗi cái đều có thể đặt vào một bát lớn hoặc một đĩa đồ ăn tầm tầm.
Năm vị trí, nếu không có nhiều người, tiêu chuẩn phối hợp bốn món một canh thì vừa vặn có thể để cho y bưng hết một lượt.
…… Cũng không biết là ai, phải lười đến mức độ nào thì mới có thể phát minh ra thần vật như vậy nữa.
Mà trong thần vật trên tay Triệu Vân Lan còn có thần vật khác, chỉ thấy trên khay từ trái sang phải bày một loạt năm tô mì ăn liền, hỗn hợp ra một loại mùi vị vô cùng khó dùng lời để miêu tả, một đám còn đang bốc hơi.
Thẩm Nguy:“……”
Triệu Vân Lan dùng bộ dạng lên ngựa huy đao, chỉ điểm giang sơn nói:“Tận cùng bên trái là mì thịt bò kho, tiếp đến là mì dưa chua ngâm sữa nóng, ở giữa là mì gà hầm nấm cho thêm mỡ bò mới cho vào lò vi sóng lôi ra ngâm nước sôi, cạnh nó là mì hải sản, ta thấy hơi nhạt, cho nên bỏ thêm một thìa bột ngọt, cuối cùng là mì ngâm cà phê nóng cho thêm bơ… cái này hẳn là không tồi, ngươi thích cái nào, tự chọn đi.”
Nói xong, y cuối cùng cũng cảm thấy có chút không ổn:“Thật ra… Ta cũng không giỏi làm mấy thứ khác, ngươi thật không dễ dàng mới đến đây một lần, ngâm hai bát mì ăn liền thật là không ra dạng gì cả.”
Vì thế y ngâm năm bát….. Ra dáng biết bao nhiêu.
Mắt Thẩm Nguy đảo qua năm tô mì bốc khói, vô cùng không thể hiểu nổi vì sao y còn chưa độc chết chính mình.
Thế nhưng cũng vẫn còn may là y làm ra thứ này, chứ cứ cho là một bát thạch tín thì Thẩm Nguy cũng nguyện ý mặt không đổi sắc mà ăn — chẳng qua thầy Thẩm cuối cùng vẫn chọn bát mì ra hình ra dạng nhất, còn không quên vòng vo nhắc nhở:“Mấy thứ dùng dầu chiên này không tốt cho cơ thể, vẫn là ăn ít một chút đi.”
Triệu Vân Lan thản nhiên thừa nhận:“Gần đây nghèo nha, tiền thưởng cuối năm lại chưa thấy đâu, ta sắp phải về nhà xin cơm ông già rồi đây.”
Y nói tới đây thì liếc nhanh Thẩm Nguy một cái, phúc tới thì lòng sáng nảy ra một câu, Triệu Vân Lan cười tủm tỉm nói:“Cầu bao dưỡng, sẽ tặng kèm thêm ấm giường.”
Thẩm Nguy bị sặc một ngụm canh cay xè, xoay người sang bên kho khù khụ.
Triệu Vân Lan cười “hắc hắc” lại thuận miệng nhắc:“Lại nói tiếp sắp đến cuối năm rồi, lại đến lúc kiểm kê công đức, gần đây nhân gian nhiều trộm cắp hơn, Yêu tộc và quỷ tu lại một đám nước đến chân mới nhảy.”
Thẩm Nguy ngồi đoan chính lau miệng, chậm rãi nói:“Cố ý mà làm bất quá chỉ ra được công đức thô thiển mà thôi, công đức đâu phải dễ thành như vậy ?”
“Hưm,” Triệu Vân Lan giống như người không có vị giác mà uống uống cái hỗn hợp canh mì tôm pha cà phê tuyệt đại thần vật của y, “Ngươi đừng nói, thực sự có kẻ cố tình đi trái mà gây án đó.”
Tứ thánh lấy Luân Hồi quỹ đứng đầu, sau đó là Sơn Hà trùy, cái thứ ba chính là Công Đức bút, nay hai cái trước đã hiện thế, Thẩm Nguy không khỏi có hơi nhạy cảm với hai chữ “Công đức”.
Nhưng hắn vừa mới muốn hỏi thêm, điện thoại bị Triệu Vân Lan ném sang một bên đã vang lên.
Triệu Vân Lan vội vàng buông buông bát mì, vừa thấy điện thoại thì biểu hiện:“Thật sự không nhịn được nhắc tới, lại nữa rồi.”
Mới chỉ có một đêm mà đã có thêm hai người vào bệnh viện.
Bệnh trạng vẫn như cũ, không tai không bệnh không ngoại thương, chỉ ôm chân lăn lộn trên đất. Năm giờ sáng người nhà gọi điện báo nguy, lôi các đồng chí ở phân cục tạm thời phụ trách án kiện này từ trong chăn ra.
Ngộ độc ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến trị an xã hội, mắt thấy sự kiện chuyển biến xấu, lại đúng vào thời điểm mấu chốt cuối năm phải nâng cao duy trì ổn định, lãnh đạo của phân cục liên quan hết đường xoay sở, đành phải gây rối Triệu Vân Lan y như đòi mạng.
Sở Thứ Chi bọn họ đã đưa ra kết luận cơ bản, án này sớm muộn gì cũng giao về Cục Điều Tra Đặc Biệt. Đợi sáng sớm vừa đến làm thì gửi báo cáo lên trên, Triệu Vân Lan cũng không thích đốt cháy giai đoạn.
Nhưng đợi thủ tục xong hết thì nhanh nhất cũng mất hơn nửa ngày, Triệu Vân Lan đành phải đáp ứng trong điện thoại, hôm nay đích thân đến bệnh viện xem qua một chút.
Danh sách chương