Tâm tình của Triệu Vân Lan kì thực cũng rất là vi diệu.

Y quả thật là uống nhiều, đi đường quả thật là cũng không ổn lắm, cơ mà trước đó cũng đã nôn sạch một hồi lại ngủ một giấc, tác động của rượu không còn quá lớn nữa.

Chỉ là Sở Thứ Chi nói y uống đến nỗi chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, y cũng liền rõ ràng biết thời biết thế biểu hiện ra một bộ dạng chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, làm bộ nửa ngủ nửa tỉnh tựa vào ghế phó lái nằm ngay đơ ra.

Thẩm Nguy lên lầu đón y lại cố tình không tắt máy xe để điều hòa bên trong vẫn duy trì giữ ấm, Triệu Vân Lan vừa lên xe thì đã cảm giác được rồi.

Thẩm Nguy ngồi xuống nhẹ nhàng đẩy đẩy y:“Tỉnh tỉnh, đến nhà ngươi rồi lại ngủ tiếp, bên ngoài dễ cảm lạnh.”

Triệu Vân Lan giả chết cho hắn xem.

Vì thế y nghe thấy người bên cạnh thở dài, Thẩm Nguy không gọi tỉnh được y, đành phải cúi người thắt dây an toàn cho y. Khoảng cách gần gũi giữa hai người làm cho Triệu Vân Lan có thể ngửi được hương vị trên người Thẩm Nguy, rất khác với rét lạnh thanh lương khi là Trảm Hồn Sứ, trên người hắn là mùi xà phòng còn lưu lại trên áo quần vừa mới giặt — Trảm Hồn Sứ trút bỏ tầng hắc bào làm cho cả người và quỷ đều e ngại đó, người ở bên trong lại sạch sẽ mềm mại như thế sao.

Sau đó, Thẩm Nguy lại lấy ra một lọ nước khoáng, đổ vào một trong chén nhỏ, cái chén trong tay hắn lắc lư hai cái, nước bên trong vốn lạnh ngắt lại bốc lên một làn khói trắng ấm nóng, hắn đem chén ghé đến bên miệng Triệu Vân Lan:“Nhiều ít cũng uống một chút đi.”

Triệu Vân Lan hơi hơi mở mắt ra, trong xe tối tăm dường như chỉ có đôi mắt Thẩm Nguy còn ánh sáng, sáng trong vừa phải, không quá ảm đạm cũng không đốt người.

Trong lòng Triệu Vân Lan bỗng nhiên nặng nề nhảy lên, y rướn người uống hết chén nước ngay trên tay Thẩm Nguy. Sau đó Thẩm Nguy lấy từ bên người ra một cái chăn bao bọc kín cả người y, lại tăng cao nhiệt độ của điều hòa, bấy giờ mới lái xe đi.

Triệu Vân Lan từ từ nhắm hai mắt tựa vào ghế xe nhưng trong lòng vẫn luôn tỉnh táo …… Tựa hồ đã từ rấtlâu rồi, y không có được cảm giác ấm áp trong một đêm đông rét buốt thế này.

Nửa tháng sau khi từ Đại Tuyết Sơn trở về, y vẫn không liên lạc với Thẩm Nguy.

Nhưng mà mỗi ngày đúng giờ đúng nơi gây rối cùng với lúc nào cũng chú ý những điều hắn thích cơ hồ đã trở thành thói quen của Triệu Vân Lan mất rồi, đánh vỡ thói quen tất nhiên là thống khổ, y không khỏi lấy cớ cuối năm để mà cho phép mình suy sút một chút, bất quá mặc dù con người là động vật quần cư, nhưng xã giao quá nhiều cũng sẽ làm cho người ta mỏi mệt.

Chẳng cần hương quần áo dáng tóc mai(1), có đôi khi vẫn hiện rõ cô độc.

Nói cho cùng thì nam nam nữ nữ của y chưa bao giờ thiếu, khi tâm tình tốt y cũng sẽ vui vẻ cùng người ta chơi trò ái muội không rõ để bảo trì tốt cảm giác của bản thân. Nhưng là từ sau khi quan hệ với Thẩm Nguy bị cắt đứt, Triệu Vân Lan bắt đầu không nhịn được mà đem người khác so sánh với hắn, kết quả càng so càng thấy đần độn vô vị — bọn họ không ai có được hương vị của người trí thức dày dặn đến mức trở thành một loại tín ngưỡng như hắn, không một ai có được một phần của người kia, mi mục như họa.

Triệu Vân Lan cảm thấy chính mình chỉ sau có một đêm mà đã trở thành một lão hòa thượng thanh tâm quả dục. Có hôm trong bữa ăn, để trợ hứng cho bọn họ, người môi giới mời đến một cô người mẫu theo tuýp mà y vẫn hay thích, thế mà vẫn không gợi lên được tí hứng thú nào của y — có Đại Khánh làm chứng, trước đây y còn vô cùng đáng khinh mà dùng ảnh cô ta làm màn hình desktop mấy tháng liền kia kìa.

Mà mỗi khi sống mơ mơ màng màng không biết đêm nay là đêm nào như thế, y cư nhiên sẽ nhớ tới lúc bị bệnh dạ dày ngày đó, mặt dày mày dạn giữ Thẩm Nguy lại nhà cả nửa ngày.

Bọn họ cùng nhau xem phim, ngẫu nhiên nói chuyện, người kia bị y dùng ánh mắt không hẳn hoi nhìn chán chê thì chỉ trầm mặc lật giở tư liệu mới xem được một nửa của mình, hai người ai làm việc nấy, không ai phiền ai, sau đó Thẩm Nguy sẽ đỡ một cái nệm sau lưng y.

Đó kì thực chính là cách sống mà lâu nay y vẫn âm thầm mong mỏi ___ không ai chê ai ít nói, không ai phiền nháo đến ai, không ai sẽ cả ngày theo đuổi phía sau ai mà thân thân mật mật, hôm nay xem phim ngày mai tặng hoa, bọn họ không quấn lấy nhau, cũng không hề lạnh nhạt, tựa như vốn dĩ đã sinh hoạt bên nhau tự thành một mảnh trời riêng.

Triệu Vân Lan sống đến chừng này tuổi, IQ và EQ phát triển tương đối cân bằng, một bụng ôm không thiếu thứ gì. Y tất nhiên là biết khi một người đàn ông nhìn một người khác không thấy eo thon chân dài cổ cao mà lại có một loại khát vọng gia đình bình yên ấm áp, thì đó nhất định không phải là ham vui sắc dục bình thường nữa rồi.

Nếu không phải là loại cảm tình này thì không chừng y chỉ cần nói hai ba câu vui đùa là có thể thông suốt minh bạch với Trảm Hồn Sứ, rồi chấm dứt.

Nhưng cố tình là… y luyến tiếc.

Triệu Vân Lan nghĩ tới trận đại tuyết trên núi kia, ở một căn nhà nhỏ cũ nát tồi tàn, đêm khuya tỉnh mộng bắt gặp ánh mắt ấy…thì liền cảm thấy nếu cứ “chấm dứt” như vậy nói không chừng bản thân sẽ hối hận cả đời.

Cái ổ chó của Triệu Vân Lan cách số 4 đường Quang Minh không xa lắm, cho nên y còn chưa thoát ra khỏi tâm lý phức tạp dây dưa thì con đường đã nhanh chóng kết thúc rồi, Thẩm Nguy một đường đỡ y vào nhà, giúp y cởi áo khoác treo lên rồi đưa y đặt lên giường, xoay người đi vào nhà tắm tìm khăn ướt.

Cho dù Triệu Vân Lan thoạt nhìn say như chết nhưng Thẩm Nguy vẫn là cực kì quy củ, chỉ là cẩn thận tỉ mỉ lau tay chân mặt mũi cho y chứ không dám chạm vào nơi khác một tí mảy may, sau đó đắp kín chăn, treo khăn mặt, lại theo thói quen thu dọn rác rưởi để ra cửa đợi khi nào rời đi thì tiện tay cầm theo, nhặt quần áo ném loạn đầy đất cất vào túi giặt y quăng trước cửa, dán một mảnh giấy nhớ nhắc y sáng hôm sau phải nhớ mang đi giặt ủi.

Hắn thậm chí còn vô cùng cẩn thận lấy đi nửa chén nước uống dở mà Triệu Vân Lan ném trên tủ đầu giường đề phòng y ngủ không an ổn mà quơ tay đánh đổ.

Triệu Vân Lan nghe thấy người nọ nhẹ tay nhẹ chân thu dọn nhà cửa phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ, rối rắm trong lòng không những không tìm được phương pháp giải quyết mà còn càng ngày càng loạn cào cào.

Thẩm Nguy cũng đặt y ở trong lòng nhỉ, Triệu Vân Lan cảm giác được. Y một đời này trừ cha mẹ ra, nhũng người khác hoặc là có điều nhờ vả, hoặc là ỷ lại vào y, chưa từng có ai đặt y ở trong lòng mình như vậy cả.

…… Ừm, Đại Khánh không tính là người, nó là một con mèo múp chết toi tính tình thối hoắc.

Đợi Thẩm Nguy làm xong hết thảy những việc này thì phát hiện Triệu Vân Lan mới đầu còn mơ mơ màng màng im lặng hạ mắt tựa hồ đã ngủ như chết rồi, vẫn không nhúc nhích nằm đó.

Y an tĩnh như vậy… Thẩm Nguy do dự một lát, rốt cuộc vẫn là không bỏ đi được, đứng bên giường tham lam nhìn ngắm y.

“Giời ạ,” Triệu Vân Lan giả vờ ngủ mà trong lòng máu chảy thành sông thầm nghĩ,“Van cầu ngươi đừng nhìn nữa, muốn đi thì đi nhanh lên, đây là muốn cái mạng già của ta đó.”

Trảm Hồn Sứ không nghe thấy tiếng lòng của y, ông trời cũng không thèm nghe tiếng lòng của y luôn. Sau một lúc lâu, Thẩm Nguy tựa như bị mê hoặc, chậm rãi cúi người xuống ghé sát vào Triệu Vân Lan, cho đến tận khi đã có thể cảm nhận được từng hơi thở của y phả trên mặt mình.

Triệu Vân Lan dùng tố chất tâm lý vững vàng duy trì trạng thái nằm ngay đơ, nhưng y rõ ràng cảm giác được cái trạng thái này sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.

Đúng lúc này, Thẩm Nguy rốt cục nhịn không được mà chống hai tay sang hai bên người Triệu Vân Lan, nhẹ nhàng chạm lên môi y, chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ mà qua. Hắn nhắm mắt lại, giống như tìm được an ủi lớn nhất từ trong sự tiếp xúc rất ngắn ngủi đó. Cơ thể huyết nhục truyền đến từng trận tim đập như sấm nổi. Trong một khoảnh khắc ấy, Thẩm Nguy cơ hồ tưởng như bản thân là một con người, trong ánh đèn mờ ảo âu yếm hôn trộm người mình quý trọng, trong lòng hoan hỉ mà ngọt ngào. Chẳng sợ lúc này chết đi hắn cũng không nói một câu oán hận.

Đầu óc Triệu Vân Lan phút chốc trống rỗng.

Dây tơ mảnh trong tâm kéo căng đến cực hạn, trong một nháy mắt kia im lặng đứt đoạn, não bộ bị rượu nhấn chìm lại tinh tường dị thường mà nghĩ:“Trảm Hồn Sứ? Trảm Hồn Sứ thì đã làm sao? Ta xem trọng thì chính là của ta, những chuyện khác cút hết qua bên cho ông !”

Vì thế Triệu Vân Lan đang “ngủ say như chết” đột nhiên vươn tay ôm lấy Thẩm Nguy, Thẩm Nguy bất ngờ không kịp phòng bị, trong khi kinh ngạc thì đã bị y kéo ngã. Sau đó Triệu Vân Lan trở mình nửa nằm trên người hắn.

Trong hơi thở của Triệu Vân Lan còn có chút mùi rượu nhưng ánh mắt lại thanh minh, y yên lặng nhìn đôi mắt Thẩm Nguy, nhẹ giọng hỏi:“Đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”

Thẩm Nguy mở miệng, nhưng ngượng ngùng đến đỉnh điểm, càng thêm im lặng đáp lại y.

Triệu Vân Lan thần sắc phức tạp nhìn Thẩm Nguy một hồi, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm hắn:“Ta vẫn tưởng đại nhân là quân tử, ai biết ngươi cũng sẽ đêm hôm khuya khoắt vụng trộm hôn người khác, lại còn hôn không chuyên nghiệp như thế cơ chứ.”

Tiếp đó Thẩm Nguy nghe thấy tiếng cười trầm thấp của y.

Cho đến tận khi nụ hôn của Triệu Vân Lan đáp xuống, Thẩm Nguy vẫn còn đang ngây ngốc, hắn cảm giác chính mình đang chìm trong một cơn mộng tốt đẹp đến hoang đường, kìm lòng không đậu vươn tay dùng sức ôm lấy thân thể Triệu Vân Lan.

Người đàn ông kia có kĩ thuật hôn rất cao siêu, ý tứ khiêu khích phát huy mười phần công lực, giống như lơ đãng bâng quơ đã có thể khiên hắn quăng mũ cởi giáp, toàn quân tan rã.

Sau đó Triệu Vân Lan nhẹ nhàng mà cử động thân thể, chóp mũi hai người cơ hồ đã chạm nhau, Thẩm Nguy nghe thấy y nhẹ nhàng nói:“Tiêu chuẩn chuyên nghiệp tối thiểu cũng phải được như vậy á.”

Thẩm Nguy nói không ra lời.

Cổ áo Triệu Vân Lan mở ra hai cúc để lộ xương quai xanh duyên dáng thon dài, truyền đến mùi nước hoa nhạt chỉ còn tàn tích, liền ngăn lại tất cả những gì Thẩm Nguy định nói. Hắn quả thực đã không phân biệt rõ ràng ai mới là người đang say.

Triệu Vân Lan thở dài, nhẹ tay vén lên mái tóc rối bời trên trán hắn:“Ta hỏi ngươi, thời gian dài như vậy, ngươi vẫn trốn tránh ta lại không chịu rời khỏi ta, rốt cuộc là vì thật lâu thật lâu trước đây đã quen biết ta, làm chuyện rất có lỗi với ta, hay là đang lo lắng nhân quỷ thù đồ?”

Thẩm Nguy chấn động, ánh mắt tỉnh táo trở lại, một phen đẩy y ra rồi ngồi dậy. Một chút huyết sắc trên mặt cũng rút hết, đôi tay buông bên người chợt nắm chặt.

Triệu Vân Lan nghiêng người nửa dựa vào giường, vươn tay kéo tay hắn qua, từng chút từng chút mở nắm tay siết chặt ấy ra:“Ngươi đó, thật sự rất biết cách làm khó dễ chính mình. Nếu là nguyên nhân thứ nhất, ta đây hiện tại nói với ngươi, bất luận đã xảy ra chuyện gì giữa hai ta đều xóa bỏ hết, về sau ngươi không đề cập tới, ta lại càng không nhớ rõ, về phần nguyên nhân thứ hai…… Thứ hai không phải rất vô nghĩa sao? Người sống rồi cũng sẽ chết thôi, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ……”

Thẩm Nguy bịt kín miệng y lại.

Hai người bốn mắt tương nhìn nhau thật lâu, Thẩm Nguy rốt cục vẫn là rất chậm rất gian nan mà lắc đầu.

Triệu Vân Lan thở dài, trở mình đứng lên xuống giường, lời y nói nhìn qua rất là thanh tỉnh, ai biết chân vừa chạm đất liền không đứng vững, đặt mông ngồi phịch xuống sàn nhà. Y ôm đầu oán giận một tiếng:“Mợ nó, mười tiểu ong mật bay quanh trước mắt ta đây này.”

Thẩm Nguy vội vàng đỡ y dậy:“Ta nghĩ ngươi không say, có sao không?”

Triệu Vân Lan trước mắt đang đứng ở trong một trạng thái rất vi diệu, rõ ràng có logic mà lại không thoát ra được, nếu không y cũng chẳng to gan nói toạc móng heo ra như thế đâu.

Y lắc đầu ngồi xổm dậy kéo mở tủ đầu giường, lôi ở dưới cùng lên một túi nhựa đựng tài liệu ném qua trước mặt Thẩm Nguy:“Mở ra đi.”

Thẩm Nguy chần chừ một chút rồi nhận lấy mở ra, lại phát hiện trong đó có một tờ chứng nhận bất động sản, đó vừa đúng là khu biệt viện có vườn hoa trên con đường gần đại học Long Thành…Y hạ hết vốn liếng như vậy, thì ra trong thời gian gần đây nghèo nàn túng quẫn là có nguyên nhân.

Triệu Vân Lan thu lại vẻ trêu đùa, dứt khoát duỗi dài hai cái chân ngồi luôn xuống đất dựa vào tủ đầu giường, ngẩng đầu lên, lôi một điếu thuốc ra châm.

Y yên lặng khoảng hết một điếu thuốc lá đó, mới thấp giọng nói:“Đây là sang tên trước khi chúng ta đi Đại Tuyết Sơn. Ta vốn là nghĩ chỗ kia đi lại thuận tiện, hoàn cảnh sống cũng không tồi lại ở ngay cạnh đại học Long Thành. Nếu ngươi chuyển lại đó với ta thì đi làm không cần phải lái xe, bình thường sáng sớm còn có thể dậy muộn một chút. Đợi sang năm ta cũng sẽ nghĩ cách chuyển Cục Điều Tra Đặc Biệt đến gần đó. Phòng ở rất lớn, hai người ở chắc chắn là có chút trống trải, nhưng mà có thể để cho người một cái thư phòng thật rộng, ngươi có thể mang học sinh về nhà, ta cũng có thể thường xuyên mời bạn bè đến chơi…… Ta còn muốn nuôi một con chó to mà IQ thấp để ngẫu nhiên châm ngòi cho nó cùng Đại Khánh diễn phim chó mèo đại chiến…..”

Bàn tay Thẩm Nguy không chịu theo khống chế mà trở nên run rẩy, kéo theo túi tài liệu cũng chấn động kịch liệt.

Triệu Vân Lan nhẹ nhàng cười cười:“Ai biết một lần Đại Tây Bắc trở về cư nhiên phát hiện ra là đại nhân ngươi ___ Trong chớp mắt ngươi có thể đi từ Tây thành đến Đông thành, còn lái cái gì xe, dậy cái gì sớm? Sớm biết thì ta đã chẳng làm điều thừa, cái nhà vứt đi kia làm ta không có tiền ăn tết đây.”

Thẩm Nguy chậm rãi cúi đầu đối diện ánh mắt y, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy vẫn giống như bao hồi quá vãng, đùa vui rút hết, chỉ còn lại sâu đậm ôn nhu bắt lấy phần trân quý yếu ớt nhất trong lòng người, để người ta nhịn không được đắm chìm trong đó.

Thẩm Nguy cảm giác chính mình như bị xé rách thành hai nửa, một nửa khoái hoạt muốn bay lên, nửa kia lại trầm sâu dưới Hoàng Tuyền vạn trượng. Trong một nháy mắt đó, hắn tưởng rằng bản thân sắp điên rồi.

Mấy ngàn năm tịch mịch quạnh vắng cũng không thể làm cho hắn điên cuồng, người nọ nhẹ nhàng bâng quơ nói hai câu lại có thể khiến hắn thay đổi hoàn toàn, tình tự không kìm nén nổi.

Chẳng trách cổ nhân nói: Người sống có thể chết đi, kẻ chết có thể sống lại. Những người sống mà không thể cùng chết, chết mà không thể hồi sinh, đều không phải là cái mà ái tình hướng đến.

Thần hồn điên đảo, nào còn nhớ rõ đêm nay đêm nao? ______________________

(1) Nguyên văn “y hương tấn ảnh” = hương vị trên y phục và bóng tóc mai, những thứ dễ khiên con người ta nhớ nhung và gợi sự cô đơn chiếc bóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện