Sáng hôm sau, Hạ Tang dậy từ rất sớm, đứng đợi dưới lầu ký túc xá nam.
Chu Cầm không còn mặc quần áo hàng hiệu của Giang Chi Ngang nữa, thay vào đó vận một chiếc áo len nhạt mà anh từng mặc, giày thể thao trên chân cũng là đôi Hạ Tang mua cho anh.
Hạ Tang thấy anh từ xa chạy tới, có thể là nhẹ lòng vì mọi hiểu lầm đã được giải quyết, hoặc có thể là anh đã hoàn toàn trở về Chu Cầm, mà Hạ Tang cảm thấy cả người anh toát ra hơi thở thoải mái và sạch sẽ.
A Đằng của cô, chính là người sạch sẽ như vậy.
“Anh bôi thuốc chưa?” Cô đưa tay lên sờ mặt anh, đau lòng nói: “Sao vẫn còn đỏ vậy chứ?”
“Không ngờ, sức lực của em mạnh mẽ vậy đấy.” Chu Cầm tránh tay cô: “Sớm biết thì đã tránh đi rồi.”
“Bởi vì một năm nay, em đều dồn lực luyện tập bóng rổ mà.” Hạ Tang áy náy: “Hôm qua em tức đến hồ đồ, nên mới tát mạnh như thế.”
“Anh cho rằng, em rất hiểu anh.”
“Anh không nói gì, em nhất định sẽ suy nghĩ linh tinh.”
Chu Cầm uể oải đi tới: “Lý Quyết không nghĩ, cũng không hỏi gì, vẫn gọi một tiếng anh như trước.”
“Đúng đúng đúng, em không có thần giao cách cảm như huynh đệ của anh, vậy anh đi với cậu ta đi.”
Hạ Tang buồn bực, nắm lấy dây đeo cặp, tăng tốc đi về phía cổng trường.
Chu Cầm đi ba bước liền đuổi kịp cô: “Em đánh anh rồi còn tức giận ?”
Hạ Tang không tức giận, cô chỉ quá buồn mà thôi.
Thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng xoa lấy mặt anh: “A Đằng, về sau em sẽ không bốc đồng vậy nữa.”
Chu Cầm nhìn ra sự đau lòng và áy náy của cô, cũng ngừng trêu chọc, nắm lấy tay cô: “Lừa em thôi, chỗ này không đau chút nào.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Hai người bắt xe bus đến bệnh viện nhân dân thành phố bên kia sông, gặp Chu Thuận Bình trong phòng bệnh.
“Chú Chu, xem cháu dẫn ai tới này.”
Nhìn thấy người đàn ông phía sau Hạ Tang, ông sững sờ vài giây, khoé mắt chợt đỏ lên.
Hai tay Chu Cầm siết chặt thnfh quyền, đi đến bên giường bệnh của bố, đôi chân dài quỳ xuống.
“A Đằng à…”
Chu Thuận Bình bật khóc, vội vàng đưa tay ra đỡ nhưng bị con trai ngăn lại, anh không muốn bố động đậy, lập tức đứng dậy: “Bố, lúc mẹ con rời đi bố không hề khóc, xem ra trong lòng bố con trai vẫn quan trọng nhất.”
“Thằng nhóc thối!”
Ông sợ nhất là con trai còn nặng lòng, nhìn thấy con vẫn mở miệng nói chuyện với mình, Chu Thuận Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông lau nước mắt, xúc động nhìn Chu Cầm và Hạ Tang: “Đến là tốt rồi, mau ngồi xuống đi.

Hôm qua gặp con bé, bố đã đoán được con sẽ tới.”
“Ừm, lời của con dâu bố, con không dám không nghe.”
Hạ Tang đánh vào cánh tay anh: “Trước mặt chú mà nói bậy bạ gì đó.”
Chu Thuận Bình nhìn Hạ Tang, đáy mắt mang theo ý cười: “Nói thật lòng, một cô gái tốt như vậy, con không xứng.”
“Con của bố thật sự rất xứng.” Chu Cầm vuốt tóc Hạ Tang: “Sớm muộn gì…”
Hạ Tang rất hiểu chuyện, nói: “Chu Cầm, anh và chú đã lâu không gặp, cứ tự nhiên nói chuyện, em ra ngoài đi dạo một lát.”
“Đừng lang thang trong bệnh viện, hãy đến quán cafe bên đường ngồi đọc sách.”
“Được.”
Hạ Tang đến hiệu sách trong trung tâm thương mại, ngẫu nhiên lật vài cuốn, tìm thấy một cuốn tiểu thuyết thú vị.

Sau đó tới quán cafe bên cạnh ngồi đọc sách giết thời gian.
Khoảng ba tiếng sau, Chu Cầm đến quán cafe tìm cô.

“Nói chuyện xong rồi sao?”
Anh không đáp, nhưng khoé mắt đã đỏ hoe.
Hạ Tang nhìn bàn tay siết chặt góc áo của anh, cảm nhận được sự xúc động đang trào dâng trong anh.

Cô nắm chặt tay anh, trái tim run lên: “A Đằng.”
“Có phải anh đã… sai rồi không?”
Rất lâu sau, người đàn ông mới khàn khàn nói ra câu này.
Anh luôn tỏ ra kiên định, đây là lần đầu tiên Hạ Tang trông thấy một mặt mông lung của anh.
Cô chưa kịp trả lời, Chu Cầm đã xoay người đấm mạnh vào tường, thanh âm đè nén sự bức bối: “Cmn, rốt cuộc anh đã làm trò gì suốt một năm qua vậy chứ!”
Giống như một con thú trong lồng, mắc kẹt không thể thoát ra.
Hạ Tang đau lòng xoa tay anh, nhẹ nhàng nói: “A Đằng, hiện tại không là gì cả, tương lai phía trước còn dài.”
Dưới sự an ủi dịu dàng của cô, thứ cảm xúc mãnh liệt kia cũng dần bình tĩnh trở lại.
“Đúng thế, đây là gì cơ chứ?”
Hạ Tang gật đầu, lại nghe thấy lời sau đó của anh---
“Nhưng Hạ Tang, vận may của anh chưa bao giờ là tốt cả.”
Chu Cầm nhìn cô, tròng mắt hiện rõ tia máu: “Ở bên một người như anh, chỉ sợ sau này em sẽ chịu khổ.”
“A Đằng, đừng sợ.” Cô cúi đầu, hôn lên mu bàn tay anh: “Anh từng nói, em là vận may lớn nhất đời anh.”
Ánh mắt Chu Cầm trở nên kiên định hơn, rốt cục đã lấy lại dũng khí, nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”

Vài ngày sau, Chu Cầm trở về dinh thự nhà họ Giang.
Thật ra không đợi anh nói cho Giang Dự Trạch, y tá mà lão gia sắp xếp ở bệnh viện đã nói cho ông ta chuyện Chu Cầm tới bệnh viện.
Mà mấy ngày nay ông ta luôn kìm nén, đợi một lời giải thích từ Chu Cầm.
“Con đang đùa với ta sao?” Lão gia cô đơn một mình bao lâu nay, tính cách cũng trở nên cổ quái vô cùng.
Mẹ anh Lâm Vân Hinh đứng bên cạnh, dâng lên một tách trà nóng: “Lão gia bớt giận, em nghĩ Chi Ngang không cố ý làm vậy, chỉ là tình cờ đi ngang qua nên không nhịn được mà thôi, về sau sẽ không thế nữa.”
Đôi mắt đen láy của Chu Cầm quét qua mẹ mình, không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ nói: “Bác Giang, một năm trở lại đây, con đã làm những gì mình nên làm.

Theo yêu cầu của bác, biến thành một người hoàn toàn khác.”
“Con… con gọi ta là gì?” Giang Dự Trạch ho khan dữ dội, tựa hồ không thể chấp nhận cách xưng hô của anh.
“Bác biết rõ, con không phải con trai Giang Chi Ngang của bác, chưa bao giờ là thế.”
Ông đập mạnh chén trà trong tay xuống đất, vỡ ngay dưới chân Chu Cầm: “Thằng khốn!”
“Cảm ơn tình thương và sự chăm sóc của bác suốt một năm nay.

Bác đã mất đi con trai, chắc chắn hiểu được rằng không gì đau đớn và tiếc nuối hơn cái chết của một người thân yêu.

Con không còn nhiều thời gian nữa, xin lỗi bác.”
Nói xong, Chu Cầm xoay người rời khỏi dinh thự nhà họ Giang.
Lâm Vân Hinh chạy tới, nắm chặt cánh tay áo của anh, đè giọng nói: “Chu Cầm, con điên rồi sao! Đây là vinh hoa phú quý cả đời này con cũng không thể kiếm được, con… con không cần sao? Người khác cầu còn không được!”
Chu Cầm buông tay, mặt không cảm xúc nhìn bà ta: “Sao bà biết, cả đời này tôi không thể kiếm được?”
Chu Cầm, con đừng quá ngây thơ!”
Anh rời khỏi dinh thự nhà họ Giang mà không thèm ngoảnh lại.

Lâm Vân Hinh muốn đuổi theo, nhưng Giang Dự Trạch ngăn bà ta lại, chán nản nói: “Để thằng bé đi, thằng bé không phải con tôi.”
“Lão gia…”
Giang Dự Trạch đau lòng nhìn bóng dáng khuất dần của Chu Cầm---
“Con trai tôi… không nghĩa khí bằng thằng bé.”
*
Không lâu sau đó, Chu Thuận Bình qua đời.
Mặc dù bị bệnh tật giày vò nhưng giây phút hấp hối lại rất bình an vô sự, có lẽ bởi bên cạnh có đưa con trai mà ông yêu nhất, nên không có gì hối tiếc nữa.
Chu Cầm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bình tĩnh lo tang lễ cho cha, chu toàn mọi mặt.
Chỉ khi ôm bình tro cốt trong tay, trong cơn gió lạnh giá của mùa đông, anh mới lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

Nhưng lúc Hạ Tang nhìn anh, anh lại quay đầu sang một bên.
Đợi đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt anh, anh mới mỉm cười: “Tang Tang, từ nay về sau, em chính là người thân duy nhất của anh.”
Cũng kể từ đó, Hạ Tang không bao giờ nhìn thấy mặt yếu đuối của Chu Cầm nữa.
Anh từ bỏ danh phận Giang Chi Ngang của mình, đến đồn cảnh sát lấy thẻ căn cước mới của Chu Cầm, đường đường chính chính trở về chính mình, cũng quay về một người đàn ông không bao giờ bỏ cuộc, chăm chỉ làm việc.

Trước kỳ nghỉ đông, cuộc thi lập trình ICGM dành cho sinh viên bắt đầu mở cổng đăng ký cho các trường cao đẳng và Đại học trên cả được.

Sự kiện do Hiệp hội công nghệ quốc tế đăng cai tổ chức, là cuộc thi lập trình toàn cầu, giá trị tiền thưởng rất cao.
Trước đây từng có không ít đàn anh đàn chị trong trường tham gia cuộc thi, nhưng đều dừng lại ở khu vực thi đấu trong nước.
Nhiều năm trở lại đây, không có học sinh Trung Quốc nào bước vào khu vực thế giới.
Sau khi tan học, Chu Ly Ly và Hạ Tang đến canteen ăn cơm, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Mọi người đều nói sau khi lên Đại học, không những phải nỗ lực học tập mà còn phải quản lý tốt các mối quan hệ bên ngoài.

Trước kia tớ từng nghĩ điều này quá thực dụng, nhưng bây giờ mới biết, không thừa chút nào.”
Hạ Tang cầm đĩa cơm, cười nói: “Sao đột nhiên ngộ ra vậy?”
Chu Ly Ly nói: “Ví dụ như Lâm Gia Tư, bình thường cậu ấy thường xu nịnh giáo viên và đàn anh đàn chị, tớ còn có chút coi thường.

Vậy mà lần này, cậu ấy được tham gia vào đội nghiên cứu sinh, tranh tài ở cuộc thi ICGM năm nay đó! Là sinh viên Đại học duy nhất tham gia vào đội nghiên cứu sinh! Lần này, nói không chừng họ sẽ giành được huy chương vàng!”
“Giành được huy chương vàng thì sao?”
“Sẽ được viết vào học bạ chứ sao! Trong tương lai còn có thể lọt vào top 500 cả nước, cũng là một bước đệm để tìm việc làm.”
“Nếu cậu ngưỡng mộ thì báo danh đi.”
Chu Ly Ly thở dài, nói: “Báo danh cũng không tác dụng, có Lâm Gia Tư trong đội nghiên cứu sinh, tớ chắn chắn là vô vọng rồi.”
Hạ Tang nhún vai, không thể phủ nhận.
Nghĩ đến đây, Chu Ly Ly kích động nói: “Hạ Tang, hay là chúng ta thành một đội!”
“Chúng ta?”
“Đúng thế, rủ cả Tô Nhược Di nữa.

Thành tích của cậu tốt như thế, chắc chắn có thể đấu được.”
“Nhưng mà…”

“Nhưng gì?”
Hạ Tang ngập ngừng nói: “Tớ phải gọi cho mẹ trước đã, bởi vì tớ đã hứa với mẹ sẽ tham gia một buổi hoà nhạc violin vào cuối năm rồi.”
“Ừm, tớ đợi tin từ cậu.”
Bước ra khỏi canteen, Hạ Tang gọi điện cho Đàm Cận, nói cho bà về việc báo danh tham dự ICGM, có lẽ năm nay không thể tham gia buổi hoà nhạc Mora được.
Đàm Cận nghe vậy, đương nhiên không vui---
“Trước đây khi con chọn chuyên ngành công nghệ thông tin, mẹ đã không đồng ý.

Nếu đã dấn thân vào con đường violin này, thì hãy chơi cho tử tế.

Con gái chơi violin mới nho nhã làm sao.

Còn con, học công nghệ thông tin gì chứ? Lẽ nào tương lai muốn trở thành một nữ lập trình viên?”
Hạ Tang dở khóc dở cười: “Mẹ, thành tích môn tự nhiên của con vốn rất tốt, cũng là thứ con rất thích.

Chơi đàn violin, không phải nghe theo lời mẹ sao? Chứng nhận con cũng lấy được rồi.

Nhạc hội mẹ muốn con tham gia, con cũng chưa từng bỏ lỡ một buổi.

Lần này, con thật sự rất muốn tham gia.

Ngộ nhỡ có thể lọt vào vòng quốc gia, mẹ cũng có thể nở mày nở mặt mà.”
“Con tham gia vào buổi hoà nhạc Mora, mẹ đã nở mày nở mặt rồi.

Cái gì mà cuộc thi lập trình chứ, chưa từng nghe qua.”
“Mẹ, không nói nữa.

Buổi hoà nhạc Mora năm nay, con sẽ không tham gia.”
Đàm Cận tức giận nói: “Con dám! Nếu con nhất định muốn làm theo ý mình, thì Tết đừng về đây nữa!”
Hạ Tang nghe vậy, có chút bực mình: “Trước kia cái gì con cũng nghe theo mẹ, mẹ không phải cũng nên nghĩ cho con chút sao? Con thích cái gì, không thích cái gì đều do mẹ quyết định sao? Con đã 20 tuổi rồi, mẹ có thể để con tự làm chủ đời mình không!”
“Mẹ biết sao con không muốn về nhà, không phải là có bạn trai rồi sao?” Đàm Cận lạnh lùng nói: “Mẹ nói cho con biết, bây giờ yêu đương chơi bời cũng được, nhưng tương lai dài rộng, để xem có vượt qua cửa của mẹ không!”
“Mẹ!!!”
Lời của Đàm Cận quả nhiên khiến Hạ Tang nổ tung: “Con đã học Đại học rồi, mẹ đừng quản con nữa!”
Cô bực bội cúp máy, quay đầu nói với Chu Ly Ly: “Cuộc thi ICGM,  chúng ta lập đội tham gia, năm nay tớ không về nhà nữa.”
Chu Ly Ly cười nói: “Được!”

Biết tin ba người trong ký túc xá cũng đăng ký ICGM, Lâm Gia Tư một ngày chế nhạo không biết bao lần.
Tuy nhiên có Hạ Tang ở đó, cộng thêm một đại học bá như Chu Ly Ly, cô ta ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi, bình thường chỉ biết âm thầm theo dõi tiến độ của bọn họ.
Cuối năm, Hạ Tang và Tô Nhược Di đến phòng máy tính của thư viện, chuẩn bị đăng ký ICGM.

Có điều đợi tới đợi lui, cũng không thấy bóng dáng Chu Ly Ly.
Cô gọi cho Chu Ly Ly, qua hồi lâu, Chu Ly Ly mới bắt máy, câu đầu tiên nói là: “Hạ Tang, xin, xin lỗi cậu.

Tớ không thể lập đội tham gia thi cử với các cậu.”
Tô Nhược Di vội nói: “Tại sao?”
“Lâm… Lâm Gia Tư đã rủ tớ tham gia đội nghiên cứu sinh.

Tớ đã, đã đăng ký với bọn họ.”

Hạ Tang nghe vậy, đầu óc gần như đau biếng, không dám tin nói: “Cậu tham gia đội của Lâm Gia Tư?!”
Tô Nhược Di không kiềm chế được mà kích động, phẫn nộ nói: “Chu Ly Ly, cậu làm sao thế? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, cậu sao lại tham gia đội bọn họ?”
Chu Ly Ly áy náy vô cùng: “Hạ Tang, cậu biết hoàn cảnh gia đình của tớ, xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi.

Tớ nhất định phải giành huy chương vàng, bây giờ đã năm ba rồi, tớ nhất định phải đặt nền bóng để tìm việc sau này.”
Tô Nhược Di khẩn trương đến mức hét vào điện thoại: “Bình thường Hạ Tang đối xử tốt với cậu thế nào, sao cậu dám phản bội cậu ấy chứ!”
“Xin, xin lỗi.”
Biểu cảm của Hạ Tang lạnh xuống, nhàn nhạt nói: “Cậu quyết định chưa?”
“Hạ Tang, xuất thân của cậu tốt, nhưng tớ không có đường lui, phải liều mạng xông về phía trước!”
“Tớ biết.

Cho dù cậu lên đến đỉnh kiểu gì, cũng phải có giới hạn làm người.

Hơn nữa trước đây tớ từng giúp đỡ cậu ra sao chứ? Ban đầu là cậu tìm tớ muốn lập đội, tớ vì thế mà từ chối một buổi hoà nhạc quan trọng.

Bây giờ cậu phá bỏ thoả thuận, không phải lãng phí toàn bộ thời gian và công sức của tớ và Tô Nhược Di bỏ ra sao?”
Nghe được lời chất vấn của cô, Chu Ly Ly cũng nổi giận đôi chút: “Phải, tôi không có giới hạn làm người.

Nhưng cậu và Tô Nhược Di thì sao? Hai người dám nói từng đó năm, chưa từng cười nhạo sau lưng tôi không? Hai người giúp tôi, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ tỏ ra thương xót như đối với một con chó hoang?”
Hạ Tang tức giận cười một tiếng: “Tỏ ra thương xót?”
“Một đại tiểu thư như cậu, sẽ không bao giờ hiểu được đứa trẻ sinh ra trong loại gia đình đó như chúng tôi.”
“Vậy thì chúc cậu, cầu gì được đó.”
Hạ Tang cúp máy, tay siết chặt thành quyền.
Mặt mày Tô Nhược Di tái nhợt đi vì tức giận: “Cậu ta cảm thấy chúng ta không thể lọt vào chung kết thế giới sao? Không có tự tin như thế, vậy từ đầu kêu gọi thành lập đội làm gì chứ?”
“Con người chính là như thế, sẽ lao đầu vào nơi có lợi ích để tránh đi bất lợi.

Thực lực của chúng ta và nhóm nghiên cứu sinh vốn dĩ có khác biệt.”
Tô Nhược Di thở dài.

Mặc dù nhân phẩm của Chu Ly Ly không tốt, nhưng cô ta rất siêng năng học hỏi, thành tích quả thật không tệ.

Đặc biệt là môn Java và Python, đều đứng nhất mọi kỳ thi.
Có lẽ đó là lý do tại sao Lâm Gia Tư và những người khác kéo cô ta vào đội.
“Hạ Tang, hôm nay là ngày đăng ký trực tuyến cuối cùng rồi, chúng ta tìm người ở đâu bây giờ.”
“Nếu chỉ có hai chúng ta, cậu có tự tin không?”
Tô Nhược Di lắc đầu: “Không hề.”
Hạ Tang thở dài: “Tớ cũng thế.”
Nếu quay xe ở giây phút này, không chỉ bị Lâm Gia Tư lôi ra làm trò cười mà cũng không biết giải thích thế nào với Đàm Cận.
“Nhất định phải tham gia.” Hạ Tang nói với Tô Nhược Di: “Năm nay xem như thử nghiệm, năm sau chúng ta tìm đồng đội để bắt đầu lại.”
“Đành vậy.”
Hạ Tang chán nản quay người đi về phòng máy tính, nhưng thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa cột.
Chu Cầm mặc chiếc áo len màu xám, một tay đút túi, nâng cằm nhìn cô, ánh mắt thâm sâu mang vài phần kiêu ngạo---
“Hạ Tang, có muốn giành huy chương vàng thế giới không?”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện