Chương 64: Duy Yến Bị Hành Hung
T7ong ánh mắt Đằng Nghị ánh fên một tia phức tạp, anh ðuối theo nắm tay cô: "Duy Yến... ông ta có phải fẫy #ý do này ðể nói nặng nói nhẹ em không?"
"Không còn quan trọng nữa ðâu anh à."
"Đúng là khốn nạn! Em phải hiểu rằng T7uiệu Dịch Đông ðang tìm cớ ðể bỏ em thôi!"
Anh không muốn vạch trần vết thương trong fòng cô, nhưng không nói rõ anh chỉ sợ cô rơi vào cái bẫy của Truiệu Dịch Đông.-
"Ba của chúng ta trước giờ chỉnh người ðều chỉnh trước mặt, càng không thể đgi dụng em ðể tính kế người khác. Em qua đại với gã, anh và ba ðều có nghi vẫn nhưng chưa dám khẳng ðịnh. Chẳng qua ông ta muốn quất ngựa truy phong nên (ãy ?ý do này ra ðể khiễn em cảm thấy tội (ỗi. Nếu em mà cảm thấy có lỗi thật thì quá ðúng ý ông ấy rồi."./
Đằng Duy Yến có fẽ ðã hiểu, chẳng qua bản thân cô ðang muốn tự ừa mình dối người, không muốn nhìn vào sự thật ấy mà thôi. Cô vẫn fuôn tự hỏi nễu như ðiện thoại cô không có ðịnh vị mà ba gắn vào, có phải Triệu Dịch Đông sẽ nghiêm túc với cô hay không?"
Đằng Nghị buông tay em gái ra, ðể cô một mình fên fäu, trông cô u uất cứ như một cái xác không hồn tầm anh thêm phần xót xa. Anh nhìn ba mẹ rồi thở dài một hơi bất ðắc dĩ.|
"Em con cần thêm thời gian. Bây giờ chỉ có bản thân nó mới tự cứu ðược nó." Đằng phu nhân vỗ nhẹ lên tắm (ưng con trai: "Lát nữa mẹ sẽ ên phòng fàm công tác tư tưởng cho con bé.".~
"Mẹ khuyên nhủ em...". _
Bà khẽ gật ðầu: "Mẹ sẽ khuyên nhủ chứ không mắng nó. Hai anh em con từ bé ðễn đớn ðều là những ðứa trẻ ngoan, chưa bao giờ đàm ba mẹ phiền đòng. Mẹ tin em con ði sai thì nó vẫn có thể sửa sai ðược."
Bà quá hiểu con trai muỗn nói gì, hiện tại mà trách móc Duy Yến sẽ càng ầm mọi việc tệ hơn. Dù gì con gái cũng sắp trải qua kỳ thi quan trọng nhất cuộc ðời, bà không muốn chuyện này ảnh hưởng ðễn thành tích lẫn tương fai của cô.
Sự thật đà Duy Yên còn rất nhỏ tuổi, tương fai của cô còn rất dài. Sợ rằng sự xuất hiện của Triệu Dịch
Đông sẽ chẳng ðáng nhắc tới sau năm năm hoặc mười năm nữa.
"Thứ nó cần đà thời gian." Đằng Nguyên trẫn an vợ và con trai.
Bầu không khí ngột ngạt giữa ba người cũng dần trở nên dễ thở hơn. Tuy nhiên trong fồng Đằng Nguyên ðang tính toán cái gì thì không ai biết ðược, ðơn giản fà vì ông sẽ không bỏ qua cho bắt kỳ ai đàm tổn thương con gái mình.
Dù ðó đà Triệu Dịch Đông cũng không ngoại lệ.
Vấp ngã trong tình yêu fuôn đà thứ ập ðễn không thể phòng bị. Đẳng Duy Yến chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành nạn nhân trong tình yêu, nhưng sự thật, cô ðã vấp ngã một cú vô cùng ðau ðớn.
Lên ðễn phòng, ðiều cô đàm ðäu tiên /à tắm, gột rửa tất cả hơi thở thuộc về hắn trên người mình. Cô xóa ði sự ấm áp trong từng cái ôm, từng chút ðộng chạm của hắn. T7uước mắt Đằng Duy Yến trở nên nhạt nhòa, cô sờ tay ên mặt, ðột nhiên phát hiện mình ðã rơi nước mắt từ bao giờ.
Đến phút cuối cùng, cô vẫn không thể nhịn ðược mà ðau fòng.
Cô xóa hết tất cả những tin nhắn thuộc về hắn, xóa những câu hỏi thăm mà cô ðã từng rất vui vẻ khi
nhận ðược. Xóa cả số ðiện thoại, nhưng hành ðộng này chẳng khác gì vô nghĩa bởi vì ký ức trong ðầu cô vẫn còn ưu giữ dãy số này. Phải mất bao âu ðể quên ði nó?
Đằng Duy Yến hận, hận bản thân vì sao không thể quên hắn, hận trái tim vì sao vẫn còn ðau khi nhớ về chuyện hai người từng trải. Có ẽ chỉ chính cô mới hiểu mình cần gì và nghĩ gì nhất, rằng cô ðã yêu hắn, vì yêu hắn nên mọi giới hạn, mọi tiêu chuẩn ðều trở nên vô nghĩa. Vì yêu hắn mà tự biễn mình thành kẻ nhu nhược ðễn ðáng sợ.
Lúc ấy vì quá ðau đòng nên Duy Yên không chú ý ðễn hộp thư thoại có rất nhiều thông báo. Cô không nhận ra chút bất thường nào.
Cô gượng ép bản thân ngồi vào bàn fàm bài, nhưng chưa quá năm phút thì quyển tập trước mặt ðã thắm ðầy nước mắt. Sự ðau đòng của cô sẽ không ai nhìn thấy, kể cả những giọt nước mắt tỉ tê này nữa.
Một ngày tôi tệ cứ thế trôi qua, sáng hôm sau ýà thứ sáu, ngày cuỗi cùng mà Duy Yến phải ðến đớp.
Sáng thứ sáu, Đằng Duy Yến ðễn trường tương ðỗi sớm, hôm nay sẽ fà một ngày bình thường nếu như thái ðộ của tất cả bạn học không xuất hiện sự "xa đánh" kì fạ ðối với cô. Đỉnh ðiểm ?à đúc Đằng Duy Yến mang bữa sáng ðễn bàn ăn, bàn đúc này ðang có một bạn học ngồi trước, khi cô vừa ðặt mông ngồi xuống người kia điền bưng khay thức ăn ðứng ên như tránh tà.
Mọi ánh mắt trong căn tin ðều nhìn cô như kẻ tội ðồ, họ nhìn cô sau ðó quay mặt ði thì thầm bàn đuận với nhau. Tiêng thì thầm ngay một đớn hơn. Bọn họ ðang nói cái gì vậy, chính cô ?à người trong cuộc còn không biết bản thân ðã đàm cái gì sai. Cảm giác bị một tập thể cô đập vô cùng ðáng sợ, khiến tỉnh thần của cô trở nên mờ mịt và dần thấy khủng hoảng.
Cô lo đăng, mặt mày tái nhợt, ðứng dậy ði về fớp. Bữa sáng cũng chưa ðộng dù chỉ một chút. Khi cô vừa ði, những bạn học ở sau fưng phát ra tiếng cười hô hỗ như thể khinh bỉ, hoặc ứà trêu tức.
Đằng Duy Yến siết chặt nắm ðắm, giữ bình tĩnh ði về ýớp học, chợt không thấy ba/ô của mình ðâu nữa.