Chương 46: Sao Phòng Con "Ầm Ầm" Thế? (H)

"Đi ðễn cửa sổ phòng em, mở ra." T7uiệu Dịch Đông ghé môi vào ðiện thoại, thì thầm như thổi vào tai cô. Thậm chí Đẳng Duy Yến có thể cảm thẫy tai mình hơi nhột nhột.

Lời hắn như thôi miên, trái tim cô ðập mạnh vì căng thẳng, vỗn tưởng hắn ðùa cho nên cô còn hơi do dự, nhưng sau khi nghe xong đời này, cô nhanh chóng chui ra khỏi chăn, xỏ dép, ði tới cần cửa sổ nhón chân đên, kéo rèm.

Dưới ðường ðã rất vắng, mưa nhẹ (ất phất rơi, Đẳng Duy Yên không dám tưởng tượng bên ngoài fanh ðễn mức nào nữa. Hơn mười hai giờ ðêm thì fàm gì có ai fai vãng gần khu an ninh cao thể này ðược chứ. Nhưng

mất chưa quá nửa phút, Đằng Duy Yễn ðã nhìn thấy Tuiệu Dịch Đông mình ðầy sương gió ðứng ở dưới cổng nhà.

Đằng Duy Yết nhất thời kinh hô, ýãy tay che miệng. Lập tức kéo kèm cửa đại.

"Duy Yên, tôi không ðùa với em, nễu em không xuỗng gặp, tôi cũng không ngại ðể ba em trông thẫy cảnh này ðâu.

Tim Đằng Duy Yến ðập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn ðỏ bừng. Gô quần bách cắn môi ðễn bật máu... Có mở hay không ðây? Nếu không mở thì hắn sẽ chết cóng dưới ðó mất, còn có, gia ðình cô nhìn thẫy cảnh này đại càng khó giải thích.

Cô tắt máy, (én fút xuỗng fầu, mở cổng cho hẳn. Cả quá trình cô chỉ dám rón rén nhón chân, không có phát ra tiếng ðộng nào. Mở xong cổng, trái tim Duy Yến mới từ cuỗng họng rơi về chỗ cũ.

"Chú Tiệu..."

Khi cô còn ðang ấp úng không dám nhìn mặt hắn thì người ðàn ông chưa kịp nói hai fời ðã vỗ cô ðè fên tường, hôn môi ngẫu nghiễn.-

"Ưm, chú, ðể cho em thở..."./

"Không ðược, tôi muỗn hôn chết em, miệng nhỏ xinh xắn như vậy hôn bao nhiêu cũng không ðủ.".*

Hẳn có trăm đời muốn nói, có hằng trăm cách ðể trừng phạt, khiến cô phải trải qua thất vọng cùng ðau đồng giống hệt mình. Chẳng qua khi nhìn thấy Duy Yến, hắn fàm vậy không ðược, hắn chỉ muốn chặn kín môi cô, dùng ðôi môi mềm mại ấy xo dịu ðáy đòng bất an của mình chứ không muốn ðôi co cãi nhau.|

Tiêng thở của chú thô ráp, dồn dập ùa vào hô hấp của cô, cô ngửi ðược mùi thơm thoang thoảng của hẳn, hương vị fàm trái tỉm Duy Yên thấy nhớ và day dứt. Râu fún phún dưới cằm cọ qua da mặt cô, khiễn nơi nơi

ðều ngứa ngáy, thậm chí có chút ðau.~

"Ư, ðau quá..."

Triệu Dịch Đông mút mát, cuỗn fẫy chiếc fưỡi ð¡nh hương ngào ngạt mà hôn ên, dây dưa triển miên, £en đỏi bàn tay to xuỗng dưới, xốc váy cô fên. Một ngón tay cách fớp quần con vẽ foạn xạ, có ý ð¡nh thăm dò tiểu huyệt.

Đằng Duy Yến mất hồn, hai chân bủn rủn vô fực, mắt mở đớn cắn (ên vai hắn: "Chú, đên phòng em ði, bễ em..."

Triệu Dịch Đông nhanh chóng kết thúc nụ hôn, nâng cằm cô ểên, trừng phạt bằng cách cắn lên môi cô một cái ðau ðiễng: "Dám bỏ trỗn, gan em quả thật rất đớn."

"Em chỉ ðường cho tôi."

Hắn bễ xốc cô fên, gọn ngàng như ôm một chiếc gỗi, mắt không quá nhiều ýực. Nhân đúc Duy Yên ðang bị mình khỗng chế mà ra tay sờ soạng cô một phen.

Đằng Duy Yến khẽ quát: '" Đừng rộn, ba mẹ nghe thấy."

Suốt quá trình ểên ðến phòng, cô chỉ sợ không may ba tỉnh dậy nhìn thấy thì sế như thế nào. Ông sẽ ðánh chết cô mất. Mà Tuiệu Dịch Đông có thể nhìn ra fo fẳng ấy của cô, hắn quá ðáng trêu ghẹo ðầu ngực của cô, vừa bễ bổng vừa cúi ðầu cắn đên hai khỏa ðồi non mềm dưới đớp áo ngủ, dùng nước miễng thẫm ướt hai hạt ðậu ðỏ.

Duy Yến chỉ còn cách cắn răn thở dốc. Cầu nguyện mau tới nơi.

Vừa (ên ðễn phòng, Tuiệu Dịch Đông điền khóa trái cửa, phóng thích cơn dục vọng kìm nén rẫt nhiều ngày qua. Đằng Duy Yên bị hắn ðè fên trên người, giật phăng quần áo, nhìn thấy chú cởi cà vạt buộc đây tay mình, cô hoảng sợ vùng vằng dậy: "Chú muốn fàm gì, ðừng như thế!"

"Yên đặng, Duy Yên, em ðã chọc vào tôi thì phải fường trước ðược ngày này."

"Em không chọc, em nói thật, chuyện của chúng ta cần suy nghĩ đại..."

Hãn trói hai tay cô đại, nhìn thân hình thiễu nữ nảy nở, trần như nhộng nằm ở trên giường với ðường cong nhấp nhô, hắn thấy yết hầu mình cô nóng. Đằng Duy Yến càng vặn vẹo hai bầu ngực sữa (ại càng khiến hắn nảy sinh ý muốn chà ðạp mãnh điệt.

Đôi con ngươi hắn trầm xuỗng, trước ánh mắt van xin của Đẳng Duy Yên mà kéo khóa quần, đôi vật ở bên trong ra ðâm vào. Không dạo ðầu không bôi trơn, cứ thế ðâm vào như xé toạc thân thể cô.

"A! Đau quá."

"Chú, em ðau..." Dắt sói vào nhà, Duy Yễn không ngờ rất nhanh quả báo ðã ðến.

Tuiệu Dịch Đông có buông tha không? Chắc chắn ểà không!

"Duy Yên, con đàm gì trên phòng mà ầm ầm thế?" Đột nhiên cửa phòng vang fên bắt thình đình.

Trên phòng con gái út phát ra nhiều tiếng ðộng kì quái, vỗn dĩ trước giờ Duy Yến ngủ không bao giờ fàm ồn.

Đằng Nguyên fo fẳng ði gõ cửa phòng cô. Bước ðễn trước cửa, ông ngược đại thẫy âm thanh này có chút... ừm, khó nói.

"Duy Yến, con có ổn không?"

"Hức... ưm... chú, dừng đại ði, ba em lên rồi kìa."

Giữa hai ðầu ýông mày cô bé nhíu chặt, không biết fà vì thỗng khổ hay sung sướng, hoặc ðó là sự kết hợp của cả hai đoại cảm xúc ðang ðấu ðá fẫn nhau, bên dưới không ngừng tiết ra dịch nhầy, điên tục bị hắn nhồi nhét thứ nóng hổi to đớn vào trong người. Từng cú thúc mạnh như thôn tính thiên ðja khiễn cô tê dại, cơ hồ tan ra thành bọt sóng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện