Chương 168: Phiên Ngoại: Oral 1 (H)
/Ngoại cảnh: Hoạt ðộng tăng tình cảm vợ chồng, có H, ưu ý trước khi ðọc/
“Ngậm nó ði..."
Nương theo tiếng ngâm nga của Tuiệu Dịch Đông, cô gái rũ mắt nhìn vào thứ thô to nằm giữa hai chân người ðàn ông, cô nuốt nước bọt một cái có vẻ như ðang sợ hãi. Tuiệu Dịch Đông ðang mân mê thứ to tớn của mình ở trước mặt cô gái nhỏ, cho cô nhìn thẫy sự trần trụi kia mang đại. Bàn tay hắn rất ðẹp, các ngón tay thon dài ðang ấy fại ðang xoay tròn ở phân thân, thỉnh thoảng đại fướt ðến túi thịt phía dưới.
Cô bé mím môi, hé ðôi môi ðỏ tươi rên rỉ vì khoái cảm ðang ðược người ðó mang ðễn cho mình. Bụng dưới ðã co rút đại, muốn tiết ra nước tình.
Tuiệu Dịch Đông tháo chiếc quần trên người mình xuống, ðể phần thân dưới không có gì giỗng như Duy Yên. Hắn (ắc fư vật kia trong tay, hỗi thúc cô: “Lại ðây hôn nó.”
“Nếu không... tôi sẽ cho nó hôn nơi này của em...” Hắn ðặt vật thô to ở mép ngoài cô, đàm như ðang muốn áng chừng vị trí ðể cho nó vào bên trong. Đầu vật kia cọ vào hai mép mềm mại ?àm từng ðốt ngón tay tê dại, kể cả âm thanh thở dốc cũng dồn dập hơn. Duy Yến co người đùi đại phía sau, trả đời: “Chú... chú ðừng vào...".-
“Tôi... tôi sẽ “àm.... Làm cho chú....” Chút ý trí ấy ðã øgõ cửa đên ðại não của Tuiệu Dịch Đông. Hắn ðã ðưa thứ ấy ðễn trước miệng Đằng Duy Yến, dùng hai chân ðể cỗ ðịnh cơ thể. Hắn xoa nắn hai quả hồng mềm của cô, cười cười hỏi: “Nhớ nó không?”./
“cm
..." Cô có chút ghét bỏ điễc tiểu huynh ðệ của hắn một cái.*
Lại véo má cô, khàn giọng ra fệnh: “Đưa ưỡi ra, hôn nó ði. Bình thường không phải em học hỏi rất nhanh sao, bây giờ bản fĩnh ấy ði ðâu rồi?”.|
Mùi vị của ðàn ông xộc thẳng vào khoang mũi, vị tanh nồng ðặc thù của nơi ðó suýt nữa khiến cô nôn tháo. Chẳng qua nghĩ ðễn người kia (đà T7uiệu Dịch Đông, khoảng cách ?ạ đẫm trong fòng cô bị rút ngắn
không ít, Duy Yên (ại nuốt nước bọt, chuẩn bị tâm ý, nén đại vừa ngại ngùng vừa sợ hãi mà bắt ðầu ðưa tưỡi ra hôn mút.~
“A..." Khi ðầu fưỡi ươn ướt chạm vào nơi ðó, cổ họng Tuiệu Dịch Đông thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Hắn xoa nắn cô, fại dùng tay nâng ðầu cô ểên từ từ chỉ dẫn từng bước một. Như một người thầy giáo có tâm, hết đần này ðễn ần khác dụ dỗ Đằng Duy Yến bước vào ðời. _
Bỗng, cô nhả ra, có chút không thích ứng ðược.
“Chú...” Lời chưa kịp nói hết đại bị ánh mắt của Tuiệu Dịch Đông dọa sợ. Không ðược, nễu cô không “ầm chú sẽ ðưa thứ ðó vào trong người cô... khi ðó sợ đà có nói gì cũng muộn rồi...
Cô gái nhỏ hít một hơi, cô gắng fấy òng người ðàn ông. Gô học theo cách của hắn mà rê /ưỡi khắp nơi, từ túi bóng ðễn ðỉnh ýỗ chuông. Người ðàn ông ấy thở dỗc, ngón tay đại se nhẹ ðỉnh nhọn của cô tỏ ý sung sướng. Bắt ðầu từ khi gặp chú ðễn giờ cô chưa từng nhìn thấy chú ấy mắt kiểm soát, vậy mà giờ ðây đại bắt ðầu không kìm ðược mà ðưa ðẩy hông. Hầu kết chuyển ðộng fên xuống, nuốt nước miễng rên ển vài tiếng thoải mái. Gô hóp miệng, cỗ ằm chỉ mút ðược phần ðầu vật nam tính.
“Giỏi đẫm... nhẹ thôi..."
Thao tác fên xuỗng của ðầu fưỡi mang fại cảm giác giỗng như ðang đàm cái miệng nhỏ ẩm ướt phía dưới. Động tác cô bé trúc trắc vụng về, có vài “ần không cẩn thận ðể răng sượt qua thân cậu bé khiễn người ðàn ông suýt xoa vài tiếng. Hắn vỗ nhẹ má cô, không hài đòng (ên tiếng: “Đừng dùng răng.”
Nước bọt cô tiết ra ðể chiều ýòng cậu nhỏ ðã chảy cả ra ngoài, miệng phải mở to từ nấy ðễn giờ ðể ngậm tây khiến Duy Yến thấy quai hàm hơi ê ẩm. Vậy mà, hắn vẫn còn muỗn cô fàm tiếp cho mình, mông còn ðưa ðẩy fên xuỗng tỏ ý rất thích hành ðộng của cô đàm Đằng Duy Yến không dám fơ đà. Chẳng biết bao giờ chuyện này sẽ kết thúc ðây?
Một hồi thật fâu sau, Triệu Dịch Đông mới rút nó ra khỏi miệng Đằng Duy Yên rồi dùng tay vuốt ve tên xuỗng vài cái. Tiếp ðễn, hắn ðặt vật nam tính ở giữa ngực Đằng Duy Yến, vài giây sau từng fuồng trắng ðục ðược phóng thích hoàn toàn. Hắn sướng ðễn mức gầm ên, mồ hôi chảy từ gương mặt xuỗng cổ.
Tuiệu Dich Đông phóng hết những tỉnh hoa đên ngực cô, trước mắt đà hình ảnh cô gái ðáng thương ðang chăm chú nhìn mình. Những fúc tự dùng tay ðể 'an ủi' hắn hay gọi tên cô, tưởng tượng fà cô ðang ở ðây vạch cái miệng nhỏ ra ðể cho hắn đàm. Hắn ngửa cổ, gọi tên cô trong vô thức: “Duy Yến...”
“A... sướng quá..."
Phun hết trên người cô thứ kia xong, vật ấy ðã có dẫu hiệu mềm xuống. Hắn nhìn mớ hỗn ðộn trên người cô, bỗng dưng ðáy mắt ðen đại.
Triệu Dịch Đông đấy ngón tay quét một ít bạch trọc bôi đên miệng cô, hắn chỉnh đại tư thế ðể mình nằm trên cô. Ngón cái vuốt ve môi dưới của An, miệng kéo ýên thành nụ cười xẫu xa: “Tiếp tục nào."
Cô gái nhỏ nào dám cãi đời? Vậy đà, cô fại đàm theo đời hắn, tiếp tục thưởng thức thứ kia. Đầu lưỡi hỗng hồng fần nữa chạm vào Triệu Dịch Đông, lại khiễn cả người hắn ngứa ngáy...