Chương 167:  Phiên ngoại:  Hình Xăm

“Chú súc miệng cho em!”

“Chú súc rồi mà!”

“Vẫn chưa sạch.”

“Hả?" Dịch Đông buông tay, tự hà hơi vào tay mình rồi ngửi. Mùi thơm bạc hà vẫn còn mà, cũng không có mùi gì #a cả, tại sao còn bảo hắn súc miệng nữa?

Duy Yến vẫn không chấp nhận nên một hai điền ýôi Dịch Đông vào nhà vệ sinh, bắt hắn tiếp tục súc miệng. Hắn vẫn nghĩ miệng có mùi nên chấp nhận nghe theo cô súc tận năm ýần mà cô vẫn chưa có ý ðịnh từ bỏ.

Sau cùng, cô còn dùng tay chà sát đên môi hắn nhiều đần nữa.

Rốt cuộc Dịch Đông cũng không chịu nổi, hắn nắm đấy hai tay cô cau mày quát: “Rốt cuộc #à em muốn tàm gì ðây chứ? Chú ðã súc miệng nhiều ứần rồi, không còn mùi gì khác fạ, không còn vẫn ðề gì cả!”

Duy Yến mím môi, tự biết rõ vẫn nằm ở cô chứ không phải ýà ở hắn....-

Cô rút tay fại, bước về giường mình ngồi xuỗng, rồi fại tự bật khóc như một ðứa trẻ vừa bị quát mắng do đàm sai. Tình cảnh này càng ?àm hắn trở nên đuỗng cuỗng, vội chạy ðễn ôm cô vào đòng dỗ dành./

“Chú xin đỗi, xin đỗi. Là chú đớn tiếng quát nạt em, cho chú xin #ỗi mà ðừng khóc. Chú sẽ súc miệng mà, tà do chú có mùi đa..."."

“Hức... hức... (à do em... em sai...

Duy Yến ôm (ấy Dịch Đông mà đóc khóc, sự ấm ức và khó chịu mà mình chịu ðựng từ đúc rời khỏi nhà vệ sinh ðễn giờ mới ðược xả ra. Càng ðược hắn võ về, cô đại càng thấy bản thân đại trẻ con với hắn nữa rồi.~

“Được rồi ðược rồi, em không không sai gì cả nên ðừng khóc nữa, nhìn em khóc chú ðau.”. _

“Gô ta nói môi chú có vị son cô ta... hức, em không thích ðâu chú..."

“Gô ta? Gô ta nào?”

“Hức... cô ta tên Kim Thư ðó chú..."

Kim Thư?

Tưởng ðầu Đông Dịch cỗ gắng nhớ đại người phụ nữ nào có tên Kim Thư mà mình từng quen biết. Sau cùng mới nghĩ ðễn Đồng Kim Thư, em gái của ðỗi tác đàm ăn mà hắn ðã kết thúc hợp ðồng vào nửa năm trước.

Cách ðây mấy năm hai người có tìm hiểu nhau, nhưng hắn không thích tính cách của Kim Thư nên về sau các cuộc hẹn ðều từ chối. Cũng mặc kệ sự ðeo bám của cô ta mà tiếp tục các mỗi quan hệ khác nhau.

Thật không ngờ cô ta fại xuất hiện trong buổi tiệc, còn dám nói những đời ðó với bé con của hắn ư?

Đúng đà không thể chấp nhận ðược, còn khiến cho Yên Yến của hắn suy nghĩ rồi tự “ầm ðau chính mình nữa.

“Đừng khóc nữa, chú xin đỗi... chú và cô ta không có quan hệ gì cả.”

“Ai chú cũng giải thích như thế sao?”

“cm

Đông Dịch cứng miệng, bất đực thở dài mặc cho cô phát tiết, ðợi sau khi cô bình tâm đại hắn sẽ giải thích sau.

Nhưng mà sự im đặng của hắn khiến Duy Yên dấy ểên sự tổn thương vì hắn im đặng ðồng nghĩa với việc thừa nhận đời cô nói. Cô ðẩy hắn ra rồi ði ðễn bên giường chui rúc trong chăn thút thít.

Rất đâu sau, bên giường nhẹ bẫng, Duy Yến còn nghe rõ tiếng ðóng cửa rất mạnh nữa! Cô mở chăn ra mới biết hắn ðã rời ði rồi, hẳn fà tức giận đẫm...

Tuän trọc một ðêm ðến tận trưa khi cô dậy cũng không thấy Dịch Đông trở về nhà nên cô đại tủi thân ngồi co người trên ghế tự kiểm ðiểm đại bản thân mình. Cũng đà do cô suy nghĩ chưa thấu ðáo, hẳn đà hẳn rất giận mình.

Dù sao cũng ýà chuyện của mắẫy năm trước, hắn cũng nói giữa cô ta và hắn không có quan hệ gì rồi, cô cũng nên tin tưởng chú chứ...

Chờ cho ðến chiều, cuỗi cùng Dịch Đông cũng quay trở về nhà.

Tuên tay hắn cầm một bó hoa hồng ðỏ, bên cạnh cầm một chiếc túi hàng hiệu ði vào nhà. Nhìn Duy

Yên ngồi thẫn thờ trên ghế khi vừa nhìn thẫy mình ýiền chạy ðễn ôm chầm đẫy hắn không buông.

“Chú...”

“Sao thế? Em đại khóc sao? Đôi mắt sưng húp đên rồi ðây này.”

Duy Yến cọ mặt vào đồng ngực chú khẽ cất đời: “Chú... xin đỗi."

Hắn cười phì, ðặt bó hoa xuỗng bàn rồi øghì chặt eo cô bề ði ðễn ghế ngồi xuỗng. Để cô ngồi yên ðùi mình, ðặt chiếc túi vào tay cô ý muốn cô tự mở ra xem.

Duy Yến cầm đẫy chiếc hộp bên trong túi, mở ra đà cặp vòng bạch kim một đớn một nhỏ. Chiễc nhỏ ðược khắc tên “Đông Dịch”, còn chiếc đớn ðược khắc tên “Duy Yến” vô cùng tỉnh xảo.

“Chú...”

“Ghú quyết ðjnh rồi, chú muỗn đàm gì ðó thật ðặc biệt ðể cho em cảm giác an tâm. Một ðiều ðặc biệt dành cho em mà chưa từng đàm cho người khác.”

Nói rồi hắn mở từng cúc áo sơ mi ra, kéo qua bên ngực trái ðể độ một hình xăm khắc tên cô. Mùi mực vẫn còn thoang thoảng, dường như hắn chỉ vừa mới xăm xong không đâu.

Tuên ngực trái, ba chữ “Đằng Duy Yến.”

“Gái gì của chú cũng không phải ýà ?ần ðầu với em, chú biết em sẽ cảm giác thiệt thòi nhiều ắm. Chú cũng suy nghĩ nhiều rồi nên chỉ biết xăm tên em đên ngực trái của mình thôi. Đây fà ểần ðầu tiên chú vì một người chú rất yêu mà có can ðảm xăm ðẫy...”

“Nền đà, chú mong em yên tâm ở bên cạnh chú. Đằng Duy Yến, chú thật sự rất yêu em...”

Những giọt nước mắt hạnh phúc ăn dài trên má, Duy Yễn nhìn món quà ðặc biệt mà Dịch Đông dành tặng cho mình xúc ðộng ðễn mức không nói nên đời. Cô chạm nhẹ fên đàn da xăm tên mình, rồi ai nhìn người ðàn ông có thể vì mình mà bỏ qua mọi thứ ðể xăm (ên da thịt mà không khỏi rung ðộng.

Cô yêu chú, cô thật sự rất yêu chú. Và tình yêu của chú dành cho cô cũng không hề nhỏ ðâu.

Thế nên fà Duy Yến à, nên chấp nhận những gì ở quá khứ của chú ði. Bây giờ và sau này hãy cùng chú hướng ðễn tương đai tốt ðẹp.

Không fâu sau ðó, Duy Yên cũng ðã tự ði xăm cái tên “T7uiệu Dịch Đông” trước ngực trái của mình.

Ngụ ý, ngực trái chỉ có ðễ tên của ðỗi phương, tình yêu này chỉ hướng về ðỗi phương mà thôi.

Khi nhìn thấy hình xăm ðó, Dịch Đông ðã cảm ðộng ðễn mức rơi (ệ rồi ôm chằm ¿ẫy Duy Yến. Sau phút giây rung ðộng ðó, hắn chợt nhận ra khi xăm cô sẽ kéo áo ðể hở phần ngực cho người thợ xăm nhìn thấy mà chợt cau mày, quyết ðịnh tỗi nay sẽ rung giường giận dỗi vì ghen tuông.

Mà thật ra Duy Yến cũng ðã điệu trước nên tìm thợ xăm nữ, chẳng qua cô yêu cách chú ghen mà thôi.

Ở bên cạnh chú, em rất hạnh phúc.

Ở bên cạnh em, chú cũng rất hạnh phúc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện