Tin tức "Ôn Xá" mở cửa trở lại là do Cố Từ nói cho Lý Tích Thần biết.
Đó là một ngày trước khi Lý Tích Thần đến nhà văn hóa làm việc, cô ở trong phòng chán đến chết, chơi chém trái cây một lát, lại chơi rắn tham ăn, sau đó lại chơi cờ vây.
Cố Từ nói với cô: [Dám tin không? [Ôn Xá] sắp mở cửa lại rồi.]
Một lần nữa nhìn thấy cái tên này, Lý Tích Thần có chút thất thần.
Nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
[Ngõa Ngõa: Không thể không nói, học tâm lý tự chữa khỏi chính mình đúng là nhanh.]
[Ngõa Ngõa: Gần đây cậu còn đi không?]
Lý Tích Thần động ngón tay: [Đi.]
Cố Từ theo đề tài trò chuyện thêm một chút, không nhắc tới phòng tư vấn tâm lý kia nữa.
Ngược lại hỏi cô sao đột nhiên muốn đến nhà văn hóa làm việc, cô chỉ nói là do ba mẹ sắp xếp.
Cố Từ trả lời một chuỗi dấu chấm lửng.
[Ngõa Ngõa: Cậu không phản kháng sao?]
Nhìn hai chữ kia, trong mắt Lý Tích Thần mang theo vẻ châm biếm.
Thật lâu sau, cô trả lời: [Gần nhà, chuyện ít tiền nhiều, rất tốt.]
Xem như qua loa với đề tài này.
Tối hôm đó, Hứa Ninh và Lý Uy tặng quà nhậm chức cho cô.
Lý Uy tặng cô một cây bút máy rất đắt tiền, Hứa Ninh mua một chiếc váy dệt kim màu đỏ nhạt.
"Nếu đã đi thì làm cho tốt." Lý Uy nói: "Không phải công việc mệt mỏi gì, phải có quan hệ tốt với đồng nghiệp, không nên suốt ngày suy sụp, bộ dạng khổ sở hận thù như thế."
Lý Tích Thần mím môi, "Ồ."
"Trong nhà này không ai nợ con." Lý Uy giọng điệu nghiêm túc: "Chính con muốn, chúng ta cũng cho con cơ hội, nhưng sự thật chứng minh, con sai rồi."
Hứa Ninh hòa giải: "Được rồi, đều qua rồi."
Lý Uy vẫn không thay đổi mà nghiêm túc: "Ba giúp con chọn, nhất định không sai. Con làm việc ở đó một hai năm rồi cũng nên chuẩn bị xem mắt đi, nếu như con có thể tự mình yêu đương thì cũng được, giống như chị con, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối."
Lý Tích Thần giương mắt nhìn ông một cái, sau đó lại buồn buồn rũ mí mắt xuống, lấy góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của mình.
"Nhưng nhất định phải phù hợp mấy điều kiện sau: người Bắc Thành, có công việc chính thức, người nhà không có tiền án phạm tội, tướng mạo đoan chính, tốt nhất là cùng nhà chúng ta có điều kiện tương đương." Lý Uy hiếm khi nói nhiều như vậy, dứt khoát một lần đem tiêu chuẩn nói hết ra: "Miệng lưỡi trơn tru không được, tuổi quá lớn không được, nhân viên làm trong lĩnh vực nghệ thuật diễn xuất cũng không được."
Lý Tích Thần miễn cưỡng đáp: "Biết rồi."
"Ta thấy Vân Phàm cũng rất được." Lý Uy nhíu mày nói: "Cũng không biết ánh mắt con cao tới đâu."
"Đúng vậy." Lý Tích Thần cười: "Trịnh Vân Phàm tốt nhất không phải là ở gần nhà sao? Từ nhà cậu ấy đến nhà chúng ta, chỉ hai phút thôi."
Lý Uy cười nhẹ, "Chẳng lẽ còn không phải là vì sợ con chịu uất ức à? Vân Phàm điều kiện cũng chẳng kém, cùng với con chẳng phải là giàu có dư giả sao? Huống chi, biết rõ ngọn nguồn, con rốt cuộc không hài lòng cái gì?
Lý Tích Thần ngẩng đầu nhìn ông, một lát sau lại dời ánh mắt đi.
Cô nhẹ nhàng nói: "Trịnh Vân Phàm không có biên chế."
-
Đêm hôm đó ầm ĩ không vui vẻ gì cho lắm.
Lý Uy ngồi ở phòng khách tức giận đến hơn chín giờ, phải uống một viên thuốc hạ huyết áp.
Hứa Ninh gõ cửa phòng cô, đưa tới cho cô một ly sữa nóng.
Lý Tích Thần liếc mắt nhìn Lý Uy đang ngồi trong phòng khách.
Cô ngồi trong phòng một lát, cầm sữa nóng nhấp từng ngụm nhỏ.
Cuối cùng, cô không tình nguyện đi ra ngoài, đứng cách Lý Uy không xa nói: "Nghe ba sắp xếp đi."
Lý Uy nhíu mày: "Có ý gì?"
"Con nói." Giọng Lý Tích Thần không cao, vẫn chẳng có chút sức lực, nhưng cũng cố gắng cất cao giọng trả lời: "Xem mắt do ba sắp xếp."
Nhưng mà...
"Ngoại trừ Trịnh Vân Phàm." Cô nói: "Còn còn muốn làm bạn với cậu ấy."
Nói xong cô liền trở về phòng.
Không bao lâu sau cô lại mở cửa phòng, đèn trong phòng khách tắt.
Lý Uy đã trở về phòng.
-
Đêm trước khi đến nhà văn hóa làm việc, cô mất ngủ.
Rạng sáng Trịnh Vân Phàm gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có muốn lên sân thượng ngắm sao hay không.
Cô trả lời: [Ngủ rồi, ngày mai phải đi làm.]
Một lát sau Trịnh Vân Phàm gửi cho cô một tấm ảnh, là bầu trời đầy sao.
Lý Tích Thần không nhịn được cám dỗ, lén lút đứng lên, khoác áo khoác ra ngoài đi lên sân thượng.
Mùa đông ở Bắc Thành thật lạnh, ban đêm âm bảy tám độ, trời lại bão lớn, gió lạnh thấu xương dọc theo da thịt thấm vào thân thể, ánh trăng chiếu lên người, mang theo ánh sáng mông lung.
Trịnh Vân Phàm mặc một chiếc áo bông xanh rất lẳng lơ, đứng trên sân thượng nghịch điện thoại di động, hai tay lạnh như chân gà trong gió lạnh, Lý Tích Thần nhẹ nhàng đi tới vỗ vai anh ấy, anh ấy sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa ngã về phía trước.
"Tổ tông của tớ." Trịnh Vân Phàm ôm ngực, "Sao cậu đi đường không lên tiếng?"
"Cậu chụp quá chuyên chú." Lý Tích Thần đút tay vào túi, liếc nhìn bầu trời, "Đêm nay sao rất sáng."
"Cho nên tớ mới gọi cậu ra xem." Trịnh Vân Phàm nói: "Nghe nói đêm nay có mưa sao băng."
"Khi nào?"
"Sắp rồi."
Trịnh Vân Phàm có một cái kính viễn vọng loại nhỏ, anh ấy lấy từ trong túi ra đưa cho Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần nhìn một lát rồi trả lại cho anh ấy.
"Sao không nhìn?" Trịnh Vân Phàm hỏi, "Trời sao mênh mông vô ngần, đẹp biết bao."
"Mắt cũng có thể nhìn thấy."
"Vậy có thể giống nhau sao?"
"Nhưng cuối cùng vẫn phải dùng mắt nhìn." Lý Tích Thần thản nhiên nói: "Cho dù mượn công cụ, cũng chỉ là tạm thời, sau khi cầm công cụ xem qua, mắt thường sẽ cảm thấy không gì hơn cái này."
Trịnh Vân Phàm luôn cảm thấy trong lời nói của cô có ẩn dụ, "Cậu đang đánh đố với tớ à."
"Không có." Lý Tích Thần ngẩng đầu nhìn.
Cô chỉ thuận miệng cảm khái.
Trịnh Vân Phàm dừng lại động tác ghi hình trong tay, quay đầu nhìn cô.
Một lát sau mới cảm thấy mình chợt ngộ ra điều gì đó.
"Có phải cậu không quên được anh ấy không?" Trịnh Vân Phàm hỏi.
Lý Tích Thần không hề suy nghĩ: "Đã nói quên rồi."
Sau một lúc trầm mặc, Trịnh Vân Phàm nói: "Tớ còn chưa nói là ai."
Lý Tích Thần: "..."
Cô không để ý đến Trịnh Vân Phàm nữa.
"Thật ra tớ hiểu cậu." Trịnh Vân Phàm lại gần, "Tớ cũng không quên được Cố Từ, có gì phải ngại chứ?"
"Vậy sao hai người không ở bên nhau?"
"Cố Từ không thích tớ nữa."
"Vậy hãy để cô ấy thích cậu một lần nữa."
Biết rõ là không có khả năng.
Hai người tùy ý trò chuyện, cũng không quá để tâm.
"Ngày mai đi làm." Trịnh Vân Phàm đổi đề tài: "Làm việc cho tốt."
"Biết."
Một cuộc trò chuyện vô bổ.
Điều này thường xảy ra trong các cuộc trò chuyện của họ.
Trịnh Vân Phàm hình như đã thay đổi rồi.
Ít nhất Lý Tích Thần cũng cảm thấy như vậy.
Trước kia anh ấy tùy tiện, lúc nào cũng không nhìn ra tâm tư của cô, cứ cùng cô cợt nhả đùa giỡn.
Nhưng mà từ sau khi cô dọn về, anh ấy nói chuyện luôn cẩn thận từng li từng tí.
Vì thế những cuộc đối thoại không có dinh dưỡng dần dần tăng lên.
Lý Tích Thần bèn nói cho qua loa.
Cô chưa bao giờ là người chủ động tìm đề tài, thậm chí có lúc suy nghĩ, làm bạn với người như mình sẽ rất mệt mỏi.
Nhạy cảm, đa nghi, tâm trạng không ổn định.
Cứ luôn khiến cho người ta phải cẩn thận chăm sóc cô.
Còn rất đáng ghét.
Con người nếu có thể không có bạn bè thì tốt rồi.
Cô hỏi Trịnh Vân Phàm: "Làm bạn với tớ có mệt lắm không?"
"Sao có thể?" Trịnh Vân Phàm theo bản năng phản bác.
Anh ấy cười cười, "Lý Tích Thần, cậu có hiểu lầm gì về bản thân không?"
"Hả?"
"Cậu là thiên sứ nhỏ." Trịnh Vân Phàm nói.
Rất rõ ràng, Lý Tích Thần không tin.
Cô đứng trên sân thượng, gió thổi ồ ạt từ bốn phía, rồi cô nói, "Mở một bài hát đi."
Yên tĩnh quá.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, làm cho người ta muốn theo gió bay đi.
Trịnh Vân Phàm ngẫu nhiên chọn danh sách bài hát, âm nhạc dịu dàng che đi tiếng gió.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Vân Phàm bỗng nhiên hô: "Sao băng!"
Anh ấy gọi Lý Tích Thần cầu nguyện, vừa quay đầu lại nhìn thấy mười ngón tay Lý Tích Thần đã giao nhau, nhắm mắt lại thành kính nhìn về phía sao băng thoáng qua trên không trung.
Sau đó Trịnh Vân Phàm hỏi cô: "Cậu ước gì thế?"
"Hòa bình thế giới." Lý Tích Thần nói.
"Quỷ tha ma bắt."
Lý Tích Thần cười cười: "Tin hay không, tùy cậu."
Trịnh Vân Phàm nói: "Nguyện vọng của cậu có liên quan đến tớ không?"
"Có." Lý Tích Thần nói: "Hy vọng cậu và Cố Từ ở bên nhau."
Trịnh Vân Phàm: "..."
Anh ấy liếc mắt: "Tớ cảm ơn cậu, để lại cơ hội ước nguyện quý giá như vậy cho tớ."
"Đương nhiên." Cô cười rộ lên, trong mắt không ấm áp cũng không sáng sủa, "Tớ là thiên sứ nhỏ mà."
Đêm hôm đó bài hát mở lúc cầu nguyện là của Lương Tĩnh Như, giọng hát có cảm giác xưa cũ kia phảng phất như tình nhân nỉ non bên tai.
Câu hát kia là- vận mệnh thật hài hước, làm cho người yêu nhau đều trở nên trầm mặc.
Bởi vì câu nói kia, cô phát đi phát lại bài hát này rất lâu.
Vào mùa đông năm 2000, bài hát này trở thành công tắc cho tuyến nước mắt của cô.
Mà khoảnh khắc sao băng xẹt qua, thật ra cô đã ước ba điều ước.
Điều ước thứ nhất thế giới hòa bình, gia đình an khang.
Điều ước thứ hai nguyện trên đời người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
Điều ước thứ ba...
Ước cho Lục Tư Việt bình an vui vẻ, vạn sự như ý.
Đó là một ngày trước khi Lý Tích Thần đến nhà văn hóa làm việc, cô ở trong phòng chán đến chết, chơi chém trái cây một lát, lại chơi rắn tham ăn, sau đó lại chơi cờ vây.
Cố Từ nói với cô: [Dám tin không? [Ôn Xá] sắp mở cửa lại rồi.]
Một lần nữa nhìn thấy cái tên này, Lý Tích Thần có chút thất thần.
Nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
[Ngõa Ngõa: Không thể không nói, học tâm lý tự chữa khỏi chính mình đúng là nhanh.]
[Ngõa Ngõa: Gần đây cậu còn đi không?]
Lý Tích Thần động ngón tay: [Đi.]
Cố Từ theo đề tài trò chuyện thêm một chút, không nhắc tới phòng tư vấn tâm lý kia nữa.
Ngược lại hỏi cô sao đột nhiên muốn đến nhà văn hóa làm việc, cô chỉ nói là do ba mẹ sắp xếp.
Cố Từ trả lời một chuỗi dấu chấm lửng.
[Ngõa Ngõa: Cậu không phản kháng sao?]
Nhìn hai chữ kia, trong mắt Lý Tích Thần mang theo vẻ châm biếm.
Thật lâu sau, cô trả lời: [Gần nhà, chuyện ít tiền nhiều, rất tốt.]
Xem như qua loa với đề tài này.
Tối hôm đó, Hứa Ninh và Lý Uy tặng quà nhậm chức cho cô.
Lý Uy tặng cô một cây bút máy rất đắt tiền, Hứa Ninh mua một chiếc váy dệt kim màu đỏ nhạt.
"Nếu đã đi thì làm cho tốt." Lý Uy nói: "Không phải công việc mệt mỏi gì, phải có quan hệ tốt với đồng nghiệp, không nên suốt ngày suy sụp, bộ dạng khổ sở hận thù như thế."
Lý Tích Thần mím môi, "Ồ."
"Trong nhà này không ai nợ con." Lý Uy giọng điệu nghiêm túc: "Chính con muốn, chúng ta cũng cho con cơ hội, nhưng sự thật chứng minh, con sai rồi."
Hứa Ninh hòa giải: "Được rồi, đều qua rồi."
Lý Uy vẫn không thay đổi mà nghiêm túc: "Ba giúp con chọn, nhất định không sai. Con làm việc ở đó một hai năm rồi cũng nên chuẩn bị xem mắt đi, nếu như con có thể tự mình yêu đương thì cũng được, giống như chị con, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối."
Lý Tích Thần giương mắt nhìn ông một cái, sau đó lại buồn buồn rũ mí mắt xuống, lấy góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của mình.
"Nhưng nhất định phải phù hợp mấy điều kiện sau: người Bắc Thành, có công việc chính thức, người nhà không có tiền án phạm tội, tướng mạo đoan chính, tốt nhất là cùng nhà chúng ta có điều kiện tương đương." Lý Uy hiếm khi nói nhiều như vậy, dứt khoát một lần đem tiêu chuẩn nói hết ra: "Miệng lưỡi trơn tru không được, tuổi quá lớn không được, nhân viên làm trong lĩnh vực nghệ thuật diễn xuất cũng không được."
Lý Tích Thần miễn cưỡng đáp: "Biết rồi."
"Ta thấy Vân Phàm cũng rất được." Lý Uy nhíu mày nói: "Cũng không biết ánh mắt con cao tới đâu."
"Đúng vậy." Lý Tích Thần cười: "Trịnh Vân Phàm tốt nhất không phải là ở gần nhà sao? Từ nhà cậu ấy đến nhà chúng ta, chỉ hai phút thôi."
Lý Uy cười nhẹ, "Chẳng lẽ còn không phải là vì sợ con chịu uất ức à? Vân Phàm điều kiện cũng chẳng kém, cùng với con chẳng phải là giàu có dư giả sao? Huống chi, biết rõ ngọn nguồn, con rốt cuộc không hài lòng cái gì?
Lý Tích Thần ngẩng đầu nhìn ông, một lát sau lại dời ánh mắt đi.
Cô nhẹ nhàng nói: "Trịnh Vân Phàm không có biên chế."
-
Đêm hôm đó ầm ĩ không vui vẻ gì cho lắm.
Lý Uy ngồi ở phòng khách tức giận đến hơn chín giờ, phải uống một viên thuốc hạ huyết áp.
Hứa Ninh gõ cửa phòng cô, đưa tới cho cô một ly sữa nóng.
Lý Tích Thần liếc mắt nhìn Lý Uy đang ngồi trong phòng khách.
Cô ngồi trong phòng một lát, cầm sữa nóng nhấp từng ngụm nhỏ.
Cuối cùng, cô không tình nguyện đi ra ngoài, đứng cách Lý Uy không xa nói: "Nghe ba sắp xếp đi."
Lý Uy nhíu mày: "Có ý gì?"
"Con nói." Giọng Lý Tích Thần không cao, vẫn chẳng có chút sức lực, nhưng cũng cố gắng cất cao giọng trả lời: "Xem mắt do ba sắp xếp."
Nhưng mà...
"Ngoại trừ Trịnh Vân Phàm." Cô nói: "Còn còn muốn làm bạn với cậu ấy."
Nói xong cô liền trở về phòng.
Không bao lâu sau cô lại mở cửa phòng, đèn trong phòng khách tắt.
Lý Uy đã trở về phòng.
-
Đêm trước khi đến nhà văn hóa làm việc, cô mất ngủ.
Rạng sáng Trịnh Vân Phàm gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có muốn lên sân thượng ngắm sao hay không.
Cô trả lời: [Ngủ rồi, ngày mai phải đi làm.]
Một lát sau Trịnh Vân Phàm gửi cho cô một tấm ảnh, là bầu trời đầy sao.
Lý Tích Thần không nhịn được cám dỗ, lén lút đứng lên, khoác áo khoác ra ngoài đi lên sân thượng.
Mùa đông ở Bắc Thành thật lạnh, ban đêm âm bảy tám độ, trời lại bão lớn, gió lạnh thấu xương dọc theo da thịt thấm vào thân thể, ánh trăng chiếu lên người, mang theo ánh sáng mông lung.
Trịnh Vân Phàm mặc một chiếc áo bông xanh rất lẳng lơ, đứng trên sân thượng nghịch điện thoại di động, hai tay lạnh như chân gà trong gió lạnh, Lý Tích Thần nhẹ nhàng đi tới vỗ vai anh ấy, anh ấy sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa ngã về phía trước.
"Tổ tông của tớ." Trịnh Vân Phàm ôm ngực, "Sao cậu đi đường không lên tiếng?"
"Cậu chụp quá chuyên chú." Lý Tích Thần đút tay vào túi, liếc nhìn bầu trời, "Đêm nay sao rất sáng."
"Cho nên tớ mới gọi cậu ra xem." Trịnh Vân Phàm nói: "Nghe nói đêm nay có mưa sao băng."
"Khi nào?"
"Sắp rồi."
Trịnh Vân Phàm có một cái kính viễn vọng loại nhỏ, anh ấy lấy từ trong túi ra đưa cho Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần nhìn một lát rồi trả lại cho anh ấy.
"Sao không nhìn?" Trịnh Vân Phàm hỏi, "Trời sao mênh mông vô ngần, đẹp biết bao."
"Mắt cũng có thể nhìn thấy."
"Vậy có thể giống nhau sao?"
"Nhưng cuối cùng vẫn phải dùng mắt nhìn." Lý Tích Thần thản nhiên nói: "Cho dù mượn công cụ, cũng chỉ là tạm thời, sau khi cầm công cụ xem qua, mắt thường sẽ cảm thấy không gì hơn cái này."
Trịnh Vân Phàm luôn cảm thấy trong lời nói của cô có ẩn dụ, "Cậu đang đánh đố với tớ à."
"Không có." Lý Tích Thần ngẩng đầu nhìn.
Cô chỉ thuận miệng cảm khái.
Trịnh Vân Phàm dừng lại động tác ghi hình trong tay, quay đầu nhìn cô.
Một lát sau mới cảm thấy mình chợt ngộ ra điều gì đó.
"Có phải cậu không quên được anh ấy không?" Trịnh Vân Phàm hỏi.
Lý Tích Thần không hề suy nghĩ: "Đã nói quên rồi."
Sau một lúc trầm mặc, Trịnh Vân Phàm nói: "Tớ còn chưa nói là ai."
Lý Tích Thần: "..."
Cô không để ý đến Trịnh Vân Phàm nữa.
"Thật ra tớ hiểu cậu." Trịnh Vân Phàm lại gần, "Tớ cũng không quên được Cố Từ, có gì phải ngại chứ?"
"Vậy sao hai người không ở bên nhau?"
"Cố Từ không thích tớ nữa."
"Vậy hãy để cô ấy thích cậu một lần nữa."
Biết rõ là không có khả năng.
Hai người tùy ý trò chuyện, cũng không quá để tâm.
"Ngày mai đi làm." Trịnh Vân Phàm đổi đề tài: "Làm việc cho tốt."
"Biết."
Một cuộc trò chuyện vô bổ.
Điều này thường xảy ra trong các cuộc trò chuyện của họ.
Trịnh Vân Phàm hình như đã thay đổi rồi.
Ít nhất Lý Tích Thần cũng cảm thấy như vậy.
Trước kia anh ấy tùy tiện, lúc nào cũng không nhìn ra tâm tư của cô, cứ cùng cô cợt nhả đùa giỡn.
Nhưng mà từ sau khi cô dọn về, anh ấy nói chuyện luôn cẩn thận từng li từng tí.
Vì thế những cuộc đối thoại không có dinh dưỡng dần dần tăng lên.
Lý Tích Thần bèn nói cho qua loa.
Cô chưa bao giờ là người chủ động tìm đề tài, thậm chí có lúc suy nghĩ, làm bạn với người như mình sẽ rất mệt mỏi.
Nhạy cảm, đa nghi, tâm trạng không ổn định.
Cứ luôn khiến cho người ta phải cẩn thận chăm sóc cô.
Còn rất đáng ghét.
Con người nếu có thể không có bạn bè thì tốt rồi.
Cô hỏi Trịnh Vân Phàm: "Làm bạn với tớ có mệt lắm không?"
"Sao có thể?" Trịnh Vân Phàm theo bản năng phản bác.
Anh ấy cười cười, "Lý Tích Thần, cậu có hiểu lầm gì về bản thân không?"
"Hả?"
"Cậu là thiên sứ nhỏ." Trịnh Vân Phàm nói.
Rất rõ ràng, Lý Tích Thần không tin.
Cô đứng trên sân thượng, gió thổi ồ ạt từ bốn phía, rồi cô nói, "Mở một bài hát đi."
Yên tĩnh quá.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, làm cho người ta muốn theo gió bay đi.
Trịnh Vân Phàm ngẫu nhiên chọn danh sách bài hát, âm nhạc dịu dàng che đi tiếng gió.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Vân Phàm bỗng nhiên hô: "Sao băng!"
Anh ấy gọi Lý Tích Thần cầu nguyện, vừa quay đầu lại nhìn thấy mười ngón tay Lý Tích Thần đã giao nhau, nhắm mắt lại thành kính nhìn về phía sao băng thoáng qua trên không trung.
Sau đó Trịnh Vân Phàm hỏi cô: "Cậu ước gì thế?"
"Hòa bình thế giới." Lý Tích Thần nói.
"Quỷ tha ma bắt."
Lý Tích Thần cười cười: "Tin hay không, tùy cậu."
Trịnh Vân Phàm nói: "Nguyện vọng của cậu có liên quan đến tớ không?"
"Có." Lý Tích Thần nói: "Hy vọng cậu và Cố Từ ở bên nhau."
Trịnh Vân Phàm: "..."
Anh ấy liếc mắt: "Tớ cảm ơn cậu, để lại cơ hội ước nguyện quý giá như vậy cho tớ."
"Đương nhiên." Cô cười rộ lên, trong mắt không ấm áp cũng không sáng sủa, "Tớ là thiên sứ nhỏ mà."
Đêm hôm đó bài hát mở lúc cầu nguyện là của Lương Tĩnh Như, giọng hát có cảm giác xưa cũ kia phảng phất như tình nhân nỉ non bên tai.
Câu hát kia là- vận mệnh thật hài hước, làm cho người yêu nhau đều trở nên trầm mặc.
Bởi vì câu nói kia, cô phát đi phát lại bài hát này rất lâu.
Vào mùa đông năm 2000, bài hát này trở thành công tắc cho tuyến nước mắt của cô.
Mà khoảnh khắc sao băng xẹt qua, thật ra cô đã ước ba điều ước.
Điều ước thứ nhất thế giới hòa bình, gia đình an khang.
Điều ước thứ hai nguyện trên đời người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
Điều ước thứ ba...
Ước cho Lục Tư Việt bình an vui vẻ, vạn sự như ý.
Danh sách chương