p class="watch-page-fiction-content">Giữa khuya, mười hai giờ đêm, Trịnh kiệt Luân ngồi trong phòng đặc quyền ở họp đêm.

Lục Tiến hiện tại không có ở Thành An, Phàm Dương vẫn chưa đến, chỉ có mỗi mình anh giữa căn phòng sang trọng phủ màu mạ đồng, anh ngồi trên sofa đệm màu đồng cao quý, toàn thân thả lỏng tựa vào sofa, để cho sofa mềm mại dần dần nuốt chửng cơ thể anh.



Trịnh Kiệt Luân nhã ra làn khói trắng, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay cháy tàn, bạc mâu thờ ơ nhìn khói thuốc bay lơ lửng trong không khí, bàn tay bỗng nắm lấy điếu thuốc, anh siết chặt điếu thuốc đang cháy kia vào trong lòng bàn tay.



Nắm chặt lòng bàn tay nghiền nát điếu thuốc gần tàn, thả lỏng bàn tay ra, điếu thuốc chỉ còn là một mẫu vụn nát rơi xuống sàn nhà cẩm thạch.



Tay nâng lên cầm lấy chai rượu đỏ, Trịnh Kiệt Luân ngửa đầu uống một ngụm lớn, rượu đỏ ngọt ngào rồi cay đắng cổ họng cũng chẳng khiến cho anh cảm thấy thoả mãn. Trịnh Kiệt Luân cầm chai rượu ngửa đầu uống ừng ực, uống qua vài ba hơi đã cạn sạch, đặt xuống chai rượu, anh lại thả người xuống sofa màu đồng cao quý.



Thư giãn đầu óc, cồn rượu dần dần ăn mòn cơ thể anh, anh vô lực tựa mình trên sofa, tay tùy ý mò vào túi quần, lấy ra hộp thuốc rồi lại châm ngồi, anh lại nằm lên sofa nhã khói thuốc, thế rồi nhìn khói bạc trắng bay bay giữa hư không.



Thân phân anh cao quý, thế nên cô chẳng dám tiến lên.



Chà, lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu với sự cao quý của chính mình.



Đổi lại là những người phụ nữ rất yêu thích quyền lực và tiền tài, họ vây lấy anh như một miếng mồi, có hàng ngàn hàng vạn người yêu mến sự cao quý của anh, chỉ mỗi mình cô lại không muốn.



Trịnh Kiệt Luân nhã ra làn khói, liếm vành môi, nhớ đến nụ hôn rướm vị máu vừa rồi, trái tim trở nên thật lặng.



Anh nhớ gương mặt cô lúc ấy, là cam chịu, là ủy khuất, là ấm ức tuột cùng.



Gương mặt cô nhỏ nhắn, trắng bệch đi vì sợ hãi, hai mi mắt lại đỏ hoe, ướt nhoè ngập trong làn nước mắt.



Cô ấm ức đến như thế cũng không hé răng ra nói chuyện, anh biết chắc chắn lúc đó nếu anh cứ ngông cuồng làm tới, cho dù anh có lột quần áo hay thâm chí cưỡng ép cắm vào người cô đi nữa. Cô một chữ cũng không hé miệng, chỉ cam chịu như thế mặc cho anh loạn.



Cô sẽ chẳng hé một lời nào.



Trịnh Kiệt Luân nâng tay cầm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, thuốc lá có thể xoa dịu tâm trí lại chẳng thể xoa dịu trái tim tê tái của anh.



Anh và cô quen nhau không lâu, anh đã muốn bảo bọc cô cả một đời, đêm đầu tiên, khi anh vuốt ve đến đôi bàn tay chai sạn ấy, anh đã muốn bảo vệ cô trong vòng tay của mình, bảo vệ cô khỏi những cơ cực nhọc nhằn bấy lâu.



Càng biết thêm nhiều về Tinh Lạc, anh càng muốn ôm ấp bảo bọc cô.



Thế giới ngoài kia đã quá khó khăn với cô rồi, chỉ cần có anh đây, anh có thể che chắn cho cô quãng đời còn lại.



Nhưng tiếc thay... Cô chẳng cho anh cơ hội bước tới.



Anh đã nói, không có tình cảm sau này sẽ có, tình cảm có thể vung đắp được. Đã nói rằng cứ chậm chậm mà yêu, anh không gấp, không ép buộc cô phải có tình cảm với anh ngay, từ từ chầm chậm mà yêu anh, chỉ cần để cho anh ở bên cạnh cô.



Anh yêu cô trước, cô từ từ mà yêu anh cũng được.



Thế nhưng mà, cuối cùng cơ hội cho anh cũng không có.



Cô nói anh cao quý, anh ở nơi mà cô với không tới, thế nên... Cơ hội để anh yêu cô cũng không có.



Vì bản thân anh quý trọng quá, cô không dám.



Cô nào có nghĩ rằng chính anh là kẻ bám lấy cô trước tiên, anh làm mọi cách để có một cơ hội ở bên cạnh cô, cuối cùng đều vô nghĩa. Cô gói gọn tất cả những cố gắng của anh vào trong hai chữ thân phận, cô chỉ nhìn thấy cao sang quý trọng trên người anh, chẳng hề nhìn thấy nổ lực theo đuổi của anh.



Trịnh Kiệt Luân trầm mặc, khói thuốc bạc trắng nghi ngút bao quanh dần nuốt chửng, dường như màn đêm cũng chẳng tĩnh lặng bằng anh.



Anh nhớ rõ lời cô ngày hôm ấy, giọng cô yếu ớt run rẩy, trên gương mặt đầy rẫy bi thương oán than.





Anh là Thành An hoa lệ, cô là Đông Nam bần hèn.



Cô gói gọn anh vào hoa lệ, cho dù anh nổ lực thế nào cũng bằng không.



Cô không nhớ đến đêm canh ba bên bếp lửa, anh cùng cô ngồi bên nhau, trước bếp lửa sưởi ấm nướng khoai lang, hoa lệ nào mà dùng tay không lót giấy bẻ khoai cho cô ăn. Cô cũng không nhớ đến ngày đó vui đùa bên cánh đồng ruộng, hoa lệ nào cố gắng trèo lên cây cao hái dừa cho cô và em nhỏ.



Cô chẳng nhớ đến giây phút anh và cô quây quần bên căn bếp nhỏ, chẳng nhớ đến những lúc vui vẻ bên nhau, cô chỉ... Gói anh vào hai từ hoa lệ.



Trịnh thiếu tướng, anh đâu phải ăn không ngồi rồi mà trèo lên cái chức này, anh cũng phải lao đầu vào công việc, anh cũng phải bán mạng lao vào mưa bom bão đạn những khi truy bắt khủng bố, phải lập bao nhiêu công mới lên được cái chức vị này.



Đúng rằng anh xuất thân danh giá, nhưng nếu anh chỉ là xuất thân là công tử Trịnh gia ăn không ngồi rồi, hưởng tiền từ cha mẹ thì cô có thể gói anh vào trong hoa lệ đó.



Anh cũng cố gắng kia mà, sao cô không suy xét cho anh?

Chỉ trách là tình cảm của cô và anh không đủ lớn, mà không, anh thậm chí còn chẳng biết trong lòng cô có giây phút nào đã thật sự rung động với anh không. Trong khi, cái bóng của Dư Hoà lớn như thế, tình cảm của cô và Dư Hoà đã hơn hai mươi năm, ngay từ đầu anh đã chẳng thể so bì với Dư Hoà.



Bì làm sao cho đặng, sánh làm sao mà bằng.



Hay thật, ví anh là Thành An hoa lệ, còn cô là Đông Nam bần hèn.



Thế thì để anh ví anh trong lòng cô, trong trái tim của cô.



Hoa lệ là Dư Hoà, cặn bã là anh.



Trịnh Kiệt Luân nhắm lại mi mắt, anh chìm trong làn khói bạc trắng, tái tê từ trong lòng ngực dần nứt nẻ tâm trí.



Cạch.



"Ặc..."



Phàm Dương vừa bước vào phòng, ngay lập tức nâng ta bịt mũi, anh quơ bàn tay xua đi khói thuốc, căn phòng như thể đang bốc cháy rồi a.



Họ Trịnh này muốn lao phổi chết đấy à?



Phàm Dương ho khụ, cố tình không đóng cửa phòng để giảm tải lượng khói thuốc, bước đi đến sofa, anh ngồi xuống sofa đối diện Trịnh Kiệt Luân.



Khói vẫn chưa thể giảm bớt, Phàm Dương cảm thấy cay mắt, nheo mày một cái cùng ho sặc.



"Khụ..."



Mùi thuốc lá này sẽ ám lên người anh mất, lát nữa trước khi về nhà, anh phải hạ nóc xe xuống, chạy hóng mát một vòng Thành An để phủi đi mùi thuốc lá, nếu không bà nhỏ mà ngửi thấy mùi thuốc lá từ người anh, nàng Ninh sẽ dỗi đến phụng phịu nọng lòi a.



Phàm Dương nhìn hàng loạt tàn thuốc bị vo nát rơi trên sàn, anh nheo mi, dò hỏi.



"Không thuận lợi sao? Đến mức nào mà cậu ra cái dạng này đấy?"



Phàm Dương có thể hình dung ra kế hoạch của Kiệt Luân không mấy thuận lợi, thế nhưng để Trịnh Kiệt Luân thành ra bộ dạng này thì phải đến mức nào đây.



Trịnh Kiệt Luân hít sâu một hơi, tay lại nắm chặt tàn thuốc đang cháy, vò nát lụi tàn thuốc trong lòng bàn tay, anh giọng anh nhẹ hững cất lên.



"Cậu nói xem... Vì sao chàng hoàng tử lại nhìn trúng nàng lọ lem?"





"Đột nhiên sao lại hỏi kỳ quặc như thế?" Phàm Dương ngạc nhiên, một cách không rành rỗi trả lời.



"Vì lọ lem đã khiêu vũ với hoàng tử trong đêm vũ hội."



Trịnh Kiệt Luân khẽ cười, mi mắt khép mở nhìn cậu bạn phía trước, đáp lại.



"Là vì lọ lem được mặc bộ váy xinh đẹp nhất, đi giày thủy tinh, cô ấy bảo như thế."



Trịnh Kiệt Luân lại nói.



"Cô ấy không phải nàng lọ lem, cho nên cô ấy có khoác váy xinh đẹp thế nào cũng không lộng lẫy, vì lọ lem không giống như cô ấy, lọ lem từ đầu đã lag con gái của ngài bá tước rồi."



Phàm Dương chau mày, một người ngoài cuộc như Phàm Dương chẳng thể hiểu được Trịnh Kiệt Luân đang nói điều gì.



"Cậu nói điên khùng cái gì rồi? Chuyện này thì có gì liên quan?"



Khói thuốc trong phòng tan đi, lộ ra ánh mắt đỏ hoe vì khói cay nồng trên mi mắt Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân kéo ra thành nụ cười thật dài.



"Cô ấy nói cô ấy bần hèn, cho nên danh phận Trịnh phu nhân quá lớn, cô ấy không dám nhận."



Trịnh Kiệt Luân bỗng nâng người ngồi dậy, anh hướng thẳng Phàm Dương, tay cầm lấy chai rượu đỏ, tay kia cầm khoá rượu, vừa mở rượu vừa nói.



"Cậu biết không, với cô ấy, tôi là một người rất vĩ đại, một người rất rất rất cao quý."



Mở xong khoá rượu, Trịnh Kiệt Luân thốt lên hai từ "Cao quý" một cách thật châm biếm.



"Cậu biết không, trong lòng cô ấy, tôi quý trọng đến nổi cô ấy rất bần hèn."



Phàm Dương chỉ biết nhúng nhẹ đôi vai, lắc nhẹ đầu, nói đỡ cho Tinh Lạc.



"Cô ấy sống như thế từ bé đến lớn, tính cách này của cô ấy hình thành vì cuộc sống cơ cực từ bé, cô ấy có suy nghĩ như thế cũng phải."



"Quan trọng là..."



Trịnh Kiệt Luân nâng mắt đen đỏ ngầu, tơ máu hằn hộc xiên xỏ con ngươi, gương mặt tuấn tú chẳng còn uy nghiêm, chỉ thấy oán giận đến bi thương cuối củng là bất lực.



"Cô ấy không chịu nhìn vào cố gắng của tôi.



Cậu biết đấy... Cô ấy và Dư Hoà có tình cảm hơn hai mươi năm, tôi chỉ mới đến với cô ấy vài ngày, tôi làm mọi cách giữ cô ấy bên mình, tôi cố gắng thu hút chú ý của cô ấy thế nhưng... Cô ấy không nhìn đến.



Cậu nghĩ thử xem... Giữa tình cảm lớn như thế, hơn hai mươi năm, tôi có lo sợ hay không?



Mẹ nó... Tôi sợ chứ, mới cố gắng thể hiện thật tốt trước mặt cô ấy, tôi còn chẳng mong đến chuyện cô ấy có tình cảm với tôi, tình cảm của cô ấy đã dành cho Dư Hoà, hiện tại chuyện cô ấy dành tình cảm cho tôi là chuyện mơ tưởng. Tôi chỉ mong cô ấy cho tôi một cơ hội, để cho tôi yêu cô ấy đi, cô ấy chậm chậm yêu tôi cũng được."



Trịnh Kiệt Luân bỗng cười khẩy một tiếng, giống như đang tự cười cợt chính mình.



"Đến cơ hội còn chẳng có, nói gì đến đòi hỏi tình cảm."



Có chàng trai, hẹn người mình thương một chiều gặp gỡ, muốn tặng cành, hồng rực rỡ tỏ chân tình, tiếc rằng người không đến. Hoa không trao, tình không tỏ, có gì mà đòi hỏi người thương tôi.



Trịnh Kiệt Luân cười trừ, bi ai trên mi mắt khuất sâu tăm tối.



"Vì tôi cao quý, nên cô ấy từ bỏ tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện