p class="watch-page-fiction-content">Tivi phát tin tức về chuyện kết hôn của Trịnh Kiệt Luân, Tinh Lạc trơ mắt nhìn màn hình tivi, nhìn bức ảnh phóng viên chụp được khi anh và vị tiểu thư họ Đổng cao quý kia bước ra khỏi cục dân chính, Tinh Lạc nhớ đến bữa cơm ngày hôm ấy.
Cha anh có nói sẽ cho anh nhanh nhanh kết hôn, và rồi đứa bé trong bụng cô sẽ trở thành con của anh và cô ấy, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tinh Lạc.
Nào là để bảo vệ cho bản thân Tinh Lạc, cho gia đình Tinh Lạc, cô phải hoàn toàn cắt đứt với đứa nhỏ.
Sẽ chẳng một ai hay biết chuyện đứa nhỏ này là con của cô, ngay sau khi cô sinh ra đứa bé, cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ của đứa bé.
Tinh Lạc thẫn thờ, nhìn gương mặt tuấn tú oai phong ấy sánh vai cùng một yêu kiều tiểu thư.
Thật phù hợp.
Đây mới là dáng vẻ anh nên có nhất, người con gái đó... Mới là người phù hợp đứng bên cạnh anh.
Tinh Lạc hạ mi mắt, gương mặt thất thần rũ xuống, khẽ nói bằng giọng thì thầm.
"Hai đứa chơi đi, chị hơi mệt, chị về phòng nghỉ."
Linh Lan trẻ thơ không nhận ra điểm lạ của chị, con bé tiếu tít đáp.
"Dạ."
Tinh Tiêu lén nhìn sắc mặt của chị, cậu thiếu niên âm thầm cười trộm, chờ chị đi vào gian nhà trong, cậu bé nhanh vội cầm điện thoại nhắn tin, thông báo kết quả cho Trịnh Kiệt Luân.
Bữa chín lúc 9 giờ tối, Tinh Lạc không xuống nhà bếp, bà Hồng phải mang đồ ăn vào phòng ngủ.
"Cô ơi."
Bà Hồng tay bê khây cơm canh nóng hổi thơm ngon, bà đứng bên giường nhắc nhở.
"Cô ơi cô, đến giờ dùng bữa rồi."
Tinh Lạc vẫn nằm trên giường, cô nằm nghiêng, thân thể cuộn tròn ôm lấy chiếc gối ôm mềm, mặt vùi vào trong gối, trước lời kêu gọi của bà Hồng, Tinh Lạc còn chẳng mở mắt, giọng nhỏ phản hồi lại.
"Bà để trên bàn đi, lát nữa con ăn sau."
Từ hôm bà Hồng đến đây chăm sóc Tinh Lạc, Tinh Lạc rất ngoan ngoãn dùng bữa đúng giờ, vì vậy mà bà Hồng cảm thấy rất thoải mái, không cần lo lắng chuyện bị ông bà, cậu chủ trách móc.
Lúc này, Tinh Lạc lại không muốn ăn, lần đầu tiên bà Hồng thấy Tinh Lạc như vậy, bà lo lắng hỏi.
"Cô sao vậy? Cô không khoẻ sao? Cô có cần bà Hồng gọi bác sĩ đến không?"
Bà Hồng được biết cô Tinh đây chính là người mang máu mủ của của cậu chủ, vậy nên sức khoẻ của cô Tinh rất quan trọng.
"Không, không cần."
Tinh Lạc đáp lời, cô khẽ xoay người nằm ngửa, mở ra mi mắt, nghiêng nhẹ đầu nhìn bà Hồng đứng bên mép giường, cô nói.
"Con chỉ chưa muốn ăn, lát nữa con ăn sau, bà Hồng cứ để trên bàn đi."
"Nếu vậy..."
Bà Hồng nhìn Tinh Lạc, nhìn lại khây cơm canh trên tay, bà lo lắng nói.
"Sợ lúc cô muốn ăn thì cơm canh nguội rồi, hay là bà Hồng mang xuống bếp để trong lò vi sóng giữ nhiệt vậy, khi nào cô muốn ăn thì xuống bếp mở lò ra mà lấy ăn."
Cách này giúp cho đồ ăn được giữ lâu mà không nguội lạnh, Tinh Lạc tùy tiện gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
"Dạ..."
Mi mắt Tinh Lạc mệt mỏi sụp xuống, hiện tại, cô không nuốt trôi bất kỳ thứ gì cả, cô chỉ muốn nằm ì một chỗ như thế mặc cho thời gian trôi.
Nằm nhắm mắt thật lâu nhưng lại chẳng thể đi vào giấc ngủ, hai bàn tay Tinh Lạc đặt trên bụng, bỗng nhiên tâm trí hiển thị lại hình ảnh anh sánh bước cùng người con gái khác, hai bên tai truyền đến giọng cô phóng viên đọc tin tức.
"Hôm nay, thiếu tướng Trịnh đã thông báo kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Đổng, phóng viên có ghi nhận được hình ảnh thiếu tướng Trịnh cùng đại tiểu thư Đổng gia cùng nhau đi vào cục dân chính để thực hiện thủ tục xác lập hôn nhân."
Đôi tay nằm trên bụng vô thức bấu lấy chăn, móng tay cắm chặt vào chăn mềm, đầu lông mày Tinh Lạc nhăn chặt lại, trái tim sâu trong lồng ngực bỗng nhiên lại kêu gào, một cổ cay xè từ mũi sộc lên mi mắt.
Tinh Lạc lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng bám ánh vàng cũ kỹ.
Trái tim cô vì sao lại hỗn loạn quá...
Rõ ràng mọi chuyện đều đi theo những gì mà cô mong muốn, là cô không muốn tiếp tục cùng anh, cũng chính cô cảm thấy anh và tiểu thư kia thật phù hợp.
Khi bọn họ sánh bước cùng nhau, bọn họ trở nên thật toả sáng, anh cùng cô ấy đi cùng nhau thật rực rỡ làm sao, mọi người đều sẽ tung hô, sẽ ngưỡng mộ.
Thế nhưng mà... Đâu đó sâu thẳm trong trái tim Tinh Lạc có một chút không cam lòng.
Đâu đó nơi trái tim thầm kín trong cô phủ nhận rực rỡ ấy.
Đâu đó... Rằng cô không muốn.
Tinh Lạc mím môi, cay nồng từ mũi sộc lên mi mắt, ẩm ướt thành lớp phù sương long lanh, Tinh Lạc hít sâu, mi mắt chớp nhẹ, sương long lanh theo cái chớp mắt chảy theo khéo mắt, lăn tăn chảy ngược trượt qua vành tai thấm xuống gối nằm.
Tinh Lạc nhanh vội nâng hai bàn tay lau đi hai hàng nước mắt kia, xoay người nằm nghiêng một phía, ôm lấy chiếc gối ôm, cơ thể lại cuộn tròn lại.
Cô nằm như thế rất lâu, lặng yên giữa căn phòng, kim đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, bà Hồng đã đi ra đi vào phòng ngủ của Tinh Lạc ba lần.
"Cô ơi, cô xuống dùng cơm đi, đã mười giờ rồi."
"Cô ơi, mười một giờ rồi, cô nên ăn một chút đi rồi hãy ngủ."
"Cô ơi, mười một giờ rưỡi rồi, hôm nay cô không ăn bữa tối sao?"
Lần thứ ba bà Hồng gọi, bà đứng bên cánh cửa, Tinh Lạc không có trả lời, nằm yên tĩnh với hơi thở đều đều mặc dù cô chưa hề ngủ.
"Cô ơi, ít ra cùng phải ăn một chút đi, cô thế này t..."
Bà Hồng đang nói, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai bà, lời bà đang nói bị nuốt ngược trở lại, bà Hồng xoay mặt nhìn người bên cạnh.
Nhận ra cậu chủ, bà Hồng liền nhỏ giọng thông báo.
"Cậu chủ, hôm nay cô ấy không ăn tối."
"Cháu biết rồi, bà đi nghỉ ngơi đi."
Trịnh Kiệt Luân gật gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ trên vai bà Hồng.
"Vậy... Bà Hồng về phòng đây, đồ ăn cho cô, bà để ở trong lò vi sóng."
Nói rồi bà Hồng lui ra ngoài, Trịnh Kiệt Luân bước vào phòng, tay nắm chốt cửa đóng lại.
Anh bước đến bên giường ngủ, biết cô vẫn chưa ngủ, anh ngồi xuống giường bên giường mà cô đang xoay lưng đi, nhìn tấm lưng vai nhỏ xoay đi, Trịnh Kiệt Luân giả vờ hỏi.
"Hôm nay em không thoải mái chỗ nào sao? Còn không ăn bữa tối."
Trịnh Kiệt Luân khẽ giọng trầm thấp ám thị.
"Em bỏ đói con tôi một bữa rồi."
Tinh Lạc nâng mi mắt, nhìn phía trước là góc phòng ngủ nhỏ của bản thân, giọng nói trầm thấp phía sau lưng, Tinh Lạc thở khẽ.
Đúng là một người cha tốt đi, lo lắng cho con từng bữa ăn, cô chỉ không ăn một bữa, anh đã đến đây kháng nghị rồi.
Tinh Lạc không trả lời, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn hỏi.
"Cơ thể đột nhiên không thoải mái hay là nghe tin tức nên không thoải mái."
Mặc dù sự thật nằm ở vế thứ hai, Tinh Lạc lại trả lời ở vế đầu tiên.
"Đột nhiên không thoải mái."
Cô sẽ không thừa nhận bản thân vì nghe được tin tức mà khó chịu, nếu thừa nhận như thế, điều đó sẽ lại đồng nghĩ với một cái gì đó.
Một thứ gì đó mà Tinh Lạc không muốn thừa nhận với anh.
"Thế à."
Trịnh Kiệt Luân nhếch mép cười, ánh mắt ngắm nhìn vai nhỏ vừa cưng chiều vừa ấm áp, tất nhiên cô chẳng thể nhìn thấy ánh mắt của anh đong đầy bao nhiêu tình ý. Trịnh Kiệt Luân nâng bàn tay chạm lên bã vai Tinh Lạc, lật Tinh Lạc nằm ngửa lại.
"Anh lại muốn gì nữa?"
Tinh Lạc bị lật lại, khó chịu dồn nén trong lòng phát lên thành tiếng cọc cằn.
Trịnh Kiệt Luân nhếch đầu lông mày, gương mặt tuấn tú ngạo nghễ nghiêng nhẹ, ngắm nhìn cô bằng ánh mắt ấm nóng.
"Mặc dù cũng chưa qua một tuần, em đã khó chịu rồi, xem ra một tuần tôi nên đến ôm ấp em hai lần mới đủ ha."
Tinh Lạc há ra, ngạc nhiên tròn mắt, miệng nhanh nhảo phản ứng lại.
"Anh nói điên nói khùng cái gì? Em không có cần anh ôm ấp."
Trịnh Kiệt Luân khà khà cười, rất tận hưởng dáng vẻ xù lông mao cau có của Tinh Lạc.
Cô rõ ràng là khó chịu vì tin tức, ấy vậy mà chẳng chịu thừa nhận, nếu thế thì anh cũng không ngại cùng cô vòng vo một chút.
Trịnh Kiệt Luân cười tà, bàn tay nâng lên cởi ra cúc áo trên cổ, nâng gối đi trên giường, anh đi xuống hạ thân Tinh Lạc, tà nịnh cầm hai bàn chân nhỏ của Tinh Lạc tách ra, sau đó chính mình luồng vào giữa hai chân cô.
"Này, này!"
Tinh Lạc vừa khó chịu vừa tức giận nâng người dậy, chân giơ lên đạp vào lồng ngực anh, bàn chân nhỏ đạp phịch vào một bên vòm ngực săn chắc, Trịnh Kiệt Luân phì cười.
"Em khó chịu đến như vậy a, chật chật, hôm nay phải tận tình an ủi em rồi."
Trịnh Kiệt Luân chen hai gối giữa chân Tinh Lạc, cơ thể nặng nề đè xuống, trấn áp cô dưới thân.
"Không có!"
Tinh Lạc oan ức la hét, hai tay vung thành nắm đấm đấm vào hai bên vòm ngực cứng rắn kia, cảm giác hệt như cô đang đánh nhau với một tản đá to, chỉ cảm thấy tay bị đau còn người kia không hề dịch chuyển.
Hai chân Tinh Lạc kẹp thân thể anh ở giữa, cô vung chân lên cũng chỉ có thể đá loạn không khí, miệng không ngừng la hét.
"Anh tránh ra! Tránh ra! Em không có cần anh an ủi!"
Trịnh Kiệt Luân đổi lại rất bình thản nâng cao khoé môi, ánh mắt tà nịnh nổi lên dục niệm, mặt anh cúi thấp, nụ hôn ấn xuống gò má Tinh Lạc, anh dần thấp nụ hôn trôi xuống cổ, bàn tay to phớt qua cổ áo Tinh Lạc, cúc áo bị cởi ra, anh hôn xuống xương thiên nga, hôn lên gò bồng đào căng mọng.
"Tránh..."
Nụ hôn ấn lên da thịt, liếm láp trên gò bồng đào dần xuống nụ hoa trên ngực, anh ngậm lấy một bên liếm láp, đầu lưỡi trêu đùa vẽ thành những vòng tròn bao bọc nụ hoa, tay kia tùy hứng nắm lấy một bên đòi mềm còn lại, anh nắm lấy, xoa tròn một vòng rồi nắn bóp.
Tinh Lạc nhăn mày, cơ thể vô lực run rẩy, tay đánh tay đấm không xong, cô đã phung phí sức lực một cách vô nghĩa, hai tay không còn sức buông xuống đệm, chính mình mềm nhũng nằm bất động.
Tự bản thân cô biết mình không nên hao phí sức lực với anh, từ đầu đã rõ ràng cô chống không nổi anh, Tinh Lạc yếu ớt cất giọng nhỏ.
"Em không cần anh..."
Lời nói của Tinh Lạc khiến cho hành động ngậm mút nụ hoa của Trịnh Kiệt Luân ngừng lại, bàn tay đang nắn đồi nhũ bên kia cũng ngừng, anh thả ra nụ hoa, nụ hoa hồng hào bóng loáng lớp nước, tay cũng thả ra đồi nhũ bị nhào đỏ ửng.
Anh nâng người ngắm nhìn gương mặt ấm ức của Tinh Lạc, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo ngắm nhìn cô, Trịnh Kiệt Luân hạ thấp người, gương mặt anh hạ thấp gần sát gương mặt Tinh Lạc. Hai người chỉ cách một tần không khí mỏng chóp mũi sẽ chạm, môi cũng sẽ chạm.
Khoảng cách gần sát, hơi thở của anh phủ xuống, anh thở ra, cô liền hít phải không khí của anh, giọng anh âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nuốt chửng Tinh Lạc.
"Em nghĩ... Tôi cần em sao?"
Trịnh Kiệt Luân nhếch đầu lông mày, khoé môi cũng đồng loạt nhếch cao thành nụ cười ngạo nghễ.
"Tôi chỉ cần đứa nhỏ."
Anh duật ra một hơi thở vừa sâu vừa dài.
"Em như thế này sẽ ảnh hưởng đến con đấy, thoải mái một chút đi, tôi giúp em thoải mái một chút."
Tinh Lạc mở to mắt nhìn, không thể hiểu được lý lẽ này từ đâu mà ra nữa.
"Em nói là em không..."
Tinh Lạc há miệng phản ứng, thế nhưng lời chưa nói hết đã bị Trịnh Kiệt Luân chặn miệng, những lời muốn nói ra lập tức nuốt ngược vào trong.
"Ưm..."
Cô chỉ vừa há miệng nói, Trịnh Kiệt Luân dùng miệng chặn lại, thừa lúc cái miệng nhỏ mấp mấy, lưỡi len lỏi đẩy vào, Tinh Lạc nhắm chặt mắt, từ chối thâm nhập cắn xuống.
Cô cắn vào lưỡi anh, Trịnh Kiệt Luân trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu, Tinh Lạc cắn xuống liền vội há miệng thả ra, cô cho rằng anh sẽ vì đau mà lui đi.
Không ngờ tới Trịnh Kiệt Luân vẫn không thoái lui, thậm chí anh còn ngông cuồng hơn, anh há miệng cắn lên môi dưới của Tinh Lạc, ngấu nghiến cắn vào cánh môi cô, Tinh Lạc nhíu chặt đầu lông mày, đau đớn rỉ ra thành tiếng.
"Ứm..."
Trịnh Kiệt Luân nghiến chặt răng cắn vào môi Tinh Lạc, môi dưới ứa máu, mùi máu tươi sộc vào miệng cả hai, Tinh Lạc rỉ ra thành tiếng khóc.
"Ô..."
Trịnh Kiệt Luân thả ra miệng Tinh Lạc, môi dưới sưng tấy ứa màu máu, anh phiến phức mắng một tiếng.
"Mẹ kiếp."
Trịnh Kiệt Luân lui người bước xuống giường, anh lườm mắt nhìn cô thảm hại mếu máo chùi nước mắt, vừa khó chịu vừa tức giận gằn giọng.
"Được thôi, tôi mặc em."
Dứt lời, Trịnh Kiệt Luân cũng dứt khoác rời khỏi phòng.
Còn tiếp...
(P/s í ôi, xót củ lạc cụa mụ quó.)
_ThanhDii
Cha anh có nói sẽ cho anh nhanh nhanh kết hôn, và rồi đứa bé trong bụng cô sẽ trở thành con của anh và cô ấy, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tinh Lạc.
Nào là để bảo vệ cho bản thân Tinh Lạc, cho gia đình Tinh Lạc, cô phải hoàn toàn cắt đứt với đứa nhỏ.
Sẽ chẳng một ai hay biết chuyện đứa nhỏ này là con của cô, ngay sau khi cô sinh ra đứa bé, cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ của đứa bé.
Tinh Lạc thẫn thờ, nhìn gương mặt tuấn tú oai phong ấy sánh vai cùng một yêu kiều tiểu thư.
Thật phù hợp.
Đây mới là dáng vẻ anh nên có nhất, người con gái đó... Mới là người phù hợp đứng bên cạnh anh.
Tinh Lạc hạ mi mắt, gương mặt thất thần rũ xuống, khẽ nói bằng giọng thì thầm.
"Hai đứa chơi đi, chị hơi mệt, chị về phòng nghỉ."
Linh Lan trẻ thơ không nhận ra điểm lạ của chị, con bé tiếu tít đáp.
"Dạ."
Tinh Tiêu lén nhìn sắc mặt của chị, cậu thiếu niên âm thầm cười trộm, chờ chị đi vào gian nhà trong, cậu bé nhanh vội cầm điện thoại nhắn tin, thông báo kết quả cho Trịnh Kiệt Luân.
Bữa chín lúc 9 giờ tối, Tinh Lạc không xuống nhà bếp, bà Hồng phải mang đồ ăn vào phòng ngủ.
"Cô ơi."
Bà Hồng tay bê khây cơm canh nóng hổi thơm ngon, bà đứng bên giường nhắc nhở.
"Cô ơi cô, đến giờ dùng bữa rồi."
Tinh Lạc vẫn nằm trên giường, cô nằm nghiêng, thân thể cuộn tròn ôm lấy chiếc gối ôm mềm, mặt vùi vào trong gối, trước lời kêu gọi của bà Hồng, Tinh Lạc còn chẳng mở mắt, giọng nhỏ phản hồi lại.
"Bà để trên bàn đi, lát nữa con ăn sau."
Từ hôm bà Hồng đến đây chăm sóc Tinh Lạc, Tinh Lạc rất ngoan ngoãn dùng bữa đúng giờ, vì vậy mà bà Hồng cảm thấy rất thoải mái, không cần lo lắng chuyện bị ông bà, cậu chủ trách móc.
Lúc này, Tinh Lạc lại không muốn ăn, lần đầu tiên bà Hồng thấy Tinh Lạc như vậy, bà lo lắng hỏi.
"Cô sao vậy? Cô không khoẻ sao? Cô có cần bà Hồng gọi bác sĩ đến không?"
Bà Hồng được biết cô Tinh đây chính là người mang máu mủ của của cậu chủ, vậy nên sức khoẻ của cô Tinh rất quan trọng.
"Không, không cần."
Tinh Lạc đáp lời, cô khẽ xoay người nằm ngửa, mở ra mi mắt, nghiêng nhẹ đầu nhìn bà Hồng đứng bên mép giường, cô nói.
"Con chỉ chưa muốn ăn, lát nữa con ăn sau, bà Hồng cứ để trên bàn đi."
"Nếu vậy..."
Bà Hồng nhìn Tinh Lạc, nhìn lại khây cơm canh trên tay, bà lo lắng nói.
"Sợ lúc cô muốn ăn thì cơm canh nguội rồi, hay là bà Hồng mang xuống bếp để trong lò vi sóng giữ nhiệt vậy, khi nào cô muốn ăn thì xuống bếp mở lò ra mà lấy ăn."
Cách này giúp cho đồ ăn được giữ lâu mà không nguội lạnh, Tinh Lạc tùy tiện gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
"Dạ..."
Mi mắt Tinh Lạc mệt mỏi sụp xuống, hiện tại, cô không nuốt trôi bất kỳ thứ gì cả, cô chỉ muốn nằm ì một chỗ như thế mặc cho thời gian trôi.
Nằm nhắm mắt thật lâu nhưng lại chẳng thể đi vào giấc ngủ, hai bàn tay Tinh Lạc đặt trên bụng, bỗng nhiên tâm trí hiển thị lại hình ảnh anh sánh bước cùng người con gái khác, hai bên tai truyền đến giọng cô phóng viên đọc tin tức.
"Hôm nay, thiếu tướng Trịnh đã thông báo kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Đổng, phóng viên có ghi nhận được hình ảnh thiếu tướng Trịnh cùng đại tiểu thư Đổng gia cùng nhau đi vào cục dân chính để thực hiện thủ tục xác lập hôn nhân."
Đôi tay nằm trên bụng vô thức bấu lấy chăn, móng tay cắm chặt vào chăn mềm, đầu lông mày Tinh Lạc nhăn chặt lại, trái tim sâu trong lồng ngực bỗng nhiên lại kêu gào, một cổ cay xè từ mũi sộc lên mi mắt.
Tinh Lạc lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng bám ánh vàng cũ kỹ.
Trái tim cô vì sao lại hỗn loạn quá...
Rõ ràng mọi chuyện đều đi theo những gì mà cô mong muốn, là cô không muốn tiếp tục cùng anh, cũng chính cô cảm thấy anh và tiểu thư kia thật phù hợp.
Khi bọn họ sánh bước cùng nhau, bọn họ trở nên thật toả sáng, anh cùng cô ấy đi cùng nhau thật rực rỡ làm sao, mọi người đều sẽ tung hô, sẽ ngưỡng mộ.
Thế nhưng mà... Đâu đó sâu thẳm trong trái tim Tinh Lạc có một chút không cam lòng.
Đâu đó nơi trái tim thầm kín trong cô phủ nhận rực rỡ ấy.
Đâu đó... Rằng cô không muốn.
Tinh Lạc mím môi, cay nồng từ mũi sộc lên mi mắt, ẩm ướt thành lớp phù sương long lanh, Tinh Lạc hít sâu, mi mắt chớp nhẹ, sương long lanh theo cái chớp mắt chảy theo khéo mắt, lăn tăn chảy ngược trượt qua vành tai thấm xuống gối nằm.
Tinh Lạc nhanh vội nâng hai bàn tay lau đi hai hàng nước mắt kia, xoay người nằm nghiêng một phía, ôm lấy chiếc gối ôm, cơ thể lại cuộn tròn lại.
Cô nằm như thế rất lâu, lặng yên giữa căn phòng, kim đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, bà Hồng đã đi ra đi vào phòng ngủ của Tinh Lạc ba lần.
"Cô ơi, cô xuống dùng cơm đi, đã mười giờ rồi."
"Cô ơi, mười một giờ rồi, cô nên ăn một chút đi rồi hãy ngủ."
"Cô ơi, mười một giờ rưỡi rồi, hôm nay cô không ăn bữa tối sao?"
Lần thứ ba bà Hồng gọi, bà đứng bên cánh cửa, Tinh Lạc không có trả lời, nằm yên tĩnh với hơi thở đều đều mặc dù cô chưa hề ngủ.
"Cô ơi, ít ra cùng phải ăn một chút đi, cô thế này t..."
Bà Hồng đang nói, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai bà, lời bà đang nói bị nuốt ngược trở lại, bà Hồng xoay mặt nhìn người bên cạnh.
Nhận ra cậu chủ, bà Hồng liền nhỏ giọng thông báo.
"Cậu chủ, hôm nay cô ấy không ăn tối."
"Cháu biết rồi, bà đi nghỉ ngơi đi."
Trịnh Kiệt Luân gật gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ trên vai bà Hồng.
"Vậy... Bà Hồng về phòng đây, đồ ăn cho cô, bà để ở trong lò vi sóng."
Nói rồi bà Hồng lui ra ngoài, Trịnh Kiệt Luân bước vào phòng, tay nắm chốt cửa đóng lại.
Anh bước đến bên giường ngủ, biết cô vẫn chưa ngủ, anh ngồi xuống giường bên giường mà cô đang xoay lưng đi, nhìn tấm lưng vai nhỏ xoay đi, Trịnh Kiệt Luân giả vờ hỏi.
"Hôm nay em không thoải mái chỗ nào sao? Còn không ăn bữa tối."
Trịnh Kiệt Luân khẽ giọng trầm thấp ám thị.
"Em bỏ đói con tôi một bữa rồi."
Tinh Lạc nâng mi mắt, nhìn phía trước là góc phòng ngủ nhỏ của bản thân, giọng nói trầm thấp phía sau lưng, Tinh Lạc thở khẽ.
Đúng là một người cha tốt đi, lo lắng cho con từng bữa ăn, cô chỉ không ăn một bữa, anh đã đến đây kháng nghị rồi.
Tinh Lạc không trả lời, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn hỏi.
"Cơ thể đột nhiên không thoải mái hay là nghe tin tức nên không thoải mái."
Mặc dù sự thật nằm ở vế thứ hai, Tinh Lạc lại trả lời ở vế đầu tiên.
"Đột nhiên không thoải mái."
Cô sẽ không thừa nhận bản thân vì nghe được tin tức mà khó chịu, nếu thừa nhận như thế, điều đó sẽ lại đồng nghĩ với một cái gì đó.
Một thứ gì đó mà Tinh Lạc không muốn thừa nhận với anh.
"Thế à."
Trịnh Kiệt Luân nhếch mép cười, ánh mắt ngắm nhìn vai nhỏ vừa cưng chiều vừa ấm áp, tất nhiên cô chẳng thể nhìn thấy ánh mắt của anh đong đầy bao nhiêu tình ý. Trịnh Kiệt Luân nâng bàn tay chạm lên bã vai Tinh Lạc, lật Tinh Lạc nằm ngửa lại.
"Anh lại muốn gì nữa?"
Tinh Lạc bị lật lại, khó chịu dồn nén trong lòng phát lên thành tiếng cọc cằn.
Trịnh Kiệt Luân nhếch đầu lông mày, gương mặt tuấn tú ngạo nghễ nghiêng nhẹ, ngắm nhìn cô bằng ánh mắt ấm nóng.
"Mặc dù cũng chưa qua một tuần, em đã khó chịu rồi, xem ra một tuần tôi nên đến ôm ấp em hai lần mới đủ ha."
Tinh Lạc há ra, ngạc nhiên tròn mắt, miệng nhanh nhảo phản ứng lại.
"Anh nói điên nói khùng cái gì? Em không có cần anh ôm ấp."
Trịnh Kiệt Luân khà khà cười, rất tận hưởng dáng vẻ xù lông mao cau có của Tinh Lạc.
Cô rõ ràng là khó chịu vì tin tức, ấy vậy mà chẳng chịu thừa nhận, nếu thế thì anh cũng không ngại cùng cô vòng vo một chút.
Trịnh Kiệt Luân cười tà, bàn tay nâng lên cởi ra cúc áo trên cổ, nâng gối đi trên giường, anh đi xuống hạ thân Tinh Lạc, tà nịnh cầm hai bàn chân nhỏ của Tinh Lạc tách ra, sau đó chính mình luồng vào giữa hai chân cô.
"Này, này!"
Tinh Lạc vừa khó chịu vừa tức giận nâng người dậy, chân giơ lên đạp vào lồng ngực anh, bàn chân nhỏ đạp phịch vào một bên vòm ngực săn chắc, Trịnh Kiệt Luân phì cười.
"Em khó chịu đến như vậy a, chật chật, hôm nay phải tận tình an ủi em rồi."
Trịnh Kiệt Luân chen hai gối giữa chân Tinh Lạc, cơ thể nặng nề đè xuống, trấn áp cô dưới thân.
"Không có!"
Tinh Lạc oan ức la hét, hai tay vung thành nắm đấm đấm vào hai bên vòm ngực cứng rắn kia, cảm giác hệt như cô đang đánh nhau với một tản đá to, chỉ cảm thấy tay bị đau còn người kia không hề dịch chuyển.
Hai chân Tinh Lạc kẹp thân thể anh ở giữa, cô vung chân lên cũng chỉ có thể đá loạn không khí, miệng không ngừng la hét.
"Anh tránh ra! Tránh ra! Em không có cần anh an ủi!"
Trịnh Kiệt Luân đổi lại rất bình thản nâng cao khoé môi, ánh mắt tà nịnh nổi lên dục niệm, mặt anh cúi thấp, nụ hôn ấn xuống gò má Tinh Lạc, anh dần thấp nụ hôn trôi xuống cổ, bàn tay to phớt qua cổ áo Tinh Lạc, cúc áo bị cởi ra, anh hôn xuống xương thiên nga, hôn lên gò bồng đào căng mọng.
"Tránh..."
Nụ hôn ấn lên da thịt, liếm láp trên gò bồng đào dần xuống nụ hoa trên ngực, anh ngậm lấy một bên liếm láp, đầu lưỡi trêu đùa vẽ thành những vòng tròn bao bọc nụ hoa, tay kia tùy hứng nắm lấy một bên đòi mềm còn lại, anh nắm lấy, xoa tròn một vòng rồi nắn bóp.
Tinh Lạc nhăn mày, cơ thể vô lực run rẩy, tay đánh tay đấm không xong, cô đã phung phí sức lực một cách vô nghĩa, hai tay không còn sức buông xuống đệm, chính mình mềm nhũng nằm bất động.
Tự bản thân cô biết mình không nên hao phí sức lực với anh, từ đầu đã rõ ràng cô chống không nổi anh, Tinh Lạc yếu ớt cất giọng nhỏ.
"Em không cần anh..."
Lời nói của Tinh Lạc khiến cho hành động ngậm mút nụ hoa của Trịnh Kiệt Luân ngừng lại, bàn tay đang nắn đồi nhũ bên kia cũng ngừng, anh thả ra nụ hoa, nụ hoa hồng hào bóng loáng lớp nước, tay cũng thả ra đồi nhũ bị nhào đỏ ửng.
Anh nâng người ngắm nhìn gương mặt ấm ức của Tinh Lạc, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo ngắm nhìn cô, Trịnh Kiệt Luân hạ thấp người, gương mặt anh hạ thấp gần sát gương mặt Tinh Lạc. Hai người chỉ cách một tần không khí mỏng chóp mũi sẽ chạm, môi cũng sẽ chạm.
Khoảng cách gần sát, hơi thở của anh phủ xuống, anh thở ra, cô liền hít phải không khí của anh, giọng anh âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nuốt chửng Tinh Lạc.
"Em nghĩ... Tôi cần em sao?"
Trịnh Kiệt Luân nhếch đầu lông mày, khoé môi cũng đồng loạt nhếch cao thành nụ cười ngạo nghễ.
"Tôi chỉ cần đứa nhỏ."
Anh duật ra một hơi thở vừa sâu vừa dài.
"Em như thế này sẽ ảnh hưởng đến con đấy, thoải mái một chút đi, tôi giúp em thoải mái một chút."
Tinh Lạc mở to mắt nhìn, không thể hiểu được lý lẽ này từ đâu mà ra nữa.
"Em nói là em không..."
Tinh Lạc há miệng phản ứng, thế nhưng lời chưa nói hết đã bị Trịnh Kiệt Luân chặn miệng, những lời muốn nói ra lập tức nuốt ngược vào trong.
"Ưm..."
Cô chỉ vừa há miệng nói, Trịnh Kiệt Luân dùng miệng chặn lại, thừa lúc cái miệng nhỏ mấp mấy, lưỡi len lỏi đẩy vào, Tinh Lạc nhắm chặt mắt, từ chối thâm nhập cắn xuống.
Cô cắn vào lưỡi anh, Trịnh Kiệt Luân trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu, Tinh Lạc cắn xuống liền vội há miệng thả ra, cô cho rằng anh sẽ vì đau mà lui đi.
Không ngờ tới Trịnh Kiệt Luân vẫn không thoái lui, thậm chí anh còn ngông cuồng hơn, anh há miệng cắn lên môi dưới của Tinh Lạc, ngấu nghiến cắn vào cánh môi cô, Tinh Lạc nhíu chặt đầu lông mày, đau đớn rỉ ra thành tiếng.
"Ứm..."
Trịnh Kiệt Luân nghiến chặt răng cắn vào môi Tinh Lạc, môi dưới ứa máu, mùi máu tươi sộc vào miệng cả hai, Tinh Lạc rỉ ra thành tiếng khóc.
"Ô..."
Trịnh Kiệt Luân thả ra miệng Tinh Lạc, môi dưới sưng tấy ứa màu máu, anh phiến phức mắng một tiếng.
"Mẹ kiếp."
Trịnh Kiệt Luân lui người bước xuống giường, anh lườm mắt nhìn cô thảm hại mếu máo chùi nước mắt, vừa khó chịu vừa tức giận gằn giọng.
"Được thôi, tôi mặc em."
Dứt lời, Trịnh Kiệt Luân cũng dứt khoác rời khỏi phòng.
Còn tiếp...
(P/s í ôi, xót củ lạc cụa mụ quó.)
_ThanhDii
Danh sách chương