Từ nhỏ, Hứa Hân Tuyết đã hiểu rõ một điều: gia đình và cha mẹ của cô sẽ không thể cho cô bất kỳ sự hỗ trợ nào trên con đường tương lai.
Khi lên năm tuổi, ông bà nội vẫn còn sống. Cô từng đầy háo hức theo cha mẹ về quê ăn Tết, nhưng lại chứng kiến cảnh ông nội lén bỏ bao lì xì vào túi của em trai và hai người anh em họ, còn dặn em cô phải giấu kỹ, đừng để chị thấy, kẻo bị giật mất.
Sau bữa cơm Tết, bà nội tặng em cô một túi kẹo Tết, trong đó có cả thịt kho, thứ chỉ có dịp này mới được ăn. Còn cô thì chỉ nhận được một quả trứng vịt nhuộm đỏ bằng chỉ đỏ.
Lớn hơn một chút, đi học, mẹ cô thường hỏi con chơi với ai, luôn dặn phải chơi với những bạn học giỏi, vì “vật họp theo loài”. Chỉ có chơi với những bạn có thành tích tốt, cô mới có thể tiến bộ.
Cô bị ép buộc phải hoà nhập vào hình mẫu “học sinh giỏi” mà thầy cô yêu quý, phụ huynh ngợi khen. Cô bị ép buộc phải lấy lòng những bạn nữ nhà giàu, thỉnh thoảng hào phóng mua đồ ăn vặt cho cả lớp, nhưng… cô chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Ở cái tuổi mà những bé gái rất yêu cái đẹp, người khác mặc váy hoa rực rỡ sắc màu, thì cô lại mặc quần áo cũ không biết là do bà chị họ nào truyền lại. Người khác cài kẹp tóc dâu tây đỏ tươi, cô chỉ có một sợi dây buộc tóc đen cũ kỹ, sắp đứt.
Vì thế, dù cô có cố cười nhiều đến mấy, cố lấy lòng mọi người ra sao, thì đám bạn đó vẫn không thích cô. Sau lưng, họ gọi cô là con nhà nghèo, con ký sinh, đeo bám.
Sau đó, khi học sơ trung, cả nhà chuyển đến một nơi khác sống. Cô đã học được cách che giấu hoàn toàn xuất thân của mình. Cô cố gắng bắt chước cách ăn nói, hành xử của những học sinh nhà giàu. Những bạn học mới đơn thuần, hoàn toàn không nghi ngờ gì cô.
Nam Cung Tư Uyển
Khi lên cấp ba, cha cô lâm bệnh nặng. Trong nhà phải bán hết tất cả tài sản đáng giá, nhưng vẫn không đủ tiền nuôi hai đứa con đi học.
Hứa Hân Tuyết là người đầu tiên bị mẹ yêu cầu nghỉ học. Cô không hề do dự mà lập tức rời khỏi gia đình đó.
Cô biết rõ ý của mẹ mình: trong nhà không thể nuôi nổi hai đứa con cùng học tiếp. Vậy nên, là con trai Hứa Tầm Đông được phép tiếp tục đi học, còn cô thì phải nghỉ học để đi làm. Với ngoại hình của mình, ở Cảng Thành cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tạm ổn, làm vài năm sẽ có người đàn ông lớn tuổi hơn, dành dụm được một chút tiền, cầu hôn cô. Đến lúc đó sính lễ mang về cho nhà họ Hứa, tình cảnh nghèo khổ của gia đình có thể sẽ được cải thiện, em trai cũng có thể tiếp tục học hành.
Kế hoạch đó, nhìn qua thì đúng là không tệ chỉ cần hy sinh một mình cô là có thể giải quyết được không ít rắc rối. Nếu cô là Hứa Tầm Đông, có lẽ cũng sẽ thấy mẹ tính toán chẳng có gì sai.
Nhưng vấn đề là cô là Hứa Hân Tuyết, là người phải bị hy sinh trong kế hoạch đó.
Dựa vào đâu mà cô phải đánh đổi cả đời mình chỉ để đổi lấy tương lai cho một đứa em trai từ nhỏ đã luôn được ưu ái trong nhà? Nếu cái gọi là “người nhà” đã muốn vứt bỏ cô thì việc cô vứt bỏ lại họ, cũng hoàn toàn hợp lý.
Khi Lục Thính An và nhóm người tìm thấy Hứa Hân Tuyết, cô đang ở phòng nhạc cụ của trường với Điền La Trung.
Trong phòng có một cây đàn dương cầm cũ, bình thường chỉ khi thầy giáo dạy nhạc thì mới được dùng đến. Gần đây trường chuẩn bị tham gia một buổi dạ hội nghệ thuật liên kết với Đại học Cảng Thành, Hứa Hân Tuyết được chọn biểu diễn piano. Vì vậy trong thời gian này, thầy giáo đã đặc cách cho cô sử dụng riêng căn phòng này để luyện tập.
Khi Lục Thính An gõ cửa, Điền La Trung đang nắm tay Hứa Hân Tuyết đầy thân mật.
Hẹn hò bị người lạ bất ngờ cắt ngang, anh ta cau mày không vui mà quay đầu lại nhìn. Nhưng khi thấy người đứng trước cửa là Cố Ứng Châu, nếp nhăn giữa trán anh còn chưa kịp giãn ra thì khoé môi đã nhếch lên.
“Sếp Cố? Các người sao lại đến đây? Còn chuyện gì muốn hỏi Hân Tuyết sao?”
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ đứng ở cửa, hướng về phía Hứa Hân Tuyết:
“Hứa tiểu thư, liên quan đến nghi phạm g.i.ế.c hại Trần Thời Hữu, cảnh sát vẫn còn vài điểm cần làm rõ với cô. Có thể đổi sang một nơi khác để nói chuyện không?”
Hứa Hân Tuyết đang ngồi trước cây đàn, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu xuống, phủ lên người cô, khiến cô trông dịu dàng và đẹp đẽ lạ thường.
Trên mặt cô là một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo chút áy náy:
“Tôi không biết vì sao các anh cứ khăng khăng tin rằng tôi và bạn học Trần quan hệ rất tốt, nhưng thật ra tôi với cậu ấy…”
Cố Ứng Châu ngắt lời:
“Một tiếng trước chúng tôi đã đến gặp mẹ và em trai cô.”
Ngón tay đang lướt nhẹ trên phím đàn của Hứa Hân Tuyết đột ngột khựng lại, một âm thanh vang lên chói tai từ đàn piano, khiến cả người cô khẽ run rẩy.
Điền La Trung kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng:
“Hân Tuyết, em còn có em trai sao? Không phải em nói bác trai bác gái chỉ có một mình em thôi à?”
Nụ cười của Hứa Hân Tuyết trở nên gượng gạo, cô giải thích với Điền La Trung:
“Chắc đang nói đến em họ em thôi.”
Rồi cô đứng lên, đi vòng qua bạn trai, nhìn về phía Cố Ứng Châu với ánh mắt khẩn cầu:
“Phòng bên cạnh là phòng nhạc cụ phụ, chúng ta sang đó nói chuyện đi.”
Cố Ứng Châu hơi nghiêng người nhường đường:
“Mời.”
Điền La Trung thấy vậy vội vã muốn đi theo:
“Em ấy nhát gan, nếu chỉ có một mình phải đối mặt với mấy chuyện này, chắc chắn sẽ sợ hãi.”
Lục Thính An: “……”
Cậu dùng ánh mắt kiểu “anh đang phát rồ gì đấy?” đánh giá Điền La Trung từ trên xuống dưới vài lần, sau đó chậm rãi, đầy ẩn ý nói:
“Cô ấy gan lớn hơn anh tưởng nhiều đấy.”
Nói xong, cậu cũng quay người rời khỏi phòng học nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Hân Tuyết cúi đầu ngồi trên ghế, nhẹ giọng hỏi:
“Các anh… đã biết hết rồi sao?”
Ngón tay cô khẽ siết lấy vạt váy, cảm giác khó xử đến mức ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ lên. Cô biết mình là người hư vinh, từ trước đến nay chỉ chủ động làm thân với những người bạn có gia cảnh khá giả. Kiểu người như Cố Ứng Châu chính là hình mẫu lý tưởng mà cô luôn muốn tiếp cận, muốn leo lên.
Cô đã cực kỳ cẩn thận để che giấu tất cả suốt thời gian qua, xây dựng nên một hình tượng con gái nhà giàu hoàn mỹ trong mắt mọi người. Vậy mà không ngờ, người đầu tiên vạch trần sự dối trá của cô lại chính là kiểu người mà cô thích nhất.
Nghĩ đến việc mới chỉ hơn một giờ trước, cô lại một lần nữa bị mẹ mình “bán đứng”, Hứa Hân Tuyết thậm chí không còn sức để biện minh. Cô chỉ nhàn nhạt nói:
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi.”
Cố Ứng Châu không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
“Chúng tôi đã tìm thấy một chiếc đồng hồ nam tại nhà cô…”
Hứa Hân Tuyết mỉm cười nhìn anh, nhưng trong đáy mắt lại không hề có lấy một chút ý cười.
“Nơi đó không phải nhà tôi.”
Cố Ứng Châu không lay chuyển:
“Chiếc đồng hồ đó là cô tặng cho em trai cô. Vì sao lại tặng nó?”
“Chị gái tặng em trai một cái đồng hồ thì có gì đáng để hỏi?” Hứa Hân Tuyết cười tự giễu “Huống hồ với hoàn cảnh gia đình như tôi, anh nghĩ nếu tôi không cho họ chút lợi lộc, họ sẽ dễ dàng để tôi làm những điều mình muốn sao?”
Đằng sau một lời nói dối thường là vô số lời nói dối khác để che đậy. Cô muốn đóng giả làm tiểu thư nhà giàu, thì cũng cần hai người kia phối hợp diễn cùng. Để bịt miệng họ, suốt những năm qua, cô âm thầm gửi về nhà không ít tiền và quà cáp.
Họ rõ ràng cũng hiểu rằng chỉ khi cô gả vào nhà giàu, cả nhà mới có thể đổi đời, nên ở ngoài thì giả vờ như không hề quen biết.
Không ngờ mối quan hệ tưởng đã giấu kín như vậy, lại bị phanh phui chỉ vì một chiếc đồng hồ.
Cố Ứng Châu chẳng hề quan tâm đến chuyện riêng nhà cô, anh chỉ truy hỏi về chiếc đồng hồ:
“Vậy chiếc đồng hồ đó, ai đã đưa cho cô?”
Hứa Hân Tuyết quay đầu tránh ánh mắt anh:
“Tôi tự mua.”
Cố Ứng Châu lạnh mặt, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dù khi phá án anh nổi tiếng điềm tĩnh, nhưng liên tục bị người ta coi như trò đùa, anh cũng không thể nhịn được nữa. Mọi mô tả về hung thủ đều rất khớp, vậy mà vẫn có người muốn qua mặt anh? “Chiếc đồng hồ cô tặng em trai mình khi bị chúng tôi thu giữ vẫn còn dính máu, cô nói là đồng hồ mới mua, vậy m.á.u ở đâu ra?”
Giọng Cố Ứng Châu lạnh băng:
“Hứa tiểu thư, cô rõ ràng biết hung thủ là ai mà vẫn cố tình vòng vo, tôi hoàn toàn có thể bắt cô với tội danh che giấu tội phạm. Hay là cô định nhận luôn tội g.i.ế.c người? Cô còn nhớ đôi hoa tai trân châu mà Điền tiên sinh tặng cô chứ? Chiếc bị mất, chúng tôi đã tìm thấy rồi.”
“Anh… sao anh biết?” Hứa Hân Tuyết ngẩng đầu, không thể tin nổi. Nhưng rất nhanh, cô đã nhận ra. Ngày hôm đó cô tưởng mình đánh rơi hoa tai ở trường học… nhưng thực ra, là rơi ở nhà Trần Thời Hữu!
Tấm màn cuối cùng bị vén lên, Hứa Hân Tuyết không còn sức chống đỡ nữa, đành buông xuôi, mệt mỏi thừa nhận tất cả:
“Chiếc đồng hồ đó… là bác sĩ Chu tặng tôi.”
“Bác sĩ Chu là ai?”
“Phòng tư vấn tâm lý, Chu Thần…”
Cảng Thành
Ngành tâm lý học ở Cảng Thành bắt đầu được du nhập từ khoảng 10 đến 20 năm trước, nhưng đến nay vẫn chưa được xã hội xem trọng. Ngay cả trong những nơi tiên tiến như Đại học Cảng Minh, phòng tư vấn tâm lý cũng rất ít người lui tới.
Chu Thần là một bác sĩ tâm lý, và mọi chuyện dường như đều có lời giải từ đó.
Trong nhật ký, Trần Thời Hữu từng viết muốn “gặp lại”, rồi lại “không thể gặp”, hóa ra là mang ý nghĩa như vậy.
Đáng tiếc là trước đó không ai nhận ra tình trạng tâm lý của Trần Thời Hữu vốn đã bất ổn. Vì thế, họ đã bỏ qua khả năng rất lớn, cậu ấy có thể từng cố gắng cứu lấy chính mình.
Dưới sự dẫn đường của Hứa Hân Tuyết, ba người Cố Ứng Châu đi bộ vài trăm mét, băng qua hai dãy giảng đường mới đến được phòng tư vấn tâm lý.
Phòng tư vấn chỉ là một căn phòng học cũ kỹ, trước cửa dán một tấm bảng nhỏ, trên đó dán một tờ giấy trắng viết tên “Chu Thần”.
Nơi này rất vắng vẻ, nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài vài độ.
Khi cảnh sát đến, Chu Thần đang vừa mở hộp cơm tối. Nhìn thấy mấy người đứng trước cửa và đặc biệt là Hứa Hân Tuyết đứng ở cuối cùng. Anh ta thoáng ngẩn người, rồi ngay sau đó sắc mặt đại biến.
Khi lên năm tuổi, ông bà nội vẫn còn sống. Cô từng đầy háo hức theo cha mẹ về quê ăn Tết, nhưng lại chứng kiến cảnh ông nội lén bỏ bao lì xì vào túi của em trai và hai người anh em họ, còn dặn em cô phải giấu kỹ, đừng để chị thấy, kẻo bị giật mất.
Sau bữa cơm Tết, bà nội tặng em cô một túi kẹo Tết, trong đó có cả thịt kho, thứ chỉ có dịp này mới được ăn. Còn cô thì chỉ nhận được một quả trứng vịt nhuộm đỏ bằng chỉ đỏ.
Lớn hơn một chút, đi học, mẹ cô thường hỏi con chơi với ai, luôn dặn phải chơi với những bạn học giỏi, vì “vật họp theo loài”. Chỉ có chơi với những bạn có thành tích tốt, cô mới có thể tiến bộ.
Cô bị ép buộc phải hoà nhập vào hình mẫu “học sinh giỏi” mà thầy cô yêu quý, phụ huynh ngợi khen. Cô bị ép buộc phải lấy lòng những bạn nữ nhà giàu, thỉnh thoảng hào phóng mua đồ ăn vặt cho cả lớp, nhưng… cô chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Ở cái tuổi mà những bé gái rất yêu cái đẹp, người khác mặc váy hoa rực rỡ sắc màu, thì cô lại mặc quần áo cũ không biết là do bà chị họ nào truyền lại. Người khác cài kẹp tóc dâu tây đỏ tươi, cô chỉ có một sợi dây buộc tóc đen cũ kỹ, sắp đứt.
Vì thế, dù cô có cố cười nhiều đến mấy, cố lấy lòng mọi người ra sao, thì đám bạn đó vẫn không thích cô. Sau lưng, họ gọi cô là con nhà nghèo, con ký sinh, đeo bám.
Sau đó, khi học sơ trung, cả nhà chuyển đến một nơi khác sống. Cô đã học được cách che giấu hoàn toàn xuất thân của mình. Cô cố gắng bắt chước cách ăn nói, hành xử của những học sinh nhà giàu. Những bạn học mới đơn thuần, hoàn toàn không nghi ngờ gì cô.
Nam Cung Tư Uyển
Khi lên cấp ba, cha cô lâm bệnh nặng. Trong nhà phải bán hết tất cả tài sản đáng giá, nhưng vẫn không đủ tiền nuôi hai đứa con đi học.
Hứa Hân Tuyết là người đầu tiên bị mẹ yêu cầu nghỉ học. Cô không hề do dự mà lập tức rời khỏi gia đình đó.
Cô biết rõ ý của mẹ mình: trong nhà không thể nuôi nổi hai đứa con cùng học tiếp. Vậy nên, là con trai Hứa Tầm Đông được phép tiếp tục đi học, còn cô thì phải nghỉ học để đi làm. Với ngoại hình của mình, ở Cảng Thành cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tạm ổn, làm vài năm sẽ có người đàn ông lớn tuổi hơn, dành dụm được một chút tiền, cầu hôn cô. Đến lúc đó sính lễ mang về cho nhà họ Hứa, tình cảnh nghèo khổ của gia đình có thể sẽ được cải thiện, em trai cũng có thể tiếp tục học hành.
Kế hoạch đó, nhìn qua thì đúng là không tệ chỉ cần hy sinh một mình cô là có thể giải quyết được không ít rắc rối. Nếu cô là Hứa Tầm Đông, có lẽ cũng sẽ thấy mẹ tính toán chẳng có gì sai.
Nhưng vấn đề là cô là Hứa Hân Tuyết, là người phải bị hy sinh trong kế hoạch đó.
Dựa vào đâu mà cô phải đánh đổi cả đời mình chỉ để đổi lấy tương lai cho một đứa em trai từ nhỏ đã luôn được ưu ái trong nhà? Nếu cái gọi là “người nhà” đã muốn vứt bỏ cô thì việc cô vứt bỏ lại họ, cũng hoàn toàn hợp lý.
Khi Lục Thính An và nhóm người tìm thấy Hứa Hân Tuyết, cô đang ở phòng nhạc cụ của trường với Điền La Trung.
Trong phòng có một cây đàn dương cầm cũ, bình thường chỉ khi thầy giáo dạy nhạc thì mới được dùng đến. Gần đây trường chuẩn bị tham gia một buổi dạ hội nghệ thuật liên kết với Đại học Cảng Thành, Hứa Hân Tuyết được chọn biểu diễn piano. Vì vậy trong thời gian này, thầy giáo đã đặc cách cho cô sử dụng riêng căn phòng này để luyện tập.
Khi Lục Thính An gõ cửa, Điền La Trung đang nắm tay Hứa Hân Tuyết đầy thân mật.
Hẹn hò bị người lạ bất ngờ cắt ngang, anh ta cau mày không vui mà quay đầu lại nhìn. Nhưng khi thấy người đứng trước cửa là Cố Ứng Châu, nếp nhăn giữa trán anh còn chưa kịp giãn ra thì khoé môi đã nhếch lên.
“Sếp Cố? Các người sao lại đến đây? Còn chuyện gì muốn hỏi Hân Tuyết sao?”
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ đứng ở cửa, hướng về phía Hứa Hân Tuyết:
“Hứa tiểu thư, liên quan đến nghi phạm g.i.ế.c hại Trần Thời Hữu, cảnh sát vẫn còn vài điểm cần làm rõ với cô. Có thể đổi sang một nơi khác để nói chuyện không?”
Hứa Hân Tuyết đang ngồi trước cây đàn, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu xuống, phủ lên người cô, khiến cô trông dịu dàng và đẹp đẽ lạ thường.
Trên mặt cô là một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo chút áy náy:
“Tôi không biết vì sao các anh cứ khăng khăng tin rằng tôi và bạn học Trần quan hệ rất tốt, nhưng thật ra tôi với cậu ấy…”
Cố Ứng Châu ngắt lời:
“Một tiếng trước chúng tôi đã đến gặp mẹ và em trai cô.”
Ngón tay đang lướt nhẹ trên phím đàn của Hứa Hân Tuyết đột ngột khựng lại, một âm thanh vang lên chói tai từ đàn piano, khiến cả người cô khẽ run rẩy.
Điền La Trung kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng:
“Hân Tuyết, em còn có em trai sao? Không phải em nói bác trai bác gái chỉ có một mình em thôi à?”
Nụ cười của Hứa Hân Tuyết trở nên gượng gạo, cô giải thích với Điền La Trung:
“Chắc đang nói đến em họ em thôi.”
Rồi cô đứng lên, đi vòng qua bạn trai, nhìn về phía Cố Ứng Châu với ánh mắt khẩn cầu:
“Phòng bên cạnh là phòng nhạc cụ phụ, chúng ta sang đó nói chuyện đi.”
Cố Ứng Châu hơi nghiêng người nhường đường:
“Mời.”
Điền La Trung thấy vậy vội vã muốn đi theo:
“Em ấy nhát gan, nếu chỉ có một mình phải đối mặt với mấy chuyện này, chắc chắn sẽ sợ hãi.”
Lục Thính An: “……”
Cậu dùng ánh mắt kiểu “anh đang phát rồ gì đấy?” đánh giá Điền La Trung từ trên xuống dưới vài lần, sau đó chậm rãi, đầy ẩn ý nói:
“Cô ấy gan lớn hơn anh tưởng nhiều đấy.”
Nói xong, cậu cũng quay người rời khỏi phòng học nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Hân Tuyết cúi đầu ngồi trên ghế, nhẹ giọng hỏi:
“Các anh… đã biết hết rồi sao?”
Ngón tay cô khẽ siết lấy vạt váy, cảm giác khó xử đến mức ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ lên. Cô biết mình là người hư vinh, từ trước đến nay chỉ chủ động làm thân với những người bạn có gia cảnh khá giả. Kiểu người như Cố Ứng Châu chính là hình mẫu lý tưởng mà cô luôn muốn tiếp cận, muốn leo lên.
Cô đã cực kỳ cẩn thận để che giấu tất cả suốt thời gian qua, xây dựng nên một hình tượng con gái nhà giàu hoàn mỹ trong mắt mọi người. Vậy mà không ngờ, người đầu tiên vạch trần sự dối trá của cô lại chính là kiểu người mà cô thích nhất.
Nghĩ đến việc mới chỉ hơn một giờ trước, cô lại một lần nữa bị mẹ mình “bán đứng”, Hứa Hân Tuyết thậm chí không còn sức để biện minh. Cô chỉ nhàn nhạt nói:
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi.”
Cố Ứng Châu không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
“Chúng tôi đã tìm thấy một chiếc đồng hồ nam tại nhà cô…”
Hứa Hân Tuyết mỉm cười nhìn anh, nhưng trong đáy mắt lại không hề có lấy một chút ý cười.
“Nơi đó không phải nhà tôi.”
Cố Ứng Châu không lay chuyển:
“Chiếc đồng hồ đó là cô tặng cho em trai cô. Vì sao lại tặng nó?”
“Chị gái tặng em trai một cái đồng hồ thì có gì đáng để hỏi?” Hứa Hân Tuyết cười tự giễu “Huống hồ với hoàn cảnh gia đình như tôi, anh nghĩ nếu tôi không cho họ chút lợi lộc, họ sẽ dễ dàng để tôi làm những điều mình muốn sao?”
Đằng sau một lời nói dối thường là vô số lời nói dối khác để che đậy. Cô muốn đóng giả làm tiểu thư nhà giàu, thì cũng cần hai người kia phối hợp diễn cùng. Để bịt miệng họ, suốt những năm qua, cô âm thầm gửi về nhà không ít tiền và quà cáp.
Họ rõ ràng cũng hiểu rằng chỉ khi cô gả vào nhà giàu, cả nhà mới có thể đổi đời, nên ở ngoài thì giả vờ như không hề quen biết.
Không ngờ mối quan hệ tưởng đã giấu kín như vậy, lại bị phanh phui chỉ vì một chiếc đồng hồ.
Cố Ứng Châu chẳng hề quan tâm đến chuyện riêng nhà cô, anh chỉ truy hỏi về chiếc đồng hồ:
“Vậy chiếc đồng hồ đó, ai đã đưa cho cô?”
Hứa Hân Tuyết quay đầu tránh ánh mắt anh:
“Tôi tự mua.”
Cố Ứng Châu lạnh mặt, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dù khi phá án anh nổi tiếng điềm tĩnh, nhưng liên tục bị người ta coi như trò đùa, anh cũng không thể nhịn được nữa. Mọi mô tả về hung thủ đều rất khớp, vậy mà vẫn có người muốn qua mặt anh? “Chiếc đồng hồ cô tặng em trai mình khi bị chúng tôi thu giữ vẫn còn dính máu, cô nói là đồng hồ mới mua, vậy m.á.u ở đâu ra?”
Giọng Cố Ứng Châu lạnh băng:
“Hứa tiểu thư, cô rõ ràng biết hung thủ là ai mà vẫn cố tình vòng vo, tôi hoàn toàn có thể bắt cô với tội danh che giấu tội phạm. Hay là cô định nhận luôn tội g.i.ế.c người? Cô còn nhớ đôi hoa tai trân châu mà Điền tiên sinh tặng cô chứ? Chiếc bị mất, chúng tôi đã tìm thấy rồi.”
“Anh… sao anh biết?” Hứa Hân Tuyết ngẩng đầu, không thể tin nổi. Nhưng rất nhanh, cô đã nhận ra. Ngày hôm đó cô tưởng mình đánh rơi hoa tai ở trường học… nhưng thực ra, là rơi ở nhà Trần Thời Hữu!
Tấm màn cuối cùng bị vén lên, Hứa Hân Tuyết không còn sức chống đỡ nữa, đành buông xuôi, mệt mỏi thừa nhận tất cả:
“Chiếc đồng hồ đó… là bác sĩ Chu tặng tôi.”
“Bác sĩ Chu là ai?”
“Phòng tư vấn tâm lý, Chu Thần…”
Cảng Thành
Ngành tâm lý học ở Cảng Thành bắt đầu được du nhập từ khoảng 10 đến 20 năm trước, nhưng đến nay vẫn chưa được xã hội xem trọng. Ngay cả trong những nơi tiên tiến như Đại học Cảng Minh, phòng tư vấn tâm lý cũng rất ít người lui tới.
Chu Thần là một bác sĩ tâm lý, và mọi chuyện dường như đều có lời giải từ đó.
Trong nhật ký, Trần Thời Hữu từng viết muốn “gặp lại”, rồi lại “không thể gặp”, hóa ra là mang ý nghĩa như vậy.
Đáng tiếc là trước đó không ai nhận ra tình trạng tâm lý của Trần Thời Hữu vốn đã bất ổn. Vì thế, họ đã bỏ qua khả năng rất lớn, cậu ấy có thể từng cố gắng cứu lấy chính mình.
Dưới sự dẫn đường của Hứa Hân Tuyết, ba người Cố Ứng Châu đi bộ vài trăm mét, băng qua hai dãy giảng đường mới đến được phòng tư vấn tâm lý.
Phòng tư vấn chỉ là một căn phòng học cũ kỹ, trước cửa dán một tấm bảng nhỏ, trên đó dán một tờ giấy trắng viết tên “Chu Thần”.
Nơi này rất vắng vẻ, nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài vài độ.
Khi cảnh sát đến, Chu Thần đang vừa mở hộp cơm tối. Nhìn thấy mấy người đứng trước cửa và đặc biệt là Hứa Hân Tuyết đứng ở cuối cùng. Anh ta thoáng ngẩn người, rồi ngay sau đó sắc mặt đại biến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương