“Chiếc đồng hồ này—”
Phó Dịch Vinh hơi cúi người, thưởng thức mặt đồng hồ sáng bóng với vẻ thích thú, trong giọng nói mang theo chút cảm khái:
“Đây chẳng phải là mẫu mới nhất của Omega ra mắt nửa năm trước sao? Vừa tung ra thị trường đã bị tranh nhau mua hết sạch. Hôm đó tôi còn vào cửa hàng liếc mắt nhìn thử, nhân viên bán hàng nói mẫu này về sau sẽ không sản xuất lại nữa.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía dì giúp việc:
“Dì à, dì thương con trai ghê ha? Chi cả mấy chục triệu để mua đồng hồ cho nó?”
Nghe vậy, dì giúp việc hít vào một hơi:
“Chiếc này không phải tôi mua đâu.”
Thật ra nhà bà hoàn toàn không có khả năng chi nổi món đồ xa xỉ như vậy. Tầm Đông trước giờ vẫn đeo một chiếc đồng hồ nữ hơi to một chút, là của chị nó nhường lại. Còn cái chiếc gọi là gì mà “Âu-gì-đó” trong ngăn kéo này, bà trước nay chưa từng thấy qua.
Không biết chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt dì đột nhiên tái nhợt:
“Tôi… tôi đoán chắc là trước đây Thời Hữu tặng cho Tầm Đông. Để tôi hỏi lại con, để tôi xác nhận lại xem sao…”
Phó Dịch Vinh không nghĩ quá sâu, chỉ âm thầm lẩm bẩm trong lòng:
Trần Thời Hữu đúng là quá có tiền. Món đồ mấy chục triệu mà cũng đem tặng người khác. Dì này dù có chăm sóc cậu ta kỹ lưỡng đi nữa, thì lương với chút quà cáp nhỏ cũng đã đủ rồi.
Ở Cảng Thành lúc này, Omega rõ ràng là hàng xa xỉ.
Phó Dịch Vinh vốn đã ngắm nghía mẫu này từ lâu, giờ không nhịn được đưa tay định chạm thử chiếc đồng hồ hiếm này để cảm nhận chất liệu.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, thì Cố Ứng Châu đã nhanh tay hất tay anh ra.
“Đừng đụng vào.” Anh trầm giọng nói. “Chiếc đồng hồ này rất quen… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.”
Ở đâu chứ? Cố Ứng Châu cau mày.
Trong giới của anh, rất nhiều người đeo đồng hồ cùng thương hiệu, trong ký ức, hình như cô con gái của tam thúc cũng từng mua một chiếc giống như vậy để chơi. Nhưng trực giác nói cho anh biết, cảm giác quen thuộc này không đến từ người em họ, mà là từ…
Lúc ấy, Lục Thính An đúng lúc lên tiếng nhắc:
“Trần Thời Hữu cũng có một chiếc y như vậy. Chỉ khác là mặt đồng hồ của cậu ta to hơn một chút, ngoài ra thì hai cái giống hệt nhau.”
Trong đầu Cố Ứng Châu lập tức hiện lên một hình ảnh mới.
Không sai, chính là lúc kiểm tra ngăn kéo trong phòng Trần Thời Hữu, anh từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này. Chỉ là khi đó trong hộp đặt song song vài chiếc khác nhau, anh chỉ lướt mắt qua rồi không để tâm nữa.
Nghĩ đến điểm này, Cố Ứng Châu lập tức đập mạnh nắp hộp lại, ánh mắt nhìn dì giúp việc trở nên sâu thẳm, đầy hàm ý khó đoán.
“Chuyện đến nước này rồi mà dì còn muốn bao che cho con trai mình. Nói! Dì có biết chuyện nó g.i.ế.c Trần Thời Hữu không?!”
Nam Cung Tư Uyển
Dì giúp việc đứng ở cửa, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
Sắc mặt bà thoạt nhìn rất tiều tụy, tái nhợt, nhưng không hề hoảng loạn mà là vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
“Cảnh sát à, các anh hiểu lầm rồi. Con trai tôi không thể nào g.i.ế.c người được! Nó với Thời Hữu căn bản không thân thiết gì cả, cũng chỉ là thỉnh thoảng lúc tôi bận quá thì giúp mang cơm cho cậu ấy vài lần thôi. Nó chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy? Với lại, nó căn bản không có lý do gì để g.i.ế.c Thời Hữu cả…”
Cố Ứng Châu chỉ vào chiếc hộp quà đặt trên giường:
“Chiếc đồng hồ này là mẫu đôi dùng cho cả nam và nữ.”
“Trần Thời Hữu đeo mẫu nữ, còn chúng tôi lại tìm thấy mẫu nam trong phòng con trai dì. Mối quan hệ giữa hai người họ, chắc dì cũng đoán được rồi chứ? Thực tế là, hơn nửa năm qua Trần Thời Hữu vẫn bí mật qua lại với một nam sinh. Và chính nam sinh đó đã lẻn vào phòng 413 g.i.ế.c cậu ta cách đây bốn ngày.”
“Dì thử nhớ lại xem, bốn ngày trước dì có ở bên con trai mình cả ngày không?”
Sắc mặt dì giúp việc cuối cùng cũng mất hết chút huyết sắc còn sót lại.
Mỗi câu nói của Cố Ứng Châu đều như tiếng sét đánh ngang tai. Bà đã làm giúp việc trong nhà Trần Thời Hữu suốt 3–4 năm, trước giờ chưa bao giờ biết cậu ấy lại thích đàn ông. Trần Thời Hữu đẹp trai, gia thế tốt, trước kia bà còn từng có ý định giới thiệu bạn gái cho cậu, dù bị từ chối nhưng bà cũng không nghĩ gì nhiều. Nào ngờ, lý do không yêu phụ nữ lại là vì… cậu ta hoàn toàn không có hứng thú với phái nữ!
Nhưng… nhưng dù là vậy thì cũng liên quan gì đến con bà chứ? Tầm Đông không phải là đồng tính mà!
Huống hồ là bốn ngày trước… Bốn ngày trước bà thất nghiệp, khó khăn lắm mới được nghỉ vài ngày, nên không tìm việc ngay mà về quê một chuyến. Vài ngày nay bà không ở cùng Tầm Đông, căn bản không biết nó có về nhà đúng giờ hay không.
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn khắp phòng một vòng:
“Hứa Tầm Đông so với các bạn cùng lớp thì lớn hơn một tuổi, đã thành niên rồi. Nhưng chắc chưa từng hẹn hò phải không?”
Dì giúp việc lảo đảo, va vào khung cửa, môi run rẩy:
“Tầm Đông… nó chỉ là chưa từng gặp người con gái nào mà nó thích thôi mà!”
Cố Ứng Châu sắc mặt nghiêm nghị, đặt đồng hồ trở lại hộp quà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dì có giải thích thế nào thì chiếc đồng hồ này vẫn là bằng chứng. Con trai dì là hung thủ.”
Anh quay sang ra lệnh cho Phó Dịch Vinh:
“Đi đến trường, đưa nghi phạm về đồn!”
Phó Dịch Vinh đứng thẳng người, đáp:
“Rõ!”
Anh vừa định đi ra cửa thì đã bị dì giúp việc túm lấy cánh tay.
Dì kích động kêu lên:
“Không được! Các anh không thể đi!”
Phó Dịch Vinh khó chịu hất tay bà ra. Dì không dám giữ lại nữa, nhưng cũng không chịu tránh ra.
“Cảnh sát, tôi xin các anh… thật sự không thể đến trường bắt Tầm Đông lúc này được! Hai mẹ con tôi sống cực khổ mãi mới khá lên được chút. Nó sắp thi đại học rồi! Nếu các anh đến tìm nó vào lúc này, thì đời nó coi như xong thật rồi!”
Phó Dịch Vinh hừ lạnh:
“Từ lúc nó g.i.ế.c người thì đời nó đã xong rồi!”
“Không!” Dì khóc lóc thảm thiết, “Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo, Tầm Đông tuyệt đối không thể nào g.i.ế.c người! Cái đồng hồ đó… cái đồng hồ đó tôi chưa từng thấy nó đeo bao giờ, nó với Thời Hữu không phải loại quan hệ như vậy!”
Cố Ứng Châu nhìn bà bằng ánh mắt sắc như có thể xuyên thấu tất cả biểu cảm, lạnh lùng nói:
“Tôi cho dì một cơ hội cuối cùng. Chiếc đồng hồ đó rốt cuộc là từ đâu ra?”
Ánh mắt dì tránh né, lưỡng lự một chút rồi cố gắng chống chế:
“Có… có thể là nhặt được…”
“Ha?” Phó Dịch Vinh bật cười tức giận “Loại đồng hồ đắt tiền thế này mà cũng nói là nhặt được trong nhà?”
Lục Thính An cười mà như không cười, lên tiếng mỉa mai:
“Nếu thật là nhặt được thì càng cần đưa về đồn điều tra. Biết đâu là đồ trộm? Dù chỉ là nhặt được mà không giao nộp cũng tính là chiếm giữ tài sản người khác rồi.”
Phó Dịch Vinh gật đầu phụ họa: “Rất đúng. Tôi lập tức đi bắt người.”
Anh thân hình cao lớn, khỏe mạnh, nếu muốn thì dễ dàng né khỏi tay dì giúp việc. Anh bước nhanh về phía cửa, chuẩn bị rời đi.
Cửa vừa hé ra quá nửa, dì giúp việc cuối cùng cũng không kìm được nữa, nhào tới, vừa khóc vừa kêu:
“Cầu xin cậu đừng đi! Tôi nói! Tôi nói! Chiếc đồng hồ đó chắc chắn là con gái tôi tặng cho Tầm Đông!”
Ba người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, cau mày nhìn bà:
“Dì còn có con gái?”
Cũng khó trách họ kinh ngạc, trong căn hộ này, từ trong ra ngoài chỉ có đồ của một nam sinh và của dì giúp việc, hoàn toàn không có dấu vết nào của một cô gái trẻ từng sinh sống ở đây.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại Motorola trong túi Cố Ứng Châu rung nhẹ. Anh lấy ra xem tin nhắn, là một báo cáo điều tra:
【Đã tìm được người mua đôi hoa tai trân châu: con trai chủ công ty bất động sản Điền La Trung. Chúng tôi đã hỏi trực tiếp Điền La Trung, anh ta nói hơn một năm trước từng mua hai đôi hoa tai giống hệt, một đôi tặng mẹ, đôi còn lại để dành một năm sau tặng bạn gái. Chúng tôi cũng điều tra được, bạn gái anh ta là sinh viên Đại học Cảng Minh, tên là Hứa Hân Tuyết.】
Vừa đọc xong, dì giúp việc ngồi đối diện rốt cuộc cất giọng khàn khàn, chua chát:
“Tôi… tôi còn có một đứa con gái lớn hơn Tầm Đông ba tuổi. Con bé tên là Hứa Hân Tuyết…”
Phó Dịch Vinh nghe đến ngơ ngác.
Hôm qua anh đã tìm hiểu sơ qua vụ án và từng xem bản ghi chép sơ lược do Cố Ứng Châu viết. Cái cô tên Hứa Hân Tuyết đó chẳng phải là “bạch phú mỹ” (xinh đẹp, nhà giàu, da trắng) nổi tiếng sao? Còn đang hẹn hò với một thiếu gia cực kỳ giàu có. Sao bỗng nhiên lại biến thành con gái của bảo mẫu?
Anh nhìn quanh phòng, nghi ngờ hỏi:
“Nếu là con gái dì, tại sao lại không sống cùng hai người? Dì đuổi nó đi à?”
Dì bịt mặt khóc, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay:
“Hân Tuyết nó… quá kiêu ngạo, không muốn ai biết nó là con gái tôi. Nó đã nhiều năm không về nhà, cũng cấm tôi nói với ai về quan hệ giữa hai mẹ con. Vậy nên mấy năm nay chỉ còn tôi với Tầm Đông sống cùng nhau…”
“Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi ngăn cản nó ngay từ đầu, không để nó theo đuổi những thứ hoang đường đó… thì bây giờ nó đã không lún quá sâu vào vòng xoáy dối trá…”
Phó Dịch Vinh hơi cúi người, thưởng thức mặt đồng hồ sáng bóng với vẻ thích thú, trong giọng nói mang theo chút cảm khái:
“Đây chẳng phải là mẫu mới nhất của Omega ra mắt nửa năm trước sao? Vừa tung ra thị trường đã bị tranh nhau mua hết sạch. Hôm đó tôi còn vào cửa hàng liếc mắt nhìn thử, nhân viên bán hàng nói mẫu này về sau sẽ không sản xuất lại nữa.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía dì giúp việc:
“Dì à, dì thương con trai ghê ha? Chi cả mấy chục triệu để mua đồng hồ cho nó?”
Nghe vậy, dì giúp việc hít vào một hơi:
“Chiếc này không phải tôi mua đâu.”
Thật ra nhà bà hoàn toàn không có khả năng chi nổi món đồ xa xỉ như vậy. Tầm Đông trước giờ vẫn đeo một chiếc đồng hồ nữ hơi to một chút, là của chị nó nhường lại. Còn cái chiếc gọi là gì mà “Âu-gì-đó” trong ngăn kéo này, bà trước nay chưa từng thấy qua.
Không biết chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt dì đột nhiên tái nhợt:
“Tôi… tôi đoán chắc là trước đây Thời Hữu tặng cho Tầm Đông. Để tôi hỏi lại con, để tôi xác nhận lại xem sao…”
Phó Dịch Vinh không nghĩ quá sâu, chỉ âm thầm lẩm bẩm trong lòng:
Trần Thời Hữu đúng là quá có tiền. Món đồ mấy chục triệu mà cũng đem tặng người khác. Dì này dù có chăm sóc cậu ta kỹ lưỡng đi nữa, thì lương với chút quà cáp nhỏ cũng đã đủ rồi.
Ở Cảng Thành lúc này, Omega rõ ràng là hàng xa xỉ.
Phó Dịch Vinh vốn đã ngắm nghía mẫu này từ lâu, giờ không nhịn được đưa tay định chạm thử chiếc đồng hồ hiếm này để cảm nhận chất liệu.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến, thì Cố Ứng Châu đã nhanh tay hất tay anh ra.
“Đừng đụng vào.” Anh trầm giọng nói. “Chiếc đồng hồ này rất quen… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.”
Ở đâu chứ? Cố Ứng Châu cau mày.
Trong giới của anh, rất nhiều người đeo đồng hồ cùng thương hiệu, trong ký ức, hình như cô con gái của tam thúc cũng từng mua một chiếc giống như vậy để chơi. Nhưng trực giác nói cho anh biết, cảm giác quen thuộc này không đến từ người em họ, mà là từ…
Lúc ấy, Lục Thính An đúng lúc lên tiếng nhắc:
“Trần Thời Hữu cũng có một chiếc y như vậy. Chỉ khác là mặt đồng hồ của cậu ta to hơn một chút, ngoài ra thì hai cái giống hệt nhau.”
Trong đầu Cố Ứng Châu lập tức hiện lên một hình ảnh mới.
Không sai, chính là lúc kiểm tra ngăn kéo trong phòng Trần Thời Hữu, anh từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này. Chỉ là khi đó trong hộp đặt song song vài chiếc khác nhau, anh chỉ lướt mắt qua rồi không để tâm nữa.
Nghĩ đến điểm này, Cố Ứng Châu lập tức đập mạnh nắp hộp lại, ánh mắt nhìn dì giúp việc trở nên sâu thẳm, đầy hàm ý khó đoán.
“Chuyện đến nước này rồi mà dì còn muốn bao che cho con trai mình. Nói! Dì có biết chuyện nó g.i.ế.c Trần Thời Hữu không?!”
Nam Cung Tư Uyển
Dì giúp việc đứng ở cửa, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
Sắc mặt bà thoạt nhìn rất tiều tụy, tái nhợt, nhưng không hề hoảng loạn mà là vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
“Cảnh sát à, các anh hiểu lầm rồi. Con trai tôi không thể nào g.i.ế.c người được! Nó với Thời Hữu căn bản không thân thiết gì cả, cũng chỉ là thỉnh thoảng lúc tôi bận quá thì giúp mang cơm cho cậu ấy vài lần thôi. Nó chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy? Với lại, nó căn bản không có lý do gì để g.i.ế.c Thời Hữu cả…”
Cố Ứng Châu chỉ vào chiếc hộp quà đặt trên giường:
“Chiếc đồng hồ này là mẫu đôi dùng cho cả nam và nữ.”
“Trần Thời Hữu đeo mẫu nữ, còn chúng tôi lại tìm thấy mẫu nam trong phòng con trai dì. Mối quan hệ giữa hai người họ, chắc dì cũng đoán được rồi chứ? Thực tế là, hơn nửa năm qua Trần Thời Hữu vẫn bí mật qua lại với một nam sinh. Và chính nam sinh đó đã lẻn vào phòng 413 g.i.ế.c cậu ta cách đây bốn ngày.”
“Dì thử nhớ lại xem, bốn ngày trước dì có ở bên con trai mình cả ngày không?”
Sắc mặt dì giúp việc cuối cùng cũng mất hết chút huyết sắc còn sót lại.
Mỗi câu nói của Cố Ứng Châu đều như tiếng sét đánh ngang tai. Bà đã làm giúp việc trong nhà Trần Thời Hữu suốt 3–4 năm, trước giờ chưa bao giờ biết cậu ấy lại thích đàn ông. Trần Thời Hữu đẹp trai, gia thế tốt, trước kia bà còn từng có ý định giới thiệu bạn gái cho cậu, dù bị từ chối nhưng bà cũng không nghĩ gì nhiều. Nào ngờ, lý do không yêu phụ nữ lại là vì… cậu ta hoàn toàn không có hứng thú với phái nữ!
Nhưng… nhưng dù là vậy thì cũng liên quan gì đến con bà chứ? Tầm Đông không phải là đồng tính mà!
Huống hồ là bốn ngày trước… Bốn ngày trước bà thất nghiệp, khó khăn lắm mới được nghỉ vài ngày, nên không tìm việc ngay mà về quê một chuyến. Vài ngày nay bà không ở cùng Tầm Đông, căn bản không biết nó có về nhà đúng giờ hay không.
Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn khắp phòng một vòng:
“Hứa Tầm Đông so với các bạn cùng lớp thì lớn hơn một tuổi, đã thành niên rồi. Nhưng chắc chưa từng hẹn hò phải không?”
Dì giúp việc lảo đảo, va vào khung cửa, môi run rẩy:
“Tầm Đông… nó chỉ là chưa từng gặp người con gái nào mà nó thích thôi mà!”
Cố Ứng Châu sắc mặt nghiêm nghị, đặt đồng hồ trở lại hộp quà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dì có giải thích thế nào thì chiếc đồng hồ này vẫn là bằng chứng. Con trai dì là hung thủ.”
Anh quay sang ra lệnh cho Phó Dịch Vinh:
“Đi đến trường, đưa nghi phạm về đồn!”
Phó Dịch Vinh đứng thẳng người, đáp:
“Rõ!”
Anh vừa định đi ra cửa thì đã bị dì giúp việc túm lấy cánh tay.
Dì kích động kêu lên:
“Không được! Các anh không thể đi!”
Phó Dịch Vinh khó chịu hất tay bà ra. Dì không dám giữ lại nữa, nhưng cũng không chịu tránh ra.
“Cảnh sát, tôi xin các anh… thật sự không thể đến trường bắt Tầm Đông lúc này được! Hai mẹ con tôi sống cực khổ mãi mới khá lên được chút. Nó sắp thi đại học rồi! Nếu các anh đến tìm nó vào lúc này, thì đời nó coi như xong thật rồi!”
Phó Dịch Vinh hừ lạnh:
“Từ lúc nó g.i.ế.c người thì đời nó đã xong rồi!”
“Không!” Dì khóc lóc thảm thiết, “Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo, Tầm Đông tuyệt đối không thể nào g.i.ế.c người! Cái đồng hồ đó… cái đồng hồ đó tôi chưa từng thấy nó đeo bao giờ, nó với Thời Hữu không phải loại quan hệ như vậy!”
Cố Ứng Châu nhìn bà bằng ánh mắt sắc như có thể xuyên thấu tất cả biểu cảm, lạnh lùng nói:
“Tôi cho dì một cơ hội cuối cùng. Chiếc đồng hồ đó rốt cuộc là từ đâu ra?”
Ánh mắt dì tránh né, lưỡng lự một chút rồi cố gắng chống chế:
“Có… có thể là nhặt được…”
“Ha?” Phó Dịch Vinh bật cười tức giận “Loại đồng hồ đắt tiền thế này mà cũng nói là nhặt được trong nhà?”
Lục Thính An cười mà như không cười, lên tiếng mỉa mai:
“Nếu thật là nhặt được thì càng cần đưa về đồn điều tra. Biết đâu là đồ trộm? Dù chỉ là nhặt được mà không giao nộp cũng tính là chiếm giữ tài sản người khác rồi.”
Phó Dịch Vinh gật đầu phụ họa: “Rất đúng. Tôi lập tức đi bắt người.”
Anh thân hình cao lớn, khỏe mạnh, nếu muốn thì dễ dàng né khỏi tay dì giúp việc. Anh bước nhanh về phía cửa, chuẩn bị rời đi.
Cửa vừa hé ra quá nửa, dì giúp việc cuối cùng cũng không kìm được nữa, nhào tới, vừa khóc vừa kêu:
“Cầu xin cậu đừng đi! Tôi nói! Tôi nói! Chiếc đồng hồ đó chắc chắn là con gái tôi tặng cho Tầm Đông!”
Ba người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, cau mày nhìn bà:
“Dì còn có con gái?”
Cũng khó trách họ kinh ngạc, trong căn hộ này, từ trong ra ngoài chỉ có đồ của một nam sinh và của dì giúp việc, hoàn toàn không có dấu vết nào của một cô gái trẻ từng sinh sống ở đây.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại Motorola trong túi Cố Ứng Châu rung nhẹ. Anh lấy ra xem tin nhắn, là một báo cáo điều tra:
【Đã tìm được người mua đôi hoa tai trân châu: con trai chủ công ty bất động sản Điền La Trung. Chúng tôi đã hỏi trực tiếp Điền La Trung, anh ta nói hơn một năm trước từng mua hai đôi hoa tai giống hệt, một đôi tặng mẹ, đôi còn lại để dành một năm sau tặng bạn gái. Chúng tôi cũng điều tra được, bạn gái anh ta là sinh viên Đại học Cảng Minh, tên là Hứa Hân Tuyết.】
Vừa đọc xong, dì giúp việc ngồi đối diện rốt cuộc cất giọng khàn khàn, chua chát:
“Tôi… tôi còn có một đứa con gái lớn hơn Tầm Đông ba tuổi. Con bé tên là Hứa Hân Tuyết…”
Phó Dịch Vinh nghe đến ngơ ngác.
Hôm qua anh đã tìm hiểu sơ qua vụ án và từng xem bản ghi chép sơ lược do Cố Ứng Châu viết. Cái cô tên Hứa Hân Tuyết đó chẳng phải là “bạch phú mỹ” (xinh đẹp, nhà giàu, da trắng) nổi tiếng sao? Còn đang hẹn hò với một thiếu gia cực kỳ giàu có. Sao bỗng nhiên lại biến thành con gái của bảo mẫu?
Anh nhìn quanh phòng, nghi ngờ hỏi:
“Nếu là con gái dì, tại sao lại không sống cùng hai người? Dì đuổi nó đi à?”
Dì bịt mặt khóc, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay:
“Hân Tuyết nó… quá kiêu ngạo, không muốn ai biết nó là con gái tôi. Nó đã nhiều năm không về nhà, cũng cấm tôi nói với ai về quan hệ giữa hai mẹ con. Vậy nên mấy năm nay chỉ còn tôi với Tầm Đông sống cùng nhau…”
“Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi ngăn cản nó ngay từ đầu, không để nó theo đuổi những thứ hoang đường đó… thì bây giờ nó đã không lún quá sâu vào vòng xoáy dối trá…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương