Hành lang yên lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lục Thính An không kiên nhẫn được nữa, lùi lại nửa bước rồi nói:
“Tôi đi theo hay không cũng không quan trọng, nhưng các người nhất định phải tìm ra con trai của Chu Đại Khánh đang ở đâu.”
Phó Dịch Vinh trong lòng thực sự cảm thấy Lục Thính An đang nói nhảm. Trong ấn tượng của anh ta, người này vô cùng không đáng tin. Để đạt được mục đích, chuyện gì cũng có thể nói, việc gì cũng dám làm.
Nếu cậu ta đang giở trò xấu, cố ý kéo dài thời gian khiến Giang Thải Đình gặp chuyện chẳng lành thì sao? Cảnh sát dù là ai cũng không thể gánh nổi một mạng người.
Đang định phản bác, thì Cố Ứng Châu đã sải bước đi đến đứng trước mặt Lục Thính An.
Anh xoay người lại đối mặt với nhóm Phó Dịch Vinh, thân hình cao lớn che khuất một nửa bóng người phía sau, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác như đang bảo vệ Lục Thính An.
“Dịch Vinh, cậu cùng Perla đến Bách Hối Môn và xưởng sinh vật Vạn Cùng hỏi chuyện, bất kỳ tin tức gì liên quan đến Giang Thải Đình đều không được bỏ qua.”
“Anh Trấn, anh cùng Sùng Dương đến Bình Nam Lĩnh và khu phố cũ, trông coi khu vực gần nhà vệ sinh công cộng, hễ thấy người khả nghi thì nhất định phải theo dõi sát.
Nếu kẻ bắt cóc Giang Thải Đình và hung thủ g.i.ế.c Chu Uyển Hỉ tối qua là cùng một người, thì khả năng Giang Thải Đình còn sống sẽ cao hơn.”
Con người luôn có xu hướng hành động trong vùng an toàn của mình, tên hung thủ khi g.i.ế.c người lần đầu đã chọn vứt xác vào ban đêm. Trong mắt hắn, bóng tối chính là vỏ bọc an toàn.
Giang Thải Đình rời khỏi nhà Hồ Tẩu Nam lúc rạng sáng hôm nay, nếu tính luôn cả việc bắt cóc và di chuyển địa điểm, hung thủ đã bỏ lỡ thời gian vứt xác tốt nhất điều đó cho thấy, có thể hắn vẫn chưa ra tay, và nạn nhân vẫn còn sống.
Hơn nữa, theo trực giác của Cố Ứng Châu, hung thủ bắt cóc Giang Thải Đình không phải vì yêu thích gì, mà là để trả thù.
Dựa vào phân tích tâm lý trước đó của Lục Thính An, hung thủ từng có tình cảm bất thường và chấp niệm với Chu Uyển Hỉ, còn Giang Thải Đình chính là người đã cướp mất người đàn ông của cô ta. Hai người vốn là kẻ thù.
Là trả thù.
Hung thủ muốn dùng cách của mình để trả thù tình địch của Chu Uyển Hỉ. Mà người từng được cô ta yêu, có thể cũng bị đưa vào danh sách trả thù!
Sắc mặt Cố Ứng Châu lạnh đi: “Hành động ngay! Cử thêm vài người bảo vệ Hồ Tẩu Nam, không để hắn rời khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát.”
“Rõ!” Lý Sùng Dương mắt sáng rực nhìn Cố Ứng Châu, rồi xoay người chạy đi sắp xếp người.
Trong Tổ Trọng Án số một, Cố Ứng Châu có tiếng nói tuyệt đối.
Không chỉ vì anh còn trẻ đã lên chức cảnh trưởng, mà còn bởi năng lực vượt trội, dưới sự dẫn dắt của anh, tỷ lệ phá án của tổ cao hơn hẳn các tổ khác. Trong quá trình phá án, anh luôn là người đi đầu, các quyết định gần như chưa từng sai sót.
Phó Dịch Vinh tự nhiên đi cùng Du Thất Nhân đứng cùng một phe, không nhịn được hỏi:
“Anh Cố, anh thực sự định đi đến nhà Chu Đại Khánh sao?”
Cố Ứng Châu liếc nhẹ anh ta một cái, không đáp lời, chỉ dùng hành động để trả lời.
Anh xoay người, khi đi ngang qua bên cạnh Lục Thính An thì bước chân khựng lại.
Lục Thính An phản ứng nhanh nhạy, không kịp chào Du Thất Nhân mà lập tức bước theo Cố Ứng Châu rời đi.
Hai người sóng vai biến mất nơi khúc rẽ hành lang, sắc mặt Phó Dịch Vinh trở nên hơi khó coi. Anh dùng khuỷu tay huých huých Du Thất Nhân:
“Perla, cô có thấy không? Anh Cố đối xử với Lục Thính An có chút kỳ lạ không?”
Du Thất Nhân ngáp dài vì buồn ngủ, uể oải dựa vào khung cửa:
“Kỳ lạ gì cơ?”
“Chính là…” Phó Dịch Vinh cau mày, suy nghĩ một hồi mới tìm ra từ thích hợp, “Dung túng!”
“Anh ấy có phải hơi quá nuông chiều Lục Thính An không? Thứ nhất Lục Thính An không phải người của tổ Trọng Án, lại nhúng tay vào vụ án này; thứ hai cậu ta nghi ngờ con trai Chu Đại Khánh mà không có bất cứ chứng cứ nào!”
Du Thất Nhân uể oải đáp: “Thế thì tại sao lại dung túng?”
Phó Dịch Vinh á khẩu, không tìm được lý do nào hợp lý.
Du Thất Nhân lại nói:
“Bởi vì Lục Thính An đẹp trai, đảo hết cả Cảng Thành cũng không tìm ra người thứ hai đẹp như cậu ấy. Nghe nói mẹ cậu ấy không phải người Cảng Thành, mà là mỹ nhân danh tiếng vùng Giang Nam.”
Cho nên gien của Lục Thính An mới xuất sắc đến vậy, đẹp mà không quá ẻo lả.
Nghe xong, sắc mặt Phó Dịch Vinh vặn vẹo như nuốt phải ruồi:
“Dù có đẹp thì cũng là đàn ông! Anh Cố sao có thể vì đẹp mà thiên vị? Cô quên lúc cô muốn vào tổ 1 đã bị anh ấy huấn luyện thảm thế nào à? Phạt chạy 10km, bảo chạy là chạy! Cô đẹp vậy mà anh ấy có nể mặt đâu!”
Du Thất Nhân là hoa khôi nổi tiếng trong sở, dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, mới vào sở, nửa số nam nhân đều tranh nhau nhìn.
Khi mới đến, cô cũng có chút cảm tình với người đàn ông xuất sắc nhất ở sở này, nhưng về sau mới phát hiện người ta hoàn toàn không để ý đến mình.
Bị nhắc lại chuyện cũ, Du Thất Nhân cũng không tức, chỉ cười cười rồi đá cho Phó Dịch Vinh một cái.
“Cậu là em trai của sếp Cố, lẽ ra phải hiểu rõ anh ấy nhất. Nếu anh ấy chọn đi cùng Lục thiếu gia, thì đã chứng tỏ anh ấy cũng nghi ngờ nhà họ Chu.”
Nói rồi, cô nắm cổ áo kéo Phó Dịch Vinh đi, “Hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã lo, thay vì ở đây nhằm vào Lục Thính An, chi bằng nghĩ xem lát nữa nên hỏi cung Hồ Tẩu Nam thế nào, hắn không dễ lừa đâu.”
Phó Dịch Vinh bất mãn gỡ tay cô ra:
“Ai nhằm vào Lục Thính An chứ!”
Ngừng một nhịp, anh tức tối giậm chân:
“Perla! Cô mắng ai là thái giám hả!”
Nam Cung Tư Uyển
Trên taxi, Lục Thính An tranh thủ thời gian nhắm mắt nghỉ.
Lần này họ không dùng xe cảnh sát, nếu con trai Chu Đại Khánh thật sự là hung thủ, thì dùng xe cảnh sát sẽ khiến hắn đề phòng.
Cố Ứng Châu cũng không thể tự lái xe, nhà Chu Đại Khánh ở Đôn Bố, xung quanh vài cây số toàn là khu dân cư cũ, phần lớn là người già sinh sống.
Đừng nói là xe hơi chạy vào, chỉ cần một chiếc xe máy đi qua cũng sẽ bị các bác trai bác gái vạch trần cả xuất thân và nghề nghiệp, nếu không tra được thì họ sẽ tự biên tự diễn ra cho bằng được.
Xét các yếu tố, đi taxi là kín đáo nhất.
Lục Thính An không có ý định bắt chuyện, mà Cố Ứng Châu vốn cũng ít nói, nên không mở lời.
Tuy cả hai ngồi ghế sau, nhưng ánh mắt liếc qua liếc lại vẫn không tránh khỏi nhìn thấy nhau.
Ban đầu Cố Ứng Châu chỉ định chú ý một chút đến động tĩnh của cậu, nhưng khi thấy cậu lên xe xong lập tức ngủ mà không nói một lời, anh bất giác nghiêng đầu quan sát người được đồn là “âm hiểm tàn độc” Lục thiếu gia.
Hôm nay kế hoạch của Lục Thính An dường như chỉ có mỗi việc đi hiện trường, nên cậu không mặc cảnh phục. Trên người chỉ là một chiếc hoodie cổ tròn, khoác ngoài là sơ mi kẻ caro, được cài kín đến tận nút trên cùng, chỉnh tề như một học sinh ngoan.
Cậu nhắm mắt, đầu tựa vào cửa kính xe, mái tóc mềm mại có một lọn bướng bỉnh vểnh lên. Cũng giống như con người cậu vậy, bề ngoài thì tưởng như vô hại, nhưng những lời đồn trong ngành lại chẳng có gì tốt đẹp.
Ánh mắt Cố Ứng Châu cuối cùng dừng lại dưới mí mắt Lục Thính An. Hàng mi dày rậm, dù nhắm mắt vẫn đổ bóng trên khuôn mặt. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt hằn rõ quầng thâm. Trên làn da trắng xanh, trông cậu có vẻ hơi bệnh tật.
Cố Ứng Châu thầm nghĩ: Cậu dường như lúc nào cũng sống mơ màng, mệt mỏi. Có thể đúng như lời đồn, ban đêm chẳng cần ngủ, chỉ cần lang thang ở những nơi như Bách Hối Môn là đã đủ kéo dài mạng sống rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
……
Lục Thính An chỉ cần buông lỏng tinh thần là cơn buồn ngủ ập đến. Trước đây làm MC chính, dù chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày cũng luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng khi đã không còn bắt buộc phải căng mình nữa, ngủ đủ 8 tiếng cậu vẫn cảm thấy mắt nhức, thái dương giật liên hồi.
Trong taxi không có mùi lạ, ánh nắng chiếu qua cửa kính, bên cạnh lại ngồi một người dáng cao to, bầu không khí dễ chịu khiến cậu không kiểm soát được mà muốn thiếp đi.
Vốn định chợp mắt một lúc đến nhà Chu Đại Khánh, nhưng cảm giác có ánh mắt chăm chú nhìn khiến cậu buộc phải mở mắt.
“Cố ——”
Lục Thính An nghiêng đầu, sợi tóc lòa xòa bị cọ xuống, theo thói quen định gọi “sếp”, nhưng thấy bác tài tò mò nhìn gương chiếu hậu, cậu liền đổi giọng, gọi một tiếng: “anh.”
Cố Ứng Châu hơi sững người, ánh mắt có phần cứng lại.
Lục Thính An nhẹ nhàng nói: “Chút nữa là phần khó nhằn rồi, anh có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
Chứ cứ nhìn tôi chằm chằm thế này, ai mà ngủ nổi? Nghỉ ngơi?
Cố Ứng Châu thu lại ánh mắt, sắc mặt bình thản. Anh chưa bao giờ nghỉ ngơi trong môi trường xa lạ, huống chi người ngồi bên cạnh chỉ mới mười ngày trước còn tỏ ra quá mức quan tâm đến anh. Dù ngoại hình người kia không tệ, nhưng anh cũng chẳng muốn cho một chút cơ hội nào.
Làm gì có chuyện đàn ông thích đàn ông? Không thấy gượng gạo, khó chịu à?
Nghĩ vậy, Cố Ứng Châu khẽ dịch người, tay trái sát vào cửa xe, giữ khoảng cách.
“Cậu ngủ đi.” Giọng anh lạnh lùng, “Đến nơi tôi gọi.”
Lục Thính An hài lòng cong môi cười: “Được.”
Cậu đổi tư thế thoải mái hơn định nhắm mắt, thì bị cấn vào túi giấy để trên đùi. Phản ứng cực nhanh, cậu đưa bữa sáng ấy sang cho người bên cạnh.
“ Anh Cố, chắc cũng chưa ăn sáng? Cái này cho anh.”
Cố Ứng Châu còn chưa kịp từ chối, túi giấy đã bị nhét vào tay.
Túi vẫn còn âm ấm vì cầm lâu, khiến người ta cảm giác như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong không gian chật hẹp của taxi, túi vừa được nới lỏng miệng thì mùi trứng luộc trà đã tỏa ra.
Chỉ ngửi thôi cũng biết được mức độ nấu ăn, mùi hoa hồi đậm đà, mùi trà thơm dìu dịu, hương vị hoà quyện không hề át nhau. Ngửi một hơi là có thể tưởng tượng lòng đỏ béo bùi cỡ nào.
Cố Ứng Châu vốn đã quyết tâm giữ khoảng cách với Lục Thính An, đặc biệt là kiểu “vô sự hiến ân cần” thế này. Phải cắt đứt từ đầu.
Anh định đưa túi trả lại thì tài xế phía trước hít sâu một hơi đầy khoa trương.
“Ôi chà, sáng nay ra đường vội quá chưa kịp ăn gì. Cậu em à, trứng trà này mua ở đâu vậy? Sao mà thơm thế?”
Lục Thính An không phải kiểu thích buôn chuyện, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng lười nhác: “Bác tài cũng muốn ăn à?”
Tài xế nuốt nước miếng: “Ờ… nói thật thì ngại lắm… nhưng mà, có thể chứ?”
Lục Thính An gần như thì thầm: “Được chứ, hai đồng một quả, trừ vào tiền xe.”
Tài xế: “……”
Cố Ứng Châu: “……”
Ra là không phải chỉ cho mình anh ăn.
Cố Ứng Châu lặng lẽ cầm túi lại.
* Đôn 埗, một khu dân nghèo từng là trung tâm phồn hoa của Cảng Thành, giờ đã tụt hậu phát triển.
Bốn mươi năm trước, ai cũng muốn đến đây lập nghiệp, người đông như nêm, các loại tệ nạn như trộm cướp, g.i.ế.c người cũng xuất hiện liên tục.
Sau này thành phố phát triển sang khu mới, những người trẻ tuổi lần lượt dọn đi. Còn nơi này, chỉ còn lại những ngôi nhà cũ nát và người già.
Lục Thính An và Cố Ứng Châu xuống xe ở rìa thị trấn, vừa bước vào một con hẻm nhỏ, đã cảm nhận không khí nơi đây đục hơn rõ rệt.
Trong không khí trộn lẫn mùi dầu mỡ nồng đậm từ bữa sáng nhà dân; trên mặt đất ngổn ngang tàn thuốc, rau củ thừa, thi thoảng còn thấy cả cặn dầu đen ngòm…
Hai người rẽ qua hai hẻm nhỏ mới tìm đến địa chỉ Chu Đại Khánh từng đăng ký khi nhận thi. Là một khu tập thể bốn tầng cũ kỹ, kẹp giữa các toà nhà cao tầng hơn, tường vẽ bậy lung tung, mỗi tầng chỉ có hai hộ.
Sự xuất hiện của hai người đàn ông cao lớn, khí chất không tầm thường lập tức thu hút sự chú ý. Dưới mái hiên, mấy cụ già ngồi tụm năm tụm ba nhìn họ từ đầu đến chân.
“Mấy đứa trẻ, tìm ai vậy?” một cụ già hỏi, rõ ràng là nhắm vào Lục Thính An.
Cậu bước lên trước hai bước, giọng nói lễ phép: “Bà ơi, đây là nhà của chị Chu Uyển Hỉ đúng không ạ? Bọn cháu là bạn chị ấy, nghe tin chị qua đời, nên đến thắp nén hương.”
Nghe xong, ánh mắt của mấy cụ già liền trở nên kỳ quặc.
Chu Uyển Hỉ làm cái nghề đó, làm gì có chuyện kết bạn thuần tuý với đàn ông. Trong mắt họ, Lục Thính An và Cố Ứng Châu đương nhiên là “khách” của cô ta.
Dù nghĩ vậy, nhưng vì thấy hai người ăn mặc bảnh bao, họ không tiện nói gì khó nghe, ngược lại còn tỏ ra niềm nở:
“Trên lầu đúng là nhà của Uyển Hỉ đấy. Nhưng các cậu tới không đúng lúc rồi, đến giờ hai vợ chồng già vẫn chưa chuẩn bị hậu sự cho con bé. Muốn thắp hương cũng không có bàn thờ đâu.”
____
Cố sir lúc đầu: “Đàn ông với nhau thì có gì tốt? Ghê.”
Về sau: “Vợ ơi ~ yêu c.h.ế.t mất!”
Lục Thính An: “Tôi chỉ thích khí dương của anh thôi mà!” (???)
“Tôi đi theo hay không cũng không quan trọng, nhưng các người nhất định phải tìm ra con trai của Chu Đại Khánh đang ở đâu.”
Phó Dịch Vinh trong lòng thực sự cảm thấy Lục Thính An đang nói nhảm. Trong ấn tượng của anh ta, người này vô cùng không đáng tin. Để đạt được mục đích, chuyện gì cũng có thể nói, việc gì cũng dám làm.
Nếu cậu ta đang giở trò xấu, cố ý kéo dài thời gian khiến Giang Thải Đình gặp chuyện chẳng lành thì sao? Cảnh sát dù là ai cũng không thể gánh nổi một mạng người.
Đang định phản bác, thì Cố Ứng Châu đã sải bước đi đến đứng trước mặt Lục Thính An.
Anh xoay người lại đối mặt với nhóm Phó Dịch Vinh, thân hình cao lớn che khuất một nửa bóng người phía sau, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác như đang bảo vệ Lục Thính An.
“Dịch Vinh, cậu cùng Perla đến Bách Hối Môn và xưởng sinh vật Vạn Cùng hỏi chuyện, bất kỳ tin tức gì liên quan đến Giang Thải Đình đều không được bỏ qua.”
“Anh Trấn, anh cùng Sùng Dương đến Bình Nam Lĩnh và khu phố cũ, trông coi khu vực gần nhà vệ sinh công cộng, hễ thấy người khả nghi thì nhất định phải theo dõi sát.
Nếu kẻ bắt cóc Giang Thải Đình và hung thủ g.i.ế.c Chu Uyển Hỉ tối qua là cùng một người, thì khả năng Giang Thải Đình còn sống sẽ cao hơn.”
Con người luôn có xu hướng hành động trong vùng an toàn của mình, tên hung thủ khi g.i.ế.c người lần đầu đã chọn vứt xác vào ban đêm. Trong mắt hắn, bóng tối chính là vỏ bọc an toàn.
Giang Thải Đình rời khỏi nhà Hồ Tẩu Nam lúc rạng sáng hôm nay, nếu tính luôn cả việc bắt cóc và di chuyển địa điểm, hung thủ đã bỏ lỡ thời gian vứt xác tốt nhất điều đó cho thấy, có thể hắn vẫn chưa ra tay, và nạn nhân vẫn còn sống.
Hơn nữa, theo trực giác của Cố Ứng Châu, hung thủ bắt cóc Giang Thải Đình không phải vì yêu thích gì, mà là để trả thù.
Dựa vào phân tích tâm lý trước đó của Lục Thính An, hung thủ từng có tình cảm bất thường và chấp niệm với Chu Uyển Hỉ, còn Giang Thải Đình chính là người đã cướp mất người đàn ông của cô ta. Hai người vốn là kẻ thù.
Là trả thù.
Hung thủ muốn dùng cách của mình để trả thù tình địch của Chu Uyển Hỉ. Mà người từng được cô ta yêu, có thể cũng bị đưa vào danh sách trả thù!
Sắc mặt Cố Ứng Châu lạnh đi: “Hành động ngay! Cử thêm vài người bảo vệ Hồ Tẩu Nam, không để hắn rời khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát.”
“Rõ!” Lý Sùng Dương mắt sáng rực nhìn Cố Ứng Châu, rồi xoay người chạy đi sắp xếp người.
Trong Tổ Trọng Án số một, Cố Ứng Châu có tiếng nói tuyệt đối.
Không chỉ vì anh còn trẻ đã lên chức cảnh trưởng, mà còn bởi năng lực vượt trội, dưới sự dẫn dắt của anh, tỷ lệ phá án của tổ cao hơn hẳn các tổ khác. Trong quá trình phá án, anh luôn là người đi đầu, các quyết định gần như chưa từng sai sót.
Phó Dịch Vinh tự nhiên đi cùng Du Thất Nhân đứng cùng một phe, không nhịn được hỏi:
“Anh Cố, anh thực sự định đi đến nhà Chu Đại Khánh sao?”
Cố Ứng Châu liếc nhẹ anh ta một cái, không đáp lời, chỉ dùng hành động để trả lời.
Anh xoay người, khi đi ngang qua bên cạnh Lục Thính An thì bước chân khựng lại.
Lục Thính An phản ứng nhanh nhạy, không kịp chào Du Thất Nhân mà lập tức bước theo Cố Ứng Châu rời đi.
Hai người sóng vai biến mất nơi khúc rẽ hành lang, sắc mặt Phó Dịch Vinh trở nên hơi khó coi. Anh dùng khuỷu tay huých huých Du Thất Nhân:
“Perla, cô có thấy không? Anh Cố đối xử với Lục Thính An có chút kỳ lạ không?”
Du Thất Nhân ngáp dài vì buồn ngủ, uể oải dựa vào khung cửa:
“Kỳ lạ gì cơ?”
“Chính là…” Phó Dịch Vinh cau mày, suy nghĩ một hồi mới tìm ra từ thích hợp, “Dung túng!”
“Anh ấy có phải hơi quá nuông chiều Lục Thính An không? Thứ nhất Lục Thính An không phải người của tổ Trọng Án, lại nhúng tay vào vụ án này; thứ hai cậu ta nghi ngờ con trai Chu Đại Khánh mà không có bất cứ chứng cứ nào!”
Du Thất Nhân uể oải đáp: “Thế thì tại sao lại dung túng?”
Phó Dịch Vinh á khẩu, không tìm được lý do nào hợp lý.
Du Thất Nhân lại nói:
“Bởi vì Lục Thính An đẹp trai, đảo hết cả Cảng Thành cũng không tìm ra người thứ hai đẹp như cậu ấy. Nghe nói mẹ cậu ấy không phải người Cảng Thành, mà là mỹ nhân danh tiếng vùng Giang Nam.”
Cho nên gien của Lục Thính An mới xuất sắc đến vậy, đẹp mà không quá ẻo lả.
Nghe xong, sắc mặt Phó Dịch Vinh vặn vẹo như nuốt phải ruồi:
“Dù có đẹp thì cũng là đàn ông! Anh Cố sao có thể vì đẹp mà thiên vị? Cô quên lúc cô muốn vào tổ 1 đã bị anh ấy huấn luyện thảm thế nào à? Phạt chạy 10km, bảo chạy là chạy! Cô đẹp vậy mà anh ấy có nể mặt đâu!”
Du Thất Nhân là hoa khôi nổi tiếng trong sở, dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, mới vào sở, nửa số nam nhân đều tranh nhau nhìn.
Khi mới đến, cô cũng có chút cảm tình với người đàn ông xuất sắc nhất ở sở này, nhưng về sau mới phát hiện người ta hoàn toàn không để ý đến mình.
Bị nhắc lại chuyện cũ, Du Thất Nhân cũng không tức, chỉ cười cười rồi đá cho Phó Dịch Vinh một cái.
“Cậu là em trai của sếp Cố, lẽ ra phải hiểu rõ anh ấy nhất. Nếu anh ấy chọn đi cùng Lục thiếu gia, thì đã chứng tỏ anh ấy cũng nghi ngờ nhà họ Chu.”
Nói rồi, cô nắm cổ áo kéo Phó Dịch Vinh đi, “Hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã lo, thay vì ở đây nhằm vào Lục Thính An, chi bằng nghĩ xem lát nữa nên hỏi cung Hồ Tẩu Nam thế nào, hắn không dễ lừa đâu.”
Phó Dịch Vinh bất mãn gỡ tay cô ra:
“Ai nhằm vào Lục Thính An chứ!”
Ngừng một nhịp, anh tức tối giậm chân:
“Perla! Cô mắng ai là thái giám hả!”
Nam Cung Tư Uyển
Trên taxi, Lục Thính An tranh thủ thời gian nhắm mắt nghỉ.
Lần này họ không dùng xe cảnh sát, nếu con trai Chu Đại Khánh thật sự là hung thủ, thì dùng xe cảnh sát sẽ khiến hắn đề phòng.
Cố Ứng Châu cũng không thể tự lái xe, nhà Chu Đại Khánh ở Đôn Bố, xung quanh vài cây số toàn là khu dân cư cũ, phần lớn là người già sinh sống.
Đừng nói là xe hơi chạy vào, chỉ cần một chiếc xe máy đi qua cũng sẽ bị các bác trai bác gái vạch trần cả xuất thân và nghề nghiệp, nếu không tra được thì họ sẽ tự biên tự diễn ra cho bằng được.
Xét các yếu tố, đi taxi là kín đáo nhất.
Lục Thính An không có ý định bắt chuyện, mà Cố Ứng Châu vốn cũng ít nói, nên không mở lời.
Tuy cả hai ngồi ghế sau, nhưng ánh mắt liếc qua liếc lại vẫn không tránh khỏi nhìn thấy nhau.
Ban đầu Cố Ứng Châu chỉ định chú ý một chút đến động tĩnh của cậu, nhưng khi thấy cậu lên xe xong lập tức ngủ mà không nói một lời, anh bất giác nghiêng đầu quan sát người được đồn là “âm hiểm tàn độc” Lục thiếu gia.
Hôm nay kế hoạch của Lục Thính An dường như chỉ có mỗi việc đi hiện trường, nên cậu không mặc cảnh phục. Trên người chỉ là một chiếc hoodie cổ tròn, khoác ngoài là sơ mi kẻ caro, được cài kín đến tận nút trên cùng, chỉnh tề như một học sinh ngoan.
Cậu nhắm mắt, đầu tựa vào cửa kính xe, mái tóc mềm mại có một lọn bướng bỉnh vểnh lên. Cũng giống như con người cậu vậy, bề ngoài thì tưởng như vô hại, nhưng những lời đồn trong ngành lại chẳng có gì tốt đẹp.
Ánh mắt Cố Ứng Châu cuối cùng dừng lại dưới mí mắt Lục Thính An. Hàng mi dày rậm, dù nhắm mắt vẫn đổ bóng trên khuôn mặt. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt hằn rõ quầng thâm. Trên làn da trắng xanh, trông cậu có vẻ hơi bệnh tật.
Cố Ứng Châu thầm nghĩ: Cậu dường như lúc nào cũng sống mơ màng, mệt mỏi. Có thể đúng như lời đồn, ban đêm chẳng cần ngủ, chỉ cần lang thang ở những nơi như Bách Hối Môn là đã đủ kéo dài mạng sống rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
……
Lục Thính An chỉ cần buông lỏng tinh thần là cơn buồn ngủ ập đến. Trước đây làm MC chính, dù chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày cũng luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng khi đã không còn bắt buộc phải căng mình nữa, ngủ đủ 8 tiếng cậu vẫn cảm thấy mắt nhức, thái dương giật liên hồi.
Trong taxi không có mùi lạ, ánh nắng chiếu qua cửa kính, bên cạnh lại ngồi một người dáng cao to, bầu không khí dễ chịu khiến cậu không kiểm soát được mà muốn thiếp đi.
Vốn định chợp mắt một lúc đến nhà Chu Đại Khánh, nhưng cảm giác có ánh mắt chăm chú nhìn khiến cậu buộc phải mở mắt.
“Cố ——”
Lục Thính An nghiêng đầu, sợi tóc lòa xòa bị cọ xuống, theo thói quen định gọi “sếp”, nhưng thấy bác tài tò mò nhìn gương chiếu hậu, cậu liền đổi giọng, gọi một tiếng: “anh.”
Cố Ứng Châu hơi sững người, ánh mắt có phần cứng lại.
Lục Thính An nhẹ nhàng nói: “Chút nữa là phần khó nhằn rồi, anh có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
Chứ cứ nhìn tôi chằm chằm thế này, ai mà ngủ nổi? Nghỉ ngơi?
Cố Ứng Châu thu lại ánh mắt, sắc mặt bình thản. Anh chưa bao giờ nghỉ ngơi trong môi trường xa lạ, huống chi người ngồi bên cạnh chỉ mới mười ngày trước còn tỏ ra quá mức quan tâm đến anh. Dù ngoại hình người kia không tệ, nhưng anh cũng chẳng muốn cho một chút cơ hội nào.
Làm gì có chuyện đàn ông thích đàn ông? Không thấy gượng gạo, khó chịu à?
Nghĩ vậy, Cố Ứng Châu khẽ dịch người, tay trái sát vào cửa xe, giữ khoảng cách.
“Cậu ngủ đi.” Giọng anh lạnh lùng, “Đến nơi tôi gọi.”
Lục Thính An hài lòng cong môi cười: “Được.”
Cậu đổi tư thế thoải mái hơn định nhắm mắt, thì bị cấn vào túi giấy để trên đùi. Phản ứng cực nhanh, cậu đưa bữa sáng ấy sang cho người bên cạnh.
“ Anh Cố, chắc cũng chưa ăn sáng? Cái này cho anh.”
Cố Ứng Châu còn chưa kịp từ chối, túi giấy đã bị nhét vào tay.
Túi vẫn còn âm ấm vì cầm lâu, khiến người ta cảm giác như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong không gian chật hẹp của taxi, túi vừa được nới lỏng miệng thì mùi trứng luộc trà đã tỏa ra.
Chỉ ngửi thôi cũng biết được mức độ nấu ăn, mùi hoa hồi đậm đà, mùi trà thơm dìu dịu, hương vị hoà quyện không hề át nhau. Ngửi một hơi là có thể tưởng tượng lòng đỏ béo bùi cỡ nào.
Cố Ứng Châu vốn đã quyết tâm giữ khoảng cách với Lục Thính An, đặc biệt là kiểu “vô sự hiến ân cần” thế này. Phải cắt đứt từ đầu.
Anh định đưa túi trả lại thì tài xế phía trước hít sâu một hơi đầy khoa trương.
“Ôi chà, sáng nay ra đường vội quá chưa kịp ăn gì. Cậu em à, trứng trà này mua ở đâu vậy? Sao mà thơm thế?”
Lục Thính An không phải kiểu thích buôn chuyện, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng lười nhác: “Bác tài cũng muốn ăn à?”
Tài xế nuốt nước miếng: “Ờ… nói thật thì ngại lắm… nhưng mà, có thể chứ?”
Lục Thính An gần như thì thầm: “Được chứ, hai đồng một quả, trừ vào tiền xe.”
Tài xế: “……”
Cố Ứng Châu: “……”
Ra là không phải chỉ cho mình anh ăn.
Cố Ứng Châu lặng lẽ cầm túi lại.
* Đôn 埗, một khu dân nghèo từng là trung tâm phồn hoa của Cảng Thành, giờ đã tụt hậu phát triển.
Bốn mươi năm trước, ai cũng muốn đến đây lập nghiệp, người đông như nêm, các loại tệ nạn như trộm cướp, g.i.ế.c người cũng xuất hiện liên tục.
Sau này thành phố phát triển sang khu mới, những người trẻ tuổi lần lượt dọn đi. Còn nơi này, chỉ còn lại những ngôi nhà cũ nát và người già.
Lục Thính An và Cố Ứng Châu xuống xe ở rìa thị trấn, vừa bước vào một con hẻm nhỏ, đã cảm nhận không khí nơi đây đục hơn rõ rệt.
Trong không khí trộn lẫn mùi dầu mỡ nồng đậm từ bữa sáng nhà dân; trên mặt đất ngổn ngang tàn thuốc, rau củ thừa, thi thoảng còn thấy cả cặn dầu đen ngòm…
Hai người rẽ qua hai hẻm nhỏ mới tìm đến địa chỉ Chu Đại Khánh từng đăng ký khi nhận thi. Là một khu tập thể bốn tầng cũ kỹ, kẹp giữa các toà nhà cao tầng hơn, tường vẽ bậy lung tung, mỗi tầng chỉ có hai hộ.
Sự xuất hiện của hai người đàn ông cao lớn, khí chất không tầm thường lập tức thu hút sự chú ý. Dưới mái hiên, mấy cụ già ngồi tụm năm tụm ba nhìn họ từ đầu đến chân.
“Mấy đứa trẻ, tìm ai vậy?” một cụ già hỏi, rõ ràng là nhắm vào Lục Thính An.
Cậu bước lên trước hai bước, giọng nói lễ phép: “Bà ơi, đây là nhà của chị Chu Uyển Hỉ đúng không ạ? Bọn cháu là bạn chị ấy, nghe tin chị qua đời, nên đến thắp nén hương.”
Nghe xong, ánh mắt của mấy cụ già liền trở nên kỳ quặc.
Chu Uyển Hỉ làm cái nghề đó, làm gì có chuyện kết bạn thuần tuý với đàn ông. Trong mắt họ, Lục Thính An và Cố Ứng Châu đương nhiên là “khách” của cô ta.
Dù nghĩ vậy, nhưng vì thấy hai người ăn mặc bảnh bao, họ không tiện nói gì khó nghe, ngược lại còn tỏ ra niềm nở:
“Trên lầu đúng là nhà của Uyển Hỉ đấy. Nhưng các cậu tới không đúng lúc rồi, đến giờ hai vợ chồng già vẫn chưa chuẩn bị hậu sự cho con bé. Muốn thắp hương cũng không có bàn thờ đâu.”
____
Cố sir lúc đầu: “Đàn ông với nhau thì có gì tốt? Ghê.”
Về sau: “Vợ ơi ~ yêu c.h.ế.t mất!”
Lục Thính An: “Tôi chỉ thích khí dương của anh thôi mà!” (???)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương