Trans: Hàn Du
Tiểu thế tử quyết định giúp nam quỷ hoàn thành tâm nguyện của gã, đương nhiên nếu như không giúp, hắn liền bị thiên lôi đánh xuống á!
Từ nhà xí trở về thị vệ mang vẻ mặt quang minh chính đại, mắt nhìn thẳng phía trước, nghiễm nhiên là một thị vệ chân chính dốc lòng dốc sức vì chủ tử. Nếu y có thể điều chỉnh ánh mắt nhìn về phía tiểu thế tử bớt rực lửa một chút thì càng có sức thuyết phục hơn, lão quỷ nhìn rõ là muốn đánh y, đánh cho đặc biệt, đặc biệt vô cùng đau đớn nha!
Nghe nam quỷ kể, tiểu thiếu gia kia là người đến từ phương nam, tiểu thế tử liền hỏi nam quỷ, “Nếu ngươi có thể bám theo ta, bay tới nhà ta, vậy sao không thể tự mình bay đi tìm người ấy?”
Nam quỷ nghe xong lời này, khuôn mặt anh tuấn nhuốm màu tang thương, “Nếu như ta có thể rời đi tòa thành này, thì sao còn có thể gặp được ngươi?”
Một câu hỏi nhẹ làm tiểu thế tử á khẩu, không trả lời được.
Nam quỷ nói thực ra có biện pháp mang gã đi cùng, chỉ cần đeo bám vào người tiểu thế tử, để tiểu thế tử kéo gã rời đi. Làm như vậy, tuy rằng đối với tiểu thế tử không có gì nguy hại, nhưng hắn sẽ bị tiêu hao ít nhiều thể lực.
Tiểu thế tử thấy lão quỷ không có ý ngăn cản, thì biết thật sự là không nguy hiểm, vì thế đồng ý lời nam quỷ thỉnh cầu.
Thị vệ sau khi biết việc này có điểm đau lòng, y không nỡ để tiểu thế tử mệt nhọc nhưng càng sợ tiểu thế tử bị sét đánh, cho nên rốt cuộc cũng chẳng phản đối gì.
Tiểu thế tử đi hỏi thế tử phi có thể hay không cho mình đi xa nhà một chuyến, không cho liền giãy giụa làm nũng, chơi xấu, thế tử phi bị hắn lằng nhằng quấy rầy đến mức phải đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Tiểu thế tử ghét nhiều người đi theo hắn, vì thế kiêu ngạo vỗ ngực, “Nương, ta có thị vệ bảo hộ, không cần nhiều người như vậy đâu!”
“Không được, quá nguy hiểm!” Thế tử phi đôi mi thanh tú nhăn lại, hiển nhiên là không đồng ý.
Tiểu thế tử chưa từ bỏ ý định, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng thế tử phi dỗ dành, “Ta ra lệnh cho bọn họ âm thầm bảo hộ ngươi được không?”
Âm thầm? Tiểu thế tử tròng mắt khẽ chuyển động, lập tức đồng ý.
Sau đó… Sau đó…
Một cỗ xe ngựa tầm thường kéo theo một đoàn binh lính trang bị vũ khí cưỡi ngựa rầm rộ, xe ngựa dừng, bọn họ cũng dừng, xe ngựa chạy, bọn họ cũng chạy.
Tiểu thế tử vén màn lên thò đầu ra, ủ rũ cụp đuôi nói với thị vệ đang đánh xe: “Nương nỡ nào gạt ta, nàng nói sẽ âm thầm bảo hộ ta, mà cứ như thế này, chẳng phải chúng ta càng gây thêm chú ý sao?!”
Thị vệ nhếch lên khóe môi, nhịn không được xoa xoa đầu tiểu thế tử một chút, lại làm bộ như mình không có làm gì mà nhìn sang nơi khác.
Y sợ bản thân mình một người bảo hộ không nổi tiểu thế tử, cho nên có nhiều người như vậy đi theo bảo hộ, làm y rất yên tâm.
Thị vệ sau khi bước ra khỏi nhà xí lần đó, luôn đối với tiểu thế tử động tay động chân, không hề ý thức được một chút thân phận mình là hạ nhân, may mà tiểu thế tử cũng không ý thức được thân phận mình là thế tử, như vậy vừa vặn thật tuyệt vời a!
Nam quỷ dựa vào sau lưng tiểu thế tử mà cười khúc khích, tiểu thế tử hỏi gã cười cái gì, gã chỉ mím chặt môi cố nhịn không cười nữa, khiến tiểu thế tử bực bội không thôi.
Nhanh chậm rong ruổi, một đường vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc cũng tới được nhà ở phía nam của tiểu thiếu gia kia, nhưng sau khi hỏi thăm lại phát hiện tiểu thiếu gia không có mặt, lại nghe nói có lẽ tiểu thiếu gia đã không còn ở nhân thế.
“Đã chết?” Nam quỷ chớp chớp mắt, giống như không tin vào tai mình, lòng tràn đầy nghi hoặc, hoang mang mờ mịt, chỉ lẩm bẩm, “Làm sao lại chết?”
Đại hán được hỏi chuyện kia không đành lòng nhìn bộ dáng tiểu thế tử hồn bay phách lạc, nhìn trái nhìn phải xác nhận không có ai khác, liền tiến đến trước mặt tiểu thế tử hạ giọng kể: “Nghe nói, là tự sát!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thế tử: Sao ngươi không tự mình đi? Nam quỷ liếc mắt một cái: Nếu ta có thể tự mình đi còn cần tới ngươi làm gì?!
Tiểu thế tử:…
Nói rất hay, rất có đạo lý, ta không còn lời gì để nói.
Tiểu thế tử quyết định giúp nam quỷ hoàn thành tâm nguyện của gã, đương nhiên nếu như không giúp, hắn liền bị thiên lôi đánh xuống á!
Từ nhà xí trở về thị vệ mang vẻ mặt quang minh chính đại, mắt nhìn thẳng phía trước, nghiễm nhiên là một thị vệ chân chính dốc lòng dốc sức vì chủ tử. Nếu y có thể điều chỉnh ánh mắt nhìn về phía tiểu thế tử bớt rực lửa một chút thì càng có sức thuyết phục hơn, lão quỷ nhìn rõ là muốn đánh y, đánh cho đặc biệt, đặc biệt vô cùng đau đớn nha!
Nghe nam quỷ kể, tiểu thiếu gia kia là người đến từ phương nam, tiểu thế tử liền hỏi nam quỷ, “Nếu ngươi có thể bám theo ta, bay tới nhà ta, vậy sao không thể tự mình bay đi tìm người ấy?”
Nam quỷ nghe xong lời này, khuôn mặt anh tuấn nhuốm màu tang thương, “Nếu như ta có thể rời đi tòa thành này, thì sao còn có thể gặp được ngươi?”
Một câu hỏi nhẹ làm tiểu thế tử á khẩu, không trả lời được.
Nam quỷ nói thực ra có biện pháp mang gã đi cùng, chỉ cần đeo bám vào người tiểu thế tử, để tiểu thế tử kéo gã rời đi. Làm như vậy, tuy rằng đối với tiểu thế tử không có gì nguy hại, nhưng hắn sẽ bị tiêu hao ít nhiều thể lực.
Tiểu thế tử thấy lão quỷ không có ý ngăn cản, thì biết thật sự là không nguy hiểm, vì thế đồng ý lời nam quỷ thỉnh cầu.
Thị vệ sau khi biết việc này có điểm đau lòng, y không nỡ để tiểu thế tử mệt nhọc nhưng càng sợ tiểu thế tử bị sét đánh, cho nên rốt cuộc cũng chẳng phản đối gì.
Tiểu thế tử đi hỏi thế tử phi có thể hay không cho mình đi xa nhà một chuyến, không cho liền giãy giụa làm nũng, chơi xấu, thế tử phi bị hắn lằng nhằng quấy rầy đến mức phải đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Tiểu thế tử ghét nhiều người đi theo hắn, vì thế kiêu ngạo vỗ ngực, “Nương, ta có thị vệ bảo hộ, không cần nhiều người như vậy đâu!”
“Không được, quá nguy hiểm!” Thế tử phi đôi mi thanh tú nhăn lại, hiển nhiên là không đồng ý.
Tiểu thế tử chưa từ bỏ ý định, tiếp tục năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng thế tử phi dỗ dành, “Ta ra lệnh cho bọn họ âm thầm bảo hộ ngươi được không?”
Âm thầm? Tiểu thế tử tròng mắt khẽ chuyển động, lập tức đồng ý.
Sau đó… Sau đó…
Một cỗ xe ngựa tầm thường kéo theo một đoàn binh lính trang bị vũ khí cưỡi ngựa rầm rộ, xe ngựa dừng, bọn họ cũng dừng, xe ngựa chạy, bọn họ cũng chạy.
Tiểu thế tử vén màn lên thò đầu ra, ủ rũ cụp đuôi nói với thị vệ đang đánh xe: “Nương nỡ nào gạt ta, nàng nói sẽ âm thầm bảo hộ ta, mà cứ như thế này, chẳng phải chúng ta càng gây thêm chú ý sao?!”
Thị vệ nhếch lên khóe môi, nhịn không được xoa xoa đầu tiểu thế tử một chút, lại làm bộ như mình không có làm gì mà nhìn sang nơi khác.
Y sợ bản thân mình một người bảo hộ không nổi tiểu thế tử, cho nên có nhiều người như vậy đi theo bảo hộ, làm y rất yên tâm.
Thị vệ sau khi bước ra khỏi nhà xí lần đó, luôn đối với tiểu thế tử động tay động chân, không hề ý thức được một chút thân phận mình là hạ nhân, may mà tiểu thế tử cũng không ý thức được thân phận mình là thế tử, như vậy vừa vặn thật tuyệt vời a!
Nam quỷ dựa vào sau lưng tiểu thế tử mà cười khúc khích, tiểu thế tử hỏi gã cười cái gì, gã chỉ mím chặt môi cố nhịn không cười nữa, khiến tiểu thế tử bực bội không thôi.
Nhanh chậm rong ruổi, một đường vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc cũng tới được nhà ở phía nam của tiểu thiếu gia kia, nhưng sau khi hỏi thăm lại phát hiện tiểu thiếu gia không có mặt, lại nghe nói có lẽ tiểu thiếu gia đã không còn ở nhân thế.
“Đã chết?” Nam quỷ chớp chớp mắt, giống như không tin vào tai mình, lòng tràn đầy nghi hoặc, hoang mang mờ mịt, chỉ lẩm bẩm, “Làm sao lại chết?”
Đại hán được hỏi chuyện kia không đành lòng nhìn bộ dáng tiểu thế tử hồn bay phách lạc, nhìn trái nhìn phải xác nhận không có ai khác, liền tiến đến trước mặt tiểu thế tử hạ giọng kể: “Nghe nói, là tự sát!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thế tử: Sao ngươi không tự mình đi? Nam quỷ liếc mắt một cái: Nếu ta có thể tự mình đi còn cần tới ngươi làm gì?!
Tiểu thế tử:…
Nói rất hay, rất có đạo lý, ta không còn lời gì để nói.
Danh sách chương