Đáng tiếc.
Đông Tảo nhìn chằm chằm cái chăn một lúc. Hiện giờ thời tiết vẫn còn lạnh, chăn bông đắp vẫn dày, nó chỉ có thể tiếc nuối lùi về sau. Một chân đứng không được vững, Đông Tảo ngã lăn ra bụng Tiêu Tuy, nằm ngửa bất động.
Ánh trăng bên ngoài treo trên đỉnh bầu trời, lấp ló sau tầng mây, tỏa ra ánh sáng như có như không. Đông Tảo lẳng lặng nằm, ngoại trừ một chút mê man và phiền muộn, nó càng cảm thấy bình tĩnh vô lo hơn. Từ trên núi chuyển xuống nơi đây, dù có nguy hiểm, nhưng phần nhiều vẫn là an ổn, thoải mái.
Nó chớp chớp mắt, lại buồn ngủ. Bên ngoài bỗng nhiên có trận gió thổi qua, cửa sổ không đóng kín phát ra tiếng động, trong đêm đông, giống như có bàn tay ai dùng sức đẩy một cái, rất kì lạ.
Đông Tảo giật mình hoảng sợ, nhớ lại chuyện qủy sai mấy hôm trước, vội vàng đứng lên chui về lại bên cổ Tiêu Tuy, mắt mở to, cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
May mà bên ngoài cũng không còn động tĩnh nào khác, Đông Tảo mệt mỏi cũng nhanh chóng dựa vào Tiêu Tuy ngủ say.
Mà Tiêu Tuy, sau khi cảm nhận được hơi ấm bên cạnh cổ, trong đầu thầm suy tư về hàm nghĩa hành động lúc nãy của Đông Tảo. Ngực và cổ bị Đông Tảo mổ ngoại trừ có chút buồn thì không còn cảm giác nào khác. Con chim béo kia mổ xong, vừa đắc ý vừa vui vẻ lung lay đi một vòng, cũng không làm thêm việc gì khác.
Nói nó là mật thám chim, chẳng bằng nói nó là một con chim ngốc nghếch.
Tiêu Tuy suy nghĩ thông suốt, lại không hề hay biết chính mình có bao nhiêu may mắn vì được Đông Tảo hạ thủ lưu tình, bảo vệ được con sâu lớn.
Buổi sáng.
Đông Tảo tỉnh lại trên gối mềm, phát hiện cái chân bị thương của mình hình như đã khỏi.
Vì thế nó cúi đầu mổ mổ sợi dây buộc trên chân, khiến cho gậy trúc trên chân tản ra. Nó lại thử duỗi duỗi chân, thấy không đau mới xác định chân mình thật sự đã khỏi.
Tỳ nữ béo ra ngoài lấy đồ ăn cho Đông Tảo từ sớm, từ ngoài cửa xoa xoa tay đi vào “Bên ngoài lạnh muốn chết.”
Tỳ nữ gầy vội vã đứng lên đóng cửa lại, quay đầu còn liếc Đông Tảo một cái “Nhanh đóng cửa, không chút nữa Mập Mập lại bay ra ngoài mất.”
Đông Tảo đang uống nước ở chậu nước bên cạnh, thi thoảng cúi đầu chỉnh chỉnh lại lông chim. Nó còn đang muốn thừa dịp cửa mở thì bay ra ngoài, vậy mà đã bị tỳ nữ gầy ngăn chặn.
“Bên ngoài lạnh như thế mà còn muốn ra, không sợ bị đông chết sao?” Tỳ nữ béo đi tới trước mặt Đông Tảo, liếc thấy gậy trúc trên chân nó không còn, hoảng sợ “Á, cái gậy trên đùi đâu?”
“Vừa tự mình hủy đi rồi.” Tỳ nữ gầy nói “Vừa tháo đã muốn bay ra ngoài, tâm tư toàn ở đâu không..”
“Mập như vậy, đương nhiên không sợ lạnh rồi.” Tỳ nữ béo vuốt vuốt đám lông trên lưng Đông Tảo, cười hì hì nói, lại kéo cái đĩa đựng đồ ăn sang một bên.
Đông Tảo lắc mình tránh khỏi tay nàng, thân thể béo như một quả cầu hơi run lên, quay đầu tức giận giải thích “Không cho nói ta béo! Ta là nhiều lông, nhiều lông!!!”
Chỉ tiếc kháng nghị của nó vào đến tai hai người tỳ nữ, vẫn giống như trước đây, là những tiếng kêu ríu rít trong trẻo. Không chỉ không nghe ra được sự tức giận, mà còn cảm thấy rất vui tai. Cả hai nhìn nó cười hì hì.
Đông Tảo ở một bên giận dỗi một lúc, nhưng bụng đói, chưa được bao lâu đã bay đến trước mặt tỳ nữ béo đòi ăn.
Hai tỳ nữ nhìn chân Đông Tảo đã tốt, tuy không thể xác định được tình trạng hồi phục của nó, hai người cũng không dám buộc lại. Thứ nhất là vì Đông Tảo không muốn ngoan ngoãn chờ các nàng sắp xếp, thứ hai là vì các nàng sợ Đông Tảo giãy dụa sẽ làm động đến vết thương.
Chờ đến xế chiều, lúc Tiêu Tuy vừa từ bên ngoài trở về, tỳ nữ béo đã nhanh nhẹn nói với hắn chuyện này.
Tiêu Tuy từ hành lang đi về trong phòng, vừa đi vừa hỏi “Hôm nay vẫn ở trong phòng chứ?”
Đây là hỏi về Đông Tảo.
Tỳ nữ béo gật đầu “Vâng, sáng nay dậy muộn hơn bình thường một chút, sau đó thì tự mình hủy đi gậy trúc ạ. Ăn xong thì ngủ, lúc trưa có muốn ra ngoài, nhưng nô tỳ sợ nó bay mất, lại sợ bên ngoài lạnh, nên không cho nó ra.”
Tiêu Tuy nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa phòng ra. Cửa vừa mở, một quả cầu trắng đã bay thẳng về phía hắn. Nếu không phải Tiêu Tuy phản ứng nhanh, Đông Tảo hẳn đã đập vào mặt hắn.
Tiêu Tuy đưa tay túm lấy Đông Tảo sắp đâm nát cánh cửa về, đặt trong lòng bàn tay, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nó.
Đông Tảo bị choáng chớp mắt, sau đó con mắt đậu đen nhìn thấy là Tiêu Tuy thì lập tức vui vẻ, luôn miệng gọi “Tướng công, tướng công!”
Đã lâu không bị lỗi giác, Tiêu Tuy giật mình chớp chớp mắt, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ “Tướng công”.
Thế nhưng, nó cũng giống như những lần ảo giác trước đây, ngay lúc Đông Tảo bay lên, đến cạnh gò má hắn mổ mổ, thanh âm trong đầu Tiêu Tuy đã tán đi, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Tiêu Tuy thoáng định tâm, cho dù Đông Tảo vô cùng đáng nghi, lại thi thoảng có những hành động kì lạ, nhưng hắn vẫn không thể hoài nghi Đông Tảo, thậm chí là còn sinh ra cảm giác gần gũi khó hiểu.
Dù sao thì ngoài Đông Tảo ra, cũng không còn ai dám đến gần hắn. Cho nên cảm giác thân thiết Đông Tảo mang đến lại lớn hơn mấy lần.
Đông Tảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay Tiêu Tuy, gần như là tùy ý hắn sắp xếp. Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy ở cạnh thấy vậy, trong lòng nhịn không được mà ghen tị.
Hừ, sao lúc các nàng sờ thì lại muốn chạy? Tiêu Tuy tỉ mỉ kiểm tra cái chân bị thương của Đông Tảo, vô cùng kinh ngạc vì mới sáu bảy ngày mà đã khỏi hẳn.
Tiêu Tuy nhìn vẻ mặt vô tội của Đông Tảo, sự nghi ngờ Đông Tảo là yêu quái lúc trước lại trào lên. Ánh mắt hắn nhìn Đông Tảo tràn đầy hoài nghi.
Đông Tảo không hay biết gì, vẫn theo lẽ thường mang theo gối đệm êm của mình lên một khoảng trống trên bàn sách của Tiêu Tuy nằm, tỉ mỉ quan sát sở thích hắn, hòng tìm ra được tin tức gì đó hữu dụng, giúp cho kế hoạch tìm bạn đời của mình thành công.
Hai người nhìn nhau một lúc, mỗi người đều tự đưa ra kết luận riêng.
Đông Tảo, một con chim béo, ăn và ngủ, giống như rất thích nhìn chằm chằm con người.
Tiêu Tuy, dậy sớm ngủ muộn, luyện kiếm đọc sách viết chữ, người tốt nhưng ai cũng sợ hắn.
Nhưng cách này hình như không có tác dụng gì, hai người đành chuyển cách khác.
Tiêu Tuy bắt đầu thử Đông Tảo.
“Mập Mập.” Hắn thử gọi cái tên mà tỳ nữ béo đặt cho Đông Tảo “Đến đây.”
Đông Tảo đang đứng chải lông, nghe thấy tiếng Tiêu Tuy thì quay đầu, nhưng hai chữ “Mập Mập” kia, lại thật sự khiến Đông Tảo thương tâm, khiếp sợ nhìn Tiêu Tuy “Ta còn tưởng ngươi khác biệt, vì sao ngươi cũng đối với ta như thế?”
Những lời này là học được từ trong tập truyện, lúc Từ nương nói với Trần thư sinh. Tuy rằng tình cảm giữa hai người chưa đau khổ được đến trình độ đó. Đông Tảo chỉ đơn giản là vận lên người mình, cảm thấy đau thương đến phát sốt.
Tiêu Tuy chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng chim hót, hắn không ngừng cố gắng “Lần trước bánh ngọt cho ngươi ăn, còn muốn ăn không?”
“Bánh ngọt gì?” Đông Tảo vội vã quay đầu lại, vụt một cái bay đến bên cạnh Tiêu Tuy, trơ mắt nhìn hắn.
Đây là nghe thấy ăn liền quên tức đây mà.
Tiêu Tuy lấy ra một đĩa bánh đậu xanh nhỏ, dùng ngón tay bẻ ra một miếng nhỏ đặt lên bàn, sau đó lại bẻ thêm hai miếng là ba miếng. Hắn vừa ngăn Đông Tảo mổ xuống, vừa nói “Ăn miếng bên trái trước.”
Đông Tảo không hiểu, không phải đều là bánh đậu xanh à, ăn thế nào mà chẳng được?
Nó nửa tin nửa ngờ mổ xuống, ăn miếng bên trái xong lại nghe Tiêu Tuy nói “Ăn miếng bên phải.”
Đông Tảo nghe lời ăn, lần này không vội vã ăn nữa mà chờ Tiêu Tuy mở miệng.
Tiêu Tuy đứng lên nói “Miếng còn lại có độc, không thể ăn!”
Đông Tảo kinh hãi, phành phạch bay ra sau, bay lên xà nhà rất cao mới dừng lại.
Nó trúng độc mấy lần, trong lòng hãy còn sợ, lúc này nhịn không được mà cảm thán, ăn gì cũng nguy hiểm vậy ư!
Tiêu Tuy lại ngồi xuống, lời nói vạch trần Đông Tảo “Vậy là ngươi nghe hiểu ta nói gì.”
Nói xong cầm miếng bánh bị bẻ lên ăn.
Đông Tảo thở phì phò, nghĩa là lại lừa nó?
Nó lập tức bay lên, vọt đến bên mép Tiêu Tuy, thừa dịp hắn chưa nuốt hết xuống, mãnh liệt mổ lên, đoạt lấy một ít bột bánh về, nuốt xuống.
Sau đó, cổ họng nóng rực lên. Nó phịch một cái ngã vật ra bàn, cảm thấy mình đúng là ngốc đến khỏi cần làm chim nữa!
Lại, lại, lại bị hạ độc!!!!
Đông Tảo nhìn chằm chằm cái chăn một lúc. Hiện giờ thời tiết vẫn còn lạnh, chăn bông đắp vẫn dày, nó chỉ có thể tiếc nuối lùi về sau. Một chân đứng không được vững, Đông Tảo ngã lăn ra bụng Tiêu Tuy, nằm ngửa bất động.
Ánh trăng bên ngoài treo trên đỉnh bầu trời, lấp ló sau tầng mây, tỏa ra ánh sáng như có như không. Đông Tảo lẳng lặng nằm, ngoại trừ một chút mê man và phiền muộn, nó càng cảm thấy bình tĩnh vô lo hơn. Từ trên núi chuyển xuống nơi đây, dù có nguy hiểm, nhưng phần nhiều vẫn là an ổn, thoải mái.
Nó chớp chớp mắt, lại buồn ngủ. Bên ngoài bỗng nhiên có trận gió thổi qua, cửa sổ không đóng kín phát ra tiếng động, trong đêm đông, giống như có bàn tay ai dùng sức đẩy một cái, rất kì lạ.
Đông Tảo giật mình hoảng sợ, nhớ lại chuyện qủy sai mấy hôm trước, vội vàng đứng lên chui về lại bên cổ Tiêu Tuy, mắt mở to, cảnh giác nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
May mà bên ngoài cũng không còn động tĩnh nào khác, Đông Tảo mệt mỏi cũng nhanh chóng dựa vào Tiêu Tuy ngủ say.
Mà Tiêu Tuy, sau khi cảm nhận được hơi ấm bên cạnh cổ, trong đầu thầm suy tư về hàm nghĩa hành động lúc nãy của Đông Tảo. Ngực và cổ bị Đông Tảo mổ ngoại trừ có chút buồn thì không còn cảm giác nào khác. Con chim béo kia mổ xong, vừa đắc ý vừa vui vẻ lung lay đi một vòng, cũng không làm thêm việc gì khác.
Nói nó là mật thám chim, chẳng bằng nói nó là một con chim ngốc nghếch.
Tiêu Tuy suy nghĩ thông suốt, lại không hề hay biết chính mình có bao nhiêu may mắn vì được Đông Tảo hạ thủ lưu tình, bảo vệ được con sâu lớn.
Buổi sáng.
Đông Tảo tỉnh lại trên gối mềm, phát hiện cái chân bị thương của mình hình như đã khỏi.
Vì thế nó cúi đầu mổ mổ sợi dây buộc trên chân, khiến cho gậy trúc trên chân tản ra. Nó lại thử duỗi duỗi chân, thấy không đau mới xác định chân mình thật sự đã khỏi.
Tỳ nữ béo ra ngoài lấy đồ ăn cho Đông Tảo từ sớm, từ ngoài cửa xoa xoa tay đi vào “Bên ngoài lạnh muốn chết.”
Tỳ nữ gầy vội vã đứng lên đóng cửa lại, quay đầu còn liếc Đông Tảo một cái “Nhanh đóng cửa, không chút nữa Mập Mập lại bay ra ngoài mất.”
Đông Tảo đang uống nước ở chậu nước bên cạnh, thi thoảng cúi đầu chỉnh chỉnh lại lông chim. Nó còn đang muốn thừa dịp cửa mở thì bay ra ngoài, vậy mà đã bị tỳ nữ gầy ngăn chặn.
“Bên ngoài lạnh như thế mà còn muốn ra, không sợ bị đông chết sao?” Tỳ nữ béo đi tới trước mặt Đông Tảo, liếc thấy gậy trúc trên chân nó không còn, hoảng sợ “Á, cái gậy trên đùi đâu?”
“Vừa tự mình hủy đi rồi.” Tỳ nữ gầy nói “Vừa tháo đã muốn bay ra ngoài, tâm tư toàn ở đâu không..”
“Mập như vậy, đương nhiên không sợ lạnh rồi.” Tỳ nữ béo vuốt vuốt đám lông trên lưng Đông Tảo, cười hì hì nói, lại kéo cái đĩa đựng đồ ăn sang một bên.
Đông Tảo lắc mình tránh khỏi tay nàng, thân thể béo như một quả cầu hơi run lên, quay đầu tức giận giải thích “Không cho nói ta béo! Ta là nhiều lông, nhiều lông!!!”
Chỉ tiếc kháng nghị của nó vào đến tai hai người tỳ nữ, vẫn giống như trước đây, là những tiếng kêu ríu rít trong trẻo. Không chỉ không nghe ra được sự tức giận, mà còn cảm thấy rất vui tai. Cả hai nhìn nó cười hì hì.
Đông Tảo ở một bên giận dỗi một lúc, nhưng bụng đói, chưa được bao lâu đã bay đến trước mặt tỳ nữ béo đòi ăn.
Hai tỳ nữ nhìn chân Đông Tảo đã tốt, tuy không thể xác định được tình trạng hồi phục của nó, hai người cũng không dám buộc lại. Thứ nhất là vì Đông Tảo không muốn ngoan ngoãn chờ các nàng sắp xếp, thứ hai là vì các nàng sợ Đông Tảo giãy dụa sẽ làm động đến vết thương.
Chờ đến xế chiều, lúc Tiêu Tuy vừa từ bên ngoài trở về, tỳ nữ béo đã nhanh nhẹn nói với hắn chuyện này.
Tiêu Tuy từ hành lang đi về trong phòng, vừa đi vừa hỏi “Hôm nay vẫn ở trong phòng chứ?”
Đây là hỏi về Đông Tảo.
Tỳ nữ béo gật đầu “Vâng, sáng nay dậy muộn hơn bình thường một chút, sau đó thì tự mình hủy đi gậy trúc ạ. Ăn xong thì ngủ, lúc trưa có muốn ra ngoài, nhưng nô tỳ sợ nó bay mất, lại sợ bên ngoài lạnh, nên không cho nó ra.”
Tiêu Tuy nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa phòng ra. Cửa vừa mở, một quả cầu trắng đã bay thẳng về phía hắn. Nếu không phải Tiêu Tuy phản ứng nhanh, Đông Tảo hẳn đã đập vào mặt hắn.
Tiêu Tuy đưa tay túm lấy Đông Tảo sắp đâm nát cánh cửa về, đặt trong lòng bàn tay, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nó.
Đông Tảo bị choáng chớp mắt, sau đó con mắt đậu đen nhìn thấy là Tiêu Tuy thì lập tức vui vẻ, luôn miệng gọi “Tướng công, tướng công!”
Đã lâu không bị lỗi giác, Tiêu Tuy giật mình chớp chớp mắt, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ “Tướng công”.
Thế nhưng, nó cũng giống như những lần ảo giác trước đây, ngay lúc Đông Tảo bay lên, đến cạnh gò má hắn mổ mổ, thanh âm trong đầu Tiêu Tuy đã tán đi, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Tiêu Tuy thoáng định tâm, cho dù Đông Tảo vô cùng đáng nghi, lại thi thoảng có những hành động kì lạ, nhưng hắn vẫn không thể hoài nghi Đông Tảo, thậm chí là còn sinh ra cảm giác gần gũi khó hiểu.
Dù sao thì ngoài Đông Tảo ra, cũng không còn ai dám đến gần hắn. Cho nên cảm giác thân thiết Đông Tảo mang đến lại lớn hơn mấy lần.
Đông Tảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay Tiêu Tuy, gần như là tùy ý hắn sắp xếp. Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy ở cạnh thấy vậy, trong lòng nhịn không được mà ghen tị.
Hừ, sao lúc các nàng sờ thì lại muốn chạy? Tiêu Tuy tỉ mỉ kiểm tra cái chân bị thương của Đông Tảo, vô cùng kinh ngạc vì mới sáu bảy ngày mà đã khỏi hẳn.
Tiêu Tuy nhìn vẻ mặt vô tội của Đông Tảo, sự nghi ngờ Đông Tảo là yêu quái lúc trước lại trào lên. Ánh mắt hắn nhìn Đông Tảo tràn đầy hoài nghi.
Đông Tảo không hay biết gì, vẫn theo lẽ thường mang theo gối đệm êm của mình lên một khoảng trống trên bàn sách của Tiêu Tuy nằm, tỉ mỉ quan sát sở thích hắn, hòng tìm ra được tin tức gì đó hữu dụng, giúp cho kế hoạch tìm bạn đời của mình thành công.
Hai người nhìn nhau một lúc, mỗi người đều tự đưa ra kết luận riêng.
Đông Tảo, một con chim béo, ăn và ngủ, giống như rất thích nhìn chằm chằm con người.
Tiêu Tuy, dậy sớm ngủ muộn, luyện kiếm đọc sách viết chữ, người tốt nhưng ai cũng sợ hắn.
Nhưng cách này hình như không có tác dụng gì, hai người đành chuyển cách khác.
Tiêu Tuy bắt đầu thử Đông Tảo.
“Mập Mập.” Hắn thử gọi cái tên mà tỳ nữ béo đặt cho Đông Tảo “Đến đây.”
Đông Tảo đang đứng chải lông, nghe thấy tiếng Tiêu Tuy thì quay đầu, nhưng hai chữ “Mập Mập” kia, lại thật sự khiến Đông Tảo thương tâm, khiếp sợ nhìn Tiêu Tuy “Ta còn tưởng ngươi khác biệt, vì sao ngươi cũng đối với ta như thế?”
Những lời này là học được từ trong tập truyện, lúc Từ nương nói với Trần thư sinh. Tuy rằng tình cảm giữa hai người chưa đau khổ được đến trình độ đó. Đông Tảo chỉ đơn giản là vận lên người mình, cảm thấy đau thương đến phát sốt.
Tiêu Tuy chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng chim hót, hắn không ngừng cố gắng “Lần trước bánh ngọt cho ngươi ăn, còn muốn ăn không?”
“Bánh ngọt gì?” Đông Tảo vội vã quay đầu lại, vụt một cái bay đến bên cạnh Tiêu Tuy, trơ mắt nhìn hắn.
Đây là nghe thấy ăn liền quên tức đây mà.
Tiêu Tuy lấy ra một đĩa bánh đậu xanh nhỏ, dùng ngón tay bẻ ra một miếng nhỏ đặt lên bàn, sau đó lại bẻ thêm hai miếng là ba miếng. Hắn vừa ngăn Đông Tảo mổ xuống, vừa nói “Ăn miếng bên trái trước.”
Đông Tảo không hiểu, không phải đều là bánh đậu xanh à, ăn thế nào mà chẳng được?
Nó nửa tin nửa ngờ mổ xuống, ăn miếng bên trái xong lại nghe Tiêu Tuy nói “Ăn miếng bên phải.”
Đông Tảo nghe lời ăn, lần này không vội vã ăn nữa mà chờ Tiêu Tuy mở miệng.
Tiêu Tuy đứng lên nói “Miếng còn lại có độc, không thể ăn!”
Đông Tảo kinh hãi, phành phạch bay ra sau, bay lên xà nhà rất cao mới dừng lại.
Nó trúng độc mấy lần, trong lòng hãy còn sợ, lúc này nhịn không được mà cảm thán, ăn gì cũng nguy hiểm vậy ư!
Tiêu Tuy lại ngồi xuống, lời nói vạch trần Đông Tảo “Vậy là ngươi nghe hiểu ta nói gì.”
Nói xong cầm miếng bánh bị bẻ lên ăn.
Đông Tảo thở phì phò, nghĩa là lại lừa nó?
Nó lập tức bay lên, vọt đến bên mép Tiêu Tuy, thừa dịp hắn chưa nuốt hết xuống, mãnh liệt mổ lên, đoạt lấy một ít bột bánh về, nuốt xuống.
Sau đó, cổ họng nóng rực lên. Nó phịch một cái ngã vật ra bàn, cảm thấy mình đúng là ngốc đến khỏi cần làm chim nữa!
Lại, lại, lại bị hạ độc!!!!
Danh sách chương