Đông Tảo tỉnh lại trong một cảm giác mềm mại.
Nó nằm ngửa, lúc đầu cũng không thấy có gì kì quái, đầu óc choáng váng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, phía dưới đã truyền đến đau đớn.
Đông Tảo run lên, nhớ đến mình chút nữa là bị hai tên hỗn thế Ma Vương kia giết chết, thân thể lập tức muốn chạy, nhưng không ngờ lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, giọng Tiêu Tuy vang lên trên đỉnh đầu “Đừng nhúc nhích.”
Đông Tảo quay mặt, nhìn thấy Tiêu Tuy.
Những kinh hoàng đáng sợ lúc trước đều biến thành tủi hờn vô biên “Ta suýt chút nữa bị đánh chết…”
Nếu như theo những gì Đông Tảo biết được, thì tất cả những chuyện này đều là do Tiêu Tuy không hoàn thành trách nhiệm của một người tướng công tốt “Cũng không biết ngươi đi đâu mất…”
Nó vừa nói vừa không nhịn được mà cọ cọ đầu ngón tay Tiêu Tuy, con ngươi đen như mực càng ướt hơn bình thường một chút, nhìn giống như một hạt nước.
Đông Tảo mất đi sự hoạt bát, Tiêu Tuy lại thấy có chút khó chịu. Hắn chưa từng thấy Đông Tảo bị thương, giờ thấy nó gầy yếu như này, Tiêu Tuy chỉ cảm thấy phạt hai tên nhóc kia diện bích thật là quá nhẹ nhàng!
“Là ta không tốt.” Hắn trù trừ thở dài, đầu ngón tay cọ cọ lông trên đầu Đông Tảo “Ngươi ở chỗ ta dưỡng thương trước đi, đừng đi đâu cả.”
Tiêu Tuy ngầm thừa nhận Đông Tảo có thể nghe hiểu hắn nói cái gì, lại vì con chim nhỏ lúc này trông thực đáng thương, cho nên không nhịn được mà mở miệng nói mấy câu dễ nghe.
“Một lát ta giúp ngươi trị thương ở chân, người đừng lộn xộn.”
Cái chân mảnh khảnh của Đông Tảo bị gãy, Tiêu Tuy làm cho nó một mảnh trúc nhỏ, tự mình gọt thành độ rộng độ dài thích hợp, đặt lên đùi Đông Tảo, cuối cùng cố định lại. Nhưng vậy thì cho dù thi thoảng Đông Tảo có duỗi chân cũng không ảnh hưởng đến vết thương, nếu như có thể hồi phục tốt, thì sau này còn có thể sẽ không nhận ra là đã từng bị thương.
Không thể nói rõ là trong họa có phúc hay không, nhưng từ hôm đó trở đi, Đông Tảo quang minh chính đại được ở lại trong trúc viện.
Kể cả hai tỳ nữ béo và gầy cũng được chuyển vào trúc viện chăm sóc Đông Tảo, nói ra thì, một người đắc đạo cả họ được nhờ cũng là như thế.
Ban ngày, Tiêu Tuy phải giải quyết rất nhiều công việc, chỉ trở về một lúc vào buổi sáng và buổi chiều. Buổi tối là ở nhà nhiều nhất. Khi đó, Đông Tảo nhất định phải chuyển qua đó. Nếu như nó không đi được, thì nó sẽ ngồi trong lồng không ngừng kêu chíp chíp, kêu đến khi nào tỳ nữ gầy mang nó đến với Tiêu Tuy mới thôi.
Cứ vậy trôi qua hai ngày, chân Đông Tảo có chút khá hơn, ít nhất là nó có thể chống người đứng dậy.
Đêm đó nó không ngủ được, nhìn xà nhà đối đen ngơ ngẩn, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Tại sao lại là ở đây? Ai dô, thật là xui xẻo, xui xẻo mà!”
“Ở đây thì làm sao?”
Hai giọng nam truyền vào trong tai Đông Tảo, nó vội vã ngồi dậy, tỉnh ngủ nhìn ra ngoài. Theo lí, Đông Tảo nhớ mỗi lần nó chui qua cái cửa sổ dày nặng bên phòng Tiêu Tuy, hắn đều nghe thấy, sao lúc này bên ngoài lại không có động tĩnh gì vậy? Đông Tảo lại cúi đầu nhìn hai tỳ nữ đang ngủ say trong phòng, các nàng cũng không có chút phản ứng nào, giống như không nghe thấy người bên ngoài đang nói.
Đông Tảo cẩn thận lắng nghe lại một lần.
“Làm theo lệnh, có thể không đến được sao? Đi đường vòng là được…”
“Ta cũng nghe qua một chút tin đồn, nhưng mà không đáng sợ đến như thế chứ? Chúng ta cũng không phải làm chuyện ác, kể ra cũng là người giống nhau mà!”
“Ngươi nằm mơ à? Hắn mà cũng một loại người với ngươi? Ngươi đi hỏi Diêm Vương xem, xem có dám nhận là người giống hắn không? Đi thôi đi thôi, khóa hồn phách xong rồi đi là được.”
Giọng nói cả hai xa dần, Đông Tảo nghe mà như đi lạc vào trong sương mù, những lời bọn họ nói là gì? Người bọn họ sợ là ai?
Đông Tảo tự mình nghĩ không ra, một lúc sau, đang định ngủ thì lại nghe thấy giọng hai người truyền vào, thế nhưng lúc này còn có thêm cả một giọng nữ nhân đã già đang cầu xin tha thứ.
“Hai vị quan gia, hai vị quan gia, có thể thư thả cho tôi một ngày không? Nhà tôi còn rất nhiều việc chưa giao lại, bọn họ ngày mai mới đến đây được mà….”
“Trên sổ sinh tử viết ngươi bây giờ chết, ai còn cho ngươi thư thả được? Đi thôi, chuyện chưa bàn giao được, đến chỗ Mạnh Bà uống bát canh là quên ngay thôi, kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt.”
Chờ một trận này qua đi, Đông Tảo đã hiểu ra, hai người kia có vẻ như là Hắc Bạch Vô Thường đến khóa hồn phách con người. Là quỷ, cho dù có là quan thì vẫn khiến Đông Tảo sợ hãi, đợi giọng nói bên ngoài xa đi xa, nó liền cẩn thận mở cửa lồng, mổ rách cửa sổ bay ra ngoài, theo thói bay đến trong phòng Tiêu Tuy.
Đông Tảo đứng trên đầu giường Tiêu Tuy trong bóng đêm, thử nhìn hắn, rồi kêu hai tiếng chíp chíp, thanh âm mềm mại hơn bình thường rất nhiều, giống như đang làm nũng.
Tiêu Tuy bị thanh âm bên ngoài đánh động, hắn đang nhắm mắt buồn ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người, thế nhưng khi mở mắt ra lại chẳng thấy ai chứ đừng nói gì đến tiếng người. Bên ngoài tối đen không có chút nhân khí nào.
Vừa lúc ấy thì Đông Tảo lặng lẽ chui vào. Âm thanh mổ cửa sổ của nó quá quen thuộc, Tiêu Tuy khó mà không nhận ra.
Giờ thì Đông Tảo đã đứng trên đầu giường nhìn hắn, tâm Tiêu Tuy khó tránh mềm nhũn.
“Đến đây.” Hắn nói.
Đông Tảo nghe vậy vô cùng vui vẻ bay qua, cọ cọ bên cổ Tiêu Tuy một chút, cuối cùng dựa vào nhau.
Hai người cùng dựa vào, một lo lắng, một nghi ngờ, nhưng thoáng cái đã bình thường lại. Mặc dù lần đầu tiên cùng ngủ, nhưng lại giống như đã cùng ngủ vô số lần, cho nhau an tâm.
Trời vừa sáng, tỳ nữ béo ngáp ngáp ngồi dậy từ trên giường, việc đầu tiên là đi xem Đông Tảo.
Nhưng đi đến cạnh lồng chim, nàng lập tức la lên, tỳ nữ gầy bị nàng đánh thức, cho là xảy ra chuyện, cũng cuống quýt hỏi “Sao vậy? Sao vậy?”
Tỳ nữ béo chỉ vào cái lồng mở rộng cửa, vẻ mặt khó tin và kinh ngạc “Mập Mập, Mập Mập không thấy!”
Hai người lo lắng sự an nguy của Đông Tảo, cũng sợ Tiêu Tuy trách tôi. Trước khi xảy ra chuyện của hai tên ma vương con kia, trên dưới Tĩnh Vương phủ còn có người hoài nghi Tiêu Tuy có hay không nhớ đến sự tồn tại của Đông Tảo. Thế nhưng đợi chuyện xảy ra rồi, mọi người mới giật mình, hóa ra Tiêu Tuy không chỉ biết sự tồn tại của Đông Tảo mà còn cực kì quan tâm. Minh chứng tốt nhất chính là hai tên nhóc con kia sau khi diện bích hai ngày, liền bị đưa đến võ đường, nghe nói còn bị con trai bốn tuổi của võ sư đánh cho oa oa khóc lớn.
Không có thị vệ bảo hộ, lại biết Tiêu Tuy sẽ không làm chỗ dựa cho mình, Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng nháy mắt cũng thu liễm lại không ít, thành thành thật thật, hầu như phải làm gì thì làm đó.
Bọn nó cũng muốn được quay về cuộc sống như trước đây, cho nên kêu thị vệ quay về báo tin, để mẫu thân tự mình đến đón.
Thế nhưng không biết Tiêu Tuy dùng cách gì, lại thuyết phục được Trường Hoa Công Chúa cho hai đứa ở lại thêm một tháng. Phải biết là lúc đầu, bọn nó chạy tới cũng chỉ định ở lại có nửa tháng mà thôi, giờ biến thành hơn bốn mươi ngày, lại còn là hơn bốn mươi ngày sống như thế này, đúng là thật đáng sợ.
Tỳ nữ béo và gầy không quan tâm bất cứ điều gì, vội vã chạy ra ngoài, lúc ra đến cửa mới phát hiện trên cửa sổ có một vết rách nhỏ, vừa vặn cho Đông Tảo chui ra.
Hai người bọn họ không nghĩ đến chuyện Đông Tảo tự mình ra ngoài, nên không đi đến chỗ cửa sổ kia mà chạy thẳng ra khỏi cửa. Đang gấp rút bước trên hành lang, đột nhiên có một tiểu tỳ nữ gọi giật các nàng lại.
“A, hai vị tỷ tỷ, vừa lúc hai người dậy rồi.” Nàng chạy tới, vẻ mặt tươi cười “Con chim kia không hiểu sao hôm qua lại ở trong phòng Vương Gia, Vương Gia sáng nay lên triều nó còn chưa tỉnh, lúc này mới tỉnh, chíp chíp kêu không ngừng, ta nghĩ có thể nó đói, đang muốn đi chuẩn bị gì cho nó ăn. Nhưng ta không biết nó hay ăn gì, giờ có các tỷ thật tốt, ta cũng không lo làm sai nữa.”
Biết Đông Tảo không phải chạy ra ngoài có chuyện, tỳ nữ béo và gầy thở phảo một hơi. Nhưng sao Đông Tảo lại chạy đến phòng Vương Gia? Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hai tỳ nữ bước nhanh theo tỳ nữ kia đến trong phòng Tiêu Tuy, quả nhiên nhìn thấy Đông Tảo đang ngồi trên cái bàn tròn. Vừa thấy tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy, nó nhỏ giọng kêu hai tiếng.
“Mập Mập!” Tỳ nữ béo nói, đi tới, nhẹ nhàng ôm Đông Tảo lên “Suýt chút nữa thì ngươi dọa chết ta rồi.”
Hai người ra khỏi cửa, lại nhìn thấy trên cửa sổ phòng Tiêu Tuy có một cái lỗ hổng y như phòng mình.
Chờ các tỳ nữ quay về, trước nhìn cái lỗ trên cửa sổ một chút, sau mới nhìn đến Đông Tảo đang ngâm nga ăn đồ ăn, khó mà tin tự nó chạy ra ngoài.
Nhưng Đông Tảo không đi chỗ khác, đi chỗ Vương Gia làm gì? Và càng lạ hơn là, Vương Gia vẫn luôn cho người chăm sóc Đông Tảo mà lại giữ Đông Tảo ở lại trong phòng mình một đêm?
Nếu các nàng có thể nói ra suy nghĩ của mình cho Đông Tảo nghe, Đông Tảo nhất định sẽ nhô cái đầu lên khỏi ngực mình gật gật.
Đương nhiên là để ta lại qua đêm, hai người còn ngủ cùng nhau rất say.
Trong Hoàng Cung.
“Ngươi nói một con chim trắng nhỏ?” Một con chim màu nâu xám đứng trên cành cây cao cao, nói chuyện với thiếu niên mặc Hoa phục đứng dưới đất “Ta thật sự có gặp một con chim, ở trong Tĩnh Vương phủ, nó nói nó gọi là Đông Tảo.”
Người đứng dưới đất không ai khác chính là đồng hương của Đông Tảo, A Hồ!
A Hồ đút hai tay vào trong ống tay áo, ngửa đầu tiếp tục hỏi “Nó ở trong Vương Phủ thế nào?”
Con chim kia nói “Nhìn mập mập, ta không thể ở lại nên không hỏi kĩ, nhưng nhìn nó hơi ngốc, còn nói mình có tướng công…”
Nó ngừng một chút, hiếu kì hỏi A Hồ “Ngươi có biết tướng công là gì không?”
A Hồ bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi “Ngươi còn biết gì nữa không? Hoặc là giúp ta chuyển lời nhắn của ta cho nó thì tốt nhất.”
“Ta cũng không chắc, cũng không muốn quay lại chỗ kia lắm.” Con chim từ trên cành cao bay thấp xuống một chút, như là ghé vào A Hồ nói thầm “Ta nói cho ngươi nghe, chỗ đó ta từng đi ngang qua, nếu như không phải thấy con chim ngốc kia đậu trên cây, ta cũng không muốn xuống đó đâu, chỗ đó kì lạ lắm, có chút đáng sợ.”
“Đáng sợ?”
“Bên trong có gì ấy, hình như là người, rất đáng sợ. Ta không thấy người đáng sợ kia, nhưng cảm thấy cả người cực kì khó chịu.”
A Hồ nghĩ con chim kia có thể đang nói đến Tiêu Tuy, nhưng vẫn không chắc chắn. Không ngờ hôm sau con chim kia quay lại, lại mang theo một tin không tốt lắm, Đông Tảo bị gãy chân, hình như đang dưỡng thương.
“Ta không thấy trực tiếp, chỉ là nghe người hầu nói thế, xa xa nhìn thì thấy giống như nó gãy thật, ở trong phòng không ra ngoài, ta cũng không còn cách nào hỏi thẳng hắn.”
A Hồ vẫn luôn lo lắng bên Đông Tảo xảy ra chuyện, hiện tai xảy ra thật, trong lòng có chút tự trách.
“Nhưng mà ngươi đừng lo.” Con chim nói tiếp “Ta thấy nó bị gãy chân nhưng sống tốt lắm, ta nghe hạ nhân nói Tĩnh Vương cực kì quan tâm nó, còn muốn nuôi nó trong chính viện của mình mà.”
Nói đến đây, A Hồ lại càng lo lắng.
Quan hệ giữa Tiêu Diễm và Tiêu Tuy còn tồn tại, hắn tuyệt đối không hy vọng Đông Tảo thân thiết với Tiêu Tuy quá.
Nó nằm ngửa, lúc đầu cũng không thấy có gì kì quái, đầu óc choáng váng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, phía dưới đã truyền đến đau đớn.
Đông Tảo run lên, nhớ đến mình chút nữa là bị hai tên hỗn thế Ma Vương kia giết chết, thân thể lập tức muốn chạy, nhưng không ngờ lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, giọng Tiêu Tuy vang lên trên đỉnh đầu “Đừng nhúc nhích.”
Đông Tảo quay mặt, nhìn thấy Tiêu Tuy.
Những kinh hoàng đáng sợ lúc trước đều biến thành tủi hờn vô biên “Ta suýt chút nữa bị đánh chết…”
Nếu như theo những gì Đông Tảo biết được, thì tất cả những chuyện này đều là do Tiêu Tuy không hoàn thành trách nhiệm của một người tướng công tốt “Cũng không biết ngươi đi đâu mất…”
Nó vừa nói vừa không nhịn được mà cọ cọ đầu ngón tay Tiêu Tuy, con ngươi đen như mực càng ướt hơn bình thường một chút, nhìn giống như một hạt nước.
Đông Tảo mất đi sự hoạt bát, Tiêu Tuy lại thấy có chút khó chịu. Hắn chưa từng thấy Đông Tảo bị thương, giờ thấy nó gầy yếu như này, Tiêu Tuy chỉ cảm thấy phạt hai tên nhóc kia diện bích thật là quá nhẹ nhàng!
“Là ta không tốt.” Hắn trù trừ thở dài, đầu ngón tay cọ cọ lông trên đầu Đông Tảo “Ngươi ở chỗ ta dưỡng thương trước đi, đừng đi đâu cả.”
Tiêu Tuy ngầm thừa nhận Đông Tảo có thể nghe hiểu hắn nói cái gì, lại vì con chim nhỏ lúc này trông thực đáng thương, cho nên không nhịn được mà mở miệng nói mấy câu dễ nghe.
“Một lát ta giúp ngươi trị thương ở chân, người đừng lộn xộn.”
Cái chân mảnh khảnh của Đông Tảo bị gãy, Tiêu Tuy làm cho nó một mảnh trúc nhỏ, tự mình gọt thành độ rộng độ dài thích hợp, đặt lên đùi Đông Tảo, cuối cùng cố định lại. Nhưng vậy thì cho dù thi thoảng Đông Tảo có duỗi chân cũng không ảnh hưởng đến vết thương, nếu như có thể hồi phục tốt, thì sau này còn có thể sẽ không nhận ra là đã từng bị thương.
Không thể nói rõ là trong họa có phúc hay không, nhưng từ hôm đó trở đi, Đông Tảo quang minh chính đại được ở lại trong trúc viện.
Kể cả hai tỳ nữ béo và gầy cũng được chuyển vào trúc viện chăm sóc Đông Tảo, nói ra thì, một người đắc đạo cả họ được nhờ cũng là như thế.
Ban ngày, Tiêu Tuy phải giải quyết rất nhiều công việc, chỉ trở về một lúc vào buổi sáng và buổi chiều. Buổi tối là ở nhà nhiều nhất. Khi đó, Đông Tảo nhất định phải chuyển qua đó. Nếu như nó không đi được, thì nó sẽ ngồi trong lồng không ngừng kêu chíp chíp, kêu đến khi nào tỳ nữ gầy mang nó đến với Tiêu Tuy mới thôi.
Cứ vậy trôi qua hai ngày, chân Đông Tảo có chút khá hơn, ít nhất là nó có thể chống người đứng dậy.
Đêm đó nó không ngủ được, nhìn xà nhà đối đen ngơ ngẩn, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Tại sao lại là ở đây? Ai dô, thật là xui xẻo, xui xẻo mà!”
“Ở đây thì làm sao?”
Hai giọng nam truyền vào trong tai Đông Tảo, nó vội vã ngồi dậy, tỉnh ngủ nhìn ra ngoài. Theo lí, Đông Tảo nhớ mỗi lần nó chui qua cái cửa sổ dày nặng bên phòng Tiêu Tuy, hắn đều nghe thấy, sao lúc này bên ngoài lại không có động tĩnh gì vậy? Đông Tảo lại cúi đầu nhìn hai tỳ nữ đang ngủ say trong phòng, các nàng cũng không có chút phản ứng nào, giống như không nghe thấy người bên ngoài đang nói.
Đông Tảo cẩn thận lắng nghe lại một lần.
“Làm theo lệnh, có thể không đến được sao? Đi đường vòng là được…”
“Ta cũng nghe qua một chút tin đồn, nhưng mà không đáng sợ đến như thế chứ? Chúng ta cũng không phải làm chuyện ác, kể ra cũng là người giống nhau mà!”
“Ngươi nằm mơ à? Hắn mà cũng một loại người với ngươi? Ngươi đi hỏi Diêm Vương xem, xem có dám nhận là người giống hắn không? Đi thôi đi thôi, khóa hồn phách xong rồi đi là được.”
Giọng nói cả hai xa dần, Đông Tảo nghe mà như đi lạc vào trong sương mù, những lời bọn họ nói là gì? Người bọn họ sợ là ai?
Đông Tảo tự mình nghĩ không ra, một lúc sau, đang định ngủ thì lại nghe thấy giọng hai người truyền vào, thế nhưng lúc này còn có thêm cả một giọng nữ nhân đã già đang cầu xin tha thứ.
“Hai vị quan gia, hai vị quan gia, có thể thư thả cho tôi một ngày không? Nhà tôi còn rất nhiều việc chưa giao lại, bọn họ ngày mai mới đến đây được mà….”
“Trên sổ sinh tử viết ngươi bây giờ chết, ai còn cho ngươi thư thả được? Đi thôi, chuyện chưa bàn giao được, đến chỗ Mạnh Bà uống bát canh là quên ngay thôi, kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt.”
Chờ một trận này qua đi, Đông Tảo đã hiểu ra, hai người kia có vẻ như là Hắc Bạch Vô Thường đến khóa hồn phách con người. Là quỷ, cho dù có là quan thì vẫn khiến Đông Tảo sợ hãi, đợi giọng nói bên ngoài xa đi xa, nó liền cẩn thận mở cửa lồng, mổ rách cửa sổ bay ra ngoài, theo thói bay đến trong phòng Tiêu Tuy.
Đông Tảo đứng trên đầu giường Tiêu Tuy trong bóng đêm, thử nhìn hắn, rồi kêu hai tiếng chíp chíp, thanh âm mềm mại hơn bình thường rất nhiều, giống như đang làm nũng.
Tiêu Tuy bị thanh âm bên ngoài đánh động, hắn đang nhắm mắt buồn ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người, thế nhưng khi mở mắt ra lại chẳng thấy ai chứ đừng nói gì đến tiếng người. Bên ngoài tối đen không có chút nhân khí nào.
Vừa lúc ấy thì Đông Tảo lặng lẽ chui vào. Âm thanh mổ cửa sổ của nó quá quen thuộc, Tiêu Tuy khó mà không nhận ra.
Giờ thì Đông Tảo đã đứng trên đầu giường nhìn hắn, tâm Tiêu Tuy khó tránh mềm nhũn.
“Đến đây.” Hắn nói.
Đông Tảo nghe vậy vô cùng vui vẻ bay qua, cọ cọ bên cổ Tiêu Tuy một chút, cuối cùng dựa vào nhau.
Hai người cùng dựa vào, một lo lắng, một nghi ngờ, nhưng thoáng cái đã bình thường lại. Mặc dù lần đầu tiên cùng ngủ, nhưng lại giống như đã cùng ngủ vô số lần, cho nhau an tâm.
Trời vừa sáng, tỳ nữ béo ngáp ngáp ngồi dậy từ trên giường, việc đầu tiên là đi xem Đông Tảo.
Nhưng đi đến cạnh lồng chim, nàng lập tức la lên, tỳ nữ gầy bị nàng đánh thức, cho là xảy ra chuyện, cũng cuống quýt hỏi “Sao vậy? Sao vậy?”
Tỳ nữ béo chỉ vào cái lồng mở rộng cửa, vẻ mặt khó tin và kinh ngạc “Mập Mập, Mập Mập không thấy!”
Hai người lo lắng sự an nguy của Đông Tảo, cũng sợ Tiêu Tuy trách tôi. Trước khi xảy ra chuyện của hai tên ma vương con kia, trên dưới Tĩnh Vương phủ còn có người hoài nghi Tiêu Tuy có hay không nhớ đến sự tồn tại của Đông Tảo. Thế nhưng đợi chuyện xảy ra rồi, mọi người mới giật mình, hóa ra Tiêu Tuy không chỉ biết sự tồn tại của Đông Tảo mà còn cực kì quan tâm. Minh chứng tốt nhất chính là hai tên nhóc con kia sau khi diện bích hai ngày, liền bị đưa đến võ đường, nghe nói còn bị con trai bốn tuổi của võ sư đánh cho oa oa khóc lớn.
Không có thị vệ bảo hộ, lại biết Tiêu Tuy sẽ không làm chỗ dựa cho mình, Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng nháy mắt cũng thu liễm lại không ít, thành thành thật thật, hầu như phải làm gì thì làm đó.
Bọn nó cũng muốn được quay về cuộc sống như trước đây, cho nên kêu thị vệ quay về báo tin, để mẫu thân tự mình đến đón.
Thế nhưng không biết Tiêu Tuy dùng cách gì, lại thuyết phục được Trường Hoa Công Chúa cho hai đứa ở lại thêm một tháng. Phải biết là lúc đầu, bọn nó chạy tới cũng chỉ định ở lại có nửa tháng mà thôi, giờ biến thành hơn bốn mươi ngày, lại còn là hơn bốn mươi ngày sống như thế này, đúng là thật đáng sợ.
Tỳ nữ béo và gầy không quan tâm bất cứ điều gì, vội vã chạy ra ngoài, lúc ra đến cửa mới phát hiện trên cửa sổ có một vết rách nhỏ, vừa vặn cho Đông Tảo chui ra.
Hai người bọn họ không nghĩ đến chuyện Đông Tảo tự mình ra ngoài, nên không đi đến chỗ cửa sổ kia mà chạy thẳng ra khỏi cửa. Đang gấp rút bước trên hành lang, đột nhiên có một tiểu tỳ nữ gọi giật các nàng lại.
“A, hai vị tỷ tỷ, vừa lúc hai người dậy rồi.” Nàng chạy tới, vẻ mặt tươi cười “Con chim kia không hiểu sao hôm qua lại ở trong phòng Vương Gia, Vương Gia sáng nay lên triều nó còn chưa tỉnh, lúc này mới tỉnh, chíp chíp kêu không ngừng, ta nghĩ có thể nó đói, đang muốn đi chuẩn bị gì cho nó ăn. Nhưng ta không biết nó hay ăn gì, giờ có các tỷ thật tốt, ta cũng không lo làm sai nữa.”
Biết Đông Tảo không phải chạy ra ngoài có chuyện, tỳ nữ béo và gầy thở phảo một hơi. Nhưng sao Đông Tảo lại chạy đến phòng Vương Gia? Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hai tỳ nữ bước nhanh theo tỳ nữ kia đến trong phòng Tiêu Tuy, quả nhiên nhìn thấy Đông Tảo đang ngồi trên cái bàn tròn. Vừa thấy tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy, nó nhỏ giọng kêu hai tiếng.
“Mập Mập!” Tỳ nữ béo nói, đi tới, nhẹ nhàng ôm Đông Tảo lên “Suýt chút nữa thì ngươi dọa chết ta rồi.”
Hai người ra khỏi cửa, lại nhìn thấy trên cửa sổ phòng Tiêu Tuy có một cái lỗ hổng y như phòng mình.
Chờ các tỳ nữ quay về, trước nhìn cái lỗ trên cửa sổ một chút, sau mới nhìn đến Đông Tảo đang ngâm nga ăn đồ ăn, khó mà tin tự nó chạy ra ngoài.
Nhưng Đông Tảo không đi chỗ khác, đi chỗ Vương Gia làm gì? Và càng lạ hơn là, Vương Gia vẫn luôn cho người chăm sóc Đông Tảo mà lại giữ Đông Tảo ở lại trong phòng mình một đêm?
Nếu các nàng có thể nói ra suy nghĩ của mình cho Đông Tảo nghe, Đông Tảo nhất định sẽ nhô cái đầu lên khỏi ngực mình gật gật.
Đương nhiên là để ta lại qua đêm, hai người còn ngủ cùng nhau rất say.
Trong Hoàng Cung.
“Ngươi nói một con chim trắng nhỏ?” Một con chim màu nâu xám đứng trên cành cây cao cao, nói chuyện với thiếu niên mặc Hoa phục đứng dưới đất “Ta thật sự có gặp một con chim, ở trong Tĩnh Vương phủ, nó nói nó gọi là Đông Tảo.”
Người đứng dưới đất không ai khác chính là đồng hương của Đông Tảo, A Hồ!
A Hồ đút hai tay vào trong ống tay áo, ngửa đầu tiếp tục hỏi “Nó ở trong Vương Phủ thế nào?”
Con chim kia nói “Nhìn mập mập, ta không thể ở lại nên không hỏi kĩ, nhưng nhìn nó hơi ngốc, còn nói mình có tướng công…”
Nó ngừng một chút, hiếu kì hỏi A Hồ “Ngươi có biết tướng công là gì không?”
A Hồ bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi “Ngươi còn biết gì nữa không? Hoặc là giúp ta chuyển lời nhắn của ta cho nó thì tốt nhất.”
“Ta cũng không chắc, cũng không muốn quay lại chỗ kia lắm.” Con chim từ trên cành cao bay thấp xuống một chút, như là ghé vào A Hồ nói thầm “Ta nói cho ngươi nghe, chỗ đó ta từng đi ngang qua, nếu như không phải thấy con chim ngốc kia đậu trên cây, ta cũng không muốn xuống đó đâu, chỗ đó kì lạ lắm, có chút đáng sợ.”
“Đáng sợ?”
“Bên trong có gì ấy, hình như là người, rất đáng sợ. Ta không thấy người đáng sợ kia, nhưng cảm thấy cả người cực kì khó chịu.”
A Hồ nghĩ con chim kia có thể đang nói đến Tiêu Tuy, nhưng vẫn không chắc chắn. Không ngờ hôm sau con chim kia quay lại, lại mang theo một tin không tốt lắm, Đông Tảo bị gãy chân, hình như đang dưỡng thương.
“Ta không thấy trực tiếp, chỉ là nghe người hầu nói thế, xa xa nhìn thì thấy giống như nó gãy thật, ở trong phòng không ra ngoài, ta cũng không còn cách nào hỏi thẳng hắn.”
A Hồ vẫn luôn lo lắng bên Đông Tảo xảy ra chuyện, hiện tai xảy ra thật, trong lòng có chút tự trách.
“Nhưng mà ngươi đừng lo.” Con chim nói tiếp “Ta thấy nó bị gãy chân nhưng sống tốt lắm, ta nghe hạ nhân nói Tĩnh Vương cực kì quan tâm nó, còn muốn nuôi nó trong chính viện của mình mà.”
Nói đến đây, A Hồ lại càng lo lắng.
Quan hệ giữa Tiêu Diễm và Tiêu Tuy còn tồn tại, hắn tuyệt đối không hy vọng Đông Tảo thân thiết với Tiêu Tuy quá.
Danh sách chương